Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
g gì, bà Đồng cũng hiểu ý của ông, hai cha con đang căng thẳng. Bà lại là người cởi mở, con đã bảo là bạn, thì bà sẽ coi như bạn bè bình thường của con, không có gì khác. Vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cô “bạn bình thường” Tôn Hiểu Bạch bèn điềm nhiên khoe gia sản lấy lòng bà như không, bà thầm thở dài: Cùng độ tuổi như nhau, mà sao khác nhiều đến vậy, cô bé này có phong thái hoạt bát và sự nhạy bén của tuổi trẻ, đáng tiếc đáng tiếc. Rồi bà lại nghĩ: Đứa con dâu ngu xuẩn, cục cằn, thô lỗ kia sao có thể là đối thủ của cô bé này được.
Bà Đồng rất giỏi hoà giải, tình huống khó xử tới đâu, chỉ cần có mặt bà là có thể biến can qua thành tơ lụa[12">, trừ khi bà không muốn hao tâm tổn trí cho họ.
[12"> Ý dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là từ cổ chỉ chiến tranh, còn tơ lụa là thứ quý mà hai nước thường dùng để tặng nhau.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng nguy hiểm mà lại suôn sẻ, đợi khách ra về, bà Đồng hỏi con trai:
- Con có nghĩ tới con gái con không?
Đồng Thuỵ An còn chưa kịp mở miệng, ông Đồng đã ở trong phòng gầm lên:
- Thằng chó này mà dám ly hôn thì tao sẽ coi như không có đứa con như mày.
“Thằng chó” là từ nói bậy duy nhất mà ông Đồng có thể nói ra trong cả cuộc đời mình.
Bà Đồng thầm cười lạnh:
- Ông tưởng thế là doạ được nó chắc, thằng út nhà ta không ngờ lại là người lòng dạ quyết đoán, đúng là không giống ông chút nào, tôi là mẹ nó mà cũng nhìn nhầm.
Đồng Thuỵ An nói thẳng:
- Duyên phận giữa con và Tô Mạt đã dứt, con muốn giữ con bé, nhưng chỉ sợ Hiểu Bạch phải thiệt thòi, cô ấy cũng đồng ý cho con nuôi con bé, chỉ có điều phía Tô Mạt lại không chịu.
Những lời này của anh ta vừa bình tĩnh, lạnh lùng, vừa hợp logic, nhưng lại khiến cả gia đình như một nồi nước đang sôi sùng sục.
Tất cả những điều này, đương nhiên Tô Mạt không thể nào biết được. Cô vẫn đưa đón con về nhà bà nội, chỉ đôi khi cảm thấy ánh mắt xóm giềng trở nên soi mói và lảng tránh. Lòng cô đang nặng trĩu, sự nhạy bén và tinh tế thường ngày giờ trở nên qua loa, đại khái, nên không nghĩ ngợi nhiều.
Cho tới một hôm, cô con dâu mới nhà hàng xóm trạc tuổi cô lẳng lặng kéo cô lại, nói khéo mấy câu, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ. Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, bế thẳng con ra khỏi nhà bà nội, bố chồng chạy theo gọi cô, mẹ chồng níu lấy cô trong nước mắt:
- Tô Mạt, Tô Mạt, là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không dạy dỗ con cái tử tế, thằng út giờ thành ra như thế, bố mẹ không quản được nó nữa rồi…
Trước cú sốc nặng nề, Tô Mạt lại vô cùng tỉnh táo, cô bỗng bật cười:
- Xét đến cùng anh ấy vẫn là con của bố mẹ, dù có sai đến không thể nào tưởng tượng được đi chăng nữa cũng vẫn là con của bố mẹ, bố mẹ có thể làm gì anh ấy?
Nói đoạn, cô bế con bỏ đi như bay, tận đến khi phía sau không ai đuổi kịp, bọn họ đều là những người có mặt mũi, đương nhiên chẳng dại gì mà gây ầm ĩ trong khu tập thể trường học. Tô Mạt bế con gái đi tới sân vận động của trường, trong đêm cuối thu lạnh lẽo cô quạnh, nơi đó không một bóng người, cô từ từ ngồi xuống khán đài xi măng, lặng lẽ khóc.
Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, sân vận động của trường đại học luôn là nơi người ta nảy sinh ảo tưởng. Nhiều năm trước cô từng học thể dục hoặc yêu đương ở đây, tuổi xuân phơi phới, hy vọng vô hạn. Khi đó cô còn là một cô bé ngây ngô, giờ đã có đứa con của riêng mình, thậm chí, còn phải gánh vác tương lai của nó một mình.
Ngay cả tương lai của bản thân, cô còn không tìm được.
Đứa bé trong lòng cô không hề ầm ĩ, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ, đôi mắt trong veo thuần khiết, như ánh sao trên trời.
Nghe chuyện của Tô Mạt, Đồ Nhiễm thổn thức hồi lâu. Bây giờ đôi lúc cô trở nên đa sầu đa cảm, hay nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết là do nội tiết hay hormon khi mang thai nữa.
Có những lúc cô nhìn gì cũng thấy không thuận mắt, có những lúc tâm trạng lại phơi phới reo vui, biến đổi nhanh như chớp, ngăn không được, tránh không xong. Ví như hiện giờ, tâm trạng bi quan, rã rời, lạ lùng bỗng trào dâng, chỉ cảm thấy trên đời này không ai đáng tin, không thể tin ai, ai ai cũng có thể đánh bại bản thân mình, còn mình thì chỉ có thể thúc thủ đứng yên tại chỗ.
Đứa bé trong bụng lại khuỳnh tay đạp chân, cuối cùng cô cũng trải qua giai đoạn yếu đuối dài dằng dặc đầy sợ hãi, lúc này nghĩ tới con gái Tô Mạt, cô lại tràn đầy hoài nghi: Tại sao mình phải sinh con? Mình không có tư tưởng sinh con để nối dõi tông đường, tại sao phải chịu đau đớn, tại sao phải trơ mắt nhìn nó chịu đựng mọi đau khổ? Lẽ nào sinh nó ra chỉ để bịt mồm người xung quanh, chứng tỏ tôi có khả năng sinh đẻ bình thường, chứng tỏ vào độ tuổi kết hôn thích hợp tôi cũng có thể kết hợp với một người đàn ông khá khẩm, tình cảm sắt son, cuối cùng có được một kết tinh tình yêu? Chứng tỏ tôi là một người phụ nữ bình thường, không rũ bỏ được những quy tắc xã hội, cũng sẽ không bị xã hội rũ bỏ?
Có lẽ, hạnh phúc chỉ là hạnh phúc trong mắt người khác, còn bất hạnh lại chỉ có mình mình thấu hiểu.
Tối hôm đó cô về nhà, không về nhà mẹ.
Ánh mắt cô lúc đi thoáng chút ưu thương kỳ lạ, Chu Tiểu Toàn nói:
- Cậu chìm đắm quá sâu, Tô Mạt là Tô Mạt, đó là cuộc sống của cậu ấy trải nghiệm của cậu ấy, không ai trong chúng ta có thể thay đổi hay thay thế cậu ấy, chỉ có thể làm một người quan sát tốt bụng. Mình không hiểu tại sao cậu lại âu sầu đến vậy, đừng nghĩ vẩn vơ nữa, bây giờ việc cậu cần làm là dưỡng thai cho tốt.
Đồ Nhiễm biết cô ấy nói đúng. Cô cũng cảm thấy mình buồn cười, nhưng lại không thể khống chế những suy nghĩ trong đầu, cô cho rằng mình nhất định phải quay về một chuyến, cho dù không gặp anh, mà chỉ vào phòng anh, được nhìn thấy những thứ anh đã dùng, những đồ anh đã mặc, chiếc giường anh đã nằm, cô cũng sẽ cảm thấy khá hơn. Cô bỗng nhớ nhung mãnh liệt một người, ý nghĩ này cuồn cuộn tuôn trào, khiến người ta bối rối.
