Tiểu thuyết Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng-full
Lượt xem : |
ào tới, hiếu kính phần hotdog bé tí còn lại cho nó.
“Tối qua anh đốt tranh thật hay tranh giả thế?” Diệu Diệu thấy thím mì xào đang tất tả làm mì cho đán học sinh ghé qua, bèn hạ giọng hỏi Lạc Tài tần.
“Cố vấm đề gì đâu, dù sao cũng là tranh anh vẽ cả”.
“Con người anh đúng thật là không ồi, mong rằng A Lực sẽ rút ra một bài học”. Ngô Diêu thở dài.
“Sáng nay anh thấy nó giúp mẹ dọn hàng, đã nhuộm lại tóc, còn cắt đầu đinh gọn gàng, đeo bản bẽ đi học”. Lạc Tài Tần còn chưa nói hết câu, đã thấy một chiếc xe đậu ở đầu ngõ.
Ngô Diệu vắt tay lên trán.....Là bố mình.
Ông Ngô xuống xe, đầu tiên chào hỏi Lạc Tài Tần, sau đó nói với Ngô Diệu, “Diệu Diệu, hôm nay con đừng về nhà ăn cơm nhé, cứ ăn ở ngoai với phi Phi đi, sau mười hai giờ đêm hẵng về được không?”
“Có chuyện gì hả bố?” Ngô Diệu bực bội hỏi
“Còn ai nữa ngoài chị họ con, lần này sắp ly hôn rồi”, Ông Ngô lắc đầu, “Bác con đưa nó tới nhà mình để mọi người khuyên nó, con tìm chỗ nào trốn đi, đừng để nó lại cào con”.
“Vâng”. Ngô Diệu kinh hồn bạt vía gật đầu, “Vần, con không về”.
Ông Ngô đi rồi, Lạc Tài Tần thắc mắc, “Sao lại cào cô?”
Ngô Diệu ngẩng mặt lên trời lắc đầu, “Chị họ em mắc chứng u uất nhẹ, không thích con gái trẻ, mỗi khi phát bệnh, thấy gái trẻ là phải cào, em bị chị ấy cào một lần rồi”.
“Cào?”
Ngô Diệu giơ cánh tay cho Lạc Tài Tần xem. Ngô Diệu rất trắng, da mỏng lại trắng nõn nà, mấy vết sẹo trên cánh tay nhỏ nhắn trông rất nông, màu hồng nhàn nhạt, trông như vừa mới chóc vảy.
“Bị cào tháng trước đấy, sắp khỏi rồi”. Ngô Diệu thả ống tay áo xuống rồi mở cửa hàng.
Ngô Diệu gọi điện cho Phi Phi, vừa khéo hôm nay Phi Phi bận việc ít nhất mười hai giờ mới xong, dặn Ngô Diệu sau khi đóng cửa thì tới công ty tìm mình.
Ngô Diệu hơi lưỡng lự, biết cô không muốn tới công ty Trâu Thiếu Đông, Phi Phi bèn đảm bảo, “Yên tâm đi, hết giờ là Trâu Thiếu Đông chạy nhanh lắm, hắn ta không làm thêm giờ đâu”.
“Ừ, thế thì được”. Ngô Diệu an lòng, tính tò mò lại dâng cao, muốn tới công ty Trâu Thiếu Đông xem thế nào.
“Đúng rồi”. Ngô Diệu hỏi Lạc Tài Tần, “Anh biết công ty của Trâu Thiếu Đông đã trang trí xong hết chưa?”
Lạc Tài Tần ngẩn người ra, lắc đầu, “Không biết”.
“Thế tại sao anh lại từ chối hợp tác với anh ta?”
“Trâu Thiếu Đông thật sự không phải ban trai em à?” Lạc Tài Tần ngồi ở bậc thềm trước cửa. kéo Champagne lại chải lông, “Thế chắc cậu ta còn chưa dứt tình hẳn với em rồi! Cậu ta chỉ muốn thử xem bẹn bè bên cạnh em có đáng tin hay không thôi”.
