Tiểu thuyết - Hoa Hồng Trên Cát
Lượt xem : |
. Đừng quá hồi hộp bé con, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Tiểu Băng đề nghị :
- Anh Phong ! Mình đón mẹ về đây đi . Mẹ đã lớn tuổi rồi, em muốn thay anh bảo hiếu cho mẹ.
Đông Phong xúc động :
- Cảm ơn em, Tiểu Băng . Nghe được câu nói này của em, mẹ mững vô cùng . Còn anh, anh cảm thấy hạnh phúc và thật sugn sướng vì yêu được một cô gái tuyệt vời như em.
Nhìn vào mắt anh, Tiểu Băng cười hiền :
- Phong ! Anh đừng nói thế . Nếu cảm ơn thì người nói câu này phải là em . Em cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, em nghĩ phận làm con phải có bổn phận báo hiếu cho mẹ Anh may mắn hơn em là có mẹ để yêu thương , vòi vĩnh . Chứ có như em, vào ra một mình, chỉ có ngoại là người thân duy nhất . Nhiều lúc, em nghĩ mà tủi vô cùng.
- Em đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa , đã có anh bên em, anh sẽ bù đắp tất cả tình yêu của mình cho em . Và mẹ nữa , mẹ cũng cho em tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ . Em đồng ý chứ , Tiểu Băng ?
- Vâng , nếu đúng như anh nói thì em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đông Phong ôm Tiểu Băng vào lòng . Nhìn thật sâu vào đôi mă"t tuyệt đẹp của cô, anh nguyện với lòng sẽ làm hết khả năng để đem đến hạnh phúc cho cô.
Tiểu Băng khoác giỏ lên vai, cầm chìa khoá, cô bước ra nhà xe.
Vừ lúc Hoàng Nguyên và Mỹ Ngọc ra tới, trông thấy cô, Hoàng Nguyên gọi :
- Tiểu Băng ! Hôm nay hơi buồn vì phải "sô-lô" một mình, phải không ?
Gật đầu chào anh, Tiểu Băng cười cười :
- Em quen rồi . À ! Anh và chị Ngọc sao về muộn thế ?
- Cũng vì chuyện này mà chị Ngọc cự anh nè . Thấy anh về trễ, tưởng anh này nọ với cô nào . Thằng Phong nó đi, báo hại anh phải ôm luôn phần của nó, mệt muốn bở hơi tai, lại còn phải dài hơi giải thích với bà xã . Em thấy anh có khổ khống nào ?
Mỹ Ngọc lườm chồng, cô nói :
- Chỉ giỏi ăn vạ . Em đừng tin lời anh Nguyên nói . Ảnh luôn tìm cớ đổ lỗi vì công việc để rảnh rang đàn đúm trong quán bia . chị mà không theo sát, ảnh trở quẻ liền.
Cầm tay Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cảnh cáo :
- Mai mốt em cũng vậy , đừng thả lỏng mấy ổng . Thời buổi này, người xấu nhiều hơn kẻ tốt . Không khéo mấy ông đổ đốn hồi nào, mình cũng chẳng hay.
- Gớm ! Em nói mà không sợ Tiểu Băng cười . Đàn ông cũng năm ba loại, chẳng lẽ ai cũng hư hết sao.
Mỹ Ngọc trề môi :
- Người ngoài thì khác, riêng anh, em phải cảnh giác trước cho chắc ăn.
Hoang Nguyên than vãn :
- Cho em hay, anh còn tốt hơn cả thằng Phong nữa đấy . Một người chồng cực kỳ lý tưởng , không bao giờ có ý nghĩ nổi loạn . Tiểu Băng ! Em đừng học cách quản lý chồng của chị em nghen, thằng Phong nó chịu không thấu đâu.
Tiểu Bang làm mặt tỉnh :
- Đâu có . Em thấy chị Ngọc nói có lý lắm . Ngoài đường mọc ra nhan nhãn những quán bia ôm, mà các ông thì hay liếc ngang, liếc dọc mỗi khi có việc qua đó . Vì vậy, phải có biện pháp phòng bệnh hữu hiệu, đó là cách tốt nhất . - Tiểu Băng quay qua Mỹ Ngọc - Em nói phải không chị ?
Mỹ Ngọc đồng tình :
- Đúng quá rồii còn gì . Ai cười mặc họ , chồng mình thì mình có trách nhiệm, thế thôi.
Nói rồi, hai cô cười khúc khích, chỉ có Hoang Nguyên là nhăn như khỉ ăn phải ớt.
Hoang Nguyên kêu khổ :
- Một mình tôi không tài nào cãi lại các cô . Đợi thằng Phong về mới tính tiếp.
Ngồi lên xe, Mỹ Ngọc nói :
- Chị về trước nghen Băng.
