ông?”
Cola, cánh gà, pizza, đứa bé dù thông minh cách mấy cũng sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mấy thứ này. Hôm nay vì dỗ Tiêu Tiêu tôi mới cho nó ăn, chứ bình thường tôi và Hân Ngôn đều cố gắng không cho Tiêu Tiêu đụng đến những đồ ăn không tốt cho cơ thể này.
“Thật không ạ?” Quả nhiên, hai mặt Tiêu Tiêu lập tức rực sáng, tràn đầy mong đợi nhìn Hân Ngôn.
“Đương nhiên là thật, chúng ta đi ngay bây giờ......”
Cứ như vậy, tôi kêu tài xế đổi hướng, chạy đến tiệm Pizza Hut gần đó.
Lúc chúng tôi đến, vẫn chưa tới 6 giờ, nên khách trong tiệm không nhiều, bất quá bỗng nhiên có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước tiệm, tài xế cung kính mở cửa cho chúng tôi, làm rất nhiều người dòm ngó. “Ba, sao bọn họ cứ nhìn chúng ta?” Tiêu Tiêu tò mò nhìn những người mải nhìn chúng tôi mà quên ăn.
“Ha ha, bởi vì Tiêu Tiêu của chúng ta thật đáng yêu.”
Xe hơi sang trọng không nói, vì lúc nãy tôi và Hân Ngôn đang làm việc thì bị gọi đến nhà trẻ, nên trên người vẫn đang mặc quần áo đi làm, hiển nhiên không giống như một nhà ba người đi ra ngoài ăn.
Tôi ôm Tiêu Tiêu đến góc trái yên tĩnh trong tiệm, nhân viện phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn tới.
Tôi đẩy thực đơn tới trước mặt Tiêu Tiêu, để nó tùy ý chọn, Hân Ngôn hình như không vui liếc tôi một cái, trách tôi chiều Tiêu Tiêu quá, bất quá chắc là nhớ lại chuyện vừa rồi trên xe, vẫn không lên tiếng ngăn Tiêu Tiêu.
Cánh gà, khoai tây, salad, Pizza tôm, và cola kem lạnh, Tiêu Tiêu kêu tất cả những món nó thích, vẫn không quên chọn cho Hân Ngôn mỳ Ý và hồng trà.
Trừ lần lần ăn cơm tập thể trong chuyến đi Hàng Châu vừa rồi, đại khái đây là lần đầu tiên tôi và Hân Ngôn ngồi ăn cùng nhau sau ly hôn.
Nhìn em giống hệt hai năm trước săn sóc gắp thức ăn cho Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng gắp vài miếng cho tôi, không khí thật hài hòa, đột nhiên tôi rất muốn ôm em vào lòng, nói cho em biết, tôi yêu em.......
Sóng gió nhà trẻ qua đi, rốt cuộc đến ngày quan trọng nhất trong năm đối với Tiêu Tiêu - sinh nhật.
Vì tôi đặc biệt yêu cầu, từ 1 tháng trước Tiêu Tiêu đã bắt đầu tự chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của mình, Hân Ngôn, thím Quy, Tiểu Mộc, thậm chí cả Minh đều bị nó nhờ giúp đỡ làm này làm kia, không thể không nói từ nhỏ đứa bé này đã có tư chất lãnh đạo. Dĩ nhiên, một vài đối tác làm ăn cũng rối rít nói muốn đến chúc mừng Tiêu Tiêu, nhưng đều bị tôi cự tuyệt, tôi không hi vọng bữa tiệc sinh nhật này biến thành một bữa tiệc xã giao làm ăn.
Mặc dù tương lai một ngày nào đó, Tiêu Tiêu cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện đó, nhưng hiện tại tôi cố gắng hết sức để cho nó một tuổi thơ đúng nghĩa.
Vào ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, Hân Ngôn đến nhà tôi từ sáng sớm, vừa vào cửa liền bắt đầu giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị thức ăn, bài trí này nọ, tiệc còn chưa bắt đầu, Hân Ngôn đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt tựa vào tường nghỉ.
Tôi nhìn không nổi nữa, đưa một ly nước trái cây cho em uống, “Nghỉ ngơi một lát đi! Còn lại để Tiêu Tiêu làm là được rồi!”