Đứng trước cửa nhà, cô rút chìa khoá ra mở cửa, những âm thanh lạch cạch vang lên không nhỏ, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, anh không ở nhà.
Ngày hôm nay của cô trôi qua trong mơ hồ, quên không hỏi lịch trực của anh.
Cô nghĩ một lúc rồi đẩy cửa, tai nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ đang vang lên.
Cô lần theo tiếng nhạc, màn hình máy tính trên bàn làm việc phát ra ánh sáng xanh dịu, đang phát bài hát, dịu nhẹ, miên man không dứt.
Lục Trình Vũ đang dựa trên ghế, lặng lẽ nhắm mắt, một tay đặt trên bàn, lòng bàn tay đè lên một cuốn sổ bìa cứng, tay còn lại buông thõng tự nhiên, kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc bảng lảng, tàn thuốc phía trước đã bạc trắng. Cuốn sổ đó đang để mở, riềm sổ có hoa văn cầu kỳ tinh xảo, toát ra vẻ trầm uất nhẹ nhàng.
Cô nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng của anh, tựa hồ như anh đang ngủ.
Sau đó bàn tay cầm thuốc của anh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay tuỳ ý gảy điếu thuốc một cách thành thục, tàn thuốc lả tả rơi, gió lùa qua khe cửa, ánh lửa loé lên rồi dần lịm đi.
Qua bức bình phong chạm trổ hoa văn, ánh đèn hắt bóng hình anh lên bức tường nhuốm màu hoàng hôn, như phủ lên đó một sắc thái nhàn nhạt, tiêu điều, loang lổ.
Đồ Nhiễm nhớ bài hát đó, sáng nay cô đã nghe rất nhiều lần, âm thanh vang vọng, lời ca hát: Vẫn là bờ cát trong ký ức! Căn phòng xanh và mặt biển xanh! Anh và em lặng lẽ đối diện nhau! Em nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt anh! Trong gió lộng ra cùng cất giọng hét! Tên của anh, tình yêu của em…
Đồ Nhiễm khẽ khàng tựa vào cửa, nhìn người đàn ông trong phòng, cho tới khi đứa bé trong bụng khẽ cựa quậy, cô mới định thần lại.
Còn nhớ mười mấy ngày trước đó, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái thai cử động, cử động rất nhẹ, như một con cá nhả bọt trong nước. Khi đó cô đang chuẩn bị giáo án trong văn phòng, cảm giác đặc thù lướt qua trong nháy mắt, cô lập tức sững người lại, một lát sau nhớ ra, cô liền gọi điện ngay cho Lục Trình Vũ.
Ở đầu dây bên kia anh cười:
- Đâu có sớm vậy? Chắc là dạ dày co bóp thôi.
- Không phải, là con đang máy, em biết mà. – Cô nói ngay không chút nghi ngờ, lòng thoáng chút ấm ức, một cảm giác ấm ức vì không được thấu hiểu. Cho tới mấy ngày sau, tần suất thai máy càng lúc càng nhiều, cuối cùng trực giác của người làm mẹ đã tạo dựng được uy tín.
Cho dù bình thường, trực giác của cô luôn rất nhạy bén.
Cô xoay người đi, bước về phía sofa trong phòng khách, cô muốn nghỉ một lúc.
Có người gõ bàn phím, tiếng ca ngưng bặt.
Cô ngoảnh đầu lại trong ánh sáng tù mù, thấy Lục Trình Vũ đang ngồi ở đầu kia nhìn mình. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn lờ mờ, cô không nhìn rõ mặt anh, mặt anh là những đường nét mơ hồ mà gãy gọn. Cô thầm đoán nét mặt của anh, có lẽ là nửa phần thanh thản nửa phần mất mát, như vửa tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Cô cười với anh:
- Anh ngủ à? Em làm anh tỉnh giấc à?
- Không. – Anh đáp. – Không sao hết.
Cô ngừng lại vài giây rồi hỏi:
- Hôm nay phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ? Mệt không?
