Tiểu thuyết - Hotgirl lưu lạc giang hồ
Lượt xem : |
Tên truyện: Hotgirl lưu lạc giang hồ
Tác giả: Diệp Toàn
Thể loại: Truyện Tình Cảm
Tình trạng: Truyện Full
Tiết tử:
“Oa, nơi này không khí thật sự là tươi mát, chúng ta đáng lẽ nên đến từ sớm mới phải”.
Luu Yến Linh mặt mày hớn hở nói.
“Vốn ta còn thực hối hận! Nghĩ rằng nơi này nhất định không vui vẻ gì. Hiện tại mới biết nhầm.”
Giang Minh Tú liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Hiện tại cậu cảm thấy rất tốt sao? Cũng không tệ lắm! Thói quen của người dân đô thị mà, thỉnh thoảng cũng nên quay về tiếp xúc với thiên nhiên một chút, này chính như một giấc mộng với người thành phố chúng ta a”.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã quen với địa hình phụ cận.
Khi ba người đi tới chỗ tảng thạch bích lớn giữa núi, Lưu Yến Linh đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng.
“Các cậu xem kìa!”
Nàng lấy tay chỉ về phía một cái động nhỏ ở đằng xa.
Cái động kia ước chừng cao hai mét, rộng chừng bằng một cái thân xe, phía trong động là một mảnh tối đen bởi vậy không thể nào biết trong đó có gì.
“Chúng ta vào bên trong thám hiểm được không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay đến chính Hoàng Thi Hàm cũng không nén nổi sửng sốt, thật là một chủ ý điên khùng a.
“Tốt”.
Lưu, Giang hai người lên tiếng phụ họa trả lời, lập tức chạy lại phía balo lấy đèn pin.
Một lát sau, các nàng mỗi người tay một cái đèn pin, rón ra rón rén hướng chỗ sâu nhất trong động đi đến.
Nếu Hoàng Thi Hàm phán đoán không sai, cái động này là nơi thợ săn trong núi dùng che gió che mưa khi đi săn. Nhưng mà, khi ba người đi tới cuối động, trước mắt bỗng xuất hiện hai ngã rẽ.
Một trận gió lạnh phút chốc thổi đến, Lưu Yến Linh không khỏi sợ run người.
“Chúng ta đừng đi tiếp nữa, quay lại được không?”
“Ta cũng nghĩ thế”.
Giang Minh Tú tiếp lời.
“Nơi này rất lạnh, ai biết bên trong còn có thể hay không lạnh hơn?”
Hoàng Thi Hàm không nói một lời, đứng ngẩn người ra, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
“Cậu như thế nào không nói?”
Lưu Yến Linh kéo tay nàng.
“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi!”
Nhưng Hoàng Thi Hàm lại cố ý muốn vào.
“Các cậu ở chỗ này chờ mình một chút, mình vào đó đi một vòng, rất nhanh sẽ trở lại”.
Lưu Yến Linh nhướng mày.
“Cậu đừng có náo loạn…”.
Không để nàng nói hết câu, Hoàng Thi Hàm đã nhẹ nhàng gạt tay nàng ra,đồng thời bước nhanh về phía sâu trong động.
Càng tiến vào phía trong, không khí quả nhiên càng thêm lạnh. Nhưng Hoàng Thi Hàm lại càng hồn nhiên chưa từng thấy, nguyên nhân là vì lòng hiếu kì còn lớn hơn nỗi sợ hãi bên ngoài.
“Thi Hàm, cậu đừng náo loạn, mau trở lại a…….”
Phía sau, tiếng Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú gào thét gọi với theo.
Không bao lâu, tiếng vang dần dần trở nên yếu ớt. Lại nháy mắt, bốn phía một mảng yên tĩnh, Hoàng Thi Hàm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.
Bỗng dưng, một trận rung chuyển dữ dội từ dưới đất truyền đến, Hoàng Thi Hàm còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, cả người nhất thời ngã vào hố sâu vừa nứt ra trong lòng đất.
Cái loại cảm giác cảm giác này cực kì phức tạp. Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy giống như đang trên bàn xoay ba trăm sáu mươi độ, toàn thân máu phảng phất như đông kết lại trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Kinh hoàng cùng sợ hãi bỗng nhiên chiếm hết lấy tâm trí nàng.
