Tiểu thuyết Hôn Mê Liền Cưới Anh-full
Lượt xem : |
ngồi trên sô pha xem tivi cập nhật tin tức và xu hướng mới.
Giữa trưa, Cao Phàm đúng giờ từ thư phòng hiện thân đi vào phòng khách.
Chẳng lẽ có đàn ông có sự nghiệp đều bận rộn như vậy sao? Cả Chủ nhật cũng muốn ngồi thư phòng làm việc.
Chứng kiến năng lực thích ứng siêu cường của tôi, Cao Phàm bội phục nhìn tôi, rồi đi vào bếp, tự giác nấu cơm trưa cho cả hai.
Hạnh phúc quá đi, tôi uốn éo trên sô pha mà không khỏi nẩy sinh thêm mấy phần hảo cảm với Cao Phàm, đàn ông biết làm cơm đúng là đàn ông tốt.
Đúng lúc này, mắt phải tôi hung hăng nhảy mấy cai.
Tục ngữ nói trái nhảy tài (tài lợi), phải nhảy tai( tai hoạ), mặc dù hơi mê tín, nhưng đối với tôi không phải là không linh ứng.
Nếu là trái nhảy tài linh nghiệm như lời đồn thì không sao, có ai ngại mình nhiểu tiền đâu ? Có thể hết lần này tới lần khác, nhảy tài mất linh coi như xong, mắt phải nhảy tai ngược lại nhiều lần linh nghiệm! Chẳng lẽ lần này lại có chuyện không tốt gì sắp phát sinh
Tâm trạng tôi vốn đang bị ảnh hưởng vì vụ mắt phải, vừa nhìn thấy tay nghề tuyệt vời của Cao Phàm vừa được dọn ra đầy bàn, lập tức đem chuyện mới rồi ném ra... sau đầu, ăn cơm hoàng đế lớn, chuyện còn lại tính sau đi.
Các bằng hữu đều nói xem tôi ăn là một loại hưởng thụ, bởi vì tôi ăn bất cứ cái gì biểu hiện đều rất hưởng thụ, vốn là, trên đời ăn uống là thú vui số 1 của tôi, tiếp theo là thú lựa đồ ăn yêu thích, cho nên tôi vô cùng biết hưởng thụ ! Cuối cùng cũng là là tối quan trọng nhất, tôi không bao giờ lãng phí lương thực, bởi vì cha từ nhỏ đã giáo dục tôi: lãng phí là tột rất lớn! Trong mắt của tôi, lãng phí là một loại hành vi rất giảm thọ.
Cao Phàm hẳn là rất có cảm giác thành tựu mới đúng, bởi vì mỗi bữa tôi đều chén sạch tới hạt cuối cùng.
Lúc tôi ăn no thoả mãn ợ lên một cái, Cao Phàm trầm thấp điện giật nói: "Thật ra hôm nay đã nói về nhà anh ăn cơm, nhưng là mẹ lo lắng em ngày hôm qua vừa dọn đến cho nên mệt mỏi, cho nên sửa lại thời gian. . . . . . Em cũng biết đấy. . . . . ."
Sửa thời gian chuyện tôi biết rõ, hơn nữa cực lực đồng ý, mẹ Cao thật sự là người tốt, tôi dưới đáy lòng mãnh liệt khen một cái.
"Nhưng mà. . . . . ."
Nhưng mà? Không biết sao mỗi lần nghe cái từ chuyển hướng này tôi thường có dự cảm không tốt.
"À. . . . . ." Cao Phàm ấp a ấp úng nói tiếp: "Nhưng mà ông nội nói muốn gặp cháu dâu sớm một chút. . . . . . Cho nên quyết định hay là theo kế hoạch đêm nay cùng nhau ăn cơm. . . . . ."
Chờ một chút, tôi như thế nào đánh hơi thấy mùi nguy hiểm tản ra đâu đây.
"Cái đó, ông anh có thương anh không?"
Cao Phàm gật gật đầu.
"Có điều là, ông anh thật ra là phản đối anh cùng em kết hôn chứ gì? Bởi vì ông đã sớm giúp anh tìm ra cháu dâu do ông chỉ định ?"
Cao Phàm giật mình, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi.
Kỳ thật không cần hắn trả lời tôi cũng đã theo nét mặt của hắn mà tìm ra đáp án.
