Tiểu thuyết Lực Hút Nam Châm-full
Lượt xem : |
h sao?
-Ý của anh?
-Anh còn giả vờ ư? Chính con trai anh đưa cho con gái em bảo nó đem về cho em mà!
-Con?
Ông ngẩn người rồi như chợt nhớ ra điều gì liền thốt:
-À, là nó!
-Anh nói gì vậy? Tiêu Kỳ không phải là con anh sao?
-Anh chưa từng công nhận nó, Tiếu Tiếu, anh nuôi nó là vì em! Chẳng phải ngày đó chính em nói anh không được bỏ nó sao?
-Thì vậy, nhưng mà chiếc hộp này không phải chủ ý của anh ư?
-Không!
-Vậy…
Xích Toàn dựa vào ghế, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Hai mươi mốt năm kể từ ngày quen bà, ông chưa từng quên. Dù đã có tuổi nhưng bà vẫn còn nét đẹp của ngày xưa. Gía mà bà đừng yêu Nhan Cầu thì ông đã không phải đối diện với nỗi khổ sở bao nhiêu năm nay.
-Cái hộp này ngày xưa em không nhận, tối hôm đó anh uống rượu say đến nhà người đàn bà đó đưa nó cho cô ta. Lúc đầu anh thật không muốn nhận nó làm con nhưng mà sau khi mẹ nó mất bảy năm, anh gặp lại nên nhận nó làm con nuôi, cho nó tiếp quản Xích thị như em mong muốn. Nhưng mà em nói nó đưa cái này cho con gái em sao? Anh e là nó đã làm gì con em rồi!
-Anh nói làm gì là làm gì?
Giọng bà thoáng chốc tràn ngập lo âu, linh cảm của người mẹ báo động cho bà biết có điềm chẳng hay!
Chương 15: Mọi Chuyện Vỡ Lở
Trong chiếc hộp cũ kĩ là một chiếc nhẫn bạc đã phai màu, đính một viên ruby đỏ, trong có vẻ bụi bặm lâu ngày.
-Kỉ vật của mẹ ngươi phải không?
-Phải!
Tiêu Kỳ thừa nhận, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, hồi ức đó hiện về rõ mồn một…
Một ngày mưa tháng bảy của mười sáu năm về trước.
Trước hiên một căn nhà sang trọng, một người phụ nữ dắt một đứa bé trai, tay cầm dù, gương mặt tiều tụy lặng lẽ bấm chuông.
-Bà là ai?
-Làm ơn cho tôi gặp ngài Xích Toàn!
Cô hầu nhìn bà từ đầu đến cuối, rồi nhìn sang đứa bé bên cạnh hơi giật mình một chút rồi nói:
-Để tôi vào báo, phiền bà đợi!
Một lát sau trong nhà một người đàn ông trung niên đi ra, bên cạnh là cô hầu cầm dù che cho chủ.
-Cô đến đây làm gì?
-Xích Toàn, sao anh lại như vậy? Dù anh không còn yêu mẹ con em thì anh cũng đừng thẳng thừng vứt bỏ!
Người đàn bà chua xót nói. Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, vô tình, thốt một câu tàn nhẫn:
-Con của tôi? Cái này là cô làm cô chịu, tôi đã từng nói là cô phải bỏ nó rồi sao?
-Nhưng nó không có tội…
“Ba”. Một cái tát đầy lực khiến bà ngã sõng xoài ra đất. Ngươi đàn ông bước đến lạnh lùng đá vào thân người phụ nữ yếu đuối kia.
-Đối với tôi đàn bà một đêm thì không giá trị, đừng đem đứa con hoang kia ra mà kể lể, cút khỏi nhà tôi nếu còn muốn sống!
-Anh là đồ vô sỉ!
Dường như chịu hết nổi khổ đau người phụ nữ vùng dậy chỉ tay vào mặt ông. Người đàn ông thoáng chút tức giận chụp lấy cánh tay bà hất mạnh.
-Hình như cô hết muốn sống rồi, được! Dám chỉ tay vào mặt tôi sao? Cô nghĩ hạng đàn bà như cô là gì?
Nói rồi quay lại bảo cô hầu:
-Gọi thư ký cho tôi!
Cô hầu lúng túng. Ông ta giật phắt cây dù trong tay cô, quát:
-Nhanh!