“Cứu mạng a……..”
Nàng không tự chủ lớn tiếng gào thét, đáng tiếc chỉ có tiếng vọng lại từ vách đá, ngoài ra thân thể nàng vẫn không ngừng mà rơi xuống rơi xuống…..
Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên vài hình ảnh bóng người quen thuộc: người cha thương yêu của nàng, người mẹ luôn chiều chuộng sủng ái nàng……. còn có vừa rồi hai người bạn tốt ngăn cản nàng tiến vào trong động Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú.
Không biết qua bao lâu, đầu Hoàng Thi Hàm đập mạnh xuống đất một cái, trước mặt đột nhiên hiện ra đầy sao trời, rồi nàng ngất đi.
Chương 1
Hoàng Thi Hàm từ tử tỉnhlại , bốn phía mặc dù tối đen , nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được bản thânvẫn đang ở trong cái động không biết tên đó .
“Tiểu Linh , Tú Tú , cáccậu ở đâu …” Hoàng Thi Hàm chầm chậm đứng dậy , phát hiện thân thể không cóviệc gì . Ô , kì quái , mình rõ ràng té từ trên xuống , sao lại không bịthương chút nào chứ? Hoàng Thi Hàm không rõ đã có chuyện gì xảy ra , những kýức vừa mới trải qua hãy còn rất mới mẻ . Nhưng trước mắt nàng chỉ muốn nhanhchóng rời khỏi đây .
Một người ở trong bóngtối một thời gian dài , cho dù không thể nhìn thấy rõ mọi thức nhưng dần dầncũng có thể nhìn mọi vật một cách mơ hồ đại khái .
Nơi này vẫn là cái độngkhông biết tên kia , cao chừng hai mét , chiều rộng cỡ khoảng bằng một thân xe, chỉ có một điểm duy nhất không giống là : nơi này không có đường rẽ , chỉ cómột con đường nhỏ gấp khúc về phía trước .
Rốt cuộc còn phải đi baolâu mới có thể tìm được đường ra đây ? Hoàng Thi Hàm nghĩ ngợi .
Nơi này là chỗ nào ?“Tiểu Linh , Tú Tú ,các cậu ở đâu? Mau trả lời mình đi !” Hoàng Thi Hàm vừa đi vừakêu , không bao lâu , trước mắt đột ngột sáng lên , một vệt sáng trăng đập vàomắt nàng .
Wow , thật tốt quá ,cuối cùng cũng có thể được thấy ánh sáng rồi ! Hoàng Thi Hàm kích động , kiềmchế không được chạy như điên về phía trước . Chỉ chốc sau , nàng đã đứngbên ngoài cửa động .
Nàng ngưng mắt nhìn từngngọn cây cọng cỏ trước mắt , trên mặt chợt hiện ra mấy phần mờ mịt . Một nỗisợ hãi lúc này đã bao phủ lấy tâm tưởng nàng .
Nàng vừa mới cùng Lưu ,Giang hai người cùng tiến vào động , khi đó mặt trời chói chang ở trên cao ,nhưng lúc này đã là buổi tối , hơn nữa trước lối vào động này rõ ràng có mộttảng thạch bích lớn , nhưng ở dây ngay cả một tảng đá nhỏ nàng cũng không thấy, mà là một khoảng đất rộng .
Nhờ vào ánh trăng , nàngquan sát xung quanh , trước mắt chỉ là một rừng cây nhỏ không biết tên , khônghề có trong ấn tượng của nàng về vùng núi ở Đài Đông .
Nếu vậy , chỗ này là nơinào chứ ? Hoàng Thi Hàm nhất thời tìm không được đáp án .
Nàng đứng sứng một mìnhở ngoài cửa động . Mãi đến khi nàng có cảm giác lạnh , đó là hiện tượng sợ hãikhi có một mình , nàng tất nhiên là thập phần hiểu rõ .
Quên đi ! Không quảnđược ! Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải biện pháp , mình đói đến dẹp bụng rồi. Suy nghĩ đến đây , Hoàng Thi Hàm không chút chần trừ di động cước bộ , tùyhứng chọn một cái đường nhỏ mà đi .
