Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
o Kim' nào đó.
Theo cánh tay cứng rắn nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng không quen mắt, nói xa lạ lại không hẳn là xa lạ.
Lãnh Tĩnh có chút không chắc chắn hỏi, "Lục Chinh?"
Người đàn ông với tư thế quân nhân mạnh mẽ nhìn cô mĩm cười, đối với những người xung quanh xem như không tồn tại. Lục Chinh nắm tay cô mang cô đi.
Dù sao thì quân phục bao giờ cũng gây ra cảm giác uy hiếp cho người khác, Lãnh Tĩnh có khiếp sợ không nói một lời theo anh ta ra ngoài. Lãnh Tuệ Tuệ đứng chết trân tại chỗ một hồi lâu, mới nhớ tới thù còn chưa trả, "Đứng lại!"
............
............
Một lát sau, ngồi cạnh ghế lái - Lãnh Tĩnh đang ra sức lau gương mặt đầy rượu sâm banh, "Tên họ Lục kia, có nhầm hay không vậy? Cô ta đem cả tháp sâm banh đổ lên người tớ, cậu cũng không ngăn cô ta???"
Ngồi bên cạnh lái xe - Lục Chinh so với cô cũng không khá hơn là bao, cả người tắm đầy rượu, "Có biết vì sao đàn ông 23 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng mà 18 tuổi có thể tham gia quân đội không? Cũng bởi vì phụ nữ so với kẻ địch thì khó đối phó hơn".
Lãnh Tĩnh bĩu môi, không muốn nói về đề tài này nữa, nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Ông già gọi cậu tới tìm tớ?"
"Cậu vừa mới lên máy bay ông ngoại đã biết rồi, đương nhiên, ông ngoại cậu đồng ý mặc kệ cậu, nhất định nói được làm được, tớ tới tìm cậu chỉ vì chuyện riêng. Chủ yếu là tới xem náo nhiệt".
"Cậu cứ 'cười trên nổi đau của người khác' một lần nữa xem, tớ lập tức nhảy ra xa!"
"Cậu đừng tức giận. Nghiêm túc mà nói, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ nào thay đổi quần áo đi".
............
...........
Lại một lúc sau.
Lãnh Tĩnh mang anh ta đến khách sạn ngủ lại một đêm. Cô cầm quần áo đi vào toilet, sau khi đi vào, đột nhiên thò đầu ra cảnh cáo, "Không được ngồi trên giường...... tớ không muốn buổi tối khi ngủ vẫn phải ngửi mùi rượu này".
"Nhiều lời. Còn không mau đi thay? Thay xong còn giúp tớ đi mua quần áo".
Lúc cô đang ở trong toilet.
Lục Chinh trong phòng cô tò mò xoay tới xoay lui, mở tủ quần áo, nhìn đồ trang điểm của cô. Đúng lúc này, di động trong chiếc túi xách mà cô dự tiệc đổ chuông.
Reng hết lần này đến lần khác, Lục Chinh vốn không định nghe điện thoại giúp cô và cũng không được phép, lớn giọng hỏi Lãnh Tĩnh trong toilet, "Điện thoại của cậu!".
"Điện thoại của tớ có chế độ hạn chế cuộc gọi, chỉ có số điện thoại được cho phép mới gọi vào được. Không có chuyện gì đâu, cũng không có bí mật gì, cậu nghe giúp tớ".
Lục Chinh nghe máy, quả nhiên là cái giọng nữ đáng sợ. Nhưng mà câu đầu tiên thế này thì thật làm người ta không biết đường đâu mà mò, "Bé Nhị, bồ đừng trách mình...."
"Cô ấy đang tắm, cô tìm cô ấy........"
Lục Chinh còn chưa nói xong, bởi vì đầu dây bên kia đột nhiên đổi thành giọng nam vô cùng âm trầm, giọng nói căng thẳng hỏi lại, "Anh là ai?"
Mày Lục Chinh căng thẳng, "Anh là ai?"
"............"
"............."
"Tôi là cha của đứa bé trong bụng cô ấy".
Lục Chinh dừng một giây mới tỉnh ngộ, quả thật mình không có nghe nhầm, lúc này mới bật cười, đứng dậy đi tới gần toilet, gõ cửa nói với người bên trong, "Cha của đứa bé trong bụng cậu tìm cậu".
