80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full

Lượt xem :
án: Cái sừng này là tự anh cắm vào đấy nhé, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Đột nhiên nghe thấy chuông cửa reo.

Cô vâng mệnh ra mở cửa, Cố Viễn Hàng đang đứng bên ngoài, anh ta đã cởi bỏ bộ đồ công sở, ăn mặc thoải mái, trông càng thêm trẻ trung.

Anh ta khẽ gật đầu vói cô:

- Đến giờ rồi, hiếm khi rảnh rỗi, kiếm chỗ nào ăn cơm chung đi.

Đồ Nhiễm nói:

- Cố Tổng, rất xin lỗi, gia đình có chuyện, tôi…

- Không vội gì một phút. – Cố Viễn Hàng đã hiểu, bèn ngắt lời cô. – Tiểu Chu đã đặt chỗ rồi, cũng đang ở đó đợi rồi, mấy hôm nay công việc mệt mỏi, đừng để người ta phải chờ lâu.

Nơi dùng bữa không lớn, cũng không có món gì đặc sắc, hay ở chỗ thực phẩm tươi rói, khẩu vị thanh đạm.

Ba người vào tiệc, vừa ăn vừa trò chuyện.

Thấy trong thực đơn có món canh vi cá trứng gà kỷ tử, Cố Viễn Hàng bèn gọi phục vụ mang lên ba chén, mỗi người một chén.

Anh ta nếm thử một miếng, khẽ gật đầu:

- Quán nhỏ mà làm được như vậy cũng rất khá. – Rồi lại quay sang bảo với Tiểu Chu và Đồ Nhiễm – Đặc biệt gọi món này cho hai cô đấy, hai hôm nay làm việc vất vả, phụ nữ ăn cái này rất bổ.

Cố Viễn Hàng vốn thành thục chuyện liệu cơm gắp mắm, liệu mặt buông lời, với hai cô gái cấp dưới vừa không tỏ ra quá mức thân thiết, từ ngữ lại dí dỏm ôn hòa, có chừng có mực, Tiểu Chu cũng là người hay nói, bữa ăn hoàn toàn không gượng gạo, nói cười không ngớt.

Cố Viễn Hàng bỗng nhìn Đồ Nhiễm chăm chăm:

- Sao hôm nay ít nói vậy, mệt à?

Cô cười cười:

- Tổng Giám đốc đang ở đây, bọn tôi đâu dám nói công việc mệt mỏi.

Thôi, chỉ cúi đầu ăn uống, hoặc là cười nói phụ họa vài câu, không nói lời gì dư thừa. Một là vì tâm trạng không tốt, hai là cũng không muốn nói gì khiến người ta có cơ hội nghĩ ngợi linh tinh.

Cố Viễn Hàng khẽ cười, sao lại không nhìn ra tâm tư nho nhỏ này của cô. Đáng ghét là trước mặt người khác cô cố tình tỏ ra lạnh nhạt, giờ lại thấy cô chỉ mải miết ăn uống, tay cầm đôi đũa bạc, ngón út hơi cong lên, mặt ửng hồng, mắt long lanh, đôi môi ướt rượu căng mọng như có thể bấm ra nước, trong lòng anh ta bỗng bùng lên một ngọn lửa, vô thức đưa tay cởi cúc cổ áo, nâng ly, chậm rãi nuốt nửa ngụm rượu rồi nói đùa:

- Hướng dẫn Tiểu Đồ bận suốt mấy ngày nay, chưa từng về nhà, bây giờ chắc đang nhớ vị kia ở nhà nhỉ. Chẳng lẽ về muộn một tí sẽ bị người ta xử lý sao?

Ngữ điệu thờ ơ, nhưng lại chứa đầy sự cợt nhả.

Đồ Nhiễm gắp một miếng thức ăn cho vào miệng nhai chậm rãi, không trả lời, Tiểu Chu bên cạnh lại là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh trước tình hình này, cười gượng gạo:

- Hướng dẫn Đồ kết hôn năm ngoái nhỉ, chẳng thấy mời bọn tôi uống ly rượu mừng gì cả?

Lúc này Đồ Nhiễm mới lên tiếng:

- Bọn tôi không tổ chức lễ cưới, tôi thì lười, chồng tôi thì bận, lại đều không giỏi xã giao, chỉ làm bữa cơm đơn giản mời họ hàng đôi bên thôi.