- Dạ, anh chị về ạ.
Hoang Nguyên háy mắt trêu Tiểu Băng :
- Đám cưới xong, nhớ trả ơn cho anh và chị xứng đáng nghen . Anh đã chịu khổ vì thằng Phong không ít đấy, cô em.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ , Mỹ Ngọc đập vào vai chồng :
- Anh kiếm chuyện chọc phá con nhỏ hoài . Muốn trả công ngay không ? Em thay Tiểu Băng trả cho anh liền nè.
Hoang Nguyen vội xua tay:
- Thôi, thôi . Tiểu Băng thì được . Còn em... anh hổng dám đòi.
Rồi anh cho xe vọt đi , Tiểu Bang cũng lên xe chạy về nha . Cô bỗng thấy nhớ Đông Phong . Anh về Đà Lạt hôm qua, lý ra anh đưa cô cùng đi, nhưng vì Tieu Bang còn kẹt nhiều việc nên thôi.
Nếu giờ có anh, cô đã mè nheo đòi anh đưa đi chơi, chứ không về nhà sớm như vậy.
Tiểu Băng còn đang lui cui xếp lại những chậu hoa trên kệ thì một cô gái bước vào . Cô ta lặng im quan sát khắp nơi, và ánh mắt sắc sảo dừng lại khá lâu trên gương mặt Tiểu Băng.
Cười tươi khoe chiếc rang khểnh duyên dáng, Tieu Bang vui vẻ nói :
- Chào chị . Chị mua loại hoa nào ạ ? Có rất nhiều hao đẹp vừa mới lấy về . Chị chọn đi rồi em gói lại cho.
Thuỷ Tiên cau mặt . Cô thấy ghét cay ghét đắng nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu của Tiểu Băng . Cô không ngờ Tiểu Băng lại đẹp đến như vậy . Vẻ xinh xắn và duyên dáng làm người đối diện phải nao lòng . Thuỷ Tiên cũng phải ngẩn ngơ hết mấy giây.
Nhún vai, cô lãnh đạm hỏi :
- Cô là Tiểu Băng ?
Ngạc nhiên nhìn cô gái , Tieu Bang gật đầu :
- Vâng , nhưng sao chị biết tên tôi ?
Thuỷ Tiên khoanh tay trước ngực, cô đáp bằng giọng kẻ cả :
- Hừ ! Tên đẹp mà người cũng đẹp, hèn gì anh ấy chẳng mê mệt.
Tiểu Băng thoáng rùng mình vì tia nhìn lạnh lẽo của cô gái . Cô cảm thấy có cái gì đó bất ổn từ phía cô gái này.
Tieu Bang điềm đạm nói :
- Xin lỗi, chị mua loại hoa gì ?
Hất mặt kênh kiệu, Thuy Tien bĩu môi :
- Tôi đến đây không phải để mua hoa . Tôi muốn nói chuyện với cô.
Tiểu Bang lấy làm lạ, cô nhớ là mình chưa hề quen biết với cô gái này . Thật ra thì cô ta tìm cô để làm gi ? Tiểu Băng vô cùng thắc mắc , nhưng cô vẫn thản nhiên nói :
- Vậy mời chị ngồi, rồi chúng ta nói chuyện.
Thuỷ Tiên muốn kéo dài hơn sự chờ đợi cho Tiểu Băng hồi hộp . Cô đủng đỉnh đi qua, đi lại giả như đang chăm chú ngắm những chậu hoa.
Thật lâu, cô mới ỏng ẹo ngồi xuống ghế, chân bắt tréo ra vẻ kiểu kỳ.
Thuỷ Tien hắng giọng :
- Mục đích hôm nay tôi đến tìm cô là để hỏi cô vài chuyện . Cô vui lòng tiếp chuyện tôi chứ ?
Tiểu Băng ngồi đối diện cô gái, cô từ tốn nói :
- Có việc gì, xin chị cứ nói thẳng cho tôi biết . Nếu đã biết rõ thành ý câu chuyện, và nó nằm trong phạm vi cho phép, tôi sẽ đáp ứng đầy đủ.
Thuỷ Tiên cười khấy . Con bé này cũng miệng lưỡi thật . Nó đối đáp thật trôi chảy và không có vẻ gì nể mặt cô . Được, thế thì cô sẽ cho nó biết tay.
Thuỷ Tien nói bằng giọng kể cả :
- Câu chuyện có hơi khó chịu đối vơi" cô, nhưng cô hãy thành thật khi tôi đặt câu hỏi . Tôi chỉ yêu cầu nhỏ vậy thôi.
