Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
g như đang xem kịch hay, một số khác thì trên mặt treo nụ cười mờ ám không rõ, cười tới nổi lòng người run lên.
Lãnh Tĩnh tự thức thời không dám lên tiếng.
"Chờ tôi" - Giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh thấp hơn giọng bình thường một bậc. Lãnh Tĩnh yên lặng không hiểu rõ chuyện gì, đợi khi cửa phòng họp đóng lại mới giật mình, cảm giác như chính mình còn nửa câu không nói đành phải từ từ ngẫm nghĩ, không cam lòng trả lời với cánh cửa, "Anh đem chìa khóa cho tôi mượn là được rồi......."
Bên cạnh, toàn bộ những mọi người vây quanh chứng kiến từ đầu đến cuối, còn có một người không bị ảnh hương gì - nhân viên lễ tân - cười hề hề giải thích, "Đám đàn ông bên trong kia, tám trăm năm chưa thấy Lão đại và bất cứ người khác phái nào nói chuyện bên ngoài, thông cảm thông cảm!".
Lãnh Tĩnh có chút xấu hổ, gật gật đầu, vừa đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cắn răng, buồn bực quay đầu trở lại trước mặt lễ tân mang theo giọng nói trịnh trọng giải thích, "Cô đừng hiểu lầm, tôi và Tổng giám đốc Hàn không có quan hệ gì hết. Thật đó".
Nhìn phản ứng của nhân viên lễ tân với lời của cô, Lãnh Tĩnh hoàn toàn ý thức được, chính mình lại tái phát điều tối kỵ 'Giải thích chính là che dấu'. Lãnh Tĩnh mặt mày xám xịt đi vào phòng làm việc của Hàn Tự, nhìn thấy cảnh trống vắng bất đồng ở bên ngoài, gần như cách năm phút là có một nhân viên đi vào, mượn cớ bưng trà, rót nước, đưa thức ăn để vào nhìn cô một chuyến. Thì ra họ thật sự xem cô là động vật hiếm có nên vào tham quan....
Đúng là dở khóc dở cười.
Đợi tới lúc trên bàn trước mặt Lãnh Tĩnh có năm ly nước trái cây, ba ly nước lạnh, bốn đĩa hoa quả, Hàn Tự còn chưa xuất hiện. Sau khi có một nhân viên nữ đưa nước xong, cô xem như đã nhận thức được tinh thần thăm hỏi từ tổ chức công đoàn của anh ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc cũng không thể ngồi yên lặng chờ đợi, 'Xoạt' từ trên ghế sô pha bật người lên, chạy trốn phía sau cánh cửa cạnh phòng làm việc.
Trong phòng, cả một khung thủy tinh rộng mở xuất hiện trước mắt, chiếc bình phong màu xanh bị ánh sáng mặt trời chiếu vào nổi lên ánh sáng lấp lánh. Lãnh Tĩnh lại không rảnh để thưởng thức, quang cảnh bên ngoài cửa sổ khiến cô cảm thấy buồn bực -- Sao có thể thấy quen mắt như vậy?
Đến gần nhìn kỹ lại, Lãnh Tĩnh hết hồn, phòng thiết kế Chu Lệ ở đối diện lầu dưới. Đây là hoàn cảnh khắc nghiệt vô cùng quen thuộc nơi làm việc của cô, mà tất cả có thể dễ dàng thu hết trong mắt.
Bên cạnh cửa sổ thậm chí còn có kính viễn vọng, Lãnh Tĩnh vừa nghĩ đến gì đó, trực tiếp chỉnh kính đến phòng Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh ------
Ngoại trừ Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, trong phòng còn có hai người nữa. Bọn họ dường như đang họp, Lãnh Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh đang cầm một sấp giấy A4 giống như hồ sơ gì đó.
Kẻ thù xuất hiện ngay trước mắt, Lãnh Tĩnh reo lên một cái, lòng nóng như lửa đốt, bất đắc dĩ làm một kẻ bình thường, cô làm thế nào cũng không thể điều chỉnh cự ly của kính đối với vật trong tầm ngắm, cảm giác đó, giống như móng vuốt trong của mèo bị ngứa mà không cách nào gãy được còn khó chịu hơn.
Ngay khi Lãnh Tĩnh gấp tới mức muốn giậm chân, cô giật mình nhận ra phía sau lưng có một hơi thở có chút quen thuộc mà cũng xa lạ của một người.