“Tiêu Tiêu còn nhỏ vậy, làm sao chuẩn bị tốt được? Không tới nửa tiếng nữa là khách đến rồi, tới lúc đó không xong thì sao?”
Hân Ngôn vẫn không an tâm, uống một hớp nước rồi vội vã muốn làm tiếp.
Ai ngờ, vừa bước một bước, đã lảo lảo cơ hồ ngã xuống, tôi vội vàng đưa tay đỡ, kéo em vào lòng tôi.
“Biết rõ mình mệt còn cậy mạnh?” tôi vừa quở trách vừa đỡ Hân Ngôn đến ghế sofa ngồi xuống. “Tôi không sao, chỉ hơi choáng váng xíu thôi.” Hân Ngôn dựa vào ghế uể oải nói, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Tiêu Tiêu bên kia.
“Mẹ!” Dường như Tiêu Tiêu cũng phát hiện Hân Ngôn không khỏe, vội vã chạy tới, “Ba, mẹ bị bệnh sao?”
“Mẹ không có.......”
Hân Ngôn vội giải thích, thậm chí muốn đứng lên tiếp tục làm, nhưng bị tôi ngăn lại.
“Mẹ hơi mệt một chút, chuyện còn lại Tiêu Tiêu tự làm, hoặc nhờ thím Quy giúp được không?”
“Dạ! Mẹ nghỉ ngơi thật tốt nha.” Tiêu Tiêu không có ý kiến gì với đề nghị của tôi, chạy nhanh tới chỗ thím Quy.
“Vũ Minh, tôi không sao, tôi có thể giúp, tôi.....” Hân Ngôn muốn đứng lên, nhưng thử 2 lần vẫn không thành công.
“Được rồi, em xem em yếu thế nào kìa!” Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Hân Ngôn, lại thấy em đột nhiên lấy tay che dạ dày, “Sao vậy? Lại đau dạ dày à? Lúc sáng đã ăn gì chưa?”
“Lúc sáng..... Hơi buồn nôn, nên không ăn.”
“Ẩu quá! Biết mình có bệnh dạ dày còn không ăn?” Tôi không khỏi bắt đầu nổi nóng, người này đã làm mẹ nhiều năm vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình?
“Tôi.....” Em nhìn tôi một cái, cuối cùng không nói gì nữa, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đừng ngủ ở đây, coi chừng lạnh.” Tôi ôm em lên lầu.
“Vũ Minh, thả tôi xuống!” Em giãy giụa, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đã ly hôn, làm vậy người ta thấy không hay”
“Sợ cái gì, ở đây không có người ngoài.”
Tôi không để ý phản đối của em, tiếp tục ôm em vào phòng ngủ, thuận tiện bảo người làm chuẩn bị một ít điểm tâm nóng đưa lên.
10 giờ sáng, tiệc bắt đầu, Hân Ngôn còn đang ngủ say trên lầu.
Trong nhà náo nhiệt như cái chợ, trên bàn ở phòng khách chất đầy quà các bạn trong lớp tặng Tiêu Tiêu, món nào nhìn cũng xa xỉ. Ai, hiện tại đứa bé nhỏ vậy đã học ganh đua so sánh!
Tiêu Tiêu làm tốt nhiệm vụ của chủ bữa tiệc, bận rộn tiếp đón khách đến, có cô giáo dạy nó, thậm chí có cả hiệu trưởng trường mẫu giáo nữa.
Thằng bé này...... Nhỏ như vậy đã học được cách tạo quan hệ, nó thực sự chỉ có 5 tuổi?
Hân Ngôn:
Chuyện ở nhà trẻ kết thúc bằng một trò cười, vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận của mẹ Mục Mục, vẻ sững sờ của cô giáo Lý và hiệu trưởng, tôi liền không dằn nổi lửa giận trong lòng, sau khi lên xe liền giáo huấn Tiêu Tiêu một trận.
Đứa nhỏ này, thật không biết mấy ngày nay Vũ Minh dạy gì cho nó, mà nó lại nói những lời như vậy!
Vậy mà Vũ Minh còn có vẻ mặt hài lòng nữa chứ, đến khi thấy tôi giáo huấn Tiêu Tiêu hình như cũng ý thức được mình sai lầm, không thể không thỏa hiệp. Nhìn bộ mặt uất ức không hiểu đã làm sai chuyện gì của Tiêu Tiêu, tôi không đành lòng đánh nó nữa, hi vọng về sau có thể nói chuyện đàng hoàng với nó, ngàn vạn lần không thể để nó từ nhỏ đã có những ý tưởng như vậy.
