Tiểu thuyết Khe Hở Hạnh Phúc-full
Lượt xem : |
ồn biết bao, hết nỗi nhớ này đến nỗi nhớ khác. Đừng có lúc nào vừa nhìn thấy mưa là lao vào đấy vui quên trời đất một hồi, cho dù thân thể của em có mạnh khỏe đến đâu thì cũng đừng nhiều chuyện để virus có cơ hội phát huy sức mạnh trên người mình, biết không? Không được chê anh nhiều chuyện, đó là thói quen hư đốn của em, rất dễ đánh đòn.
Có nhớ lúc em lên Trung học không, có một lần anh về nhà, rõ ràng thấy xe đạp của em ở ngoài, đi vào nhà tìm khắp nơi lại không thấy bóng dáng em đâu. Vừa nhìn thấy mưa bụi bên ngoài càng lúc càng lớn, anh lại sực nhớ tới thói quen hư hỏng kia của em, lao ra bên ngoài gọi to, “Trữ Tồn Ngải, em lập tức bò ra đây cho anh, nếu quần áo ướt hết thì sẽ đánh nát mông em.”
Sau đó anh nghe tiếng sàn sạt trên cây nhãn. Em đó, vì sợ bị đánh mà luống cuống trèo lên cây.
Anh lại hét to: “Xuống ngay lập tức.”
Biểu cảm của em khi đấy rất khó xử. Quả đúng là sáng suốt, vừa thấy liền biết chỉ cần em xuống dưới thì không biết giấu mặt vào đâu, cứ mạnh miệng nói: “Em không xuống, phong cảnh trên này rất đẹp.”
Thật sự là chuyện ma quỷ! Có đứa ngốc nào ngay lúc trời đổ mưa lại trèo cây ngắm cảnh không? Anh lại nảy sinh tâm tính ác độc bảo, “Đếm tới ba, nếu không xuống anh sẽ vào nhà, không bao giờ để ý tới em nữa.”
“Nhưng mà không khí trên đây rất tươi mát đó.” Em nói vọng xuống, cười rất vui, cứ cần bao nhiêu gàn dở là có bấy nhiêu. Mắt vừa mỏi lòng lại bực, anh vẫn cố gắng không nhúc nhích đứng dưới tàng cây nhìn em cứng đầu, không cười nữa, từ từ đếm ngược, muốn xem em làm sao bây giờ?
Thế mà anh thực sự không nghĩ tới, em lại trưng ra một phương án giải quyết không hề chí khí – khóc to.
Em ngồi trên cây khóc òa một hồi, vừa khóc vừa mắng, “Tất cả là do cây nhãn này hết trơn, không có việc gì sao lại cao như thế? Tất cả là do anh hư hỏng, thét lớn như vậy làm gì khiến em sợ không xuống nổi…”
Tiếng gào khóc của em khiến anh cả anh hai đều tới, thấy em vừa khóc vừa mắng chửi người ta như thế, đáng yêu đến mức không ai muốn lấy thang ra cứu em xuống, vô cùng chân thành hy vọng em có thể tiếp tục biểu diễn.
Nói nghiêm túc, không được tắm mưa nữa, cho dù em là con gái riêng của thần biển Poseidon đi chăng nữa cũng không cho phép em coi mưa là trò chơi.
Trước như vậy, anh còn tài liệu phải đọc. Nhớ, viết thư cho anh, nhưng là đừng có dùng phong bì màu hồng như vậy, thoạt nhìn thực ×××
Anh Mặc Ân.
Mặc Ân gửi thư đi, tưởng tượng đến lúc Tồn Ngải đọc thư, dáng vẻ cười đến ngọt ngào vui sướng.
Rõ ràng Lã Mặc Ân là người bận rộn hơn, nhưng người thường xuyên viết thư lại chính là anh, còn cô nhóc chỉ muốn viết thư tay kia, hai ba tháng mới có thể xuất ra một ‘kiệt tác.’
Ai bảo tốc độ gõ chữ của Tồn Ngải lại chậm đến mức khiến người ta tức điên. Không dưới một lần Mặc Ân bảo, trên đời này có một loại chat webcam rất tiện lợi, nhưng cũng chẳng biết cô nhóc khăng khăng điều gì, đánh chết cũng không cần.
