Polaroid
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

Lượt xem :
cửa đóng.

Trong một giây chuẩn bị khép lại, cánh cửa hoa văn sáng bóng lại mở ra, hai người một trước một sau đi vào, ấn nút đóng cửa, cánh cửa khép lại.

“Anh, anh về thế này không sợ mẹ sẽ mắng sao?”. Giọng nói có vẻ hí hửng khi người khác gặp nạn.

Giọng nói trả lời có vẻ ương ngạnh: “Cứ ở đấy, anh sợ không giữ nổi vẻ quý ông lịch sự mà đánh người ta mất”.

“Cũng chỉ là một cô gái thôi mà? Cô ấy cũng có vẻ thích anh…”.

“Lục Nhiễm!”. Một giọng nam hơi gằn có vẻ đe dọa.

Một người luôn nhìn thẳng về phía trước như Hàn Mặc Ngôn khi nghe tiếng cô gái cũng phải hơi quay lại, nhìn thấy anh em nhà họ Lục đứng ngay bên cạnh mình. Cô gái lúc nãy còn vui vẻ cười đùa vừa thấy ánh mắt anh, mặt liền biến sắc, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một điệu bộ không ra xa cách cũng chẳng ra gần gũi: “Anh Hàn, trùng hợp thật đấy”.

Cùng lúc đó, Lục Tề cũng quay lại nhìn Hàn Mặc Ngôn.

Khuôn mặt anh băng giá giống hệt Hàn Mặc Ngôn, đã không còn vẻ hiền hòa khi đứng cạnh em gái lúc nãy, trán anh nhăn lại, nhưng dù gì anh và Hàn Mặc Ngôn từng hợp tác với nhau, có ghét nhau đến mấy cũng không thể làm mất mặt nhau, nên cố nặn ra một câu: “Chào anh Hàn”.

Không ngờ người trả lời lại không phải là Hàn Mặc Ngôn, mà là cô gái suýt bị lãng quên đang đứng bên cạnh.

Đỗ Hàn cười nhìn Lục Tề: “Anh Lục, chẳng gì chúng ta cũng gặp nhau rồi, mà anh chỉ nhìn thấy mỗi anh Hàn thôi sao?”.

Lục Tề giờ mới chú ý đến cô gái bị Hàn Mặc Ngôn che khuất, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt cổ quái lướt qua Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, tựa hồ khó khăn lắm mới nói nên lời: “Cô và anh Hàn đi chung với nhau à?”.

“Tôi đến xem mặt anh ấy, đúng không, anh Hàn?”.

Hàn Mặc Ngôn vẫn im lặng nhìn hai người trước mặt, một người trước giờ cũng xuất sắc như anh trong giới doanh nhân mới nổi, một người là trợ lý cũ, tuy đã biết họ là anh em từ trước, nhưng giờ gặp nhau ở đây vẫn cảm thấy lạ lùng.

Có điều Hàn Mặc Ngôn không để lộ những ý nghĩ này ra ngoài, chỉ khẽ trả lời: “Vâng”.

Vừa dứt lời, có người bật cười, rất khẽ, nhưng vì thang máy rất nhỏ nên ai cũng nghe thấy.

Đỗ Hàn quay lại, thoáng chút kinh ngạc, cô đi đến trước mặt Lục Nhiễm, giơ tay ra, ngữ điệu thiết tha: “Rất vui được gặp cô Lục, tôi là Đỗ Hàn”.

Lục Nhiễm không vội giơ tay ra, cô bình tĩnh nhìn Đỗ Hàn, ánh mắt lãnh đạm, nếu luận về chiều cao cô còn kém cô ta, ít nhất đôi giày cao gót sáu phân hôm nay cũng phát huy tác dụng.

Lục Nhiễm vẫn đang suy nghĩ không hiểu tại sao cô gái này lại chạy tới bắt tay cô, chẳng lẽ là để thị uy.

Nhưng Lục Nhiễm nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ hoang đường đó, nếu có thị uy thì cũng chẳng tới tìm cô, mà không phải Hàn Mặc Ngôn vừa có bạn gái mới sao?

Có điều… Hàn Mặc Ngôn đã có bạn gái rồi, sao vẫn tới xem mặt!?

Lục Nhiễm vẫn chưa nghĩ xong, Lục Tề đã kéo cô sang một bên.

Bàn tay Đỗ Hàn vẫn dừng giữa không trung, nhưng cô gái này vẫn không hề bối rối.

