Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ

Lượt xem :
ờ đã là vào đông, vỏn vẹn bốn mùa.
Ái Ái lắc lắc tóc vẩy ra những giọt nước bé ti, nhẹ nhàng hỏi: “Tô Dương, cậu khỏe không?” Cô vẫn rất để tâm nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Giọng nói của Tô Dương vẫn hoạt bát như trước: “Ừm, không tệ, dạo này tớ đang chuẩn bị trượt tuyết!”
Tóc bắt đầu lạnh, Ái Ái nhặt lấy một lọn tóc rồi lau lau, khẽ áp sát điện thoại vào tai, nghĩ ngợi, cô không biết nên nói gì nữa, với Tô Dương cô không thể nào cẩn thận lựa lời, chỉ có thể lắng nghe như nói chuyện với Phương Ca và cô cũng chẳng thể nào ba hoa không hề kiêng dè, rồi lại cười đến đỏ mặt như với Âu Dương được.
“Ái Ái, Ái Ái” Tô Dương gọi, Tô Ái Ái đột nhiên phát hiện tóc của mình đang khô dần, rất ngại ngùng, ngồi thẳng lên và nói: “Cuộc điện thoại này là xuyên đại dương đấy, phí rất đắt, đừng nói lâu quá!”
Tô Dương cười: “Ở đây không đắt lắm đâu!” Ái Ái cũng cười rồi lại không biết nói gì nữa, hai người đều vô cùng im lặng, rất lâu sau, Tô dương nói có chút ngập ngừng: “Ái ÁI, ở đây tớ quen một cô gái người Chiết Giang, tên là Tiểu Tuyết, tớ đã gửi ảnh cho cậu, cậu đã nhận được chưa?”
Tô Ái Ái cố gắng nhớ lại, mấy thnág trước hình như là cô có nhận được tấm ảnh như vậy nhưng lúc đó cô đang kiên quyết bắt Âu Dương bỏ thuốc, xem một lần rồi cũng không để tâm nữa, hình như đó là một cô gái có nụ cười nhẹ nhàng nhưng tỏa sáng rực rỡ.
Ái Ái dùng khăn tiếp tục lau tóc, lau đi lau lại, mới nhớ là phải nói gì đó: “Ờ, hình như có!”
Bên kia rất lâu không có tiếng động gì, dường như chỉ còn tiếng hít thở của chính bản thân cô, Ái Ái thắc mắc: “Alo” một tiếng, lúc đó giọng của Tô dương mới truyền đến, vốn dĩ là giọng nói ôn hòa và có chút trẻ con nhưng lúc này lại trở nên khô khốc, cậu ấy nói: “Ái Ái, trước đây tớ thích cậu, bây giờ Tiểu Tuyết lại thích tớ, khi trông thấy Tiểu Tuyết tớ lại nhớ đến cậu!” Hình như là hít vào một hơi, sau đó lời nói đột nhiên trở nên kiên định và quyết tuyệt: “Tớ sẽ khiến TIểu Tuyết hạnh phúc, rất rất hạnh phúc!”
“tách” một tiếng, giọt nước trên tóc cô rơi xuống mặt đất, tay Ái Ái khựng lại trên mái tóc, rất lâu sau cô mới mỉm cười, nói: “Ừm, vậy tốt rồi, tớ mong cậu được hạnh phúc, thật đấy, phải hạnh phúc nhé!” Câu nói cuối cùng là rất rất chân thành.
Tô dương nói: “Ái ÁI, tạm biệt!” Rồi cúp máy luôn.
Trong phòng điện đã sáng lên, Ái ÁI giơ điện thoại lên, nhìn rồi lại nhìn, dường như cô đang xác định lại vừa rồi có phải là cậu ấy gọi đến thật không.
Đường Đường bật máy tính, liếc mắt nhìn Ái ÁI đang cứng đờ: “Sao thế?” di di chuột rồi lại như nhớ ra điều gì đó, nói: “Ái Ái, hình như dạ tiệc tối nay Phương Ca không lên biểu diễn à? Tớ nghe nói cậu ấy đã đi tới Đại học Hồng Kông tham gia giao lưu rồi!”
Tô Ái Ái quay đầu hỏi: “từ bao giờ?” Ngẫm kĩ lại, mấy tháng nay cô thực sự chưa gặp Phương Ca, vậy mà chính cô cũng không nhận ra. Đổi lại là Ái Ái khi 17 tuổi, tuyệt đối là không thể như vậy/
Đường Đường nhún vai: “Hình như là tháng trước!” Suy nghĩ một chút lại chạy tới đấm vào lưng Ái Ái: “Tớ vừa vào trường đã bảo cậu cho tớ xem ảnh chụp lớp cấp ba của cậu, vậy mà đến tận bây giờ cậu vẫn chưa cho tớ xem, Phương Ca hồi cấp ba như thế nào vậy?”