Mở kẹp hồ sơ ra, tối nay Lã Mặc Ân làm việc, nhưng phong thư màu hồng ghê tởm bên cạnh bàn vẫn khiến anh không khống chế nổi tâm trạng, tim đập nhanh và loạn nhịp, cứ ngồi ngẩn ngơ.
Sau khi lên Trung học, nội tiết tố trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cũng không biết Tồn Ngải giảm cân như thế nào, chỉ đơn giản là cô ốm xuống, còn cao hơn mười centimét.
Những cái ốm xuống không chỉ có đôi mắt, còn có miệng, ngũ quan bắt đầu phân ra từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt bánh nướng lại thành mặt trái xoan, hai chân trắng mịn thon dài ở dưới lớp quần soóc, vô cùng thu hút ánh mắt của mấy cậu trai trong trường.
Lúc Mặc Ân về nhà, Tồn Ngải đang nói chuyện phiếm với anh hai Mặc Vũ trong phòng khách, mà nội dung nói chuyện lại khiến cho người ta phát điên.
“Tồn Ngải, em có bạn trai không?” Mặc Vũ hỏi.
Cô cuốn một lọn tóc, nghĩ nghĩ mới nói: “Coi như là…không có đi.”
“Em lừa anh hai à, anh nghe nói hôm lễ tình nhân em nhận được một đống sôcola.”
“Là bạn học tặng đó.”
“Em bị ngốc à, không muốn theo đuổi em thì mắc gì bỏ tiền ra mua sôcola?” Mặc Vũ dùng sách tham khảo gõ mấy cái lên trán cô, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào vẫn chậm hiểu như vậy.
“Nhưng mà em chưa đến mười tám tuổi.” Tồn Ngải xoa xoa trán. Anh hai rất thích động tay động chân, nếu bị anh gõ cho ngu người ra, bài kiểm tra tháng này nhất định sẽ te tua, và anh trai nổi điên lên cho coi.
“Ai nói cho em qua mười tám tuổi mới có bạn trai? Mẹ em cấm à?”
“Mẹ em bận lắm, không có thời gian quản em đâu.”
Mẹ vì nuôi cô, làm việc vô cùng vất vả, mẹ thường nói: “Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiếng, Tồn Ngải nhà chúng ta lại rất giỏi tiếng Anh, nếu có thể đi du học thì không còn gì tuyệt hơn.” Cô là niềm hy vọng của mẹ, thế nên Tồn Ngải thề mình sẽ là một người con có hiếu.
“Không phải không được, quen bạn trai cũng chẳng mất đi miếng thịt nào. Bằng không…anh hai đây làm bạn trai của em, em cảm thấy thế nào?” Nói xong, cậu chàng ôm lấy bả vai Tồn Ngải.
Tồn Ngải cười khanh khách hai tiếng, hỏi như thế này thì biết trả lời làm sao, đành phải đỏ mặt cười bảo: “Anh hai, anh đừng có quậy em.”
Giọng nói kia vừa nghe qua chẳng giống từ chối, còn có vẻ lạt mềm buộc chặt. Mặc Ân đứng ở cửa nghe vào bốc hỏa ngùn ngụt.
“Không phải đùa, anh hai thực sự muốn kết giao với em.” Nói xong Mặc Vũ nhìn thoáng qua thằng em trai đứng cạnh cửa, cậu chàng đã phát hiện Mặc Ân đứng đó từ lâu.
“Anh là anh hai em, anh trai là anh trai, không thể làm bạn trai được.” Tồn Ngải đẩy Mặc Vũ ra.
“Thế à? Vậy thì Mặc Ân cũng không thể làm bạn trai của Tồn Ngải nha.” Mặc Vũ quăng cho Mặc Ân một cái liếc.
Mặc Ân không để ý ông anh mình trêu chọc, đi vào phòng, không nói tiếng nào lên lầu.
“Anh đã về rồi!”
Tồn Ngải phát hiện, nhảy khỏi sô pha, chạy đến bên người Mặc Ân, hoàn toàn quẳng Mặc Vũ ra sau đầu.
Mặc Ân không để ý tới cô tiếp tục bước lên cầu thang. Tồn Ngải đi theo sau anh, luôn miệng gọi, mà anh cũng không thèm nghe, bởi vì đang giận dỗi.