Cố Viễn Hàng tiếp lời:

- Em mà không giỏi xã giao thì hồi trước sao làm nổi nghiệp vụ? Hướng dẫn Đồ khiêm tốn quá rồi.

Đồ Nhiễm cười:

- Cố Tổng cứ gọi tôi là Tiểu Đồ được rồi, khi tôi mới vào công ty cũng là ngài hướng dẫn tôi làm việc mà, khi đó ngài cũng là một hướng dẫn.

Tiểu Chu hiếu kỳ:

- Thì ra Cố Tổng và hướng dẫn Đồ còn có mối quan hệ thâm tình như vậy nữa.

- Từng là thầy trò, tôi đã từng theo Cố Tổng học được rất nhiều điều. – Đồ Nhiễm vừa nói vừa rót rượu cho cả ba, rồi nâng ly của mình lên, nói với Cố Viễn Hàng một cách nghiêm túc. – Thưa thầy, chén này em kính thầy, cảm ơn thầy đã hỗ trợ em về mặt công việc suốt những năm qua, khiến em gặp nhiều thuận lợi. Tuy chỉ nhỏ hơn thầy vài tuổi, nhưng em vẫn luôn tôn kính thầy như một thầy giáo.

Cố Viễn Hàng đăm chiêu nhìn cô không đáp, rất lâu sau mới nói một câu hai ý:

- Đồ Nhiễm, tôi muốn xem em có thể giữ được đến lúc nào.

- Cạn ly kính trước. – Cô uống hết ly rượu của mình, rồi cười với Tiểu Chu, – Cô xem, Cố Tổng chẳng nể mặt phụ nữ chúng ta gì cả, làm khó chúng ta còn phải làm trâu làm ngựa cho công ty. Hay là chỉ một mình tôi thì không đủ thể diện, muốn hai chúng ta phải cùng kính rượu một lúc anh ấy mới chịu uống nhỉ!

Tiểu Chu vốn dĩ không định dây vào, nghe Đồ Nhiễm nói vậy lại không tiện làm nga, đành nâng ly rượu lên nói:

- Cố Tổng, tôi cũng kính anh.

Cố Viễn Hàng vẫn nhìn Đồ Nhiễm, bất giác khẽ lắc đầu mỉm cười, cụng ly với Tiểu Chu rồi uống cạn một hơi. Một lúc sau anh ta vẫy tay gọi:

- Phục vụ, tính tiền bên này.

Tiểu Chu cũng chỉ mong sao mau mau ra về, tiếc rằng hành lý vẫn còn để ở khách sạn, không tránh khỏi phải đi về cùng nhau. Tới cửa khách sạn, Cố Viễn Hàng vẫy một chiếc taxi rồi nói với Tiểu Chu:

- Cô lên lầu lấy hành lý, tôi bảo tài xế đợi ở đây.

Tiểu Chu cảm ơn anh ta rồi chạy vội lên lầu.

Lúc này anh ta mới ngoái lại nhìn Đồ Nhiễm, nửa cười nửa không, như đang muốn nói: Để xem em còn giở chiêu gì ra nữa.

Đồ Nhiễm mím môi, chẳng nói chẳng rằng, quay người định đi vào trong, liền bị người ta kéo lại.

Cố Viễn Hàng nắm tay cô đung đưa trước mặt, nói:

- Đã vào hạ rồi mà tay còn lạnh thế này, vừa rồi gọi canh cho em cũng không uống hết, phụ nữ không bồi bổ sao có thể được?

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Đồ Nhiễm gần như bị anh ta ôm vào trong lòng, quanh cô đều là hơi thở đàn ông xa lạ. Cô cố gắng rụt tay lại mà không được, luống cuống nói:

- Đừng ép tôi, chó cùng rứt giậu đấy!

Cố Viễn Hàng nhìn cô, rồi lại nhìn xuống đất:

- Nhìn đường cẩn thận, đừng làm bẩn giày.

Nói rồi liền buông tay cô ra.

Đồ Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới phát hiện ra trên bậc thềm phía sau có một vũng nước bẩn, không biết ai say rượu nôn ra đó, vừa rồi suýt chút nữa mình đã giẫm lên. Bấy giờ cô mới vội dịch sang bên cạnh mấy bước, đã thấy nhân viên khách sạn cầm dụng cụ vệ sinh ra, tỉ mẩn quét dọn.

