Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
húc cái bi kịch trong đêm nay nhưng khi cô vừa xoay người đi, mới đi được vài bước liền dừng lại, dừng một lúc khá lâu. Mặt cô đầy hắc tuyết, cúi đầu nhìn chằm chằm, chăm chú vào giày cao gót bên phải của mình----
Gót giày lúc này bị hỏng, mà cô không biết chút gì?!!
Hàn Tự nhìn thấy cô bỗng nhiên đứng lại, bóng lưng cứng đờ, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Vừa định bước tới, chỉ thấy cô gái này đột nhiên khom người, nhanh tay cởi đôi giày cao gót.
Lãnh Tĩnh cởi giày đứng ven đường, 'bụp bụp bụp', đem hai cái gót giày đánh gãy.
Một lần nữa mang giày vào, đứng dậy phủi thẳng váy, cố làm cho tư thế thật tự nhiên đi thẳng về chiếc xe đang đậu phía trước, cũng không quay đầu - mở cửa - bước vào.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, Hàn Tự nhìn tới khi xe của cô biến khỏi tầm mắt mới hoàn hồn trở lại, nhìn thấy xa xa chỉ có hai chấm đỏ, vô cùng im lặng, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
***********
Lãnh Tĩnh lái xe đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bị mình làm kinh ngạc đứng bất động, thật không có tiền đồ chỉ muốn vò đầu.
Bởi vì muốn trốn cảnh sát mà cô chạy điên cuồng một mạch, gót giày bị hỏng không nói, mắc cá chân còn bị rách da. Lãnh Tĩnh lái xe về đến nhà, không thể cứ để cái tư thế dị dạng thế này mà lết từ nhà xe lên nhà được.
Nếu như Tiểu bạch kiểm nghe lời cô chạy xuống nghênh đón, lúc đầu cô còn chuẩn bị tốt một chút. Dù sao kể từ khi cô nuôi con chó đen nhỏ, sau lại bị Husky của nhà hàng xóm dụ dỗ đi, đã lâu cô không còn hưởng thụ cảm giác đối đãi như một 'Chủ nhân'.
Đáng tiếc, cả căn phòng từ cửa sổ lầu một chút ánh sáng còn không có, đừng nói gì tới động tĩnh khác.
Lãnh Tĩnh đi thẳng tới cánh cửa lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng-----
Ánh sáng này phát ra từ phòng ngủ của cô.
Lãnh Tĩnh cố chịu đau từ chân truyền đến, dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp đi vào trong phòng. Có người đang tắm trong toilet phòng cô.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết trong đó là ai, Lãnh Tĩnh không biết tại sao đột nhiên nổi giận, không nghĩ ngợi gì bước tới đẩy cánh cửa phòng tắm ra-----
Cửa không khóa?
Cho nên cứ như vậy mà... cánh cửa bị cô mở bung?
Sự tức giận trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự lúng túng, mặt cô lúc trắng lúc xanh nhìn người đàn ông trước mặt đang híp mắt nằm trong phòng tắm mát-xa, Lãnh Tĩnh không biết nên làm thế nào mới phải.
Nhìn dáng vẻ quá hưởng thụ, quá tự nhiên, quá yên tâm thoải mái, ngược lại Lãnh Tĩnh là người mạo hiểm xông vào, đang lúc cô đang suy nghĩ có nên rút lui lặng lẽ hay không----
"Lần sau nhớ gõ cửa hãy vào"
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, nghe xong Lãnh Tĩnh hết hồn. Phản xạ có điều kiện nhìn lên, lần thứ hai Lãnh Tĩnh bị sốc-----
Anh ta đang chầm chậm từ trong nước đứng lên!
'Ào ào', anh ta đứng lên nhấc chân bước tới, tiếng bọt nước vỡ tung liên tiếp như tiếng báo động mãnh liệt đập vào đầu Lãnh Tĩnh, ngay lúc này trong đầu cô hiện lên câu nói, 'Nam nữ thụ thụ bất thân', dây thần kinh rung động dữ dội truyền đến tay cô tê dại, không thể cử động.
Cứ như vậy khuôn mặt cô trắng bệch mà nhìn không chớp mắt vào người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó?
Sau đó. . . Lãnh Tĩnh kinh ngạc lần thứ ba-----
Nhìn khuôn mặt không có ý tốt của anh ta, lại nhìn đến phần hông bị quấn khăn tắm của người kia khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ bình thường trở lại, khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Anh bị bệnh hả, quấn khăn tm đ tm?"