Ngô Diệu nhíu mày, thành thật lắc đầu, “Anh nghĩ anh ta cao thượng quá rồi đấy, tuyệt đối không phải thế!”
“Thế tại sao?” Lạc Tài Tần thắc mắc.
“Vì anh ta xấu xa!” Ngô Diệu đáp lại đơn giản, rõ ràng, chắc như đinh đóng cột.
Mấy hôm nay học sinh thi cuối kì, nên việc làm ăn của Ngô Diệu cũng giảm nhiều, cô mải mốt bày hàng.
“Diệu Diệu có ở đây không?” Bên ngoài có tiếng gọi.
Ngô Diệu đang ngồi trên thang liền cúi đầu nhìn, “Anh rể ạ?”
“Ừ, em ở đầy à?” Một người đàn ông trung niên đeo kính trông rất tri thức nho nhã bước vào, tay còn cầm mấy quyển sách.
“Sao anh lại tới đây?” Ngô Diệu leo xuống, hình như người đàn ông kia rất cẩn thận, anh ta cứ luôn miệng nhắc cô cẩn thận.
Người đàn ông này họ Mẫn, Mẫn Chấn Vũ, là giảng viên của trường đại học sư phạm gàn đây, cũng là anh rể họ của Ngô Diệu.
“Anh nghe chú nói em đang ở đây nên tới thăm em một lát, sách lần trước em cần đây” Mẫn Chấn Vũ đưa mấy quyển sách cho Ngô Diệu, phần lớn chúng đều có liên quan tới kinh doanh trên mạng và marketing. Ngô Diệu cầm lấy, rồi rót ly trà mời anh ta ngồi.
“Anh sắp ly hôn với chị họ em rồi, cô ấy điên rồi phát sợ, anh chịu không nổi nữa!” Mẫn Chấn Vũ lắc đầu thở dài, vươn tay ra cho Ngô Diệu xem, “Em nhìn xem, tan xương nát thịt!”
Ngô Diệu biết đây chắc lại là kiệt tác cùa bà chị họ mình, muốn an ủi đôi ba câu, nhưng Mẫn Chấn Vũ đã hạ quyết tâm, “Em biết không, cô ấy còn tới trường anh làm loạn, đại học sư phạm đương nhiên toàn là con gái, cô ấy như bị điên bắt lấy một cô bé trong lớp rồi nói người ta quyến rũ anh, anh suýt mất việc!”
Ngô Diệu nhíu mày, sao làm lớn chuyện thế kia chứ! Thế này thì không có nỏi đường lui rồi.
“Diệu Diệu, em khuyên dì và mẹ giúp anh, chị họ em bị bệnh, phải đưa vào bệnh viện.”
Đương nhiên Ngô Diệu biết, bác sĩ cũng đã nói, nếu uống thuốc một thời gian mà không hiệu quả thì phải vào viện. Nhìn tình hình của chị họ thì rõ ràng là thuốc không có tác dụng, nhưng chị ấy là máu thịt của các, ai nỡ lòng nào đưa con gái của mình vào bệnh viện tâm thần chứ?
Ngô Diệu ann ủi Mẫn Chán Vũ đôi ba câu, anh ta mới chào tạm biệt để ra về. Lúc ra ngoài anh ta nhìn thấy Lạc Tài Tần ngẩng đầu lên. Hai người đối mặt, hình như Mẫn Chấn Vũ bị giật mình, nhưng đã hoàn hồn lại rất nhanh, quay người bước đi vội.
Lạc Tài Tần quan sát rất giỏi, vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng nét mặt của Mẫn Chấn Vũ như nói rõ rằng anh ta biết mình. Anh nhíu mày nghĩ ngợi, thì nhớ ra một người....Thấy Ngô Diệu đang bò ra quầy hàng ngẩn ngơ, anh bước vào hỏi, “Diệu Diệu, có phải người kia là giảng viên trường sư phạm không?”
