Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát
Lượt xem : |
t lắm.
Mỹ Ngọc thoáng ưu tự Cô biết rõ Đông Phong là người rất nghiêm khắc. Biết đâu anh ấy tự ái và có quyết định ấy thật đối với Tiểu Băng. Cô thật sự không thể nào đoán nổi những ý nghĩ trong đầu cô ta.
Mỹ Ngọc xem Tiểu Băng như 1 cô em nhỏ. Cái nạn mà Tiểu Băng gặp phải, cô rất muốn chia sẻ với con bé.
Mỹ Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Em đừng có vì chút tự ái cỏn con mà làm hỏng việc. Anh Phòng là người hiểu chuyện, chị tin anh ấy không nhỏ mọn như vậy. Nếu như xảy ra trường hợp xấu nhất, chị sẽ đích thân gặp giám đốc yêu cầu giữ em lại. Trước mắt, em đừng có bi quan, cứ làm việc bình thường. Chờ xem thái độ của giám đốc ra sao.
Tiểu Băng lẳng lặng gật đầu. Mỹ Ngọc tiếp:
- Em đã nói chuyện này với ngoại chưa.
- Dạ, rồi.
- Chuyện chưa có gì nghiêm trọng mà em cứ làm như sắp chết đên nơi. Ngoại sẽ buồn và lo lắng cho coi. Em thật là hư đó Băng.
Như trút được nỗi lòng, Tiểu Băng cười chúm chím:
- Em sorry, cũng vì tính hiếu thắng mà mọi người phải rối lên vì em. Lần này em công nhận là mình có lỗi.
Khẽ lườm Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cười:
- Vậy thì ra ngoài làm việc cho tốt. Hy vọng là sau cơn mưa trời lại sáng.
Tiểu Băng trở về chỗ ngồi. Cô cắm cúi chăm chú vào màn hình, chuyên đi hay ở đối với cô chẳng còn quan trọng. Trước mắt phải làm tốt công việc thường nhật, những viêc còn lại sẽ tính sau. Chuyện gì tới thì tự khắc tới, lo lắng làm gì cho ốm cả người.
Liên tiếp nhiều tuần sau đó, Tiểu Băng vẫn không nghe giám đốc đả động gì tới chuyện hôm nọ. Cô có vẻ yên tâm và tự tin hơn.
Tiểu Băng nghĩ thầm: “Nếu Đông Phong trả đũa bằng cách cho cô nghỉ việc, cô sẽ không phục anh tạ Và trước khi bỏ đi, cô sẽ làm công tác tư tưởng giùm anh tạ Nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nói huỵch toẹt rằng đàn ông không nên ích kỷ, sống phải biết người biết tạ”
Nhưng may mắn là điều đó vẫn chưa xảy ra. Vì vậy Tiểu Băng cũng dần quên khuấy đi mất.
Mỗi sáng vẫn đều đặn đến công ty làm. Chiều về phụ ngoại coi tiệm hoa. Cô và Đông Phong chưa có cơ hội cham trán. Tạm thời Tiểu Băng xem như không có gì xảy ra.
Nhẹ nhàng sắp xếp lại mấy chậu hoa cho đẹp, Tiểu Băng nghiêng đầu ngắm nghía và lẩm bẩm:
- Giờ thì tuyệt rồi. Bất cứ cái gì mà có bàn tay Tiểu Băng nhúng vào đều trở nên dễ thương và sáng đẹp hơn. Ngoại thật lẩm cẩm khi cắm hoa lộn tùng phèo cả, nhìn không có thẩm mỹ chút nào, chán ơi là chán.
Gom mớ lá úa cho vào giỏ rác, Tiểu Băng thở phải khoan khoái. Sáng nay, ngoại cùng mấy bà bạn đi lễ chùa, Tiểu Băng được ngoại ưu cái giao nhiệm vụ trộng coi tiệm hoa.
Cô vui vẻ gật đầu mà không 1 lời phàn nàn. Mong ước duy nhất của cô là ngoại luôn khoẻ mạnh và ở mãi bên cô.
Với lấy cây kéo và cuộn ruy – băng, Tiểu Băng tỉ mỉ kết một giỏ hoa hồng bạch.
Chỉ còn vài phút nữa khách sẽ đến lấy giỏ hoa, Tiểu Băng nghĩ mình phải nhanh tay hơn một chút. Cô không ngờ công việc dọn dẹp lặt vặt lại tốn nhiều time đến vậy.
Chọn những cành hồng còn búp và chỉ hơi hé nhuỵ, tay Tiểu Băng thoăn thoắt kết hoa vào giỏ. Loáng cái, cô đã có 1 giỏ hoa vừa sang trọng, vừa quý phái.
Ngắm nghía thêm 1 lúc lâu, Tiểu Băng mới vừa ý với tác phẩm của mình. Cô cẩn thận đặt nó lên kệ, miệng hát líu lo một bài ca vui nhộn.
