Tiểu thuyết Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm-full
Lượt xem : |
m áp bàn tay vuốt mặt cô che chở, thỉnh thoảng hôn trán cô ở bên tai nhẹ giọng an ủi, cô bởi vì an ủi mà lắng đọng bất an, trong ngực anh tường hòa an tĩnh ngủ.
Nếu như cô không có ngủ, cũng sẽ không bỏ lỡ chân tình duy trì trăm năm khó lộ trên gương mặt Phương Nghị, anh tinh tế in lại vô số nụ hôn trên mặt của người phụ nữ trong ngực, đau lòng với chuyện cô gặp, may mắn cô bình an vô sự. Nhìn vết tím bầm trên người cô thì trên mặt anh hiện ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có, anh sẽ không bỏ qua cho tên làm tổn thương cô, cho dù phá lệ vận dụng quyền thế cùng tài lực, anh cũng muốn tra ra người này!
Chọc tới người của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho!
Bất kể Linh Nhi có nguyện ý hay không, Phương Nghị bá đạo quyết định cô nhất định ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ chỉ có thể ở trong phạm vi anh nhìn thấy. Cô muốn kháng nghị, lại cuối cùng khuất phục trước anh, tâm bất cam tình bất nguyện đợi tại trong căn hộ. Cũng có lẽ là sợ đối mặt ánh mắt của bạn học, hơn nữa cách cuộc thi chỉ còn mười ngày, nên thượng iến độ lên một lượt rồi, cho nên anh nên cũng không kiên trì như vậy, theo ý của anh ngoan ngoãn đợi tại trong căn hộ đọc sách.
Mà Phương Nghị phương diện này là thầm vận dụng sức ảnh hưởng ở chính quyền và các quan lớn, ép buộc hội đồng quản trị T nhìn thẳng chuyện này, khiến cho trên hội đồng quản trị khủng hoảng, toàn lực phối hợp điều tra, cung cấp tất cả hoàn cảnh của sinh viên và giáo viên. Căn cứ vết máu hóa nghiệm tìm ra nhóm máu, sàng chọn ra những người có chung nhóm máu, phân loại theo thứ tự ưu tiên, cuối cùng lấy DNA tra ra nghi phạm là chuẩn bị nghỉ học, vì bảo vệ danh dự của Linh Nhi, công khai dưới tình huống một tội danh khác, theo trừng phạt của Phương Nghị, tóm lại, kết quả rất thê thảm là được.
Những thứ này đều không cho Linh Nhi biết bí mật xử lý, vì khiến cô an tâm, Phương Nghị vẻn vẹn cho cô biết tin đã bắt được tên du côn. “Bắt được?” Cô kinh gạc hỏi, không có báo án, không có bút lục, thậm chí ngay cả đầu mối đối phương cũng không cung cấp, cảnh sát như thế nào bắt được sắc lang?
“Không tệ, chọc tới người của tôi sẽ không thể ung dung bên ngoài quá lâu.”
“Là anh gây áp lực bắt cảnh sát tra án?” Lấy tính tình của anh cùng quyền thế rất có thể sẽ làm như vậy.
“Cảnh sát chẳng qua là từ bên cạnh hiệp trợ, tôi tự nhiên có phương pháp xử lí.”
“Làm sao có thể?”
“Thế nào không thể nào? Em dám nghi ngờ năng lực của tôi?”
“Tôi không phải là ý này, tôi chỉ là –” tính khí người đàn ông này thật rất kém.
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt sắc bén khóa cô không thả.
“Chẳng qua là không thể tin được có người như anh thần thông quảng đại, khiến tôi sùng bái muốn đầu rạp xuống đất.” Cô âm thầm thở dài.
Phương Nghị vì lời của cô trong nháy mắt giật mình, rồi sau đó hân hoan ôm cô vào ngực.
“Ơ! Dễ dàng như vậy liền sùng bái tôi, về sau thế nào được!”
“Hả? Anh cư nhiên làm thật? Không thể nào?” Lần này là thật chất vấn rồi!
Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, có biết con ếch đụng phải rắn độc có kết quả ra sao? Cô cùng Phương Nghị tình cảnh giờ phút này chính là ví dụ chính xác nhất.
