h chừng động tĩnh bồn phương tám hướng, cuối cùng thấy Chử Nhược Ân đang đứng nói chuyện với không khí.
“Xin hỏi bà bà là…”
Nhược Ân đang đứng trước một lão bà, bà trùm khăn kín đầu, chống gậy, mặc một bộ quần áo màu lam, chân đi giày gót ngọc ba tấc, rõ ràng so với cách ăn mặc hiện đại khác nhau một trời một vực.
“Ta là tổ tiên của khu đất này!” Bà lão đập đập cây trượng xuống nền nhà, giọng khàn khan đáp.
“A, chào bà, bà có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?”
Ông nội trước đây đã nói, chỉ cần cô cầm đồ của người quá cố khi còn sống để lại, sẽ có khả năng gặp lại người đó, dùng khả năng ngoại cảm của mình để tiếp xúc và nói chuyện, Bây giờ cô đang cầm trên tay cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất, có lẽ có quan hệ với bà lão đứng trước mặt đây.
Cho tới bây giờ, trong cuộc sống hàng ngày cô cũng gặp qua không ít người âm, giúp người âm và dương nói chuyện với nhau, đạt được mục đich của họ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ông nội, chỉ giúp người chứ không làm chuyện hại người.
Nhưng có được khả năng siêu cảm như vậy, có phải là chuyện tốt không?
Không hẳn.
Nhiều người biết cô có năng lực này, liền bỏ tiền ra thuê cô tìm kiếm giúp họ những của cải mà người thân đã chết của họ cất giấu, nào tiền, vàng bạc,chứng khoán có giá trị… khiến cô không chịu nổi sự phiền nhiễu này, muốn rời xa đô thị đến sống trên núi, hi vọng có thể thanh tịnh một chút.
Bà lão trước mắt này không biết đến có việc gì?
“Mảnh đất này, một trăm năm trước ta cùng chồng ta khai khẩn màu mỡ, sau để lại cho con cho cháu. Nhưng mấy đứa này, chẳng những không biết sử dụng cho tốt, lại để nó trở nên hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cuối cùng còn bán với giá thấp nữa. Thân làm tổ tong mà đau lòng thay…” Bà lão vừa nói, hốc mắt cũng rưng rưng. Trước đây bà đã gây nên nghiệt chướng gì, mà lũ cháu con hết đời này đến đời khác cắt xén đem đi bán, ngay cả mảnh đất cuối cùng này cũng dâng đi nốt?
“Bà ơi, chuyện này xin bà yên tâm. Cháu sẽ tận dụng mảnh đất này thật tốt, tuyệt đối không bỏ hoang nữa đâu.”
“Cháu cam đoan sao?” Bà lão hỏi.
Chử Nhược Ân xoay người, giữ chặt tay Bành Vũ Hiên, nói với bà lão: “Cháu cùng bạn trai cháu là Bành Vũ Hiên có giao ước, khi nào khu chung cư này kinh doanh thành công sẽ lập tức kết hôn, sống yên ổn ở đây bà ạ. Đây là giấc mơ từ ngày xưa của chúng cháu.”
“Tiểu tử này trông rất tuấn tú, hẳn là người cháu rất yêu?” Bà lão nhìn Bành Vũ Hiên, tuy rằng ăn mặc không chỉnh tề tươm tất cho lắm, quần bò thì thủng lỗ chỗ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai góc cạnh, ánh mắt thách thức mọi chuyện, phong thái kiên định tự tin hơn người. Xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Vâng, là người đàn ông cháu sẽ nương tựa cả đời.” Chử Nhược Ân hạnh phúc nói.
“Được rồi, thấy các cháu bỏ tâm bỏ sức cải tạo đất, lại còn xây nhà đẹp đẽ khang trang, hoa cỏ đầy sức sống, khiến cho mảnh đất hoang bao năm được phục hồi sinh lực vốn có. Ta cũng thấy yên tâm hơn…”
Bà lão nghĩ, để cho đám con cháu bất hiếu kia tùy ý vứt bỏ đất đai tổ tiên, không bằng giao cho hai người trước mặt. Họ có thiện ý kinh doanh, không có gì không tốt.
“Chao ôi, nếu ta có đứa cháu đẹp trai như vậy, có phải tốt không?” Bà lão nói ve bất đắc dĩ, ánh mắt hâm mộ vô cùng.