-Dạ!
-Anh… anh muốn làm gì?
-Muốn làm gì cô sẽ biết thôi!
Thoắt cái một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà, một người nam bước ra:
-Tổng tài, ngài gọi tôi không biết có việc gì không?
-Có việc mới gọi cậu, mau thu hồi căn hộ của cô ta đi!
Người thư ký nhìn người đàn bà đôi mắt ráo hoảng bên cạnh, có chút thương xót. Nhưng anh dĩ nhiên không muốn mất việc đành phải quay vào xe lấy giấy tờ.
-Anh không được làm vậy! Anh không nghĩ cho nó sao?
-Nó? Tôi đã bảo tôi không có con rồi mà!
Người đàn ông hừ lạnh.
-Thưa tổng tài đã xong!
-Tốt lắm!
-Không được! Tôi xin anh!
Người đàn bà thống khổ bám lấy chân người đàn ông lạnh lùng, nếu không có căn nhà đó làm sao bà có thể tiếp tục nuôi con được?
-Đưa cô ta quăng khỏi đây!
Hai người vệ sĩ bước ra lôi bà đi. Đứa bé si ngốc nãy giờ như tỉnh ngộ vội cầu xin:
-Cha, cha đừng làm vậy với mẹ…
“Bốp”.
-Con hoang! Ai là cha mày, cút!
Tiếng đóng cửa một cái rầm lạnh lùng. Người thư ký có chút thương xót nhét vào tay đứa bé một ít tiền:
-Mau rời khỏi đây đi, nói mẹ cháu đừng quay lại nữa kẻo sau này sẽ có chuyện không tốt!
Đứa bé đẩy tay không nhận:
-Cháu không nhận đâu, cảm ơn chú!
Rồi vụt chạy theo mẹ trong cơn mưa…
Đêm hôm đó, thất tịch. Mẹ hắn ra đi mãi mãi bên một lề đường. Hắn căm hận người cha tàn nhẫn đã đẩy mẹ hắn đến cái chết. Một manh chiếu, xác mẹ hắn được một số người hàng xóm có lương tâm hỏa táng đi… Từ trong đôi mắt của đứa bé hận thù đã bắt đầu…
Ba năm sau, trong một lần đi chở hàng giúp người khác hắn nhìn thấy người cha đó đang cười đùa với một người phụ nữ. Tên bà ta là Lăng Tiếu Tiếu…
Vì người đàn bà đó mà bỏ mẹ hắn? Được! Hãy chống mắt lên mà coi!
…
Cha hắn mãi chẳng thể có con nối dõi, đúng là trời trả báo! Hắn xin vào làm việc trong công ty cha hắn dưới một cái tên khác năm hắn mười lăm tuổi. Làm việc dưới cấp, hắn nhìn thấy đủ thủ đoạn đê tiện, luồn cúi của con người. Từ từ, vì uy tín và năng lực hắn được chú ý. Mãi cho đến khi gặp mặt cha hắn, ông ta mới nhớ đến đứa con hoang ngày nào. Bà nội hắn biết chuyện đã giục cha hắn nhận hắn làm con nuôi. Vì ngày trước có con với mẹ hắn đều không có hôn thú, giấy tờ, đâu thể ngang nhiên nhận một kẻ không rõ nguồn gốc làm con ruột được! Hắn cười nhạt! Nhận con ruột làm con nuôi, đúng là chuyện có một không hai trên đời! Từ đó hắn giúp cha nhiều việc trong Xích thị và giờ hắn chính thức cai quản khối tài sản khổng lồ, cha con hắn dù gặp mặt nhau không ít lần nhưng tuyệt không nói với nhau nửa lời,có chăng chỉ là bàn về công việc.
…
Trở về với thực tại, cuộc đời sao lại trớ trêu. Nhưng mà hắn cần quyền lực để trả thù! Bấy lâu nay hắn luôn lấy lòng bà nội, chính bà tiến cử hắn thì bà sẽ giúp cho quyền lực của hắn tồn tại vững bền. Khi cha hắn chết, hắn sẽ thâu tóm tất cả, Xích thị, cần phải bài trừ những kẻ không có lợi và giữ lại những kẻ trung thành là kinh nghiệm khi làm thuộc cấp của hắn. Chỉ có từng trải qua mới không mắc sai lầm. Giờ hắn là doanh nhân, tổng tài thành đạt nhất. Cái gì hắn muốn đều có cả, duy chỉ có một thứ hắn không thể tìm lại được chính là người mẹ đáng thương!