Tôi lấy tay chống đầu, đau đầu nói: "Không cần sùng bái em vậy đâu, bởi vì ngôn tình tiểu thuyết thường xuyên có loại tình tiết cũ rích này mà, em chỉ thử thời vận nói lung tung thôi. . . . . . Ai ngờ trúng thiệt. . . . . ."
Cao Phàm xin lỗi cười cười, nói: "Kỳ thật em nói đều trúng, ông xác thực là đã sớm chỉ định đối tượng kết hôn cho anh, vấn đề là anh không thương cô ấy, hơn nữa cùng cô ấy kết hôn, có thể nói anh sẽ bị mất tự do hoàn toàn, vì vậy anh đã kết hôn với em, cho nên bởi vì như thế, ông sẽ đối với ngươi. . . . . . Ặc. . . . . Cái đó. . . . . . Chính là. . . . . . Không hài lòng. . . . . ." Tên này càng nói thanh âm càng nhỏ.
Hoá ra như vậy. . . . . .
Tôi đột nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn, không chắc lắm, hỏi: "Chẳng lẽ bữa tối hôm nay chính là Hồng Môn Yến trong truyền thuyết sao?"
Cao Phàm rất thành thực dùng sức gật gật đầu.
Có lẽ nào như vậy . . . . . .
Bài kiểm tra hồi còn đi học còn dặn trước một ngày, hiện tại cách Hồng Môn Yến mới còn có mấy giờ, cái tên này không nói sớm cho tôi biết thì thôi, vậy mà còn có thể giả ngu, làm người không biết không có tội nữa chứ. . . . . .
Trông thấy tôi mất ý chí chiến đấu nằm rạp trên bàn cơm, Cao Phàm cố gắng khai thông tư tưởng cho tôi: "Tiểu Nhã! Tỉnh lại đi em! Vì tương lai của chúng ta! Tự do của chúng ta! Phải dựa vào biểu hiện của em đêm nay đó! Kỳ thật ông cũng không khó tính lắm đâu, anh tin tưởng dùng trí thông minh của em, nhất định sẽ sáng tạo kỳ tích mà!"
Hắn nói như kỳ tích đã xuất hiên rồi á, dễ dàng vậy sao. . . . . .
Tôi đột nhiên có cảm giác quẹt phải tàu cướp biển, hắn tối nay là rõ ràng là đem tôi ném vào đống lửa đó. . . . . .
Ông nội Cao người ta rõ ràng đã không thích tôi, còn muốn tôi thấy chết xông lên nữa sao. . . . . .
Tôi hận không thể ly hôn nha!
Tôi oán hận liếc Cao Phàm, đứng dậy, trở về phòng.
Cao Phàm nóng nảy, một phát bắt được tay của tôi, nhìn tôi khó hiểu.
Tôi nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, nói thật nhỏ: "Yên tâm, em sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu, em chỉ là muốn trở về phòng ngủ một giấc thật no, dưỡng tinh thần, đêm nay cùng Cao lão gia đàm đạo thật tốt."
Cao Phàm vui vẻ, tiễn tôi đến cửa phòng còn nịnh nọt nói nhất định đúng giờ sẽ gọi tôi dậy.
Thôi quên đi, thuận theo tự nhiên là lý tưởng của tôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có chuyện gì để đêm nay nói sau.
Có lẽ là sáng nay dậy quá sớm, hiện tại mắt mỏi quá, tôi ngã đầu liền ngủ luôn.
Cao Phàm đúng 4 giờ đánh thức tôi.
Tôi ăn mặc đơn giản một chút, lựa chọn một bộ đồ tây màu đen thoạt nhìn rất gọn gàng. Vì sao lại chọn màu đen? Bởi vì màu đen nhìn gầy a! Đem tóc buộc cao, kiên trì đeo mắt kiếng, có khác chính là lần này tôi mang đồ trang sức trang nhã. Cả người thoạt nhìn rất có tinh thần lại thoải mái.
Cao Phàm đối với tạo hình của tôi rất là thoả mãn, đối với tâm trạng đối với trước và sau khi tôi đi ngủ thay đổi có điểm khó hiểu.
Trên xe Cao Phàm nhịn không được hỏi tôi: "Ban đầu không phải mất hết ý chí chiến đấu sao? Như thế nào ngủ một giấc cả người sức sống bắn ra bốn phía a? Nói như vậy em đã có phương pháp xử lí đối phó ông rồi hả?"
Tôi nhìn Cao Phàm thần bí cười, bảo trì trầm mặc.