Tim Đồ Nhiễm thót lại, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ Cố Viễn Hàng sẽ làm ra chuyện gì khiến cô không thể không gỡ bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, bây giờ thấy anh ta như vậy, cô lại thấy hơi xấu hổ. Người ta chỉ khiêu khích một cách tỉnh bơ không dấu vết, còn cô lại chuyện bé xé ra to, so ra thì đúng là đạo hạnh vẫn còn kém cỏi.

Cố Viễn Hàng nhìn cô, mặt ánh lên vẻ bỡn cợt, đưa bàn tay nắm tay cô lúc trước lên miệng khẽ cắn một cái, cười nhẹ:

- Làm gì mà hoảng lên như vậy, tôi còn sợ em biến thành con cún[15"> thật đấy.

[15"> Nguyên văn: con thỏ con, vì câu “chó cùng rứt giậu” mà Đồ Nhiễm nói trước đó, trong nguyên văn là “thỏ cuống lên cũng cắn người”.

Mặt cô hơi nóng lên, miệng lầm bầm:

- Cố Tổng, ngài nghỉ sớm đi, tôi về phòng trước đây.

Cô vừa âm thầm phiền não, vừa đề phòng người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi nhỏ xung quanh.

²²

Buổi tối mùa xuân, gió mang theo hơi ấm, cũng mang theo vị ngọt mát nồng nàn của xóm làng gần đó, nơi này không có vẻ phồn hoa rực rỡ, ngựa xe như nước của chốn đô thành, cũng giống như cô gái quê thiếu một chút phong trần, sạch sẽ nhưng đơn điệu.

Trước cửa khách sạn, gần như một nửa vỉa hè đã trở thành bãi đậu xe tạm thời, rộng rãi, yên tĩnh, bất chợt lại có một chiếc xe chạy tới, kèm theo là tiếng phanh rít chói tai, đủ khiến cho những người đi bộ rải rác quanh đó đánh mắt nhìn.

Lôi Viễn cũng biết mình đạp phanh hơi gấp, tuy đã có ý thức cài dây an toàn, nhưng cả người vẫn hơi chúi về phía trước theo quán tính.

Anh ta không phải tình cờ đi ngang qua mà chỉ tiện đường quá giang xe của bạn tới thu thập chứng cứ, bất chợt lại gặp tình cảnh khiến người ta bối rối.

Chuyện này cũng chằng phải lần đầu tiên gặp, anh ta còn nhớ, đám cưới một năm trước mới là lần đầu tiên.

Khi đó anh ta cảm thấy người phụ nữ này chẳng phải loại tử tế gì, nông cạn và đậm chất con buôn. Anh ta lại nghĩ có khi số mình mệnh khổ, lúc đi làm chuyên theo các vụ ly hôn, giờ lại bắt gặp vợ bạn đang có vẻ lén lút tư tình với người khác, cũng may mà người bạn này giờ đang ngồi trên ghế phụ lái bên cạnh.

Những vụ như thế này anh ta đã gặp nhiều đến mức trơ lì, cũng như bác sĩ khoa Ngoại quen cầm dao mổ gặp người bị chảy máu. Chỉ có điều, tình cảm mười mấy năm vẫn còn đó, anh ta cũng không tiện để lộ vẻ mặt “đương nhiên là thế”.

Anh ta nghiêng mặt sang nhìn Lục Trình Vũ.

Hơn sáu giờ chiều Lục Trình Vũ gọi điện cho Lôi Viễn, nói có thể cho anh ta mượn xe, anh ta còn vô cùng mừng rỡ. Họ gặp nhau, Lục Trình Vũ ném chìa khóa xe cho anh ta, tay xách một chai bia, vẻ mặt mệt mỏi.

Lôi Viễn lẩm bẩm:

- Sao cậu không tự lái?

Lục Trình Vũ mở chai bia “tách” một cái, chỉ nhấp một ngụm rồi đáp:

- Tôi uống bia rồi.

Nói đoạn anh tháo cà vạt, cởi áo khoác vứt ra ghế sau, thoải mái ngả người trên ghế phụ lái, nhắm mắt nghi ngơi.

Lôi Viễn chửi anh một câu rồi hỏi:

- Cậu đến cái xó ấy làm gì thế?

Anh nhắm mắt:

- Có một hội thảo khoa học.

Một lúc sau, anh lại nói:

- Tiện thể đi tìm vợ.

Xe chạy suốt ba giờ đồng hồ thì tới nơi.