- Cô ơi! Bán cho tôi bó hoa.
Tiểu Băng giật mình quay lai. Cô nghĩ bụng:
- “Vừa mở cửa đã có hai, ba người mua hoa. Chắc hôm nay đắt hàng cho xem.”
Cô vui vẻ nói:
- Dạ. Anh mua loại hoa nào ạ?
- Thứ nào cũng được. Cô cứ lấy đại giùm tôi mốt bó.
Tiếng nói hơi quen làm Tiểu Băng ngờ ngợ. Cô quay hẳn người lại và thật bất ngờ khi nhận ra Đông Phong:
- Giám… giám… đốc
Đông Phong cũng kêu lên:
- Ồ, Tiểu Băng! Là cô à? Cô làm gì ở đây thế?
Lấy lại bình tĩnh, Tiểu Băng khẽ đáp:
- Hôm nay là ngày nghỉ, nên tôi ra trông hàng cho ngoại.
Đông Phong cười cười:
- Nhà Tiểu Băng ở đây à?
- Vâng.
- Cô giỏi nhỉ! Vừa làm việc, vừa phụ ngoại bán hoa nữa đấy.
Tiểu Băng nhún vai:
- Có gì lạ, thưa giám đốc. Ngoại tôi đã gì nên tôi nghĩ mình có bổn phận giúp đỡ phầ nào công việc, vậy thôi.
Đông Phong nheo đuôi mắt:
- Tiểu Băng bây giờ có vẻ ngoan hơn so với lúc ở company.
Hơi đỏ mặt, nhưng Tiểu Băng vẫn đáp bằng giọng tỉnh queo:
- Giám đốc thấy vậy à? Riêng tôi, tôi thấy mình bình thường như mọi hôm.
Đông Phong nhún vai, cô nàng lại chuẩn bị gây hấn nữa đây. Anh phải dè chừng cái mồm có đôi môi hồng quyến rũ, nhưng toàn thốt ra những điều chua ngoa chết người.
Đông Phong hỏi bằng giọng quan tâm:
- Cô vẫn đi làm bình thường chứ? Công việc ở công ty hợp với cô không?
Khẽ gâtj đầu, Tiểu Băng cười khoe hai má lúm đồng tiền. Cô vui vẻ đáp:
- Rất hợp nữa kìa. Hiện tại không có gì làm tôi thích thú bằng công việc tôi đang phụ trách. Một sinh viên vừa ra trường như tôi, tìm được một chỗ làm đúng với khả năng của mình rất hiếm. Tôi là người may mắn trong số đó.
Đông Phong đùa:
- Cô có nghĩ ràng mình có quới nhân giúp đỡ không?
Tiểu Băng hồn nhiên nói:
- Làm gì có chuyện đó. Giám đốc mà cũng tin những chuyện có vẻ thần bí ư?
Nhướng mày, Đông Phong đáp tỉnh rụi:
- Tin chứ. Không những một mà tới hai quới nhân theo ủng hộ cô nữa đấy. Một ở sát bên cạnh tôi, còn một thì cùng phòng với cô.
Tiểu Băng tròn mắt hỏi:
- Ai thế nhỉ? Sao tôi không biết vậy kìa?
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, Đông Phong phì cười, anh nói:
- Tôi nhắc giùm cô nhé. Chuyện hiểu lầm hôm nọ Ở phòng tôi đấy, cô nhớ chưa?
Nghe Đông Phong nhắc lại, Tiểu Băng đỏ mặt. Cô lí nhí:
- Tôi vẫn chưa quên cảm giác bất ngờ hôm đó thưa giám đốc.
- Cũng vì chuyện đó mà tôi liên tiếp bị “khủng bố tinh thần”. Nghĩ lại mà ớn lạnh xương sống.
- Ý giám đốc là…
Đông Phong khoát tay nói luôn:
- Thằng Nguyên nó tưởng tôi tự ái sẽ cho cô thôi việc. Thế là cả tuần sau đó, nó cứ đeo theo ca cẩm lẫn như dỗ ngọt tôi như con trẻ. Hắn bảo tôi thông cảm cho cô, đừng vì chuyện nhỏ mà xé ra tọ Kế đó lại là Mỹ Ngọc gọi điện thoại tới hăm doa. tùm lum. Cô có 2 hậu thuẫn thật dễ nể ghê.
Vỡ lẽ, Tiểu Băng cười khúc khích. Cô dẩu đôi môi hồng, phán:
- Lỗi cũng do giám đốc một phần. Ai biểu ông không nói sớm hơn một tí.