Anh ta nhảy ra khỏi bồn tm, tiện tay kéo khăn lng lau tc, "Ti đy khng phải sợ c xu hổ hay sao?" - Vừa ni vừa đến gần.
Trong phòng tm khng khí mau chng hạ thp, nhng sao cả ngời c thy cng nng bức đy? Khng khỏi ho khan hai tiếng, "Ti ở phía sau hậu trờng khng biết nhn thy bao nhiu ngời mẫu nam đ lộ bao nhiu lần, ci dng ngời nhỏ nhn của anh, nhn cũng khng hợp mt ti".
"Thật sự. . .?"
Giả! Trời mi biết c đang suy nghĩ. . . mun sờ ci cơ bụng hiện rõ trc mt nh thế no.
Ngại v hnh tợng trong sạch của bản thn, Lãnh Tĩnh c gng khng đ ra sơ hở mun 'giơng mng vut' của mnh ra, nhng nhịn khng đợc liếc mt my lần.
Khng ngm th khng gp gp, nhn cũng nhn khng đợc. Lãnh Tĩnh vừa đúng lúc nhn thy anh ta mun cởi khăn tm ra. Đồng thời bn tai nghe giọng ni đợc đè thp bn tai, "Sau khi xem hết rồi kết luận cũng khng muộn".
Tiếng ni vừa dứt, anh ta lập tức tho khăn tm xung, bỏ qua một bn.
Lãnh Tĩnh cung quýt che mt, mi lui từng bước về sau, dưới chân bị trượt, cổ chân bị trẹo, thoáng một cái - ai đó đường đường chính chính 'mông hôn đất'.
Chân Lãnh Tĩnh bị trẹo, xương bánh chè gần như bị nứt ra, đau tới nhe răng trợn mắt nhưng tay vẫn che mắt không buông, "Cái tên cuồng cởi truồng này! Còn không mau mặc quần áo vào?"
Cô thét chói tai phê bình anh ta, cô nổi giận muốn đá anh ta, ngược lại bị anh ta nhân cơ hội gạt tay che mắt của cô xuống, Lãnh Tĩnh không còn cách nào khác, gấp gáp tới độ muốn vùi đầu làm đà điểu, vậy mà. . . vô tình nhìn thoáng qua nơi nào đó, động tác của cô lập tức dừng lại-----
Thì ra anh ta còn mặc quần short đi biển.
Địch Mặc "A" cười một tiếng, "Nhìn xem cô sợ thế nào kìa!".
Tâm tình của anh ta rất tốt, anh ta thậm chí còn tạo dáng như biểu diễn trang phục biển.
Cô gái nhìn với ánh mắt giết người, ánh mắt ngày thường sẽ nheo lại. Nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm vừa được phát ra, Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt ngoan ngoãn nhận lỗi, "Ai bảo cô làm tôi leo cây? Cả đêm tôi không có làm gì, chỉ có thể lên kế hoạch chỉnh cấp trên của mình thôi".
Lời nói này đúng, giống như so với cô còn bị ức hiếp hơn. Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.
Bị thúc giục cả một đêm, vui mừng là chính, lúc đầu còn muốn chờ đợi bữa tối dưới ánh nến với cô-----
Lãnh Tĩnh được anh ta đỡ tới phòng ăn, nhìn anh mang từng món ăn hâm nóng lại đặt lên bàn, trong lòng không còn bực bội, rốt cuộc cũng cảm thấy thèm ăn.
Cô vùi đầu mà ăn, chân gác trên ghế bên cạnh, Địch Mặc ngồi đó giúp cô sửa chân, dán thuốc.
"Cô làm gì mà bị xui xẻo nhiều vậy? Ngày hôm qua thì bị cảm nóng sốt, hôm nay thì bị trẹo chân".
Trọng giọng nói của anh có chút đau lòng, không phải dáng vẻ hả hê nào, coi như anh ta còn chút lương tâm. Nhưng Lãnh Tĩnh tuyệt đối không cảm ơn anh, "Còn không phải tại anh hại tôi?"
Tên đầu sỏ gây tội rốt cuộc còn không mặt mũi nói, "Tiền thuốc của cô cứ trừ trong tiền lương của tôi, được chưa?"
Lãnh Tĩnh không nói lý với anh ta, trong lòng đang tính toán, từ khi gặp anh ta, mỗi ngày một tai họa, tiền lương của anh ta 1500, cô trừ trong bao lâu đây?