Để an ủi Tiêu Tiêu, Vũ Minh đề nghị đi ăn Pizza Hut. Mặc dù chúng tôi đều chủ trương không cho trẻ con ăn quá nhiều thức ăn nhanh, nhưng lần này vẫn thoản mãn nguyện vọng của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu tỏ ra cực kỳ hứng thú với đống salad. Ăn xong, hai cha con liền bắt đầu bàn luận dùng cái gì làm nền mới vững.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ, từ từ gắp từng miếng salad vào chén, vẻ mặt hết sức chuyên chú, lòng tôi chợt cảm thấy hạnh phúc.
Bàn bên cạnh cũng là một nhà ba người. Hai cha con nọ cũng đang chơi xếp salad, một người phụ nữ chừng 30 tuổi ánh mắt đầy ý cười nhìn hai người họ. Người phụ nữ đó không xinh đẹp lắm, nhưng từ khuôn mặt có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc. Chợt, tôi nghĩ, nếu ban đầu, Tần Bân không xuất hiện trong cuộc đời tôi, rồi sau đó không có đủ thứ chuyện kia, có phải chúng tôi cũng sẽ là một nhà ba người hạnh phúc như vậy không?
“Mẹ.........” Âm thanh vui sướng của Tiêu Tiêu cắt đứt suy nghĩ của tôi, nó vừa nói vừa nhào vào lòng tôi, muốn dùng điện thoại di động chụp hình lại, để tỷ thí với các bạn trong trường, xem ai xây được cao hơn, ai có kỹ thuật cao siêu hơn.
Vũ Minh cũng rất hăng hái chụp hình với Tiêu Tiêu.
“Mẹ, các bạn đều nói con có một người ba cực kỳ lợi hại, mẹ xem, ba đắp salad cũng là cao nhất.”
“Mẹ, lần sau chúng ta cùng đi ăn nữa, có được không ạ?”
“Không được.” Tôi liền cự tuyệt Tiêu Tiêu, “Trẻ con không thể ăn nhiều thứ không có dinh dưỡng thế này.”
“Mẹ.... Mẹ” Tiêu Tiêu ôm cánh tay của tôi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, lần sau không thể ăn thế này nữa. Tiêu Tiêu phải nghe lời mẹ.” Vũ Minh hòa giải. “Vũ Minh, anh không thể nuông chiều Tiêu Tiêu...........” Tôi còn chưa dứt lời, anh đã đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu tôi im lặng.
Thấy tôi không trách nữa, Tiêu Tiêu mới vừa chu chu môi đã toét miệng cười híp măt, vui vẻ chia trái cây cho chúng tôi.
“Hân Ngôn, chúng ta nên để cho Tiêu Tiêu có một tuổi thơ giống những đứa bé khác.”
Giống đứa bé khác? Có thể giống sao? Năm xưa tôi và Vũ Minh ly dị, không thể cho Tiêu Tiêu một mái ấm đầy đủ, đây là tổn thương đối với đứa bé, bất kỳ điều kiện vật chất tốt thế nào cũng không thể bù đắp được.
Mấy ngày gần đây, tôi và Vũ Minh ở bên Tiêu Tiêu, hình như nó vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào hết. Thì ra nguyện vọng của đứa bé thật sự rất đơn giản, đó là ba mẹ ở chung một chỗ. Đáng tiếc nguyện vọng đơn giản như vậy, chúng tôi không thể thỏa mãn được.......
Ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, tôi đến nhà Vũ Minh thật sớm để giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị. Lúc trước Tiêu Tiêu nhờ tôi viết thiệp mời, tôi đã biết hôm nay sẽ có cả cô giáo dạy nó và hiệu trưởng.
Nhớ lại việc ở nhà trẻ ngày đó, vẫn muốn tìm cơ hội nói rõ với cô giáo Lý, nhưng mãi loay hoay vẫn chưa có thời gian. Nghe nói cô bé tên Mục Mục đó đã chuyển lớp,vậy nên tôi cũng không có cơ hội gặp mẹ Mục Mục để xin lỗi.