Vào phòng, rầm, Mặc Ân đóng sầm cửa, Tồn Ngải cũng không hỏi cũng không gõ, trực tiếp mở ra đi vào.
“Anh, anh đang giận gì à?”
Thật tủi thân nha, hôm nay là sinh nhật của cô, cô còn nghĩ anh trai sẽ mang mình đi ăn đâu đó, không nghĩ tới hôm nay có miếng bánh ngọt cũng không có, còn lại phát giận nữa.
Mặc Ân làm bộ không nghe cô nói gì, buông cặp sách ra, lấy sách tham khảo trong cặp, sắp xếp chỉnh tề lên bàn, lại rút ra một cuốn đang muốn ôn tập. Mặc Ân là một học sinh luôn có kế hoạch rõ ràng.
Nhìn động tác của anh, Tồn Ngải cũng lấy sách tham khảo trong túi, cứ theo cách của anh sắp xếp theo, nịnh nọt: “Anh, mấy bài anh giao em đều viết xong hết rồi.”
Vẫn là không để ý tới. Mặc Ân đến trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
“Anh, em có đối chiếu đáp án đó, hình như đúng nhiều lắm. Bài kiểm tra tháng này không chừng sẽ loại khá đó.” Cô luôn theo phía sau anh, giọng nịnh nọt vô biên.
Mặc Ân cũng không nói lời nào, rút ra một cái khăn lông, chuẩn bị vào phòng tắm.
Trước khi vào phòng tắm, Tồn Ngải túm lấy góc áo của anh, không cho anh đi. “Anh, anh không thể cứ vô duyên vô cớ mà tức giận như vậy nha, em đâu có làm sai gì đâu.”
Ngu ngốc, ngay cả vì sao anh giận cũng không biết. Mặc Ân trừng mắt nhìn: “Em nhận sôcola của bạn nam?”
“Không thể nhận sao? Sôcola ăn rất ngon.”
“Anh mua cho em còn chưa đủ hay sao?” Kiếp trước của con bé này nhất định là hà mã, ngoại trừ thủy tinh đinh sắt, cái gì cũng có thể nuốt vào.
“Nhưng mà em đang tích trữ thực phẩm, lúc đói bụng thì lấy ra ăn đó.”
“Em không sợ béo đến chết, không sợ gan nhiễm mỡ à.”
“Em đâu có mập đâu, em đã cố gắng giảm cân mà.” Tồn Ngải tủi phận.
“Có? Sao anh lại không phát hiện.” Mũi bắt đầu dài ra, trợn mắt nói dối.
“Không phải anh thích mấy người mỏng te như giấy à.”
Mắt Mặc Ân lạnh te nhìn Tồn Ngải. Làm sao anh có thể cho cô loại yêu cầu trình độ cao như thế nào, nhưng mà lại cố ý xoi mói cô, hất cằm lên nói: “Đúng, anh rất thích mấy người mảnh khảnh.”
Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp chở trở nên ảm đạm. “Được rồi, nếu anh thích thì…”
Khuôn mặt Tồn Ngải nhăn nhó vô cùng, khiến trái tim cứng rắn đến mấy của Mặc Ân cũng không nỡ khiến cô khó xử nữa, vì thế thở dài một hơi. Lần này coi như xong!
“Nói thật xem, có rất nhiều người theo đuổi em?”
“Đưa thư tình có tính không?”
“Cái gì gọi là ‘đưa thư tình có tính không?’”
“Nếu không tính đưa thư tình chỉ có bảy thôi. Hai người tặng hoa, ba người tặng búp bê, hai người khác đến nhà em, mấy người kia đều nói họ là bạn trai em.” Nhưng mà đâu có phải.
Mấy lời này vừa nói ra khiến mày Mặc Ân nhíu lại rất chặt, giống y hai con sâu lông. “Vậy nếu tính những người viết thư tình.”
Cô giơ tay đếm một hồi. “Ôi…Rất nhiều đó, em tính không hết.”
Nhiều đến mức không thể tính được.
Mặc Ân quét mắt nhìn Tồn Ngải từ trên xuống dưới. Cũng không phải xinh đẹp gì, chẳng qua chỉ có khuôn mặt còn nhìn được, chẳng qua hai chân cũng có thể tính là đường được, mấy đứa con trai kia đói lâu vớ quàng sao.