Lọt vào mắt chỉ có thểthấy toàn hoa là hoa , cây là cây , trong đó có nhiều loài hoa cỏ nàng khôngbiết tên ; nàng càng đi càng bực nhưng cũng càng thêm tò mò .
Lúc này , xa xa độtnhiên truyền đến một loạt tiếng kim loại va vào nhau , xen lẫn theo là nhữngtiếng gào thét đứt đoạn cùng những tiếng kêu thảm thiết thê lương .
Hoàng Thi Hàm lén lúttheo tiếng động đi đến , sau đó núp sau một cây đại thụ , trương mắt ra nhìn ,nhưng cảm giác máu nóng sôi sục suýt chút nữa té xỉu trên đất .
Chỉ thấy ở một chỗ trốngtrải trong rừng , mười mấy hai mươi tên đại hán đang vây công một lão thái bàđầu đã bạc trắng , tay mỗi người đều cầm đao kiếm , người trước ngã xuống ngườisau liền lên , dường như muốn đem bà ta băm thây vạn đoạn .
Nếu chỉ là cảnh như vậythì không nói làm gì , càng ly kỳ hơn chính là cách ăn mặc của bọn họ khôngphải hiện đại … mà là trang phục cổ . Giống như ở trên ti vi , trên phim điệnảnh mới có thể nhìn thấy loại trang phục đấy.
Làm cái gì vậy ? HoàngThi Hàm tim đập thình thịch kinh hoàng , trăm câu hỏi vẫn không có cách nàogiải . Hay là bọn họ đang đang phim võ hiệp , ta xong vào hiện trường phim sao? Hoàng Thi Hàm còn không kịp nghĩ về nghi vấn trong lòng đã thấy một gã mắt nhưcon chuột vừa múa đại đao trên tay vừa lớn tiếng hét : “Các huynh đệ , cùngxông lên , nếu tặc lão bà này không chết , Giang bắc mười tám trại chúng tasống cũng không được yên ! Cho bà ta chết ! Giết!” Bọn đại hán không hẹn màcùng gầm rú lên , nhưng lão thái bà đầu tóc bạc trắng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trong miệng phát ra tiếng cười khúc khích quái dị .
“Mắt chuột ! Thức thờichút chúng ta một lần phân biệt cao thấp , tội gì kéo theo người lót đít !”Lão thái bà đầu bạc cười lạnh một tiếng , tay phải xoay tròn mạnh mẽ , sau đóhơi vặn một cái đã nắm chặt lấy một cái đầu .
Sau một tiếng xé gió ,chỉ thấy một đầu đại hán xoay tròn ba trăm sáu mươi độ , sau đó sợ vỡ toang ,máu đỏ tươi chứa một chút óc trắng tức thì bắn tung tóe , rải đầy mặt đất .
Màn mưa máu bạo lực đượctrình diễn sống động như vật khiến người khác kinh hãi không thôi . Cũng mayHoàng Thi Hàm đúng lúc đưa tay lên che miệng , nếu không người đều tiên kêu tonhất định là nàng chứ không phải những đại hán kia .
Trời ạ ! Đây không phảilà đóng phim , mà đang làm thật … Hoàng Thi Hàm cảm thấy giống như bất cứ lúcnào cũng có thể hét lên , cái loại cảm giác này quả thực quỷ dị đến cực điểm
Lão thái bà đầu bạc ungdung ứng chiến , phóng ra trận kiếm pháp cực kì nguy hiểm , nhiều lần lâm vàohoàn cảnh nguy hiểm nhưng đến cuối cùng luôn biến nguy thành an . Biểu hiện chothấy võ công của bà ta đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa .
Ước chừng nửa khắc đồnghồ , lão thái bà đầu bạc đột nhiên hú lên quái dị : “Lão thân không muốn tiếptục chơi với các ngươi nữa !” Lời nói vừa dứt , thân hình bà ta hơi hướng vềphía bên phải một chút , song chướng đồng thời đẩy về phía trước .
“A” Ngay lúc đó , mộtloạt tiếng kêu thảm thiết vang lên , bọn đại hán lần lượt ngã xuống đất , trướcngực mỗi người đều lưu lại một chưởng ấn rõ ràng , hộc máu bỏ mạng .