“Bính boong”.

Tiếng kêu của thang máy phá vỡ không khí im ắng.

“Tạm biệt hai vị”.

Lục Tề kéo Lục Nhiễm ra khỏi thang máy trước, bước nhanh về chỗ đỗ xe của mình.

Đỗ Hàn thu tay về, nhìn theo bóng hai người rời đi, làu bàu: “Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc quá…”.

Tuy không nói rõ, nhưng thái độ của cô rõ ràng không phải là nói Lục Tề… chẳng lẽ là nói Lục Nhiễm?

“Tại sao lại đáng tiếc?”. Hàn Mặc Ngôn vừa đi vừa buột miệng hỏi.

Cùng lúc đó, Lục Nhiễm đã ngồi trong xe, hỏi anh trai: “Sao anh đi nhanh thế?”.

Sắc mặt của Lục Tề lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ mờ của bãi đậu xem, nhưng Lục Nhiễm vẫn nhận ra vẻ hơi hung dữ trên khuôn mặt anh mình lúc này: “Tiểu Nhiễm, sau này em phải tránh Đỗ Hàn ra xa xa một chút”.

“Dạ?”.

“Cô gái đó…”. Chưa nói hết, Lục Tề đã cau mày vẻ ghét bỏ.

Lục Nhiễm vô cùng tò mò trước cô gái có thể làm cho ông anh trầm tĩnh của mình có thể thay đổi sắc mặt như vậy, nên cố tình truy hỏi.

Lục Tề chau mày xoay vô lăng như không muốn nói nhiều, đại khái anh chỉ cho biết đã tình cờ gặp Đỗ Hàn khi cô này đang có mâu thuẫn với người khác, cô ta không chỉ đơn phương đánh người mà còn lừa gạt bạn gái người khác đi mất. Cô gái này tuy vừa từ nước ngoài trở về, nhưng tiếng tăm chẳng hay ho gì.

Nói tới đây, Lục Tề lại nhắc đi nhắc lại rằng Lục Nhiễm phải tránh cô ta ra xa xa một chút.

Lục Nhiễm cảm thấy thật buồn cười, tuy Lục Tề không nói ra, nhưng cô có thể tưởng tượng được ông anh mực thước tính tình bảo thủ của mình gặp cảnh tượng đó sẽ có biểu hiện thế nào.

Lục Nhiễm chống cằm, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nụ cười cũng chìm khuất vào màn đêm.

Đối tượng xem mặt của Hàn Mặc Ngôn, thật là… càng ngày càng ly kỳ…

Chương 5
Tranh tối tranh sáng, cô không nhìn rõ được thái độ của Hàn Mặc Ngôn, cũng giống như cô chưa bao giờ nhìn rõ người đàn ông này...

Từ buổi xem mặt không chào đã ra về, mẹ chỉ gọi cho Lục Nhiễm một lần trách móc cô vài câu, chắc tại không thân với con gái như con trai, còn Lục Nhiễm cũng thờ ơ câu được câu chăng.

Sau khi theo dõi tình hình lên xuống của thị trường chứng khoán, Lục Nhiễm xem xét lại hồ sơ của mình.

Cô vẫn chưa quen với cuộc sống không phải làm việc, đã một tuần trôi qua, cô cũng không có dự định đi tìm Hàn Mặc Ngôn. Cô có thể nộp đơn tìm việc mới, một người có kinh nghiệm như cô sẽ không khó khăn gì để tìm được một công việc ưng ý, nhưng... cảm thấy làm thuê cho người khác thật chẳng dễ chịu gì, trước đây vì đối tượng là Hàn Mặc Ngôn, còn bây giờ cô chẳng tìm thấy lý do gì để ép buộc mình.

Trước đây Lục Tề vẫn muốn cô về làm việc cho gia đình, nhưng mấy hôm nay chắc bị mẹ làm phiền nên không thấy đến tìm cô.

Đang nghĩ ngợi xem sau này nên làm thế nào thì có điện thoại.

Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm hơi do dự nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia không phải giọng của Hàn Mặc Ngôn, là giọng nói dứt khoát của một cô gái không quen: “Cô Lục, tôi là Đỗ Hàn”.

Quá kinh ngạc, nhất thời Lục Nhiễm không thể nói gì.