Nghe Nhược Ân đứng đối thoại một mình, Bành Vũ Hiên cau mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Rốt cuộc Nhược Ân cam đoan cái gì với ai?
“Bà” trong miệng cô là người nào?
Tuy rằng anh biết cô có năng lực ngoại cảm từ nhỏ, nhưng anh không giống cô, không thể biết đối phương là thần thánh phương nào, cũng không thể biết dung mạo người đối diện ra sao, tốt xấu thế nào, có đe dọa gì đến an toàn của cô và anh không? Trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cùng cảnh giác cao độ.
“Các cháu nhất định phải kinh doanh cho tốt, tuân thủ lời hứa kết hôn, cùng nhau bảo vệ mảnh đất này cho ta, biết không? Nếu không ta sẽ cùng chồng đến đây quấy rối…” Bà lão trước mặt nửa đe dọa nửa uy hiếp.
“Bà bà, bà đừng như vậy, chúng cháu nhất định cố gắng, cũng nhất định kết hôn, bởi vì….” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Cháu yêu anh ấy.”
Chử Nhược Ân nói xong những lời cuối cùng, hai má lập tức đỏ bừng.
Bành Vũ Hiên nghe được câu nói của Nhược Ân, lại nghe cô kiên định sẽ cùng anh kết hôn, liền đem cô ôm sát vào người.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng nghe thấy cô tuyên bố như vậy, anh cũng hướng về phía cô nói.
“Bà bà, Nhược Ân nhất định sẽ cùng cháu kết hôn, sẽ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn phải sinh một trai một gái.” Phong thái vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, ngữ khí nói chuyện tràn ngập tự tin cuồng vọng.
“Ha ha…” Bà lão bị lời nói của Bành Vũ Hiên làm cho bật cười. “Đúng là tiểu tử tốt, khẩu khí cũng thật lớn quá, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đó.” Nói xong, bà lại quay sang Nhược Ân. “Ta thực hâm mộ cháu, có một người chồng mạnh mẽ như vậy. Chúc hai cháu hạnh phúc!” Lời vừa dứt, bà mỉm cười rồi nhanh chóng xuyên qua bức tường biến mất, để lại một luồng sáng mờ mờ.
Bành Vũ Hiên thấy ánh mắt Chử Nhược Ân di chuyển đến bức tường trước mặt, không nói năng gì, anh nghi ngờ hỏi:
“Bà ấy đi rồi sao? Là ai vậy?”
“Là tổ mẫu của mảnh đất này, một trăm năm trước.” Cô đem toàn bộ lời dặn của bà lão kể lại cho Bành Vũ Hiên nghe.
“Thế, bà ấy có nói gì anh không?” Anh tò mò gặng hỏi.
“Bà ấy nói, anh thật là đẹp trai, nhìn rất có năng lực, nếu anh là cháu của bà ấy thì thật là tốt.” Nhược Ân cười cười trêu chọc.
“Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn đổi người thân, ha! Bà ấy còn nói gì không?”
“Bà ấy nói, nếu chúng ta không knih doanh cho tốt, bà ấy sẽ dẫn chồng đến đây quấy nhiễu…”
“Anh sẽ không cho họ cơ hội đâu!”
Bành Vũ Hiên vừa nói xong, Nhược Ân cảm giác cả cơ thể mình bị hai cánh tay cường tráng nhấc bổng lên không trung.
“Hiên…muốn làm gì vậy? Em còn chưa làm xong việc đâu!” Cô cầm trong tay quyền sử dụng đất, ở trong lòng anh giãy dụa.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chúng ta nhất định kinh doanh thành công “Giấc mơ Nhược Hiên”, cũng nhất định hạnh phúc!”
Chúng ta nhất định hạnh phúc…….
Anh chậm rãi nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Cô thẹn thùng giấu mặt trong lồng ngực anh, trái tim cũng dâng lên niềm ngọt ngào khôn tả.
Anh ôm cô đi ra đằng sau khu chung cư, đẩy tấm biển “Đề nghị khách dừng lại” sang một bên, đẩy tấm cửa đi lên một hành lang. Vượt qua mấy bậc cầu thang lên gác nhỏ, đây chính là căn phòng tình yêu, không gian riêng tư của hai người.