-Tiêu Kỳ!
Thuyên Quân khẽ gọi.
-Gì?
-Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
-Rồi ngươi sẽ biết!
Làm gì tiếp theo ư? Con gái của kẻ thù thì dĩ nhiên sẽ có nhiều trò vui rồi!
-Ta phải về làm mấy bài thuyết trình cho tuần tới, chào!
Thuyên Quân đứng lên ra về. Còn lại mình hắn, lúc nào cũng chỉ còn mình hắn ở lại. Từng hạt mưa lất phất bay bay…
…
-Thiếu gia, có Đổng tiểu thư đến chờ ngài!
-Tôi biết rồi, cô ấy đang ở đâu?
-Thưa, tiểu thư chờ ngài ở sảnh!
-Ừm!
Hắn lặng lẽ bước vào. Đổng Kim Châu vò áo, cô hơi sợ nhưng nếu không thử thì có thể chỉ còn thất bại mà thôi, bằng mọi giá phải thử một lần!
-Có việc gì?
-Em có chuyện muốn hỏi anh!
-Nói đi!
-Chuyện Lăng tiểu thư…
-Sao?
Gương mặt Tiêu Kỳ bỗng nhiên trở nên khó coi. Kim Châu sợ hãi nói liền một mạch:
-Em biết Lăng tiểu thư có nợ anh một số tiền, nhưng hiện tại cô ấy còn nhỏ, cần phải học hành, hơn nữa anh không thấy hơi quá đáng sao? Phi Tần chỉ là học sinh cấp ba, anh làm vậy không sợ ảnh hưởng tương lai của cô ấy ư? Hơn nữa Phi Tần và em trước đây cũng có chút thâm tình, chi bằng để em thay cô ấy trả số tiền đó cho anh rồi anh cho cô ấy về với gia đình. Còn… nếu anh không thích thì từ đây đến ngày cử hành hôn lễ em sẽ không đến phiền anh nữa!
Cuối cùng cũng nói hết! Cô im lặng chờ đợi phản ứng của Tiêu Kỳ. Mãi một lúc lâu không thấy anh nói gì mới ngước lên, giật mình vì gương mặt anh đang kề sát. Hơi thở cô có chút rối loạn, tim đập nhanh, cô lặng lẽ nuốt ực, cắn lấy môi mình.
-Đó là tất cả những gì cô muốn nói?
Cô cố gắng gật đầu.
-Vậy giờ về đi!
-Nhưng anh phải cho em biết anh có đồng ý không đã!
-Đồng ý? Cô với Lăng tiểu thư có thâm tình từ bao giờ? Theo tôi biết trước đây hai người còn chưa từng gặp nhau mà, lần trước chẳng phải cô đã tát cô ấy sao?
Tiêu Kỳ cười mỉa mai. Định qua mặt hắn? Còn quá ngây thơ!
Chương 16: Giải Thích
Nàng ngã nhào xuống đất. Lấy tay vuốt má, nàng vẫn quyết phải hỏi cho bằng được khúc mắc này.
-A!
Hắn ngồi xuống nắm lấy tóc nàng giật ngược ra sau!
-Mẹ cô chính là thứ ti tiện nhất!
-Vì sao?
Nàng nén đau quật cường mà hỏi lớn. Trong đáy mắt Tiêu Kỳ hiện ra hình ảnh của mẹ năm đó phút chốc cảm thấy lửa hận sục sôi càng siết mạnh tay.
-Tôi muốn nghe giải thích!
Nàng thét lớn! Chắc chắn là có uẩn khúc nên hắn mới nổi điên như vậy!
-Câm miệng!
-Miệng tôi, tôi có quyền nói! Anh hận mẹ tôi chuyện gì là do bà ấy làm! Còn tôi làm gì anh? Toàn là bị lợi dụng!