Anh sớm nói qua, sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào người của anh, mà anh mến yêu tình nhân – Hách Linh Nhi, tất nhiên đặc biệt đối đãi.
Linh Nhi bị anh không có hảo ý cù cười đến lúc cầu xin tha thứ, không nghĩ tới anh sẽ bướng bỉnh cù cô, anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào? Có lúc cậy mạnh không nói đạo lý, vô tình khiến người tan nát cõi lòng, có lúc lại là người dịu dàng, phát ra mị lực mê người; có lúc rồi lại như hiên tại, bướng bỉnh giống như đứa trẻ, thân thiết mà bình dị gần gũi, anh thay đổi khiến cô không biết theo ai.
Phát hiện mê hoặc trong mắt cô, Phương Nghị chẳng qua là cười, niêm thiếp môi của cô tới quấn quít, Linh Nhi khẽ nhắm mắt, cảm thụ anh xúc giác cùng đoạt lấy, da thịt thân thiết, lại có không giống lúc trước, một trận tê dại run rẩy đánh tới, từng cái chạm tới dễ dàng ở cô mỗi một tấc da thịt liệu bốc cháy nhiệt. Mà cô, cũng tình nguyện đắm chìm vào trong đó, phối hợp động tác của anh không hề nữa kháng cự.
Giật mình cô khác hẳn với nhu thuận thường ngày, anh càng cẩn thận từng li từng tý yêu cô, không phải là cưỡng bách cùng bá đạo, ngược lại là hơn nhu tình như nước thỏa mãn cô.
“Linh Nhi.” anh than nhẹ.
Hai người này, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng đều thay đổi, về sau sẽ phát triển như thế nào cũng không thể biết được.
Chương 8
“Đi Mỹ?” Hách Linh Nhi mới vừa kết thúc ngày thi cuối cùng, buổi tối hôm đó Phương Nghị liền tuyên bố ngày mai muốn cô cùng anh đi Mỹ.
“Tôi muốn đi New York thị sát công ty, dù sao em cũng bắt đầu nghỉ đông rồi, vừa đúng lúc cùng đi luôn.”
“Đi New York thị sát? Vì sao em phải đi theo?” Cô không cho Phương Nghị là một người đàn ông thích mang theo tình nhân, anh mặc dù cuồng dã không kềm chế được, cũng tuyệt đối công và tư rõ ràng. Mặc dù đối với quyết định của anh cô vừa mừng vừa lo, nhưng mà, cô trong mắt anh dù sao cũng chỉ là tình nhân không phải sao? Hơn nữa, anh ở Mỹ không phải cũng có tình nhân sao? Cô không muốn gặp người phụ nữ khác của anh, thay vì như thế cô tình nguyện ở lại Đài Loan, vì bốn năm sau đi học, cô đã có kế hoạch học TOEFL rồi!
Người phụ nữ này thật là không biết điều! Chỗ anh làm việc cho tới bây giờ không mang theo đàn bà, bởi vì nhất thời vui vẻ mà phá lệ muốn dẫn cô đi cùng, nếu là những tình nhân trong quá khứ đã sớm vui mừng hớn hở lập tức xách hành lý chờ đợi phân phó. Cô cư nhiên lại chất vấn! Hơn nữa còn có vẻ như không tình nguyện!
“Chuyến đi này nói ít cũng mất hai tháng, tôi hi vọng em theo bên tôi.” Sớm nói với cô biết để chuẩn bị, anh sẽ không làm cho lòng người phụ nữ này phiền hà rối loạn.
“Anh lần trước không phải là mới đi sao?” Là ai làm hại anh phải bỏ công việc trở về trước một tháng! Anh cũng sẽ không để cô ở Đài Loan để cho người đàn ông khác có cơ hội theo đuổi cô, vật phẩm quý giá tốt hơn là nên mang theo bên mình!
“Em mà dài dòng nữa, tôi liền đem em trói chặt rồi ném lên máy bay, không cần biết em có muốn đi hay không.”
“Ý của em là – hộ chiếu cũng không có.”
“Sớm thay em làm xong.” Muốn dùng phương pháp kia tách ra? Không có cửa đâu! Anh nở nụ cười đắc ý.