- Cũng ổn. – Anh đứng dậy, tiện tay gập quyển sổ lại, đẩy cánh cửa sổ trước mặt, anh dụi điếu thuốc xuống bệ cửa sổ.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước:
- Tâm trạng anh không tốt.
Vốn dĩ muốn đặt câu hỏi, ai ngờ lời ra khỏi miệng lại biến thành câu trần thuật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Không phải, anh hơi mệt. – Anh liếc nhìn đồng hồ trên máy tính. – Ngày mai anh trực đêm, hay là hôm nay nghỉ sớm đi, sáng mai anh lái xe đưa em về?
Cô ừ.
Cả hai lần lượt đi đánh răng, rửa mặt, lên giường đi ngủ, mỗi người đắp một chăn, chiếc giường rộng một mét tám, vừa vặn, không thấy chật hẹp.
Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh. Thời gian mang thai càng dài, cô càng quen ngủ nghiêng. Cô đưa tay xoa bụng, cứ tới đêm khuya yên tĩnh là đứa bé lại trở nên hoạt bát khiến cô không ngủ được, cho dù nhóc con không ngọ nguậy nữa, cô cũng không ngủ được. Cô không muốn nhúc nhích, nhưng bả vai bên dưới bỗng trở nên tê dại.
Lục Trình Vũ bỗng lên tiếng:
- Em vẫn ổn chứ?
Cô giật mình:
- Vẫn ổn. Anh chưa ngủ à?
- Sắp rồi. – Anh nói, sau đó quả nhiên không lên tiếng nữa.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô bắt đầu nằm mơ, cô thấy mình cầm mấy quả bóng bay tung tăng dạo chơi trên phố, không cẩn thận để quả bóng tuột khỏi tay bay lên. Bên cạnh cô có một người, một người đàn ông trẻ, áo sơmi trắng, quần bò, người đó khẽ nhảy một cái, túm được hai quả bóng bay nhét lại vào tay cô. Anh đứng dưới trời xanh mây trắng, cúi đầu mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng loá, vẻ mặt dịu dàng, tha thiết. Cô nhận ra anh là ai, vội tự nhủ đây là giả thôi, đây là giả thôi. Cô biết đây là mơ, bởi vì tất cả những gì quá hoàn mỹ đều là hư ảo, cô cố gắng để mình tỉnh lại.
Sau đó, cô tới một nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cô ăn rất nhiều, rất nhanh, ăn uống no nê xong bước ra ngoài lại bị người ta giữ lại ở cửa, bắt cô trả tiền. Cô vội lục túi áo, trong đó không có một xu lẻ nào, người qua đường đều xúm lại hóng hớt, ánh mắt khinh thường và chế nhạo. Người giữ cô lại nói, cô không có tiền để trả thì đưa đứa con cho tôi. Cô hoảng hốt lấy tay che bụng, lại thấy bụng mình xẹp dần đi, sau đó một cơn đau nhói ập đến, con cô đã mất thật rồi.
Đồ Nhiễm bỗng sực tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô nhìn trừng trừng lên trần nhà đen kịt, thở hổn hển.
Hoảng hồn hồi lâu, cô đưa tay sờ lên bụng, khi thấy phần bụng vẫn hơi nhô lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Liền sau đó, cơn đau nhói trở nên còn rõ rệt hơn cả trong giấc mộng, đau thấu xương thấu tuỷ.
Cô không ngủ thêm được nữa, tim vẫn đập dồn dập, cho tới khi nghe thấy hơi thở đều đều của người bên cạnh, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đưa tay bật chiếc đèn đầu giường, anh đã ngủ say, lông mày hơi nhíu lại, môi khẽ mím, những đường nét trên gương mặt thân thiết và dịu dàng hơn bình thường, vẻ mặt thoáng chút ưu tư.
Cô chầm chậm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lắng nghe từng cử động thai, cũng không biết là qua bao lâu, cho tới khi ánh mắt lướt qua tấm bình phong, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu nảy lên thấp thỏm.
Do dự rất lâu.
Cô hít một hơi, xuống giường, đi chân trần, khẽ khàng bật chiếc đèn bàn lên.