“Sao em không nói với họ, sao mấy đứa kia lại tự nhận là bạn trai em?”
“Cũng chưa nói cái gì hết thì các bạn ấy đã hỏi em, ‘Tồn Ngải, cậu có bạn trai không?’, em thành thật trả lời, ‘Không có’, sau đó mấy bản nói: ‘Từ giờ trở đi mình chính là bạn trai cậu.’ Nhưng mà anh…em thật sự chưa đi đâu với họ hết.”
Cứ thấy cô nàng dùng cách gì từ chối anh hai mà suy ra, cũng chẳng khó mà lý giải phản ứng của người khác.
“Lần sau nếu có đứa con trai nào còn hỏi em như vậy, em lớn tiếng trả lời, ‘Trước khi thi Đại học không muốn có bạn trai.’ Giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ như vậy được.”
“Ừm, biết rồi.” Tồn Ngải gật mạnh đầu, trong lòng thuật lại một lần, giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng.
Lúc thiếu niên, Mặc Ân đối xử với Tồn Ngải khá tệ, chỉ cần có việc gì liền đe dọa, ‘chỉnh’ cô lại.
Rất nhiều năm về sau khi nhớ đến những ngày tháng đó, Lã Mặc Ân lại nghĩ, có phải những năm kia anh đối xử với cô quá tệ, ông trời trừng phạt, thế nên mấy năm sau không thể ngừng yêu cô, không thể ngừng nhớ cô, không thể ngừng khắc khoải với cô.
“Anh…” Tồn Ngải vặn góc áo Mặc Ân thành đinh ốc, nhìn quần áo ở nhà trên tay anh, nên chần chờ một chút…Vậy là hai người không ra ngoài à, cho nên…Anh quên sinh nhật của cô rồi nha, cho nên anh, anh…Chu miệng lên, cô rất đáng thương.
Anh giật áo mình về. “Em cũng lấy quần áo đi, anh tắm xong rồi em tắm.” Cô mặc quần áo anh mãi cũng thành quen rồi.
“Không phải, ý em nói hôm nay chúng mình không ra ngoài ăn à?” Tồn Ngải cúi đầu, thân thể như đồng hồ quả lắc, lắc tới lắc lui, lắc không ngừng.
“Mẹ nấu cơm rồi, sao phải ra ngoài ăn?”
Mặc Ân biết cô nhóc đang nghĩ cái gì. Bánh kem đã đặt trong tủ lạnh từ lâu. Tuần trước mẹ đã đặt bánh kem, đợi đến tối bố trở về sẽ cùng chúc mừng. Bố mẹ Mặc Ân đã đối xử với cô bé giống như người trong nhà bao năm qua.
“Ừm.” Tồn Ngải vô cùng thất vọng, hai vai buông xuống.
Mặc Ân bật cười. “Đi mở ngăn kéo nhỏ nhất bên trái của bàn học.”
Nói xong anh liền vào phòng tắm, nhanh chóng khóa cửa lại. Mặc Ân rất sợ cô phấn khích quá mà bất chấp tất cả lao vào phòng tắm. Thân thể trần trụi của anh rất mắc tiền, không thể chỉ cung cấp để làm tham khảo.
“Ừm.”
Chắc lại là sách tham khảo nữa rồi. Có vài môn Tồn Ngải học không chắc, Mặc Ân lo sách ở trường không nuốt vào được, lại sợ cô đi xa nhà để mua, thế nên cứ mua hết quyển này đến quyển khác cho Tồn Ngải, viết bài nhiều đến mức tay muốn rớt.
Tồn Ngải mở ngăn kéo ra, đôi mắt tròn xoe chợt mở lớn. “Là quà! Không phải sách tham khảo!” Cô phấn khích vô cùng, hét lớn.
Yes, yes, yes. Anh chưa từng quên sinh nhật của cô nha. Tồn Ngải vọt tới cửa phòng tắm định mở cửa ra. Khóa rồi, tiếc quá.
Gõ cửa thật mạnh, nói với vào bên trong. “Anh, cảm ơn nhiều nha, cảm ơn anh nhớ sinh nhật của em, cảm ơn quà của anh!”