“Ai, cũng tốt, dù sao sớm muộn cũng phải đi Mỹ, đi trước làm quen cũng tốt.” Hách Linh Nhi tự nhủ đi vào phòng chuẩn bị hành lý. Phương Nghị cũng không biết kế hoạch ra nước ngoài học TOEFL của cô, nhìn cô ngoan ngoãn đi làm theo, nên cũng không để tâm nhiều nữa.
Sau khi tới Mỹ hai ngày, phần lớn thời gian Hách Linh Nhi đều ngủ, lệch giờ chưa chỉnh xong, cho dù lúc tỉnh táo tinh thần cũng rất mơ hồ. Phương Nghị đem cô an trí ở biệt thự cao cấp ngoài ngoại ô thành phố New York, bản thân thì đi trước xử lý chuyện làm ăn. Ngày thứ ba, cô đã có thể thích ứng không khí và hoàn cảnh, tinh thần cũng hoàn toàn khôi phục. Mặc dù thường ngày có ba đầu bếp nổi tiếng ở các nước khác nhau chiếu cố ba bữa một ngày, nhưng cô bây giờ quá nhàm chán, không thể tiếp tục nhàn rỗi, thì phải tìm chút chuyện làm, chuyện chính đương nhiên là luyện tập nói chuyện Anh văn chứ sao! Một người trong đám đầu bếp là người Mỹ, cô mạnh dạn tiến lên dùng Anh văn cứng nhắc nhờ vả ông ta.
Đầu bếp sau khi nghe chợt lắc đầu nói: “Bà chủ! Như vậy không được, ông chủ sẽ không vui.”
“Có gì không thể? Để tôi tự làm đồ ăn anh ta tại sao lại không vui?”
“Đây là chức trách của tôi, hơn nữa ông chủ giao phó bà chủ không thể chạy loạn, nếu như tôi dẫn cô đi siêu thị, ông chủ biết sẽ đuổi việc tôi.”
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta không nói anh ấy sẽ không biết, mỗi ngày thưởng thức đồ ăn Pháp, đồ ăn Nhật, nếu không chính là đồ ăn Italy, ông ăn những thứ sơn trân hải vị này cũng ngán rồi, không bằng tôi xào chút món ăn gia đình Đài Loan cho ông ăn, ông đã ăn chưa? Ăn thật ngon đó nha!”
“Nhưng bà chủ...” Ông có chút lung lay.
“Đừng gọi tôi bà chủ, tôi không phải là vợ anh ta. Đi thôi! Cùng đi dạo, sẽ rất vui nha.”
Cô trải qua một phen thuyết phục và bảo đảm, đầu bếp rốt cục đáp ứng với cô, tuỳ ý tài xế lái xe chở bọn họ đi siêu thị mua đồ. Muốn làm quen cuộc sống ở Mỹ, đầu tiên phải giải quyết xong vấn đề ăn uống, cho nên cô quyết định bắt đầu tập đi siêu thị cho quen. Sau một tuần lễ, cô quen mỗi ngày nói tiếng Anh, cùng chung đụng với các người hầu rất vui vẻ.
Phương Nghị trở về lúc bữa tối, sớm hơn ngày thường hai tiếng, vừa vào cửa đã phát hiện có chuyện gì không đúng lắm, đang thời gian làm việc mà không thấy bóng dáng người hầu đâu, lại nghe được trong nhà bếp truyền đến tiếng cười đùa của nhiều người. Anh đến gần nhà bếp nhìn, một đoàn người giúp việc vây quanh Linh Nhi, cô đang nói rõ cách làm cá kho tàu.
“Tựa như như vậy, cá hai mặt tất cả cắt mấy đao, thêm muối, rượu yêm sau đó sát bột.”
“Là ‘cắt cá’ không phải là ‘tách cá’, gọi ‘sát bột’ không gọi phải là ‘bôi bột’.” Anh lưu loát sửa Anh văn của cô.
“Vậy sao? Cám ơn... Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh. Người hầu thấy ông chủ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện không khỏi kinh ngạc, tất cả mau mau tản ra trở lại công việc của mình, không có ai nhìn ra Linh Nhi rất thất vọng.
“Em ở đây dạy bọn họ nấu ăn?”Anh thấy những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cho vào nồi nấu thôi.