Đầu dây bên kia Đỗ Hàn đã tiếp lời: “Cô Lục, tôi dự định mở một phòng tranh, nếu cô có hứng thú cộng tác, tối nay mời cô ăn cơm được không?”.

“Cô Đỗ, e là chúng ta mới gặp mặt một lần...”

Đỗ Hàn nhanh chóng tiếp lời, giọng nói vui vẻ nhưng chắc chắn, ngôn từ không hề mềm mại nữ tính mà già dặn và giàu sức thuyết phục: “Tôi biết, tôi cũng biết là cô nghỉ việc rồi, trước đây cô là trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, nhưng làm thuê cho người khác sao bằng tự mình làm chủ? Tôi đảm bảo đến lúc đó thu nhập của phòng tranh sẽ được chia phần trăm, cô kiếm được bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu”. Như cảm nhận được sự nghi ngại của Lục Nhiễm, Đỗ Hàn cười bổ sung: “Có phải cô đã nghe anh cô nói gì không, cô yên tâm đi, tôi không nghĩ gì khác đâu, chỉ là coi trọng năng lực của cô thôi”.

Không giống Lục Tề, mấy năm ăn chơi, Lục Nhiễm đã gặp đủ các hạng người, cô không cần quan tâm Đỗ Hàn là người xấu hay người tốt hay là người thế nào, cô chỉ thấy đề nghị của Đỗ Hàn khá hấp dẫn với cô...

“Tôi...”.

Đỗ Hàn vốn định kiên nhẫn nghe Lục Nhiễm giãi bày, bỗng thay đổi ý định báo luôn thời gian và địa điểm, rồi nói một câu “Không gặp không về” và cúp điện thoại.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Lục Nhiễm bất giác phán đoán, lẽ nào... Hàn Mặc Ngôn ở bên cạnh cô ta.

Không thể không nói, trực giác của Lục Nhiễm rất chuẩn.

Đỗ Hàn trả điện thoại của Hàn Mặc Ngôn về chỗ cũ, cười bẽn lẽn.

Để tránh việc số điện thoại bị tiết lộ, điện thoại của Hàn Mặc Ngôn chỉ hiện tên người, không ngờ có người to gan dám lấy điện thoại của anh để gọi.

“Cô Đỗ, thế này là thế nào?”

Đỗ Hàn trấn tĩnh: “Anh Hàn, tôi vừa nói với bố tôi là tôi rất vừa ý với đối tượng gặp mặt là anh, cũng hy vọng là anh có thể phát triển quan hệ với tôi, vì thế tôi đã đến văn phòng của anh để tìm anh, thấy họp, nên tôi đợi anh ở đây”. Những lời cô nói hoàn toàn đúng đắn và hợp lý: “À, lúc nãy tôi có gặp trợ lý mới của anh, không thể không nói rằng, anh Hàn tìm trợ lý gì mà phẩm cấp đi xuống quá”.

“Trợ lý của tôi? Cô lại dọa cho cô ấy khóc rồi đúng không?”

Đỗ Hàn gật đầu, cũng hơi lo lắng.

Cái dáng vẻ giả ngây thơ của cô trợ lý mới này khiến Đỗ Hàn cảm thấy thú vị, cô ta vừa giả vờ cầm tài liệu vừa vụng về dò hỏi, sau khi biết được thân phận của cô, càng làm ra vẻ vô tình nói về quan hệ của Hàn Mặc Ngôn với bạn gái trước đây ra sao, nếu Đỗ Hàn thật lòng có ý với Hàn Mặc Ngôn, e là nghe hết câu chuyện cũng mất hết hứng thú, chỉ có điều...

Đỗ Hàn khẽ lắc đầu, chẳng qua cô cũng chỉ chống tay vào tường rồi dồn cô gái đó vào góc tường dọa mấy câu, mà đối phương đã nước mắt hai hàng đẩy cô chạy ra ngoài.

Cái kiểu hơi tí là chảy nước mắt chạy đi tìm đàn ông làm chỗ dựa cho mình thật đáng ghét.

Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng chẳng có ý truy cứu việc này, anh chỉ vào điện thoại hỏi Đỗ Hàn: “Thế lúc nãy lấy điện thoại của tôi để làm gì?”.

Đỗ Hàn khẽ xoay người, ngồi lên bàn của Hàn Mặc Ngôn, thành thực trả lời: “Dụ người của anh”.