Mười mấy hai mươi tênđại hán trong tích tắc đều mất mạng . Hoàng Thi Hàm tránh ở một bên rình coisớm sợ tới mức mất hồn mất vía , đã quên mình là ai .
“Lão … tặc bà ! Ngươithật là độc ác …” Mắt chuột đại hán khẩu khí tuy rằng cường ngạnh , đáng tiếctoàn thân lại không che dấu từng cơn run rẩy không dứt .
“Không dám , không dám”Lão thái bà đầu bạc cười ha ha rồi hừ lạnh một tiếng . “Còn hơn Giang Bắc mườitám trại các ngươi ,những việc này của lão thân đã là gì !” Khi nói chuyện ,lão thái bà đầu bạc nhe răng cười đi về phía hắn ,một đôi mắt giống như lưỡidao đảo quanh người hắn .
Mỗi bước đi của bà ta ,mắt chuột đại hán liền kiềm nén không được lùi về phía sau từng bước , khi hắnthối lui được đến bước thứ tư thì ý nghĩ chống cự sớm đã không còn tồn tại .
“Lão tặc bà , ngươitrong vòng một đêm thiêu mười tám trại Giang Bắc chúng ta , chúng ta nay xemnhư định sẵn kết cục rồi .” Mắt chuột đại hán đứng vững thân mình ,chậm rãigiơ Cửu hoàn đại đao trên tay lên .
Lão thái bà đầu bạc âmđiệu rét lạnh như băng nói : “Thế nào ? Đến giờ phút này ngươi còn không hết hivọng sao ? Hay muốn buông tay cá cược một lần ?”
Mắt chuột đại hán thannhẹ một tiếng . “Lục Đậu lão Vương ta thống lĩnh Giang Bắc mười tám trại, tốtxấu gì cũng là một thiết hán tử. Ngày hôm nay thua dưới tay lão tặc bà , ta sớmđã biết nhưng cầu ngươi thả ta một con đường sống , để cho ta cơ hội tẩy tâmtriệt để .” Lão thái bà đầu bạc chưa đáp lời , mắt chuột đại hán đã vứt cửuhoàn đại đao trên tay xuống, đồng thời bùm một tiếng , cả người cũng thấp điphân nửa . “Giang Bắc mười tám trại sau này sẽ biến mất trong lịch sử , chỉbằng sức một mình ta , tuyệt không có phương pháp hồi lại!’ Lão thái bà đầu bạccắt đứt lời của hắn . “Ngươi làm cái gì vậy ? Vì cầu sinh tồn , đại trại chủngươi lại không tiếc quỳ gối trước lão thân , chẳng lẽ người không sợ huynhđệ nhạo báng sao ?” Mắt chuột đại hán lộ vẻ sầu thảm cười . “Chỉ cần ngươi chịucho ta một cơ hội , Lục Đậu lão Vương ta từ nay về sau chậu vàng rửa tay , quyẩn núi rừng , không hỏi đến việc giang hồ .” Nói xong , đầu của hắn như gà mổthóc mãnh liệt phục lạy trên mặt đất .
Lão thái bà đầu bạc lắcđầu , phun ra một cục đờm , ánh mắt lộ vẻ khinh miệt . “ Vô sỉ , thật sự là vôsỉ ! Loại vô sỉ như ngươi , giết ngươi , chẳng phải làm bẩn tay của lão thânsao !” Tiếng vừa dứt , lão thái bà đầu bạc xoay người muốn đi , không hề liếcnhìn hắn .
Ngay khi bà ta vừa xoayngười , trong ánh mắt mắt chuột đại hán phút chốc phát lạnh , mỉm cười giơ taytrái lên , vài đạo lục mang trong tay áo nhanh chóng phóng ra , bắn về phíaxương ức lão thái bà .
Cùng lúc đó , lão tháibà đầu bạc xoay người , cười lạnh một tiếng “Mắt chuột , chỉ bằng một chút kĩxảo của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt lão thân !” lão thái bà đầu bạctay phải nhẹ nhàng vung lên , chỉ thấy mấy đạo lục như gặp gió cấp mười haithổi , chuyển hướng một cái , hướng thẳng về phía mắt chuột đại hán .
