Tiểu thuyết - Cười Vợ Trước So Chiêu
Lượt xem : |
g được để nam nhân lừa mất aa a…”
0( Đại khái Đậu Nga chồng chết ở vậy nuôi mẹ chồng,thương yêu nương tựa nhau. Nàng bị tên vô lại quấy rối không thành lại vu oancho nàng hạ độc giết người, quan án nhận hối lộ tra tấn dã man nàng cũng khôngnhận tội, bọn họ lại quay sang tra tấn mẹ chồng nàng, nàng thương mẹ chồng tuổigià chịu không nổi nên mới nhận tội để họ thôi tra tấn bà. Lúc trên pháp trườngchuẩn bị chém đầu, nàng oán trời trách đất (ám chỉ giai cấp thống trị) rất biphẫn, nguyện cho trời đổ mưa tuyết, hạn hán ba năm. Đậu Nga chết chém đang lúctháng sáu oi bức mà trời thật đổ mưa tuyết, sau đó hạn hán ba năm.
Haiz, không biết nhớ đúng không nữa, mọi người chịukhó đi google)
Bởi vì nhiều lần “làm việc ác” khiến cho con gái nổigiận cảnh cáo nên lần này dù muốn xông qua thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chạytới cửa liền dừng lại, tựa khung cửa như khuê phòng oán phụ ( người vợ ai oánnơi khuê phòng), không biết lấy đâu ra cái khăn lau lau khóe mắt rưng rưng, ánhmắt oán giận thẳng hướng nam nhân đangngồi quay lưng về phía hắn trong quán ăn đối diện bắn tới.
“Ô…Tiểu Mân…con phải nhớ kĩ, trên thế giới này, papamới chính là người con thương nhất nha…” Nhìn con gái vừa ăn vừa khoan khoáitrò chuyện với nam nhân kia, không biết là nói gì, Giang Mãn Phúc không khỏi lệrơi đầy mặt tự lầm bầm, bộ mặt papa khờ đều bị trưng ra hết.
Trời ạ! Nhìn một lão đại gấu đen đứng khóc đến lê hoađái vũ0, có ghê không chứ? Thật buồn nôn a!
0 ( là hoa lê màu trắng, sau cơn mưa đọng đầy nước,cái này đặc biệt dùng để chỉ mỹ nhân bộ dạng khi khóc yếu nhược mà vẫn đẹp độnglòng người khiến người ta thương tiếc. Ném vô chổ này cho gấu bự thiệt khiếnngười ta nổi da gà da vịt đầy hết mà)
Đây mới chính là Đại ma vương, hai anh em sinh đôi làmsao bì được.
Bên trong tiệm sửa xe, sư phó học đồ gì cũng da gà davịt rơi đầy (đã nói là nổi da gà mà), sắp chịu hết nổi, mọi người ta đẩy ngươi,ngươi đẩy ta cuối cùng theo lệ cũ, người bị chỉ đích danh lúc nãy phải đi an ủiông chủ thương con gái đến thành si tâm kia.
“Ta nói lão Đại, chẳng qua là mời cơm thôi, lại khôngcó gì …” Lão Trương bất đắc dĩ khuyên.
Vậy mà hắn còn nói chưa hết lời đã bị Giang Mãn Phúcgiận dữ cắt đứt. “Còn nói! Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai xem phim, hôm sau nữalại nắm tay, lời lẽ đường mật cường hôn, tiếp đó liền lừa đến trên giường đemvề nhà! Lão Trương, chúng ta đều là nam nhân, mấy chiêu thức hạ lưu này cònkhông rõ sao?”
Ách…Được rồi! Hắn thừa nhận lão bà nhà mình cũng lànhư vậy theo tới, lão Trương vuốt lỗ mũi cười khan, đổi cách nói khác, “ Thậtra thì Tiểu Man cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nếu thật có người theo đuổi cũng làchuyện tốt, lão Đại ngươi cũng đừng…phá hư nữa! Phải biết con gái lớn khôngdùng được, giữ tới giữ lui lại thành của nợ…”
“Mẹ nó!” Âm thanh khuyên giải lần nữa bị cắt đứt,Giang Mãn Phúc nổi giận.” Cái gì con gái lớn không dùng được? Tiểu Mân mới haimươi lăm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, ta còn tính giữ lại thêm vài năm, coi như củanợ cũng không sao, ta Giang Mãn Phúc chẳng lẽ nuôi không nổi!”