“Đúng vậy mà.” Phỏng đoán kế tiếp bảo đảm sẽ bị mắng, chỉ là ngoài dự đoán của cô, Phương Nghị chẳng qua là tò mò kiểm tra món ăn trên bàn.
“Em mỗi ngày đều dạy cái này? Không nhìn ra em còn có tay nghề như thế.”
“Ở quê em các cô gái đều biết nấu ăn, nếu không sẽ bị người lớn chê cười không ai thèm lấy.”
“Vậy sao?” Trong tươi cười có nhạo báng.
“Chuyện như vậy nha những người lớn lên ở thành phố như các anh sẽ không hiểu đâu, em đoán anh từ nhỏ đến lớn đều ăn là sơn trân hải vị, mấy món ăn gia đình bình dân này sẽ không có trên bàn ăn của các anh!” Hách Linh Nhi có chút giận dỗi chế nhạo nói.
Nghe được trong giọng nói của cô có chút giễu cợt, chỉ là anh cũng không thèm để ý.
“Anh văn của em tiến bộ rất nhiều.”
“Nhàm chán! Chỉ là tìm chút chuyện để làm, học Anh văn là tiêu khiển tốt nhất.”
“Như thế này em cũng sẽ không kêu nhàm chán, hiện tại nhanh đi trang điểm thay đồ mà đi tham gia ‘dạ tiệc’với tôi.” Dự đoán sẽ thấy vẻ mặt vui mừng của cô.
“Dạ tiệc? Em?”
“Không sai, em hiện tại là bạn gái tôi, nhanh đem mùi dầu mỡ trên người em tẩy sạch đi.”
Dự dạ tiệc chính là – công bố với mọi người cô là tình nhân của anh? Cô một chút cũng không muốn, tâm tình phúc chốc liền chìm xuống.
“Thế nhưng đồ ăn làm sao bây giờ? Người ta mới làm đến một nửa...” Cô muốn tìm lý do để từ chối.
“Người giúp việc sẽ xử lý, đừng nói với tôi em tình nguyện ở tại nhà bếp mà không nguyện cùng tôi tham gia dạ tiệc.” Sắc mặt anh trầm xuống, bởi vì trên mặt cô là viết như vậy.
“Em rất vinh hạnh có thể cùng anh tham gia dạ tiệc –”Không muốn chọc giận anh, nhưng à...
“Nói dối! Trẻ con còn giả bộ tốt hơn em!” Không nói lời gì kéo cô đi, người phụ nữ này thật không dễ thương! Ngồi ở bên trong limousine trên đường đi chỗ dạ tiệc, Hách Linh Nhi tim vẫn đập thình thịch. Yến hội đều là hoạt động dành cho giới thượng lưu, cô là một cô gái nhà quê sao có thể hợp với nơi đó? Vạn nhất thất thố chẳng phải là mất hết thể diện sao!
Nhà thiết kế giúp cô ăn mặc diễm lệ, ăn mặc như vậy thật đúng là không quen mà! Giày cao gót tới 6 cm! Nếu không cẩn thận ngã nhào nhất định làm trò cười!
“Em thật đẹp.” Phương Nghị say mê nhìn khuôn mặt cô đêm nay thật xinh đẹp bất phàm, phụ nữ quả thật là động vật đa dạng, hơi trang điểm một chút sẽ khiến đàn ông cảm thấy thật xinh đẹp.
“Mặc như vầy có hở hang quá không?” Cô bất an hỏi.
“Rất thích hợp với em.”
Bị ánh mắt không di chuyển của anh nhìn chằm chằm mà cảm giác không được tự nhiên, làm hại hai gò má cô một hồi nóng rang, vội vàng rời ánh mắt đi, giận mình không tốt xấu. Biết rõ anh là người đàn ông không muốn kết hôn, nhiều lời ngon tiếng ngọt cũng không thể xóa bỏ đi sự thật này, cô lại còn đối với anh ôm hi vọng. Không được! Không được! Cô tuyệt đối không thể yêu anh. Hách Linh Nhi cảm thấy bản thân có khả năng bị rơi vào nguy hiểm! Không nên có tình cảm, cô kéo một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mi mắt đều là cảnh phố muôn màu muôn vẻ.