Nói đùa, làm sao có biện pháp nhanh như vậy hả, theo tính toán xấu nhất của tôi cùng lắm thì ly hôn, nếu như bị Cao Phàm biết tôi ngay từ đầu đã có ý nghĩ tiêu cực như vậy, không bị hắn bóp chết mới là lạ, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn biết rõ ý nghĩ của tôi.
Trên đường tôi đã tìm hiểu sơ qua nhà họ Cao này: nhà có rất nhiều thành viên, Cao lão gia tổng cộng có 8 đứa con, nhưng mà ba ba của Cao Phàm chính là người mà ông ấy thương nhất, cho nên từ trước đến nay đều ở chung với Ba Cao, về phần những đứa con khác không di dân di dân, thì cũng xuất ngoại xuất ngoại hoặc là ở rất xa. Ba Cao cùng mẹ Cao sinh được 3 đứa con, trưởng nữ Cao Hân, trưởng nam Cao Phàm, còn có em trai Cao Nhân. Nói tóm lại, đêm nay người sắp gặp không nhiều lắm, cộng thêm Cao lão gia nữa tổng cộng mới 5 người thôi.
Cùng Cao Phàm đứng trước cửa lớn nhà họ Cao, lòng bàn tay của tôi có chút toát mồ hôi lạnh. Nói không khẩn trương thì quá gạt người rồi.
Cao Phàm đầu tiên là gắt gao nắm lấy bàn tay tôi âm thầm cổ vũ, sau đó thân mật ôm lấy tôi đi vào Cao gia.
Đi vào phòng khách, tôi nhìn thấy ba Cao cùng mẹ Cao, ba Cao trên tinh thần là lúc nào cũng đẹp trai như vậy, mẹ Cao thì rất đáng yêu, ngồi bên cạnh mẹ Cao là một thai phụ xinh đẹp, hình như là chị hai của Cao Phàm Cao Hân, tuy nàng đang mang thai, nhưng diễm lệ vẫn y nguyên không giảm, còn có một thằng nhóc vừa thấy tôi liền bày cái mặt thối xem ra chính là Cao gia em út Cao Nhân rồi, cuối cùng chính là vị không thể bỏ qua Cao gia lão tử, tuy đầu đầy tơ bạc, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, nhưng thần thái sáng láng, anh tuấn vẫn y nguyên, chẳng may là ông nhìn tôi không giận mà uy. ( ra uy)
Xem ra nói thế gia mỹ nam Cao gia tuyệt không ngoa chút nào.
Cao Phàm giới thiệu từng người với tôi.
Nhìn ra được mẹ Cao cùng Cao gia đại tỷ rất yêu thích tôi, nhưng mà nam nhân Cao gia, ngoại trừ ba Cao, Cao gia lão tử cùng em út Cao Nhân kia đối với tôi không có yêu mến như vậy.
Cao gia ăn cơm rất sớm, đúng 6 giờ dọn cơm.
Chúng tôi ngồi ở trước bàn cơm chuẩn bị ăn cơm.
Chương 12: Hồng Môn Yến bắt đầu
Không biết là thói quen của kẻ có tiền hay là cái gì, món nào nằm trên bàn cũng chỉ nằm gọn trong một cái đĩa tinh xảo nho nhỏ, mặc dù có hơn mười đĩa, nhưng mà căn bản số lượng không đủ tôi nhét kẽ răng nha.
Vì muốn bảo trì hình tượng trước mặt Cao gia lão tử, tôi tận lực ăn cơm một cách cực kỳ thục nữ. Còn Cao gia tiểu đệ Cao Nhân dám đối nghịch tôi, tôi gắp món nào hắn tranh món đó.
Hay cho tên xú tiểu tử nhà cậu, không phải là cái tình tiết luyến huynh (yêu anh trai) nghiêm trọng của sinh viên năm nhất đó chứ, không phải nhỏ tuổi hơn chị mày sao, mà còn cái người mà cậu yêu thích đừng nói là chồng chị nha?
Hừ, tôi dưới đáy lòng hừ vài cái, sau đó rất xấu xa nhìn hắn cười.
Quay đầu đối Cao Phàm làm nũng cười, nhờ hắn lấy giúp tôi đĩa rau, Cao Phàm cũng cao độ phối hợp, chúng ta tựa như một đôi vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, tôi thấy mẹ Cao hớn hở ra mặt luôn a.
Chẳng phải diễn trò thôi sao, tôi đây từng tốt nghiệp một lớp diễn xuất nghiệp dư đó nha.