Đúng là hết cứu!
Lão Trương hai mắt nhìn trời, lười cùng papa khờ nàygiảng đạo lý, bất quá có chuyện nhất định phải nói ra. “ Lão Đại, ngươi muốngiữ thế nào tùy ngươi, bất quá có thể đem khăn trả lại cho ta không? Đó là khănta đang lau vấy mỡ.”
“A—-Ngươi! Sao không chịu nói sớm? Phi phi phi phiphi…”
Mặt khác, Tu Lập Hành được Giang Tâm Hồng dẫn vào mộtquán ăn nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm không dứt, nói cái gì sợ ăn chohắn suy sụp, cứ theo mức giá cả của những quán ăn nhỏ thế này, để đến hắn haimươi năm không làm việc, miệng ăn núi lở rồi hãy nói đi!
Nghiêm túc mà nói, so với “Kỳ Nhạc huynh đệ” , em gáiGiang Tâm Hồng này thật quá thiện lương, hắn cam đoan, nếu hôm nay người hắnmời là hai anh em sinh đôi kia, họ tuyệt đối sẽ lập tức kéo hắn đến nhà hàngsang trọng, không khách khí gọi hết những món đắt giá nhất trong thực đơn mớicam tâm.
“Tu tiên sinh, anh muốn ăn gì? Mì Ý Phúc Châu rất tốt,canh mì sườn cũng thật ngon…” Không biết đến ý nghĩ âm thầm trêu ghẹo của hắn,Giang Tâm Hồng cười mị mị giới thiệu.
“Vậy canh mì sườn đi.“ Tu Lập Hành thuận miệng nóitheo, hắn đối với món ăn cũng không có kén chọn.
“Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không?” Dù gì cũng là người ta trả tiền, nàng cũngphải hỏi thêm một chút.
Tu Lập Hành lắc đầu, tùy ý nói: “ Nơi này em quenthuộc, em gọi là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Nhếch miệng cười vui vẻ, Giang TâmHồng vốn đói đến nói không ra hơi giờ lại lơn tiếng gọi món ăn. “ Ông chủ, chomột phần mì Ý Phúc Chân, một phần canh mì sườn, lấy chén lớn một chút, còn cóhai phần canh rau xanh, một phần đậu hủ trứng muối, thịt viên, bánh cuốn nóng,súp nghêu …Còn có, đừng quên một phần món kho.” (Chém chém chém, toàn đồ ăn, takhông biết gì hết).
Gọi nhiều món ăn như vậy, cô gái đói bụng rốt cục thỏamãn, vô cùng vui vẻ mời vị khách “coi tiền như nước” tùy tiện tìm cái bàn ngồixuống.
Chỉ chốc lát sau, mì sườn nóng hổi cùng mì Ý Phúc Châuđược đưa đến, đang lúc Tu Lập Hành chuẩn bị ăn thì trước mắt bị một tầng sươngtrắng bao phủ, khiến cho hắn không khỏi thở dài. “ Đeo mắt kiếng phiền toái!” (Anh ý đeo mắt kiếng nên khi ăn mì nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kiếng đómà, cái này bạn nào bốn mắt đều hiểu)
Giang Tâm Hồng ngồi đối diện cũng phát hiện tình huốngcủa hắn, lập tức bật cười, hơn nữa còn thành tâm cho đề nghị.
“ Sao không mang kính sát tròng?”
“ Tôi có bệnh khô mắt, mang kính sát tròng lâu khôngthoải mái.” Cầm kính trên sóng mũi xuống lấy khăn giấy lau sạch, Tu Lập Hànhcũng không đeo lại, trực tiếp bỏ vào túi trước ngực, dù sao hắn cận thị khôngnặng, lúc ăn mì không mang kính cũng không sao.
“ Anh cận mấy độ?” Tò mò hỏi thăm, Giang Tâm Hồng vừa ănvừa tán gẫu.
“Hơn hai trăm độ.” Tu Lập Hành uống một hớp canh nóng,mùi vị thật không tệ.