Nói cho hết lời, cô vọt tới bên giường, mở gói giấy ra. Đó là một con búp bê được làm bằng tay, có khuôn mặt trái xoan bé xinh của cô, có đôi mắt to, có mái tóc thắt bím hai bên, còn có đồng phục học sinh cùng đôi giày da anh mang cô đi mua.
Đáng yêu chết được! Tồn Ngải ôm chặt bé búp bê vào trong ngực, cười đ
Có nhớ lúc em lên Trung học không, có một lần anh về nhà, rõ ràng thấy xe đạp của em ở ngoài, đi vào nhà tìm khắp nơi lại không thấy bóng dáng em đâu. Vừa nhìn thấy mưa bụi bên ngoài càng lúc càng lớn, anh lại sực nhớ tới thói quen hư hỏng kia của em, lao ra bên ngoài gọi to, “Trữ Tồn Ngải, em lập tức bò ra đây cho anh, nếu quần áo ướt hết thì sẽ đánh nát mông em.”
Sau đó anh nghe tiếng sàn sạt trên cây nhãn. Em đó, vì sợ bị đánh mà luống cuống trèo lên cây.
Anh lại hét to: “Xuống ngay lập tức.”
Biểu cảm của em khi đấy rất khó xử. Quả đúng là sáng suốt, vừa thấy liền biết chỉ cần em xuống dưới thì không biết giấu mặt vào đâu, cứ mạnh miệng nói: “Em không xuống, phong cảnh trên này rất đẹp.”
Thật sự là chuyện ma quỷ! Có đứa ngốc nào ngay lúc trời đổ mưa lại trèo cây ngắm cảnh không? Anh lại nảy sinh tâm tính ác độc bảo, “Đếm tới ba, nếu không xuống anh sẽ vào nhà, không bao giờ để ý tới em nữa.”
“Nhưng mà không khí trên đây rất tươi mát đó.” Em nói vọng xuống, cười rất vui, cứ cần bao nhiêu gàn dở là có bấy nhiêu. Mắt vừa mỏi lòng lại bực, anh vẫn cố gắng không nhúc nhích đứng dưới tàng cây nhìn em cứng đầu, không cười nữa, từ từ đếm ngược, muốn xem em làm sao bây giờ?
Thế mà anh thực sự không nghĩ tới, em lại trưng ra một phương án giải quyết không hề chí khí – khóc to.
Em ngồi trên cây khóc òa một hồi, vừa khóc vừa mắng, “Tất cả là do cây nhãn này hết trơn, không có việc gì sao lại cao như thế? Tất cả là do anh hư hỏng, thét lớn như vậy làm gì khiến em sợ không xuống nổi…”
Tiếng gào khóc của em khiến anh cả anh hai đều tới, thấy em vừa khóc vừa mắng chửi người ta như thế, đáng yêu đến mức không ai muốn lấy thang ra cứu em xuống, vô cùng chân thành hy vọng em có thể tiếp tục biểu diễn.
Nói nghiêm túc, không được tắm mưa nữa, cho dù em là con gái riêng của thần biển Poseidon đi chăng nữa cũng không cho phép em coi mưa là trò chơi.
Trước như vậy, anh còn tài liệu phải đọc. Nhớ, viết thư cho anh, nhưng là đừng có dùng phong bì màu hồng như vậy, thoạt nhìn thực ×××
Anh Mặc Ân.
Mặc Ân gửi thư đi, tưởng tượng đến lúc Tồn Ngải đọc thư, dáng vẻ cười đến ngọt ngào vui sướng.
Rõ ràng Lã Mặc Ân là người bận rộn hơn, nhưng người thường xuyên viết thư lại chính là anh, còn cô nhóc chỉ muốn viết thư tay kia, hai ba tháng mới có thể xuất ra một ‘kiệt tác.’
Ai bảo tốc độ gõ chữ của Tồn Ngải lại chậm đến mức khiến người ta tức điên. Không dưới một lần Mặc Ân bảo, trên đời này có một loại chat webcam rất tiện lợi, nhưng cũng chẳng biết cô nhóc khăng khăng điều gì, đánh chết cũng không cần.
Mở kẹp hồ sơ ra, tối nay Lã Mặc Ân làm việc, nhưng phong thư màu hồng ghê tởm bên cạnh bàn vẫn khiến anh không khống chế nổi tâm trạng, tim đập nhanh và loạn nhịp, cứ ngồi ngẩn ngơ.
