Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
oàn dọa nàng sợ hãi, cũng làm cho nàng luống cuống tay chân, nhưng mà lòng của nàng vẫn không đủ cứng rắn để sát hại đứa con của chính mình.
Nàng quyết định, phải sinh hạ đứa nhỏ này.
Có điều nàng cũng biết, bản thân không thể mang đứa nhỏ này trở lại Kim gia.
Mạng của nàng thuộc về Kim gia, là người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng nguyện trung thành vì Kim gia mà chết, làm sao có thể nuôi nấng đứa trẻ mới sinh? Còn nữa, Hắc Trọng Minh cũng tuyệt đối không cho phép nàng mang theo đứa nhỏ rời đi.
Cho nên, đứa nhỏ này chỉ có thể ở lại Hắc gia, ở lại bên cạnh Hắc Trọng Minh.
Hắn là người có năng lực, có thể bảo vệ đứa con của mình. Khi hắn phát hiện nàng mang thai rồi lại có ý định phá thai, phản ứng kịch liệt thể hiện rất rõ ràng, cũng chứng minh hắn quan tâm đến đứa nhỏ này. Dù sao, đứa nhỏ này cũng là cốt nhục của hắn, là người thừa kế toàn bộ đế quốc ngầm của hắn.
Lúc đưa ra quyết định, Mẫu Đơn cũng luôn nói với bản thân mình, quyết định này, không liên quan gì đến đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, hắn rít gào rống giận với nàng.
Đêm hôm đó, hắn đã ở trước mặt nàng tiết lộ cảm xúc chân thật.
Hắc Trọng Minh, là có tâm.
Chính là hắn che giấu rất giỏi, người bên ngoài chỉ biết là hắn tàn khốc, máu lạnh, chỉ mình nàng biết, có một số hành vi, một số từ ngữ vẫn có thể đâm bị thương trái tim hắn.
Anh không phải cha anh. Khi Hắc Trọng Minh nói những lời này, biểu hiện trên mặt hắn làm nàng rung động sâu sắc,thậm chí làm cho lòng của nàng thắt chặt, đau đớn âm ỉ.
Anh không phải ông ấy, em cũng không phải mẹ anh……..Chỉ cần nhớ tới đêm đó, sau khi hắn uống say nói nhỏ, tảng băng trên ngực nàng cũng dần dần tan chảy, phơi bày ra một phần yếu đuối nhất.
Điều này làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích, lại không thể thoát khỏi, giờ phút xung quanh im lặng, giọng nói rất nhỏ khàn khàn của hắn cất lên, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vang lên trong đầu nàng.
Mình vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng sẽ không cùng hắn…………Nàng kiềm chế, chống cự không ngừng lặp lại lời cảnh cáo chính mình, không thể mềm lòng đối với Hắc Trọng Minh. Nàng không thể thừa nhận hậu quả khi đối với hắn mềm lòng.
Nàng nói với hắn, nàng hận hắn.
Nhưng mà, chỉ có nàng biết, cảm xúc của nàng đối với hắn, không chỉ đơn thuần là hận, mà là trộn lẫn rất nhiều thứ cảm giác phức tạp và khắc sâu, đây là tất cả tư vị mà kiếp này nàng đã nếm qua.
Khi Hắc Trọng Minh tiếp cận nàng, và cả thời điểm hắn chạm vào nàng, những cảm xúc lung tung này sẽ giống như là cơn thủy triều vọt tới từng trận từng trận, đe dọa muốn bao phủ lấy nàng.
Đến bây giờ, nàng còn có thể kiên cường chống đỡ, không cho phép chính mình rơi vào hố sâu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, tự chủ của nàng đều bị ánh mắt của hắn, những va chạm nhẹ nhàng của hắn, vòng tay ôm siết của hắn làm cho càng lúc càng trở nên dao động. Tình cảm đối với hắn tựa như con mèo bị rơi vào trong đống sợi lên hỗn loạn, vùng vẫy không ngừng làm cho mọi thứ rối loạn cả lên, đến nỗi ngay cả nhìn nàng cũng không dám nhìn kỹ.