0
“ Thật may là cận cũng không nặng, nếu không anh gỡmắt kính ra, chúng ta liền “Tương đối không quen biết””. Không nhịn được trêughẹo, Giang Tâm Hồng bỗng dưng nhớ tới một chuyện ngu xuẩn lúc còn bé, lập tứcrất khoan khoái chia sẽ chuyện ngốc nghếch của mình.“ Lúc còn bé nguyện vọngcủa tôi chính là bị cận thị.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành cổ quái nhìn nàng, tự tiếu phitiếu. “ Cận thị không phải chuyện tốt, em muốn như thế làm gì?”
Chỉ có người thật sự cận thị đeo kính mới hiểu rõ nóbất tiện đến mức nào, giống như lúc nãy vậy, chỉ cần ăn mì uống canh nóng thìsẽ bị “ sương giăng đầy trời” ngay, muốn bao nhiêu phiền toái liền có bấy nhiêuphiền toái. ( Đồng ý, ghét nhất mấy người không cận cũng bày đặt đeo kính, làmngười ta tủi thân)
“Ai nha! Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy đeokính nhìn rất thông minh.” Không để ý phất tay một cái, nàng cũng không biếtkhi còn bé loại suy nghĩ này là ở đâu ra, chính là một ngày đột nhiên xuất hiệnthôi.
Đầu óc trẻ con luôn là sẽ có chút ý niệm ngu xuẩn, hắncũng không ngoại lệ, Tu Lập Hành mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cúiđầu ăn mì.
Không lâu, mấy món ăn khác cũng lục tục được mang lên,hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nói Tu Lập Hành trước giờ vẫn lễ nghĩa khóthân cận nhưng khi hắn muốn bày ra bộ mặt hiền lành thì hiệu quả cũng thực kinhngười.
Cho nên, khi hắn cố ý dẫn dắt câu chuyện lòng vòng ,Giang Tâm Hồng càng lúc càng thoải mái nói cười, thậm chí chỉ chốc lát liềncùng hắn xưng huynh gọi đệ, bất tri bất giác đem chuyện tốt chuyện xấu từ béđến lớn khai ra hết, ngay cả chuyện xấu của hai người anh cũng vô tình bị bán,một bữa cơm này thật ăn đến chủ khách đều hết sức vui vẻ, hòa thuận.
Mà từ trong câu chuyện, Tu Lập Hành biết được nàngkhông chỉ là em gái duy nhất của “Kỳ Nhạc huynh đệ” mà còn là cháu gái duy nhấttừ ba đời nay của nhà họ Giang.
Theo nàng nói, tổ trạch của nhà họ Giang là ở NghiLan, nổi danh là đại gia tộc chỉ toàn đàn ông, cho nên bé trai có sinh nhiềucũng không đáng giá, nhà người khác muốn cháu trai đến ngứa ngáy, nhà họ Gianglại vừa thấy con dâu có mang liên buồn bã than thở.
Nói đến ba vị tổ tông Giang gia, ông nội Giang TâmHồng là lão Nhị, có bốn con trai, lão Đại có năm con trai, ngay cả lão Tam sinhsáu đứa con trai vẫn chưa từ bỏ ý muốn có con gái, kết quả là sinh thêm contrai thứ bảy 0/, cuối cùng cũng phải từ bỏ ý nghĩ muốn đứa con thứ tám.
Thế hệ thứ hai có mười sáu người đàn ông cùng nhau lớnlên, sau này thành gia lập nghiệp đều thích sinh con gái không thích sinh contrai, cũng không biết là Quan Âm Tống Tử nương nương thờ ơ hay là bị ngườinguyền rủa mà cả mười sáu người vợ dù cố gắn thế nào cũng không sinh ra đượcđứa con gái.
Cho đến vợ của Giang Mãn Phúc mang thai lần thứ ba (ta nghĩ là mang thai lần thứ hai mới đúng, hoặc nói là mang thai đứa con thứba, tại vì Kỳ Nhạc huynh đệ sinh đôi mà), bác sĩ xem sóng siêu âm xong tuyên bốlà con gái mà cả nhà họ Giang vẫn không dám tin, dù sao vợ của Tam lão thái giacũng từng bị bác sĩ tuyên bố là có khả năng sinh con gái, cuối cùng tới lúcsinh xong lại không nói được gì, hại cả nhà mừng hụt một trận, từ đó mọi ngườinhận định, một khi đứa bé còn chưa chào đời, là nam hay nữ cũng không cần bàn.