Không ngờ tình trạng cơ thể không tốt, bệnh dạ dày gần đây tái phát, làm tôi không ăn được gì. Buổi sáng chạy tới chạy lui một lúc, đã kiệt sức. Vũ Minh vội đỡ tôi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Anh ôm tôi lên lầu, tôi giùng giằng muốn xuống, nhưng cả người không còn chút sức nào, đành mặc anh.
Cố gắng húp một ít cháo loãng, dạ dày vẫn còn khó chịu, tôi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ ngủ mất lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều, Tiêu Tiêu nằm bên mép giường nhìn tôi chăm chú. “Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ?” Thấy tóc mái của nó bết vào trán, đầu đầy mồ hôi, nhất định vừa rồi chơi đùa với các bạn rất phấn khích rồi. “Tiêu Tiêu, xin lỗi con, mẹ ngủ quên mất, bỏ lỡ tiệc sinh nhật của con rồi.” Tôi sờ sờ đầu nhỏ của nó xin lỗi.
“Không sao ạ, ba nói mẹ vì giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị tiệc nên mệt quá.” Nó nhích lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi: “Mẹ của con là người mẹ tốt nhất thế giới, con yêu mẹ!”
“Tiêu Tiêu”, Vũ Minh không biết đã vào phòng từ lúc nào, lấy khăn giấy lau bơ trên chóp mũi Tiêu Tiêu, “Con đi tắm trước đi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, được không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu một cái, “Mẹ, tắm xong con sẽ trở lại chơi với mẹ.” nói xong chạy vù đi.
Vì buổi trưa không ăn cơm với Tiêu Tiêu, nó nhất định bắt tôi phải ở lại ăn cơm tối xong mới được về.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi ly hôn, ba người chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng nhau. Tay nghề thím Quy không tệ, Vũ Minh còn đặc biệt dặn làm mấy món tôi thích.
Dạ dày vẫn đau âm ỉ, lúc sáng đi gấp quá, quên mang theo thuốc. Buổi trưa Tiêu Tiêu đã ăn rất nhiều, giờ cũng không ăn được mấy. Mọi người đều ăn không được nhiều lắm, nhưng không khí rất hài hòa.
Cơm nước xong, Tiêu Tiêu lại dán vào lỗ tai tôi mà thì thầm, “Mẹ, nguyên vọng sinh nhật của con được thực hiện rồi, thật vui quá.”
“Từ nay về sau, chủ nhật nào cũng cùng ăn cơm như vậy thì thật tốt quá.” Lúc Tiêu Tiêu nói lời này, có chút mất mác.
“Bảo bối ngoan, về sau mẹ sẽ thường đến chơi với con.” Nhìn vẻ mất mác của nó, tôi nhịn không được mắt có chút ướt.
“Mẹ, con có quà muốn tặng mẹ.” Nói xong, tựa như ảo thuật từ sau lưng lấy ra một tấm thiệp tự làm. “Là con tự làm sao?” Trên thiệp hoa văn vẽ rất tinh tế, giống tác phẩm của con gái hơn.
“Mục Mục giúp con.” Tiêu Tiêu rất đắc ý, “Ba nói, lúc mẹ sinh Tiêu Tiêu rất vất vả, cho nên về sau lúc sinh nhật Tiêu Tiêu, cũng phải tặng quà cho mẹ. Mẹ, mẹ thích không?”
“Có, mẹ cực kỳ thích.”
Tiêu Tiêu nghe vậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Tiêu Tiêu, con vẫn còn chơi với Mục Mục à?” hình như vừa nãy Tiêu Tiêu có nhắc tới Mục Mục.
“Dạ còn ạ, Mục Mục là bạn gái của con, con cực kỳ yêu Mục Mục. Cho dù cô giáo chuyển Mục Mục đến lớp khác, chúng con sẽ gặp nhau vào giờ ra chơi.” Tiêu Tiêu vô cùng tự hào nói.
“Tiêu Tiêu!” Nghe nó nói từ ‘Bạn gái’, trong lòng tôi lại nổi lửa, nhưng vẫn gắng đè lại, kéo nó tới bên cạnh, “Con biết yêu là gì sao?”
“Yêu? Yêu là.....” Tiêu Tiêu hoang mang nhìn tôi.
“Yêu là một loại trách nhiệm. Chỉ đến khi nào con có thể chịu nổi trách nhiệm với một người, con mới có thể nói yêu. Hiểu chưa?”