Đầu mới quay được một nửa, tay đối phương đã nắm lên phía trước, bàn tay đó phủ lên tay đang nắm trên ống kính của cô.
"Cô trước tiên nhìn vào trong kính viễn vọng lên mục tiêu bên ngoài, điều chỉnh nút vặn, và sau đó quay nút tròn, tập trung nhìn mấy miếng kính từ từ xoay ra và quá trình này phải làm chậm, nếu điều chỉnh quá lớn, nó sẽ dễ dàng làm hỏng hình ảnh tốt nhất. Giống như thế này ----"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng dao bén nhọn, ngắn gọn và có sức. Suy nghĩ của Lãnh Tĩnh có chút cứng ngắt, yên lặng nhìn anh ta trong giây lát, mãi tới lúc anh ta đem ống nhòm dời đi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, môi mỏng mang theo nét cười, "Điều chỉnh tốt rồi, cô nhìn xem".
Hai ánh mắt chạm nhau, Lãnh Tĩnh theo bản năng di chuyển qua bên cạnh nửa bước, thiếu chút nữa đụng phải cánh tay mang thạch cao của anh. Nhìn bộ dáng bị thương hiện tai của anh ta, Lãnh Tĩnh lúc này mới kéo bầu không khí quỷ dị này trở lại, làm theo lời anh nói, khom người nhìn vào ống nhòm.
Một cái kính viễn vọng mà hai người phải chen chúc đứng, Lãnh Tĩnh tiến tới nhìn vào kính, cô nghĩ ít nhất anh ta hơi tránh mặt sang một chút để kéo ra khoảng cách quá gần giữa hai người nhưng mà anh ta chỉ nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung tựa như chờ cô đến gần hơn.
Tay của anh mặc dù đang đặt trên thân ống, nhưng thật ra nhìn qua giống như đang ôm cô trong lòng, tuy vậy, thương tích trên người cậu cũng không có uy hiếp gì nhiều tới cô, kiêng kị của cô có vẻ như hơi dư thừa.
"Phiền anh tránh ra một chút".
Lời nói cùng biểu tình phối hợp cùng với sự khép mở của đôi môi mọng đỏ, càng phát ra vẻ cay nồng khiến người khác không khỏi hồi tưởng lại cảnh cô ngấu nghiến ăn sảng khoái trước một bàn thức ăn đầy phong phú. Chỉ không biết là chiếc miệng xinh xắn sưng căng tròn này khi nhấm nháp sẽ có mùi vị như thế nào đây?
Hàn Tự biết suy nghĩ trong đầu mình hết sức nhốn nháo nên không nói gì, lui về phía sau một bước, cách chỗ cô đứng khoảng một cánh tay.
Lãnh Tĩnh lúc này mới an tâm ổn định nghiêng người nhìn vào trong kính. Đúng là hàng tốt, cô hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định trong văn phòng của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh có hai người khách, nhìn thấy họ cô lập tức nhận ra đó là người đại diện của Trang sức Corrine.
Không chỉ có vậy, lúc này cô đang nhìn lên tiêu đề trên phần văn kiện trên tay Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh rõ ràng thấy -----
Hủy bỏ hợp đồng.
Mà bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giờ phút này giống như bị động kinh, cầm văn kiện trong tay giận dữ quơ quơ, khiến cho mấy chữ 'Hủy bỏ hợp đồng' đâm vào tầm mắt Lãnh Tĩnh, cô cũng không còn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
Cũng đáng ăn mừng chứ, đó là Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giống như đang cứu vớt chút mặt mũi còn lại, cố gắng hết sức nói chuyện nhẹ nhàng, theo cử động môi của cô ta, Lãnh Tĩnh có thể đọc ra một câu đầy đủ, "Anh thay tôi nói với tiểu Thánh Nhân một câu, làm người không thể cạn tàu ráo máng như vậy được".
Trong lòng Lãnh Tĩnh đọc ngẫm kỹ lại lời của từ cử động môi của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, tâm tình vui sướng không thể dùng từ nào miêu tả được, nhưng mà nghĩ lại thì ..... từ từ nào...... Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh vừa rồi nói chính là "Tiểu Thánh Nhân"?
Nhất định là nhìn lầm rồi --------- Lãnh Tĩnh tự nói với mình.