Hắn như không kiềm nổi cơn giận muốn phá hủy lí trí! Tại sao? Tại sao trên đời này lại sanh ra hắn? Đày hắn vào khổ đau suốt bao nhiêu năm? Đã không để mẹ con hắn sống một cuộc đời bình thường? Bây giờ hắn có gì? Tiền tài và địa vị! Thì sao? Mẹ hắn có thể sống lại sao? Có thể bù đắp cho hắn sao? Người đàn ông mang danh là cha mà lại từ bỏ đứa con của mình để hằng ngày hắn phải chịu giày vò khổ sở, là mẹ nàng, chính là bà ta! Hắn nhất định phải trả thù!
…
“Rầm”. A!
-Anh làm gì vậy?
Nàng bị hắn bế thốc đi về phòng rồi quăng thẳng lên giường! Đôi mắt hắn đục ngầu những tia máu! Oa, hắn làm nàng bị dọa a!
“Roẹt roẹt”. Áo của nàng bị hắn xé nát, cơ thể nàng phơi bày trước mắt hắn làm cho sự điên cuồng của hắn lên đến đỉnh điểm!
-A! Đừng!
Hắn đè nàng xuống thẳng sức mà tiến vào người nàng khiến nàng không kịp chuẩn bị. Trong phòng những tiếng la hét thất thanh truyền ra.
…
-A, anh giải thích được chưa?
Hắn như phát tiết hết vào cơ thể nàng khiến nàng muốn đứt hơi mà chết! Con ngươi hắn đen sẫm lại nhìn vào gương mặt ửng hồng của nàng.
-Hừ!
Ngồi dậy, hắn mặc áo vào không để ý đến nàng nằm thở dốc bên dưới.
“…”. Mày chau lại, tay nàng bấu vào hắn thật đau.
-Anh giải thích rõ ràng cho tôi nghe!
Nàng rất dứt khoát, kiên quyết phải thấu đạt sự tình. Vì cái gì mà hắn hận mẹ nàng, rồi lại vì cái gì mà trút hận lên đầu nàng?
-Cô thực sự muốn nghe?
Giọng hắn không có nửa điểm nhu tình, lạnh lùng mà thâm ý. Nàng gật đầu. Nhất định phải nghe cho bằng được!
-Người cha vĩ đại của tôi yêu mẹ cô. Ông ấy thà chối bỏ con ruột của mình để theo một người đàn bà khác. Chắc mẹ cô không bao giờ kể cho cô nghe về ông ta, cũng không thể tin được một kẻ tàn nhẫn như vậy lại có biết bao nhu tình với người mẹ tốt lành của cô!
Đáy mắt hắn gợn sóng. Con ngươi thăm thẳm tưởng như không thấy một tia sáng nào.
-Vậy… mẹ anh đâu?
-Mẹ tôi?
-A… anh làm gì vậy?
Bàn tay to đầy lực của hắn siết lấy cổ nàng. Bàn tay nhỏ nhắn bám láy cánh tay to lớn kia, một chút không khí cũng không thể lọt qua phế quản.
-Chính mẹ cô đã giết bà ấy!
-Nhưng… nhưng mà… tại… tại sao?
-Cô nghe cho kỹ, nhớ cho kỹ tội ác của mẹ cô gây ra!
Giọng hắn trầm thấp mà cố đè nén cơn giận cùng nỗi thống khổ bao nhiêu năm. Hắn chính là muốn kể lại, muốn cho nàng biết rõ mười sáu năm về trước khi nàng sinh ra đời mẹ nàng đã gây đến cái chết cho mẹ hắn như thế nào!
-Cô giờ thì hiểu rồi chứ? Cô sinh ra từ trong bụng người mẹ độc ác, tôi hận nhất chính là mẹ cô! Đừng bao giờ mộng tưởng cô có thể trở thành thiếu nãi nãi của Xích gia! Đáng chết!
Hắn siết mạnh cái cổ mảnh khảnh của nàng, gương mặt nàng chuyển dần thành màu tím. Hơi thở khó nhọc của nàng thức tỉnh hắn. Bàn tay to lớn buông ra, nàng vội hớp ngay một ngụm khí vào.
-Nhưng mẹ tôi không biết chuyện này mà!
Đôi mày thanh tú nhíu chặt nhìn về phía hắn. Gương mặt u ám của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, vẫn thủy chung một nét lạnh lùng.