Tiểu Băng có hơi dị ứng với giọng điệu kẻ cả của cô gái . Cô ta nghĩ mình là ai mà phách lối kinh khủng . Nếu ngày thường thì Tiểu BĂng đã đốp chát lại , nhưng vì câu chuyện vẫn còn đang lơ lững nên cô bỏ qua . Thật sự thì mục đích mà cô ta tìm đến đây để làm gì ?
Rồi Thuỷ Tiên cao giọng tiếp :
- Cô và Đông Phong quen nhau phải không ?
Tiểu Băng nhã nhặn đáp :
- Chúng tôi là đồng nghiệp . Anh ấy là giám đốc của tôi . Chị hỏi điều đó để làm gì ?
Không vội trả lời, Thuỷ Tiên cười nhếch mép, cô liếc xéo Tiểu Băng :
- Tôi nghĩ không hẳn chỉ đơn giản là đồng nghiệp . Mối quan hệ giữa hai người còn khắng khít hơn nữa kìa . Có phải vậy không, Tiểu BĂng ?
Cảm nhận đượic giọng điệu mai mỉa của cô gái, Tiểu Băng nghiêm nghị :
- Xin lỗi , đây là chuyện riêng tư giữa tôi và anh Phong . Tôi nghĩ... mình không cần phải nói ra.
Hất mặt, Thuỷ Tiên kênh kiệu :
- Nhưng tôi muốn biết, còn phần cô không được từ chối, bởi vì điêu đó sẽ bất lợi cho cô.
Vẻ ngang ngược của cô gái làm Tiểu Băng nổi giận . Cô đâu phải là tội phạm để cô ta hạch sách . Tiểu Băng tiếp đãi như vậy là quá ân cần . Cô ta thật bất lịch sự khi than nhiên lớn tiếng buộc cô phải trả lời những câu hỏi kỳ cục.
Tiểu Băng hơi bất mãn trước thái độ của cô gái, nhưng cô nhẹ nhàng đáp :
- Nếu chị vì chuyện này mà đến làm phiền tôi thì mong chị thông cảm . Tôi sẽ không nói gì cả , đây là chuyện tế nhị giữa tôi và anh Phong . Thiết nghĩ bất cứ ai cũng khoL^ng có quyền đòi hỏi tôi phải trả lời.
Thuỷ Tien cười cao ngạo :
- Cô không dám thừa nhận là mình mê mệt cái gia tài kếch xù của anh Phong sao? Hừ có gan làm sao không có gan nhận ? Cô chắc cũng giống như bọn con gái thấy đàn ông có tiền là bám theo, dùng nhan sắc để mê hoặc họ.
Tiểu Băng giận run khi tự nhiên cô gái này mạt sát cô . Cô chẳng biết mình đã làm gì khiến cô ta phật lòng , không duyên không cớ lại nặng lời với cô.
Tiểu Băng ôn tồn :
- Tôi đã lịch sự lắm khi đồng ý tiếp chuyện với cô . Cô nên ăn nói thận trọng một chút . Lời nói không mất tiền mua, tôi có làm gì khiến cô không vừa ý thì cứ nói thắng, đừng nên thốt ra những lời nặng nề khó nghe . Dù sao tôi và cô cũng mới tiếp xúc nhau , đừng để người đối diện có cảm giác khó chịu.
Thuỷ Tiên cười khanh khách , cô nóng nảy nói :
- Hứ ! Cô đừng giả khờ với tôi . Chỉ có anh Phong mới bị vẻ đệp hô ly của cô làm cho đầu óc mụ mị , riêng tôi thì cô đừng hòng.
Dựa vào thái độ quá khích của cô gái , Tiểu Băng cũng lờ mờ nghi ngại . Giờ thì đã rõ phần nào , cô ta vì Đông Phong mà đến đây gây sự cùng cô.
Cười khẽ , Tiểu Băng nói :
- Cô đã nói thế nghĩa là cô thừa biết chuyện tôi và anh Phong . Tôi cũng không giấu làm gì, tôi và anh ấy yêu nhau . Một tình yêu trong sáng không vụ lợi , chúng tôi tự nguyện đến với nhau . Tôi chưa hề có ý định lợi dụng anh ấy.
Thuỷ Tiên tức sôi gan khi Tiểu Băng dám nói ra sự thật . Quắc mắt nhìn cô , Thuỷ Tiên rít giọng :
- Nói nghe hay lắm . Nhưng theo tôi biết, những cô gái tham tiền không bao giờ giờ dám nhận là mình nhắm vào gia tài của đàn ông . Chẳng hạn như cô, bẹo dạng ra vẻ thục nữ dịu dàng trước mắt anh Phong để anh ấy động lòng , rồi sau đó tha hồ rút rỉa tiền bạc của anh ta.
