Tiểu thuyết Một Mình Đấu Với Lưu Manh-full
Lượt xem : |
c biết, ông ấy là anh của ông.”
Mâu Lập Sinh không biểu hiện gì, hỏi: “Chẳng lẽ mấy người hôm nay tới đây, là vì anh ta?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Quan hệ của mấy người với anh ấy là?”
Đinh Dục Phàm thanh thanh cổ họng, “Là như vậy, gia phụ và ông ấy vốn là bạn chi giao, nhưng hai mươi mấy năm trước, ông ấy đột nhiên biến mất. Những năm qua, vì tìm tung tích của ông ấy, gia phụ đã tốn không ít tâm sức, người làm con cái cũng nên tận hiếu, vì không muốn ông bôn ba khổ cực, tôi đã hứa giúp ông tìm Mâu Lập Phong, coi như hoàn thành tâm nguyện của gia phụ.”
“À. Vậy thì tôi có thể nói cho mấy người biết, nơi này không có đáp án mấy người muốn đâu, mời trở về đi. Từ hai mươi mấy năm trước, Mâu Lập Phong đã hoàn toàn căt đứt quan hệ với Mâu gia, anh ấy đi đâu, sống chết thế nào tôi đều không biết gì cả.”
“Xin nghe tôi nói hết. Tôi tới đây không phải muốn hỏi ông ấy ở đâu, mà là mấy ngày trước, tôi điều tra được Mâu Lập Phong đã chết từ sáu năm trước.” Đinh Dục Phàm nhìn thẳng hắn nói.
Đôi mắt Mâu Lập Sinh thoáng hiện qua sự lạnh lẽo, nhưng biến mất rất nhanh.
“Anh ấy đã chết?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… Chết thế nào?”
“Không gạt ông, có người sai sát thủ lấy tính mạng vợ chồng bọn họ!”
“Sát thủ? Chẳng lẽ anh ấy gây thù chuốc oán với ai?”
“Đây chính là mục đích chúng tôi tới đây. Mặc dù vợ chồng Mâu Lập Phong không thoát khỏi cái chết, nhưng Mâu Tâm Như- con gái bọn họ nhìn thấy tất cả, trong lúc nguy hiểm đã được cứu sống. Tôi hy vọng ông có thể giúp chúng tôi tìm chút đầu mối. Chỉ có ông biết, vợ chồng Mâu Lập Phong khi còn sống có từng kết thù với bất kì ai không?”
“Hai mươi mấy năm trước đã mất tin tức của anh cả, tôi sao có thể biết anh ấy có kết oán với ai không. Các người tra nhầm hướng rồi.”
Đinh Dục Phàm muốn từ vẻ mặt ông ta nhìn ra chút manh mối, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, vẻ mặt Mâu Lập Sinh vô cùng tự nhiên, một chút sơ hở cũng không có.
Tốn Đình Tuyền mở miệng hỏi: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi thẳng, vì sao ông ấy lại đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia?”
“Tình cảm của anh ấy với vợ của anh ấy không được cha tôi chấp nhận, vì vậy anh ấy không để ý đến sự phản đối của cha tôi, mang theo cô gái kia bỏ trốn, hai mươi mấy năm nay hoàn toàn không có tin tức gì.”
“Chẳng lẽ cha ông chưa từng cố gắng tìm ông ấy về?”
“Vì một cô gái, anh ấy tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia, đứa con trai như vậy khiến trái tim ông lạnh lẽo.”
Tốn Đình Tuyền âm thầm nháy mắt với Đinh Dục Phàm, cậu đã có được đáp án mình muốn. Tiếp tục hao tổn sức lực với Mâu Lập Sinh, nói không chừng lại phản hiệu quả. Lão hồ ly này không thể khinh thường!
“Vì gia phụ, mạo muội tới làm phiền ông, xin ông thứ lỗi.” Nhận được ám hiệu của Tốn Đình Tuyền, Đinh Dục Phàm đứng lên.
“Người đâu.” Mâu Lập Sinh nhấn máy nội bộ, ngay sau đó một vị thư ký nữ trẻ tuổi liền xuất hiện.