Chỉ tiếc người đại diện bên công ty Corrine không muốn nói gì nhiều, bỏ đi trước cũng không nói gì thêm, từng người chỉ chào cô ta rồi đi. Lãnh Tĩnh cũng không rình coi nữa, hậm hực hờn dỗi đứng thẳng lên.
Hàn Tự vẫn im lặng nhìn bộ dáng lẫn biểu tình của cô, đem trái cây mới được đưa vào từ phòng ngoài cho cô, "Tôi rất tò mò không biết vừa rồi nhìn thấy gì mà trên mặt cô chút lại nhíu mày, sau lại tươi cười".
Cô mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, lại cắn răng giả vờ cười, thậm chí phá lệ cười dịu dàng nói lời êm ái, "Anh Hàn......"
Hàn Tự nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, "Sao vậy?"
"Từ nay về sau tôi có thể thường xuyên tới đây dùng ống nhòm này được không?"
"Luôn luôn sẳn sàng".
Lãnh Tĩnh một lòng nghĩ tới cái kính viễn vọng này, anh nói chuyện với cô chỉ có hai câu ngắn ngủn mà cô đã liếc trộm nhìn qua cửa sổ tới ba lần, Hàn Tự hơi mím môi, cố gắng không để mình bật cười, "Tôi còn bận lịch làm việc, thật có lỗi không thể đưa cô xuống lấy đồ. Chìa khóa xe ở chỗ thư ký, tôi sẽ dặn cậu ta mang cô xuống lấy....."
Lãnh tiểu thư khẳng khái rộng lượng vội vàng xua tay, "Không sao hết, không sao hết, anh có việc bận thì đi đi, tôi ..... tôi ở chỗ này đợi anh, buổi tối tôi mời anh ăn tối".
Thoáng một cái, cả buổi trưa Lãnh Tĩnh đều ở trong phòng làm việc này, nhìn vẻ mặt giận dữ của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, lại nhìn đến những bản thiết kế được làm vội làm vàng, ẩu tả không khen nổi, nhìn đến nếp nhăn của cô ta hằn lên rõ ràng trên ống kính, cô liền cảm thấy cả người sảng khoái.
Ai có thể ngờ được, thông qua đài quan sát nhỏ nhỏ - kính viễn vọng - có thể mang tới khoái cảm biến thái như vậy?
Giờ tan làm vừa tới, Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh đen mặt rời khỏi phòng thiết kế, phía xa một trăm mét Lãnh Tĩnh thỏa mãn ngã nhào trên sô pha.
Trong lòng đang tính toán xem ngày mai có nên tiếp tục tới đây quan sát nữa hay không thì vô ý nhìn thoáng qua thấy túi giấy được đóng lại cẩn thận bên góc ghế sô pha.
Lúc này mới nhớ hình như Hàn Tự có nói một câu, "Trong gói to có gì đó đưa cho cô".
Mở túi giấy ra xem có cái gì bên trong ---
Một bịch thuốc bột Vân Nam, một hộp thức ăn nhanh (??), một hộp Ngũ Hổ đan, lại một bịch thuốc Vân Nam, cùng với mấy loại khác giống như thuốc cao.
Trái tim Lãnh Tĩnh tê rần một phen, chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ làm cô đứng ngồi không yên. Một túi thuốc này thật ra cô không muốn, chỉ muốn phủi tay không chuồn ra khỏi tòa nhà.
Cũng trong lúc này, Hàn Tự ngồi trên xe nhìn thấy cảnh kẹt xe trầm trọng phía trước, anh thường xuyên nhìn qua đồng hồ một cái, trợ lý nhìn thấy sự nôn nóng của Sếp giống như phát hiện ra chuyện lạ, "Sếp ơi, tôi đã nghe theo chỉ thị của anh hủy tất cả lịch hẹn tối nay, Sếp về nghỉ ngơi thì hơn, không cần phải nôn nóng quay trở lại công ty nữa".
Hàn Tự nhìn bọc sau của chiếc xe máy bên cạnh, lại nhìn đến chỗ người lái xe, có chút bất đắc dĩ. Tại sao mình có thể có một trợ lý ngu ngốc như vậy chứ ...........
***
Tiền bạc trên người Lãnh Tĩnh chỉ đủ trả cho phương tiện công cộng, vòng tới vòng lui thì tuyến đường giao thông công cộng lại bị kẹt xe dữ dội, lúc cô về tới nhà trời đã tối đen.