Lượng tiểu phi quân tử ,vô độc bất trượng phu . Đây là tín điều mắt chuột đại hán không thay
Tác giả: Diệp Toàn
Thể loại: Truyện Tình Cảm
Tình trạng: Truyện Full
Tiết tử:
“Oa, nơi này không khí thật sự là tươi mát, chúng ta đáng lẽ nên đến từ sớm mới phải”.
Luu Yến Linh mặt mày hớn hở nói.
“Vốn ta còn thực hối hận! Nghĩ rằng nơi này nhất định không vui vẻ gì. Hiện tại mới biết nhầm.”
Giang Minh Tú liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Hiện tại cậu cảm thấy rất tốt sao? Cũng không tệ lắm! Thói quen của người dân đô thị mà, thỉnh thoảng cũng nên quay về tiếp xúc với thiên nhiên một chút, này chính như một giấc mộng với người thành phố chúng ta a”.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã quen với địa hình phụ cận.
Khi ba người đi tới chỗ tảng thạch bích lớn giữa núi, Lưu Yến Linh đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng.
“Các cậu xem kìa!”
Nàng lấy tay chỉ về phía một cái động nhỏ ở đằng xa.
Cái động kia ước chừng cao hai mét, rộng chừng bằng một cái thân xe, phía trong động là một mảnh tối đen bởi vậy không thể nào biết trong đó có gì.
“Chúng ta vào bên trong thám hiểm được không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay đến chính Hoàng Thi Hàm cũng không nén nổi sửng sốt, thật là một chủ ý điên khùng a.
“Tốt”.
Lưu, Giang hai người lên tiếng phụ họa trả lời, lập tức chạy lại phía balo lấy đèn pin.
Một lát sau, các nàng mỗi người tay một cái đèn pin, rón ra rón rén hướng chỗ sâu nhất trong động đi đến.
Nếu Hoàng Thi Hàm phán đoán không sai, cái động này là nơi thợ săn trong núi dùng che gió che mưa khi đi săn. Nhưng mà, khi ba người đi tới cuối động, trước mắt bỗng xuất hiện hai ngã rẽ.
Một trận gió lạnh phút chốc thổi đến, Lưu Yến Linh không khỏi sợ run người.
“Chúng ta đừng đi tiếp nữa, quay lại được không?”
“Ta cũng nghĩ thế”.
Giang Minh Tú tiếp lời.
“Nơi này rất lạnh, ai biết bên trong còn có thể hay không lạnh hơn?”
Hoàng Thi Hàm không nói một lời, đứng ngẩn người ra, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
“Cậu như thế nào không nói?”
Lưu Yến Linh kéo tay nàng.
“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi!”
Nhưng Hoàng Thi Hàm lại cố ý muốn vào.
“Các cậu ở chỗ này chờ mình một chút, mình vào đó đi một vòng, rất nhanh sẽ trở lại”.
Lưu Yến Linh nhướng mày.
“Cậu đừng có náo loạn…”.
Không để nàng nói hết câu, Hoàng Thi Hàm đã nhẹ nhàng gạt tay nàng ra,đồng thời bước nhanh về phía sâu trong động.
Càng tiến vào phía trong, không khí quả nhiên càng thêm lạnh. Nhưng Hoàng Thi Hàm lại càng hồn nhiên chưa từng thấy, nguyên nhân là vì lòng hiếu kì còn lớn hơn nỗi sợ hãi bên ngoài.
“Thi Hàm, cậu đừng náo loạn, mau trở lại a…….”
Phía sau, tiếng Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú gào thét gọi với theo.
Không bao lâu, tiếng vang dần dần trở nên yếu ớt. Lại nháy mắt, bốn phía một mảng yên tĩnh, Hoàng Thi Hàm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.
Bỗng dưng, một trận rung chuyển dữ dội từ dưới đất truyền đến, Hoàng Thi Hàm còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, cả người nhất thời ngã vào hố sâu vừa nứt ra trong lòng đất.
Cái loại cảm giác cảm giác này cực kì phức tạp. Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy giống như đang trên bàn xoay ba trăm sáu mươi độ, toàn thân máu phảng phất như đông kết lại trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Kinh hoàng cùng sợ hãi bỗng nhiên chiếm hết lấy tâm trí nàng.
“Cứu mạng a……..”