Xe chạy nhanh đến cửa phòng khách dừng lại, có chuyên gia mở cửa xe chào đón họ. Hách Linh Nhi nhất thời bị kiến
Nếu như cô không có ngủ, cũng sẽ không bỏ lỡ chân tình duy trì trăm năm khó lộ trên gương mặt Phương Nghị, anh tinh tế in lại vô số nụ hôn trên mặt của người phụ nữ trong ngực, đau lòng với chuyện cô gặp, may mắn cô bình an vô sự. Nhìn vết tím bầm trên người cô thì trên mặt anh hiện ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có, anh sẽ không bỏ qua cho tên làm tổn thương cô, cho dù phá lệ vận dụng quyền thế cùng tài lực, anh cũng muốn tra ra người này!
Chọc tới người của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho!
Bất kể Linh Nhi có nguyện ý hay không, Phương Nghị bá đạo quyết định cô nhất định ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ chỉ có thể ở trong phạm vi anh nhìn thấy. Cô muốn kháng nghị, lại cuối cùng khuất phục trước anh, tâm bất cam tình bất nguyện đợi tại trong căn hộ. Cũng có lẽ là sợ đối mặt ánh mắt của bạn học, hơn nữa cách cuộc thi chỉ còn mười ngày, nên thượng iến độ lên một lượt rồi, cho nên anh nên cũng không kiên trì như vậy, theo ý của anh ngoan ngoãn đợi tại trong căn hộ đọc sách.
Mà Phương Nghị phương diện này là thầm vận dụng sức ảnh hưởng ở chính quyền và các quan lớn, ép buộc hội đồng quản trị T nhìn thẳng chuyện này, khiến cho trên hội đồng quản trị khủng hoảng, toàn lực phối hợp điều tra, cung cấp tất cả hoàn cảnh của sinh viên và giáo viên. Căn cứ vết máu hóa nghiệm tìm ra nhóm máu, sàng chọn ra những người có chung nhóm máu, phân loại theo thứ tự ưu tiên, cuối cùng lấy DNA tra ra nghi phạm là chuẩn bị nghỉ học, vì bảo vệ danh dự của Linh Nhi, công khai dưới tình huống một tội danh khác, theo trừng phạt của Phương Nghị, tóm lại, kết quả rất thê thảm là được.
Những thứ này đều không cho Linh Nhi biết bí mật xử lý, vì khiến cô an tâm, Phương Nghị vẻn vẹn cho cô biết tin đã bắt được tên du côn. “Bắt được?” Cô kinh gạc hỏi, không có báo án, không có bút lục, thậm chí ngay cả đầu mối đối phương cũng không cung cấp, cảnh sát như thế nào bắt được sắc lang?
“Không tệ, chọc tới người của tôi sẽ không thể ung dung bên ngoài quá lâu.”
“Là anh gây áp lực bắt cảnh sát tra án?” Lấy tính tình của anh cùng quyền thế rất có thể sẽ làm như vậy.
“Cảnh sát chẳng qua là từ bên cạnh hiệp trợ, tôi tự nhiên có phương pháp xử lí.”
“Làm sao có thể?”
“Thế nào không thể nào? Em dám nghi ngờ năng lực của tôi?”
“Tôi không phải là ý này, tôi chỉ là –” tính khí người đàn ông này thật rất kém.
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt sắc bén khóa cô không thả.
“Chẳng qua là không thể tin được có người như anh thần thông quảng đại, khiến tôi sùng bái muốn đầu rạp xuống đất.” Cô âm thầm thở dài.
Phương Nghị vì lời của cô trong nháy mắt giật mình, rồi sau đó hân hoan ôm cô vào ngực.
“Ơ! Dễ dàng như vậy liền sùng bái tôi, về sau thế nào được!”
“Hả? Anh cư nhiên làm thật? Không thể nào?” Lần này là thật chất vấn rồi!
Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, có biết con ếch đụng phải rắn độc có kết quả ra sao? Cô cùng Phương Nghị tình cảnh giờ phút này chính là ví dụ chính xác nhất.
Anh sớm nói qua, sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào người của anh, mà anh mến yêu tình nhân – Hách Linh Nhi, tất nhiên đặc biệt đối đãi.