“Chịu trách nhiệm là sao ạ? Là như ba và mẹ phả
Cola, cánh gà, pizza, đứa bé dù thông minh cách mấy cũng sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mấy thứ này. Hôm nay vì dỗ Tiêu Tiêu tôi mới cho nó ăn, chứ bình thường tôi và Hân Ngôn đều cố gắng không cho Tiêu Tiêu đụng đến những đồ ăn không tốt cho cơ thể này.
“Thật không ạ?” Quả nhiên, hai mặt Tiêu Tiêu lập tức rực sáng, tràn đầy mong đợi nhìn Hân Ngôn.
“Đương nhiên là thật, chúng ta đi ngay bây giờ......”
Cứ như vậy, tôi kêu tài xế đổi hướng, chạy đến tiệm Pizza Hut gần đó.
Lúc chúng tôi đến, vẫn chưa tới 6 giờ, nên khách trong tiệm không nhiều, bất quá bỗng nhiên có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước tiệm, tài xế cung kính mở cửa cho chúng tôi, làm rất nhiều người dòm ngó. “Ba, sao bọn họ cứ nhìn chúng ta?” Tiêu Tiêu tò mò nhìn những người mải nhìn chúng tôi mà quên ăn.
“Ha ha, bởi vì Tiêu Tiêu của chúng ta thật đáng yêu.”
Xe hơi sang trọng không nói, vì lúc nãy tôi và Hân Ngôn đang làm việc thì bị gọi đến nhà trẻ, nên trên người vẫn đang mặc quần áo đi làm, hiển nhiên không giống như một nhà ba người đi ra ngoài ăn.
Tôi ôm Tiêu Tiêu đến góc trái yên tĩnh trong tiệm, nhân viện phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn tới.
Tôi đẩy thực đơn tới trước mặt Tiêu Tiêu, để nó tùy ý chọn, Hân Ngôn hình như không vui liếc tôi một cái, trách tôi chiều Tiêu Tiêu quá, bất quá chắc là nhớ lại chuyện vừa rồi trên xe, vẫn không lên tiếng ngăn Tiêu Tiêu.
Cánh gà, khoai tây, salad, Pizza tôm, và cola kem lạnh, Tiêu Tiêu kêu tất cả những món nó thích, vẫn không quên chọn cho Hân Ngôn mỳ Ý và hồng trà.
Trừ lần lần ăn cơm tập thể trong chuyến đi Hàng Châu vừa rồi, đại khái đây là lần đầu tiên tôi và Hân Ngôn ngồi ăn cùng nhau sau ly hôn.
Nhìn em giống hệt hai năm trước săn sóc gắp thức ăn cho Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng gắp vài miếng cho tôi, không khí thật hài hòa, đột nhiên tôi rất muốn ôm em vào lòng, nói cho em biết, tôi yêu em.......
Sóng gió nhà trẻ qua đi, rốt cuộc đến ngày quan trọng nhất trong năm đối với Tiêu Tiêu - sinh nhật.
Vì tôi đặc biệt yêu cầu, từ 1 tháng trước Tiêu Tiêu đã bắt đầu tự chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của mình, Hân Ngôn, thím Quy, Tiểu Mộc, thậm chí cả Minh đều bị nó nhờ giúp đỡ làm này làm kia, không thể không nói từ nhỏ đứa bé này đã có tư chất lãnh đạo. Dĩ nhiên, một vài đối tác làm ăn cũng rối rít nói muốn đến chúc mừng Tiêu Tiêu, nhưng đều bị tôi cự tuyệt, tôi không hi vọng bữa tiệc sinh nhật này biến thành một bữa tiệc xã giao làm ăn.
Mặc dù tương lai một ngày nào đó, Tiêu Tiêu cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện đó, nhưng hiện tại tôi cố gắng hết sức để cho nó một tuổi thơ đúng nghĩa.
Vào ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, Hân Ngôn đến nhà tôi từ sáng sớm, vừa vào cửa liền bắt đầu giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị thức ăn, bài trí này nọ, tiệc còn chưa bắt đầu, Hân Ngôn đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt tựa vào tường nghỉ.
Tôi nhìn không nổi nữa, đưa một ly nước trái cây cho em uống, “Nghỉ ngơi một lát đi! Còn lại để Tiêu Tiêu làm là được rồi!”
“Tiêu Tiêu còn nhỏ vậy, làm sao chuẩn bị tốt được? Không tới nửa tiếng nữa là khách đến rồi, tới lúc đó không xong thì sao?”