****
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chân cô bị sưng vù, ngay cả chân ga cũng đạp không nổi, Tiểu bạch kiểm chủ động 'xung phong đánh giặc' đưa cô đi làm.
Phụ nữ trên thế giới luôn là loại nhiều chuyện nhất trên thế giới, chỉ cần một đồng nghiệp nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mở cửa xe đưa cô đi làm, như vậy tuyệt đối không tới một tiếng sau, tin tức này sẽ bị xào nấu đủ loại gia vị, thêm dầu bớt mỡ, cuối cùng toàn bộ mọi người trong phòng thiết kế sẽ nhận được tin tức giả 'Lãnh Tĩnh nuôi trai bao'----
Được rồi, không thể coi là tin tức giả, cô quả thật nuôi Tiểu bạch kiểm.
Xe chạy đến bên ngoài nhà xe rồi dừng lại, Lãnh Tĩnh kiên quyết đá anh ta xuống xe.
Địch Mặc đứng bên ngoài, đáng thương gõ cửa kính xe, "Cô thật đem tôi như vật nuôi sao? Cần thì gọi tới, không cần thì đuổi đi?"
Nhìn lại cái bàn chân gấu của mình, bằng phẳng như mắt cá chân, Lãnh Tinh không muốn tranh cãi vô ích, nhìn anh ta cười, "Anh chính là chó săn nhỏ của tôi".
Nói xong, Lãnh Tĩnh đổi đến ghế lái, tăng tốc bỏ đi.
Đưa mắt nhìn đuôi xe biến mất dưới tầng hầm, hay tay chó săn nhỏ bỏ vào túi quần, xoay người đi tới văn phòng đối diện.
Đi tới công ty Hàn Tự, Địch Mặc tự nhiên như nhà mình, lời nói nhẹ nhàng giận dỗi của cô thư ký, sau đó còn lắc lư cái eo muốn đi pha cà phê nhào qua người anh. Đáng tiếc Địch Mặc vào phòng làm việc của ông chủ, khiến cô ta lại nhào vào khoảng không---- Hàn Tự không có mặt ở đây.
Cô thư ký đưa cà phê cho anh, thuận tiện báo cáo, "Tổng giám đốc Hàn tới công ty Ngãi Thụy đàm phán với Tổng giám đốc Chiêm".
"Haiz, còn tưởng muốn tới chỗ này của Tổng giám đốc Hàn mấy người ăn chùa một chút!".
Anh ta giống như vừa oán trách vừa chọc ghẹo, một lát sau, cô thư ký mang vào cho người nào đó đủ loại trà bánh. Địch Mặc cũng tự nhiên không khách sáo, vui vẻ nhận lấy, ngậm miếng bánh ống thong thả đi đến bên ống nhòm trước cửa sổ.
Ống nhòm không giống như lần trước bám đầy bụi bậm, hôm nay nhìn sáng bóng như mới thậm chí còn được thay đổi chiều cao, Địch Mặc chỉ cần nhìn vào là có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra phía trước trong tầm mắt.
Anh ta ở nơi này, thức ăn được đem đến đặt trên bàn, còn cô gái kia, hai tay cầm đầy đồ uống linh tinh chạy vọt vào phòng thiết kế, đang bận rộn đem từng ly giao tận tay đồng nghiệp trong phòng.
Miệng cười của Địch Mặc dần dần cứng ngắc.
Vẻ mặt nghiêm túc bấm số điện thoại gọi cho cô.
Có vẻ như điện thoại của anh gọi tới không đúng lúc, tay bận rộn chân lộn xộn rớt xuống gì đó, trốn đến một nơi tương đối yên tĩnh lấy điện thoại ra. Điện thoại được kết nối.
"Này?"
"Đại gia Kim, ăn điểm tâm hả?"
"Đang ăn đây"
Nói láo. "Vậy thích không? Tôi còn tưởng Miss. Thời kỳ mãn kinh sẽ làm khó cô chứ?" - Giọng nói anh ta nhẹ nhõm, một mặt lạnh lùng.
"Chị đây là người thiết kế chính ở đây không phải ai dám bò lên đầu tôi muốn làm gì làm. . ."
Cô đột nhiên dừng lại, chân mày Địch Mặc nhíu lại, "Thế nào?"
"Không có gì, bắt đầu làm việc, cúp đây".
Không đợi anh mở miệng cô nhanh chóng cúp máy.