Sau khi lên Trung học, nội tiết tố trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cũng không biết Tồn Ngải giảm cân như thế nào, chỉ đơn giản là cô ốm xuống, còn cao hơn mười centimét.
Những cái ốm xuống không chỉ có đôi mắt, còn có miệng, ngũ quan bắt đầu phân ra từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt bánh nướng lại thành mặt trái xoan, hai chân trắng mịn thon dài ở dưới lớp quần soóc, vô cùng thu hút ánh mắt của mấy cậu trai trong trường.
Lúc Mặc Ân về nhà, Tồn Ngải đang nói chuyện phiếm với anh hai Mặc Vũ trong phòng khách, mà nội dung nói chuyện lại khiến cho người ta phát điên.
“Tồn Ngải, em có bạn trai không?” Mặc Vũ hỏi.
Cô cuốn một lọn tóc, nghĩ nghĩ mới nói: “Coi như là…không có đi.”
“Em lừa anh hai à, anh nghe nói hôm lễ tình nhân em nhận được một đống sôcola.”
“Là bạn học tặng đó.”
“Em bị ngốc à, không muốn theo đuổi em thì mắc gì bỏ tiền ra mua sôcola?” Mặc Vũ dùng sách tham khảo gõ mấy cái lên trán cô, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào vẫn chậm hiểu như vậy.
“Nhưng mà em chưa đến mười tám tuổi.” Tồn Ngải xoa xoa trán. Anh hai rất thích động tay động chân, nếu bị anh gõ cho ngu người ra, bài kiểm tra tháng này nhất định sẽ te tua, và anh trai nổi điên lên cho coi.
“Ai nói cho em qua mười tám tuổi mới có bạn trai? Mẹ em cấm à?”
“Mẹ em bận lắm, không có thời gian quản em đâu.”
Mẹ vì nuôi cô, làm việc vô cùng vất vả, mẹ thường nói: “Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiếng, Tồn Ngải nhà chúng ta lại rất giỏi tiếng Anh, nếu có thể đi du học thì không còn gì tuyệt hơn.” Cô là niềm hy vọng của mẹ, thế nên Tồn Ngải thề mình sẽ là một người con có hiếu.
“Không phải không được, quen bạn trai cũng chẳng mất đi miếng thịt nào. Bằng không…anh hai đây làm bạn trai của em, em cảm thấy thế nào?” Nói xong, cậu chàng ôm lấy bả vai Tồn Ngải.
Tồn Ngải cười khanh khách hai tiếng, hỏi như thế này thì biết trả lời làm sao, đành phải đỏ mặt cười bảo: “Anh hai, anh đừng có quậy em.”
Giọng nói kia vừa nghe qua chẳng giống từ chối, còn có vẻ lạt mềm buộc chặt. Mặc Ân đứng ở cửa nghe vào bốc hỏa ngùn ngụt.
“Không phải đùa, anh hai thực sự muốn kết giao với em.” Nói xong Mặc Vũ nhìn thoáng qua thằng em trai đứng cạnh cửa, cậu chàng đã phát hiện Mặc Ân đứng đó từ lâu.
“Anh là anh hai em, anh trai là anh trai, không thể làm bạn trai được.” Tồn Ngải đẩy Mặc Vũ ra.
“Thế à? Vậy thì Mặc Ân cũng không thể làm bạn trai của Tồn Ngải nha.” Mặc Vũ quăng cho Mặc Ân một cái liếc.
Mặc Ân không để ý ông anh mình trêu chọc, đi vào phòng, không nói tiếng nào lên lầu.
“Anh đã về rồi!”
Tồn Ngải phát hiện, nhảy khỏi sô pha, chạy đến bên người Mặc Ân, hoàn toàn quẳng Mặc Vũ ra sau đầu.
Mặc Ân không để ý tới cô tiếp tục bước lên cầu thang. Tồn Ngải đi theo sau anh, luôn miệng gọi, mà anh cũng không thèm nghe, bởi vì đang giận dỗi.
Vào phòng, rầm, Mặc Ân đóng sầm cửa, Tồn Ngải cũng không hỏi cũng không gõ, trực tiếp mở ra đi vào.
“Anh, anh đang giận gì à?”