Cửa chỉ khóa một cánh, cô trực tiếp nhập mã số mở cửa, nhiệt độ trở lại như thường,có gió thổi tới, thổi thẳng vào cửa chính.
Trong phòng gió lạnh thổi tới, không có đèn nào bật sáng.
Đột nhiên lúc đó có phần chần chờ, "Tôi đã về".
Không ai trả lời.
"Họ Địch?"
"Tiểu Thánh Nhân?"
"Này! Chết đâu rồi?"
Lãnh Tĩnh từ cửa chính đi vào lên tầng hai, đẩy cánh cửa khép hờ của 'Mặt trắng nhỏ' ra, hiện tại hoàn toàn không biết tung tích của anh ta....
Cô đặt mông ngồi xuống giường, theo bản năng muốn sờ bao điện thoại nhưng không thấy, không có bao của cô, không có gì trên giường, dấu vết anh ta từng tồn tại đều không có.
Đột nhiên trong lúc đó đầu óc cô trống rỗng.
Trong bóng đêm có tiếng cửa phòng khép lại.
Lãnh Tĩnh giật mình, trái tim nhảy loạn xạ, cô theo phản xạ muốn đứng lên nhưng khi nhìn thấy bóng đen lờ mờ quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm ngã ngồi lại chỗ cũ, "Bị anh hù chết rồi".
Anh ta lau tóc tới gần, cũng không nói chuyện.
"Trốn đi đâu vậy? Gọi nhiều lần như vậy cũng không trả lời".
"Đương nhiên phải qua phòng tắm mát-xa lớn bên phòng cô hưởng thụ rồi" - Khi nói chuyện Địch Mặc đã đứng trước mặt cô.
Trên tóc anh còn dính nước, trên cổ vẫn còn chiếc khăn mặt, mà thân dưới chỉ có mỗi cái khăn tắm che lại. Màu trắng chói mắt của khăn tắm và màu đen u ám của đôi mắt anh hoàn toàn tương phản.
"Tôi còn tưởng ....."
Địch Mặc không để cô nói tiếp, đầu tóc ướt sủng chôn trên cổ cô.
Lãnh Tĩnh đẩy đầu anh ra, "Đừng dính sát như vậy, nóng".
Chóp mũi anh cọ sát vành tai cô, Lãnh Tĩnh không tự chủ được run lên một cái, trong lòng có cái gì đó trở nên giòn tan lại mềm mại.
Cô muốn đứng lên nhưng bị anh đè hai vai lại, Lãnh Tĩnh cảnh giác hỏi, "Anh muốn làm gì?"
"Cô"
Lãnh Tĩnh nhất thời không nghe được ý tứ trong lời nói của anh ta, nghĩ tới nghĩ lui, cắm đầu suy nghĩ, để làm gì? Cô. Làm ..... cô...... Trong nháy mắt hai tai lẫn mặt cô đỏ bừng, "Lưu manh!"
Địch Mặc cam chịu nhận cái tên gọi này, giống như được khen tặng, thoáng cái anh ta cắn lấy cằm cô, cứ từng chút từng chút kích thích cô khiến cả người cô như con vật nhỏ run rẩy. Chết tiệt! ...... Anh ta làm mà không biết mệt à.
Trong phòng không mở điều hòa, hai thân thể lại dính sát vào nhau, trán Lãnh Tĩnh lấm tấm mồ hôi, dọc theo đỉnh đầu thấm ra chiếc nón đánh golf, ướt hết cả tóc, "Tôi cảnh cáo anh, chuyện tối hôm qua là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tôi....."
Địch Mặc dừng lại.
Rồi đột nhiên không nói một lời lấy nón cô xuống, tỉ mỉ nhìn mặt cô, giống như lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, ẩn dấu một chút ngang tàn, "Anh có nói cho em nghe chưa, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã động tà niệm rồi".
"Cho tới giờ chỉ có tài chủ mới hành hạ kẻ được nuôi, anh chế giễu, phản chủ. Tôi nói một lần cuối cùng, đó là lần cuối thì là lần cuối, không được thương lượng" - Có trời mới biết mấy lời nói ra mà môi đang phát run cỡ nào, "Được rồi, tôi nói hết lời rồi. Cút".
Anh ta vô cùng trêu tức, "Tôi nào có phản lại chủ nhân của mình, tôi chỉ là mời cô đừng hành hạ linh hồn tôi, mà hãy trực tiếp hành hạ c
Lãnh Tĩnh tự thức thời không dám lên tiếng.