Hân Ngôn vẫn không an tâm, uống một hớp nước rồi vội vã muốn làm tiếp.
Ai ngờ, vừa bước một bước, đã lảo lảo cơ hồ ngã xuống, tôi vội vàng đưa tay đỡ, kéo em vào lòng tôi.
“Biết rõ mình mệt còn cậy mạnh?” tôi vừa quở trách vừa đỡ Hân Ngôn đến ghế sofa ngồi xuống. “Tôi không sao, chỉ hơi choáng váng xíu thôi.” Hân Ngôn dựa vào ghế uể oải nói, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Tiêu Tiêu bên kia.
“Mẹ!” Dường như Tiêu Tiêu cũng phát hiện Hân Ngôn không khỏe, vội vã chạy tới, “Ba, mẹ bị bệnh sao?”
“Mẹ không có.......”
Hân Ngôn vội giải thích, thậm chí muốn đứng lên tiếp tục làm, nhưng bị tôi ngăn lại.
“Mẹ hơi mệt một chút, chuyện còn lại Tiêu Tiêu tự làm, hoặc nhờ thím Quy giúp được không?”
“Dạ! Mẹ nghỉ ngơi thật tốt nha.” Tiêu Tiêu không có ý kiến gì với đề nghị của tôi, chạy nhanh tới chỗ thím Quy.
“Vũ Minh, tôi không sao, tôi có thể giúp, tôi.....” Hân Ngôn muốn đứng lên, nhưng thử 2 lần vẫn không thành công.
“Được rồi, em xem em yếu thế nào kìa!” Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Hân Ngôn, lại thấy em đột nhiên lấy tay che dạ dày, “Sao vậy? Lại đau dạ dày à? Lúc sáng đã ăn gì chưa?”
“Lúc sáng..... Hơi buồn nôn, nên không ăn.”
“Ẩu quá! Biết mình có bệnh dạ dày còn không ăn?” Tôi không khỏi bắt đầu nổi nóng, người này đã làm mẹ nhiều năm vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình?
“Tôi.....” Em nhìn tôi một cái, cuối cùng không nói gì nữa, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đừng ngủ ở đây, coi chừng lạnh.” Tôi ôm em lên lầu.
“Vũ Minh, thả tôi xuống!” Em giãy giụa, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đã ly hôn, làm vậy người ta thấy không hay”
“Sợ cái gì, ở đây không có người ngoài.”
Tôi không để ý phản đối của em, tiếp tục ôm em vào phòng ngủ, thuận tiện bảo người làm chuẩn bị một ít điểm tâm nóng đưa lên.
10 giờ sáng, tiệc bắt đầu, Hân Ngôn còn đang ngủ say trên lầu.
Trong nhà náo nhiệt như cái chợ, trên bàn ở phòng khách chất đầy quà các bạn trong lớp tặng Tiêu Tiêu, món nào nhìn cũng xa xỉ. Ai, hiện tại đứa bé nhỏ vậy đã học ganh đua so sánh!
Tiêu Tiêu làm tốt nhiệm vụ của chủ bữa tiệc, bận rộn tiếp đón khách đến, có cô giáo dạy nó, thậm chí có cả hiệu trưởng trường mẫu giáo nữa.
Thằng bé này...... Nhỏ như vậy đã học được cách tạo quan hệ, nó thực sự chỉ có 5 tuổi?
Hân Ngôn:
Chuyện ở nhà trẻ kết thúc bằng một trò cười, vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận của mẹ Mục Mục, vẻ sững sờ của cô giáo Lý và hiệu trưởng, tôi liền không dằn nổi lửa giận trong lòng, sau khi lên xe liền giáo huấn Tiêu Tiêu một trận.
Đứa nhỏ này, thật không biết mấy ngày nay Vũ Minh dạy gì cho nó, mà nó lại nói những lời như vậy!
Vậy mà Vũ Minh còn có vẻ mặt hài lòng nữa chứ, đến khi thấy tôi giáo huấn Tiêu Tiêu hình như cũng ý thức được mình sai lầm, không thể không thỏa hiệp. Nhìn bộ mặt uất ức không hiểu đã làm sai chuyện gì của Tiêu Tiêu, tôi không đành lòng đánh nó nữa, hi vọng về sau có thể nói chuyện đàng hoàng với nó, ngàn vạn lần không thể để nó từ nhỏ đã có những ý tưởng như vậy.