-Mẹ tôi không yêu cha anh, hai người là bạn
-Ý của anh?
-Anh còn giả vờ ư? Chính con trai anh đưa cho con gái em bảo nó đem về cho em mà!
-Con?
Ông ngẩn người rồi như chợt nhớ ra điều gì liền thốt:
-À, là nó!
-Anh nói gì vậy? Tiêu Kỳ không phải là con anh sao?
-Anh chưa từng công nhận nó, Tiếu Tiếu, anh nuôi nó là vì em! Chẳng phải ngày đó chính em nói anh không được bỏ nó sao?
-Thì vậy, nhưng mà chiếc hộp này không phải chủ ý của anh ư?
-Không!
-Vậy…
Xích Toàn dựa vào ghế, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Hai mươi mốt năm kể từ ngày quen bà, ông chưa từng quên. Dù đã có tuổi nhưng bà vẫn còn nét đẹp của ngày xưa. Gía mà bà đừng yêu Nhan Cầu thì ông đã không phải đối diện với nỗi khổ sở bao nhiêu năm nay.
-Cái hộp này ngày xưa em không nhận, tối hôm đó anh uống rượu say đến nhà người đàn bà đó đưa nó cho cô ta. Lúc đầu anh thật không muốn nhận nó làm con nhưng mà sau khi mẹ nó mất bảy năm, anh gặp lại nên nhận nó làm con nuôi, cho nó tiếp quản Xích thị như em mong muốn. Nhưng mà em nói nó đưa cái này cho con gái em sao? Anh e là nó đã làm gì con em rồi!
-Anh nói làm gì là làm gì?
Giọng bà thoáng chốc tràn ngập lo âu, linh cảm của người mẹ báo động cho bà biết có điềm chẳng hay!
Chương 15: Mọi Chuyện Vỡ Lở
Trong chiếc hộp cũ kĩ là một chiếc nhẫn bạc đã phai màu, đính một viên ruby đỏ, trong có vẻ bụi bặm lâu ngày.
-Kỉ vật của mẹ ngươi phải không?
-Phải!
Tiêu Kỳ thừa nhận, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, hồi ức đó hiện về rõ mồn một…
Một ngày mưa tháng bảy của mười sáu năm về trước.
Trước hiên một căn nhà sang trọng, một người phụ nữ dắt một đứa bé trai, tay cầm dù, gương mặt tiều tụy lặng lẽ bấm chuông.
-Bà là ai?
-Làm ơn cho tôi gặp ngài Xích Toàn!
Cô hầu nhìn bà từ đầu đến cuối, rồi nhìn sang đứa bé bên cạnh hơi giật mình một chút rồi nói:
-Để tôi vào báo, phiền bà đợi!
Một lát sau trong nhà một người đàn ông trung niên đi ra, bên cạnh là cô hầu cầm dù che cho chủ.
-Cô đến đây làm gì?
-Xích Toàn, sao anh lại như vậy? Dù anh không còn yêu mẹ con em thì anh cũng đừng thẳng thừng vứt bỏ!
Người đàn bà chua xót nói. Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, vô tình, thốt một câu tàn nhẫn:
-Con của tôi? Cái này là cô làm cô chịu, tôi đã từng nói là cô phải bỏ nó rồi sao?
-Nhưng nó không có tội…
“Ba”. Một cái tát đầy lực khiến bà ngã sõng xoài ra đất. Ngươi đàn ông bước đến lạnh lùng đá vào thân người phụ nữ yếu đuối kia.
-Đối với tôi đàn bà một đêm thì không giá trị, đừng đem đứa con hoang kia ra mà kể lể, cút khỏi nhà tôi nếu còn muốn sống!
-Anh là đồ vô sỉ!
Dường như chịu hết nổi khổ đau người phụ nữ vùng dậy chỉ tay vào mặt ông. Người đàn ông thoáng chút tức giận chụp lấy cánh tay bà hất mạnh.
-Hình như cô hết muốn sống rồi, được! Dám chỉ tay vào mặt tôi sao? Cô nghĩ hạng đàn bà như cô là gì?
Nói rồi quay lại bảo cô hầu:
-Gọi thư ký cho tôi!
Cô hầu lúng túng. Ông ta giật phắt cây dù trong tay cô, quát:
-Nhanh!