"Chờ tôi" - Giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh thấp hơn giọng bình thường một bậc. Lãnh Tĩnh yên lặng không hiểu rõ chuyện gì, đợi khi cửa phòng họp đóng lại mới giật mình, cảm giác như chính mình còn nửa câu không nói đành phải từ từ ngẫm nghĩ, không cam lòng trả lời với cánh cửa, "Anh đem chìa khóa cho tôi mượn là được rồi......."
Bên cạnh, toàn bộ những mọi người vây quanh chứng kiến từ đầu đến cuối, còn có một người không bị ảnh hương gì - nhân viên lễ tân - cười hề hề giải thích, "Đám đàn ông bên trong kia, tám trăm năm chưa thấy Lão đại và bất cứ người khác phái nào nói chuyện bên ngoài, thông cảm thông cảm!".
Lãnh Tĩnh có chút xấu hổ, gật gật đầu, vừa đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cắn răng, buồn bực quay đầu trở lại trước mặt lễ tân mang theo giọng nói trịnh trọng giải thích, "Cô đừng hiểu lầm, tôi và Tổng giám đốc Hàn không có quan hệ gì hết. Thật đó".
Nhìn phản ứng của nhân viên lễ tân với lời của cô, Lãnh Tĩnh hoàn toàn ý thức được, chính mình lại tái phát điều tối kỵ 'Giải thích chính là che dấu'. Lãnh Tĩnh mặt mày xám xịt đi vào phòng làm việc của Hàn Tự, nhìn thấy cảnh trống vắng bất đồng ở bên ngoài, gần như cách năm phút là có một nhân viên đi vào, mượn cớ bưng trà, rót nước, đưa thức ăn để vào nhìn cô một chuyến. Thì ra họ thật sự xem cô là động vật hiếm có nên vào tham quan....
Đúng là dở khóc dở cười.
Đợi tới lúc trên bàn trước mặt Lãnh Tĩnh có năm ly nước trái cây, ba ly nước lạnh, bốn đĩa hoa quả, Hàn Tự còn chưa xuất hiện. Sau khi có một nhân viên nữ đưa nước xong, cô xem như đã nhận thức được tinh thần thăm hỏi từ tổ chức công đoàn của anh ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc cũng không thể ngồi yên lặng chờ đợi, 'Xoạt' từ trên ghế sô pha bật người lên, chạy trốn phía sau cánh cửa cạnh phòng làm việc.
Trong phòng, cả một khung thủy tinh rộng mở xuất hiện trước mắt, chiếc bình phong màu xanh bị ánh sáng mặt trời chiếu vào nổi lên ánh sáng lấp lánh. Lãnh Tĩnh lại không rảnh để thưởng thức, quang cảnh bên ngoài cửa sổ khiến cô cảm thấy buồn bực -- Sao có thể thấy quen mắt như vậy?
Đến gần nhìn kỹ lại, Lãnh Tĩnh hết hồn, phòng thiết kế Chu Lệ ở đối diện lầu dưới. Đây là hoàn cảnh khắc nghiệt vô cùng quen thuộc nơi làm việc của cô, mà tất cả có thể dễ dàng thu hết trong mắt.
Bên cạnh cửa sổ thậm chí còn có kính viễn vọng, Lãnh Tĩnh vừa nghĩ đến gì đó, trực tiếp chỉnh kính đến phòng Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh ------
Ngoại trừ Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, trong phòng còn có hai người nữa. Bọn họ dường như đang họp, Lãnh Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh đang cầm một sấp giấy A4 giống như hồ sơ gì đó.
Kẻ thù xuất hiện ngay trước mắt, Lãnh Tĩnh reo lên một cái, lòng nóng như lửa đốt, bất đắc dĩ làm một kẻ bình thường, cô làm thế nào cũng không thể điều chỉnh cự ly của kính đối với vật trong tầm ngắm, cảm giác đó, giống như móng vuốt trong của mèo bị ngứa mà không cách nào gãy được còn khó chịu hơn.
Ngay khi Lãnh Tĩnh gấp tới mức muốn giậm chân, cô giật mình nhận ra phía sau lưng có một hơi thở có chút quen thuộc mà cũng xa lạ của một người.