“Thay tôi tiễn khách.”
“Mời qua bên này.”
Đi theo nữ thư ký, sự kiện viếng thăm kết thúc.
Ba người Đinh Dục Phàm nhanh chóng rời đi.
Sau lưng bọn họ, một tầm mắt âm lãnh tràn đầy hận ý…
***
Trong bệnh viện, Mâu Tâm Như chìm trong hôn mê, toàn thân đầy vết thương, khiến người khác không khó tưởng tượng tai nạn vừa xảy ra nguy hiểm cỡ nào.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chết tiệt, rối cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng cô ấy, lại dám động tay động chân xe cô ấy. Nếu để tôi tra được hắn là ai, tôi nhất định làm thịt hắn!”
Ánh mắt Tốn Đình Trạch hung ác khát máu, dường như nổi điên nói lời độc ác. Nhìn Mâu Tâm Như nằm trên giường, lòng càng buồn bực khó chịu.
Sự đau lòng làm tiêu tan mấy phần oán hận, nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của cô, anh rất muốn vươn tay vuốt ve gò má cô, vuốt lên hàng lông mày không tự chủ mà nhíu chặt kia, nhưng lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
“Mâu Lập Sinh nói thế nào?”
Anh muốn biết, hung thủ phía sau đến cùng có phải Mâu Lập Sinh không?
Tốn Đình Tuyền cười phân tích, “Vẻ mặt ông ta quá mức nghiêm chỉnh, khiến em nổi lòng nghi ngờ. Theo lý mà nói, một người có cùng quan hệ máu mủ với mình, cho dù trở mặt với gia đình thế nào, cũng không thể chối bỏ chuyện có quan hệ máu mủ, vậy mà hắn đối với Mâu Tâm Như lại chẳng quan tâm, khiến em nghi ngờ. Cho nên, trong chuyện này, hắn ta tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan, nói không chừng Mâu Tâm Như phải nằm ở đây, cũng là do hắn sai người gây ra!”
“Anh muốn hắn hải trả giá lớn vì đã làm tổn thương Tâm Như. A Hổ, chuyển hướng điều tra sang Mâu Lập Sinh, trong thời gian ngắn, nhất định phải cho tôi đáp án hài lòng.”
Anh thề phải đích thân giết kẻ này.
“Đúng vậy, em cũng có ý này, chuyển sang điều tra Mâu Lập Sinh, tin rằng nhất định sẽ lấy được đáp án chúng ta muốn.”
“Chuyện này cứ làm như vậy đi!” Cả người Tốn Đình Trạch toát lên anh khí, thề phải bắt được kẻ địch.
Chương 8
Căn phòng âm u tràn đầy hơi thở cô tịch, Mâu Lập Sinh ngủ trên giường, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Mặt mày dữ tợn, dường như chịu đựng đả kích gì, khổ sở lại phẫn hận.
Đột nhiên, tiếng gào thảm thiết phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cặp mắt khát máu mở trừng, hắn thở dốc, hô hấp rối loạn.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu, ác mộng nửa đêm tái hiện rõ ràng chuyện cũ, quất vào tâm tư xấu xí của hắn, tựa như cuốn băng ghi hình, không ngừng vào trong mộng tìm hắn, khiến hắn ngủ không yên, một lần lại một lần mở mắt cho đến khi trời sáng.
Mâu Lập Sinh từ từ xuống giường, sự lạnh lẽo trong căn phòng thấm vào da, khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Ra khỏi phòng, lấy một chiếc ly và chai rượu từ tủ rượu, ngồi vào ghế, hắn uống rượu, cả người tựa vào thành ghế.
Đôi cẩu nam nữ này, đã chết rồi, còn không tha cho hắn, thời thời khắc khắc ám hắn.
Đã như vậy, đừng trách hắn độc ác, lần nữa hạ độc thủ.
Tỉ mỉ tính toán cẩn thận, nếu không lấy được mạng con gái bọn họ, vậy hắn sẽ cho Mâu Tâm Như cũng nếm thử loại cảm giác sống không bằng chết, giống như địa ngục này.