-Dạ!
-Anh… anh muốn làm gì?
-Muốn làm gì cô sẽ biết thôi!
Thoắt cái một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà, một người nam bước ra:
-Tổng tài, ngài gọi tôi không biết có việc gì không?
-Có việc mới gọi cậu, mau thu hồi căn hộ của cô ta đi!
Người thư ký nhìn người đàn bà đôi mắt ráo hoảng bên cạnh, có chút thương xót. Nhưng anh dĩ nhiên không muốn mất việc đành phải quay vào xe lấy giấy tờ.
-Anh không được làm vậy! Anh không nghĩ cho nó sao?
-Nó? Tôi đã bảo tôi không có con rồi mà!
Người đàn ông hừ lạnh.
-Thưa tổng tài đã xong!
-Tốt lắm!
-Không được! Tôi xin anh!
Người đàn bà thống khổ bám lấy chân người đàn ông lạnh lùng, nếu không có căn nhà đó làm sao bà có thể tiếp tục nuôi con được?
-Đưa cô ta quăng khỏi đây!
Hai người vệ sĩ bước ra lôi bà đi. Đứa bé si ngốc nãy giờ như tỉnh ngộ vội cầu xin:
-Cha, cha đừng làm vậy với mẹ…
“Bốp”.
-Con hoang! Ai là cha mày, cút!
Tiếng đóng cửa một cái rầm lạnh lùng. Người thư ký có chút thương xót nhét vào tay đứa bé một ít tiền:
-Mau rời khỏi đây đi, nói mẹ cháu đừng quay lại nữa kẻo sau này sẽ có chuyện không tốt!
Đứa bé đẩy tay không nhận:
-Cháu không nhận đâu, cảm ơn chú!
Rồi vụt chạy theo mẹ trong cơn mưa…
Đêm hôm đó, thất tịch. Mẹ hắn ra đi mãi mãi bên một lề đường. Hắn căm hận người cha tàn nhẫn đã đẩy mẹ hắn đến cái chết. Một manh chiếu, xác mẹ hắn được một số người hàng xóm có lương tâm hỏa táng đi… Từ trong đôi mắt của đứa bé hận thù đã bắt đầu…
Ba năm sau, trong một lần đi chở hàng giúp người khác hắn nhìn thấy người cha đó đang cười đùa với một người phụ nữ. Tên bà ta là Lăng Tiếu Tiếu…
Vì người đàn bà đó mà bỏ mẹ hắn? Được! Hãy chống mắt lên mà coi!
…
Cha hắn mãi chẳng thể có con nối dõi, đúng là trời trả báo! Hắn xin vào làm việc trong công ty cha hắn dưới một cái tên khác năm hắn mười lăm tuổi. Làm việc dưới cấp, hắn nhìn thấy đủ thủ đoạn đê tiện, luồn cúi của con người. Từ từ, vì uy tín và năng lực hắn được chú ý. Mãi cho đến khi gặp mặt cha hắn, ông ta mới nhớ đến đứa con hoang ngày nào. Bà nội hắn biết chuyện đã giục cha hắn nhận hắn làm con nuôi. Vì ngày trước có con với mẹ hắn đều không có hôn thú, giấy tờ, đâu thể ngang nhiên nhận một kẻ không rõ nguồn gốc làm con ruột được! Hắn cười nhạt! Nhận con ruột làm con nuôi, đúng là chuyện có một không hai trên đời! Từ đó hắn giúp cha nhiều việc trong Xích thị và giờ hắn chính thức cai quản khối tài sản khổng lồ, cha con hắn dù gặp mặt nhau không ít lần nhưng tuyệt không nói với nhau nửa lời,có chăng chỉ là bàn về công việc.
…
Trở về với thực tại, cuộc đời sao lại trớ trêu. Nhưng mà hắn cần quyền lực để trả thù! Bấy lâu nay hắn luôn lấy lòng bà nội, chính bà tiến cử hắn thì bà sẽ giúp cho quyền lực của hắn tồn tại vững bền. Khi cha hắn chết, hắn sẽ thâu tóm tất cả, Xích thị, cần phải bài trừ những kẻ không có lợi và giữ lại những kẻ trung thành là kinh nghiệm khi làm thuộc cấp của hắn. Chỉ có từng trải qua mới không mắc sai lầm. Giờ hắn là doanh nhân, tổng tài thành đạt nhất. Cái gì hắn muốn đều có cả, duy chỉ có một thứ hắn không thể tìm lại được chính là người mẹ đáng thương!