Lại nói láo...............
Hai tay Địch Mặc nắm chặt thành quả đấm, không biết do tức giận hay không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, gần như không thở nổi.
Anh rõ ràng nhìn thấy, có một người đầu dán miếng băng gạt---- hất cà phê xuống chân cô.
Thư ký đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.
Đang muốn nói gì nhưng lại bị hơi thở tản ra xung quanh anh ta như cảnh cáo 'Chớ có lại gần'. Nghĩ ngợi một lúc, cô thư ký bỏ đi ý định đi chọc anh, tức giận đi vào, cầm hộp giày để trên bàn, lặng lẽ ra ngoài.
Cô ta vừa mới bước chân tới cửa, Địch Mặc đột nhiên xoay người bước nhanh tới. Cô ta không biết anh đang nghĩ gì, có người sống đứng sờ sờ thế này mà anh lại dường như không thấy, đi nhanh ra cửa thậm chí đụng mạnh phải vai cô.
Hộp giầy thế là bị rơi xuống đất, đôi giày bên trong bị rớt ra ngoài rớt trực tiếp xuống chân Địch Mặc.
Cô thư ký 'A' một tiếng, vội vàng ngồi xuống nhặt. Địch Mặc ngẩn người, khom lưng nhặt giúp tờ giấy bị rơi ra từ hộp giày, còn có hàng chữ: "Hai gót giày này rất bền chắc. Nếu không đúng cỡ có thể đi đổi".
Người gửi: Hàn Tự.
Cô thư ký thấy khuôn mặt anh không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, cười giải thích, "Tổng giám đốc Hàn tối hôm qua gọi kêu tôi ra ngoài chọn giày, tôi còn tưởng anh ta muốn tặng cho tôi, đáng tiếc, bị mừng hụt.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ dừng lại nghe chuyện nhưng chỉ tiếc đầu óc hiện giờ của anh đang nghĩ đến chuyện cấp thiết kia. Địch Mặc đem tờ giấy đưa lại cho cô thư ký, vội vàng muốn đi qua tòa nhà bên cạnh-----
"Tổng giám đốc Hàn lúc sắp đi đàm phán còn nhớ đến chuyện này, đặc biệt gọi điện về dặn dò tôi mang giày đưa đến văn phòng đối diện. Thật muốn nhìn mặt cô gái họ Lãnh kia thế nào, nhìn xem cô ta có khả năng gì mà khiến Tổng giám đốc Hàn của chúng ta quan tâm như vậy".
Địch Mặc đột nhiên dừng lại.
***
Vốn ban đầu chỉ là bị sưng mắc cá chân, hôm nay mu bàn chân cũng bị sưng lên, đồng nghiệp đem tới nhiều loại thuốc dán, Lãnh Tĩnh thoa một lớp dày trên mu bàn chân, cuối cùng cũng không nóng rát, liếc mắt nhìn chân mình, vừa tròn vừa trắng haiz....
Cô đang ngồi trong góc quạt quạt chân, một bàn tay cầm chai thuốc đang giơ trước mặt, Lãnh Tĩnh ngẩng đầu lên. Đứng trước mặt là người bị dán băng gạt - phụ tá chân chó Nhất Hào.
Lãnh Tĩnh lần nữa cúi đầu, đối với hành động đưa thuốc của người khác làm như không thấy. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của cô ta, "Cô ngày hôm qua hại tôi bị ngã đau, hôm nay làm phỏng chân cô coi như chúng ta huề nhau".
Lãnh TĨnh ngẩng đầu nhìn cô, cười sáng rỡ, "Tôi là người có ân tất báo, có oán phải trả. Người nào tốt với tôi, tôi tốt với người đó gấp đôi, người nào phạm tôi, tôi cũng trả lại gấp đôi".
Chân chó Nhất Hào giận tới mức toét miệng cười, cứng rắn xoay người, mới đi được hai bước không ngờ quay trở lại.
Từ trên cao nhìn xuống nhìn Lãnh Tĩnh, cười tới mức Lãnh Tĩnh sinh ra phòng bị, "À, đúng rồi, quên nói cho cô biết. Thiết kế Chu thông cảm chân cô bị thương, quyết định cho tôi---- thay thế cô tiếp tục đánh giá thành phẩm cho mấy quý tiếp theo. Tôi sẽ thay cô đi tới Corrine họp, nghỉ ngơi cho tốt đi".