Tốn Đình Trạch thật quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần giấu kỹ Mâu Tâm Như, hắn sẽ không hại được cô ta sao? Đâu biết rằng, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tựa như năm đó, hắn thuê cao thủ máy tính, thần không biết quỷ không hay xâm nhập tài liệu cơ mật đang sửa chữa của tập đoàn Dục Diệu, giá họa chuyện phá hủy Mâu gia cho bọn họ.
Tốn Đình Trạch, Mâu Tâm Như, tao sẽ khiến cho đôi cẩu nam nữ chúng mày vĩnh viễn trải qua cuộc sống sống không bằng chết!
“Ha… ha… ha…”
Tiếng cười tà ác không ngừng vang vọng khắp phòng, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi.
***
“Ông là?” Mâu Tâm Như nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, khuôn mặt rất giống cha cô.
Sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại, Đình Trạch liền đem cô về nhà, không cho cô rời cửa một bước. Thời gian này đều do anh tỉ mỉ chăm sóc, vết thương của cô đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại, hoạt động gân cốt.
“Cháu là Mâu Tâm Như, con gái Mâu Lập Phong?” Ánh mắt người nọ vô cùng kích động, nhìn cô không chớp mắt, nhưng tâm tư thật ra u ám không thôi.
Trước hết hắn phải làm Mâu Tâm Như tin mình, cởi tội cho mình.
“Đúng vậy. Ông là?”
“Chú là chú ruột của cháu.”
“Chú ruột!” Chuyện cô còn người thân, Đình Trạch cũng đã từng nói với cô, nhưng cô không ngờ ông ấy lại có thể tìm ra nhà trọ cô ở.
“Không sai. Chú tới đón cháu về nhà.”
“Về nhà?”
“Ừ. Cùng chú về nhà đi, Tâm Như, chú có rất nhiều lời muốn nói với cháu.” Trên người Mâu Tâm Như, hắn như nhìn thấy hình ảnh của đôi gian phu dâm phụ kia, hận ý càng sâu.
“Chúng ta căn bản chưa từng quen biết.” Cô uyển chuyển cự tuyệt.
“Trước kia cha cháu vì mẹ cháu, nhẫn tâm bỏ đi trước mặt chúng ta, lần đi này, chính là hai mươi mấy năm. Không ngờ lần nữa nghe được tin tức của anh ấy, đã là người với người xa cách nhau như trời với đất. Thật may là anh ấy còn có một đứa con này, cháu là cháu gái của chú, chú nên hoàn thành trách nhiệm một người chú, chăm sóc cháu thật tốt.”
Giọng điệu của cô từ uyển chuyển thành cứng rắn, “Không cần, tôi không cần bất kì ai chăm sóc.”
Mâu Lập Sinh nghe vậy, trên mặt xuất hiện sự kích động.
“Tin tưởng chú, rời đi lúc này đối với cháu là lựa chọn đúng đắn nhất!”
Tay Mâu Tâm Như ôm ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.
Người này tự xưng là chú cô, có lẽ bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, nhưng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt nóng lòng vụng trộm của ông ta, cô lại có một cảm giác xấu bao phủ toàn thân, khiến cô muốn cách xa người này nhanh một chút.
“Chuyện cho tới giờ phút này, chú không nói thật cũng không được. Thật ra Tốn Đình Trạch chính là hung thủ giết chết cha mẹ cháu, chú đã tra ra tất cả mọi chuyện, anh cả bị hại, tất cả là tại Đinh Dục Phàm giở trò sau lưng. Căn cứ vào điều tra của chú mấy ngày gần đây, cháu rõ ràng đã yêu kẻ thù giết cha mẹ mình, như vậy anh cả và chị dâu ở dưới cửu tuyền, làm sao cam tâm?”
“Ông nói linh tinh gì đó!”
Mâu Lập Sinh khích cô, “Chú nói sai sao? Cháu vì nhi nữ tư tình, quên đại thù của mình. Cháu bất hiếu như vậy, sợ rằng anh chị chết cũng không thể nhắm mắt!”
“Đình Trạch không phải người như thế. Hơn nữa kẻ giết cha mẹ tôi đã tự sát, chủ mưu thực sự là kẻ khác!”