Tiểu Băng tái mặt, cô nghiêm giọng nói :
- Có hay không, anh Phong tực khắc biết, cô lấy quyền gì can thiệp vào chuyện của tôi ? Nếu không kiềm chế, tôi đã mời cô ra khỏi nhà vì thái độ ngang ngược vừa rồi.
Thuỷ Tiên đập tay lên bàn, cô hét lên :
- Cô dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tôi là vợ hứa hôn của anh Phong . Mục đích tôi đến đây là yêu cầu cô buông tha cho anh ấy.
Những lời nói của Thuỷ Tiên như sấm ổ bên tai, Tiểu BĂng tưởng mình đang mơ . Cô ấp úng không thành câu :
- Cô... Cô...
Thuỷ Tien ngửa cổ cười lớn . Cô cướp lời Tiểu Băng :
- Vẫn chưa tin à ? Được, vậy thì cô xem đây . Hình ảnh này, chúng tôi vừa chụp cách đây mấy hôm.
Tiểu Băng run tay nhận xấp hình . Từng tấm ảnh ghi lại cảnh thân mật của Đông Phong và Thuỷ Tiên đập vào mắt cô , nó làm cho trái tim cô đau nhói.
Thuỷ Tiên hả hê nhìn Tiểu Băng mặt mày trắng nhợt . Cô ta ác độc bồi thêm :
- Anh ấy đã thú nhận với tôi rằng, anh ấy quen cô chỉ là lmuốn chơi qua đường . Thấy cô có chút nhan sắc, ảnh định chọc ghẹo cho vui, chứ thật ra gia cảnh của cô làm sao môn dăng hộ đôi... Cô nghĩ lại đi, ảnh đường đường là một giám đốc hẳn hoi, đời nào ảnh đi cưới một cô gái xuất thân bần hàn, không khéo thiên hạ họ cười vào mặt . Vả lại, còn mẹ ảnh... coi vậy chứ bác gái gia giáo lắm . Có chết bà cũng không thèm ngồi sui với hạng người thấp kém.
Tiểu Băng ôm đầu , cô hét lên :
- Đủ rồi, chị đừng mạt sát người ta thái quá . Dù nghèo , nhưng tôi vẫn có đầy đủ phẩm chất làm một người có tim, có óc . Ngheo nhưng sống trong sạch, chưa từng có ý nghĩ lợi dụng kẻ khác để trục lợi cho mình.
Nhún vai kênh kiệu , Thuỷ Tien vờ thở ra :
- Cũng là phận gái như nhau , tôi thông cảm lắm nên cũng mới không làm lớn chuyện - Rồi cô tặc lưỡi - Cũng không trách anh Phong được . Bởi ảnh là đàn ông... Mà cô biết đây, đàn ông rất dễ mềm lòng trước cái đẹp... anh ấy cũng không ngoại lệ.
Tiểu Băng chua chát hỏi :
- Đông Phong bảo chị đến đây để nói với tôi những lời sáo rỗng này à ?
Thuỷ Tiên nhìn vào đôi mắt hoang mang của Tiểu Băng . Cô biết rằng Tiểu Băng đã trúng kế nên mới đau khổ như vậy . Cô chanh chua đáp :
- Vài ho6m nữa là tới ngày đám cười cúa tôi và anh Phong . Ảnh chưa chịu nói với cô vì sợ cô quậy , nên ảnh lên Đà Lạt để lánh mặt cô trước - Rồi Thuỷ Tiên xuống giọng ngọt ngào - Tôi xin cô đừng làm lớn chuyện . Mẹ ảnh bị bệnh tim rất nặng , bà sẽ không chịu nổi nếu nghe được tin này . Cô nghĩ coi, có cô dâu nào mà khổ như tôi không . Gần tới ngày cưới còn phải đích thân đi dàn xếp chuyện yêu đương nhăng nhít cúa chồng... Mà đâu riêng gì cô, còn hàng tá cô gái khác Tiểu Băng nghe tim mình đau buốt theo từng lời nói của Thuỷ Tiên . Cô không ngờ Đông Phong lại tàn nhẫn như vậy . Anh thản nhiên trêu chọc vào tim rướm máu của cô , không cần biết là cô đau đớn tột độ.
Thấy Tiểu Băng ngồi bất động, Thuỷ Tiên quá quắt nói :
- Hay là tôi cho cô một số tiền , coi như bù đắp thiệt hại mà anh Phong gây ra.
Ngước đôi mắt vô hồn về phía Thuỷ Tiên, Tiểu Băng nói bắng giọng không âm sắc :
- Cô về đi ! Về nói lại với anh Phong tôi cầu chúc hai người hạnh phúc . Xin anh ấy đừng bận tâm, đã một lần dại dột tin vào những lời nói ngọt ngào của anh ta , tôi không để mình lầm lần nữa.