Rơi vào hố sâu, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên trước khi sự kiềm chế của nàng tan rã, nàng phải nhanh chóng rởi khỏi người đàn ông này.
Mẫu Đơn đã có quyết định.
Sau khi sinh hạ đứa nhỏ một ngày, nàng sẽ rời khỏi Hắc gia, rời khỏi Hắc Trọng Minh, tránh né thật xa người đàn ông là nhiễu loạn tâm trí nàng.
Chương 13
Mùa xuân trôi qua, rồi mùa hè cũng trôi qua.
Khi mùa thu tới, thai nhi trong bụng Mẫu Đơn đã gần đủ tháng, thân thể nàng vốn gầy, tuy rằng không có đẫy đà hơn bao nhiêu, nhưng bụng vốn bằng phẳng nay đã phồng to như quả bóng cao su.
Bọn người hầu chăm sóc nàng vô cùng cẩn thận, khi được bốn, năm tháng đầu, tình trạng nôn nghén của nàng cũng đã được cải thiện, sau đó tuy có lúc thân thể thỉnh thoảng sẽ không khoẻ, còn lại hầu hết thời gian, đều không có gì khác thường.
Đôi khi, nàng không tự chủ, dùng hai tay trắng nõn vỗ về chiếc bụng căng tròn. Nhưng thai nhi dường như là đáp lại, khi hai tay nàng khẽ vuốt thì nó lại nhẹ nhàng đá bụng nàng một cái, làm nàng cảm thấy giống như chạm phải lửa, nhanh chóng dời tay đi.
Vào một ngày mùa thu, nàng ở trong phòng buồn bực, dứt khoác đứng dậy đi ra khỏi phòng, tản bộ trong sân của tòa nhà. Trong sân đã nhuốm sắc thu, lá cây đại thụ đã chuyển từ xanh sang vàng óng, lá rụng theo từng trận gió nhẹ, bay xuống ở trên cỏ.
Mẫu Đơn đi theo đường mòn vào nhà, nghe thấy phía trước cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Ở chỗ sâu nhất trong sân trước, có một hồ phun nước nho nhỏ theo phong cách phương Tây, mặc dù có chút cũ kĩ, nhưng vẫn đẹp động lòng người, hơn nữa chỗ này tương đối bí mật, ít nhìn thấy chó săn hay bảo vệ, cho nên mỗi lần nàng đi tản bộ, hầu như đều đi đến nơi này.
Đương nhiên, nàng không phải đi một mình, lúc nào cũng có người hầu đi theo sát ở bên người nàng.
Khi nàng đi đến bể phun nước, ánh nắng trời chiều, xuyên thấu khe hở của lá cây, chiếu vào bọt nước trong hồ làm nó càng trở nên trong suốt đáng yêu. Nàng vươn tay xuống mặt nước lạnh lẽo, tạo ra từng trận gợn sóng.
Trong khoảng thời gian này, phu nhân thỉnh thoảng mang đến tin tức. Nàng đã nhìn ra, người truyền tin của phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người đàn bà giúp việc ở phòng bếp, được bí mật đưa đến Hắc gia, nhưng nàng không nói chuyện với đối phương, chỉ hết lần này đến lần khác, đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, trên đó chỉ ghi đơn giản
Ở lại, đừng nóng vội.
Trên tờ giấy là chữ viết xinh đẹp do chính tay phu nhân viết.
Đừng làm mình bị thương, yên tâm đợi sinh.
Trừ bỏ những từ như vậy, phu nhân cũng không có nói thêm gì, mà nàng cũng không cách nào biết được tin về chuyện bên ngoài. Tuy sự uy hiếp của Tiêu Luyện Mặc chắc chắn vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng nàng tin tưởng Sở Lãng cùng Liễu Vũ, biết năng lực của bọn họ, đủ để chống đỡ Tiêu Luyện Mặc, tạm thời chắc tình thế cũng không có gì thay đổi.
Ngược lại, không có tin tức của Lãng Thần khiến cho nàng lo lắng.