Thật tủi thân nha, hôm nay là sinh nhật của cô, cô còn nghĩ anh trai sẽ mang mình đi ăn đâu đó, không nghĩ tới hôm nay có miếng bánh ngọt cũng không có, còn lại phát giận nữa.
Mặc Ân làm bộ không nghe cô nói gì, buông cặp sách ra, lấy sách tham khảo trong cặp, sắp xếp chỉnh tề lên bàn, lại rút ra một cuốn đang muốn ôn tập. Mặc Ân là một học sinh luôn có kế hoạch rõ ràng.
Nhìn động tác của anh, Tồn Ngải cũng lấy sách tham khảo trong túi, cứ theo cách của anh sắp xếp theo, nịnh nọt: “Anh, mấy bài anh giao em đều viết xong hết rồi.”
Vẫn là không để ý tới. Mặc Ân đến trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
“Anh, em có đối chiếu đáp án đó, hình như đúng nhiều lắm. Bài kiểm tra tháng này không chừng sẽ loại khá đó.” Cô luôn theo phía sau anh, giọng nịnh nọt vô biên.
Mặc Ân cũng không nói lời nào, rút ra một cái khăn lông, chuẩn bị vào phòng tắm.
Trước khi vào phòng tắm, Tồn Ngải túm lấy góc áo của anh, không cho anh đi. “Anh, anh không thể cứ vô duyên vô cớ mà tức giận như vậy nha, em đâu có làm sai gì đâu.”
Ngu ngốc, ngay cả vì sao anh giận cũng không biết. Mặc Ân trừng mắt nhìn: “Em nhận sôcola của bạn nam?”
“Không thể nhận sao? Sôcola ăn rất ngon.”
“Anh mua cho em còn chưa đủ hay sao?” Kiếp trước của con bé này nhất định là hà mã, ngoại trừ thủy tinh đinh sắt, cái gì cũng có thể nuốt vào.
“Nhưng mà em đang tích trữ thực phẩm, lúc đói bụng thì lấy ra ăn đó.”
“Em không sợ béo đến chết, không sợ gan nhiễm mỡ à.”
“Em đâu có mập đâu, em đã cố gắng giảm cân mà.” Tồn Ngải tủi phận.
“Có? Sao anh lại không phát hiện.” Mũi bắt đầu dài ra, trợn mắt nói dối.
“Không phải anh thích mấy người mỏng te như giấy à.”
Mắt Mặc Ân lạnh te nhìn Tồn Ngải. Làm sao anh có thể cho cô loại yêu cầu trình độ cao như thế nào, nhưng mà lại cố ý xoi mói cô, hất cằm lên nói: “Đúng, anh rất thích mấy người mảnh khảnh.”
Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp chở trở nên ảm đạm. “Được rồi, nếu anh thích thì…”
Khuôn mặt Tồn Ngải nhăn nhó vô cùng, khiến trái tim cứng rắn đến mấy của Mặc Ân cũng không nỡ khiến cô khó xử nữa, vì thế thở dài một hơi. Lần này coi như xong!
“Nói thật xem, có rất nhiều người theo đuổi em?”
“Đưa thư tình có tính không?”
“Cái gì gọi là ‘đưa thư tình có tính không?’”
“Nếu không tính đưa thư tình chỉ có bảy thôi. Hai người tặng hoa, ba người tặng búp bê, hai người khác đến nhà em, mấy người kia đều nói họ là bạn trai em.” Nhưng mà đâu có phải.
Mấy lời này vừa nói ra khiến mày Mặc Ân nhíu lại rất chặt, giống y hai con sâu lông. “Vậy nếu tính những người viết thư tình.”
Cô giơ tay đếm một hồi. “Ôi…Rất nhiều đó, em tính không hết.”
Nhiều đến mức không thể tính được.
Mặc Ân quét mắt nhìn Tồn Ngải từ trên xuống dưới. Cũng không phải xinh đẹp gì, chẳng qua chỉ có khuôn mặt còn nhìn được, chẳng qua hai chân cũng có thể tính là đường được, mấy đứa con trai kia đói lâu vớ quàng sao.
“Sao em không nói với họ, sao mấy đứa kia lại tự nhận là bạn trai em?”
“Cũng chưa nói cái gì hết thì các bạn ấy đã hỏi em, ‘Tồn Ngải, cậu có bạn trai không?’, em thành thật trả lời, ‘Không có’, sau đó mấy bản nói: ‘Từ giờ trở đi mình chính là bạn trai cậu.’ Nhưng mà anh…em thật sự chưa đi đâu với họ hết.”