“Ồ, là ai, đã tra ra chưa?” Hắn hỏi ngược lại lời của Mâu Tâm Như, một mặt muốn nhìn luôn xem bọn Tốn Đình Trạch đã tra ra gì chưa.
“Đình Trạch đang cố gắng điều tra, một ngày nào đó nhất định tra ra được.”
“Có thể hắn đang lừa cháu.”
Mâu Tâm Như hét lớn: “Không thể nào. Tôi tin Đình Trạch không đối với tôi như vậy.”
Mâu Lập Sinh cười lạnh, “Cháu thật quá ngốc, dễ dàng sập bẫy Tốn Đình Trạch như vậy! Hắn đang từng bước từng bước lấy sự tin tưởng của cháu, sau đó nhân cơ hội giết cháu, đến lúc đó cháu sẽ hối hận. Vẫn chưa muộn đâu, tin chú đi, Tốn Đình Trạch tuyệt đối không phải người tốt, trở về cùng chú, chú đảm bảo cháu không cần phải lo lắng tính mạng của mình.”
“Tôi sẽ không đi với ông, cho dù ông nói Đình Trạch thế nào, tôi vẫn tin tưởng anh ấy. Ngược lại, cho dù ông thật sự là chú của tôi, tôi cũng không thể tin tưởng lời của ông được!”
Mâu Lập Sinh lần nữa cường điệu, “Tâm Như, chú biết chú đến đường đột như vậy, cháu sẽ hoài nghi, nhưng vì an toàn của cháu, cháu nhất định phải tin lời chú, nhanh chóng rời khỏi Tốn Đình Trạch!”
“Không!”
“Hắn nhất định chính là kẻ chủ mưu phía sau. Vì muốn lấy được lòng tin của cháu, cố ý sai một kẻ giả mạo tự sát trước mặt cháu, sau đó đe dọa hắn để cháu tin tưởng. Coi như hắn không phải kẻ giết anh trai, nhưng dưới khuôn mặt lịch sự đó cũng là lòng dạ y hệt ác quỷ, chỉ vì muốn lấy lòng cháu, hắn hy sinh tính mạng người khác. Nếu hắn thực sự muốn lưu lại cho người kia một con đường sống, sao lại thấy chết không cứu? Tâm Như, cháu phải cẩn thận hiểu rõ ràng.”
“Chuyện này sao ông lại biết rõ như thế?” Trong lòng Mâu Tâm Như thoáng qua điều nghi ngờ.
Chuyện này chỉ có mấy người biết, sao ông ta có thể biết rõ như vậy?
“Tốn Đình Trạch từng đem mọi chuyện xảy ra nói cho chú biết, nhưng chú không tin hắn nói. Hắn nhất định là vì muốn che giấu sự thật nên mới tự biên tự diễn như vậy. Nếu không, cháu cứ thử dò xét hắn xem. Tin rằng lúc này hắn không hề phòng bị gì với cháu, dễ dàng nhả ra.”
Trong lòng Mâu Lập Sinh cả kinh, không ngờ tâm tư của con bé này lại nhạy cảm thế. Nếu không phải hắn cơ trí bịa ra một chuyện, chân tướng chắc đã lộ rồi, có lẽ Mâu Tâm Như đã sớm nhìn ra âm mưu quỷ kế của hắn!
Trong lòng dần dần nổi lên giãy giụa do dự, Mâu Tâm Như căn bản không biết nên như thế nào cho phải.
Cô nên tin lời ai nói?
“Tiếp tục do dự, chỉ sợ tính mạng của cháu không còn. Tin chú đi, chỉ cần cháu chịu làm theo lời chú, Tốn Đình Trạch tự nhiên sẽ bại lộ bí mật. Đến lúc đó, cháu sẽ biết rõ chú không gạt cháu.”
“Tôi nên làm thế nào?”
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.
“Rất đơn giản. Như vậy…”
***
Kéo lê thân thể mệt mỏi, Tốn Đình Trạch uể oải đi vào phòng Mâu Tâm Như.