Bên cạnh màn hình máy vi tính, ngoài một chồng sách chuyên ngành, tài liệu và mấy cây bút thì không còn thứ gì khác.
Cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, những thứ bên trong chiếc phong bì đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm tư cô.
Cô cẩn thận đẩy chiếc ghế xoay sang, sau đó đứng lên ghế với
Bà Đồng rất giỏi hoà giải, tình huống khó xử tới đâu, chỉ cần có mặt bà là có thể biến can qua thành tơ lụa[12">, trừ khi bà không muốn hao tâm tổn trí cho họ.
[12"> Ý dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là từ cổ chỉ chiến tranh, còn tơ lụa là thứ quý mà hai nước thường dùng để tặng nhau.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng nguy hiểm mà lại suôn sẻ, đợi khách ra về, bà Đồng hỏi con trai:
- Con có nghĩ tới con gái con không?
Đồng Thuỵ An còn chưa kịp mở miệng, ông Đồng đã ở trong phòng gầm lên:
- Thằng chó này mà dám ly hôn thì tao sẽ coi như không có đứa con như mày.
“Thằng chó” là từ nói bậy duy nhất mà ông Đồng có thể nói ra trong cả cuộc đời mình.
Bà Đồng thầm cười lạnh:
- Ông tưởng thế là doạ được nó chắc, thằng út nhà ta không ngờ lại là người lòng dạ quyết đoán, đúng là không giống ông chút nào, tôi là mẹ nó mà cũng nhìn nhầm.
Đồng Thuỵ An nói thẳng:
- Duyên phận giữa con và Tô Mạt đã dứt, con muốn giữ con bé, nhưng chỉ sợ Hiểu Bạch phải thiệt thòi, cô ấy cũng đồng ý cho con nuôi con bé, chỉ có điều phía Tô Mạt lại không chịu.
Những lời này của anh ta vừa bình tĩnh, lạnh lùng, vừa hợp logic, nhưng lại khiến cả gia đình như một nồi nước đang sôi sùng sục.
Tất cả những điều này, đương nhiên Tô Mạt không thể nào biết được. Cô vẫn đưa đón con về nhà bà nội, chỉ đôi khi cảm thấy ánh mắt xóm giềng trở nên soi mói và lảng tránh. Lòng cô đang nặng trĩu, sự nhạy bén và tinh tế thường ngày giờ trở nên qua loa, đại khái, nên không nghĩ ngợi nhiều.
Cho tới một hôm, cô con dâu mới nhà hàng xóm trạc tuổi cô lẳng lặng kéo cô lại, nói khéo mấy câu, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ. Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, bế thẳng con ra khỏi nhà bà nội, bố chồng chạy theo gọi cô, mẹ chồng níu lấy cô trong nước mắt:
- Tô Mạt, Tô Mạt, là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không dạy dỗ con cái tử tế, thằng út giờ thành ra như thế, bố mẹ không quản được nó nữa rồi…
Trước cú sốc nặng nề, Tô Mạt lại vô cùng tỉnh táo, cô bỗng bật cười:
- Xét đến cùng anh ấy vẫn là con của bố mẹ, dù có sai đến không thể nào tưởng tượng được đi chăng nữa cũng vẫn là con của bố mẹ, bố mẹ có thể làm gì anh ấy?
Nói đoạn, cô bế con bỏ đi như bay, tận đến khi phía sau không ai đuổi kịp, bọn họ đều là những người có mặt mũi, đương nhiên chẳng dại gì mà gây ầm ĩ trong khu tập thể trường học. Tô Mạt bế con gái đi tới sân vận động của trường, trong đêm cuối thu lạnh lẽo cô quạnh, nơi đó không một bóng người, cô từ từ ngồi xuống khán đài xi măng, lặng lẽ khóc.
Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, sân vận động của trường đại học luôn là nơi người ta nảy sinh ảo tưởng. Nhiều năm trước cô từng học thể dục hoặc yêu đương ở đây, tuổi xuân phơi phới, hy vọng vô hạn. Khi đó cô còn là một cô bé ngây ngô, giờ đã có đứa con của riêng mình, thậm chí, còn phải gánh vác tương lai của nó một mình.