Tô Ái Ái thật là hết cách đối với cô nàng si tình này, với tay ra lấy chiếc thẻ cơm, lấy ra tấm ảnh chụp nhét ở bên dưới.
Kỳ thực, cô đã từng nghĩ rằng, tấm ảnh đó cô sẽ không bao giờ lôi ra nữa, cũng sẽ không để cho những người khác trông thấy, không bao giờ nhắc tới nữa… Cô đã từng nghĩ rất nhiều điều.
Đường Đường “A” lên một tiếng rồi cướp luôn tấm ảnh.
Ái Ái đứng dậy đi tới cửa sổ, thời tiết đã vào đông rồi, trên ô cửa kính đã đọng một tầng hơi nước của mưa.
Đường Đường tấm tắc chậc lưỡi: “Xem này, từ bé đã đẹp trai rồi!” Lại hỏi Ái Ái: “Không ngờ cậu lại có tấm ảnh chụp chung với Phương Ca trong cự ly gần thế này!”
Tô Ái Ái vươn tay ra, rồi nắm tay lại thật chặt, để bàn tay đang nắm đó ấn nhẹ lên tấm kính, lại vươn ngón trỏ ra, đầu ngón tay vẽ thành những hình tròn nho nhỏ. Cô mỉm cười đây là bức tranh chân bó mà Liệt Tình đã dạy cho cô!
Ái Ái không quay đầu, khẽ nói: “Ừm, bọn tớ là bạn thân mà!”
Cô giơ đầu ngón tay ra viết lên tấm kính, chữ đầu tiên là “Phương Ca”, nét mác cuối cùng mở ra rất rộng, rồi viết “Tô Dương”, viết “ÂU dương”, viết “Tô Ái Ái”
Trên tấm kính cửa sổ mờ ảo những dòng chữ đè loạn lên nhau,
Trước đây cô thích Phương Ca, Tô Dương thích cô.
Hiện tại cô thích Âu Dương, Tô Dương có Tiểu Tuyết.
Rèm mi khẽ động đậy, dần dần, nét chữ trên tấm kính mờ hẳn đi, cuối cùng là biến mất hoàn toàn, mỗi nét chữ đều đã biến thành vệt nước mưa, trắng xóa, mỗi cái tên đều như đang khóc…
Thời gian giống như một tấm kính, từ đầu đến cuối chỉ có thể là loang lổ.
Tô từng nói: “Tôi yêu anh như vậy!
Anh từng nói: “Tôi yêu em như vậy!”
Thế nhưng, những tình cảm này đều bị thời gian lặng lẽ xóa sạch.
Sau cùng khi sóng gió chôn vùi mọi thứ, chúng ta đều nói: “Thì ra, yêu một người cuối cùng sẽ dùng người khác để thay thế”!
Sau đó chúng ta còn nói rằng : “chúc anh/em hạnh phúc”
Điện thoại Ái Ái đúng lúc này lại rung lên, lúc bấm nút nhận thì giọng nói của Âu Dương truyền tới: “Ái ÁI, mau xuống dưới này, bọn anh ở dưới này chờ em!”
Cậu nam sinh này mỗi lần gọi “Ái Ái” thì giọng nói bất giác trở nên cao vút, làm cô không khỏi nhớ tới khóe môi cong cong của anh.
Tô Ái Ái nói: “Chờ một chút!” Rồi lập tức phi thẳng xuống dưới.
Tô Ái Ái vừa tới cửa đã sững sờ, trên cửa sắt lớn của khu nhà ký túc nữ sinh có một sợi dây, sợi dây đó kéo dài đến tận cành cây của cây tình nhân, trên sợi dây đó là một nghìn con hạc, màu gì cũng có, dưới ánh đèn lắc lư theo gió, thoắt cái không gian trở thành muôn màu rực rỡ.
A Đan ôm cô bạn gái năm nhất đứng bên cạnh, Anh bạn nhỏ nhảy như cào cào rồi lại chà sát hai tay vào nhau, khuôn mặt tròn xoe của bàn tay nhỏ đỏ lựng, trong tay cầm bật lửa, bên chân là một chiếc lọ tròn nhỏ màu hồng.
Âu Dương đi tới, cầm tay Tô Ái Ái, kéo cô đứng ở phía sau, dùng động tác ra hiệu, thàn bí cười cười: “Ha, bàn tay nhỏ muốn có một tiết mục tỏ tình độc nhất thế kỷ!”