Linh Nhi bị anh không có hảo ý cù cười đến lúc cầu xin tha thứ, không nghĩ tới anh sẽ bướng bỉnh cù cô, anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào? Có lúc cậy mạnh không nói đạo lý, vô tình khiến người tan nát cõi lòng, có lúc lại là người dịu dàng, phát ra mị lực mê người; có lúc rồi lại như hiên tại, bướng bỉnh giống như đứa trẻ, thân thiết mà bình dị gần gũi, anh thay đổi khiến cô không biết theo ai.
Phát hiện mê hoặc trong mắt cô, Phương Nghị chẳng qua là cười, niêm thiếp môi của cô tới quấn quít, Linh Nhi khẽ nhắm mắt, cảm thụ anh xúc giác cùng đoạt lấy, da thịt thân thiết, lại có không giống lúc trước, một trận tê dại run rẩy đánh tới, từng cái chạm tới dễ dàng ở cô mỗi một tấc da thịt liệu bốc cháy nhiệt. Mà cô, cũng tình nguyện đắm chìm vào trong đó, phối hợp động tác của anh không hề nữa kháng cự.
Giật mình cô khác hẳn với nhu thuận thường ngày, anh càng cẩn thận từng li từng tý yêu cô, không phải là cưỡng bách cùng bá đạo, ngược lại là hơn nhu tình như nước thỏa mãn cô.
“Linh Nhi.” anh than nhẹ.
Hai người này, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng đều thay đổi, về sau sẽ phát triển như thế nào cũng không thể biết được.
Chương 8
“Đi Mỹ?” Hách Linh Nhi mới vừa kết thúc ngày thi cuối cùng, buổi tối hôm đó Phương Nghị liền tuyên bố ngày mai muốn cô cùng anh đi Mỹ.
“Tôi muốn đi New York thị sát công ty, dù sao em cũng bắt đầu nghỉ đông rồi, vừa đúng lúc cùng đi luôn.”
“Đi New York thị sát? Vì sao em phải đi theo?” Cô không cho Phương Nghị là một người đàn ông thích mang theo tình nhân, anh mặc dù cuồng dã không kềm chế được, cũng tuyệt đối công và tư rõ ràng. Mặc dù đối với quyết định của anh cô vừa mừng vừa lo, nhưng mà, cô trong mắt anh dù sao cũng chỉ là tình nhân không phải sao? Hơn nữa, anh ở Mỹ không phải cũng có tình nhân sao? Cô không muốn gặp người phụ nữ khác của anh, thay vì như thế cô tình nguyện ở lại Đài Loan, vì bốn năm sau đi học, cô đã có kế hoạch học TOEFL rồi!
Người phụ nữ này thật là không biết điều! Chỗ anh làm việc cho tới bây giờ không mang theo đàn bà, bởi vì nhất thời vui vẻ mà phá lệ muốn dẫn cô đi cùng, nếu là những tình nhân trong quá khứ đã sớm vui mừng hớn hở lập tức xách hành lý chờ đợi phân phó. Cô cư nhiên lại chất vấn! Hơn nữa còn có vẻ như không tình nguyện!
“Chuyến đi này nói ít cũng mất hai tháng, tôi hi vọng em theo bên tôi.” Sớm nói với cô biết để chuẩn bị, anh sẽ không làm cho lòng người phụ nữ này phiền hà rối loạn.
“Anh lần trước không phải là mới đi sao?” Là ai làm hại anh phải bỏ công việc trở về trước một tháng! Anh cũng sẽ không để cô ở Đài Loan để cho người đàn ông khác có cơ hội theo đuổi cô, vật phẩm quý giá tốt hơn là nên mang theo bên mình!
“Em mà dài dòng nữa, tôi liền đem em trói chặt rồi ném lên máy bay, không cần biết em có muốn đi hay không.”
“Ý của em là – hộ chiếu cũng không có.”
“Sớm thay em làm xong.” Muốn dùng phương pháp kia tách ra? Không có cửa đâu! Anh nở nụ cười đắc ý.
“Ai, cũng tốt, dù sao sớm muộn cũng phải đi Mỹ, đi trước làm quen cũng tốt.” Hách Linh Nhi tự nhủ đi vào phòng chuẩn bị hành lý. Phương Nghị cũng không biết kế hoạch ra nước ngoài học TOEFL của cô, nhìn cô ngoan ngoãn đi làm theo, nên cũng không để tâm nhiều nữa.