Tiếng nước chảy bên trong đột nhiên ngừng lại, không tới năm giây cánh cửa đột nhiên mở ra, Lãnh Tĩnh túm lấy điện thoại, ngắt máy, tiếp đó còn thấy chưa đủ trực tiếp tắt nguồn, "Là người chuyên quấy rầy người khác, đừng để ý tới anh ta".
Lục Chinh đột nhiên im lặng khác thường. Lãnh Tĩnh buồn bực ngẩng đầu, ngắm tới lỗ tai đỏ bừng của anh, tiếp đó theo ánh mắt của anh ta nhìn lên người mình.
Khăn tắm quấn không chặt, gần như muốn tuột xuống. Sắc mặt Lãnh Tĩnh trắng nhợt, căng thẳng kéo khăn tắm quay lại phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Vừa rồi người bị đỏ tai là anh ta, hiện tại người đứng ra trêu chọc cũng là anh ta, "Chúng ta trước đây còn có quan hệ khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ, có gì mà trốn?"
"Tôi không nhớ rõ khi nào chúng ta có cái quan hệ gì mà khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ gì hết, tớ chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ thiếu chút nữa tớ làm nổ mất 'em trai nhỏ' của cậu mà thôi".
Lục Chinh 囧.!
Mấy câu đối thoại lăn tăn này nhanh chóng bị quăng ra khỏi đầu, Lãnh Tĩnh giúp anh ta mua quần áo, rõ ràng không chú ý lắm, lấy bộ quần áo gồm chiếc áo thun cùng tông với quần jeans đến gần đã bị anh ta đẩy ra, Lục Chinh có vẻ ghét bỏ, "Cậu không phải là Nhà thiết kế sao? Phẩm vị của cậu thế này hả?"
"Cậu là đàn ông thì muốn xinh đẹp để làm gì? Chê quần áo tôi mua không đẹp, vậy cậu trở về nhà đổi quần áo đi".
Lục Chinh cũng không tức giận, đã vậy còn có thời gian rảnh rỗi thoải mái đánh giá cô, "Nhiều năm không gặp, tính tình của cậu thật sự lớn hơn. Chắc là kỳ sinh lý tới nên nhịn không được nổi nóng?"
Lãnh Tĩnh nói với anh ta, "Lời này cộng với cái dáng vẻ của cậu có giống như xuất phát từ một quân nhân không? Còn không mau trở về phòng thay quần áo mới, đừng có mà chỗ nào cũng mặc quân trang, đúng là làm ảnh hưởng hình tượng quân nhân!"
"Còn không phải tại vì cả ngày tớ phải đối đầu với tên lửa đạn bom mới như thế sao, không có người nào nói chuyện khiến tớ bị nghẹn muốn chết. Ông già lần này kêu tớ tới giảng bài, tớ mới phát hiện khả năng giao tiếp của bản thân thoái hóa tới mức chỉ bằng trình độ lớp lá".
"Có cần phải nói quá như vậy không?"
Nhìn anh ta tội nghiệp như vậy, Lãnh Tĩnh cứ xem như làm việc thiện, miễn cưỡng tha thứ cho cái tật nói nhiều của anh ta. May mà cơm chiều vừa ăn được một nửa anh ta liền bị cuộc gọi triệu tập từ đơn vị, Lãnh Tĩnh tự giải quyết sạch sẽ một bàn thức ăn vào bụng, uống chút cà phê và lên mạng trên tầng thượng một lúc, không lâu sau đó trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, cô bị người nào đó đánh thức từ rất sớm. Mơ mơ màng màng đi mở cửa, người chào đón bên ngoài là anh chàng đang cực kỳ hăng hái - Lục Chinh, "Trễ như vậy còn ngủ?"
"Làm ơn đi, bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi".
"Vậy sao tôi còn nhớ rõ lúc học trung học, mỗi ngày 6 giờ sáng cậu lại vác Anh Văn ra mà học?"
"Cái cậu nhớ chỉ là thời trung học thôi, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ lớn tuổi nên thích ngủ, được chưa?"
Từ lúc nhỏ, hai người này không bao giờ thiếu mấy cảnh cãi vã vặt vãnh thế này, Lãnh Tĩnh cũng không hiểu tại sao người này được bên trường công nhận là 'Mỹ Nam băng giá".
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tĩnh lại bò lên giường tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, anh ta ngồi xem Tivi phòng ngoài. Lãnh Tĩnh ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa, hơi đói bụng mới bước xuống giường tìm đồ ăn vặt.