Thời gian này, Tâm Như bị thương, lại thêm chuyện nóng lòng điều tra chân tướng sự vi
Mâu Lập Sinh không biểu hiện gì, hỏi: “Chẳng lẽ mấy người hôm nay tới đây, là vì anh ta?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Quan hệ của mấy người với anh ấy là?”
Đinh Dục Phàm thanh thanh cổ họng, “Là như vậy, gia phụ và ông ấy vốn là bạn chi giao, nhưng hai mươi mấy năm trước, ông ấy đột nhiên biến mất. Những năm qua, vì tìm tung tích của ông ấy, gia phụ đã tốn không ít tâm sức, người làm con cái cũng nên tận hiếu, vì không muốn ông bôn ba khổ cực, tôi đã hứa giúp ông tìm Mâu Lập Phong, coi như hoàn thành tâm nguyện của gia phụ.”
“À. Vậy thì tôi có thể nói cho mấy người biết, nơi này không có đáp án mấy người muốn đâu, mời trở về đi. Từ hai mươi mấy năm trước, Mâu Lập Phong đã hoàn toàn căt đứt quan hệ với Mâu gia, anh ấy đi đâu, sống chết thế nào tôi đều không biết gì cả.”
“Xin nghe tôi nói hết. Tôi tới đây không phải muốn hỏi ông ấy ở đâu, mà là mấy ngày trước, tôi điều tra được Mâu Lập Phong đã chết từ sáu năm trước.” Đinh Dục Phàm nhìn thẳng hắn nói.
Đôi mắt Mâu Lập Sinh thoáng hiện qua sự lạnh lẽo, nhưng biến mất rất nhanh.
“Anh ấy đã chết?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… Chết thế nào?”
“Không gạt ông, có người sai sát thủ lấy tính mạng vợ chồng bọn họ!”
“Sát thủ? Chẳng lẽ anh ấy gây thù chuốc oán với ai?”
“Đây chính là mục đích chúng tôi tới đây. Mặc dù vợ chồng Mâu Lập Phong không thoát khỏi cái chết, nhưng Mâu Tâm Như- con gái bọn họ nhìn thấy tất cả, trong lúc nguy hiểm đã được cứu sống. Tôi hy vọng ông có thể giúp chúng tôi tìm chút đầu mối. Chỉ có ông biết, vợ chồng Mâu Lập Phong khi còn sống có từng kết thù với bất kì ai không?”
“Hai mươi mấy năm trước đã mất tin tức của anh cả, tôi sao có thể biết anh ấy có kết oán với ai không. Các người tra nhầm hướng rồi.”
Đinh Dục Phàm muốn từ vẻ mặt ông ta nhìn ra chút manh mối, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, vẻ mặt Mâu Lập Sinh vô cùng tự nhiên, một chút sơ hở cũng không có.
Tốn Đình Tuyền mở miệng hỏi: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi thẳng, vì sao ông ấy lại đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia?”
“Tình cảm của anh ấy với vợ của anh ấy không được cha tôi chấp nhận, vì vậy anh ấy không để ý đến sự phản đối của cha tôi, mang theo cô gái kia bỏ trốn, hai mươi mấy năm nay hoàn toàn không có tin tức gì.”
“Chẳng lẽ cha ông chưa từng cố gắng tìm ông ấy về?”
“Vì một cô gái, anh ấy tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với Mâu gia, đứa con trai như vậy khiến trái tim ông lạnh lẽo.”
Tốn Đình Tuyền âm thầm nháy mắt với Đinh Dục Phàm, cậu đã có được đáp án mình muốn. Tiếp tục hao tổn sức lực với Mâu Lập Sinh, nói không chừng lại phản hiệu quả. Lão hồ ly này không thể khinh thường!
“Vì gia phụ, mạo muội tới làm phiền ông, xin ông thứ lỗi.” Nhận được ám hiệu của Tốn Đình Tuyền, Đinh Dục Phàm đứng lên.
“Người đâu.” Mâu Lập Sinh nhấn máy nội bộ, ngay sau đó một vị thư ký nữ trẻ tuổi liền xuất hiện.
“Thay tôi tiễn khách.”
“Mời qua bên này.”