Âu Dương mới nói xong, hai bàn tay của bàn tay nhỏ đã vòng lên miệng tạo tư thế như bắc loa, lớn tiếng gọi: “Hà Tâm Nghi, Hà Tâm Nghi phòng 401 khu số sáu, hà Tâm Nghi lớp 044 khoa kinh doanh trong nước!”
Bát chợt, sinh viên đang đi trên đường đều ngừng bước, dì quản lý cũng nhìn xung quanh, tất cả cửa sổ của khu số sáu đều bật mở, rồi vô số cái đầu ngó ra.
Ánh mắt bàn tay nhỏ sáng rực, cố chấp nhìn về phía một chiếc cửa sổ nào đó ở tầng bốn, cánh cửa sổ có rèm cửa hình hoa tung bay.
Bàn tay nhỏ cũng không để ý đến lời xì xào bàn tán của mọi người, cúi người xuống, bật lửa lên.
Tô Ái Ái bừng tỉnh: A, đó là ống pháo hoa!!!
Bàn tay nhỏ lùi lại vài bước, ống pháo hoa rát nhanh đã phun ra ánh sáng màu vàng kim, từng mảnh từng mảnh, càng lúc càng bay cao, đột nhiên “vèo” một tiếng, bay thẳng lên trời.
Tô Ái Ái sợ đến mức nhảy cả lên, rồi cô được Âu Dương kéo vào lòng.
Quay đầu liếc nhìn, pháo hoa đó tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, màu bạc, màu vàng bắn lên, giống như có bông hoa màu bạc màu vàng nào đó nở xòe trên bầu trời.
Chuỗi nghìn con hạc kia cũng được chiếu sáng rực rỡ, khuôn mặt đỏ hồng của Bàn tay nhỏ cũng sáng lên.
Đột nhiên trên cầu thang có một nữ sinh đang chạy xuống, che miệng, tay run rẩy.
Bàn tay nhỏ tiến lên hai ba bước, ôm lấy nữ sinh kia!
Tô Ái Ái thấy hai mắt mình rưng rưng, không khỏi nói: “Ông trời của tôi ơi, đây là vở diễn chụp tượng gỗ sao? Như đang mơ vậy!!!”
Âu Dương vốn đang gối đầu lên mái tóc ẩm ướt của Tô Ái Ái, nghe thấy vậy anh liền cúi xuống cắn cắn vành tai cô: “Em cảm động vì cái này sao? Vậy được! Anh sẽ làm! Lần sau anh sẽ làm cho em!
Ái Ái giơ tay đánh Âu Dương: “Anh không có thành ý!”
Dưới pháo hoa, bên cạnh chuỗi hạc nghìn con rực rỡ, A Đan cúi đầu thì thàm với cô bạn gái nhỏ, Anh bạn nhỏ nhảy về phía trước nghịch lọ pháo hoa của Bàn tay nhỏ, Bàn tay nhỏ vững vàng nắm chặt tay của cô bạn gái mới nhậm chức, Âu Dương cúi đầu, cầm tay Ái Ái, đầu ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay cô: “Ái Ái cô nương, mùa đông là mùa của tình yêu đúng không?”
Tô Ái Ái dựa vào ngực Âu Dương, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng mình, những cái tên cô đã viết lên, từng nét từng nét hẳn là đã chảy hết thành nước rồi.
Đột nhiên, Anh bạn nhỏ làm mảnh pháo hoa cuối cùng vọt lên bầu trời, lớn tiếng hô “HAPPY NEW YEAR!”
Một năm mới đã đến như thế…
Liệt Tình, tớ vừa sợ lạnh lại vừa hay té ngã, mùa đông vẫn cô cùng đáng ghét vì nó quá lạnh! Ấy vậy mà tớ lại không thể chống đỡ được với hơi ấm từ bàn tay, hai trái tim kề nhau cùng đập, độ ấm cơ thể có thể truyền sang cho nhau… tất cả chúng đều thật ấm áp. Tớ vẫn một mình cúi đầu tập tễnh đi trên nền tuyết, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện, toàn thân đã được ánh nắng mặt trời rực rỡ bao phủ
BY Ái Ái
(Dạo này tớ có việc riêng nên không có thời gian post truyện, tớ cũng chưa kịp thông báo với mọi người. Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này :( )

Liệt Tình từng nói: “Có ba thứ tuyệt đối không thể tin tưởng: lời hứa hẹn của đàn ông, nước mắt của phụ nữ và lời nói trong lúc uống rượu của bạn bè.”