Lục Chinh đang gọi điện thoại, giọng nói khá lạnh lùng, "Nếu tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa, tự gánh lấy hậu quả......."
Nghe tiếng bước chân của cô, Lục Chinh theo bản năng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt còn chưa dịu đi, Lãnh Tĩnh bị anh ta làm đông cứng. Mãi tới lúc anh ta cúp điện thoại xong, sắc mặt cũng như mây tan nắng lên, cô mới lấy lại tinh thần, "Gọi cơm trưa chưa?"
"Đói bụng à? Để tớ gọi điện thoại cho người đem lên".
Không biết tại sao Lục CHinh lúc này làm cô nghĩ tới một người, một người hay làm ra vẻ nghiêm túc.
Chỉ có điều, không lâu sau anh ta đã nhanh chóng trở lại là một Lục Chinh nói luôn miệng, Lãnh Tĩnh phát hiện chính mình có thể chấp nhận một Lục Chinh ngu ngốc nói nhiều mà không phải một người thờ ơ trái tim lạnh lùng nói lời lạnh nhạt.
Thông thường, một khi càng được dung túng thì càng được nước lấn tới, Lãnh Tĩnh cũng không nhớ rõ anh ta suy cho cùng làm thế nào lại đột nhiên lô cái đề tài 'cuộc gọi đêm khuya' ra mà nói, "Cậu thật không cần gọi điện cho người gọi cho cậu đêm qua sao? Tớ cuối cùng cảm thấy anh ta tìm cậu có chuyện quan trọng?"
Bọn họ đang lái xe đến nghĩa trang, xế trưa nắng có hơi gắt, Lục Chinh đeo kính mắt, còn Lãnh Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, có chút xa cách, "Tớ thiệt là phục cậu, mới nói với anh ta mấy câu mà nghe ra anh ta có chuyện quan trọng rồi à?"
"Đó là giác quan thứ sáu của tớ. Cậu trốn tránh anh ta như vậy cũng không phải là biện pháp".
"Từ chỗ nào cậu thấy tớ trốn tránh anh ta? Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết? " - Cô không thể tin mở to hai mắt nhìn anh ta.
Lục Chinh không nói tiếp, mặc dù anh ta đeo mắt kính, Lãnh Tĩnh vẫn có thể cảm giác được đôi mắt anh ta như có như không liếc về bụng cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng đem bó hoa cúc che bụng lại.
"Cậu không sợ anh ta tìm tới cửa sao?"
Lãnh Tĩnh không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể?
Tảo mộ trở về đã là lúc trời chập choạng tối, mặt trời sắp lặn, cảm xúc của con người cũng kém, "Nhiều năm qua tớ không về, mộ của mẹ tớ chắc vẫn do ông già cho người thăm nom".
"Tuy thoát khỏi quan hệ cha con, nhưng phụ nữ tóm lại vẫn là phụ nữ, có mạnh miệng đi nữa cũng không phủ nhận được".
Tâm trạng ăn cơm cũng không có, điện báo của Lãnh Vinh Thiêm càng làm cô không muốn ăn, "Em gái con với chồng nó ngày mai là đi hưởng tuần trăng mật, đêm nay về nhà ăn bữa cơm đi".
Di động của cô vẫn luôn tắt máy, Lãnh Vinh Thiêm trực tiếp gọi cho Lục CHinh, Lãnh Tĩnh liền bực bội, "Ông ta làm sao biết số điện thoại của cậu?"
"Khoảng thời gian trước ông ta muốn đem công ty liên doanh với mẹ cậu bán ra lấy chút tiền mặt, vì chuyện này tớ thay ông già làm chân sai vặt chạy qua chạy lại, ông ta có danh thiếp của tớ".
"Những cái đó đều do mẹ tớ kiếm được, ông ta dựa vào đâu mà nói bán là bán?" - Lãnh Tĩnh lúc này tức giận túm lấy điện thoại, "Ông có biết xấu hổ hay không?" - Nói xong kiên quyết ngắt điện thoại ngay lập tức.
Làm như vậy còn chưa hết giận, cô còn ném điện thoại mạnh về phía bảng điều khiển trước mặt. Nâng mắt lên lại đối mặt thấy đôi mắt Lục Chinh qua kính chiếu hậu nhìn cô.
Ánh mắt của anh ta có phần nghiêm túc, Lãnh Tĩnh nhún vai, "Yên tâm, chắc là không ném hỏng điện thoại của cậu đâu".