Đi theo nữ thư ký, sự kiện viếng thăm kết thúc.
Ba người Đinh Dục Phàm nhanh chóng rời đi.
Sau lưng bọn họ, một tầm mắt âm lãnh tràn đầy hận ý…
***
Trong bệnh viện, Mâu Tâm Như chìm trong hôn mê, toàn thân đầy vết thương, khiến người khác không khó tưởng tượng tai nạn vừa xảy ra nguy hiểm cỡ nào.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chết tiệt, rối cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng cô ấy, lại dám động tay động chân xe cô ấy. Nếu để tôi tra được hắn là ai, tôi nhất định làm thịt hắn!”
Ánh mắt Tốn Đình Trạch hung ác khát máu, dường như nổi điên nói lời độc ác. Nhìn Mâu Tâm Như nằm trên giường, lòng càng buồn bực khó chịu.
Sự đau lòng làm tiêu tan mấy phần oán hận, nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của cô, anh rất muốn vươn tay vuốt ve gò má cô, vuốt lên hàng lông mày không tự chủ mà nhíu chặt kia, nhưng lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
“Mâu Lập Sinh nói thế nào?”
Anh muốn biết, hung thủ phía sau đến cùng có phải Mâu Lập Sinh không?
Tốn Đình Tuyền cười phân tích, “Vẻ mặt ông ta quá mức nghiêm chỉnh, khiến em nổi lòng nghi ngờ. Theo lý mà nói, một người có cùng quan hệ máu mủ với mình, cho dù trở mặt với gia đình thế nào, cũng không thể chối bỏ chuyện có quan hệ máu mủ, vậy mà hắn đối với Mâu Tâm Như lại chẳng quan tâm, khiến em nghi ngờ. Cho nên, trong chuyện này, hắn ta tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan, nói không chừng Mâu Tâm Như phải nằm ở đây, cũng là do hắn sai người gây ra!”
“Anh muốn hắn hải trả giá lớn vì đã làm tổn thương Tâm Như. A Hổ, chuyển hướng điều tra sang Mâu Lập Sinh, trong thời gian ngắn, nhất định phải cho tôi đáp án hài lòng.”
Anh thề phải đích thân giết kẻ này.
“Đúng vậy, em cũng có ý này, chuyển sang điều tra Mâu Lập Sinh, tin rằng nhất định sẽ lấy được đáp án chúng ta muốn.”
“Chuyện này cứ làm như vậy đi!” Cả người Tốn Đình Trạch toát lên anh khí, thề phải bắt được kẻ địch.
Chương 8
Căn phòng âm u tràn đầy hơi thở cô tịch, Mâu Lập Sinh ngủ trên giường, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Mặt mày dữ tợn, dường như chịu đựng đả kích gì, khổ sở lại phẫn hận.
Đột nhiên, tiếng gào thảm thiết phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cặp mắt khát máu mở trừng, hắn thở dốc, hô hấp rối loạn.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu, ác mộng nửa đêm tái hiện rõ ràng chuyện cũ, quất vào tâm tư xấu xí của hắn, tựa như cuốn băng ghi hình, không ngừng vào trong mộng tìm hắn, khiến hắn ngủ không yên, một lần lại một lần mở mắt cho đến khi trời sáng.
Mâu Lập Sinh từ từ xuống giường, sự lạnh lẽo trong căn phòng thấm vào da, khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Ra khỏi phòng, lấy một chiếc ly và chai rượu từ tủ rượu, ngồi vào ghế, hắn uống rượu, cả người tựa vào thành ghế.
Đôi cẩu nam nữ này, đã chết rồi, còn không tha cho hắn, thời thời khắc khắc ám hắn.
Đã như vậy, đừng trách hắn độc ác, lần nữa hạ độc thủ.
Tỉ mỉ tính toán cẩn thận, nếu không lấy được mạng con gái bọn họ, vậy hắn sẽ cho Mâu Tâm Như cũng nếm thử loại cảm giác sống không bằng chết, giống như địa ngục này.