Sau khi tới Mỹ hai ngày, phần lớn thời gian Hách Linh Nhi đều ngủ, lệch giờ chưa chỉnh xong, cho dù lúc tỉnh táo tinh thần cũng rất mơ hồ. Phương Nghị đem cô an trí ở biệt thự cao cấp ngoài ngoại ô thành phố New York, bản thân thì đi trước xử lý chuyện làm ăn. Ngày thứ ba, cô đã có thể thích ứng không khí và hoàn cảnh, tinh thần cũng hoàn toàn khôi phục. Mặc dù thường ngày có ba đầu bếp nổi tiếng ở các nước khác nhau chiếu cố ba bữa một ngày, nhưng cô bây giờ quá nhàm chán, không thể tiếp tục nhàn rỗi, thì phải tìm chút chuyện làm, chuyện chính đương nhiên là luyện tập nói chuyện Anh văn chứ sao! Một người trong đám đầu bếp là người Mỹ, cô mạnh dạn tiến lên dùng Anh văn cứng nhắc nhờ vả ông ta.
Đầu bếp sau khi nghe chợt lắc đầu nói: “Bà chủ! Như vậy không được, ông chủ sẽ không vui.”
“Có gì không thể? Để tôi tự làm đồ ăn anh ta tại sao lại không vui?”
“Đây là chức trách của tôi, hơn nữa ông chủ giao phó bà chủ không thể chạy loạn, nếu như tôi dẫn cô đi siêu thị, ông chủ biết sẽ đuổi việc tôi.”
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta không nói anh ấy sẽ không biết, mỗi ngày thưởng thức đồ ăn Pháp, đồ ăn Nhật, nếu không chính là đồ ăn Italy, ông ăn những thứ sơn trân hải vị này cũng ngán rồi, không bằng tôi xào chút món ăn gia đình Đài Loan cho ông ăn, ông đã ăn chưa? Ăn thật ngon đó nha!”
“Nhưng bà chủ...” Ông có chút lung lay.
“Đừng gọi tôi bà chủ, tôi không phải là vợ anh ta. Đi thôi! Cùng đi dạo, sẽ rất vui nha.”
Cô trải qua một phen thuyết phục và bảo đảm, đầu bếp rốt cục đáp ứng với cô, tuỳ ý tài xế lái xe chở bọn họ đi siêu thị mua đồ. Muốn làm quen cuộc sống ở Mỹ, đầu tiên phải giải quyết xong vấn đề ăn uống, cho nên cô quyết định bắt đầu tập đi siêu thị cho quen. Sau một tuần lễ, cô quen mỗi ngày nói tiếng Anh, cùng chung đụng với các người hầu rất vui vẻ.
Phương Nghị trở về lúc bữa tối, sớm hơn ngày thường hai tiếng, vừa vào cửa đã phát hiện có chuyện gì không đúng lắm, đang thời gian làm việc mà không thấy bóng dáng người hầu đâu, lại nghe được trong nhà bếp truyền đến tiếng cười đùa của nhiều người. Anh đến gần nhà bếp nhìn, một đoàn người giúp việc vây quanh Linh Nhi, cô đang nói rõ cách làm cá kho tàu.
“Tựa như như vậy, cá hai mặt tất cả cắt mấy đao, thêm muối, rượu yêm sau đó sát bột.”
“Là ‘cắt cá’ không phải là ‘tách cá’, gọi ‘sát bột’ không gọi phải là ‘bôi bột’.” Anh lưu loát sửa Anh văn của cô.
“Vậy sao? Cám ơn... Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh. Người hầu thấy ông chủ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện không khỏi kinh ngạc, tất cả mau mau tản ra trở lại công việc của mình, không có ai nhìn ra Linh Nhi rất thất vọng.
“Em ở đây dạy bọn họ nấu ăn?”Anh thấy những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cho vào nồi nấu thôi.
“Đúng vậy mà.” Phỏng đoán kế tiếp bảo đảm sẽ bị mắng, chỉ là ngoài dự đoán của cô, Phương Nghị chẳng qua là tò mò kiểm tra món ăn trên bàn.