"Tớ thì không thèm để ý tới cái này"
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ mắng như vậy là quá ác miệng?"
"Chỉ cảm thấy cậu tiến bộ hơn, ít nhất không khóc nhè giống như trước".
Cô lại có tiếng khóc nhè như vậy? Lãnh Tĩnh không có ấn tượng gì, nhưng anh ta cảm thán tựa như ký ức hãy còn mới mẻ, vừa lái xe còn không quên kể lại tỉ mĩ chuyện xưa một lần, cuối cùng đưa ra một kết luận, "Tớ cảm thấy tớ cần phải tìm hiểu về cậu một lần nữa".
Lục Chinh nói đùa, sau một lúc, anh ta cười không nổi nữa.
Cái cô này buổi tối chưa có hột cơm nào vô bụng mà trực tiếp đâm đầu vô quán bar, lần này Lục Chinh cảm thấy chính mình thật sự cần phải tìm hiểu thật kỹ người này mới được.
Lãnh Tĩnh liều mạng nốc rượu, phục vụ vừa mới đặt ly 'Tàu ngầm' xuống (# Huongbb: Cách pha rượu này rất đơn giản: để một ly rượu nhỏ vào một ly rượu khác lơn hơn, loại rượu này uống rất mau xỉn, có cơ hội tớ cũng muốn thử:D)
Ánh mắt của anh ta không tự chủ nhìn về phía bụng của cô, "Cậu chắc chắn?"
"Tôi thật phục cậu quá, lề mề như vậy, vậy có để tớ uống hay không đây?"
"Mang thai không thể uống rượu".
"Tớ không mang thai!"
Lục Chinh do dự hơi buông tay, trong nháy mắt cô lập tức đem ly 'tàu ngầm' uống vào, lắc lắc cái ly không ra hiệu với người phục vụ, "Thêm một ly nữa...."
Lục Chinh khẩn trương kéo cô trở lại, "Đừng uống loại mạnh quá, uống loại vừa thôi".
"Yên tâm, tửu lượng của tớ khá lắm"
"Tửu lượng của cậu là do tớ rèn luyện mà được, tớ lại không biết cậu ở mức nào sao?"
Lãnh Tĩnh có chút bực bội, "Tớ không uống quá chén, nói không chừng đầu óc tớ thật sự nóng lên rồi chạy tới nhà Lãnh Vinh Thiêm đốt trụi luôn".
Lục Chinh sờ sờ đầu cô. Lãnh Tĩnh không cần anh ta an ủi, ngay lập tức ngăn tay anh ta lại, "Từ trước đến nay tớ ghét nhất là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, kẻ thứ ba, lừa gạt, còn ăn cơm mềm, vậy mà ba của tớ lại là người cặn bã như vậy".
Không chỉ có ba cô, ngay cả người trong lòng cô cũng vậy........
Lãnh Tỉnh hoảng sợ, người trong lòng? Cô vỗ vỗ hai má, xem ra chính mình say thật rồi, cơ thể cô vừa nghiêng liền nằm trên mặt bàn, lại không dám suy nghĩ gì nhiều.
Tiếng nhạc điếc tai nhức óc dồn dập bốn phía, nhưng trong mắt trong tim cô đều là một khoảng trống vắng. Tiếp đó là một ly rượu mạnh để trước mặt cô, "Thôi, cậu cứ uống đi, tớ không ngăn nữa, nếu cậu say thì tớ khiêng cậu về".
Thiệt là làm Lục Chính nói trúng phóc, đêm khuya ra khỏi quán bar, quả nhiên Lục Chinh khiêng cô lên xe.
Vừa mới đặt cô lên ghế phụ, ngay lập tức cô tự động tìm một tư thế thoải mái rồi yên lặng ngủ. Lục Chinh giúp cô thắt dây an toàn, không tự chủ nhìn về bụng cô. Lần này tay anh cũng không tự chủ vươn tay chạm vào, cẩn thận sờ sờ, mềm mại mà bằng phẳng, không có gì bất thường.
Cuộc gọi tới, có phải là 'Người theo dõi cuồng' gọi tới? Lục Chinh không biết sao lại nhẹ nhàng thở ra, lái xe đến khách sạn.
Tất cả cửa kính xe đều mở ra nhưng mùi rượu trong xe vẫn còn nồng, nhưng trái lại cô vẫn yên lặng, chắc là ngủ rồi. Trở lại khách sạn, đỡ cô đến thang máy.