Màn hình máy tính phản chiếu rõ ràng hình ảnh cô trong đó, Lãnh Tĩnh cứ như vậy nhìn mình cười, như th
Gót giày lúc này bị hỏng, mà cô không biết chút gì?!!
Hàn Tự nhìn thấy cô bỗng nhiên đứng lại, bóng lưng cứng đờ, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Vừa định bước tới, chỉ thấy cô gái này đột nhiên khom người, nhanh tay cởi đôi giày cao gót.
Lãnh Tĩnh cởi giày đứng ven đường, 'bụp bụp bụp', đem hai cái gót giày đánh gãy.
Một lần nữa mang giày vào, đứng dậy phủi thẳng váy, cố làm cho tư thế thật tự nhiên đi thẳng về chiếc xe đang đậu phía trước, cũng không quay đầu - mở cửa - bước vào.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, Hàn Tự nhìn tới khi xe của cô biến khỏi tầm mắt mới hoàn hồn trở lại, nhìn thấy xa xa chỉ có hai chấm đỏ, vô cùng im lặng, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
***********
Lãnh Tĩnh lái xe đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bị mình làm kinh ngạc đứng bất động, thật không có tiền đồ chỉ muốn vò đầu.
Bởi vì muốn trốn cảnh sát mà cô chạy điên cuồng một mạch, gót giày bị hỏng không nói, mắc cá chân còn bị rách da. Lãnh Tĩnh lái xe về đến nhà, không thể cứ để cái tư thế dị dạng thế này mà lết từ nhà xe lên nhà được.
Nếu như Tiểu bạch kiểm nghe lời cô chạy xuống nghênh đón, lúc đầu cô còn chuẩn bị tốt một chút. Dù sao kể từ khi cô nuôi con chó đen nhỏ, sau lại bị Husky của nhà hàng xóm dụ dỗ đi, đã lâu cô không còn hưởng thụ cảm giác đối đãi như một 'Chủ nhân'.
Đáng tiếc, cả căn phòng từ cửa sổ lầu một chút ánh sáng còn không có, đừng nói gì tới động tĩnh khác.
Lãnh Tĩnh đi thẳng tới cánh cửa lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng-----
Ánh sáng này phát ra từ phòng ngủ của cô.
Lãnh Tĩnh cố chịu đau từ chân truyền đến, dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp đi vào trong phòng. Có người đang tắm trong toilet phòng cô.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết trong đó là ai, Lãnh Tĩnh không biết tại sao đột nhiên nổi giận, không nghĩ ngợi gì bước tới đẩy cánh cửa phòng tắm ra-----
Cửa không khóa?
Cho nên cứ như vậy mà... cánh cửa bị cô mở bung?
Sự tức giận trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự lúng túng, mặt cô lúc trắng lúc xanh nhìn người đàn ông trước mặt đang híp mắt nằm trong phòng tắm mát-xa, Lãnh Tĩnh không biết nên làm thế nào mới phải.
Nhìn dáng vẻ quá hưởng thụ, quá tự nhiên, quá yên tâm thoải mái, ngược lại Lãnh Tĩnh là người mạo hiểm xông vào, đang lúc cô đang suy nghĩ có nên rút lui lặng lẽ hay không----
"Lần sau nhớ gõ cửa hãy vào"
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, nghe xong Lãnh Tĩnh hết hồn. Phản xạ có điều kiện nhìn lên, lần thứ hai Lãnh Tĩnh bị sốc-----
Anh ta đang chầm chậm từ trong nước đứng lên!
'Ào ào', anh ta đứng lên nhấc chân bước tới, tiếng bọt nước vỡ tung liên tiếp như tiếng báo động mãnh liệt đập vào đầu Lãnh Tĩnh, ngay lúc này trong đầu cô hiện lên câu nói, 'Nam nữ thụ thụ bất thân', dây thần kinh rung động dữ dội truyền đến tay cô tê dại, không thể cử động.
Cứ như vậy khuôn mặt cô trắng bệch mà nhìn không chớp mắt vào người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó?
Sau đó. . . Lãnh Tĩnh kinh ngạc lần thứ ba-----
Nhìn khuôn mặt không có ý tốt của anh ta, lại nhìn đến phần hông bị quấn khăn tắm của người kia khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ bình thường trở lại, khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Anh bị bệnh hả, quấn khăn tm đ tm?"