Thuỷ Tiên hý hửng đứng
Tiểu Băng đề nghị :
- Anh Phong ! Mình đón mẹ về đây đi . Mẹ đã lớn tuổi rồi, em muốn thay anh bảo hiếu cho mẹ.
Đông Phong xúc động :
- Cảm ơn em, Tiểu Băng . Nghe được câu nói này của em, mẹ mững vô cùng . Còn anh, anh cảm thấy hạnh phúc và thật sugn sướng vì yêu được một cô gái tuyệt vời như em.
Nhìn vào mắt anh, Tiểu Băng cười hiền :
- Phong ! Anh đừng nói thế . Nếu cảm ơn thì người nói câu này phải là em . Em cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, em nghĩ phận làm con phải có bổn phận báo hiếu cho mẹ Anh may mắn hơn em là có mẹ để yêu thương , vòi vĩnh . Chứ có như em, vào ra một mình, chỉ có ngoại là người thân duy nhất . Nhiều lúc, em nghĩ mà tủi vô cùng.
- Em đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa , đã có anh bên em, anh sẽ bù đắp tất cả tình yêu của mình cho em . Và mẹ nữa , mẹ cũng cho em tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ . Em đồng ý chứ , Tiểu Băng ?
- Vâng , nếu đúng như anh nói thì em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đông Phong ôm Tiểu Băng vào lòng . Nhìn thật sâu vào đôi mă"t tuyệt đẹp của cô, anh nguyện với lòng sẽ làm hết khả năng để đem đến hạnh phúc cho cô.
Tiểu Băng khoác giỏ lên vai, cầm chìa khoá, cô bước ra nhà xe.
Vừ lúc Hoàng Nguyên và Mỹ Ngọc ra tới, trông thấy cô, Hoàng Nguyên gọi :
- Tiểu Băng ! Hôm nay hơi buồn vì phải "sô-lô" một mình, phải không ?
Gật đầu chào anh, Tiểu Băng cười cười :
- Em quen rồi . À ! Anh và chị Ngọc sao về muộn thế ?
- Cũng vì chuyện này mà chị Ngọc cự anh nè . Thấy anh về trễ, tưởng anh này nọ với cô nào . Thằng Phong nó đi, báo hại anh phải ôm luôn phần của nó, mệt muốn bở hơi tai, lại còn phải dài hơi giải thích với bà xã . Em thấy anh có khổ khống nào ?
Mỹ Ngọc lườm chồng, cô nói :
- Chỉ giỏi ăn vạ . Em đừng tin lời anh Nguyên nói . Ảnh luôn tìm cớ đổ lỗi vì công việc để rảnh rang đàn đúm trong quán bia . chị mà không theo sát, ảnh trở quẻ liền.
Cầm tay Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cảnh cáo :
- Mai mốt em cũng vậy , đừng thả lỏng mấy ổng . Thời buổi này, người xấu nhiều hơn kẻ tốt . Không khéo mấy ông đổ đốn hồi nào, mình cũng chẳng hay.
- Gớm ! Em nói mà không sợ Tiểu Băng cười . Đàn ông cũng năm ba loại, chẳng lẽ ai cũng hư hết sao.
Mỹ Ngọc trề môi :
- Người ngoài thì khác, riêng anh, em phải cảnh giác trước cho chắc ăn.
Hoang Nguyên than vãn :
- Cho em hay, anh còn tốt hơn cả thằng Phong nữa đấy . Một người chồng cực kỳ lý tưởng , không bao giờ có ý nghĩ nổi loạn . Tiểu Băng ! Em đừng học cách quản lý chồng của chị em nghen, thằng Phong nó chịu không thấu đâu.
Tiểu Bang làm mặt tỉnh :
- Đâu có . Em thấy chị Ngọc nói có lý lắm . Ngoài đường mọc ra nhan nhãn những quán bia ôm, mà các ông thì hay liếc ngang, liếc dọc mỗi khi có việc qua đó . Vì vậy, phải có biện pháp phòng bệnh hữu hiệu, đó là cách tốt nhất . - Tiểu Băng quay qua Mỹ Ngọc - Em nói phải không chị ?
Mỹ Ngọc đồng tình :
- Đúng quá rồii còn gì . Ai cười mặc họ , chồng mình thì mình có trách nhiệm, thế thôi.
Nói rồi, hai cô cười khúc khích, chỉ có Hoang Nguyên là nhăn như khỉ ăn phải ớt.
Hoang Nguyên kêu khổ :
- Một mình tôi không tài nào cãi lại các cô . Đợi thằng Phong về mới tính tiếp.
Ngồi lên xe, Mỹ Ngọc nói :
- Chị về trước nghen Băng.
- Dạ, anh chị về ạ.