Cho nên khi Giang Tâm Hồng chào đời trong bệnh viện,xác định là con gái, Giang Mãn Phúc liền kích động gọi điện thoại về Nghi Lan,sau đó tin tức nhà họ Giang có con gái liền trong một canh giờ làm chấn động cảđại gia đình. Nghe nói đêm đó tổ trạch nhà họ Giang bắn pháo hoa tới sáng, bavị lão tổ tông chong đèn suốt đêm đặt tên, khó khăn lắm mới có một đứa cháugái, nhất định phải chọn được tên tốt nhất. Bởi vì con cháu đời này đều đệm từ“Hâm”, ba lão nhân gia nghĩ tớinghĩ lui cảm thấy con gái mà đệm từ này nghe cứng rắn quá, cuối cùng phá lệ lấychữ “Tâm” thay thế, chữ thứ ba lấy chữ “Hồng” làm tên.
Giang Tâm Hồng—đóa hoa hồng cả nhà họ Giang nâng niutrong lòng, ý nghĩa phi phàm, cuối cùng quyết định lấy tên Giang Tâm Hồng.
Liên tục mấy ngày, anh em họ hàng ở khắp Đài Loan rốirít mang theo gia quyến, không hẹn mà cùng thăm “Thiên kim nhà họ Giang” này,mong có thể hưởng lây không khí, có khi cũng sinh được con gái, bất đắc dĩ saumấy năm, đại gia đình họ Giang lại lục tục có thếm mấy cháu trai nhưng mà cháugái thì lại như hoa quỳnh thoáng nở (nguyên văn:đàm hoa nhất hiện), không cóđộng tĩnh.
Một điểm hồng giữa bạt ngàn lá xanh như thế, Giang TâmHồng từ nhỏ không chỉ được ba vị gia gia tuyệt đối cưng chìu, còn được đông đảophái nam trong gia tộc sủng trong lòng bàn tay, cùng một lứa tuổi thỉnh thoảngcũng có cãi nhau ầm ĩ nhưng chỉ cần nàng bị nam sinh bên ngoài khi dễ, haingười anh sinh đôi cùng đông đảo anh em họ tuyệt đối sẽ hợp lực chỉnh hắn đếnnỗi sau này chỉ cần nghe đến họ Giang là sợ đến nấp ở dưới sàng.
Bởi vì có nhiều “ưu ái” như thế, trong hai mươi lămnăm cuộc đời Giang Tâm Hồng, chỉ cần có nam sinh lộ ra ý định theo đuổi, bát kểđối phương ở nơi nào, không qua hai ngày sẽ bị làm cho tơi tả.
Thân thế trong sạch thì nhiều lắm chỉ bị cười đùa bỡncợt, mặt dù đùa cũng hơi quá nhưng nếu có thế cố gắn vượt qua thì liền thôngqua khảo nghiệm—- bất quá tới giờ vẫn chưa có ai qua, cơ hồ đều bị chỉnh tớixám mặt, sau đó chỉ có thể giữa đường bỏ cuộc, không dám liếc thêm một cái. Cònnhư thân thế không trong sạch, phẩm tính bất lương, Giang Tâm Hồng còn chưa kịpcó ấn tượng đã bị nam nhân nhân nhà họ Giang kéo đi…tiến hành ba ngày ba đêm “Cải tạo nhân phẩm”.
Cái gì? Ba ngày ba đêm?Namnhân họ Giang đều không đilàm, đi học gì sao?
Yên tâm, họ Giang nam nhân đông như vậy, coi như mỗingười thay phiên nhau sắp xếp lớp học một canh giờ cũng dư dả.
Tóm lại, đóa hoa hồng được họ Giang nâng niu từ nhỏđến lớn này cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: “Thảm”!