Cao Nhân là bị tôi chọc cho giận gần chết, nhưng Cao gia lão tử chưa biểu hiện nào, gương mặt không biểu tình gì mới thực sự đáng sợ, tôi hoàn toàn nhìn không ra ông đang suy nghĩ cái gì.
Bữa tối rất nhanh chấm dứt, nguyên lai tưởng rằng là tôi suy nghĩ quá nhiều, căn bản không phải là Hồng Môn Yến gì đó, Cao gia lão tử nhà người ta thật ra không muốn chỉnh tôi, có thể rất nhanh trở về nhà, ai ngờ. . . . . .
"Tiểu Nhã, theo ông đến thư phòng ." Cao gia lão tử giống như như âm thanh Địa ngục đột nhiên vang lên.
Da đầu của tôi tê rần, lông tơ lập tức dựng đứng lên.
Ngoại trừ Cao Nhân, những người khác đều tặng tôi một ánh mắt ngầm cổ vũ cố gắng lên. Đặc biệt Cao Phàm, còn đứng đứng dậy ôm tôi một cái.
Mọi người đang ở lầu một, mà thư phòng là ở lầu hai.
Cái gì nên đến sẽ phải đến, cái nháy mắt bên phải đầy tai ương kia linh nghiệm như vậy sao?
Tôi từng bước nặng nề đi vào thư phòng, đứng trước bàn làm việc của Cao gia lão tử .
Cao gia lão tử duy trì im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, mà tôi cũng là lẳng lặng nhìn ông ấy.
Thử sức chịu đựng ư? Hừ, Who sợ Who chứ?
Có lẽ do trước khi ra cửa tôi đã nhỏ mắt sẵn, cho nên lần này tôi kiên trì được khá lâu.
Cao gia lão tử rốt cục buông tha cho cái hành động ấu trĩ nọ, cho phép tôi ngồi xuống.
"Diệp Nhã, cô cũng đã biết trong suy nghĩ của tôi cháu dâu không phải là cô ?" Bắt đầu rồi.
Tôi gật gật đầu.
Đùa hoài, ngài cũng đã tự nói ra, chẳng lẽ tôi còn muốn giả vờ không biết nữa sao.
Có lẽ là do nhu thuận của tôi khiến hắn thưởng thức, ông thoả mãn gật đầu, nói tiếp: "Nói thật, cô và Cao Phàm nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối, khác biệt với vị tiểu thư họ Đường kia. . . . . ."
Tiếp theo ông rất ý vị tán thưởng cái vị Đường tiểu thư kia cỡ nào có khí chất a, cỡ nào vĩ đại a ..., nghe một hồi tôi ngáp ngắn ngáp dài luôn.
Thừa dịp hắn thao thao bất tuyệt, tôi xem cách bài trí của căn phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ đồ trà và cờ vây.
Thật vất vả, thừa dịp Cao gia lão tử rốt cục nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi thong thả nói: "Ông nội, ngài là người từng trải, cũng nên biết miễn cưỡng là không hạnh phúc, cháu cùng Cao Phàm là yêu nhau mà kết hôn , hơn nữa. . . . . ."
Tôi dừng lại một chút, nói: "Vị Đường tiểu thư hoàn mỹ kia biết cùng ngài pha trà đánh cờ vây sao?"
Ha ha, quả nhiên, Cao gia lão tử hai mắt sáng lên, không chắc chắn hỏi: "Nha đầu, con biết đánh cờ vây sao?
Xem đi, giải trí của người già thực ra rất là đơn giản, không phải pha trà thì cũng đánh cờ vây. Cái này còn không phải ngài bị tôi tóm gáy rồi sao? Chuyển xưng hô từ Diệp Nhã biến thành nha đầu nhanh như vậy.
Theo tôi suy đoán, lão gia tử vô cùng yêu mến pha trà cùng cờ vây, chỉ là người nhà tựa hồ không thể nào thỏa mãn yêu thích của hắn được, mà Đường tiểu thư hoàn mỹ như vậy càng không muốn tiêu tốn thời gian cùng hắn chơi, cho nên. . . . . . Xem ra tôi còn là có cơ hội trở tay nha.
Pha trà không làm khó được tôi, dù sao cũng là bị mẹ già bức đến chuyên nghiệp, mà cờ vây thì là hứng thú của tôi, cho nên chúng ta xem như hợp ý đi.
Nói nhiều cũng không giải quyết được gì, chúng tôi gấp rút chuyển qua bàn luận nghệ thuật nâng trà cắm hoa đánh cờ.