Hoang Nguyên háy mắt trêu Tiểu Băng :
- Đám cưới xong, nhớ trả ơn cho anh và chị xứng đáng nghen . Anh đã chịu khổ vì thằng Phong không ít đấy, cô em.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ , Mỹ Ngọc đập vào vai chồng :
- Anh kiếm chuyện chọc phá con nhỏ hoài . Muốn trả công ngay không ? Em thay Tiểu Băng trả cho anh liền nè.
Hoang Nguyen vội xua tay:
- Thôi, thôi . Tiểu Băng thì được . Còn em... anh hổng dám đòi.
Rồi anh cho xe vọt đi , Tiểu Bang cũng lên xe chạy về nha . Cô bỗng thấy nhớ Đông Phong . Anh về Đà Lạt hôm qua, lý ra anh đưa cô cùng đi, nhưng vì Tieu Bang còn kẹt nhiều việc nên thôi.
Nếu giờ có anh, cô đã mè nheo đòi anh đưa đi chơi, chứ không về nhà sớm như vậy.
Tiểu Băng còn đang lui cui xếp lại những chậu hoa trên kệ thì một cô gái bước vào . Cô ta lặng im quan sát khắp nơi, và ánh mắt sắc sảo dừng lại khá lâu trên gương mặt Tiểu Băng.
Cười tươi khoe chiếc rang khểnh duyên dáng, Tieu Bang vui vẻ nói :
- Chào chị . Chị mua loại hoa nào ạ ? Có rất nhiều hao đẹp vừa mới lấy về . Chị chọn đi rồi em gói lại cho.
Thuỷ Tiên cau mặt . Cô thấy ghét cay ghét đắng nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu của Tiểu Băng . Cô không ngờ Tiểu Băng lại đẹp đến như vậy . Vẻ xinh xắn và duyên dáng làm người đối diện phải nao lòng . Thuỷ Tiên cũng phải ngẩn ngơ hết mấy giây.
Nhún vai, cô lãnh đạm hỏi :
- Cô là Tiểu Băng ?
Ngạc nhiên nhìn cô gái , Tieu Bang gật đầu :
- Vâng , nhưng sao chị biết tên tôi ?
Thuỷ Tiên khoanh tay trước ngực, cô đáp bằng giọng kẻ cả :
- Hừ ! Tên đẹp mà người cũng đẹp, hèn gì anh ấy chẳng mê mệt.
Tiểu Băng thoáng rùng mình vì tia nhìn lạnh lẽo của cô gái . Cô cảm thấy có cái gì đó bất ổn từ phía cô gái này.
Tieu Bang điềm đạm nói :
- Xin lỗi, chị mua loại hoa gì ?
Hất mặt kênh kiệu, Thuy Tien bĩu môi :
- Tôi đến đây không phải để mua hoa . Tôi muốn nói chuyện với cô.
Tiểu Bang lấy làm lạ, cô nhớ là mình chưa hề quen biết với cô gái này . Thật ra thì cô ta tìm cô để làm gi ? Tiểu Băng vô cùng thắc mắc , nhưng cô vẫn thản nhiên nói :
- Vậy mời chị ngồi, rồi chúng ta nói chuyện.
Thuỷ Tiên muốn kéo dài hơn sự chờ đợi cho Tiểu Băng hồi hộp . Cô đủng đỉnh đi qua, đi lại giả như đang chăm chú ngắm những chậu hoa.
Thật lâu, cô mới ỏng ẹo ngồi xuống ghế, chân bắt tréo ra vẻ kiểu kỳ.
Thuỷ Tien hắng giọng :
- Mục đích hôm nay tôi đến tìm cô là để hỏi cô vài chuyện . Cô vui lòng tiếp chuyện tôi chứ ?
Tiểu Băng ngồi đối diện cô gái, cô từ tốn nói :
- Có việc gì, xin chị cứ nói thẳng cho tôi biết . Nếu đã biết rõ thành ý câu chuyện, và nó nằm trong phạm vi cho phép, tôi sẽ đáp ứng đầy đủ.
Thuỷ Tiên cười khấy . Con bé này cũng miệng lưỡi thật . Nó đối đáp thật trôi chảy và không có vẻ gì nể mặt cô . Được, thế thì cô sẽ cho nó biết tay.
Thuỷ Tien nói bằng giọng kể cả :
- Câu chuyện có hơi khó chịu đối vơi" cô, nhưng cô hãy thành thật khi tôi đặt câu hỏi . Tôi chỉ yêu cầu nhỏ vậy thôi.