“Anh nói xem, như vậy tôi còn có thể gả ra ngoài sao?”Giang Tâm Hồng tức giận đập bàn, kể lại một cách đầy bi phẫn. “ Như vậy còn aidám theo đuổi
0( Đại khái Đậu Nga chồng chết ở vậy nuôi mẹ chồng,thương yêu nương tựa nhau. Nàng bị tên vô lại quấy rối không thành lại vu oancho nàng hạ độc giết người, quan án nhận hối lộ tra tấn dã man nàng cũng khôngnhận tội, bọn họ lại quay sang tra tấn mẹ chồng nàng, nàng thương mẹ chồng tuổigià chịu không nổi nên mới nhận tội để họ thôi tra tấn bà. Lúc trên pháp trườngchuẩn bị chém đầu, nàng oán trời trách đất (ám chỉ giai cấp thống trị) rất biphẫn, nguyện cho trời đổ mưa tuyết, hạn hán ba năm. Đậu Nga chết chém đang lúctháng sáu oi bức mà trời thật đổ mưa tuyết, sau đó hạn hán ba năm.
Haiz, không biết nhớ đúng không nữa, mọi người chịukhó đi google)
Bởi vì nhiều lần “làm việc ác” khiến cho con gái nổigiận cảnh cáo nên lần này dù muốn xông qua thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chạytới cửa liền dừng lại, tựa khung cửa như khuê phòng oán phụ ( người vợ ai oánnơi khuê phòng), không biết lấy đâu ra cái khăn lau lau khóe mắt rưng rưng, ánhmắt oán giận thẳng hướng nam nhân đangngồi quay lưng về phía hắn trong quán ăn đối diện bắn tới.
“Ô…Tiểu Mân…con phải nhớ kĩ, trên thế giới này, papamới chính là người con thương nhất nha…” Nhìn con gái vừa ăn vừa khoan khoáitrò chuyện với nam nhân kia, không biết là nói gì, Giang Mãn Phúc không khỏi lệrơi đầy mặt tự lầm bầm, bộ mặt papa khờ đều bị trưng ra hết.
Trời ạ! Nhìn một lão đại gấu đen đứng khóc đến lê hoađái vũ0, có ghê không chứ? Thật buồn nôn a!
0 ( là hoa lê màu trắng, sau cơn mưa đọng đầy nước,cái này đặc biệt dùng để chỉ mỹ nhân bộ dạng khi khóc yếu nhược mà vẫn đẹp độnglòng người khiến người ta thương tiếc. Ném vô chổ này cho gấu bự thiệt khiếnngười ta nổi da gà da vịt đầy hết mà)
Đây mới chính là Đại ma vương, hai anh em sinh đôi làmsao bì được.
Bên trong tiệm sửa xe, sư phó học đồ gì cũng da gà davịt rơi đầy (đã nói là nổi da gà mà), sắp chịu hết nổi, mọi người ta đẩy ngươi,ngươi đẩy ta cuối cùng theo lệ cũ, người bị chỉ đích danh lúc nãy phải đi an ủiông chủ thương con gái đến thành si tâm kia.
“Ta nói lão Đại, chẳng qua là mời cơm thôi, lại khôngcó gì …” Lão Trương bất đắc dĩ khuyên.
Vậy mà hắn còn nói chưa hết lời đã bị Giang Mãn Phúcgiận dữ cắt đứt. “Còn nói! Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai xem phim, hôm sau nữalại nắm tay, lời lẽ đường mật cường hôn, tiếp đó liền lừa đến trên giường đemvề nhà! Lão Trương, chúng ta đều là nam nhân, mấy chiêu thức hạ lưu này cònkhông rõ sao?”
Ách…Được rồi! Hắn thừa nhận lão bà nhà mình cũng lànhư vậy theo tới, lão Trương vuốt lỗ mũi cười khan, đổi cách nói khác, “ Thậtra thì Tiểu Man cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nếu thật có người theo đuổi cũng làchuyện tốt, lão Đại ngươi cũng đừng…phá hư nữa! Phải biết con gái lớn khôngdùng được, giữ tới giữ lui lại thành của nợ…”
“Mẹ nó!” Âm thanh khuyên giải lần nữa bị cắt đứt,Giang Mãn Phúc nổi giận.” Cái gì con gái lớn không dùng được? Tiểu Mân mới haimươi lăm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, ta còn tính giữ lại thêm vài năm, coi như củanợ cũng không sao, ta Giang Mãn Phúc chẳng lẽ nuôi không nổi!”