Tốn Đình Trạch thật quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần giấu kỹ Mâu Tâm Như, hắn sẽ không hại được cô ta sao? Đâu biết rằng, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tựa như năm đó, hắn thuê cao thủ máy tính, thần không biết quỷ không hay xâm nhập tài liệu cơ mật đang sửa chữa của tập đoàn Dục Diệu, giá họa chuyện phá hủy Mâu gia cho bọn họ.
Tốn Đình Trạch, Mâu Tâm Như, tao sẽ khiến cho đôi cẩu nam nữ chúng mày vĩnh viễn trải qua cuộc sống sống không bằng chết!
“Ha… ha… ha…”
Tiếng cười tà ác không ngừng vang vọng khắp phòng, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi.
***
“Ông là?” Mâu Tâm Như nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, khuôn mặt rất giống cha cô.
Sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại, Đình Trạch liền đem cô về nhà, không cho cô rời cửa một bước. Thời gian này đều do anh tỉ mỉ chăm sóc, vết thương của cô đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại, hoạt động gân cốt.
“Cháu là Mâu Tâm Như, con gái Mâu Lập Phong?” Ánh mắt người nọ vô cùng kích động, nhìn cô không chớp mắt, nhưng tâm tư thật ra u ám không thôi.
Trước hết hắn phải làm Mâu Tâm Như tin mình, cởi tội cho mình.
“Đúng vậy. Ông là?”
“Chú là chú ruột của cháu.”
“Chú ruột!” Chuyện cô còn người thân, Đình Trạch cũng đã từng nói với cô, nhưng cô không ngờ ông ấy lại có thể tìm ra nhà trọ cô ở.
“Không sai. Chú tới đón cháu về nhà.”
“Về nhà?”
“Ừ. Cùng chú về nhà đi, Tâm Như, chú có rất nhiều lời muốn nói với cháu.” Trên người Mâu Tâm Như, hắn như nhìn thấy hình ảnh của đôi gian phu dâm phụ kia, hận ý càng sâu.
“Chúng ta căn bản chưa từng quen biết.” Cô uyển chuyển cự tuyệt.
“Trước kia cha cháu vì mẹ cháu, nhẫn tâm bỏ đi trước mặt chúng ta, lần đi này, chính là hai mươi mấy năm. Không ngờ lần nữa nghe được tin tức của anh ấy, đã là người với người xa cách nhau như trời với đất. Thật may là anh ấy còn có một đứa con này, cháu là cháu gái của chú, chú nên hoàn thành trách nhiệm một người chú, chăm sóc cháu thật tốt.”
Giọng điệu của cô từ uyển chuyển thành cứng rắn, “Không cần, tôi không cần bất kì ai chăm sóc.”
Mâu Lập Sinh nghe vậy, trên mặt xuất hiện sự kích động.
“Tin tưởng chú, rời đi lúc này đối với cháu là lựa chọn đúng đắn nhất!”
Tay Mâu Tâm Như ôm ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.
Người này tự xưng là chú cô, có lẽ bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, nhưng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt nóng lòng vụng trộm của ông ta, cô lại có một cảm giác xấu bao phủ toàn thân, khiến cô muốn cách xa người này nhanh một chút.
“Chuyện cho tới giờ phút này, chú không nói thật cũng không được. Thật ra Tốn Đình Trạch chính là hung thủ giết chết cha mẹ cháu, chú đã tra ra tất cả mọi chuyện, anh cả bị hại, tất cả là tại Đinh Dục Phàm giở trò sau lưng. Căn cứ vào điều tra của chú mấy ngày gần đây, cháu rõ ràng đã yêu kẻ thù giết cha mẹ mình, như vậy anh cả và chị dâu ở dưới cửu tuyền, làm sao cam tâm?”
“Ông nói linh tinh gì đó!”
Mâu Lập Sinh khích cô, “Chú nói sai sao? Cháu vì nhi nữ tư tình, quên đại thù của mình. Cháu bất hiếu như vậy, sợ rằng anh chị chết cũng không thể nhắm mắt!”
“Đình Trạch không phải người như thế. Hơn nữa kẻ giết cha mẹ tôi đã tự sát, chủ mưu thực sự là kẻ khác!”