Anh ta nhảy ra khỏi bồn tm, tiện tay kéo khăn lng lau tc, "Ti đy khng phải sợ c xu hổ hay sao?" - Vừa ni vừa đến gần.
Trong phòng tm khng khí mau chng hạ thp, nhng sao cả ngời c thy cng nng bức đy? Khng khỏi ho khan hai tiếng, "Ti ở phía sau hậu trờng khng biết nhn thy bao nhiu ngời mẫu nam đ lộ bao nhiu lần, ci dng ngời nhỏ nhn của anh, nhn cũng khng hợp mt ti".
"Thật sự. . .?"
Giả! Trời mi biết c đang suy nghĩ. . . mun sờ ci cơ bụng hiện rõ trc mt nh thế no.
Ngại v hnh tợng trong sạch của bản thn, Lãnh Tĩnh c gng khng đ ra sơ hở mun 'giơng mng vut' của mnh ra, nhng nhịn khng đợc liếc mt my lần.
Khng ngm th khng gp gp, nhn cũng nhn khng đợc. Lãnh Tĩnh vừa đúng lúc nhn thy anh ta mun cởi khăn tm ra. Đồng thời bn tai nghe giọng ni đợc đè thp bn tai, "Sau khi xem hết rồi kết luận cũng khng muộn".
Tiếng ni vừa dứt, anh ta lập tức tho khăn tm xung, bỏ qua một bn.
Lãnh Tĩnh cung quýt che mt, mi lui từng bước về sau, dưới chân bị trượt, cổ chân bị trẹo, thoáng một cái - ai đó đường đường chính chính 'mông hôn đất'.
Chân Lãnh Tĩnh bị trẹo, xương bánh chè gần như bị nứt ra, đau tới nhe răng trợn mắt nhưng tay vẫn che mắt không buông, "Cái tên cuồng cởi truồng này! Còn không mau mặc quần áo vào?"
Cô thét chói tai phê bình anh ta, cô nổi giận muốn đá anh ta, ngược lại bị anh ta nhân cơ hội gạt tay che mắt của cô xuống, Lãnh Tĩnh không còn cách nào khác, gấp gáp tới độ muốn vùi đầu làm đà điểu, vậy mà. . . vô tình nhìn thoáng qua nơi nào đó, động tác của cô lập tức dừng lại-----
Thì ra anh ta còn mặc quần short đi biển.
Địch Mặc "A" cười một tiếng, "Nhìn xem cô sợ thế nào kìa!".
Tâm tình của anh ta rất tốt, anh ta thậm chí còn tạo dáng như biểu diễn trang phục biển.
Cô gái nhìn với ánh mắt giết người, ánh mắt ngày thường sẽ nheo lại. Nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm vừa được phát ra, Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt ngoan ngoãn nhận lỗi, "Ai bảo cô làm tôi leo cây? Cả đêm tôi không có làm gì, chỉ có thể lên kế hoạch chỉnh cấp trên của mình thôi".
Lời nói này đúng, giống như so với cô còn bị ức hiếp hơn. Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.
Bị thúc giục cả một đêm, vui mừng là chính, lúc đầu còn muốn chờ đợi bữa tối dưới ánh nến với cô-----
Lãnh Tĩnh được anh ta đỡ tới phòng ăn, nhìn anh mang từng món ăn hâm nóng lại đặt lên bàn, trong lòng không còn bực bội, rốt cuộc cũng cảm thấy thèm ăn.
Cô vùi đầu mà ăn, chân gác trên ghế bên cạnh, Địch Mặc ngồi đó giúp cô sửa chân, dán thuốc.
"Cô làm gì mà bị xui xẻo nhiều vậy? Ngày hôm qua thì bị cảm nóng sốt, hôm nay thì bị trẹo chân".
Trọng giọng nói của anh có chút đau lòng, không phải dáng vẻ hả hê nào, coi như anh ta còn chút lương tâm. Nhưng Lãnh Tĩnh tuyệt đối không cảm ơn anh, "Còn không phải tại anh hại tôi?"
Tên đầu sỏ gây tội rốt cuộc còn không mặt mũi nói, "Tiền thuốc của cô cứ trừ trong tiền lương của tôi, được chưa?"
Lãnh Tĩnh không nói lý với anh ta, trong lòng đang tính toán, từ khi gặp anh ta, mỗi ngày một tai họa, tiền lương của anh ta 1500, cô trừ trong bao lâu đây?