Tải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
Giữa trưa, Cao Phàm đúng giờ từ thư phòng hiện thân đi vào phòng khách.
Chẳng lẽ có đàn ông có sự nghiệp đều bận rộn như vậy sao? Cả Chủ nhật cũng muốn ngồi thư phòng làm việc.
Chứng kiến năng lực thích ứng siêu cường của tôi, Cao Phàm bội phục nhìn tôi, rồi đi vào bếp, tự giác nấu cơm trưa cho cả hai.
Hạnh phúc quá đi, tôi uốn éo trên sô pha mà không khỏi nẩy sinh thêm mấy phần hảo cảm với Cao Phàm, đàn ông biết làm cơm đúng là đàn ông tốt.
Đúng lúc này, mắt phải tôi hung hăng nhảy mấy cai.
Tục ngữ nói trái nhảy tài (tài lợi), phải nhảy tai( tai hoạ), mặc dù hơi mê tín, nhưng đối với tôi không phải là không linh ứng.
Nếu là trái nhảy tài linh nghiệm như lời đồn thì không sao, có ai ngại mình nhiểu tiền đâu ? Có thể hết lần này tới lần khác, nhảy tài mất linh coi như xong, mắt phải nhảy tai ngược lại nhiều lần linh nghiệm! Chẳng lẽ lần này lại có chuyện không tốt gì sắp phát sinh
Tâm trạng tôi vốn đang bị ảnh hưởng vì vụ mắt phải, vừa nhìn thấy tay nghề tuyệt vời của Cao Phàm vừa được dọn ra đầy bàn, lập tức đem chuyện mới rồi ném ra... sau đầu, ăn cơm hoàng đế lớn, chuyện còn lại tính sau đi.
Các bằng hữu đều nói xem tôi ăn là một loại hưởng thụ, bởi vì tôi ăn bất cứ cái gì biểu hiện đều rất hưởng thụ, vốn là, trên đời ăn uống là thú vui số 1 của tôi, tiếp theo là thú lựa đồ ăn yêu thích, cho nên tôi vô cùng biết hưởng thụ ! Cuối cùng cũng là là tối quan trọng nhất, tôi không bao giờ lãng phí lương thực, bởi vì cha từ nhỏ đã giáo dục tôi: lãng phí là tột rất lớn! Trong mắt của tôi, lãng phí là một loại hành vi rất giảm thọ.
Cao Phàm hẳn là rất có cảm giác thành tựu mới đúng, bởi vì mỗi bữa tôi đều chén sạch tới hạt cuối cùng.
Lúc tôi ăn no thoả mãn ợ lên một cái, Cao Phàm trầm thấp điện giật nói: "Thật ra hôm nay đã nói về nhà anh ăn cơm, nhưng là mẹ lo lắng em ngày hôm qua vừa dọn đến cho nên mệt mỏi, cho nên sửa lại thời gian. . . . . . Em cũng biết đấy. . . . . ."
Sửa thời gian chuyện tôi biết rõ, hơn nữa cực lực đồng ý, mẹ Cao thật sự là người tốt, tôi dưới đáy lòng mãnh liệt khen một cái.
"Nhưng mà. . . . . ."
Nhưng mà? Không biết sao mỗi lần nghe cái từ chuyển hướng này tôi thường có dự cảm không tốt.
"À. . . . . ." Cao Phàm ấp a ấp úng nói tiếp: "Nhưng mà ông nội nói muốn gặp cháu dâu sớm một chút. . . . . . Cho nên quyết định hay là theo kế hoạch đêm nay cùng nhau ăn cơm. . . . . ."
Chờ một chút, tôi như thế nào đánh hơi thấy mùi nguy hiểm tản ra đâu đây.
"Cái đó, ông anh có thương anh không?"
Cao Phàm gật gật đầu.
"Có điều là, ông anh thật ra là phản đối anh cùng em kết hôn chứ gì? Bởi vì ông đã sớm giúp anh tìm ra cháu dâu do ông chỉ định ?"
Cao Phàm giật mình, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi.
Kỳ thật không cần hắn trả lời tôi cũng đã theo nét mặt của hắn mà tìm ra đáp án.
Tôi lấy tay chống đầu, đau đầu nói: "Không cần sùng bái em vậy đâu, bởi vì ngôn tình tiểu thuyết thường xuyên có loại tình tiết cũ rích này mà, em chỉ thử thời vận nói lung tung thôi. . . . . . Ai ngờ trúng thiệt. . . . . ."