Đối với Lãng Thần, trong lòng nàng rất xin lỗi. Nàng không thể đáp lại tình cảm của hắn, là bởi vì đêm đó nàng chần chờ, làm hại hắn bị Hắc Trọng Minh phát hiện, từ nay về sau lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nàng từng hỏi Hắc Trọng Minh, Lãng Thần có bình yên vô sự hay không, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng chăm chú nửa ngày, mới nói cho nàng, Lãng Thần còn sống, nhưng không ở trong tay hắn.
Hắc Trọng Minh sẽ không nói dối nàng. Nếu vậy, Lãng Thần đang ở đâu?
Nghe giọng điệu của Hắc Trọng Minh, dường như là biết Lãng Thần nằm trong tay ai. Hành vi chạy trốn của Lãng Thần, hẳn là đã truyền đến tai phu nhân, hắn không thể tiếp tục ở lại Kim gia. Nhưng Sở Lãng và Liễu Vũ, hẳn là sẽ vì tình nghĩa nhiều năm, mà lén cung cấp thông tin và âm thầm trợ giúp Lãng Thần chạy trốn.
Chẳng lẽ, Hắc Trọng Minh biết, Lãng Thần có sự bảo vệ của Sở Lãng cùng Liễu Vũ, nên không có hành động gì? Vì sao hắn lại bỏ qua cho Lãng Thần?
Trong lòng Mẫu Đơn , có rất nhiều nghi vấn, nhưng không cách nào giải đáp nổi.
Đang lúc nàng suy tư, trên mặt nước, đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người. Người này để râu nhìn chằm chằm nàng, trong nháy mắt nàng đề phòng.
Người hầu chưa bao giờ dám đến gần nàng như vậy, vậy người đó là ai?
Mẫu Đơn nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy, phía sau không biết khi nào xuất hiện một người mặc đồ đen xa lạ. Người hầu bảo vệ nàng đã sớm nằm trên mặt đất, trên cổ bị dao đâm vẫn đang chảy máu tươi.
Người mặc đồ đen cầm con dao vẫn còn dính máu trong tay, khi thấy nàng quay đầu lại, trên mặt còn ra hiện ra vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được, hành động của mình lại bị nàng phát hiện.
"Anh là ai?" Mẫu Đơn nhìn chằm chằm đối phương, thong thả đứng dậy, ý đồ kéo xa khoảng cách của hai người.
Phòng vệ của Hắc gia tuy vô cùng nghiêm mật, nhưng cho dù chặt chẽ đến đâu cũng có khe hở, hơn nữa người thống hận Hắc Trọng Minh còn nhiều hơn cả nước sông Hoàng Phổ, trong con mắt của người bên ngoài, nàng là người đàn bà mà Hắc Trọng Minh yêu nhất, thậm chí còn mang đứa nhỏ của hắn, sẽ có người xâm nhập, ý đồ gây bất lợi với nàng, nàng đã sớm đoán được.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã ra tay, trước khi đối phương ra tay, như vậy, đào thoát hoặc công kích phần thắng sẽ lớn hơn. Nhưng bây giờ, nàng là người mang thai, động tác đã không còn linh hoạt như xưa, đừng nói là công kích, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng là chuyện khó khăn.
Người mặc áo đen nhún vai.
"Tao là ai cũng không quan trọng." Vừa nói chuyện, hắn vừa vươn tay ra.
"Đi theo tao." Hắn tiến lên từng bước, muốn rút ngắn khoảng cách.
Mẫu Đơn phát hiện ra, lùi lại tới góc bể nước. Nàng vội vàng tìm đường nhỏ bỏ chạy, đối với người đàn ông khỏe mạnh này, ưu thế duy nhất nàng có chính là sân nhà quen thuộc.
Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ tức giận. Hắn nhíu mày, đi nhanh tới gần, bàn tay to lần thứ hai chộp tới.
Lần này, Mẫu Đơn nhanh chóng vung tay, giáng một đòn mạnh mẽ vào cổ tay đối phương.
Ở góc độ như vậy, có thể dễ dàng khiến đối phương đau đến không thể nhúc nhích.
"Mẹ nó!" Tiếng mắng đau đớn vang lên.