“Em mỗi ngày đều dạy cái này? Không nhìn ra em còn có tay nghề như thế.”
“Ở quê em các cô gái đều biết nấu ăn, nếu không sẽ bị người lớn chê cười không ai thèm lấy.”
“Vậy sao?” Trong tươi cười có nhạo báng.
“Chuyện như vậy nha những người lớn lên ở thành phố như các anh sẽ không hiểu đâu, em đoán anh từ nhỏ đến lớn đều ăn là sơn trân hải vị, mấy món ăn gia đình bình dân này sẽ không có trên bàn ăn của các anh!” Hách Linh Nhi có chút giận dỗi chế nhạo nói.
Nghe được trong giọng nói của cô có chút giễu cợt, chỉ là anh cũng không thèm để ý.
“Anh văn của em tiến bộ rất nhiều.”
“Nhàm chán! Chỉ là tìm chút chuyện để làm, học Anh văn là tiêu khiển tốt nhất.”
“Như thế này em cũng sẽ không kêu nhàm chán, hiện tại nhanh đi trang điểm thay đồ mà đi tham gia ‘dạ tiệc’với tôi.” Dự đoán sẽ thấy vẻ mặt vui mừng của cô.
“Dạ tiệc? Em?”
“Không sai, em hiện tại là bạn gái tôi, nhanh đem mùi dầu mỡ trên người em tẩy sạch đi.”
Dự dạ tiệc chính là – công bố với mọi người cô là tình nhân của anh? Cô một chút cũng không muốn, tâm tình phúc chốc liền chìm xuống.
“Thế nhưng đồ ăn làm sao bây giờ? Người ta mới làm đến một nửa...” Cô muốn tìm lý do để từ chối.
“Người giúp việc sẽ xử lý, đừng nói với tôi em tình nguyện ở tại nhà bếp mà không nguyện cùng tôi tham gia dạ tiệc.” Sắc mặt anh trầm xuống, bởi vì trên mặt cô là viết như vậy.
“Em rất vinh hạnh có thể cùng anh tham gia dạ tiệc –”Không muốn chọc giận anh, nhưng à...
“Nói dối! Trẻ con còn giả bộ tốt hơn em!” Không nói lời gì kéo cô đi, người phụ nữ này thật không dễ thương! Ngồi ở bên trong limousine trên đường đi chỗ dạ tiệc, Hách Linh Nhi tim vẫn đập thình thịch. Yến hội đều là hoạt động dành cho giới thượng lưu, cô là một cô gái nhà quê sao có thể hợp với nơi đó? Vạn nhất thất thố chẳng phải là mất hết thể diện sao!
Nhà thiết kế giúp cô ăn mặc diễm lệ, ăn mặc như vậy thật đúng là không quen mà! Giày cao gót tới 6 cm! Nếu không cẩn thận ngã nhào nhất định làm trò cười!
“Em thật đẹp.” Phương Nghị say mê nhìn khuôn mặt cô đêm nay thật xinh đẹp bất phàm, phụ nữ quả thật là động vật đa dạng, hơi trang điểm một chút sẽ khiến đàn ông cảm thấy thật xinh đẹp.
“Mặc như vầy có hở hang quá không?” Cô bất an hỏi.
“Rất thích hợp với em.”
Bị ánh mắt không di chuyển của anh nhìn chằm chằm mà cảm giác không được tự nhiên, làm hại hai gò má cô một hồi nóng rang, vội vàng rời ánh mắt đi, giận mình không tốt xấu. Biết rõ anh là người đàn ông không muốn kết hôn, nhiều lời ngon tiếng ngọt cũng không thể xóa bỏ đi sự thật này, cô lại còn đối với anh ôm hi vọng. Không được! Không được! Cô tuyệt đối không thể yêu anh. Hách Linh Nhi cảm thấy bản thân có khả năng bị rơi vào nguy hiểm! Không nên có tình cảm, cô kéo một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mi mắt đều là cảnh phố muôn màu muôn vẻ.
Xe chạy nhanh đến cửa phòng khách dừng lại, có chuyên gia mở cửa xe chào đón họ. Hách Linh Nhi nhất thời bị kiến
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1569/3367