Đông Phong vờ rùn vai:
- Nhờ vậy tôi mới thấy hết bản lĩnh của cộ Vả lại lúc đó, tôi có ý định nói cho cô hiểu, nhưng ngặt nỗi cô có chừa cho tôi tí ti cơ hội nào đâu. Hoàn cảnh lú đó dở khóc, dở cười… đành phải ngồi yên chịu trận cho cô hài tôi.
Cúi mặt mâm mê chéo áo, Tiểu Băng làm thinh không nói gì.
Nhìn cử chỉ lóng ngóng tội nghiệp của Tiểu Băng, Đông Phong nhún vai nói tiếp:
- Những chuyện cỏn con ấy với tôi không có gì quan trọng cả. Tiểu Băng đừng ngại, tôi không nhỏ mọn đến độ cho cô thôi việc đâu.
Nghe anh ta nói, Tiểu Băng thở phào khoan khoái. Cô nhỏ nhẹ đáp:
- Cũng là do tôi bộp chộp. Giám đốc đừng để bụng, xem như hôm nay tôi xin lỗi ông vậy.
Đông Phong hóm hỉnh:
- Tôi không còn nhớ gì cả. Tiểu Băng đừng khách sáo. – Nhìn vào đôi mắt đẹp của cô anh tiếp – Công việc ở phòng kinh doanh rất cực, cô không bị áp lực đấy chứ?
Tiểu Băng lắc đầu:
- Ồ không! Tuy hơi cực vì phải thường xuyên tiếp xúc với khách, nhưng công việc thì vui lắm. – Cô chúm chúm môi đùa – Tôi chỉ thất buồn và thất vọng khi không còn làm ở đó nữa.
- Giờ thì yên tâm rồi chứ, cô bé?
Tiểu Băng cúi mặt trán tia mắt ấm áp của Đông Phong. Ở gần anh ta, cô như bị đôi mắt đẹp ấy thu hút.
Tiểu Băng nghĩ bụng: “Đông Phong cũng dễ mến quá chứ. Nhất là chuyện anh ta không chấp lỗi cô vì vệc hôm nọ”
Đông Phong vờ rên rỉ:
- Cô chủ! Khách đến cả buổi mà không được mời ngồi 1 tí, cặp giò của tôi mỏi rã rời cả rồi.
Tiểu Băng giật mình. Cô thật đoảng khi chuyện tế nhị như vậy mà cô cũng không làm được.
Vội kéo cái ghế nhựa, cô cười biết lỗi:
- Giám đốc ngồi nghỉ đi, ông muốn tôi gói loại hoa nào?
Đông Phong nheo mắt:
- Cô thấy thích loại hoa nào thì gòi. Nói thật, tôi không để ý lắm vào ý nghĩa của nó.
Tiểu Băng kêu lên:
- Nhưng tôi phải biết ông tặng ai để còn chọn chứ.
- Phiền phức thế à?
Tiểu Băng im lặng gật đầu. Đông Phong nhún vai nói:
- 1 cô gái và 1 ông già, chỉ thế thôi.
Tiểu Băng với lấy cây kéo và chọn những cành hoa thật đẹp. Cô khéo léo kết thành hai bó.
Đông Phong chăm chú nhìn vào gương mặt trắng hồng của Tiểu Băng. Với bộ đồ lụa mặc nhà thật đơn sơ, mái tóc được cô cột cao lên bằng sợi dây thun, vậy mà Đông Phong cảm thấy cô đẹp hơn lên, đẹp một cách tinh khiết.
Sau một lúc cặm cúi với hao và bao kiếng, Tiểu Băng đã kết thành 2 bó hoa khá dễ thương. Cô đứng lên và nói:
- Xong rồi. Ông vừa ý chứ, ông giám đốc.
Đông Phong lơ đễnh nói:
- Đẹp lắm.
Bắt gặp ánh mắt lạ lâm của Đông Phong, Tiểu Băng đỏ mặt cúi xuống. Cử chỉ dễ thương rất nữ tính làm tim Đông Phong đập sai một nhịp.
Tiểu Băng bặm môi:
- Hai bó hoa này, tôi xin tặng giám đốc. Hy vọng nó sẽ làm bạn gái ông hài lòng.
Đông Phong sực tỉnh. Anh móc túi lấy tờ giấy bạc, nhẹ nhàng để vào tay Tiểu Băng và bóp nhẹ, giọng ấm áp:
- Bán hoa mà không lấy tiền, thế nào cũng bị đánh đòn đấy, cô bé. – Anh cười tươi nửa đùa, nửa thật. – Tôi sẽ nhận hoa của Tiểu Băng vào một dịp khác mà phải thật ý nghĩa nữa kìa. Còn bây giờ thì chưa phải lúc.
Ôm 2 bó hoa trên tay, Đông Phong quay lưng bước đi. Ra tới ngoài, anh nói vọng vào:
- Đừng gọi tôi một cũng giám đốc, mà hai cũng giám đốc, nghe có vẻ xa lạ quá. Còn nữa, tôi chưa già lắm đê nhận tiếng… ông.