-Tiêu Kỳ!
Thuyên Quân khẽ gọi.
-Gì?
-Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
-Rồi ngươi sẽ biết!
Làm gì tiếp theo ư? Con gái của kẻ thù thì dĩ nhiên sẽ có nhiều trò vui rồi!
-Ta phải về làm mấy bài thuyết trình cho tuần tới, chào!
Thuyên Quân đứng lên ra về. Còn lại mình hắn, lúc nào cũng chỉ còn mình hắn ở lại. Từng hạt mưa lất phất bay bay…
…
-Thiếu gia, có Đổng tiểu thư đến chờ ngài!
-Tôi biết rồi, cô ấy đang ở đâu?
-Thưa, tiểu thư chờ ngài ở sảnh!
-Ừm!
Hắn lặng lẽ bước vào. Đổng Kim Châu vò áo, cô hơi sợ nhưng nếu không thử thì có thể chỉ còn thất bại mà thôi, bằng mọi giá phải thử một lần!
-Có việc gì?
-Em có chuyện muốn hỏi anh!
-Nói đi!
-Chuyện Lăng tiểu thư…
-Sao?
Gương mặt Tiêu Kỳ bỗng nhiên trở nên khó coi. Kim Châu sợ hãi nói liền một mạch:
-Em biết Lăng tiểu thư có nợ anh một số tiền, nhưng hiện tại cô ấy còn nhỏ, cần phải học hành, hơn nữa anh không thấy hơi quá đáng sao? Phi Tần chỉ là học sinh cấp ba, anh làm vậy không sợ ảnh hưởng tương lai của cô ấy ư? Hơn nữa Phi Tần và em trước đây cũng có chút thâm tình, chi bằng để em thay cô ấy trả số tiền đó cho anh rồi anh cho cô ấy về với gia đình. Còn… nếu anh không thích thì từ đây đến ngày cử hành hôn lễ em sẽ không đến phiền anh nữa!
Cuối cùng cũng nói hết! Cô im lặng chờ đợi phản ứng của Tiêu Kỳ. Mãi một lúc lâu không thấy anh nói gì mới ngước lên, giật mình vì gương mặt anh đang kề sát. Hơi thở cô có chút rối loạn, tim đập nhanh, cô lặng lẽ nuốt ực, cắn lấy môi mình.
-Đó là tất cả những gì cô muốn nói?
Cô cố gắng gật đầu.
-Vậy giờ về đi!
-Nhưng anh phải cho em biết anh có đồng ý không đã!
-Đồng ý? Cô với Lăng tiểu thư có thâm tình từ bao giờ? Theo tôi biết trước đây hai người còn chưa từng gặp nhau mà, lần trước chẳng phải cô đã tát cô ấy sao?
Tiêu Kỳ cười mỉa mai. Định qua mặt hắn? Còn quá ngây thơ!
Chương 16: Giải Thích
Nàng ngã nhào xuống đất. Lấy tay vuốt má, nàng vẫn quyết phải hỏi cho bằng được khúc mắc này.
-A!
Hắn ngồi xuống nắm lấy tóc nàng giật ngược ra sau!
-Mẹ cô chính là thứ ti tiện nhất!
-Vì sao?
Nàng nén đau quật cường mà hỏi lớn. Trong đáy mắt Tiêu Kỳ hiện ra hình ảnh của mẹ năm đó phút chốc cảm thấy lửa hận sục sôi càng siết mạnh tay.
-Tôi muốn nghe giải thích!
Nàng thét lớn! Chắc chắn là có uẩn khúc nên hắn mới nổi điên như vậy!
-Câm miệng!
-Miệng tôi, tôi có quyền nói! Anh hận mẹ tôi chuyện gì là do bà ấy làm! Còn tôi làm gì anh? Toàn là bị lợi dụng!