Cao Phàm xin lỗi cười cười, nói: "Kỳ thật em nói đều trúng, ông xác thực là đã sớm chỉ định đối tượng kết hôn cho anh, vấn đề là anh không thương cô ấy, hơn nữa cùng cô ấy kết hôn, có thể nói anh sẽ bị mất tự do hoàn toàn, vì vậy anh đã kết hôn với em, cho nên bởi vì như thế, ông sẽ đối với ngươi. . . . . . Ặc. . . . . Cái đó. . . . . . Chính là. . . . . . Không hài lòng. . . . . ." Tên này càng nói thanh âm càng nhỏ.
Hoá ra như vậy. . . . . .
Tôi đột nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn, không chắc lắm, hỏi: "Chẳng lẽ bữa tối hôm nay chính là Hồng Môn Yến trong truyền thuyết sao?"
Cao Phàm rất thành thực dùng sức gật gật đầu.
Có lẽ nào như vậy . . . . . .
Bài kiểm tra hồi còn đi học còn dặn trước một ngày, hiện tại cách Hồng Môn Yến mới còn có mấy giờ, cái tên này không nói sớm cho tôi biết thì thôi, vậy mà còn có thể giả ngu, làm người không biết không có tội nữa chứ. . . . . .
Trông thấy tôi mất ý chí chiến đấu nằm rạp trên bàn cơm, Cao Phàm cố gắng khai thông tư tưởng cho tôi: "Tiểu Nhã! Tỉnh lại đi em! Vì tương lai của chúng ta! Tự do của chúng ta! Phải dựa vào biểu hiện của em đêm nay đó! Kỳ thật ông cũng không khó tính lắm đâu, anh tin tưởng dùng trí thông minh của em, nhất định sẽ sáng tạo kỳ tích mà!"
Hắn nói như kỳ tích đã xuất hiên rồi á, dễ dàng vậy sao. . . . . .
Tôi đột nhiên có cảm giác quẹt phải tàu cướp biển, hắn tối nay là rõ ràng là đem tôi ném vào đống lửa đó. . . . . .
Ông nội Cao người ta rõ ràng đã không thích tôi, còn muốn tôi thấy chết xông lên nữa sao. . . . . .
Tôi hận không thể ly hôn nha!
Tôi oán hận liếc Cao Phàm, đứng dậy, trở về phòng.
Cao Phàm nóng nảy, một phát bắt được tay của tôi, nhìn tôi khó hiểu.
Tôi nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, nói thật nhỏ: "Yên tâm, em sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu, em chỉ là muốn trở về phòng ngủ một giấc thật no, dưỡng tinh thần, đêm nay cùng Cao lão gia đàm đạo thật tốt."
Cao Phàm vui vẻ, tiễn tôi đến cửa phòng còn nịnh nọt nói nhất định đúng giờ sẽ gọi tôi dậy.
Thôi quên đi, thuận theo tự nhiên là lý tưởng của tôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có chuyện gì để đêm nay nói sau.
Có lẽ là sáng nay dậy quá sớm, hiện tại mắt mỏi quá, tôi ngã đầu liền ngủ luôn.
Cao Phàm đúng 4 giờ đánh thức tôi.
Tôi ăn mặc đơn giản một chút, lựa chọn một bộ đồ tây màu đen thoạt nhìn rất gọn gàng. Vì sao lại chọn màu đen? Bởi vì màu đen nhìn gầy a! Đem tóc buộc cao, kiên trì đeo mắt kiếng, có khác chính là lần này tôi mang đồ trang sức trang nhã. Cả người thoạt nhìn rất có tinh thần lại thoải mái.
Cao Phàm đối với tạo hình của tôi rất là thoả mãn, đối với tâm trạng đối với trước và sau khi tôi đi ngủ thay đổi có điểm khó hiểu.
Trên xe Cao Phàm nhịn không được hỏi tôi: "Ban đầu không phải mất hết ý chí chiến đấu sao? Như thế nào ngủ một giấc cả người sức sống bắn ra bốn phía a? Nói như vậy em đã có phương pháp xử lí đối phó ông rồi hả?"
Tôi nhìn Cao Phàm thần bí cười, bảo trì trầm mặc.