Đầu mới quay được một nửa, tay đối phương đã nắm lên phía trước, bàn tay đó phủ lên tay đang nắm trên ống kính của cô.
"Cô trước tiên nhìn vào trong kính viễn vọng lên mục tiêu bên ngoài, điều chỉnh nút vặn, và sau đó quay nút tròn, tập trung nhìn mấy miếng kính từ từ xoay ra và quá trình này phải làm chậm, nếu điều chỉnh quá lớn, nó sẽ dễ dàng làm hỏng hình ảnh tốt nhất. Giống như thế này ----"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng dao bén nhọn, ngắn gọn và có sức. Suy nghĩ của Lãnh Tĩnh có chút cứng ngắt, yên lặng nhìn anh ta trong giây lát, mãi tới lúc anh ta đem ống nhòm dời đi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, môi mỏng mang theo nét cười, "Điều chỉnh tốt rồi, cô nhìn xem".
Hai ánh mắt chạm nhau, Lãnh Tĩnh theo bản năng di chuyển qua bên cạnh nửa bước, thiếu chút nữa đụng phải cánh tay mang thạch cao của anh. Nhìn bộ dáng bị thương hiện tai của anh ta, Lãnh Tĩnh lúc này mới kéo bầu không khí quỷ dị này trở lại, làm theo lời anh nói, khom người nhìn vào ống nhòm.
Một cái kính viễn vọng mà hai người phải chen chúc đứng, Lãnh Tĩnh tiến tới nhìn vào kính, cô nghĩ ít nhất anh ta hơi tránh mặt sang một chút để kéo ra khoảng cách quá gần giữa hai người nhưng mà anh ta chỉ nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung tựa như chờ cô đến gần hơn.
Tay của anh mặc dù đang đặt trên thân ống, nhưng thật ra nhìn qua giống như đang ôm cô trong lòng, tuy vậy, thương tích trên người cậu cũng không có uy hiếp gì nhiều tới cô, kiêng kị của cô có vẻ như hơi dư thừa.
"Phiền anh tránh ra một chút".
Lời nói cùng biểu tình phối hợp cùng với sự khép mở của đôi môi mọng đỏ, càng phát ra vẻ cay nồng khiến người khác không khỏi hồi tưởng lại cảnh cô ngấu nghiến ăn sảng khoái trước một bàn thức ăn đầy phong phú. Chỉ không biết là chiếc miệng xinh xắn sưng căng tròn này khi nhấm nháp sẽ có mùi vị như thế nào đây?
Hàn Tự biết suy nghĩ trong đầu mình hết sức nhốn nháo nên không nói gì, lui về phía sau một bước, cách chỗ cô đứng khoảng một cánh tay.
Lãnh Tĩnh lúc này mới an tâm ổn định nghiêng người nhìn vào trong kính. Đúng là hàng tốt, cô hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định trong văn phòng của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh có hai người khách, nhìn thấy họ cô lập tức nhận ra đó là người đại diện của Trang sức Corrine.
Không chỉ có vậy, lúc này cô đang nhìn lên tiêu đề trên phần văn kiện trên tay Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh rõ ràng thấy -----
Hủy bỏ hợp đồng.
Mà bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giờ phút này giống như bị động kinh, cầm văn kiện trong tay giận dữ quơ quơ, khiến cho mấy chữ 'Hủy bỏ hợp đồng' đâm vào tầm mắt Lãnh Tĩnh, cô cũng không còn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
Cũng đáng ăn mừng chứ, đó là Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh giống như đang cứu vớt chút mặt mũi còn lại, cố gắng hết sức nói chuyện nhẹ nhàng, theo cử động môi của cô ta, Lãnh Tĩnh có thể đọc ra một câu đầy đủ, "Anh thay tôi nói với tiểu Thánh Nhân một câu, làm người không thể cạn tàu ráo máng như vậy được".
Trong lòng Lãnh Tĩnh đọc ngẫm kỹ lại lời của từ cử động môi của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, tâm tình vui sướng không thể dùng từ nào miêu tả được, nhưng mà nghĩ lại thì ..... từ từ nào...... Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh vừa rồi nói chính là "Tiểu Thánh Nhân"?
Nhất định là nhìn lầm rồi --------- Lãnh Tĩnh tự nói với mình.