Hắn như không kiềm nổi cơn giận muốn phá hủy lí trí! Tại sao? Tại sao trên đời này lại sanh ra hắn? Đày hắn vào khổ đau suốt bao nhiêu năm? Đã không để mẹ con hắn sống một cuộc đời bình thường? Bây giờ hắn có gì? Tiền tài và địa vị! Thì sao? Mẹ hắn có thể sống lại sao? Có thể bù đắp cho hắn sao? Người đàn ông mang danh là cha mà lại từ bỏ đứa con của mình để hằng ngày hắn phải chịu giày vò khổ sở, là mẹ nàng, chính là bà ta! Hắn nhất định phải trả thù!
…
“Rầm”. A!
-Anh làm gì vậy?
Nàng bị hắn bế thốc đi về phòng rồi quăng thẳng lên giường! Đôi mắt hắn đục ngầu những tia máu! Oa, hắn làm nàng bị dọa a!
“Roẹt roẹt”. Áo của nàng bị hắn xé nát, cơ thể nàng phơi bày trước mắt hắn làm cho sự điên cuồng của hắn lên đến đỉnh điểm!
-A! Đừng!
Hắn đè nàng xuống thẳng sức mà tiến vào người nàng khiến nàng không kịp chuẩn bị. Trong phòng những tiếng la hét thất thanh truyền ra.
…
-A, anh giải thích được chưa?
Hắn như phát tiết hết vào cơ thể nàng khiến nàng muốn đứt hơi mà chết! Con ngươi hắn đen sẫm lại nhìn vào gương mặt ửng hồng của nàng.
-Hừ!
Ngồi dậy, hắn mặc áo vào không để ý đến nàng nằm thở dốc bên dưới.
“…”. Mày chau lại, tay nàng bấu vào hắn thật đau.
-Anh giải thích rõ ràng cho tôi nghe!
Nàng rất dứt khoát, kiên quyết phải thấu đạt sự tình. Vì cái gì mà hắn hận mẹ nàng, rồi lại vì cái gì mà trút hận lên đầu nàng?
-Cô thực sự muốn nghe?
Giọng hắn không có nửa điểm nhu tình, lạnh lùng mà thâm ý. Nàng gật đầu. Nhất định phải nghe cho bằng được!
-Người cha vĩ đại của tôi yêu mẹ cô. Ông ấy thà chối bỏ con ruột của mình để theo một người đàn bà khác. Chắc mẹ cô không bao giờ kể cho cô nghe về ông ta, cũng không thể tin được một kẻ tàn nhẫn như vậy lại có biết bao nhu tình với người mẹ tốt lành của cô!
Đáy mắt hắn gợn sóng. Con ngươi thăm thẳm tưởng như không thấy một tia sáng nào.
-Vậy… mẹ anh đâu?
-Mẹ tôi?
-A… anh làm gì vậy?
Bàn tay to đầy lực của hắn siết lấy cổ nàng. Bàn tay nhỏ nhắn bám láy cánh tay to lớn kia, một chút không khí cũng không thể lọt qua phế quản.
-Chính mẹ cô đã giết bà ấy!
-Nhưng… nhưng mà… tại… tại sao?
-Cô nghe cho kỹ, nhớ cho kỹ tội ác của mẹ cô gây ra!
Giọng hắn trầm thấp mà cố đè nén cơn giận cùng nỗi thống khổ bao nhiêu năm. Hắn chính là muốn kể lại, muốn cho nàng biết rõ mười sáu năm về trước khi nàng sinh ra đời mẹ nàng đã gây đến cái chết cho mẹ hắn như thế nào!
-Cô giờ thì hiểu rồi chứ? Cô sinh ra từ trong bụng người mẹ độc ác, tôi hận nhất chính là mẹ cô! Đừng bao giờ mộng tưởng cô có thể trở thành thiếu nãi nãi của Xích gia! Đáng chết!
Hắn siết mạnh cái cổ mảnh khảnh của nàng, gương mặt nàng chuyển dần thành màu tím. Hơi thở khó nhọc của nàng thức tỉnh hắn. Bàn tay to lớn buông ra, nàng vội hớp ngay một ngụm khí vào.
-Nhưng mẹ tôi không biết chuyện này mà!
Đôi mày thanh tú nhíu chặt nhìn về phía hắn. Gương mặt u ám của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, vẫn thủy chung một nét lạnh lùng.
-Mẹ tôi không yêu cha anh, hai người là bạn
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1158/2956