****
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chân cô bị sưng vù, ngay cả chân ga cũng đạp không nổi, Tiểu bạch kiểm chủ động 'xung phong đánh giặc' đưa cô đi làm.
Phụ nữ trên thế giới luôn là loại nhiều chuyện nhất trên thế giới, chỉ cần một đồng nghiệp nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mở cửa xe đưa cô đi làm, như vậy tuyệt đối không tới một tiếng sau, tin tức này sẽ bị xào nấu đủ loại gia vị, thêm dầu bớt mỡ, cuối cùng toàn bộ mọi người trong phòng thiết kế sẽ nhận được tin tức giả 'Lãnh Tĩnh nuôi trai bao'----
Được rồi, không thể coi là tin tức giả, cô quả thật nuôi Tiểu bạch kiểm.
Xe chạy đến bên ngoài nhà xe rồi dừng lại, Lãnh Tĩnh kiên quyết đá anh ta xuống xe.
Địch Mặc đứng bên ngoài, đáng thương gõ cửa kính xe, "Cô thật đem tôi như vật nuôi sao? Cần thì gọi tới, không cần thì đuổi đi?"
Nhìn lại cái bàn chân gấu của mình, bằng phẳng như mắt cá chân, Lãnh Tinh không muốn tranh cãi vô ích, nhìn anh ta cười, "Anh chính là chó săn nhỏ của tôi".
Nói xong, Lãnh Tĩnh đổi đến ghế lái, tăng tốc bỏ đi.
Đưa mắt nhìn đuôi xe biến mất dưới tầng hầm, hay tay chó săn nhỏ bỏ vào túi quần, xoay người đi tới văn phòng đối diện.
Đi tới công ty Hàn Tự, Địch Mặc tự nhiên như nhà mình, lời nói nhẹ nhàng giận dỗi của cô thư ký, sau đó còn lắc lư cái eo muốn đi pha cà phê nhào qua người anh. Đáng tiếc Địch Mặc vào phòng làm việc của ông chủ, khiến cô ta lại nhào vào khoảng không---- Hàn Tự không có mặt ở đây.
Cô thư ký đưa cà phê cho anh, thuận tiện báo cáo, "Tổng giám đốc Hàn tới công ty Ngãi Thụy đàm phán với Tổng giám đốc Chiêm".
"Haiz, còn tưởng muốn tới chỗ này của Tổng giám đốc Hàn mấy người ăn chùa một chút!".
Anh ta giống như vừa oán trách vừa chọc ghẹo, một lát sau, cô thư ký mang vào cho người nào đó đủ loại trà bánh. Địch Mặc cũng tự nhiên không khách sáo, vui vẻ nhận lấy, ngậm miếng bánh ống thong thả đi đến bên ống nhòm trước cửa sổ.
Ống nhòm không giống như lần trước bám đầy bụi bậm, hôm nay nhìn sáng bóng như mới thậm chí còn được thay đổi chiều cao, Địch Mặc chỉ cần nhìn vào là có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra phía trước trong tầm mắt.
Anh ta ở nơi này, thức ăn được đem đến đặt trên bàn, còn cô gái kia, hai tay cầm đầy đồ uống linh tinh chạy vọt vào phòng thiết kế, đang bận rộn đem từng ly giao tận tay đồng nghiệp trong phòng.
Miệng cười của Địch Mặc dần dần cứng ngắc.
Vẻ mặt nghiêm túc bấm số điện thoại gọi cho cô.
Có vẻ như điện thoại của anh gọi tới không đúng lúc, tay bận rộn chân lộn xộn rớt xuống gì đó, trốn đến một nơi tương đối yên tĩnh lấy điện thoại ra. Điện thoại được kết nối.
"Này?"
"Đại gia Kim, ăn điểm tâm hả?"
"Đang ăn đây"
Nói láo. "Vậy thích không? Tôi còn tưởng Miss. Thời kỳ mãn kinh sẽ làm khó cô chứ?" - Giọng nói anh ta nhẹ nhõm, một mặt lạnh lùng.
"Chị đây là người thiết kế chính ở đây không phải ai dám bò lên đầu tôi muốn làm gì làm. . ."
Cô đột nhiên dừng lại, chân mày Địch Mặc nhíu lại, "Thế nào?"
"Không có gì, bắt đầu làm việc, cúp đây".
Không đợi anh mở miệng cô nhanh chóng cúp máy.
Lại nói láo...............
Hai tay Địch Mặc nắm chặt thành quả đấm, không biết do tức giận hay không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, gần như không thở nổi.