Mẫu Đơn nhìn thấy cơ hội tới, rất nhanh chạy về hướng một đường mòn khác qua bể nước. Đường mòn kia thông với cửa lớn, mà trước cửa có rất nhiều bảo vệ, cho dù người đàn ông này có đuổi kịp thì nhóm bảo vệ cũng có thể giải quyết hắn.
Nàng thoát được rất nhanh, nhưng không đoán trước được, trên đường mòn lại có một người người đàn ông đang chờ ở nơi đó. Đáng chết!
Hai chữ này mới vừa hiện lên trong đầu, người đàn ông kia đã ra tay, mạnh mẽ bắt được nàng, tốc độ khiến nàng không kịp phản kháng. Dùng một lực rất lớn giữ chặt bả vai của nàng, dường như muốn bóp nát xương vai của nàng.
Người áo đen không ngừng mắng chửi, cũng đi đến đường mòn, trong hai con mắt bé tí, bắn ra tia tức giận.
Người đàn ông bắt được Mẫu Đơn hơi hơi nhếch mi.
"Thế nào? Mày rõ ràng đã không thành công?" Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ có thai.
Người áo đen bĩu môi, vẫy vẫy cổ tay bị đánh đau.
"Con đàn bà này phiền toái hơn so với tưởng tượng." Nói xong, hắn nắm tay, hướng bụng Mẫu Đơn đánh xuống thật mạnh.
Một quyền mạnh mẽ kia, khiến nàng đau đến toàn thân co rút, trước mắt biến thành màu đen, dường như muốn ngất đi.
Người áo đen lấy ra một bao tải màu đen, chụp xuống trên đầu nàng, đem thân thể đang đau đến run rẩy của nàng trùm vào trong bao tải.
"Đi mau ." Người đàn ông thúc giục .
"Được." Nhanh chóng buộc bao tải lại. Người áo đen đứng dậy, đem bao tải to vác qua bả vai.
Mẫu Đơn chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, nàng ở bên trong bao tải, dùng hai tay ôm chặt bụng, đau đến run rẩy không thôi, mặc dù biết bản thân bị trói, không thể giãy dụa chút nào.
Đau đớn đến đáng sợ, như là muốn xé rách bụng của nàng, đau đến nỗi nàng thấp giọng rên rỉ.
"Im lặng một chút!"
"Không bằng đánh thêm cho nó mấy phát, để nó hôn mê, đỡ phiền toái."
"Cũng tốt." Hai gã đàn ông nói chuyện với nhau, xâm nhập vào trong ý thức đang dần mất đi vì cảm giác đau đớn của nàng
Nàng càng ôm chặt thân thể, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, bất lực chờ đợi nắm đấm mạnh mẽ kia giáng một đòn thật mạnh lên thân thể mình, nàng nhắm chặt hai mắt, run rẩy một chút, qua vài giây mới phát hiện, nắm đấm cũng không hề giáng xuống thân thể của nàng.
“Buông cô ấy ra.” Đang chìm trong lớp sương mù đau đớn, dường như nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hắc Trọng Minh.
Lại thêm một âm thanh không rõ ràng vang lên, người đàn ông khiêng nàng, vô lực ngã xuống, sau khi phát ra tiếng rên, lại ngã xuống mặt đất thật mạnh, mà cái bao tải trùm lấy nàng cũng bị rơi trong bụi cỏ ở trên đường mòn.
Ngay sau đó, là liên tiếp những âm thanh hỗn loạn, tiếng xương cốt gãy, tiếng đàn ông đau kêu, lúc đánh nhau, tiếng nắm đấm xoẹt qua quần áo, cuối cùng tràn ngập bên tai, là tiếng kêu rên cầu xin tha thứ, tiếp đó vang lên, chính là hai tiếng gãy xương gọn gàng sắc nét.
Sau đó, miệng bao tải thô ráp được cẩn thận mở ra. Nhìn xuyên thấu qua đôi hàng mi ướt đẫm mồ hôi, Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hắc Trọng Minh. Sắc mặt hắn lúc này đặc biệt xanh mét.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ra khỏi miệng trước lại là tiếng rên đau đớn.