Đúng là hết cứu!
Lão Trương hai mắt nhìn trời, lười cùng papa khờ nàygiảng đạo lý, bất quá có chuyện nhất định phải nói ra. “ Lão Đại, ngươi muốngiữ thế nào tùy ngươi, bất quá có thể đem khăn trả lại cho ta không? Đó là khănta đang lau vấy mỡ.”
“A—-Ngươi! Sao không chịu nói sớm? Phi phi phi phiphi…”
Mặt khác, Tu Lập Hành được Giang Tâm Hồng dẫn vào mộtquán ăn nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm không dứt, nói cái gì sợ ăn chohắn suy sụp, cứ theo mức giá cả của những quán ăn nhỏ thế này, để đến hắn haimươi năm không làm việc, miệng ăn núi lở rồi hãy nói đi!
Nghiêm túc mà nói, so với “Kỳ Nhạc huynh đệ” , em gáiGiang Tâm Hồng này thật quá thiện lương, hắn cam đoan, nếu hôm nay người hắnmời là hai anh em sinh đôi kia, họ tuyệt đối sẽ lập tức kéo hắn đến nhà hàngsang trọng, không khách khí gọi hết những món đắt giá nhất trong thực đơn mớicam tâm.
“Tu tiên sinh, anh muốn ăn gì? Mì Ý Phúc Châu rất tốt,canh mì sườn cũng thật ngon…” Không biết đến ý nghĩ âm thầm trêu ghẹo của hắn,Giang Tâm Hồng cười mị mị giới thiệu.
“Vậy canh mì sườn đi.“ Tu Lập Hành thuận miệng nóitheo, hắn đối với món ăn cũng không có kén chọn.
“Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không?” Dù gì cũng là người ta trả tiền, nàng cũngphải hỏi thêm một chút.
Tu Lập Hành lắc đầu, tùy ý nói: “ Nơi này em quenthuộc, em gọi là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Nhếch miệng cười vui vẻ, Giang TâmHồng vốn đói đến nói không ra hơi giờ lại lơn tiếng gọi món ăn. “ Ông chủ, chomột phần mì Ý Phúc Chân, một phần canh mì sườn, lấy chén lớn một chút, còn cóhai phần canh rau xanh, một phần đậu hủ trứng muối, thịt viên, bánh cuốn nóng,súp nghêu …Còn có, đừng quên một phần món kho.” (Chém chém chém, toàn đồ ăn, takhông biết gì hết).
Gọi nhiều món ăn như vậy, cô gái đói bụng rốt cục thỏamãn, vô cùng vui vẻ mời vị khách “coi tiền như nước” tùy tiện tìm cái bàn ngồixuống.
Chỉ chốc lát sau, mì sườn nóng hổi cùng mì Ý Phúc Châuđược đưa đến, đang lúc Tu Lập Hành chuẩn bị ăn thì trước mắt bị một tầng sươngtrắng bao phủ, khiến cho hắn không khỏi thở dài. “ Đeo mắt kiếng phiền toái!” (Anh ý đeo mắt kiếng nên khi ăn mì nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kiếng đómà, cái này bạn nào bốn mắt đều hiểu)
Giang Tâm Hồng ngồi đối diện cũng phát hiện tình huốngcủa hắn, lập tức bật cười, hơn nữa còn thành tâm cho đề nghị.
“ Sao không mang kính sát tròng?”
“ Tôi có bệnh khô mắt, mang kính sát tròng lâu khôngthoải mái.” Cầm kính trên sóng mũi xuống lấy khăn giấy lau sạch, Tu Lập Hànhcũng không đeo lại, trực tiếp bỏ vào túi trước ngực, dù sao hắn cận thị khôngnặng, lúc ăn mì không mang kính cũng không sao.
“ Anh cận mấy độ?” Tò mò hỏi thăm, Giang Tâm Hồng vừa ănvừa tán gẫu.
“Hơn hai trăm độ.” Tu Lập Hành uống một hớp canh nóng,mùi vị thật không tệ.