Lúc này Lôi Viễn muốn nói: “Khụ khụ, đó chẳng phải là vợ cậu sao?” Nhưng anh ta không dám nói ra mồm, chỉ đánh mắt sang phía Lục Trình Vũ.

Lục Trình Vũ ngả người trên ghế, vịn tay vào tay nắm trần, nheo mắt nhìn về phía trước, có lẽ đã nhìn thấy từ lâu.

Lôi Viễn không nhịn được, nói nhỏ:

- Đó là Đồ Nhiễm phải không? Xuống xe không?

Nói rồi anh ta cởi dây an toàn ra, đang định mở cửa xe thì bị Lục Trình Vũ khẽ ngăn lại.

- Đợi một lát! – Anh nói, giọng mũi, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ. Hình như anh nhận ra người đàn ông đó, hơi nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ rồi nói. – Cố Viễn Hàng.

Lôi Viễn vốn dĩ đi cũng chẳng được, nói cũng chẳng đừng, nhìn trộm lại càng không, giờ nghe anh mở miệng thì vội hỏi:

- Cậu quen à?

Lục Trình Vũ hừ nhẹ:

- Bố hắn là bệnh nhân của tôi, mới mổ cấp cứu xong, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

Lôi Viễn thầm nghĩ, kẻ làm con này cũng rảnh rỗi thật nhỉ.

Trời bỗng đổ mưa, một giọt, hai giọt rồi vô số giọt mưa rào rào đáp xuống tấm kính phía trước, dần dần chảy tràn, ngăn cách với hai người kia không chút dấu vết.

Người trong xe âm thầm quan sát.

Cuối cùng Lôi Viễn cũng thở phào, đôi nam nữ cách đó không xa đã đứng tách ra một chút, hiển nhiên là đang duy trì một khoảng cách giữa các đồng chí cách mạng với nhau.

- Xuống xe! – Lục Trình Vũ lên tiếng, tháo dây an toàn đẩy cửa xe, thò chân ra ngoài. Lôi Viễn sực tỉnh, lại nghe thấy anh nói. – Ở đây đã là thành phố rồi, cũng không xa chỗ cậu, tôi không tiễn đâu.

Lôi Viễn thầm nghĩ, cậu tiễn tôi lúc nào, toàn là tôi lái xe còn gì, rồi lại nghĩ, vùng cấm ngày hôm nay vẫn không nên dây vào là hơn, bèn khách sáo cảm ơn, tẩu vi thượng sách[16">.

[16"> Chạy là kế sách hàng đầu.

Lục Trình Vũ khom người lấy áo khoác ở ghế sau rồi mới đi về phía kia.

Đồ Nhiễm muốn lên lầu, lại nghe thấy Cố Viễn Hàng nói ngày mai không phải đến các công ty, có thể tự sắp xếp, hỏi cô có dự định gì. Cô lập tức trả lời:

- Tôi muổh bắt chuyến xe bus sớm về nhà.

Nghe cô nói vậy, Cố Viễn Hàng biết ngay cả ngồi chung xe với anh ta cô cũng không muốn, bèn cười:

- Có người đợi ở nhà hả? Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng phụ nữ như em sao cứ cuống lên làm gì? – Anh ta lại thở dài. – Đồ Nhiễm, con người em đúng là cứng rắn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, chỉ loáng một cái đã ào ào như trút. Cố Viễn Hàng đang định vào khách sạn để tránh mưa, lại thấy Đồ Nhiễm đứng im không nhúc nhích, cũng không trả lời anh ta, chăm chăm nhìn sang bên kia đường, giống như đang nhìn ai.

Tim Đồ Nhiễm bỗng đập thình thịch, ánh sáng trong đêm tối vàng vọt, nước mưa lại lọt vào mắt, khiến người đó như không chân thực, nhìn như phải, mà lại như không.

Người kia rất cao, khi đi cũng sải những bước dài, lưng thẳng tắp, toát ra vẻ đắc ý như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, không gì có thể che mắt được. Đồ Nhiễm thầm nghĩ, anh cũng đúng là một cá thể mâu thuẫn, rõ là đắc ý như vậy, nhưng trông lại nhàn nhã, thong dong, thậm chí còn có vẻ uể oải, rõ là ra vẻ thông minh, tự đắc, không để ai vào mắt, nhưng người khác lại không nhận ra được, thậm chí còn tưởng rằng anh là người khiêm t
<<1 ... 2223242526 ... 60>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
58/4700