Tiểu Băng có hơi dị ứng với giọng điệu kẻ cả của cô gái . Cô ta nghĩ mình là ai mà phách lối kinh khủng . Nếu ngày thường thì Tiểu BĂng đã đốp chát lại , nhưng vì câu chuyện vẫn còn đang lơ lững nên cô bỏ qua . Thật sự thì mục đích mà cô ta tìm đến đây để làm gì ?
Rồi Thuỷ Tiên cao giọng tiếp :
- Cô và Đông Phong quen nhau phải không ?
Tiểu Băng nhã nhặn đáp :
- Chúng tôi là đồng nghiệp . Anh ấy là giám đốc của tôi . Chị hỏi điều đó để làm gì ?
Không vội trả lời, Thuỷ Tiên cười nhếch mép, cô liếc xéo Tiểu Băng :
- Tôi nghĩ không hẳn chỉ đơn giản là đồng nghiệp . Mối quan hệ giữa hai người còn khắng khít hơn nữa kìa . Có phải vậy không, Tiểu BĂng ?
Cảm nhận đượic giọng điệu mai mỉa của cô gái, Tiểu Băng nghiêm nghị :
- Xin lỗi , đây là chuyện riêng tư giữa tôi và anh Phong . Tôi nghĩ... mình không cần phải nói ra.
Hất mặt, Thuỷ Tiên kênh kiệu :
- Nhưng tôi muốn biết, còn phần cô không được từ chối, bởi vì điêu đó sẽ bất lợi cho cô.
Vẻ ngang ngược của cô gái làm Tiểu Băng nổi giận . Cô đâu phải là tội phạm để cô ta hạch sách . Tiểu Băng tiếp đãi như vậy là quá ân cần . Cô ta thật bất lịch sự khi than nhiên lớn tiếng buộc cô phải trả lời những câu hỏi kỳ cục.
Tiểu Băng hơi bất mãn trước thái độ của cô gái, nhưng cô nhẹ nhàng đáp :
- Nếu chị vì chuyện này mà đến làm phiền tôi thì mong chị thông cảm . Tôi sẽ không nói gì cả , đây là chuyện tế nhị giữa tôi và anh Phong . Thiết nghĩ bất cứ ai cũng khoL^ng có quyền đòi hỏi tôi phải trả lời.
Thuỷ Tien cười cao ngạo :
- Cô không dám thừa nhận là mình mê mệt cái gia tài kếch xù của anh Phong sao? Hừ có gan làm sao không có gan nhận ? Cô chắc cũng giống như bọn con gái thấy đàn ông có tiền là bám theo, dùng nhan sắc để mê hoặc họ.
Tiểu Băng giận run khi tự nhiên cô gái này mạt sát cô . Cô chẳng biết mình đã làm gì khiến cô ta phật lòng , không duyên không cớ lại nặng lời với cô.
Tiểu Băng ôn tồn :
- Tôi đã lịch sự lắm khi đồng ý tiếp chuyện với cô . Cô nên ăn nói thận trọng một chút . Lời nói không mất tiền mua, tôi có làm gì khiến cô không vừa ý thì cứ nói thắng, đừng nên thốt ra những lời nặng nề khó nghe . Dù sao tôi và cô cũng mới tiếp xúc nhau , đừng để người đối diện có cảm giác khó chịu.
Thuỷ Tiên cười khanh khách , cô nóng nảy nói :
- Hứ ! Cô đừng giả khờ với tôi . Chỉ có anh Phong mới bị vẻ đệp hô ly của cô làm cho đầu óc mụ mị , riêng tôi thì cô đừng hòng.
Dựa vào thái độ quá khích của cô gái , Tiểu Băng cũng lờ mờ nghi ngại . Giờ thì đã rõ phần nào , cô ta vì Đông Phong mà đến đây gây sự cùng cô.
Cười khẽ , Tiểu Băng nói :
- Cô đã nói thế nghĩa là cô thừa biết chuyện tôi và anh Phong . Tôi cũng không giấu làm gì, tôi và anh ấy yêu nhau . Một tình yêu trong sáng không vụ lợi , chúng tôi tự nguyện đến với nhau . Tôi chưa hề có ý định lợi dụng anh ấy.
Thuỷ Tiên tức sôi gan khi Tiểu Băng dám nói ra sự thật . Quắc mắt nhìn cô , Thuỷ Tiên rít giọng :
- Nói nghe hay lắm . Nhưng theo tôi biết, những cô gái tham tiền không bao giờ giờ dám nhận là mình nhắm vào gia tài của đàn ông . Chẳng hạn như cô, bẹo dạng ra vẻ thục nữ dịu dàng trước mắt anh Phong để anh ấy động lòng , rồi sau đó tha hồ rút rỉa tiền bạc của anh ta.