Suy nghĩ giây lát, lại xua tay nói: “Có điều, cô ấy đã thôi việc rồi nên cũng không gọi là dụ người của anh được. Anh phải biết, thời buổi này tìm được một cô gái chuyên nghiệp và có năng lực thật là một việc khó khăn, anh không cần nên tôi cũng không muốn lãng phí...”.

“Lục Nhiễm?”. Hàn Mặc Ngôn dò hỏi.

Đỗ Hàn gật đầu.

“Hôm đó gặp cô ấy tôi đã nói với anh là tôi rất ngưỡng mộ cô ấy mà...”.

“Không được”.

Không đợi Đỗ Hàn nói hết, Hàn Mặc Ngôn đã cương quyết nói.

Đỗ Hàn chẳng hề tức giận mà còn nở nụ cười, ánh mắt sắc sảo không nhân nhượng: “Đằng nào anh cũng có trợ lý mới rồi, còn tranh với tôi làm gì?”.

“Cô có thể tìm người khác”.

Đôi bốt cao chắn ngang trước mặt Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn vênh cằm cười nói: “Anh có thể tìm cho tôi một cô gái trẻ hơn, có năng lực hơn và có khí chất hơn cô ấy không?”.

Giơ tay xem đồng hồ, Đồ Hàn nhảy khỏi mặt bàn, đôi bốt cao cổ màu đen dẫm xuống nền đá Đại Lý, cộp cộp hai tiếng.

Đỗ Hàn mỉm cười: “Sắp đến giờ rồi, tôi phải về chuẩn bị đi gặp mỹ nhân đây, anh Hàn cứ làm việc đi nhé”.

Vừa đi được nửa bước, một cánh tay chắn ngang trước mặt cô.

Rốt cuộc là đàn ông, Hàn Mặc Ngôn còn cao hơn cô cả một cái đầu, chỉ là ánh mắt của anh khiến Đỗ Hàn cảm thấy áp lực.

“Tôi hết giờ rồi, cùng đi với cô”.

“Anh đùa gì thế?”. Đỗ Hàn giơ tay hất tay Hàn Mặc Ngôn: “Tôi không cần anh đi cùng đâu”.

Hàn Mặc Ngôn không đùa, anh bấm điện thoại gọi trợ lý vào dọn dẹp, sau đó mặt không cảm xúc quay sang nhìn Đỗ Hàn, ngữ khí bình tĩnh: “Cô Đỗ, cô là đối tượng xem mặt của tôi nên đừng có ý định gì với cô ấy”.

Lục Nhiễm đi lại trong phòng một lúc, cuối cùng quyết định đi.

Cứ cho là Đỗ Hàn có ý đồ gì với cô, cô cũng không để mình bị thiệt thòi.

Theo thói quen đến trước năm phút, trong căn phòng đặt trước chỉ có mình cô, Lục Nhiễm bất giác nghĩ, phải chăng những nhân vật quan trọng đều có sở thích đến muộn một chút.

Vừa nghĩ đến đó thì cửa mở.

Đôi bốt của Đỗ Hàn rất cao, hai bên trang trí dây xích bạc cá tính, mái tóc ngắn màu tím sậm, trước ngực đeo một chiếc dây chuyền vàng móc hình chữ thập, khác hẳn lần gặp trước.

Lục Nhiễm còn chưa hết kinh ngạc, thì đã nhìn thấy một người nữa đi phía sau Đỗ Hàn.

Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc khiến Lục Nhiễm cứng đơ người, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Đỗ Hàn.

Hàn kéo ghế ngồi xuống, nghển cổ lắc đầu:

“Không phải tôi bảo anh ấy đến, mà là anh ấy muốn ngăn cản tôi”.

Hàn Mặc Ngôn cũng ngồi xuống, không phản đối.

Trong phòng có tới hai người khiến cô bối rối, Lục Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu.

Không khí có chút gượng gạo, người phục vụ đem quyển thực đơn đẩy cửa bước vào, cung kính hỏi: “Anh chị có muốn gọi món luôn không ạ?”.

Đỗ Hàn là người đầu tiên ngoắc tay gọi phục vụ vào, cô nhận lấy quyển thực đơn, đọc lướt qua chọn vài món, rồi quay sang hỏi Lục Nhiễm: “Cô Lục muốn ăn gì?”.

Nếu người ngồi trước mặt cô là một người đàn ông thì điều đó hết sức bình thường, nhưng đằng này
<<1 ... 1011121314 ... 30>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
284/5363