Để an ủi Tiêu Tiêu, Vũ Minh đề nghị đi ăn Pizza Hut. Mặc dù chúng tôi đều chủ trương không cho trẻ con ăn quá nhiều thức ăn nhanh, nhưng lần này vẫn thoản mãn nguyện vọng của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu tỏ ra cực kỳ hứng thú với đống salad. Ăn xong, hai cha con liền bắt đầu bàn luận dùng cái gì làm nền mới vững.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ, từ từ gắp từng miếng salad vào chén, vẻ mặt hết sức chuyên chú, lòng tôi chợt cảm thấy hạnh phúc.
Bàn bên cạnh cũng là một nhà ba người. Hai cha con nọ cũng đang chơi xếp salad, một người phụ nữ chừng 30 tuổi ánh mắt đầy ý cười nhìn hai người họ. Người phụ nữ đó không xinh đẹp lắm, nhưng từ khuôn mặt có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc. Chợt, tôi nghĩ, nếu ban đầu, Tần Bân không xuất hiện trong cuộc đời tôi, rồi sau đó không có đủ thứ chuyện kia, có phải chúng tôi cũng sẽ là một nhà ba người hạnh phúc như vậy không?
“Mẹ.........” Âm thanh vui sướng của Tiêu Tiêu cắt đứt suy nghĩ của tôi, nó vừa nói vừa nhào vào lòng tôi, muốn dùng điện thoại di động chụp hình lại, để tỷ thí với các bạn trong trường, xem ai xây được cao hơn, ai có kỹ thuật cao siêu hơn.
Vũ Minh cũng rất hăng hái chụp hình với Tiêu Tiêu.
“Mẹ, các bạn đều nói con có một người ba cực kỳ lợi hại, mẹ xem, ba đắp salad cũng là cao nhất.”
“Mẹ, lần sau chúng ta cùng đi ăn nữa, có được không ạ?”
“Không được.” Tôi liền cự tuyệt Tiêu Tiêu, “Trẻ con không thể ăn nhiều thứ không có dinh dưỡng thế này.”
“Mẹ.... Mẹ” Tiêu Tiêu ôm cánh tay của tôi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, lần sau không thể ăn thế này nữa. Tiêu Tiêu phải nghe lời mẹ.” Vũ Minh hòa giải. “Vũ Minh, anh không thể nuông chiều Tiêu Tiêu...........” Tôi còn chưa dứt lời, anh đã đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu tôi im lặng.
Thấy tôi không trách nữa, Tiêu Tiêu mới vừa chu chu môi đã toét miệng cười híp măt, vui vẻ chia trái cây cho chúng tôi.
“Hân Ngôn, chúng ta nên để cho Tiêu Tiêu có một tuổi thơ giống những đứa bé khác.”
Giống đứa bé khác? Có thể giống sao? Năm xưa tôi và Vũ Minh ly dị, không thể cho Tiêu Tiêu một mái ấm đầy đủ, đây là tổn thương đối với đứa bé, bất kỳ điều kiện vật chất tốt thế nào cũng không thể bù đắp được.
Mấy ngày gần đây, tôi và Vũ Minh ở bên Tiêu Tiêu, hình như nó vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào hết. Thì ra nguyện vọng của đứa bé thật sự rất đơn giản, đó là ba mẹ ở chung một chỗ. Đáng tiếc nguyện vọng đơn giản như vậy, chúng tôi không thể thỏa mãn được.......
Ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, tôi đến nhà Vũ Minh thật sớm để giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị. Lúc trước Tiêu Tiêu nhờ tôi viết thiệp mời, tôi đã biết hôm nay sẽ có cả cô giáo dạy nó và hiệu trưởng.
Nhớ lại việc ở nhà trẻ ngày đó, vẫn muốn tìm cơ hội nói rõ với cô giáo Lý, nhưng mãi loay hoay vẫn chưa có thời gian. Nghe nói cô bé tên Mục Mục đó đã chuyển lớp,vậy nên tôi cũng không có cơ hội gặp mẹ Mục Mục để xin lỗi.