Ngay cả tương lai của bản thân, cô còn không tìm được.
Đứa bé trong lòng cô không hề ầm ĩ, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ, đôi mắt trong veo thuần khiết, như ánh sao trên trời.
Nghe chuyện của Tô Mạt, Đồ Nhiễm thổn thức hồi lâu. Bây giờ đôi lúc cô trở nên đa sầu đa cảm, hay nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết là do nội tiết hay hormon khi mang thai nữa.
Có những lúc cô nhìn gì cũng thấy không thuận mắt, có những lúc tâm trạng lại phơi phới reo vui, biến đổi nhanh như chớp, ngăn không được, tránh không xong. Ví như hiện giờ, tâm trạng bi quan, rã rời, lạ lùng bỗng trào dâng, chỉ cảm thấy trên đời này không ai đáng tin, không thể tin ai, ai ai cũng có thể đánh bại bản thân mình, còn mình thì chỉ có thể thúc thủ đứng yên tại chỗ.
Đứa bé trong bụng lại khuỳnh tay đạp chân, cuối cùng cô cũng trải qua giai đoạn yếu đuối dài dằng dặc đầy sợ hãi, lúc này nghĩ tới con gái Tô Mạt, cô lại tràn đầy hoài nghi: Tại sao mình phải sinh con? Mình không có tư tưởng sinh con để nối dõi tông đường, tại sao phải chịu đau đớn, tại sao phải trơ mắt nhìn nó chịu đựng mọi đau khổ? Lẽ nào sinh nó ra chỉ để bịt mồm người xung quanh, chứng tỏ tôi có khả năng sinh đẻ bình thường, chứng tỏ vào độ tuổi kết hôn thích hợp tôi cũng có thể kết hợp với một người đàn ông khá khẩm, tình cảm sắt son, cuối cùng có được một kết tinh tình yêu? Chứng tỏ tôi là một người phụ nữ bình thường, không rũ bỏ được những quy tắc xã hội, cũng sẽ không bị xã hội rũ bỏ?
Có lẽ, hạnh phúc chỉ là hạnh phúc trong mắt người khác, còn bất hạnh lại chỉ có mình mình thấu hiểu.
Tối hôm đó cô về nhà, không về nhà mẹ.
Ánh mắt cô lúc đi thoáng chút ưu thương kỳ lạ, Chu Tiểu Toàn nói:
- Cậu chìm đắm quá sâu, Tô Mạt là Tô Mạt, đó là cuộc sống của cậu ấy trải nghiệm của cậu ấy, không ai trong chúng ta có thể thay đổi hay thay thế cậu ấy, chỉ có thể làm một người quan sát tốt bụng. Mình không hiểu tại sao cậu lại âu sầu đến vậy, đừng nghĩ vẩn vơ nữa, bây giờ việc cậu cần làm là dưỡng thai cho tốt.
Đồ Nhiễm biết cô ấy nói đúng. Cô cũng cảm thấy mình buồn cười, nhưng lại không thể khống chế những suy nghĩ trong đầu, cô cho rằng mình nhất định phải quay về một chuyến, cho dù không gặp anh, mà chỉ vào phòng anh, được nhìn thấy những thứ anh đã dùng, những đồ anh đã mặc, chiếc giường anh đã nằm, cô cũng sẽ cảm thấy khá hơn. Cô bỗng nhớ nhung mãnh liệt một người, ý nghĩ này cuồn cuộn tuôn trào, khiến người ta bối rối.
Đứng trước cửa nhà, cô rút chìa khoá ra mở cửa, những âm thanh lạch cạch vang lên không nhỏ, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, anh không ở nhà.
Ngày hôm nay của cô trôi qua trong mơ hồ, quên không hỏi lịch trực của anh.
Cô nghĩ một lúc rồi đẩy cửa, tai nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ đang vang lên.