Nói rồi anh lên xe vọt đi mất để một chút xíu xuyến xao trong tim Tiểu Băng qua lời nói đầy ẩn ý lúc nãy.
Ông Quang xốc lại túi du lịch trên vai, móc lấy cặp kính đen to bản đeo vào, ông hắng giọng:
- Thuỷ Tiên! Em chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi chứ? Thằng Phong sắp tới rồi đấy.
Cô gái hờ hững quay lại, giọng cô lạnh nhạt:
- Tới thì đã sao? Anh làm gì mà khẩn trương thế?
Ông Quang tặc lưỡi:
- Dặn em trước cho chắc ăn. Nhớ tí nữa nó tới em nhớ nhập vai cho thật khá. Đừng để lộ mối qua hệ thân mật của mình cho nó biết. Thằng Phong nó tinh ý lắm đấy.
Thuỷ Tiên cău mặt phán:
- Hiểu rồi. Khổ lắm… nói mãi. Từ hôm qua tới giờ, anh cứ “nhai” hoài cái điệp khúc này, em nghe đầy lỗ tai rồi.
Ông Quang cười đểu:
- Gì mà khó chịu hả cưng? Quan trọng là phải vượt qua cửa ải này. Thằng Phong không nghi ngờ thì tụi mình mới có tiền mà vung vít chứ cưng.
Đôi mắt sắc lẻm của Thuỷ Tiên tia nhìn dữ dội:
- Anh điều tra kỹ chưa? Có thật hắn giàu không, hay chỉ là thùng rỗng kêu to?
Ông Quang búng tay:
- Em yên trí! Anh điều tra cả rồi. Nếu thành công vụ này, gia tài đồ sộ của nó đủ để cho mình hưởng thụ cả đời. Thằng Phong là giám đốc công ty cớ bự, tiền bạc dư dả là cái chắc.
Nghe Quang háo hức kể về người cháu làm giám đốc của mình, Thuỷ Tiên cũng nôn nóng nhìn tận mắt cơ ngơi của Đông Phong. Nói thật, chỉ mới nghe ông Quang ba hoa thì cô không tin nổi. Bởi cái tính trăng hao và miệng lưỡi của ông Quang, cô không lạ gì cho lắm. Phải nói là chán phèo nữa kìa, chuyện gì đến tai ông ta thì 1 tấc sẽ lên đến trời cho coi.
Thuỷ Tiên là 1 cô gái đẹp kiêu kì, nhan sắc của cô đã đánh gục rất nhiều đàn ông. Thậm chí có kẻ phải tán gia bại sản, sự nghiệp tiêu tan vì cái liếc mắt đưa tình và những lời thỏ thẻ ngọt ngào của cô.
Thuỷ Tiên coi khinh tất cả bọn đàn ông. Với cô, họ trở nên tầm thường và đơn điệu, tẻ nhạt. Bọn đàn ông không là đích ngắm của cô, vì chỉ cần cô gật đầu đồng ý sẽ có vô số người thủ phục dưới chân.
Thú vui duy nhất của cô là tiền. Đối với 1 cô gái ăn chơi nổi tiếng như cô, chỉ có tiền là trên hết. Thuỷ Tiên rất thực dụng, trong cái đầu ma mãnh của cô, quan niệm chỉ có tiền mới có tất cả.
Ông Quang tuy hơi già và mồm mép thuộc hàng cao thủ, không có vẻ trí thức, nhưng bù lại, túi ông ta rủng rỉnh tiền. Ông ta biết cách làm cho Thủy Tiên thoa? mãn những đòi hỏi mà cánh thanh niên choai choai không đáp ứng nổi.
Thuỷ Tiên có thân hình gợi cảm khiến ông Quang phải thèm khát và ngược lại. Thuỷ Tiên cũng rất mê những tờ giấy bạc của ông tạ Vì vậy mà cả hai lệ thuộc nhau, bám víu nhau mà sống. Một cuộc trao đổi khá sòng phẳng. Một kẻ cần tình và 1 kẻ cần tiền thế thôi.
Thuỷ Tiên thừa biết những phi vụ làm ăn bất chính của ông Quang, kể cả ma tuý, nhưng cô giả lơ không thèm đếm xỉa đến. Những tờ $ ông ta cho cô có 1 ma lức rất lớn. Nó làm cô thích thú lẫn hồi hộp. Cô bị dòng xoáy của tiền cuốn lấy và cô dần trở thành cánh tay đắc lực của ông Quang trong những phi vụ làm ăn quan trọng.
Hôm nãy cũng thế, ông Quang lại dựng lên 1 màn kịch mới nhằm moi tiền của Đông Phong, thằng cháu nửa vời của ông.