Cả hai chậm rãi đến p
Theo cánh tay cứng rắn nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng không quen mắt, nói xa lạ lại không hẳn là xa lạ.
Lãnh Tĩnh có chút không chắc chắn hỏi, "Lục Chinh?"
Người đàn ông với tư thế quân nhân mạnh mẽ nhìn cô mĩm cười, đối với những người xung quanh xem như không tồn tại. Lục Chinh nắm tay cô mang cô đi.
Dù sao thì quân phục bao giờ cũng gây ra cảm giác uy hiếp cho người khác, Lãnh Tĩnh có khiếp sợ không nói một lời theo anh ta ra ngoài. Lãnh Tuệ Tuệ đứng chết trân tại chỗ một hồi lâu, mới nhớ tới thù còn chưa trả, "Đứng lại!"
............
............
Một lát sau, ngồi cạnh ghế lái - Lãnh Tĩnh đang ra sức lau gương mặt đầy rượu sâm banh, "Tên họ Lục kia, có nhầm hay không vậy? Cô ta đem cả tháp sâm banh đổ lên người tớ, cậu cũng không ngăn cô ta???"
Ngồi bên cạnh lái xe - Lục Chinh so với cô cũng không khá hơn là bao, cả người tắm đầy rượu, "Có biết vì sao đàn ông 23 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng mà 18 tuổi có thể tham gia quân đội không? Cũng bởi vì phụ nữ so với kẻ địch thì khó đối phó hơn".
Lãnh Tĩnh bĩu môi, không muốn nói về đề tài này nữa, nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Ông già gọi cậu tới tìm tớ?"
"Cậu vừa mới lên máy bay ông ngoại đã biết rồi, đương nhiên, ông ngoại cậu đồng ý mặc kệ cậu, nhất định nói được làm được, tớ tới tìm cậu chỉ vì chuyện riêng. Chủ yếu là tới xem náo nhiệt".
"Cậu cứ 'cười trên nổi đau của người khác' một lần nữa xem, tớ lập tức nhảy ra xa!"
"Cậu đừng tức giận. Nghiêm túc mà nói, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ nào thay đổi quần áo đi".
............
...........
Lại một lúc sau.
Lãnh Tĩnh mang anh ta đến khách sạn ngủ lại một đêm. Cô cầm quần áo đi vào toilet, sau khi đi vào, đột nhiên thò đầu ra cảnh cáo, "Không được ngồi trên giường...... tớ không muốn buổi tối khi ngủ vẫn phải ngửi mùi rượu này".
"Nhiều lời. Còn không mau đi thay? Thay xong còn giúp tớ đi mua quần áo".
Lúc cô đang ở trong toilet.
Lục Chinh trong phòng cô tò mò xoay tới xoay lui, mở tủ quần áo, nhìn đồ trang điểm của cô. Đúng lúc này, di động trong chiếc túi xách mà cô dự tiệc đổ chuông.
Reng hết lần này đến lần khác, Lục Chinh vốn không định nghe điện thoại giúp cô và cũng không được phép, lớn giọng hỏi Lãnh Tĩnh trong toilet, "Điện thoại của cậu!".
"Điện thoại của tớ có chế độ hạn chế cuộc gọi, chỉ có số điện thoại được cho phép mới gọi vào được. Không có chuyện gì đâu, cũng không có bí mật gì, cậu nghe giúp tớ".
Lục Chinh nghe máy, quả nhiên là cái giọng nữ đáng sợ. Nhưng mà câu đầu tiên thế này thì thật làm người ta không biết đường đâu mà mò, "Bé Nhị, bồ đừng trách mình...."
"Cô ấy đang tắm, cô tìm cô ấy........"
Lục Chinh còn chưa nói xong, bởi vì đầu dây bên kia đột nhiên đổi thành giọng nam vô cùng âm trầm, giọng nói căng thẳng hỏi lại, "Anh là ai?"
Mày Lục Chinh căng thẳng, "Anh là ai?"
"............"
"............."
"Tôi là cha của đứa bé trong bụng cô ấy".
Lục Chinh dừng một giây mới tỉnh ngộ, quả thật mình không có nghe nhầm, lúc này mới bật cười, đứng dậy đi tới gần toilet, gõ cửa nói với người bên trong, "Cha của đứa bé trong bụng cậu tìm cậu".
