XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Mảnh hành tây nào không rơi lệ

Lượt xem :
ười tốt, chờ đến khi hoàn cảnh thay đổi, lên đại học rồi chắc chắn cô ấy sẽ gặp được người phù hợp với mình.” Giọng nói nhẹ nhàng, phiêu diêu trong gió.
Tô Ái Ái là một cô gái tốt, có nụ cười rất ngọt ngào, lúc thì an tĩnh lúc thì ồn ào, rất đáng yêu. Nếu thực sự có một cô gái như vậy thích anh, anh sẽ cảm thấy rất hãnh diện, nhưng chính bởi vì cô ấy tốt đẹp như vậy, cho nên anh mới mong muốn sau này cô ấy sẽ tìm được một người tốt hơn, mối tình đầu đối với mỗi người thường rất khó quên, anh cũng biết là như thế. Trong lòng anh đã có một người rồi… Cứ như vậy đi, hãy cứ là bạn tốt, cuối cùng rồi cũng sẽ ổn thỏa cả thôi.
“Haiz” Hạo Tử thở dài, đè tay lên vai Phương Ca, không thèm nói nữa.
Tô Ái Ái tựa lưng vào tay vịn cầu thang, tay chân đều lạnh ngắt, khó chịu đến mức muốn hét lên thật to, thì ra tâm sự của cô từ lâu đã sáng như tuyết trong mắt người khác. Anh nói “Cô ấy xứng đáng có được một người tốt” “Khi hoàn cảnh thay đổi, cô ấy sẽ gặp được người phù hợp với mình.”, tim đau nhói, mắt cũng trướng đau, có lẽ đã đến lúc không nên lừa dối bản thân nữa, cô dùng sức nhéo lên mặt mình: “Tô Ái Ái, con bé ngu ngốc này! Gây ra bao nhiêu phiền phức cho những người xung quanh!” Rơi một hạt nước mắt, cô nói với chính mình: từ ngày hôm nay, bắt đầu từ sáng sớm nay, đem đoạn tình cảm đó chôn vùi thật sâu cho ta!
Tô Ái Ái dùng nước lạnh vỗ lên mặt vừa ngẩng đầu lên đã bị Liệt Tình ôm chặt: “Tớ cứ tìm cậu mãi, tỉnh rồi cũng không gọi người ta dậy, chúng ta đi thôi.”
Lúc xuống lầu đã là sáng sớm, hứa Viễn hạo đang giậm chân dưới đó: “Nhanh lên nào, con gái đúng là chúa lề mề”
Phương Ca đang đứng chờ ở hành lang có cây tử đằng, quay mặt, xoay người đi lên cầu thang. Ánh bình mình mùa hạ mờ ảo bao phủ trên dáng người gầy guộc của anh, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định.
Tô Ái Ái đột nhiên cmả thấy mình rất may mắn, từng thích một cậu thiếu niên tốt đẹp như vậy, có một mái tóc mềm mại nhất trên đời, một khuôn mặt rất điển trai, tư thế xoay bút cũng rất rất đẹp… Anh đã từng dạy cô nghe nhạc của Vô Ấn Lương Phẩm, dạy cô cách xoay bút… Mối tình đầu của cô chính là một người như thế! Cô nghĩ đoạn tình cảm này tuyệt đối không bao giờ khiến cô hối hận!
Cảm ơn cậu, người tớ đã từng yêu!
Phương Ca nhướn khóe môi lên một chút, cười nhẹ, ánh nắng sớm mờ nhạt bất chợt rõ ràng hơn rất nhiều, anh đứng trên hành lang phía sau cây tử đằng, cả người tỏa ra một hơi thở tươi mới, có một ánh sáng màu lục phát ra từ người anh.
Tô Ái Ái thử mỉm cười, cười nụ cười mà anh từng cười với cô, cố gắng để anh thấy được nụ cười cuối cùng của mình…
Hạo Tử đột nhiên hô to: “Chúng ta thi xem ai chạy ra ngoài cổng trường nhanh nhất. Một… hai… ba… chạy!!!!”
Thạch Liệt Tình vừa chạy vừa lớn tiếng hét: “Hạo Tử, cậu đúng là đồ vô lại, dám chạy trước!”
Tô Ái Ái bắt đầu cười “Haha”
Gió thổi làm rối loạn mái tóc, bốn người cười vui vẻ đuổi nhau trong vườn trường mua hạ.
Cứ như vậy, lúc chạy ra ngoài cổng lại dọa đến mấy bác bảo vệ, hơn nửa ngày sau mới để quyển báo xuống, chạy đến cổng trường, hét lớn: “Chúng mày lớp nào, khối nào? Sao lại vào đây?”