Thuỷ Tiên che miệng ngáp:
- Còn th
Mỹ Ngọc thoáng ưu tự Cô biết rõ Đông Phong là người rất nghiêm khắc. Biết đâu anh ấy tự ái và có quyết định ấy thật đối với Tiểu Băng. Cô thật sự không thể nào đoán nổi những ý nghĩ trong đầu cô ta.
Mỹ Ngọc xem Tiểu Băng như 1 cô em nhỏ. Cái nạn mà Tiểu Băng gặp phải, cô rất muốn chia sẻ với con bé.
Mỹ Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Em đừng có vì chút tự ái cỏn con mà làm hỏng việc. Anh Phòng là người hiểu chuyện, chị tin anh ấy không nhỏ mọn như vậy. Nếu như xảy ra trường hợp xấu nhất, chị sẽ đích thân gặp giám đốc yêu cầu giữ em lại. Trước mắt, em đừng có bi quan, cứ làm việc bình thường. Chờ xem thái độ của giám đốc ra sao.
Tiểu Băng lẳng lặng gật đầu. Mỹ Ngọc tiếp:
- Em đã nói chuyện này với ngoại chưa.
- Dạ, rồi.
- Chuyện chưa có gì nghiêm trọng mà em cứ làm như sắp chết đên nơi. Ngoại sẽ buồn và lo lắng cho coi. Em thật là hư đó Băng.
Như trút được nỗi lòng, Tiểu Băng cười chúm chím:
- Em sorry, cũng vì tính hiếu thắng mà mọi người phải rối lên vì em. Lần này em công nhận là mình có lỗi.
Khẽ lườm Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cười:
- Vậy thì ra ngoài làm việc cho tốt. Hy vọng là sau cơn mưa trời lại sáng.
Tiểu Băng trở về chỗ ngồi. Cô cắm cúi chăm chú vào màn hình, chuyên đi hay ở đối với cô chẳng còn quan trọng. Trước mắt phải làm tốt công việc thường nhật, những viêc còn lại sẽ tính sau. Chuyện gì tới thì tự khắc tới, lo lắng làm gì cho ốm cả người.
Liên tiếp nhiều tuần sau đó, Tiểu Băng vẫn không nghe giám đốc đả động gì tới chuyện hôm nọ. Cô có vẻ yên tâm và tự tin hơn.
Tiểu Băng nghĩ thầm: “Nếu Đông Phong trả đũa bằng cách cho cô nghỉ việc, cô sẽ không phục anh tạ Và trước khi bỏ đi, cô sẽ làm công tác tư tưởng giùm anh tạ Nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nói huỵch toẹt rằng đàn ông không nên ích kỷ, sống phải biết người biết tạ”
Nhưng may mắn là điều đó vẫn chưa xảy ra. Vì vậy Tiểu Băng cũng dần quên khuấy đi mất.
Mỗi sáng vẫn đều đặn đến công ty làm. Chiều về phụ ngoại coi tiệm hoa. Cô và Đông Phong chưa có cơ hội cham trán. Tạm thời Tiểu Băng xem như không có gì xảy ra.
Nhẹ nhàng sắp xếp lại mấy chậu hoa cho đẹp, Tiểu Băng nghiêng đầu ngắm nghía và lẩm bẩm:
- Giờ thì tuyệt rồi. Bất cứ cái gì mà có bàn tay Tiểu Băng nhúng vào đều trở nên dễ thương và sáng đẹp hơn. Ngoại thật lẩm cẩm khi cắm hoa lộn tùng phèo cả, nhìn không có thẩm mỹ chút nào, chán ơi là chán.
Gom mớ lá úa cho vào giỏ rác, Tiểu Băng thở phải khoan khoái. Sáng nay, ngoại cùng mấy bà bạn đi lễ chùa, Tiểu Băng được ngoại ưu cái giao nhiệm vụ trộng coi tiệm hoa.
Cô vui vẻ gật đầu mà không 1 lời phàn nàn. Mong ước duy nhất của cô là ngoại luôn khoẻ mạnh và ở mãi bên cô.
Với lấy cây kéo và cuộn ruy – băng, Tiểu Băng tỉ mỉ kết một giỏ hoa hồng bạch.
Chỉ còn vài phút nữa khách sẽ đến lấy giỏ hoa, Tiểu Băng nghĩ mình phải nhanh tay hơn một chút. Cô không ngờ công việc dọn dẹp lặt vặt lại tốn nhiều time đến vậy.
Chọn những cành hồng còn búp và chỉ hơi hé nhuỵ, tay Tiểu Băng thoăn thoắt kết hoa vào giỏ. Loáng cái, cô đã có 1 giỏ hoa vừa sang trọng, vừa quý phái.
Ngắm nghía thêm 1 lúc lâu, Tiểu Băng mới vừa ý với tác phẩm của mình. Cô cẩn thận đặt nó lên kệ, miệng hát líu lo một bài ca vui nhộn.