Tiếng nước chảy bên trong đột nhiên ngừng lại, không tới năm giây cánh cửa đột nhiên mở ra, Lãnh Tĩnh túm lấy điện thoại, ngắt máy, tiếp đó còn thấy chưa đủ trực tiếp tắt nguồn, "Là người chuyên quấy rầy người khác, đừng để ý tới anh ta".
Lục Chinh đột nhiên im lặng khác thường. Lãnh Tĩnh buồn bực ngẩng đầu, ngắm tới lỗ tai đỏ bừng của anh, tiếp đó theo ánh mắt của anh ta nhìn lên người mình.
Khăn tắm quấn không chặt, gần như muốn tuột xuống. Sắc mặt Lãnh Tĩnh trắng nhợt, căng thẳng kéo khăn tắm quay lại phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Vừa rồi người bị đỏ tai là anh ta, hiện tại người đứng ra trêu chọc cũng là anh ta, "Chúng ta trước đây còn có quan hệ khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ, có gì mà trốn?"
"Tôi không nhớ rõ khi nào chúng ta có cái quan hệ gì mà khắng-khít-chia-sẻ-mọi-thứ gì hết, tớ chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ thiếu chút nữa tớ làm nổ mất 'em trai nhỏ' của cậu mà thôi".
Lục Chinh 囧.!
Mấy câu đối thoại lăn tăn này nhanh chóng bị quăng ra khỏi đầu, Lãnh Tĩnh giúp anh ta mua quần áo, rõ ràng không chú ý lắm, lấy bộ quần áo gồm chiếc áo thun cùng tông với quần jeans đến gần đã bị anh ta đẩy ra, Lục Chinh có vẻ ghét bỏ, "Cậu không phải là Nhà thiết kế sao? Phẩm vị của cậu thế này hả?"
"Cậu là đàn ông thì muốn xinh đẹp để làm gì? Chê quần áo tôi mua không đẹp, vậy cậu trở về nhà đổi quần áo đi".
Lục Chinh cũng không tức giận, đã vậy còn có thời gian rảnh rỗi thoải mái đánh giá cô, "Nhiều năm không gặp, tính tình của cậu thật sự lớn hơn. Chắc là kỳ sinh lý tới nên nhịn không được nổi nóng?"
Lãnh Tĩnh nói với anh ta, "Lời này cộng với cái dáng vẻ của cậu có giống như xuất phát từ một quân nhân không? Còn không mau trở về phòng thay quần áo mới, đừng có mà chỗ nào cũng mặc quân trang, đúng là làm ảnh hưởng hình tượng quân nhân!"
"Còn không phải tại vì cả ngày tớ phải đối đầu với tên lửa đạn bom mới như thế sao, không có người nào nói chuyện khiến tớ bị nghẹn muốn chết. Ông già lần này kêu tớ tới giảng bài, tớ mới phát hiện khả năng giao tiếp của bản thân thoái hóa tới mức chỉ bằng trình độ lớp lá".
"Có cần phải nói quá như vậy không?"
Nhìn anh ta tội nghiệp như vậy, Lãnh Tĩnh cứ xem như làm việc thiện, miễn cưỡng tha thứ cho cái tật nói nhiều của anh ta. May mà cơm chiều vừa ăn được một nửa anh ta liền bị cuộc gọi triệu tập từ đơn vị, Lãnh Tĩnh tự giải quyết sạch sẽ một bàn thức ăn vào bụng, uống chút cà phê và lên mạng trên tầng thượng một lúc, không lâu sau đó trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, cô bị người nào đó đánh thức từ rất sớm. Mơ mơ màng màng đi mở cửa, người chào đón bên ngoài là anh chàng đang cực kỳ hăng hái - Lục Chinh, "Trễ như vậy còn ngủ?"
"Làm ơn đi, bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi".
"Vậy sao tôi còn nhớ rõ lúc học trung học, mỗi ngày 6 giờ sáng cậu lại vác Anh Văn ra mà học?"
"Cái cậu nhớ chỉ là thời trung học thôi, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ lớn tuổi nên thích ngủ, được chưa?"
Từ lúc nhỏ, hai người này không bao giờ thiếu mấy cảnh cãi vã vặt vãnh thế này, Lãnh Tĩnh cũng không hiểu tại sao người này được bên trường công nhận là 'Mỹ Nam băng giá".
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tĩnh lại bò lên giường tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, anh ta ngồi xem Tivi phòng ngoài. Lãnh Tĩnh ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa, hơi đói bụng mới bước xuống giường tìm đồ ăn vặt.