0
“ Thật may là cận cũng không nặng, nếu không anh gỡmắt kính ra, chúng ta liền “Tương đối không quen biết””. Không nhịn được trêughẹo, Giang Tâm Hồng bỗng dưng nhớ tới một chuyện ngu xuẩn lúc còn bé, lập tứcrất khoan khoái chia sẽ chuyện ngốc nghếch của mình.“ Lúc còn bé nguyện vọngcủa tôi chính là bị cận thị.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành cổ quái nhìn nàng, tự tiếu phitiếu. “ Cận thị không phải chuyện tốt, em muốn như thế làm gì?”
Chỉ có người thật sự cận thị đeo kính mới hiểu rõ nóbất tiện đến mức nào, giống như lúc nãy vậy, chỉ cần ăn mì uống canh nóng thìsẽ bị “ sương giăng đầy trời” ngay, muốn bao nhiêu phiền toái liền có bấy nhiêuphiền toái. ( Đồng ý, ghét nhất mấy người không cận cũng bày đặt đeo kính, làmngười ta tủi thân)
“Ai nha! Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy đeokính nhìn rất thông minh.” Không để ý phất tay một cái, nàng cũng không biếtkhi còn bé loại suy nghĩ này là ở đâu ra, chính là một ngày đột nhiên xuất hiệnthôi.
Đầu óc trẻ con luôn là sẽ có chút ý niệm ngu xuẩn, hắncũng không ngoại lệ, Tu Lập Hành mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cúiđầu ăn mì.
Không lâu, mấy món ăn khác cũng lục tục được mang lên,hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nói Tu Lập Hành trước giờ vẫn lễ nghĩa khóthân cận nhưng khi hắn muốn bày ra bộ mặt hiền lành thì hiệu quả cũng thực kinhngười.
Cho nên, khi hắn cố ý dẫn dắt câu chuyện lòng vòng ,Giang Tâm Hồng càng lúc càng thoải mái nói cười, thậm chí chỉ chốc lát liềncùng hắn xưng huynh gọi đệ, bất tri bất giác đem chuyện tốt chuyện xấu từ béđến lớn khai ra hết, ngay cả chuyện xấu của hai người anh cũng vô tình bị bán,một bữa cơm này thật ăn đến chủ khách đều hết sức vui vẻ, hòa thuận.
Mà từ trong câu chuyện, Tu Lập Hành biết được nàngkhông chỉ là em gái duy nhất của “Kỳ Nhạc huynh đệ” mà còn là cháu gái duy nhấttừ ba đời nay của nhà họ Giang.
Theo nàng nói, tổ trạch của nhà họ Giang là ở NghiLan, nổi danh là đại gia tộc chỉ toàn đàn ông, cho nên bé trai có sinh nhiềucũng không đáng giá, nhà người khác muốn cháu trai đến ngứa ngáy, nhà họ Gianglại vừa thấy con dâu có mang liên buồn bã than thở.
Nói đến ba vị tổ tông Giang gia, ông nội Giang TâmHồng là lão Nhị, có bốn con trai, lão Đại có năm con trai, ngay cả lão Tam sinhsáu đứa con trai vẫn chưa từ bỏ ý muốn có con gái, kết quả là sinh thêm contrai thứ bảy 0/, cuối cùng cũng phải từ bỏ ý nghĩ muốn đứa con thứ tám.
Thế hệ thứ hai có mười sáu người đàn ông cùng nhau lớnlên, sau này thành gia lập nghiệp đều thích sinh con gái không thích sinh contrai, cũng không biết là Quan Âm Tống Tử nương nương thờ ơ hay là bị ngườinguyền rủa mà cả mười sáu người vợ dù cố gắn thế nào cũng không sinh ra đượcđứa con gái.
Cho đến vợ của Giang Mãn Phúc mang thai lần thứ ba (ta nghĩ là mang thai lần thứ hai mới đúng, hoặc nói là mang thai đứa con thứba, tại vì Kỳ Nhạc huynh đệ sinh đôi mà), bác sĩ xem sóng siêu âm xong tuyên bốlà con gái mà cả nhà họ Giang vẫn không dám tin, dù sao vợ của Tam lão thái giacũng từng bị bác sĩ tuyên bố là có khả năng sinh con gái, cuối cùng tới lúcsinh xong lại không nói được gì, hại cả nhà mừng hụt một trận, từ đó mọi ngườinhận định, một khi đứa bé còn chưa chào đời, là nam hay nữ cũng không cần bàn.