- Cô ơi! Bán cho tôi bó hoa.
Tiểu Băng giật mình quay lai. Cô nghĩ bụng:
- “Vừa mở cửa đã có hai, ba người mua hoa. Chắc hôm nay đắt hàng cho xem.”
Cô vui vẻ nói:
- Dạ. Anh mua loại hoa nào ạ?
- Thứ nào cũng được. Cô cứ lấy đại giùm tôi mốt bó.
Tiếng nói hơi quen làm Tiểu Băng ngờ ngợ. Cô quay hẳn người lại và thật bất ngờ khi nhận ra Đông Phong:
- Giám… giám… đốc
Đông Phong cũng kêu lên:
- Ồ, Tiểu Băng! Là cô à? Cô làm gì ở đây thế?
Lấy lại bình tĩnh, Tiểu Băng khẽ đáp:
- Hôm nay là ngày nghỉ, nên tôi ra trông hàng cho ngoại.
Đông Phong cười cười:
- Nhà Tiểu Băng ở đây à?
- Vâng.
- Cô giỏi nhỉ! Vừa làm việc, vừa phụ ngoại bán hoa nữa đấy.
Tiểu Băng nhún vai:
- Có gì lạ, thưa giám đốc. Ngoại tôi đã gì nên tôi nghĩ mình có bổn phận giúp đỡ phầ nào công việc, vậy thôi.
Đông Phong nheo đuôi mắt:
- Tiểu Băng bây giờ có vẻ ngoan hơn so với lúc ở company.
Hơi đỏ mặt, nhưng Tiểu Băng vẫn đáp bằng giọng tỉnh queo:
- Giám đốc thấy vậy à? Riêng tôi, tôi thấy mình bình thường như mọi hôm.
Đông Phong nhún vai, cô nàng lại chuẩn bị gây hấn nữa đây. Anh phải dè chừng cái mồm có đôi môi hồng quyến rũ, nhưng toàn thốt ra những điều chua ngoa chết người.
Đông Phong hỏi bằng giọng quan tâm:
- Cô vẫn đi làm bình thường chứ? Công việc ở công ty hợp với cô không?
Khẽ gâtj đầu, Tiểu Băng cười khoe hai má lúm đồng tiền. Cô vui vẻ đáp:
- Rất hợp nữa kìa. Hiện tại không có gì làm tôi thích thú bằng công việc tôi đang phụ trách. Một sinh viên vừa ra trường như tôi, tìm được một chỗ làm đúng với khả năng của mình rất hiếm. Tôi là người may mắn trong số đó.
Đông Phong đùa:
- Cô có nghĩ ràng mình có quới nhân giúp đỡ không?
Tiểu Băng hồn nhiên nói:
- Làm gì có chuyện đó. Giám đốc mà cũng tin những chuyện có vẻ thần bí ư?
Nhướng mày, Đông Phong đáp tỉnh rụi:
- Tin chứ. Không những một mà tới hai quới nhân theo ủng hộ cô nữa đấy. Một ở sát bên cạnh tôi, còn một thì cùng phòng với cô.
Tiểu Băng tròn mắt hỏi:
- Ai thế nhỉ? Sao tôi không biết vậy kìa?
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, Đông Phong phì cười, anh nói:
- Tôi nhắc giùm cô nhé. Chuyện hiểu lầm hôm nọ Ở phòng tôi đấy, cô nhớ chưa?
Nghe Đông Phong nhắc lại, Tiểu Băng đỏ mặt. Cô lí nhí:
- Tôi vẫn chưa quên cảm giác bất ngờ hôm đó thưa giám đốc.
- Cũng vì chuyện đó mà tôi liên tiếp bị “khủng bố tinh thần”. Nghĩ lại mà ớn lạnh xương sống.
- Ý giám đốc là…
Đông Phong khoát tay nói luôn:
- Thằng Nguyên nó tưởng tôi tự ái sẽ cho cô thôi việc. Thế là cả tuần sau đó, nó cứ đeo theo ca cẩm lẫn như dỗ ngọt tôi như con trẻ. Hắn bảo tôi thông cảm cho cô, đừng vì chuyện nhỏ mà xé ra tọ Kế đó lại là Mỹ Ngọc gọi điện thoại tới hăm doa. tùm lum. Cô có 2 hậu thuẫn thật dễ nể ghê.
Vỡ lẽ, Tiểu Băng cười khúc khích. Cô dẩu đôi môi hồng, phán:
- Lỗi cũng do giám đốc một phần. Ai biểu ông không nói sớm hơn một tí.
Đông Phong vờ rùn vai:
- Nhờ vậy tôi mới thấy hết bản lĩnh của cộ Vả lại lúc đó, tôi có ý định nói cho cô hiểu, nhưng ngặt nỗi cô có chừa cho tôi tí ti cơ hội nào đâu. Hoàn cảnh lú đó dở khóc, dở cười… đành phải ngồi yên chịu trận cho cô hài tôi.