Toàn thân Hắc Trọng Minh căng thẳng.
Nàng quyết định, phải sinh hạ đứa nhỏ này.
Có điều nàng cũng biết, bản thân không thể mang đứa nhỏ này trở lại Kim gia.
Mạng của nàng thuộc về Kim gia, là người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng nguyện trung thành vì Kim gia mà chết, làm sao có thể nuôi nấng đứa trẻ mới sinh? Còn nữa, Hắc Trọng Minh cũng tuyệt đối không cho phép nàng mang theo đứa nhỏ rời đi.
Cho nên, đứa nhỏ này chỉ có thể ở lại Hắc gia, ở lại bên cạnh Hắc Trọng Minh.
Hắn là người có năng lực, có thể bảo vệ đứa con của mình. Khi hắn phát hiện nàng mang thai rồi lại có ý định phá thai, phản ứng kịch liệt thể hiện rất rõ ràng, cũng chứng minh hắn quan tâm đến đứa nhỏ này. Dù sao, đứa nhỏ này cũng là cốt nhục của hắn, là người thừa kế toàn bộ đế quốc ngầm của hắn.
Lúc đưa ra quyết định, Mẫu Đơn cũng luôn nói với bản thân mình, quyết định này, không liên quan gì đến đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, hắn rít gào rống giận với nàng.
Đêm hôm đó, hắn đã ở trước mặt nàng tiết lộ cảm xúc chân thật.
Hắc Trọng Minh, là có tâm.
Chính là hắn che giấu rất giỏi, người bên ngoài chỉ biết là hắn tàn khốc, máu lạnh, chỉ mình nàng biết, có một số hành vi, một số từ ngữ vẫn có thể đâm bị thương trái tim hắn.
Anh không phải cha anh. Khi Hắc Trọng Minh nói những lời này, biểu hiện trên mặt hắn làm nàng rung động sâu sắc,thậm chí làm cho lòng của nàng thắt chặt, đau đớn âm ỉ.
Anh không phải ông ấy, em cũng không phải mẹ anh……..Chỉ cần nhớ tới đêm đó, sau khi hắn uống say nói nhỏ, tảng băng trên ngực nàng cũng dần dần tan chảy, phơi bày ra một phần yếu đuối nhất.
Điều này làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích, lại không thể thoát khỏi, giờ phút xung quanh im lặng, giọng nói rất nhỏ khàn khàn của hắn cất lên, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vang lên trong đầu nàng.
Mình vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng sẽ không cùng hắn…………Nàng kiềm chế, chống cự không ngừng lặp lại lời cảnh cáo chính mình, không thể mềm lòng đối với Hắc Trọng Minh. Nàng không thể thừa nhận hậu quả khi đối với hắn mềm lòng.
Nàng nói với hắn, nàng hận hắn.
Nhưng mà, chỉ có nàng biết, cảm xúc của nàng đối với hắn, không chỉ đơn thuần là hận, mà là trộn lẫn rất nhiều thứ cảm giác phức tạp và khắc sâu, đây là tất cả tư vị mà kiếp này nàng đã nếm qua.
Khi Hắc Trọng Minh tiếp cận nàng, và cả thời điểm hắn chạm vào nàng, những cảm xúc lung tung này sẽ giống như là cơn thủy triều vọt tới từng trận từng trận, đe dọa muốn bao phủ lấy nàng.
Đến bây giờ, nàng còn có thể kiên cường chống đỡ, không cho phép chính mình rơi vào hố sâu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, tự chủ của nàng đều bị ánh mắt của hắn, những va chạm nhẹ nhàng của hắn, vòng tay ôm siết của hắn làm cho càng lúc càng trở nên dao động. Tình cảm đối với hắn tựa như con mèo bị rơi vào trong đống sợi lên hỗn loạn, vùng vẫy không ngừng làm cho mọi thứ rối loạn cả lên, đến nỗi ngay cả nhìn nàng cũng không dám nhìn kỹ.
Rơi vào hố sâu, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên trước khi sự kiềm chế của nàng tan rã, nàng phải nhanh chóng rởi khỏi người đàn ông này.