Vào trong phòng , anh tiến tới bật đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra khắp phòng có cảm giác vô cùng lãng mạn. Anh đặt cô lên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ẩn chứa thâm tình nồng đậm.
Hơi thở nam tính của anh vờn quanh tai cô, di chuyển lên khuôn mặt, sau đó đặt môi mình lên hai cánh môi mọng nước của cô, chiếm lấy sự ngọt ngào.
Tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối vụn vặt hàng ngày, anh ôm chặt cô, đắm chìm trong bể tình cuồng nhiệt, bên tai cô vẫn quanh quẩn lời nói của anh
“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc….”
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday happy birthday to you…”
Trong tiểu khu cũ kỹ, có một ô cửa sổ sáng rực ánh đèn, trong nhà vọng ra những giọng hát vui vẻ, náo nhiệt.
Hôm nay, Chử Nhược Ân vừa vặn tròn 5 tuổi, mẹ của bé muốn cho bé thật niềm vui, nên dù chỉ có những người thân trong nhà quây quần, cũng đặc biệt chuẩn bị cho bé một món quà,tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho bé.
Chử Nhược Ân cột tóc hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mặc một bộ váy ren màu vàng, trong tay ôm một con gấu bông màu nâu khá dễ thương. Đây là món quà khi xưa ông nội bé còn sống đã tặng cho bé. Xung quanh, mọi người quay quần bên chiếc bánh sinh nhật, cùng nhau hát những bài hát vui vẻ. Ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật sô cô la chiếu lên khuôn mặt non nớt không giấu nổi sự háo hức mong chờ.
Nhà Chử Nhược Ân không giàu có lắm, nhưng váy ren xinh đẹp là tự tay mẹ may cho, bánh sinh nhật cũng tự tay mẹ nướng, dù không giống với những chiếc bánh đẹp đẽ trưng bày ngoài tủ kính kia, có chỗ cháy, có chỗ xấu xí, nhưng mọi người trong nhà đều ở bên nhau rất ấm áp, hạnh phúc. Chử Nhược Ân tuy nhỏ tuổi nhưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Ước đi!” Hát xong, Trần Thu Cầm cười cười nhìn con gái lớn nói.
Vì cha của Chử Nhược Ân mất sớm,cuộc sống trong nhà đều dựa vào việc một mình mẹ bé may vá quần áo, miễn cưỡng duy trì được qua ngày. Một tháng trước,ông nội lại bị bệnh tim tái phát, không cứu được nên cũng đã qua đời. Mẹ bé thu xếp xong xuôi tang sự, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, tưởng như không thể vượt qua được nỗi mất mát này. Nghĩ đến kinh tế trong nhà ngày càng túng quẫn, còn phải nuôi hai đứa con gái, trong lòng Trần Thu Cầm lo lắng không thôi,đành cắn răng nuốt xuống đau thương để bước tiếp.
Vừa mồ côi cha, kinh tế lại túng thiếu, mẹ không thể cho hai chị em Chử Nhược Ân một cuộc sống vật chất thượng hạng, đầy đủ, nhưng mẹ bé dành hết tình cảm của mình vào hai đứa con, mong có thể bù đắp phần nào sự thiếu hụt từ người cha quá cố.
Chử Nhược Ân chắp hai bàn tay nhỏ nhắn lại với nhau, nhắm mắt bắt đầu thì thầm lời ước. “Ước mẹ luôn khỏe mạnh, em gái đừng quá bướng bỉnh….”
“Chị mới bướng bỉnh ấy….” Em gái Nhược Lâm hất đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản đối.
“Còn gì không?” Trần Thu Cầm nháy mắt với con gái lớn, hi vọng con chớ quên một người thường mang đồ ăn ngon đến cho hai đứa, thường quan tâm đến hai đứa, hơn nữa hôm nay người ấy còn mua quà sinh nhật đến mừng Nhược Ân, chính là dì Trần Huyên.
“Ước ông nội cũng khỏe mạnh…”
“Ông nội….” Trần Thu Cầm cùng em gái mình thu hồi nét cười trên khuôn mặt, sửng sốt vô cùng. “Nhược Ân, đừng nói bừa, ông nội qua đời rồi!”
“Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.
Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.
“Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.
“Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.
Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”
“Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.
“Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.
“Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.
Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!
Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….
Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.
“Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”
“Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”
Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”
Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không
“Xin hỏi bà bà là…”
Nhược Ân đang đứng trước một lão bà, bà trùm khăn kín đầu, chống gậy, mặc một bộ quần áo màu lam, chân đi giày gót ngọc ba tấc, rõ ràng so với cách ăn mặc hiện đại khác nhau một trời một vực.
“Ta là tổ tiên của khu đất này!” Bà lão đập đập cây trượng xuống nền nhà, giọng khàn khan đáp.
“A, chào bà, bà có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?”
Ông nội trước đây đã nói, chỉ cần cô cầm đồ của người quá cố khi còn sống để lại, sẽ có khả năng gặp lại người đó, dùng khả năng ngoại cảm của mình để tiếp xúc và nói chuyện, Bây giờ cô đang cầm trên tay cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất, có lẽ có quan hệ với bà lão đứng trước mặt đây.
Cho tới bây giờ, trong cuộc sống hàng ngày cô cũng gặp qua không ít người âm, giúp người âm và dương nói chuyện với nhau, đạt được mục đich của họ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ông nội, chỉ giúp người chứ không làm chuyện hại người.
Nhưng có được khả năng siêu cảm như vậy, có phải là chuyện tốt không?
Không hẳn.
Nhiều người biết cô có năng lực này, liền bỏ tiền ra thuê cô tìm kiếm giúp họ những của cải mà người thân đã chết của họ cất giấu, nào tiền, vàng bạc,chứng khoán có giá trị… khiến cô không chịu nổi sự phiền nhiễu này, muốn rời xa đô thị đến sống trên núi, hi vọng có thể thanh tịnh một chút.
Bà lão trước mắt này không biết đến có việc gì?
“Mảnh đất này, một trăm năm trước ta cùng chồng ta khai khẩn màu mỡ, sau để lại cho con cho cháu. Nhưng mấy đứa này, chẳng những không biết sử dụng cho tốt, lại để nó trở nên hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cuối cùng còn bán với giá thấp nữa. Thân làm tổ tong mà đau lòng thay…” Bà lão vừa nói, hốc mắt cũng rưng rưng. Trước đây bà đã gây nên nghiệt chướng gì, mà lũ cháu con hết đời này đến đời khác cắt xén đem đi bán, ngay cả mảnh đất cuối cùng này cũng dâng đi nốt?
“Bà ơi, chuyện này xin bà yên tâm. Cháu sẽ tận dụng mảnh đất này thật tốt, tuyệt đối không bỏ hoang nữa đâu.”
“Cháu cam đoan sao?” Bà lão hỏi.
Chử Nhược Ân xoay người, giữ chặt tay Bành Vũ Hiên, nói với bà lão: “Cháu cùng bạn trai cháu là Bành Vũ Hiên có giao ước, khi nào khu chung cư này kinh doanh thành công sẽ lập tức kết hôn, sống yên ổn ở đây bà ạ. Đây là giấc mơ từ ngày xưa của chúng cháu.”
“Tiểu tử này trông rất tuấn tú, hẳn là người cháu rất yêu?” Bà lão nhìn Bành Vũ Hiên, tuy rằng ăn mặc không chỉnh tề tươm tất cho lắm, quần bò thì thủng lỗ chỗ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai góc cạnh, ánh mắt thách thức mọi chuyện, phong thái kiên định tự tin hơn người. Xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Vâng, là người đàn ông cháu sẽ nương tựa cả đời.” Chử Nhược Ân hạnh phúc nói.
“Được rồi, thấy các cháu bỏ tâm bỏ sức cải tạo đất, lại còn xây nhà đẹp đẽ khang trang, hoa cỏ đầy sức sống, khiến cho mảnh đất hoang bao năm được phục hồi sinh lực vốn có. Ta cũng thấy yên tâm hơn…”
Bà lão nghĩ, để cho đám con cháu bất hiếu kia tùy ý vứt bỏ đất đai tổ tiên, không bằng giao cho hai người trước mặt. Họ có thiện ý kinh doanh, không có gì không tốt.
“Chao ôi, nếu ta có đứa cháu đẹp trai như vậy, có phải tốt không?” Bà lão nói ve bất đắc dĩ, ánh mắt hâm mộ vô cùng.