Cúi mặt mâm mê chéo áo, Tiểu Băng làm thinh không nói gì.
Nhìn cử chỉ lóng ngóng tội nghiệp của Tiểu Băng, Đông Phong nhún vai nói tiếp:
- Những chuyện cỏn con ấy với tôi không có gì quan trọng cả. Tiểu Băng đừng ngại, tôi không nhỏ mọn đến độ cho cô thôi việc đâu.
Nghe anh ta nói, Tiểu Băng thở phào khoan khoái. Cô nhỏ nhẹ đáp:
- Cũng là do tôi bộp chộp. Giám đốc đừng để bụng, xem như hôm nay tôi xin lỗi ông vậy.
Đông Phong hóm hỉnh:
- Tôi không còn nhớ gì cả. Tiểu Băng đừng khách sáo. – Nhìn vào đôi mắt đẹp của cô anh tiếp – Công việc ở phòng kinh doanh rất cực, cô không bị áp lực đấy chứ?
Tiểu Băng lắc đầu:
- Ồ không! Tuy hơi cực vì phải thường xuyên tiếp xúc với khách, nhưng công việc thì vui lắm. – Cô chúm chúm môi đùa – Tôi chỉ thất buồn và thất vọng khi không còn làm ở đó nữa.
- Giờ thì yên tâm rồi chứ, cô bé?
Tiểu Băng cúi mặt trán tia mắt ấm áp của Đông Phong. Ở gần anh ta, cô như bị đôi mắt đẹp ấy thu hút.
Tiểu Băng nghĩ bụng: “Đông Phong cũng dễ mến quá chứ. Nhất là chuyện anh ta không chấp lỗi cô vì vệc hôm nọ”
Đông Phong vờ rên rỉ:
- Cô chủ! Khách đến cả buổi mà không được mời ngồi 1 tí, cặp giò của tôi mỏi rã rời cả rồi.
Tiểu Băng giật mình. Cô thật đoảng khi chuyện tế nhị như vậy mà cô cũng không làm được.
Vội kéo cái ghế nhựa, cô cười biết lỗi:
- Giám đốc ngồi nghỉ đi, ông muốn tôi gói loại hoa nào?
Đông Phong nheo mắt:
- Cô thấy thích loại hoa nào thì gòi. Nói thật, tôi không để ý lắm vào ý nghĩa của nó.
Tiểu Băng kêu lên:
- Nhưng tôi phải biết ông tặng ai để còn chọn chứ.
- Phiền phức thế à?
Tiểu Băng im lặng gật đầu. Đông Phong nhún vai nói:
- 1 cô gái và 1 ông già, chỉ thế thôi.
Tiểu Băng với lấy cây kéo và chọn những cành hoa thật đẹp. Cô khéo léo kết thành hai bó.
Đông Phong chăm chú nhìn vào gương mặt trắng hồng của Tiểu Băng. Với bộ đồ lụa mặc nhà thật đơn sơ, mái tóc được cô cột cao lên bằng sợi dây thun, vậy mà Đông Phong cảm thấy cô đẹp hơn lên, đẹp một cách tinh khiết.
Sau một lúc cặm cúi với hao và bao kiếng, Tiểu Băng đã kết thành 2 bó hoa khá dễ thương. Cô đứng lên và nói:
- Xong rồi. Ông vừa ý chứ, ông giám đốc.
Đông Phong lơ đễnh nói:
- Đẹp lắm.
Bắt gặp ánh mắt lạ lâm của Đông Phong, Tiểu Băng đỏ mặt cúi xuống. Cử chỉ dễ thương rất nữ tính làm tim Đông Phong đập sai một nhịp.
Tiểu Băng bặm môi:
- Hai bó hoa này, tôi xin tặng giám đốc. Hy vọng nó sẽ làm bạn gái ông hài lòng.
Đông Phong sực tỉnh. Anh móc túi lấy tờ giấy bạc, nhẹ nhàng để vào tay Tiểu Băng và bóp nhẹ, giọng ấm áp:
- Bán hoa mà không lấy tiền, thế nào cũng bị đánh đòn đấy, cô bé. – Anh cười tươi nửa đùa, nửa thật. – Tôi sẽ nhận hoa của Tiểu Băng vào một dịp khác mà phải thật ý nghĩa nữa kìa. Còn bây giờ thì chưa phải lúc.
Ôm 2 bó hoa trên tay, Đông Phong quay lưng bước đi. Ra tới ngoài, anh nói vọng vào:
- Đừng gọi tôi một cũng giám đốc, mà hai cũng giám đốc, nghe có vẻ xa lạ quá. Còn nữa, tôi chưa già lắm đê nhận tiếng… ông.