Không ngờ tình trạng cơ thể không tốt, bệnh dạ dày gần đây tái phát, làm tôi không ăn được gì. Buổi sáng chạy tới chạy lui một lúc, đã kiệt sức. Vũ Minh vội đỡ tôi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Anh ôm tôi lên lầu, tôi giùng giằng muốn xuống, nhưng cả người không còn chút sức nào, đành mặc anh.
Cố gắng húp một ít cháo loãng, dạ dày vẫn còn khó chịu, tôi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ ngủ mất lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều, Tiêu Tiêu nằm bên mép giường nhìn tôi chăm chú. “Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ?” Thấy tóc mái của nó bết vào trán, đầu đầy mồ hôi, nhất định vừa rồi chơi đùa với các bạn rất phấn khích rồi. “Tiêu Tiêu, xin lỗi con, mẹ ngủ quên mất, bỏ lỡ tiệc sinh nhật của con rồi.” Tôi sờ sờ đầu nhỏ của nó xin lỗi.
“Không sao ạ, ba nói mẹ vì giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị tiệc nên mệt quá.” Nó nhích lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi: “Mẹ của con là người mẹ tốt nhất thế giới, con yêu mẹ!”
“Tiêu Tiêu”, Vũ Minh không biết đã vào phòng từ lúc nào, lấy khăn giấy lau bơ trên chóp mũi Tiêu Tiêu, “Con đi tắm trước đi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, được không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu một cái, “Mẹ, tắm xong con sẽ trở lại chơi với mẹ.” nói xong chạy vù đi.
Vì buổi trưa không ăn cơm với Tiêu Tiêu, nó nhất định bắt tôi phải ở lại ăn cơm tối xong mới được về.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi ly hôn, ba người chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng nhau. Tay nghề thím Quy không tệ, Vũ Minh còn đặc biệt dặn làm mấy món tôi thích.
Dạ dày vẫn đau âm ỉ, lúc sáng đi gấp quá, quên mang theo thuốc. Buổi trưa Tiêu Tiêu đã ăn rất nhiều, giờ cũng không ăn được mấy. Mọi người đều ăn không được nhiều lắm, nhưng không khí rất hài hòa.
Cơm nước xong, Tiêu Tiêu lại dán vào lỗ tai tôi mà thì thầm, “Mẹ, nguyên vọng sinh nhật của con được thực hiện rồi, thật vui quá.”
“Từ nay về sau, chủ nhật nào cũng cùng ăn cơm như vậy thì thật tốt quá.” Lúc Tiêu Tiêu nói lời này, có chút mất mác.
“Bảo bối ngoan, về sau mẹ sẽ thường đến chơi với con.” Nhìn vẻ mất mác của nó, tôi nhịn không được mắt có chút ướt.
“Mẹ, con có quà muốn tặng mẹ.” Nói xong, tựa như ảo thuật từ sau lưng lấy ra một tấm thiệp tự làm. “Là con tự làm sao?” Trên thiệp hoa văn vẽ rất tinh tế, giống tác phẩm của con gái hơn.
“Mục Mục giúp con.” Tiêu Tiêu rất đắc ý, “Ba nói, lúc mẹ sinh Tiêu Tiêu rất vất vả, cho nên về sau lúc sinh nhật Tiêu Tiêu, cũng phải tặng quà cho mẹ. Mẹ, mẹ thích không?”
“Có, mẹ cực kỳ thích.”
Tiêu Tiêu nghe vậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Tiêu Tiêu, con vẫn còn chơi với Mục Mục à?” hình như vừa nãy Tiêu Tiêu có nhắc tới Mục Mục.
“Dạ còn ạ, Mục Mục là bạn gái của con, con cực kỳ yêu Mục Mục. Cho dù cô giáo chuyển Mục Mục đến lớp khác, chúng con sẽ gặp nhau vào giờ ra chơi.” Tiêu Tiêu vô cùng tự hào nói.
“Tiêu Tiêu!” Nghe nó nói từ ‘Bạn gái’, trong lòng tôi lại nổi lửa, nhưng vẫn gắng đè lại, kéo nó tới bên cạnh, “Con biết yêu là gì sao?”
“Yêu? Yêu là.....” Tiêu Tiêu hoang mang nhìn tôi.
“Yêu là một loại trách nhiệm. Chỉ đến khi nào con có thể chịu nổi trách nhiệm với một người, con mới có thể nói yêu. Hiểu chưa?”
“Chịu trách nhiệm là sao ạ? Là như ba và mẹ phả
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
86/5165