Mẫu Đơn đã có quyết định.
Sau khi sinh hạ đứa nhỏ một ngày, nàng sẽ rời khỏi Hắc gia, rời khỏi Hắc Trọng Minh, tránh né thật xa người đàn ông là nhiễu loạn tâm trí nàng.
Chương 13
Mùa xuân trôi qua, rồi mùa hè cũng trôi qua.
Khi mùa thu tới, thai nhi trong bụng Mẫu Đơn đã gần đủ tháng, thân thể nàng vốn gầy, tuy rằng không có đẫy đà hơn bao nhiêu, nhưng bụng vốn bằng phẳng nay đã phồng to như quả bóng cao su.
Bọn người hầu chăm sóc nàng vô cùng cẩn thận, khi được bốn, năm tháng đầu, tình trạng nôn nghén của nàng cũng đã được cải thiện, sau đó tuy có lúc thân thể thỉnh thoảng sẽ không khoẻ, còn lại hầu hết thời gian, đều không có gì khác thường.
Đôi khi, nàng không tự chủ, dùng hai tay trắng nõn vỗ về chiếc bụng căng tròn. Nhưng thai nhi dường như là đáp lại, khi hai tay nàng khẽ vuốt thì nó lại nhẹ nhàng đá bụng nàng một cái, làm nàng cảm thấy giống như chạm phải lửa, nhanh chóng dời tay đi.
Vào một ngày mùa thu, nàng ở trong phòng buồn bực, dứt khoác đứng dậy đi ra khỏi phòng, tản bộ trong sân của tòa nhà. Trong sân đã nhuốm sắc thu, lá cây đại thụ đã chuyển từ xanh sang vàng óng, lá rụng theo từng trận gió nhẹ, bay xuống ở trên cỏ.
Mẫu Đơn đi theo đường mòn vào nhà, nghe thấy phía trước cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Ở chỗ sâu nhất trong sân trước, có một hồ phun nước nho nhỏ theo phong cách phương Tây, mặc dù có chút cũ kĩ, nhưng vẫn đẹp động lòng người, hơn nữa chỗ này tương đối bí mật, ít nhìn thấy chó săn hay bảo vệ, cho nên mỗi lần nàng đi tản bộ, hầu như đều đi đến nơi này.
Đương nhiên, nàng không phải đi một mình, lúc nào cũng có người hầu đi theo sát ở bên người nàng.
Khi nàng đi đến bể phun nước, ánh nắng trời chiều, xuyên thấu khe hở của lá cây, chiếu vào bọt nước trong hồ làm nó càng trở nên trong suốt đáng yêu. Nàng vươn tay xuống mặt nước lạnh lẽo, tạo ra từng trận gợn sóng.
Trong khoảng thời gian này, phu nhân thỉnh thoảng mang đến tin tức. Nàng đã nhìn ra, người truyền tin của phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người đàn bà giúp việc ở phòng bếp, được bí mật đưa đến Hắc gia, nhưng nàng không nói chuyện với đối phương, chỉ hết lần này đến lần khác, đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, trên đó chỉ ghi đơn giản
Ở lại, đừng nóng vội.
Trên tờ giấy là chữ viết xinh đẹp do chính tay phu nhân viết.
Đừng làm mình bị thương, yên tâm đợi sinh.
Trừ bỏ những từ như vậy, phu nhân cũng không có nói thêm gì, mà nàng cũng không cách nào biết được tin về chuyện bên ngoài. Tuy sự uy hiếp của Tiêu Luyện Mặc chắc chắn vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng nàng tin tưởng Sở Lãng cùng Liễu Vũ, biết năng lực của bọn họ, đủ để chống đỡ Tiêu Luyện Mặc, tạm thời chắc tình thế cũng không có gì thay đổi.
Ngược lại, không có tin tức của Lãng Thần khiến cho nàng lo lắng.