Cho nên khi Giang Tâm Hồng chào đời trong bệnh viện,xác định là con gái, Giang Mãn Phúc liền kích động gọi điện thoại về Nghi Lan,sau đó tin tức nhà họ Giang có con gái liền trong một canh giờ làm chấn động cảđại gia đình. Nghe nói đêm đó tổ trạch nhà họ Giang bắn pháo hoa tới sáng, bavị lão tổ tông chong đèn suốt đêm đặt tên, khó khăn lắm mới có một đứa cháugái, nhất định phải chọn được tên tốt nhất. Bởi vì con cháu đời này đều đệm từ“Hâm”, ba lão nhân gia nghĩ tớinghĩ lui cảm thấy con gái mà đệm từ này nghe cứng rắn quá, cuối cùng phá lệ lấychữ “Tâm” thay thế, chữ thứ ba lấy chữ “Hồng” làm tên.
Giang Tâm Hồng—đóa hoa hồng cả nhà họ Giang nâng niutrong lòng, ý nghĩa phi phàm, cuối cùng quyết định lấy tên Giang Tâm Hồng.
Liên tục mấy ngày, anh em họ hàng ở khắp Đài Loan rốirít mang theo gia quyến, không hẹn mà cùng thăm “Thiên kim nhà họ Giang” này,mong có thể hưởng lây không khí, có khi cũng sinh được con gái, bất đắc dĩ saumấy năm, đại gia đình họ Giang lại lục tục có thếm mấy cháu trai nhưng mà cháugái thì lại như hoa quỳnh thoáng nở (nguyên văn:đàm hoa nhất hiện), không cóđộng tĩnh.
Một điểm hồng giữa bạt ngàn lá xanh như thế, Giang TâmHồng từ nhỏ không chỉ được ba vị gia gia tuyệt đối cưng chìu, còn được đông đảophái nam trong gia tộc sủng trong lòng bàn tay, cùng một lứa tuổi thỉnh thoảngcũng có cãi nhau ầm ĩ nhưng chỉ cần nàng bị nam sinh bên ngoài khi dễ, haingười anh sinh đôi cùng đông đảo anh em họ tuyệt đối sẽ hợp lực chỉnh hắn đếnnỗi sau này chỉ cần nghe đến họ Giang là sợ đến nấp ở dưới sàng.
Bởi vì có nhiều “ưu ái” như thế, trong hai mươi lămnăm cuộc đời Giang Tâm Hồng, chỉ cần có nam sinh lộ ra ý định theo đuổi, bát kểđối phương ở nơi nào, không qua hai ngày sẽ bị làm cho tơi tả.
Thân thế trong sạch thì nhiều lắm chỉ bị cười đùa bỡncợt, mặt dù đùa cũng hơi quá nhưng nếu có thế cố gắn vượt qua thì liền thôngqua khảo nghiệm—- bất quá tới giờ vẫn chưa có ai qua, cơ hồ đều bị chỉnh tớixám mặt, sau đó chỉ có thể giữa đường bỏ cuộc, không dám liếc thêm một cái. Cònnhư thân thế không trong sạch, phẩm tính bất lương, Giang Tâm Hồng còn chưa kịpcó ấn tượng đã bị nam nhân nhân nhà họ Giang kéo đi…tiến hành ba ngày ba đêm “Cải tạo nhân phẩm”.
Cái gì? Ba ngày ba đêm?Namnhân họ Giang đều không đilàm, đi học gì sao?
Yên tâm, họ Giang nam nhân đông như vậy, coi như mỗingười thay phiên nhau sắp xếp lớp học một canh giờ cũng dư dả.
Tóm lại, đóa hoa hồng được họ Giang nâng niu từ nhỏđến lớn này cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: “Thảm”!
“Anh nói xem, như vậy tôi còn có thể gả ra ngoài sao?”Giang Tâm Hồng tức giận đập bàn, kể lại một cách đầy bi phẫn. “ Như vậy còn aidám theo đuổi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1114/2912