Bọn họ nào để ý đến, chạy càng nhanh hơn, rầm rầm ồn ào rồi biến mất ở ngã rẽ…
Sau đó, Liệt Tình đi. Sau khi đến Mỹ, gửi một bức email cho Tô Ái Ái.
Trong đó viết:
Ái Ái
Thực ra, lúc ở cửa hàng McDonald khi tớ nhìn thấy cảnh cậu và Phương Ca cùng nghe nhạc, tớ đã nghi ngờ có lẽ là cậu thích Phương Ca, trước giờ tớ chưa từng thấy vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc đó của cậu bao giờ, tớ thật con mẹ nó ngốc nghếch, lúc đó mới nhận ra. Tớ vẫn luôn muốn đi hỏi Phương Ca, trêu chọc cậu ấy như một người bạn thực sự: “Haha, cậu thấy Ái Ái của bọn tớ thế nào?” hãy tha lỗi cho tớ không thể giúp cậu. Tớ không làm được. Tớ mong cậu có thể hạnh phúc, Phương Ca có thể hạnh phúc, Hạo Tử có thể hạnh phúc, tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc. Nếu như cậu có thể ở bên cậu ấy, nếu như có ngày đó, tớ sẽ chúc phúc cho cậu, nhưng xin cậu đừng nói với tớ. cuối cùng, hãy cố gắng lên!
Tô Ái Ái ngồi trước máy vi tính, uống một ngụm nút “ọc ọc” nuốt xuống, cô đột nhiên nghĩ tới hèn chi sau lần ở cửa hàng McDonald kia, Liệt Tình không động chân động tay với Phương Ca ở trước mặt cô nữa, cũng có vẻ xa cách anh hơn trước kia; hèn chi Liệt Tình lại kiên quyết muốn Phương Ca dạy cô xoay bút, hèn chi lúc chụp ảnh, cô lại bị cô ấy nhét cho đứng ngay sát cạnh Phương Ca.
Cô đẩy cửa sổ ra, đón cơn gió mùa hạ ùa tới, có mùi thơm mát của lá xanh, trên mặt Tô Ái Ái có cảm giác mát rượi, cô lớn tiếng mắng: “Đúng là hai người ngốc nghếch!”
Cô biết ắt hẳn Liệt Tình sẽ không đến trước mặt Phương Ca hỏi thẳng, theo như cách nói của Liệt Tình thì là, làm vậy là coi thường tình cảm của Phương Ca đối với Liệt Tình, cũng là coi thường tình bạn giữa hai cô.
Tô Ái Ái quay trở lại bàn vi tính, đánh từng chữ từng chữ rất chậm, đánh ra rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn:
“Liệt Tình!
Có những chuyện không cần nói ra, tớ hiểu!
Tớ đã từ bỏ lâu rồi, nguyên nhân… chắc cậu cũng hiểu.
Đừng lo lắng cho tớ, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Hơn nữa, tương lai, nhà của tớ còn phải nằm đối diện với nhà cậu đấy nhé!”
Thạch Liệt Tình trả lời rất nhanh, chỉ có bốn chữ lớn: “cậu là đầu heo!” Cộng thêm một hình đầu heo rất xấu xí.
Lúc Ái Ái mở email ra thì đã là giữa tháng 8, ngồi trước màn hình máy tính, trừng mắt nhìn cục đầu heo đó, cục đầu heo đó cũng trừng mắt nhìn cô, hai đôi mắt cùng trừng lên nhìn nhau, dở khóc dở cười…
Cứ như vậy, ngày hôm đó, lũ trẻ con ấy vì sợ bị phát hiện mà chạy trốn, chẳng có ai quay đầu lại nhìn vườn trường khuất xa trong chớp mắt…
Liệt Tình, cha mẹ chúng ta hầu hết đều sinh vào khoảng đầu thập kỉ 60 hoặc cuối thập kỉ 50, nghe nói có rất nhiều người được sinh ra trong khoảng thời gian đó, cho nên những người đồng trang lứa với chúng ta cũng rất nhiều, hầu hết là được sinh vào năm 86, 87. Muốn vào trường tiểu học trọng điểm cần đi cửa sau, muốn vào trung học trọng điểm cần phải thi được điểm cao, thi đỗ được vào đại học thì phải học thật tốt, học xong thi nghiên cứu sinh lại tiếp tục học tốt. Điều kiện sống cũng không tốt, quần áo lúc nhỏ đều là mặc lại của những đứa trẻ họ hàng lớn tuổi hơn, mặc chật lại tiếp tục truyền lại cho người khác. Tớ thường trách móc bố mẹ tại sao lại sinh tớ ra trong một năm như thế. Nhưng thực sự tớ chưa từng hối hận, chưa từng hối hận khi được sinh cùng một năm với mọi người, sau rồi lại gặp được đám bạn bè các cậu, có người đáng yêu, có người không đáng yêu, nhưng chúng ta đều đã cùng nhau viết nên một đoạn hồi ức. Cho nên tớ chưa từng hối hận, thật đấy!