Nàng không tự chủ lớn tiếng gào thét, đáng tiếc chỉ có tiếng vọng lại từ vách đá, ngoài ra thân thể nàng vẫn không ngừng mà rơi xuống rơi xuống…..
Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên vài hình ảnh bóng người quen thuộc: người cha thương yêu của nàng, người mẹ luôn chiều chuộng sủng ái nàng……. còn có vừa rồi hai người bạn tốt ngăn cản nàng tiến vào trong động Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú.
Không biết qua bao lâu, đầu Hoàng Thi Hàm đập mạnh xuống đất một cái, trước mặt đột nhiên hiện ra đầy sao trời, rồi nàng ngất đi.
Truyện tình yêu online nhiều tập
Chương 1
Hoàng Thi Hàm từ tử tỉnhlại , bốn phía mặc dù tối đen , nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được bản thânvẫn đang ở trong cái động không biết tên đó .
“Tiểu Linh , Tú Tú , cáccậu ở đâu …” Hoàng Thi Hàm chầm chậm đứng dậy , phát hiện thân thể không cóviệc gì . Ô , kì quái , mình rõ ràng té từ trên xuống , sao lại không bịthương chút nào chứ? Hoàng Thi Hàm không rõ đã có chuyện gì xảy ra , những kýức vừa mới trải qua hãy còn rất mới mẻ . Nhưng trước mắt nàng chỉ muốn nhanhchóng rời khỏi đây .
Một người ở trong bóngtối một thời gian dài , cho dù không thể nhìn thấy rõ mọi thức nhưng dần dầncũng có thể nhìn mọi vật một cách mơ hồ đại khái .
Nơi này vẫn là cái độngkhông biết tên kia , cao chừng hai mét , chiều rộng cỡ khoảng bằng một thân xe, chỉ có một điểm duy nhất không giống là : nơi này không có đường rẽ , chỉ cómột con đường nhỏ gấp khúc về phía trước .
Rốt cuộc còn phải đi baolâu mới có thể tìm được đường ra đây ? Hoàng Thi Hàm nghĩ ngợi .
Nơi này là chỗ nào ?“Tiểu Linh , Tú Tú ,các cậu ở đâu? Mau trả lời mình đi !” Hoàng Thi Hàm vừa đi vừakêu , không bao lâu , trước mắt đột ngột sáng lên , một vệt sáng trăng đập vàomắt nàng .
Wow , thật tốt quá ,cuối cùng cũng có thể được thấy ánh sáng rồi ! Hoàng Thi Hàm kích động , kiềmchế không được chạy như điên về phía trước . Chỉ chốc sau , nàng đã đứngbên ngoài cửa động .
Nàng ngưng mắt nhìn từngngọn cây cọng cỏ trước mắt , trên mặt chợt hiện ra mấy phần mờ mịt . Một nỗisợ hãi lúc này đã bao phủ lấy tâm tưởng nàng .
Nàng vừa mới cùng Lưu ,Giang hai người cùng tiến vào động , khi đó mặt trời chói chang ở trên cao ,nhưng lúc này đã là buổi tối , hơn nữa trước lối vào động này rõ ràng có mộttảng thạch bích lớn , nhưng ở dây ngay cả một tảng đá nhỏ nàng cũng không thấy, mà là một khoảng đất rộng .
Nhờ vào ánh trăng , nàngquan sát xung quanh , trước mắt chỉ là một rừng cây nhỏ không biết tên , khônghề có trong ấn tượng của nàng về vùng núi ở Đài Đông .
Nếu vậy , chỗ này là nơinào chứ ? Hoàng Thi Hàm nhất thời tìm không được đáp án .
Nàng đứng sứng một mìnhở ngoài cửa động . Mãi đến khi nàng có cảm giác lạnh , đó là hiện tượng sợ hãikhi có một mình , nàng tất nhiên là thập phần hiểu rõ .
Quên đi ! Không quảnđược ! Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải biện pháp , mình đói đến dẹp bụng rồi. Suy nghĩ đến đây , Hoàng Thi Hàm không chút chần trừ di động cước bộ , tùyhứng chọn một cái đường nhỏ mà đi .