Nói đùa, làm sao có biện pháp nhanh như vậy hả, theo tính toán xấu nhất của tôi cùng lắm thì ly hôn, nếu như bị Cao Phàm biết tôi ngay từ đầu đã có ý nghĩ tiêu cực như vậy, không bị hắn bóp chết mới là lạ, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn biết rõ ý nghĩ của tôi.
Trên đường tôi đã tìm hiểu sơ qua nhà họ Cao này: nhà có rất nhiều thành viên, Cao lão gia tổng cộng có 8 đứa con, nhưng mà ba ba của Cao Phàm chính là người mà ông ấy thương nhất, cho nên từ trước đến nay đều ở chung với Ba Cao, về phần những đứa con khác không di dân di dân, thì cũng xuất ngoại xuất ngoại hoặc là ở rất xa. Ba Cao cùng mẹ Cao sinh được 3 đứa con, trưởng nữ Cao Hân, trưởng nam Cao Phàm, còn có em trai Cao Nhân. Nói tóm lại, đêm nay người sắp gặp không nhiều lắm, cộng thêm Cao lão gia nữa tổng cộng mới 5 người thôi.
Cùng Cao Phàm đứng trước cửa lớn nhà họ Cao, lòng bàn tay của tôi có chút toát mồ hôi lạnh. Nói không khẩn trương thì quá gạt người rồi.
Cao Phàm đầu tiên là gắt gao nắm lấy bàn tay tôi âm thầm cổ vũ, sau đó thân mật ôm lấy tôi đi vào Cao gia.
Đi vào phòng khách, tôi nhìn thấy ba Cao cùng mẹ Cao, ba Cao trên tinh thần là lúc nào cũng đẹp trai như vậy, mẹ Cao thì rất đáng yêu, ngồi bên cạnh mẹ Cao là một thai phụ xinh đẹp, hình như là chị hai của Cao Phàm Cao Hân, tuy nàng đang mang thai, nhưng diễm lệ vẫn y nguyên không giảm, còn có một thằng nhóc vừa thấy tôi liền bày cái mặt thối xem ra chính là Cao gia em út Cao Nhân rồi, cuối cùng chính là vị không thể bỏ qua Cao gia lão tử, tuy đầu đầy tơ bạc, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, nhưng thần thái sáng láng, anh tuấn vẫn y nguyên, chẳng may là ông nhìn tôi không giận mà uy. ( ra uy)
Xem ra nói thế gia mỹ nam Cao gia tuyệt không ngoa chút nào.
Cao Phàm giới thiệu từng người với tôi.
Nhìn ra được mẹ Cao cùng Cao gia đại tỷ rất yêu thích tôi, nhưng mà nam nhân Cao gia, ngoại trừ ba Cao, Cao gia lão tử cùng em út Cao Nhân kia đối với tôi không có yêu mến như vậy.
Cao gia ăn cơm rất sớm, đúng 6 giờ dọn cơm.
Chúng tôi ngồi ở trước bàn cơm chuẩn bị ăn cơm.
Chương 12: Hồng Môn Yến bắt đầu
Không biết là thói quen của kẻ có tiền hay là cái gì, món nào nằm trên bàn cũng chỉ nằm gọn trong một cái đĩa tinh xảo nho nhỏ, mặc dù có hơn mười đĩa, nhưng mà căn bản số lượng không đủ tôi nhét kẽ răng nha.
Vì muốn bảo trì hình tượng trước mặt Cao gia lão tử, tôi tận lực ăn cơm một cách cực kỳ thục nữ. Còn Cao gia tiểu đệ Cao Nhân dám đối nghịch tôi, tôi gắp món nào hắn tranh món đó.
Hay cho tên xú tiểu tử nhà cậu, không phải là cái tình tiết luyến huynh (yêu anh trai) nghiêm trọng của sinh viên năm nhất đó chứ, không phải nhỏ tuổi hơn chị mày sao, mà còn cái người mà cậu yêu thích đừng nói là chồng chị nha?
Hừ, tôi dưới đáy lòng hừ vài cái, sau đó rất xấu xa nhìn hắn cười.
Quay đầu đối Cao Phàm làm nũng cười, nhờ hắn lấy giúp tôi đĩa rau, Cao Phàm cũng cao độ phối hợp, chúng ta tựa như một đôi vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, tôi thấy mẹ Cao hớn hở ra mặt luôn a.
Chẳng phải diễn trò thôi sao, tôi đây từng tốt nghiệp một lớp diễn xuất nghiệp dư đó nha.