Cô lần theo tiếng nhạc, màn hình máy tính trên bàn làm việc phát ra ánh sáng xanh dịu, đang phát bài hát, dịu nhẹ, miên man không dứt.
Lục Trình Vũ đang dựa trên ghế, lặng lẽ nhắm mắt, một tay đặt trên bàn, lòng bàn tay đè lên một cuốn sổ bìa cứng, tay còn lại buông thõng tự nhiên, kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc bảng lảng, tàn thuốc phía trước đã bạc trắng. Cuốn sổ đó đang để mở, riềm sổ có hoa văn cầu kỳ tinh xảo, toát ra vẻ trầm uất nhẹ nhàng.
Cô nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng của anh, tựa hồ như anh đang ngủ.
Sau đó bàn tay cầm thuốc của anh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay tuỳ ý gảy điếu thuốc một cách thành thục, tàn thuốc lả tả rơi, gió lùa qua khe cửa, ánh lửa loé lên rồi dần lịm đi.
Qua bức bình phong chạm trổ hoa văn, ánh đèn hắt bóng hình anh lên bức tường nhuốm màu hoàng hôn, như phủ lên đó một sắc thái nhàn nhạt, tiêu điều, loang lổ.
Đồ Nhiễm nhớ bài hát đó, sáng nay cô đã nghe rất nhiều lần, âm thanh vang vọng, lời ca hát: Vẫn là bờ cát trong ký ức! Căn phòng xanh và mặt biển xanh! Anh và em lặng lẽ đối diện nhau! Em nhìn thấy gương mặt mình trong đôi mắt anh! Trong gió lộng ra cùng cất giọng hét! Tên của anh, tình yêu của em…
Đồ Nhiễm khẽ khàng tựa vào cửa, nhìn người đàn ông trong phòng, cho tới khi đứa bé trong bụng khẽ cựa quậy, cô mới định thần lại.
Còn nhớ mười mấy ngày trước đó, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái thai cử động, cử động rất nhẹ, như một con cá nhả bọt trong nước. Khi đó cô đang chuẩn bị giáo án trong văn phòng, cảm giác đặc thù lướt qua trong nháy mắt, cô lập tức sững người lại, một lát sau nhớ ra, cô liền gọi điện ngay cho Lục Trình Vũ.
Ở đầu dây bên kia anh cười:
- Đâu có sớm vậy? Chắc là dạ dày co bóp thôi.
- Không phải, là con đang máy, em biết mà. – Cô nói ngay không chút nghi ngờ, lòng thoáng chút ấm ức, một cảm giác ấm ức vì không được thấu hiểu. Cho tới mấy ngày sau, tần suất thai máy càng lúc càng nhiều, cuối cùng trực giác của người làm mẹ đã tạo dựng được uy tín.
Cho dù bình thường, trực giác của cô luôn rất nhạy bén.
Cô xoay người đi, bước về phía sofa trong phòng khách, cô muốn nghỉ một lúc.
Có người gõ bàn phím, tiếng ca ngưng bặt.
Cô ngoảnh đầu lại trong ánh sáng tù mù, thấy Lục Trình Vũ đang ngồi ở đầu kia nhìn mình. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn lờ mờ, cô không nhìn rõ mặt anh, mặt anh là những đường nét mơ hồ mà gãy gọn. Cô thầm đoán nét mặt của anh, có lẽ là nửa phần thanh thản nửa phần mất mát, như vửa tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Cô cười với anh:
- Anh ngủ à? Em làm anh tỉnh giấc à?
- Không. – Anh đáp. – Không sao hết.
Cô ngừng lại vài giây rồi hỏi:
- Hôm nay phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ? Mệt không?
- Cũng ổn. – Anh đứng dậy, tiện tay gập quyển sổ lại, đẩy cánh cửa sổ trước mặt, anh dụi điếu thuốc xuống bệ cửa sổ.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước:
- Tâm trạng anh không tốt.
Vốn dĩ muốn đặt câu hỏi, ai ngờ lời ra khỏi miệng lại biến thành câu trần thuật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Không phải, anh hơi mệt. – Anh liếc nhìn đồng hồ trên máy tính. – Ngày mai anh trực đêm, hay là hôm nay nghỉ sớm đi, sáng mai anh lái xe đưa em về?