BY Ái Ái.

Năm học mới bắt đầu vào chính giữa mùa đông. Có một hôm, mấy cô nàng lười biếng trong phòng kí túc của Tô Ái Ái dậy sớm hiếm thấy để chiếm nơi có địa hình thuận lợi cho việc phơi chăn.
Khu kí túc xá nữ được xây theo kết cấu vòng tròn. Mỗi cửa phòng đều được trang trí bằng hoa văn kẻ caro, trên lan can, trên tay vịn cầu thang, trên dây phơi quần áo…hễ cứ là một nơi ánh nắng có thể chiếu tới thì đều được trưng dụng hết, phơi chăn còn có thể chuyển vị trí tùy theo hướng của mặt trời.
Sáng sớm, kí túc mở cửa. Cửa vừa mở ra đã có vài nữ sinh đầu tóc vẫn còn bù xù tay ôm chăn, chân chạy lạch bạch tìm một nơi phù hợp nhất, ra tay chiếm đoạt đất công! Đó đã trở thành cảnh tượng cực kì phổ biến trong khu kí túc xá nữ của đại học S.
Tô Ái Ái cũng được Tôn Tiểu Mỹ bồi dưỡng trở thành cao thủ chiếm đất, không phải vì muốn để cho cái chăn phục vụ cô cả đêm được hưởng thụ một chút hơi nắng mặt trời mà làm thế là để khi cô quản lý kí túc xá đến kiểm tra thì không cần phải gấp chăn.
Tháng giêng, thành phố miền nam này bắt đầu có tuyết rơi, vườn trường u ám tối tăm mọi ngày thoắt cái được một màu trắng tuyết bao phủ, rất mới lạ, bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều cầm di động chụp ảnh liên tục, trên mặt cô nữ sinh nào cũng đỏ ửng vì lạnh, nhưng khi chụp ảnh thì nụ cười lại vô cùng rực rỡ.
Đám bạn trong phòng kí túc của Tô Ái Ái cũng cầm máy chụp ảnh đi ra ngoài làm đỏm dáng một hồi, đem công lực chụp ảnh của bản thân từ trong kí túc xá phát huy tận ra ngoài khu kí túc.
Tô Ái Ái thích mùa đông, nhưng điều duy nhất cô không thích chính là cứ vào mùa này là chân tay cô lại kém linh hoạt đi bao nhiêu, trên đường những ổ gà ổ voi cũng được phủ một lớp băng mỏng, cô cứ trượt chân một cái là lập tức té ngã, ngày nào cô cũng té ngã đến vài lần.
Môn thể dục tự chọn cô đã chọn môn cầu lông, bởi vì môn đó là môn không cần đến sự phối hợp của tay và chân nhất.
Tôn Tiểu Mỹ vừa khoác tay cô vừa nói chuyện, Tô Ái Ái đang kể lại một câu chuyện cười trong lớp, vui vẻ đến mức hoa chân múa tay, đột nhiên bàn chân bị trượt một cái suýt nữa thì ngã bệt xuống đất, may mà Tiểu Mỹ tay chân nhanh nhẹn, đã kịp thời kéo được áo Tô Ái Ái.
Ái Ái vỗ vỗ ngực: “May quá! May quá!”
Tiểu Mỹ cười cô: “Người như vậy không biết phải dùng đến bao nhiêu thuốc trị đau xương khớp nữa!!!”
Tô Ái Ái cười hì hì nói: “Không sao, tớ đã tổng kết rồi, lúc sắp té ngã phải giữ bản thân thật bình tĩnh, dù thế nào cũng sẽ ngã, ngàn vạn lần không được dùng tay chống xuống đất, nếu không tay sẽ bị trầy da, đau đớn vô cùng, điều chỉnh trọng tâm của cơ thể sao cho chỉ có một nửa mông đập xuống đất, sau đó phải ngồi bệt xuống, không được làm khớp xương bị tổn thương, dù sao mông cũng có nhiều thịt, sẽ không đau!”