Lục Chinh đang gọi điện thoại, giọng nói khá lạnh lùng, "Nếu tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa, tự gánh lấy hậu quả......."
Nghe tiếng bước chân của cô, Lục Chinh theo bản năng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt còn chưa dịu đi, Lãnh Tĩnh bị anh ta làm đông cứng. Mãi tới lúc anh ta cúp điện thoại xong, sắc mặt cũng như mây tan nắng lên, cô mới lấy lại tinh thần, "Gọi cơm trưa chưa?"
"Đói bụng à? Để tớ gọi điện thoại cho người đem lên".
Không biết tại sao Lục CHinh lúc này làm cô nghĩ tới một người, một người hay làm ra vẻ nghiêm túc.
Chỉ có điều, không lâu sau anh ta đã nhanh chóng trở lại là một Lục Chinh nói luôn miệng, Lãnh Tĩnh phát hiện chính mình có thể chấp nhận một Lục Chinh ngu ngốc nói nhiều mà không phải một người thờ ơ trái tim lạnh lùng nói lời lạnh nhạt.
Thông thường, một khi càng được dung túng thì càng được nước lấn tới, Lãnh Tĩnh cũng không nhớ rõ anh ta suy cho cùng làm thế nào lại đột nhiên lô cái đề tài 'cuộc gọi đêm khuya' ra mà nói, "Cậu thật không cần gọi điện cho người gọi cho cậu đêm qua sao? Tớ cuối cùng cảm thấy anh ta tìm cậu có chuyện quan trọng?"
Bọn họ đang lái xe đến nghĩa trang, xế trưa nắng có hơi gắt, Lục Chinh đeo kính mắt, còn Lãnh Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, có chút xa cách, "Tớ thiệt là phục cậu, mới nói với anh ta mấy câu mà nghe ra anh ta có chuyện quan trọng rồi à?"
"Đó là giác quan thứ sáu của tớ. Cậu trốn tránh anh ta như vậy cũng không phải là biện pháp".
"Từ chỗ nào cậu thấy tớ trốn tránh anh ta? Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết? " - Cô không thể tin mở to hai mắt nhìn anh ta.
Lục Chinh không nói tiếp, mặc dù anh ta đeo mắt kính, Lãnh Tĩnh vẫn có thể cảm giác được đôi mắt anh ta như có như không liếc về bụng cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng đem bó hoa cúc che bụng lại.
"Cậu không sợ anh ta tìm tới cửa sao?"
Lãnh Tĩnh không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể?
Tảo mộ trở về đã là lúc trời chập choạng tối, mặt trời sắp lặn, cảm xúc của con người cũng kém, "Nhiều năm qua tớ không về, mộ của mẹ tớ chắc vẫn do ông già cho người thăm nom".
"Tuy thoát khỏi quan hệ cha con, nhưng phụ nữ tóm lại vẫn là phụ nữ, có mạnh miệng đi nữa cũng không phủ nhận được".
Tâm trạng ăn cơm cũng không có, điện báo của Lãnh Vinh Thiêm càng làm cô không muốn ăn, "Em gái con với chồng nó ngày mai là đi hưởng tuần trăng mật, đêm nay về nhà ăn bữa cơm đi".
Di động của cô vẫn luôn tắt máy, Lãnh Vinh Thiêm trực tiếp gọi cho Lục CHinh, Lãnh Tĩnh liền bực bội, "Ông ta làm sao biết số điện thoại của cậu?"
"Khoảng thời gian trước ông ta muốn đem công ty liên doanh với mẹ cậu bán ra lấy chút tiền mặt, vì chuyện này tớ thay ông già làm chân sai vặt chạy qua chạy lại, ông ta có danh thiếp của tớ".
"Những cái đó đều do mẹ tớ kiếm được, ông ta dựa vào đâu mà nói bán là bán?" - Lãnh Tĩnh lúc này tức giận túm lấy điện thoại, "Ông có biết xấu hổ hay không?" - Nói xong kiên quyết ngắt điện thoại ngay lập tức.
Làm như vậy còn chưa hết giận, cô còn ném điện thoại mạnh về phía bảng điều khiển trước mặt. Nâng mắt lên lại đối mặt thấy đôi mắt Lục Chinh qua kính chiếu hậu nhìn cô.
Ánh mắt của anh ta có phần nghiêm túc, Lãnh Tĩnh nhún vai, "Yên tâm, chắc là không ném hỏng điện thoại của cậu đâu".