Anh rõ ràng nhìn thấy, có một người đầu dán miếng băng gạt---- hất cà phê xuống chân cô.
Thư ký đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.
Đang muốn nói gì nhưng lại bị hơi thở tản ra xung quanh anh ta như cảnh cáo 'Chớ có lại gần'. Nghĩ ngợi một lúc, cô thư ký bỏ đi ý định đi chọc anh, tức giận đi vào, cầm hộp giày để trên bàn, lặng lẽ ra ngoài.
Cô ta vừa mới bước chân tới cửa, Địch Mặc đột nhiên xoay người bước nhanh tới. Cô ta không biết anh đang nghĩ gì, có người sống đứng sờ sờ thế này mà anh lại dường như không thấy, đi nhanh ra cửa thậm chí đụng mạnh phải vai cô.
Hộp giầy thế là bị rơi xuống đất, đôi giày bên trong bị rớt ra ngoài rớt trực tiếp xuống chân Địch Mặc.
Cô thư ký 'A' một tiếng, vội vàng ngồi xuống nhặt. Địch Mặc ngẩn người, khom lưng nhặt giúp tờ giấy bị rơi ra từ hộp giày, còn có hàng chữ: "Hai gót giày này rất bền chắc. Nếu không đúng cỡ có thể đi đổi".
Người gửi: Hàn Tự.
Cô thư ký thấy khuôn mặt anh không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, cười giải thích, "Tổng giám đốc Hàn tối hôm qua gọi kêu tôi ra ngoài chọn giày, tôi còn tưởng anh ta muốn tặng cho tôi, đáng tiếc, bị mừng hụt.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ dừng lại nghe chuyện nhưng chỉ tiếc đầu óc hiện giờ của anh đang nghĩ đến chuyện cấp thiết kia. Địch Mặc đem tờ giấy đưa lại cho cô thư ký, vội vàng muốn đi qua tòa nhà bên cạnh-----
"Tổng giám đốc Hàn lúc sắp đi đàm phán còn nhớ đến chuyện này, đặc biệt gọi điện về dặn dò tôi mang giày đưa đến văn phòng đối diện. Thật muốn nhìn mặt cô gái họ Lãnh kia thế nào, nhìn xem cô ta có khả năng gì mà khiến Tổng giám đốc Hàn của chúng ta quan tâm như vậy".
Địch Mặc đột nhiên dừng lại.
***
Vốn ban đầu chỉ là bị sưng mắc cá chân, hôm nay mu bàn chân cũng bị sưng lên, đồng nghiệp đem tới nhiều loại thuốc dán, Lãnh Tĩnh thoa một lớp dày trên mu bàn chân, cuối cùng cũng không nóng rát, liếc mắt nhìn chân mình, vừa tròn vừa trắng haiz....
Cô đang ngồi trong góc quạt quạt chân, một bàn tay cầm chai thuốc đang giơ trước mặt, Lãnh Tĩnh ngẩng đầu lên. Đứng trước mặt là người bị dán băng gạt - phụ tá chân chó Nhất Hào.
Lãnh Tĩnh lần nữa cúi đầu, đối với hành động đưa thuốc của người khác làm như không thấy. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của cô ta, "Cô ngày hôm qua hại tôi bị ngã đau, hôm nay làm phỏng chân cô coi như chúng ta huề nhau".
Lãnh TĨnh ngẩng đầu nhìn cô, cười sáng rỡ, "Tôi là người có ân tất báo, có oán phải trả. Người nào tốt với tôi, tôi tốt với người đó gấp đôi, người nào phạm tôi, tôi cũng trả lại gấp đôi".
Chân chó Nhất Hào giận tới mức toét miệng cười, cứng rắn xoay người, mới đi được hai bước không ngờ quay trở lại.
Từ trên cao nhìn xuống nhìn Lãnh Tĩnh, cười tới mức Lãnh Tĩnh sinh ra phòng bị, "À, đúng rồi, quên nói cho cô biết. Thiết kế Chu thông cảm chân cô bị thương, quyết định cho tôi---- thay thế cô tiếp tục đánh giá thành phẩm cho mấy quý tiếp theo. Tôi sẽ thay cô đi tới Corrine họp, nghỉ ngơi cho tốt đi".
Màn hình máy tính phản chiếu rõ ràng hình ảnh cô trong đó, Lãnh Tĩnh cứ như vậy nhìn mình cười, như th
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
978/4559