Nghe Nhược Ân đứng đối thoại một mình, Bành Vũ Hiên cau mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Rốt cuộc Nhược Ân cam đoan cái gì với ai?
“Bà” trong miệng cô là người nào?
Tuy rằng anh biết cô có năng lực ngoại cảm từ nhỏ, nhưng anh không giống cô, không thể biết đối phương là thần thánh phương nào, cũng không thể biết dung mạo người đối diện ra sao, tốt xấu thế nào, có đe dọa gì đến an toàn của cô và anh không? Trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cùng cảnh giác cao độ.
“Các cháu nhất định phải kinh doanh cho tốt, tuân thủ lời hứa kết hôn, cùng nhau bảo vệ mảnh đất này cho ta, biết không? Nếu không ta sẽ cùng chồng đến đây quấy rối…” Bà lão trước mặt nửa đe dọa nửa uy hiếp.
“Bà bà, bà đừng như vậy, chúng cháu nhất định cố gắng, cũng nhất định kết hôn, bởi vì….” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Cháu yêu anh ấy.”
Chử Nhược Ân nói xong những lời cuối cùng, hai má lập tức đỏ bừng.
Bành Vũ Hiên nghe được câu nói của Nhược Ân, lại nghe cô kiên định sẽ cùng anh kết hôn, liền đem cô ôm sát vào người.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng nghe thấy cô tuyên bố như vậy, anh cũng hướng về phía cô nói.
“Bà bà, Nhược Ân nhất định sẽ cùng cháu kết hôn, sẽ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn phải sinh một trai một gái.” Phong thái vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, ngữ khí nói chuyện tràn ngập tự tin cuồng vọng.
“Ha ha…” Bà lão bị lời nói của Bành Vũ Hiên làm cho bật cười. “Đúng là tiểu tử tốt, khẩu khí cũng thật lớn quá, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đó.” Nói xong, bà lại quay sang Nhược Ân. “Ta thực hâm mộ cháu, có một người chồng mạnh mẽ như vậy. Chúc hai cháu hạnh phúc!” Lời vừa dứt, bà mỉm cười rồi nhanh chóng xuyên qua bức tường biến mất, để lại một luồng sáng mờ mờ.
Bành Vũ Hiên thấy ánh mắt Chử Nhược Ân di chuyển đến bức tường trước mặt, không nói năng gì, anh nghi ngờ hỏi:
“Bà ấy đi rồi sao? Là ai vậy?”
“Là tổ mẫu của mảnh đất này, một trăm năm trước.” Cô đem toàn bộ lời dặn của bà lão kể lại cho Bành Vũ Hiên nghe.
“Thế, bà ấy có nói gì anh không?” Anh tò mò gặng hỏi.
“Bà ấy nói, anh thật là đẹp trai, nhìn rất có năng lực, nếu anh là cháu của bà ấy thì thật là tốt.” Nhược Ân cười cười trêu chọc.
“Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn đổi người thân, ha! Bà ấy còn nói gì không?”
“Bà ấy nói, nếu chúng ta không knih doanh cho tốt, bà ấy sẽ dẫn chồng đến đây quấy nhiễu…”
“Anh sẽ không cho họ cơ hội đâu!”
Bành Vũ Hiên vừa nói xong, Nhược Ân cảm giác cả cơ thể mình bị hai cánh tay cường tráng nhấc bổng lên không trung.
“Hiên…muốn làm gì vậy? Em còn chưa làm xong việc đâu!” Cô cầm trong tay quyền sử dụng đất, ở trong lòng anh giãy dụa.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chúng ta nhất định kinh doanh thành công “Giấc mơ Nhược Hiên”, cũng nhất định hạnh phúc!”
Chúng ta nhất định hạnh phúc…….
Anh chậm rãi nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Cô thẹn thùng giấu mặt trong lồng ngực anh, trái tim cũng dâng lên niềm ngọt ngào khôn tả.
Anh ôm cô đi ra đằng sau khu chung cư, đẩy tấm biển “Đề nghị khách dừng lại” sang một bên, đẩy tấm cửa đi lên một hành lang. Vượt qua mấy bậc cầu thang lên gác nhỏ, đây chính là căn phòng tình yêu, không gian riêng tư của hai người.