Đối với Lãng Thần, trong lòng nàng rất xin lỗi. Nàng không thể đáp lại tình cảm của hắn, là bởi vì đêm đó nàng chần chờ, làm hại hắn bị Hắc Trọng Minh phát hiện, từ nay về sau lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nàng từng hỏi Hắc Trọng Minh, Lãng Thần có bình yên vô sự hay không, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng chăm chú nửa ngày, mới nói cho nàng, Lãng Thần còn sống, nhưng không ở trong tay hắn.
Hắc Trọng Minh sẽ không nói dối nàng. Nếu vậy, Lãng Thần đang ở đâu?
Nghe giọng điệu của Hắc Trọng Minh, dường như là biết Lãng Thần nằm trong tay ai. Hành vi chạy trốn của Lãng Thần, hẳn là đã truyền đến tai phu nhân, hắn không thể tiếp tục ở lại Kim gia. Nhưng Sở Lãng và Liễu Vũ, hẳn là sẽ vì tình nghĩa nhiều năm, mà lén cung cấp thông tin và âm thầm trợ giúp Lãng Thần chạy trốn.
Chẳng lẽ, Hắc Trọng Minh biết, Lãng Thần có sự bảo vệ của Sở Lãng cùng Liễu Vũ, nên không có hành động gì? Vì sao hắn lại bỏ qua cho Lãng Thần?
Trong lòng Mẫu Đơn , có rất nhiều nghi vấn, nhưng không cách nào giải đáp nổi.
Đang lúc nàng suy tư, trên mặt nước, đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người. Người này để râu nhìn chằm chằm nàng, trong nháy mắt nàng đề phòng.
Người hầu chưa bao giờ dám đến gần nàng như vậy, vậy người đó là ai?
Mẫu Đơn nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy, phía sau không biết khi nào xuất hiện một người mặc đồ đen xa lạ. Người hầu bảo vệ nàng đã sớm nằm trên mặt đất, trên cổ bị dao đâm vẫn đang chảy máu tươi.
Người mặc đồ đen cầm con dao vẫn còn dính máu trong tay, khi thấy nàng quay đầu lại, trên mặt còn ra hiện ra vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được, hành động của mình lại bị nàng phát hiện.
"Anh là ai?" Mẫu Đơn nhìn chằm chằm đối phương, thong thả đứng dậy, ý đồ kéo xa khoảng cách của hai người.
Phòng vệ của Hắc gia tuy vô cùng nghiêm mật, nhưng cho dù chặt chẽ đến đâu cũng có khe hở, hơn nữa người thống hận Hắc Trọng Minh còn nhiều hơn cả nước sông Hoàng Phổ, trong con mắt của người bên ngoài, nàng là người đàn bà mà Hắc Trọng Minh yêu nhất, thậm chí còn mang đứa nhỏ của hắn, sẽ có người xâm nhập, ý đồ gây bất lợi với nàng, nàng đã sớm đoán được.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã ra tay, trước khi đối phương ra tay, như vậy, đào thoát hoặc công kích phần thắng sẽ lớn hơn. Nhưng bây giờ, nàng là người mang thai, động tác đã không còn linh hoạt như xưa, đừng nói là công kích, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng là chuyện khó khăn.
Người mặc áo đen nhún vai.
"Tao là ai cũng không quan trọng." Vừa nói chuyện, hắn vừa vươn tay ra.
"Đi theo tao." Hắn tiến lên từng bước, muốn rút ngắn khoảng cách.
Mẫu Đơn phát hiện ra, lùi lại tới góc bể nước. Nàng vội vàng tìm đường nhỏ bỏ chạy, đối với người đàn ông khỏe mạnh này, ưu thế duy nhất nàng có chính là sân nhà quen thuộc.
Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ tức giận. Hắn nhíu mày, đi nhanh tới gần, bàn tay to lần thứ hai chộp tới.
Lần này, Mẫu Đơn nhanh chóng vung tay, giáng một đòn mạnh mẽ vào cổ tay đối phương.
Ở góc độ như vậy, có thể dễ dàng khiến đối phương đau đến không thể nhúc nhích.
"Mẹ nó!" Tiếng mắng đau đớn vang lên.