Cô ừ.
Cả hai lần lượt đi đánh răng, rửa mặt, lên giường đi ngủ, mỗi người đắp một chăn, chiếc giường rộng một mét tám, vừa vặn, không thấy chật hẹp.
Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh. Thời gian mang thai càng dài, cô càng quen ngủ nghiêng. Cô đưa tay xoa bụng, cứ tới đêm khuya yên tĩnh là đứa bé lại trở nên hoạt bát khiến cô không ngủ được, cho dù nhóc con không ngọ nguậy nữa, cô cũng không ngủ được. Cô không muốn nhúc nhích, nhưng bả vai bên dưới bỗng trở nên tê dại.
Lục Trình Vũ bỗng lên tiếng:
- Em vẫn ổn chứ?
Cô giật mình:
- Vẫn ổn. Anh chưa ngủ à?
- Sắp rồi. – Anh nói, sau đó quả nhiên không lên tiếng nữa.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô bắt đầu nằm mơ, cô thấy mình cầm mấy quả bóng bay tung tăng dạo chơi trên phố, không cẩn thận để quả bóng tuột khỏi tay bay lên. Bên cạnh cô có một người, một người đàn ông trẻ, áo sơmi trắng, quần bò, người đó khẽ nhảy một cái, túm được hai quả bóng bay nhét lại vào tay cô. Anh đứng dưới trời xanh mây trắng, cúi đầu mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng loá, vẻ mặt dịu dàng, tha thiết. Cô nhận ra anh là ai, vội tự nhủ đây là giả thôi, đây là giả thôi. Cô biết đây là mơ, bởi vì tất cả những gì quá hoàn mỹ đều là hư ảo, cô cố gắng để mình tỉnh lại.
Sau đó, cô tới một nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cô ăn rất nhiều, rất nhanh, ăn uống no nê xong bước ra ngoài lại bị người ta giữ lại ở cửa, bắt cô trả tiền. Cô vội lục túi áo, trong đó không có một xu lẻ nào, người qua đường đều xúm lại hóng hớt, ánh mắt khinh thường và chế nhạo. Người giữ cô lại nói, cô không có tiền để trả thì đưa đứa con cho tôi. Cô hoảng hốt lấy tay che bụng, lại thấy bụng mình xẹp dần đi, sau đó một cơn đau nhói ập đến, con cô đã mất thật rồi.
Đồ Nhiễm bỗng sực tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô nhìn trừng trừng lên trần nhà đen kịt, thở hổn hển.
Hoảng hồn hồi lâu, cô đưa tay sờ lên bụng, khi thấy phần bụng vẫn hơi nhô lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Liền sau đó, cơn đau nhói trở nên còn rõ rệt hơn cả trong giấc mộng, đau thấu xương thấu tuỷ.
Cô không ngủ thêm được nữa, tim vẫn đập dồn dập, cho tới khi nghe thấy hơi thở đều đều của người bên cạnh, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đưa tay bật chiếc đèn đầu giường, anh đã ngủ say, lông mày hơi nhíu lại, môi khẽ mím, những đường nét trên gương mặt thân thiết và dịu dàng hơn bình thường, vẻ mặt thoáng chút ưu tư.
Cô chầm chậm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lắng nghe từng cử động thai, cũng không biết là qua bao lâu, cho tới khi ánh mắt lướt qua tấm bình phong, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu nảy lên thấp thỏm.
Do dự rất lâu.
Cô hít một hơi, xuống giường, đi chân trần, khẽ khàng bật chiếc đèn bàn lên.
Bên cạnh màn hình máy vi tính, ngoài một chồng sách chuyên ngành, tài liệu và mấy cây bút thì không còn thứ gì khác.
Cô không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, những thứ bên trong chiếc phong bì đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm tư cô.
Cô cẩn thận đẩy chiếc ghế xoay sang, sau đó đứng lên ghế với
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
288/5367