Lọt vào mắt chỉ có thểthấy toàn hoa là hoa , cây là cây , trong đó có nhiều loài hoa cỏ nàng khôngbiết tên ; nàng càng đi càng bực nhưng cũng càng thêm tò mò .
Lúc này , xa xa độtnhiên truyền đến một loạt tiếng kim loại va vào nhau , xen lẫn theo là nhữngtiếng gào thét đứt đoạn cùng những tiếng kêu thảm thiết thê lương .
Hoàng Thi Hàm lén lúttheo tiếng động đi đến , sau đó núp sau một cây đại thụ , trương mắt ra nhìn ,nhưng cảm giác máu nóng sôi sục suýt chút nữa té xỉu trên đất .
Chỉ thấy ở một chỗ trốngtrải trong rừng , mười mấy hai mươi tên đại hán đang vây công một lão thái bàđầu đã bạc trắng , tay mỗi người đều cầm đao kiếm , người trước ngã xuống ngườisau liền lên , dường như muốn đem bà ta băm thây vạn đoạn .
Nếu chỉ là cảnh như vậythì không nói làm gì , càng ly kỳ hơn chính là cách ăn mặc của bọn họ khôngphải hiện đại … mà là trang phục cổ . Giống như ở trên ti vi , trên phim điệnảnh mới có thể nhìn thấy loại trang phục đấy.
Làm cái gì vậy ? HoàngThi Hàm tim đập thình thịch kinh hoàng , trăm câu hỏi vẫn không có cách nàogiải . Hay là bọn họ đang đang phim võ hiệp , ta xong vào hiện trường phim sao? Hoàng Thi Hàm còn không kịp nghĩ về nghi vấn trong lòng đã thấy một gã mắt nhưcon chuột vừa múa đại đao trên tay vừa lớn tiếng hét : “Các huynh đệ , cùngxông lên , nếu tặc lão bà này không chết , Giang bắc mười tám trại chúng tasống cũng không được yên ! Cho bà ta chết ! Giết!” Bọn đại hán không hẹn màcùng gầm rú lên , nhưng lão thái bà đầu tóc bạc trắng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trong miệng phát ra tiếng cười khúc khích quái dị .
“Mắt chuột ! Thức thờichút chúng ta một lần phân biệt cao thấp , tội gì kéo theo người lót đít !”Lão thái bà đầu bạc cười lạnh một tiếng , tay phải xoay tròn mạnh mẽ , sau đóhơi vặn một cái đã nắm chặt lấy một cái đầu .
Sau một tiếng xé gió ,chỉ thấy một đầu đại hán xoay tròn ba trăm sáu mươi độ , sau đó sợ vỡ toang ,máu đỏ tươi chứa một chút óc trắng tức thì bắn tung tóe , rải đầy mặt đất .
Màn mưa máu bạo lực đượctrình diễn sống động như vật khiến người khác kinh hãi không thôi . Cũng mayHoàng Thi Hàm đúng lúc đưa tay lên che miệng , nếu không người đều tiên kêu tonhất định là nàng chứ không phải những đại hán kia .
Trời ạ ! Đây không phảilà đóng phim , mà đang làm thật … Hoàng Thi Hàm cảm thấy giống như bất cứ lúcnào cũng có thể hét lên , cái loại cảm giác này quả thực quỷ dị đến cực điểm
Lão thái bà đầu bạc ungdung ứng chiến , phóng ra trận kiếm pháp cực kì nguy hiểm , nhiều lần lâm vàohoàn cảnh nguy hiểm nhưng đến cuối cùng luôn biến nguy thành an . Biểu hiện chothấy võ công của bà ta đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa .
Ước chừng nửa khắc đồnghồ , lão thái bà đầu bạc đột nhiên hú lên quái dị : “Lão thân không muốn tiếptục chơi với các ngươi nữa !” Lời nói vừa dứt , thân hình bà ta hơi hướng vềphía bên phải một chút , song chướng đồng thời đẩy về phía trước .
“A” Ngay lúc đó , mộtloạt tiếng kêu thảm thiết vang lên , bọn đại hán lần lượt ngã xuống đất , trướcngực mỗi người đều lưu lại một chưởng ấn rõ ràng , hộc máu bỏ mạng .