Cao Nhân là bị tôi chọc cho giận gần chết, nhưng Cao gia lão tử chưa biểu hiện nào, gương mặt không biểu tình gì mới thực sự đáng sợ, tôi hoàn toàn nhìn không ra ông đang suy nghĩ cái gì.
Bữa tối rất nhanh chấm dứt, nguyên lai tưởng rằng là tôi suy nghĩ quá nhiều, căn bản không phải là Hồng Môn Yến gì đó, Cao gia lão tử nhà người ta thật ra không muốn chỉnh tôi, có thể rất nhanh trở về nhà, ai ngờ. . . . . .
"Tiểu Nhã, theo ông đến thư phòng ." Cao gia lão tử giống như như âm thanh Địa ngục đột nhiên vang lên.
Da đầu của tôi tê rần, lông tơ lập tức dựng đứng lên.
Ngoại trừ Cao Nhân, những người khác đều tặng tôi một ánh mắt ngầm cổ vũ cố gắng lên. Đặc biệt Cao Phàm, còn đứng đứng dậy ôm tôi một cái.
Mọi người đang ở lầu một, mà thư phòng là ở lầu hai.
Cái gì nên đến sẽ phải đến, cái nháy mắt bên phải đầy tai ương kia linh nghiệm như vậy sao?
Tôi từng bước nặng nề đi vào thư phòng, đứng trước bàn làm việc của Cao gia lão tử .
Cao gia lão tử duy trì im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, mà tôi cũng là lẳng lặng nhìn ông ấy.
Thử sức chịu đựng ư? Hừ, Who sợ Who chứ?
Có lẽ do trước khi ra cửa tôi đã nhỏ mắt sẵn, cho nên lần này tôi kiên trì được khá lâu.
Cao gia lão tử rốt cục buông tha cho cái hành động ấu trĩ nọ, cho phép tôi ngồi xuống.
"Diệp Nhã, cô cũng đã biết trong suy nghĩ của tôi cháu dâu không phải là cô ?" Bắt đầu rồi.
Tôi gật gật đầu.
Đùa hoài, ngài cũng đã tự nói ra, chẳng lẽ tôi còn muốn giả vờ không biết nữa sao.
Có lẽ là do nhu thuận của tôi khiến hắn thưởng thức, ông thoả mãn gật đầu, nói tiếp: "Nói thật, cô và Cao Phàm nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối, khác biệt với vị tiểu thư họ Đường kia. . . . . ."
Tiếp theo ông rất ý vị tán thưởng cái vị Đường tiểu thư kia cỡ nào có khí chất a, cỡ nào vĩ đại a ..., nghe một hồi tôi ngáp ngắn ngáp dài luôn.
Thừa dịp hắn thao thao bất tuyệt, tôi xem cách bài trí của căn phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ đồ trà và cờ vây.
Thật vất vả, thừa dịp Cao gia lão tử rốt cục nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi thong thả nói: "Ông nội, ngài là người từng trải, cũng nên biết miễn cưỡng là không hạnh phúc, cháu cùng Cao Phàm là yêu nhau mà kết hôn , hơn nữa. . . . . ."
Tôi dừng lại một chút, nói: "Vị Đường tiểu thư hoàn mỹ kia biết cùng ngài pha trà đánh cờ vây sao?"
Ha ha, quả nhiên, Cao gia lão tử hai mắt sáng lên, không chắc chắn hỏi: "Nha đầu, con biết đánh cờ vây sao?
Xem đi, giải trí của người già thực ra rất là đơn giản, không phải pha trà thì cũng đánh cờ vây. Cái này còn không phải ngài bị tôi tóm gáy rồi sao? Chuyển xưng hô từ Diệp Nhã biến thành nha đầu nhanh như vậy.
Theo tôi suy đoán, lão gia tử vô cùng yêu mến pha trà cùng cờ vây, chỉ là người nhà tựa hồ không thể nào thỏa mãn yêu thích của hắn được, mà Đường tiểu thư hoàn mỹ như vậy càng không muốn tiêu tốn thời gian cùng hắn chơi, cho nên. . . . . . Xem ra tôi còn là có cơ hội trở tay nha.
Pha trà không làm khó được tôi, dù sao cũng là bị mẹ già bức đến chuyên nghiệp, mà cờ vây thì là hứng thú của tôi, cho nên chúng ta xem như hợp ý đi.
Nói nhiều cũng không giải quyết được gì, chúng tôi gấp rút chuyển qua bàn luận nghệ thuật nâng trà cắm hoa đánh cờ.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
191/3772