Nói rồi anh lên xe vọt đi mất để một chút xíu xuyến xao trong tim Tiểu Băng qua lời nói đầy ẩn ý lúc nãy.
Ông Quang xốc lại túi du lịch trên vai, móc lấy cặp kính đen to bản đeo vào, ông hắng giọng:
- Thuỷ Tiên! Em chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi chứ? Thằng Phong sắp tới rồi đấy.
Cô gái hờ hững quay lại, giọng cô lạnh nhạt:
- Tới thì đã sao? Anh làm gì mà khẩn trương thế?
Ông Quang tặc lưỡi:
- Dặn em trước cho chắc ăn. Nhớ tí nữa nó tới em nhớ nhập vai cho thật khá. Đừng để lộ mối qua hệ thân mật của mình cho nó biết. Thằng Phong nó tinh ý lắm đấy.
Thuỷ Tiên cău mặt phán:
- Hiểu rồi. Khổ lắm… nói mãi. Từ hôm qua tới giờ, anh cứ “nhai” hoài cái điệp khúc này, em nghe đầy lỗ tai rồi.
Ông Quang cười đểu:
- Gì mà khó chịu hả cưng? Quan trọng là phải vượt qua cửa ải này. Thằng Phong không nghi ngờ thì tụi mình mới có tiền mà vung vít chứ cưng.
Đôi mắt sắc lẻm của Thuỷ Tiên tia nhìn dữ dội:
- Anh điều tra kỹ chưa? Có thật hắn giàu không, hay chỉ là thùng rỗng kêu to?
Ông Quang búng tay:
- Em yên trí! Anh điều tra cả rồi. Nếu thành công vụ này, gia tài đồ sộ của nó đủ để cho mình hưởng thụ cả đời. Thằng Phong là giám đốc công ty cớ bự, tiền bạc dư dả là cái chắc.
Nghe Quang háo hức kể về người cháu làm giám đốc của mình, Thuỷ Tiên cũng nôn nóng nhìn tận mắt cơ ngơi của Đông Phong. Nói thật, chỉ mới nghe ông Quang ba hoa thì cô không tin nổi. Bởi cái tính trăng hao và miệng lưỡi của ông Quang, cô không lạ gì cho lắm. Phải nói là chán phèo nữa kìa, chuyện gì đến tai ông ta thì 1 tấc sẽ lên đến trời cho coi.
Thuỷ Tiên là 1 cô gái đẹp kiêu kì, nhan sắc của cô đã đánh gục rất nhiều đàn ông. Thậm chí có kẻ phải tán gia bại sản, sự nghiệp tiêu tan vì cái liếc mắt đưa tình và những lời thỏ thẻ ngọt ngào của cô.
Thuỷ Tiên coi khinh tất cả bọn đàn ông. Với cô, họ trở nên tầm thường và đơn điệu, tẻ nhạt. Bọn đàn ông không là đích ngắm của cô, vì chỉ cần cô gật đầu đồng ý sẽ có vô số người thủ phục dưới chân.
Thú vui duy nhất của cô là tiền. Đối với 1 cô gái ăn chơi nổi tiếng như cô, chỉ có tiền là trên hết. Thuỷ Tiên rất thực dụng, trong cái đầu ma mãnh của cô, quan niệm chỉ có tiền mới có tất cả.
Ông Quang tuy hơi già và mồm mép thuộc hàng cao thủ, không có vẻ trí thức, nhưng bù lại, túi ông ta rủng rỉnh tiền. Ông ta biết cách làm cho Thủy Tiên thoa? mãn những đòi hỏi mà cánh thanh niên choai choai không đáp ứng nổi.
Thuỷ Tiên có thân hình gợi cảm khiến ông Quang phải thèm khát và ngược lại. Thuỷ Tiên cũng rất mê những tờ giấy bạc của ông tạ Vì vậy mà cả hai lệ thuộc nhau, bám víu nhau mà sống. Một cuộc trao đổi khá sòng phẳng. Một kẻ cần tình và 1 kẻ cần tiền thế thôi.
Thuỷ Tiên thừa biết những phi vụ làm ăn bất chính của ông Quang, kể cả ma tuý, nhưng cô giả lơ không thèm đếm xỉa đến. Những tờ $ ông ta cho cô có 1 ma lức rất lớn. Nó làm cô thích thú lẫn hồi hộp. Cô bị dòng xoáy của tiền cuốn lấy và cô dần trở thành cánh tay đắc lực của ông Quang trong những phi vụ làm ăn quan trọng.
Hôm nãy cũng thế, ông Quang lại dựng lên 1 màn kịch mới nhằm moi tiền của Đông Phong, thằng cháu nửa vời của ông.
Thuỷ Tiên che miệng ngáp:
- Còn th
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
20/7341