Tiểu Băng tái mặt, cô nghiêm giọng nói :
- Có hay không, anh Phong tực khắc biết, cô lấy quyền gì can thiệp vào chuyện của tôi ? Nếu không kiềm chế, tôi đã mời cô ra khỏi nhà vì thái độ ngang ngược vừa rồi.
Thuỷ Tiên đập tay lên bàn, cô hét lên :
- Cô dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tôi là vợ hứa hôn của anh Phong . Mục đích tôi đến đây là yêu cầu cô buông tha cho anh ấy.
Những lời nói của Thuỷ Tiên như sấm ổ bên tai, Tiểu BĂng tưởng mình đang mơ . Cô ấp úng không thành câu :
- Cô... Cô...
Thuỷ Tien ngửa cổ cười lớn . Cô cướp lời Tiểu Băng :
- Vẫn chưa tin à ? Được, vậy thì cô xem đây . Hình ảnh này, chúng tôi vừa chụp cách đây mấy hôm.
Tiểu Băng run tay nhận xấp hình . Từng tấm ảnh ghi lại cảnh thân mật của Đông Phong và Thuỷ Tiên đập vào mắt cô , nó làm cho trái tim cô đau nhói.
Thuỷ Tiên hả hê nhìn Tiểu Băng mặt mày trắng nhợt . Cô ta ác độc bồi thêm :
- Anh ấy đã thú nhận với tôi rằng, anh ấy quen cô chỉ là lmuốn chơi qua đường . Thấy cô có chút nhan sắc, ảnh định chọc ghẹo cho vui, chứ thật ra gia cảnh của cô làm sao môn dăng hộ đôi... Cô nghĩ lại đi, ảnh đường đường là một giám đốc hẳn hoi, đời nào ảnh đi cưới một cô gái xuất thân bần hàn, không khéo thiên hạ họ cười vào mặt . Vả lại, còn mẹ ảnh... coi vậy chứ bác gái gia giáo lắm . Có chết bà cũng không thèm ngồi sui với hạng người thấp kém.
Tiểu Băng ôm đầu , cô hét lên :
- Đủ rồi, chị đừng mạt sát người ta thái quá . Dù nghèo , nhưng tôi vẫn có đầy đủ phẩm chất làm một người có tim, có óc . Ngheo nhưng sống trong sạch, chưa từng có ý nghĩ lợi dụng kẻ khác để trục lợi cho mình.
Nhún vai kênh kiệu , Thuỷ Tien vờ thở ra :
- Cũng là phận gái như nhau , tôi thông cảm lắm nên cũng mới không làm lớn chuyện - Rồi cô tặc lưỡi - Cũng không trách anh Phong được . Bởi ảnh là đàn ông... Mà cô biết đây, đàn ông rất dễ mềm lòng trước cái đẹp... anh ấy cũng không ngoại lệ.
Tiểu Băng chua chát hỏi :
- Đông Phong bảo chị đến đây để nói với tôi những lời sáo rỗng này à ?
Thuỷ Tiên nhìn vào đôi mắt hoang mang của Tiểu Băng . Cô biết rằng Tiểu Băng đã trúng kế nên mới đau khổ như vậy . Cô chanh chua đáp :
- Vài ho6m nữa là tới ngày đám cười cúa tôi và anh Phong . Ảnh chưa chịu nói với cô vì sợ cô quậy , nên ảnh lên Đà Lạt để lánh mặt cô trước - Rồi Thuỷ Tiên xuống giọng ngọt ngào - Tôi xin cô đừng làm lớn chuyện . Mẹ ảnh bị bệnh tim rất nặng , bà sẽ không chịu nổi nếu nghe được tin này . Cô nghĩ coi, có cô dâu nào mà khổ như tôi không . Gần tới ngày cưới còn phải đích thân đi dàn xếp chuyện yêu đương nhăng nhít cúa chồng... Mà đâu riêng gì cô, còn hàng tá cô gái khác Tiểu Băng nghe tim mình đau buốt theo từng lời nói của Thuỷ Tiên . Cô không ngờ Đông Phong lại tàn nhẫn như vậy . Anh thản nhiên trêu chọc vào tim rướm máu của cô , không cần biết là cô đau đớn tột độ.
Thấy Tiểu Băng ngồi bất động, Thuỷ Tiên quá quắt nói :
- Hay là tôi cho cô một số tiền , coi như bù đắp thiệt hại mà anh Phong gây ra.
Ngước đôi mắt vô hồn về phía Thuỷ Tiên, Tiểu Băng nói bắng giọng không âm sắc :
- Cô về đi ! Về nói lại với anh Phong tôi cầu chúc hai người hạnh phúc . Xin anh ấy đừng bận tâm, đã một lần dại dột tin vào những lời nói ngọt ngào của anh ta , tôi không để mình lầm lần nữa.
Thuỷ Tiên hý hửng đứng
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
127/127