Chỉ tiếc người đại diện bên công ty Corrine không muốn nói gì nhiều, bỏ đi trước cũng không nói gì thêm, từng người chỉ chào cô ta rồi đi. Lãnh Tĩnh cũng không rình coi nữa, hậm hực hờn dỗi đứng thẳng lên.
Hàn Tự vẫn im lặng nhìn bộ dáng lẫn biểu tình của cô, đem trái cây mới được đưa vào từ phòng ngoài cho cô, "Tôi rất tò mò không biết vừa rồi nhìn thấy gì mà trên mặt cô chút lại nhíu mày, sau lại tươi cười".
Cô mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, lại cắn răng giả vờ cười, thậm chí phá lệ cười dịu dàng nói lời êm ái, "Anh Hàn......"
Hàn Tự nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, "Sao vậy?"
"Từ nay về sau tôi có thể thường xuyên tới đây dùng ống nhòm này được không?"
"Luôn luôn sẳn sàng".
Lãnh Tĩnh một lòng nghĩ tới cái kính viễn vọng này, anh nói chuyện với cô chỉ có hai câu ngắn ngủn mà cô đã liếc trộm nhìn qua cửa sổ tới ba lần, Hàn Tự hơi mím môi, cố gắng không để mình bật cười, "Tôi còn bận lịch làm việc, thật có lỗi không thể đưa cô xuống lấy đồ. Chìa khóa xe ở chỗ thư ký, tôi sẽ dặn cậu ta mang cô xuống lấy....."
Lãnh tiểu thư khẳng khái rộng lượng vội vàng xua tay, "Không sao hết, không sao hết, anh có việc bận thì đi đi, tôi ..... tôi ở chỗ này đợi anh, buổi tối tôi mời anh ăn tối".
Thoáng một cái, cả buổi trưa Lãnh Tĩnh đều ở trong phòng làm việc này, nhìn vẻ mặt giận dữ của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, lại nhìn đến những bản thiết kế được làm vội làm vàng, ẩu tả không khen nổi, nhìn đến nếp nhăn của cô ta hằn lên rõ ràng trên ống kính, cô liền cảm thấy cả người sảng khoái.
Ai có thể ngờ được, thông qua đài quan sát nhỏ nhỏ - kính viễn vọng - có thể mang tới khoái cảm biến thái như vậy?
Giờ tan làm vừa tới, Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh đen mặt rời khỏi phòng thiết kế, phía xa một trăm mét Lãnh Tĩnh thỏa mãn ngã nhào trên sô pha.
Trong lòng đang tính toán xem ngày mai có nên tiếp tục tới đây quan sát nữa hay không thì vô ý nhìn thoáng qua thấy túi giấy được đóng lại cẩn thận bên góc ghế sô pha.
Lúc này mới nhớ hình như Hàn Tự có nói một câu, "Trong gói to có gì đó đưa cho cô".
Mở túi giấy ra xem có cái gì bên trong ---
Một bịch thuốc bột Vân Nam, một hộp thức ăn nhanh (??), một hộp Ngũ Hổ đan, lại một bịch thuốc Vân Nam, cùng với mấy loại khác giống như thuốc cao.
Trái tim Lãnh Tĩnh tê rần một phen, chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ làm cô đứng ngồi không yên. Một túi thuốc này thật ra cô không muốn, chỉ muốn phủi tay không chuồn ra khỏi tòa nhà.
Cũng trong lúc này, Hàn Tự ngồi trên xe nhìn thấy cảnh kẹt xe trầm trọng phía trước, anh thường xuyên nhìn qua đồng hồ một cái, trợ lý nhìn thấy sự nôn nóng của Sếp giống như phát hiện ra chuyện lạ, "Sếp ơi, tôi đã nghe theo chỉ thị của anh hủy tất cả lịch hẹn tối nay, Sếp về nghỉ ngơi thì hơn, không cần phải nôn nóng quay trở lại công ty nữa".
Hàn Tự nhìn bọc sau của chiếc xe máy bên cạnh, lại nhìn đến chỗ người lái xe, có chút bất đắc dĩ. Tại sao mình có thể có một trợ lý ngu ngốc như vậy chứ ...........
***
Tiền bạc trên người Lãnh Tĩnh chỉ đủ trả cho phương tiện công cộng, vòng tới vòng lui thì tuyến đường giao thông công cộng lại bị kẹt xe dữ dội, lúc cô về tới nhà trời đã tối đen.