Vào trong phòng , anh tiến tới bật đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra khắp phòng có cảm giác vô cùng lãng mạn. Anh đặt cô lên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ẩn chứa thâm tình nồng đậm.
Hơi thở nam tính của anh vờn quanh tai cô, di chuyển lên khuôn mặt, sau đó đặt môi mình lên hai cánh môi mọng nước của cô, chiếm lấy sự ngọt ngào.
Tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối vụn vặt hàng ngày, anh ôm chặt cô, đắm chìm trong bể tình cuồng nhiệt, bên tai cô vẫn quanh quẩn lời nói của anh
“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc….”
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday happy birthday to you…”
Trong tiểu khu cũ kỹ, có một ô cửa sổ sáng rực ánh đèn, trong nhà vọng ra những giọng hát vui vẻ, náo nhiệt.
Hôm nay, Chử Nhược Ân vừa vặn tròn 5 tuổi, mẹ của bé muốn cho bé thật niềm vui, nên dù chỉ có những người thân trong nhà quây quần, cũng đặc biệt chuẩn bị cho bé một món quà,tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho bé.
Chử Nhược Ân cột tóc hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mặc một bộ váy ren màu vàng, trong tay ôm một con gấu bông màu nâu khá dễ thương. Đây là món quà khi xưa ông nội bé còn sống đã tặng cho bé. Xung quanh, mọi người quay quần bên chiếc bánh sinh nhật, cùng nhau hát những bài hát vui vẻ. Ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật sô cô la chiếu lên khuôn mặt non nớt không giấu nổi sự háo hức mong chờ.
Nhà Chử Nhược Ân không giàu có lắm, nhưng váy ren xinh đẹp là tự tay mẹ may cho, bánh sinh nhật cũng tự tay mẹ nướng, dù không giống với những chiếc bánh đẹp đẽ trưng bày ngoài tủ kính kia, có chỗ cháy, có chỗ xấu xí, nhưng mọi người trong nhà đều ở bên nhau rất ấm áp, hạnh phúc. Chử Nhược Ân tuy nhỏ tuổi nhưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Ước đi!” Hát xong, Trần Thu Cầm cười cười nhìn con gái lớn nói.
Vì cha của Chử Nhược Ân mất sớm,cuộc sống trong nhà đều dựa vào việc một mình mẹ bé may vá quần áo, miễn cưỡng duy trì được qua ngày. Một tháng trước,ông nội lại bị bệnh tim tái phát, không cứu được nên cũng đã qua đời. Mẹ bé thu xếp xong xuôi tang sự, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, tưởng như không thể vượt qua được nỗi mất mát này. Nghĩ đến kinh tế trong nhà ngày càng túng quẫn, còn phải nuôi hai đứa con gái, trong lòng Trần Thu Cầm lo lắng không thôi,đành cắn răng nuốt xuống đau thương để bước tiếp.
Vừa mồ côi cha, kinh tế lại túng thiếu, mẹ không thể cho hai chị em Chử Nhược Ân một cuộc sống vật chất thượng hạng, đầy đủ, nhưng mẹ bé dành hết tình cảm của mình vào hai đứa con, mong có thể bù đắp phần nào sự thiếu hụt từ người cha quá cố.
Chử Nhược Ân chắp hai bàn tay nhỏ nhắn lại với nhau, nhắm mắt bắt đầu thì thầm lời ước. “Ước mẹ luôn khỏe mạnh, em gái đừng quá bướng bỉnh….”
“Chị mới bướng bỉnh ấy….” Em gái Nhược Lâm hất đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản đối.
“Còn gì không?” Trần Thu Cầm nháy mắt với con gái lớn, hi vọng con chớ quên một người thường mang đồ ăn ngon đến cho hai đứa, thường quan tâm đến hai đứa, hơn nữa hôm nay người ấy còn mua quà sinh nhật đến mừng Nhược Ân, chính là dì Trần Huyên.
“Ước ông nội cũng khỏe mạnh…”
“Ông nội….” Trần Thu Cầm cùng em gái mình thu hồi nét cười trên khuôn mặt, sửng sốt vô cùng. “Nhược Ân, đừng nói bừa, ông nội qua đời rồi!”
“Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.
Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.
“Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.
“Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.
Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”
“Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.
“Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.
“Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.
Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!
Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….
Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.
“Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”
“Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”
Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”
Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
765/2563