Mười mấy hai mươi tênđại hán trong tích tắc đều mất mạng . Hoàng Thi Hàm tránh ở một bên rình coisớm sợ tới mức mất hồn mất vía , đã quên mình là ai .
“Lão … tặc bà ! Ngươithật là độc ác …” Mắt chuột đại hán khẩu khí tuy rằng cường ngạnh , đáng tiếctoàn thân lại không che dấu từng cơn run rẩy không dứt .
“Không dám , không dám”Lão thái bà đầu bạc cười ha ha rồi hừ lạnh một tiếng . “Còn hơn Giang Bắc mườitám trại các ngươi ,những việc này của lão thân đã là gì !” Khi nói chuyện ,lão thái bà đầu bạc nhe răng cười đi về phía hắn ,một đôi mắt giống như lưỡidao đảo quanh người hắn .
Mỗi bước đi của bà ta ,mắt chuột đại hán liền kiềm nén không được lùi về phía sau từng bước , khi hắnthối lui được đến bước thứ tư thì ý nghĩ chống cự sớm đã không còn tồn tại .
“Lão tặc bà , ngươitrong vòng một đêm thiêu mười tám trại Giang Bắc chúng ta , chúng ta nay xemnhư định sẵn kết cục rồi .” Mắt chuột đại hán đứng vững thân mình ,chậm rãigiơ Cửu hoàn đại đao trên tay lên .
Lão thái bà đầu bạc âmđiệu rét lạnh như băng nói : “Thế nào ? Đến giờ phút này ngươi còn không hết hivọng sao ? Hay muốn buông tay cá cược một lần ?”
Mắt chuột đại hán thannhẹ một tiếng . “Lục Đậu lão Vương ta thống lĩnh Giang Bắc mười tám trại, tốtxấu gì cũng là một thiết hán tử. Ngày hôm nay thua dưới tay lão tặc bà , ta sớmđã biết nhưng cầu ngươi thả ta một con đường sống , để cho ta cơ hội tẩy tâmtriệt để .” Lão thái bà đầu bạc chưa đáp lời , mắt chuột đại hán đã vứt cửuhoàn đại đao trên tay xuống, đồng thời bùm một tiếng , cả người cũng thấp điphân nửa . “Giang Bắc mười tám trại sau này sẽ biến mất trong lịch sử , chỉbằng sức một mình ta , tuyệt không có phương pháp hồi lại!’ Lão thái bà đầu bạccắt đứt lời của hắn . “Ngươi làm cái gì vậy ? Vì cầu sinh tồn , đại trại chủngươi lại không tiếc quỳ gối trước lão thân , chẳng lẽ người không sợ huynhđệ nhạo báng sao ?” Mắt chuột đại hán lộ vẻ sầu thảm cười . “Chỉ cần ngươi chịucho ta một cơ hội , Lục Đậu lão Vương ta từ nay về sau chậu vàng rửa tay , quyẩn núi rừng , không hỏi đến việc giang hồ .” Nói xong , đầu của hắn như gà mổthóc mãnh liệt phục lạy trên mặt đất .
Lão thái bà đầu bạc lắcđầu , phun ra một cục đờm , ánh mắt lộ vẻ khinh miệt . “ Vô sỉ , thật sự là vôsỉ ! Loại vô sỉ như ngươi , giết ngươi , chẳng phải làm bẩn tay của lão thânsao !” Tiếng vừa dứt , lão thái bà đầu bạc xoay người muốn đi , không hề liếcnhìn hắn .
Ngay khi bà ta vừa xoayngười , trong ánh mắt mắt chuột đại hán phút chốc phát lạnh , mỉm cười giơ taytrái lên , vài đạo lục mang trong tay áo nhanh chóng phóng ra , bắn về phíaxương ức lão thái bà .
Cùng lúc đó , lão tháibà đầu bạc xoay người , cười lạnh một tiếng “Mắt chuột , chỉ bằng một chút kĩxảo của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt lão thân !” lão thái bà đầu bạctay phải nhẹ nhàng vung lên , chỉ thấy mấy đạo lục như gặp gió cấp mười haithổi , chuyển hướng một cái , hướng thẳng về phía mắt chuột đại hán .
Lượng tiểu phi quân tử ,vô độc bất trượng phu . Đây là tín điều mắt chuột đại hán không thay
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
117/1915