Cửa chỉ khóa một cánh, cô trực tiếp nhập mã số mở cửa, nhiệt độ trở lại như thường,có gió thổi tới, thổi thẳng vào cửa chính.
Trong phòng gió lạnh thổi tới, không có đèn nào bật sáng.
Đột nhiên lúc đó có phần chần chờ, "Tôi đã về".
Không ai trả lời.
"Họ Địch?"
"Tiểu Thánh Nhân?"
"Này! Chết đâu rồi?"
Lãnh Tĩnh từ cửa chính đi vào lên tầng hai, đẩy cánh cửa khép hờ của 'Mặt trắng nhỏ' ra, hiện tại hoàn toàn không biết tung tích của anh ta....
Cô đặt mông ngồi xuống giường, theo bản năng muốn sờ bao điện thoại nhưng không thấy, không có bao của cô, không có gì trên giường, dấu vết anh ta từng tồn tại đều không có.
Đột nhiên trong lúc đó đầu óc cô trống rỗng.
Trong bóng đêm có tiếng cửa phòng khép lại.
Lãnh Tĩnh giật mình, trái tim nhảy loạn xạ, cô theo phản xạ muốn đứng lên nhưng khi nhìn thấy bóng đen lờ mờ quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm ngã ngồi lại chỗ cũ, "Bị anh hù chết rồi".
Anh ta lau tóc tới gần, cũng không nói chuyện.
"Trốn đi đâu vậy? Gọi nhiều lần như vậy cũng không trả lời".
"Đương nhiên phải qua phòng tắm mát-xa lớn bên phòng cô hưởng thụ rồi" - Khi nói chuyện Địch Mặc đã đứng trước mặt cô.
Trên tóc anh còn dính nước, trên cổ vẫn còn chiếc khăn mặt, mà thân dưới chỉ có mỗi cái khăn tắm che lại. Màu trắng chói mắt của khăn tắm và màu đen u ám của đôi mắt anh hoàn toàn tương phản.
"Tôi còn tưởng ....."
Địch Mặc không để cô nói tiếp, đầu tóc ướt sủng chôn trên cổ cô.
Lãnh Tĩnh đẩy đầu anh ra, "Đừng dính sát như vậy, nóng".
Chóp mũi anh cọ sát vành tai cô, Lãnh Tĩnh không tự chủ được run lên một cái, trong lòng có cái gì đó trở nên giòn tan lại mềm mại.
Cô muốn đứng lên nhưng bị anh đè hai vai lại, Lãnh Tĩnh cảnh giác hỏi, "Anh muốn làm gì?"
"Cô"
Lãnh Tĩnh nhất thời không nghe được ý tứ trong lời nói của anh ta, nghĩ tới nghĩ lui, cắm đầu suy nghĩ, để làm gì? Cô. Làm ..... cô...... Trong nháy mắt hai tai lẫn mặt cô đỏ bừng, "Lưu manh!"
Địch Mặc cam chịu nhận cái tên gọi này, giống như được khen tặng, thoáng cái anh ta cắn lấy cằm cô, cứ từng chút từng chút kích thích cô khiến cả người cô như con vật nhỏ run rẩy. Chết tiệt! ...... Anh ta làm mà không biết mệt à.
Trong phòng không mở điều hòa, hai thân thể lại dính sát vào nhau, trán Lãnh Tĩnh lấm tấm mồ hôi, dọc theo đỉnh đầu thấm ra chiếc nón đánh golf, ướt hết cả tóc, "Tôi cảnh cáo anh, chuyện tối hôm qua là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tôi....."
Địch Mặc dừng lại.
Rồi đột nhiên không nói một lời lấy nón cô xuống, tỉ mỉ nhìn mặt cô, giống như lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, ẩn dấu một chút ngang tàn, "Anh có nói cho em nghe chưa, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã động tà niệm rồi".
"Cho tới giờ chỉ có tài chủ mới hành hạ kẻ được nuôi, anh chế giễu, phản chủ. Tôi nói một lần cuối cùng, đó là lần cuối thì là lần cuối, không được thương lượng" - Có trời mới biết mấy lời nói ra mà môi đang phát run cỡ nào, "Được rồi, tôi nói hết lời rồi. Cút".
Anh ta vô cùng trêu tức, "Tôi nào có phản lại chủ nhân của mình, tôi chỉ là mời cô đừng hành hạ linh hồn tôi, mà hãy trực tiếp hành hạ c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1048/4629