"Tớ thì không thèm để ý tới cái này"
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ mắng như vậy là quá ác miệng?"
"Chỉ cảm thấy cậu tiến bộ hơn, ít nhất không khóc nhè giống như trước".
Cô lại có tiếng khóc nhè như vậy? Lãnh Tĩnh không có ấn tượng gì, nhưng anh ta cảm thán tựa như ký ức hãy còn mới mẻ, vừa lái xe còn không quên kể lại tỉ mĩ chuyện xưa một lần, cuối cùng đưa ra một kết luận, "Tớ cảm thấy tớ cần phải tìm hiểu về cậu một lần nữa".
Lục Chinh nói đùa, sau một lúc, anh ta cười không nổi nữa.
Cái cô này buổi tối chưa có hột cơm nào vô bụng mà trực tiếp đâm đầu vô quán bar, lần này Lục Chinh cảm thấy chính mình thật sự cần phải tìm hiểu thật kỹ người này mới được.
Lãnh Tĩnh liều mạng nốc rượu, phục vụ vừa mới đặt ly 'Tàu ngầm' xuống (# Huongbb: Cách pha rượu này rất đơn giản: để một ly rượu nhỏ vào một ly rượu khác lơn hơn, loại rượu này uống rất mau xỉn, có cơ hội tớ cũng muốn thử:D)
Ánh mắt của anh ta không tự chủ nhìn về phía bụng của cô, "Cậu chắc chắn?"
"Tôi thật phục cậu quá, lề mề như vậy, vậy có để tớ uống hay không đây?"
"Mang thai không thể uống rượu".
"Tớ không mang thai!"
Lục Chinh do dự hơi buông tay, trong nháy mắt cô lập tức đem ly 'tàu ngầm' uống vào, lắc lắc cái ly không ra hiệu với người phục vụ, "Thêm một ly nữa...."
Lục Chinh khẩn trương kéo cô trở lại, "Đừng uống loại mạnh quá, uống loại vừa thôi".
"Yên tâm, tửu lượng của tớ khá lắm"
"Tửu lượng của cậu là do tớ rèn luyện mà được, tớ lại không biết cậu ở mức nào sao?"
Lãnh Tĩnh có chút bực bội, "Tớ không uống quá chén, nói không chừng đầu óc tớ thật sự nóng lên rồi chạy tới nhà Lãnh Vinh Thiêm đốt trụi luôn".
Lục Chinh sờ sờ đầu cô. Lãnh Tĩnh không cần anh ta an ủi, ngay lập tức ngăn tay anh ta lại, "Từ trước đến nay tớ ghét nhất là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, kẻ thứ ba, lừa gạt, còn ăn cơm mềm, vậy mà ba của tớ lại là người cặn bã như vậy".
Không chỉ có ba cô, ngay cả người trong lòng cô cũng vậy........
Lãnh Tỉnh hoảng sợ, người trong lòng? Cô vỗ vỗ hai má, xem ra chính mình say thật rồi, cơ thể cô vừa nghiêng liền nằm trên mặt bàn, lại không dám suy nghĩ gì nhiều.
Tiếng nhạc điếc tai nhức óc dồn dập bốn phía, nhưng trong mắt trong tim cô đều là một khoảng trống vắng. Tiếp đó là một ly rượu mạnh để trước mặt cô, "Thôi, cậu cứ uống đi, tớ không ngăn nữa, nếu cậu say thì tớ khiêng cậu về".
Thiệt là làm Lục Chính nói trúng phóc, đêm khuya ra khỏi quán bar, quả nhiên Lục Chinh khiêng cô lên xe.
Vừa mới đặt cô lên ghế phụ, ngay lập tức cô tự động tìm một tư thế thoải mái rồi yên lặng ngủ. Lục Chinh giúp cô thắt dây an toàn, không tự chủ nhìn về bụng cô. Lần này tay anh cũng không tự chủ vươn tay chạm vào, cẩn thận sờ sờ, mềm mại mà bằng phẳng, không có gì bất thường.
Cuộc gọi tới, có phải là 'Người theo dõi cuồng' gọi tới? Lục Chinh không biết sao lại nhẹ nhàng thở ra, lái xe đến khách sạn.
Tất cả cửa kính xe đều mở ra nhưng mùi rượu trong xe vẫn còn nồng, nhưng trái lại cô vẫn yên lặng, chắc là ngủ rồi. Trở lại khách sạn, đỡ cô đến thang máy.
Cả hai chậm rãi đến p
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
65/3646