Cứ thấy cô nàng dùng cách gì từ chối anh hai mà suy ra, cũng chẳng khó mà lý giải phản ứng của người khác.
“Lần sau nếu có đứa con trai nào còn hỏi em như vậy, em lớn tiếng trả lời, ‘Trước khi thi Đại học không muốn có bạn trai.’ Giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ như vậy được.”
“Ừm, biết rồi.” Tồn Ngải gật mạnh đầu, trong lòng thuật lại một lần, giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng.
Lúc thiếu niên, Mặc Ân đối xử với Tồn Ngải khá tệ, chỉ cần có việc gì liền đe dọa, ‘chỉnh’ cô lại.
Rất nhiều năm về sau khi nhớ đến những ngày tháng đó, Lã Mặc Ân lại nghĩ, có phải những năm kia anh đối xử với cô quá tệ, ông trời trừng phạt, thế nên mấy năm sau không thể ngừng yêu cô, không thể ngừng nhớ cô, không thể ngừng khắc khoải với cô.
“Anh…” Tồn Ngải vặn góc áo Mặc Ân thành đinh ốc, nhìn quần áo ở nhà trên tay anh, nên chần chờ một chút…Vậy là hai người không ra ngoài à, cho nên…Anh quên sinh nhật của cô rồi nha, cho nên anh, anh…Chu miệng lên, cô rất đáng thương.
Anh giật áo mình về. “Em cũng lấy quần áo đi, anh tắm xong rồi em tắm.” Cô mặc quần áo anh mãi cũng thành quen rồi.
“Không phải, ý em nói hôm nay chúng mình không ra ngoài ăn à?” Tồn Ngải cúi đầu, thân thể như đồng hồ quả lắc, lắc tới lắc lui, lắc không ngừng.
“Mẹ nấu cơm rồi, sao phải ra ngoài ăn?”
Mặc Ân biết cô nhóc đang nghĩ cái gì. Bánh kem đã đặt trong tủ lạnh từ lâu. Tuần trước mẹ đã đặt bánh kem, đợi đến tối bố trở về sẽ cùng chúc mừng. Bố mẹ Mặc Ân đã đối xử với cô bé giống như người trong nhà bao năm qua.
“Ừm.” Tồn Ngải vô cùng thất vọng, hai vai buông xuống.
Mặc Ân bật cười. “Đi mở ngăn kéo nhỏ nhất bên trái của bàn học.”
Nói xong anh liền vào phòng tắm, nhanh chóng khóa cửa lại. Mặc Ân rất sợ cô phấn khích quá mà bất chấp tất cả lao vào phòng tắm. Thân thể trần trụi của anh rất mắc tiền, không thể chỉ cung cấp để làm tham khảo.
“Ừm.”
Chắc lại là sách tham khảo nữa rồi. Có vài môn Tồn Ngải học không chắc, Mặc Ân lo sách ở trường không nuốt vào được, lại sợ cô đi xa nhà để mua, thế nên cứ mua hết quyển này đến quyển khác cho Tồn Ngải, viết bài nhiều đến mức tay muốn rớt.
Tồn Ngải mở ngăn kéo ra, đôi mắt tròn xoe chợt mở lớn. “Là quà! Không phải sách tham khảo!” Cô phấn khích vô cùng, hét lớn.
Yes, yes, yes. Anh chưa từng quên sinh nhật của cô nha. Tồn Ngải vọt tới cửa phòng tắm định mở cửa ra. Khóa rồi, tiếc quá.
Gõ cửa thật mạnh, nói với vào bên trong. “Anh, cảm ơn nhiều nha, cảm ơn anh nhớ sinh nhật của em, cảm ơn quà của anh!”
Nói cho hết lời, cô vọt tới bên giường, mở gói giấy ra. Đó là một con búp bê được làm bằng tay, có khuôn mặt trái xoan bé xinh của cô, có đôi mắt to, có mái tóc thắt bím hai bên, còn có đồng phục học sinh cùng đôi giày da anh mang cô đi mua.
Đáng yêu chết được! Tồn Ngải ôm chặt bé búp bê vào trong ngực, cười đ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
761/2559