Mẫu Đơn nhìn thấy cơ hội tới, rất nhanh chạy về hướng một đường mòn khác qua bể nước. Đường mòn kia thông với cửa lớn, mà trước cửa có rất nhiều bảo vệ, cho dù người đàn ông này có đuổi kịp thì nhóm bảo vệ cũng có thể giải quyết hắn.
Nàng thoát được rất nhanh, nhưng không đoán trước được, trên đường mòn lại có một người người đàn ông đang chờ ở nơi đó. Đáng chết!
Hai chữ này mới vừa hiện lên trong đầu, người đàn ông kia đã ra tay, mạnh mẽ bắt được nàng, tốc độ khiến nàng không kịp phản kháng. Dùng một lực rất lớn giữ chặt bả vai của nàng, dường như muốn bóp nát xương vai của nàng.
Người áo đen không ngừng mắng chửi, cũng đi đến đường mòn, trong hai con mắt bé tí, bắn ra tia tức giận.
Người đàn ông bắt được Mẫu Đơn hơi hơi nhếch mi.
"Thế nào? Mày rõ ràng đã không thành công?" Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ có thai.
Người áo đen bĩu môi, vẫy vẫy cổ tay bị đánh đau.
"Con đàn bà này phiền toái hơn so với tưởng tượng." Nói xong, hắn nắm tay, hướng bụng Mẫu Đơn đánh xuống thật mạnh.
Một quyền mạnh mẽ kia, khiến nàng đau đến toàn thân co rút, trước mắt biến thành màu đen, dường như muốn ngất đi.
Người áo đen lấy ra một bao tải màu đen, chụp xuống trên đầu nàng, đem thân thể đang đau đến run rẩy của nàng trùm vào trong bao tải.
"Đi mau ." Người đàn ông thúc giục .
"Được." Nhanh chóng buộc bao tải lại. Người áo đen đứng dậy, đem bao tải to vác qua bả vai.
Mẫu Đơn chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, nàng ở bên trong bao tải, dùng hai tay ôm chặt bụng, đau đến run rẩy không thôi, mặc dù biết bản thân bị trói, không thể giãy dụa chút nào.
Đau đớn đến đáng sợ, như là muốn xé rách bụng của nàng, đau đến nỗi nàng thấp giọng rên rỉ.
"Im lặng một chút!"
"Không bằng đánh thêm cho nó mấy phát, để nó hôn mê, đỡ phiền toái."
"Cũng tốt." Hai gã đàn ông nói chuyện với nhau, xâm nhập vào trong ý thức đang dần mất đi vì cảm giác đau đớn của nàng
Nàng càng ôm chặt thân thể, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, bất lực chờ đợi nắm đấm mạnh mẽ kia giáng một đòn thật mạnh lên thân thể mình, nàng nhắm chặt hai mắt, run rẩy một chút, qua vài giây mới phát hiện, nắm đấm cũng không hề giáng xuống thân thể của nàng.
“Buông cô ấy ra.” Đang chìm trong lớp sương mù đau đớn, dường như nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hắc Trọng Minh.
Lại thêm một âm thanh không rõ ràng vang lên, người đàn ông khiêng nàng, vô lực ngã xuống, sau khi phát ra tiếng rên, lại ngã xuống mặt đất thật mạnh, mà cái bao tải trùm lấy nàng cũng bị rơi trong bụi cỏ ở trên đường mòn.
Ngay sau đó, là liên tiếp những âm thanh hỗn loạn, tiếng xương cốt gãy, tiếng đàn ông đau kêu, lúc đánh nhau, tiếng nắm đấm xoẹt qua quần áo, cuối cùng tràn ngập bên tai, là tiếng kêu rên cầu xin tha thứ, tiếp đó vang lên, chính là hai tiếng gãy xương gọn gàng sắc nét.
Sau đó, miệng bao tải thô ráp được cẩn thận mở ra. Nhìn xuyên thấu qua đôi hàng mi ướt đẫm mồ hôi, Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hắc Trọng Minh. Sắc mặt hắn lúc này đặc biệt xanh mét.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ra khỏi miệng trước lại là tiếng rên đau đớn.
Toàn thân Hắc Trọng Minh căng thẳng.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
543/4124