“Ồ, là ai, đã tra ra chưa?” Hắn hỏi ngược lại lời của Mâu Tâm Như, một mặt muốn nhìn luôn xem bọn Tốn Đình Trạch đã tra ra gì chưa.
“Đình Trạch đang cố gắng điều tra, một ngày nào đó nhất định tra ra được.”
“Có thể hắn đang lừa cháu.”
Mâu Tâm Như hét lớn: “Không thể nào. Tôi tin Đình Trạch không đối với tôi như vậy.”
Mâu Lập Sinh cười lạnh, “Cháu thật quá ngốc, dễ dàng sập bẫy Tốn Đình Trạch như vậy! Hắn đang từng bước từng bước lấy sự tin tưởng của cháu, sau đó nhân cơ hội giết cháu, đến lúc đó cháu sẽ hối hận. Vẫn chưa muộn đâu, tin chú đi, Tốn Đình Trạch tuyệt đối không phải người tốt, trở về cùng chú, chú đảm bảo cháu không cần phải lo lắng tính mạng của mình.”
“Tôi sẽ không đi với ông, cho dù ông nói Đình Trạch thế nào, tôi vẫn tin tưởng anh ấy. Ngược lại, cho dù ông thật sự là chú của tôi, tôi cũng không thể tin tưởng lời của ông được!”
Mâu Lập Sinh lần nữa cường điệu, “Tâm Như, chú biết chú đến đường đột như vậy, cháu sẽ hoài nghi, nhưng vì an toàn của cháu, cháu nhất định phải tin lời chú, nhanh chóng rời khỏi Tốn Đình Trạch!”
“Không!”
“Hắn nhất định chính là kẻ chủ mưu phía sau. Vì muốn lấy được lòng tin của cháu, cố ý sai một kẻ giả mạo tự sát trước mặt cháu, sau đó đe dọa hắn để cháu tin tưởng. Coi như hắn không phải kẻ giết anh trai, nhưng dưới khuôn mặt lịch sự đó cũng là lòng dạ y hệt ác quỷ, chỉ vì muốn lấy lòng cháu, hắn hy sinh tính mạng người khác. Nếu hắn thực sự muốn lưu lại cho người kia một con đường sống, sao lại thấy chết không cứu? Tâm Như, cháu phải cẩn thận hiểu rõ ràng.”
“Chuyện này sao ông lại biết rõ như thế?” Trong lòng Mâu Tâm Như thoáng qua điều nghi ngờ.
Chuyện này chỉ có mấy người biết, sao ông ta có thể biết rõ như vậy?
“Tốn Đình Trạch từng đem mọi chuyện xảy ra nói cho chú biết, nhưng chú không tin hắn nói. Hắn nhất định là vì muốn che giấu sự thật nên mới tự biên tự diễn như vậy. Nếu không, cháu cứ thử dò xét hắn xem. Tin rằng lúc này hắn không hề phòng bị gì với cháu, dễ dàng nhả ra.”
Trong lòng Mâu Lập Sinh cả kinh, không ngờ tâm tư của con bé này lại nhạy cảm thế. Nếu không phải hắn cơ trí bịa ra một chuyện, chân tướng chắc đã lộ rồi, có lẽ Mâu Tâm Như đã sớm nhìn ra âm mưu quỷ kế của hắn!
Trong lòng dần dần nổi lên giãy giụa do dự, Mâu Tâm Như căn bản không biết nên như thế nào cho phải.
Cô nên tin lời ai nói?
“Tiếp tục do dự, chỉ sợ tính mạng của cháu không còn. Tin chú đi, chỉ cần cháu chịu làm theo lời chú, Tốn Đình Trạch tự nhiên sẽ bại lộ bí mật. Đến lúc đó, cháu sẽ biết rõ chú không gạt cháu.”
“Tôi nên làm thế nào?”
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.
“Rất đơn giản. Như vậy…”
***
Kéo lê thân thể mệt mỏi, Tốn Đình Trạch uể oải đi vào phòng Mâu Tâm Như.
Thời gian này, Tâm Như bị thương, lại thêm chuyện nóng lòng điều tra chân tướng sự vi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1284/3082