Tiểu Mỹ cười đến che miệng: “haha, nhiều đến mức có kinh nghiệm rồi!”
Tô Ái Ái nói: “Cái này gọi là ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó!”
Tiểu Mỹ véo má cô: “Cái này gọi là ngụy biện!”
Hai người cứ như vậy cầm vợt cầu lông vui vẻ đi lại trong sân vận động, ai ngờ oan gia ngõ hẹp tiết thể dục của năm thứ hai vừa mới kết thúc xong.
A Đan đứng trong sân vận động, cách hai cô rất xa, lớn tiếng gọi: “Tô Ái Ái!”
Ngay cả bậc thang Tô Ái Ái vẫn chưa bước lên, nghiêng đầu liếc qua đó, A Đan và Âu Dương, hai người đang xách một túi đứng bóng rổ đi tới, trời lạnh như vậy mà hai người này chỉ mặc độc một bộ đồng phục thể dục, không hề sợ lạnh.
A Đan vẫn như trước, còn Âu Dương thực ra là đã lâu không gặp, Tô Ái Ái đem người tay ngắn cắn người miệng mềm (ý là được người ta đối tốt thì sẽ đối tốt với người ta), sau khi đã ăn món chân giò mà mẹ Âu Dương làm thì sẽ không giận Âu Dương nữa, thực ra, cô biết những lời anh nói đều là sự thật nhưng đối với một người hiểu rõ bản thân mình như vậy, cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
A Đan cười Tô Ái Ái: “Haha, không ngờ em cũng biết đánh cầu lông!”
Tô Ái Ái giận dỗi làu bàu: “Ai mà chẳng biết đánh cầu lông?” Vụng trộm liếc mắt nhìn Âu Dương, người đó vẫn cầm túi bóng rổ, quay mặt nhìn về phía sân tập.
Tô Ái Ái cho dù muốn giảng hòa với anh, xóa tan ngại ngùng trước kia thì cũng không thể xuống nước trước được, mà con trai thì làm sao có thể để con gái mở lời trước, thật quái gở!
A Đan nói: “Thôi được rồi, chờ anh và Âu Dương đi mượn vợt ra đánh đôi với bọn em nhé!” kéo Âu Dương đi mượn vợt.
Tô Ái Ái gật đầu, bước lên bậc thang, mắt vẫn liếc theo bóng lưng Âu Dương, cô cũng hơi buồn bực một chút, đúng là đồ hẹp hòi, chuyện cũng chẳng có gì to tát, cứ mở miệng nói một câu: “Được, cùng chơi đi!” thì sẽ chẳng còn chuyện gì nữa, nhưng lần nào cũng chỉ biết cúi mặt xuống thôi.
Haiz, đã bỏ lỡ mất cơ hội nói chuyện rồi.
Trong lòng đang nghĩ linh tinh như vậy, không chú ý đến lớp tuyết trên mặt đường ở sân vận động, trượt chân một cái, người đổ về phía trước, xong rồi, trước mặt mọi người lại trình diễn một màn đập mông xuống đất rồi.
Tô Ái Ái nhắm mắt lại, bỏ đi, dập mông thì dập mông, chẳng sao hết, không ngờ lại có một cánh tay đột nhiên xuất hiện, vòng trước người cô, ôm lấy thắt lưng cô…
Tô Ái Ái sửng sốt, lập tức trợn to mắt, ngẩng đầu, chính là khuôn mặt phóng to N lần của Âu Dương, có lẽ là vừa chơi bóng rổ xong, mái tóc màu mực ướt đẫm, làn da người này đẹp đến mức có thể khiến con gái ghen tị, mịn màng như tơ lụa của Bạch Nguyệt Nha, mặt anh gần đến nỗi sắp chạm vào chóp mũi cô, khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy mụn ruồi nho nhỏ ở dưới vành tai.
Tô Ái Ái được đỡ liền đứng thẳng người lên, nhưng đột nhiên lại nghẹn lời, chỉ thấy thân nhiệt ấm nóng sau khi vận động của người nọ cũng truyền sang cả mặt mình, thoắt cái cô cảm thấy nong nóng.
Cô cúi đầu thấy chiếc giày thể thao hiệu Đại Công Kê của anh ở ngay cạnh đôi giày bé nhỏ xinh xinh của mình, anh lại đột nhiên từ phía sau vươn tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng mắng: “Ngốc quá!” Rồi lại không giống như người đang
<<1 ... 2829303132 ... 53>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
2153/7232