Nhóm “Hi bá bá” thành danh chỉ sau một bữa dạ tiệc hôm đó, Âu Dương công tử có vẻ chẳng thích thú gì với việc đó, nhưng thật ra anh đã có thêm không ít cái FANS, lúc đi lấy nước cùng Ái Ái hay ăn cơm trong canteen đều sẽ có người ở bên cạnh xì xào: “Là anh ấy sao? Phải rồi! Chính là Hi bá bá đó!” Còn có người gọi thẳng: “Bá bá!”
Tô Ái Ái đang bê khay cơm liếc sang bên cạnh nhìn thấy Âu Dương đang nhíu mày cau mũi, cô phải cố gắng mím môi thật chặt.
Vừa đặt khay cơm xuống bàn cô không thể chịu nổi nữa cười “haha” thành tiếng, vừa gắp cho Âu Dương một miếng thịt bò kho tiêu vừa nói: “nào, bá bá, ăn nhiều một chút!”
Lúc đó, A Đan và Anh bạn nhỏ vừa lúc tan học cho nên đến ngồi cùng bàn với họ, hai người đã phải cố nén cười từ lâu lại nghe thấy Ái Ái gọi như thế, cười đến mức ngã cả ra đằng sau.
Âu dương một tay cầm đũa, một tay giơ ra nhéo má Tô Ái Ái: “Nói ai đấy? Không nghĩ lại xem là do ai làm hại?”
Tô Ái Ái đập lên tay Âu Dương, kéo áo xuống rồi ngồi ngay ngắn: “Nè, nè, đang ở chốn đông người, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy chứ! Tốt xấu gì em cũng là bạn gái của hot boy! Cần phải chú ý hình tượng!”
Miếng canh trong miệng Anh bạn nhỏ thiếu chút nữa bị phun thẳng ra ngoài, còn A Đan thì đập bàn đập ghế rất ghê gớm.
Âu Dương thì vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy, giơ tay nâng cằm Tô Ái Ái, đôi mắt hoa đào chợt sáng lên, nói rất nghiêm chỉnh: “Tô Ái Ái, nếu anh trở thành hot boy, anh sẽ lột sạch cho em xem đầu tiên!”
Tô Ái Ái cảm thấy rất xấu hổ, ở dưới gầm bạn đá vào chân Âu Dương một cái, và cũng không dám nhiều lời nữa.
Haiz, bên trong kẻ xấu luôn có một con quỷ!
Ăn được một nửa, cô nghe thấy có một tiếng gọi rất dịu dàng: “Âu Dương!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Ồ, là bạn gái cũ của Âu Dương, người đẹp khoa kinh doanh trong nước.
Tô Ái Ái chuyên tâm gắp hành trong phần thịt bò kho tiêu bỏ ra, nghe thấy Âu Dương ở đối diện hờ hững hỏi: “Có việc gì?” Và cũng chẳng thèm đứng lên.
Giọng nói của người đẹp kia rất tinh tế như thể là chỉ cần bóp nhẹ một cái cũng sẽ chảy thành nước: “lần trước cảm ơn anh đã giúp bạn trai em, em đã nhắn tin cho anh… Anh có nhận được không?”
Lúc người đẹp nói chuyện thì vài sợi tóc trước ngực cô ta bị gió thổi tung, chắc là đuôi tóc cô ta đã quẹt vào mắt Ái Ái, Ái Ái dụi mắt rất lâu, haiz, canteen này làm ăn vớ vẩn quá, trong thịt bò kho tiêu còn có cả miếng khoai tây nữa chứ!
Âu Dương lập tức ngắt lời người đẹp: “Anh không đọc tin nhắn đó! Chuyện đó cũng không phải là một mình anh xử lý, chẳng liên quan gì đến anh hết, vốn dĩ là A Đan và đối phương có xích mích từ trước, anh chỉ tiện tay giúp bạn anh mà thôi, không tin thì em hỏi A Đan đi!” Nói xong gắp vào bát Ái Ái một miếng thịt bò to.
A Đan đứng lên, gãi đầu: “Tống Giai Ngữ, thế này nhé, là bởi vì bạn trai em và bọn anh có quen nhau, suy cho cùng cũng không thể mặc kệ để cậu ta bị đánh như thế, cho nên không liên quan quá nhiều đến Âu Dương!”
Người đẹp vuốt vuốt tóc, Tô Ái Ái vội vàng đưa tới một chiếc buộc tóc, để cô ta buộc mái tóc lòa xòa của mình lại.
Người đẹp nói: “ĐƯợc rồi, cũng không có gì, em đã nói tiếng cảm ơn rồi, sau này sẽ không tới tìm anh nữa!”
Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn Âu Dương, ngay cả mi mắt Âu Dương cũng không hề động đậy, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Người đẹp xoay ngư
<<1 ... 4243444546 ... 53>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
216/5295