“Đúng rồi, anh quen à?”
“Ừ, bảo sao nhìn quen thế. Bạn gái anh ta là bạn học cũ của anh, giờ cũng đang dạy ở trường sư phạm”.
“Cái gì?” Ngô Diệu bật dậy, “Anh ta là anh rể của em đó!”
Lạc Tài Tần sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, “Có phải anh ta họ Mẫn không?”
NGô Diệu kinh ngạc, lẽ nào anh ta thật sự có tình nhân, và chị họ mình đã phát hiện ra?! Mẫn Chấn Vũ muốn cả nhà cô đưa chị họ vào bệnh viện tâm thần, hắn thật quá độc ác!
“Hóa ra là anh rể em, khéo thế nhỉ” Lạc Tài Tần ngồi xuống tiếp tục lau xe, “Nhưng đúng là không ngờ được cô bạn kia của anh, cô ấy trông vô cùng giản dị”.
Ngô Diệu lao tới hỏi, “Bọn họ quen nhau bao lâu rồi? Hay là anh thấy bọn họ quen nhau bao lâu?”
Lạc Tài Tần sờ mũi, “Ít cũng phải hơn nửa năm rồi. Liêm Khải cũng đang dạy ở đại học sư phạm đấy, một tuần một tiết. Anh hay tới đó chơi bóng rổ với cậu ta, toàn thấy thầy Mẫn kia ôm ôm ấp ấp bạn ạn trong phòng vẽ, Liêm Khải cũng nói với anh hai người đó là một cặp, nhưng không ai biết thầy Mẫn đã có gia đình”.
Ngô Diệu càng nghe càng thấy tức, bụng bảo dạ, hơn nửa năm cơ à, nghĩa là lần này chị họ mình không bịa chuyện.
Nếu nói Mẫn Chấn Vũ thích người khác, cô có thể hiểu, dù tính cách anh ta không hợp với chị họ, nhưng sau khi ly hôn hãy tìm người khác chứ kiểu lén lén lút lút bắt cá hai tay thật quá thất đức. Nhất là anh ta còn quyết định đưa chị họ mình vào bệnh viện tâm thần, Chị họ bây giờ có nỗi khổ mà không nói nên lời, nói không ai tin. Lỡ bị đưa vào bệnh viện tâm thần thật thì chẳng phải là xong rồi sao........Tốt xấu gì cũng là đã từng vợ chồng ân ái, có ân đoạn nghĩa tuyệt thì cung đừng quay lại cắn cho người ta một miếng chứ.
Ngô Diệu chạy vào góc phòng, gọi điện kể lại một lượt cho mẹ. Bà Ngô sợ hãi, bảo Ngô Diệu khoan hẵng về nhà, chị họ cô hãy còn đang nổi cáu, mọi người sẽ điều tra rõ ràng.
Chuyện này khiến Ngô Diệu không thể vui nổi, chịu đựng đến hơn năm giờ chiều cô bèn đóng cửa hàng, chuẩn bị đi tìm Phi Phi. Đúng lúc Lạc Tài tần cũng định đóng cửa, anh hỏi, “Em đi ăn cơm đấy à? Tưởng phải ngồi tới hơn mười hai giờ mới đi?”
“Em đi tìm Phi Phi”.
Lạc Tài Tần lên xe đạp, “Anh đang rảnh, đèo em đi nhé?”
“Vâng ạ!” Ngô Diệu đang lười đi xa thế lai đưa Champagne theo nên không thể đi xe bus, gọi taxi thì thấy quá lãng phí, bèn ôm Champagne ngồi sau xe Lạc Tài Tần.
Lạc Tài Tần hỏi địa chỉ, rồi chầm chậm đạp xe đèo Ngô Diệu đi.
“Anh biết không, chị họ em bị điên chính là vì xe đạp đấy”. Ngô Diệu đột nhiên lên tiếng.
“Xe đạp?: LẠc Tài Tần không hiểu.
“Hồi còn trẻ chị họ em vừa thông minh lại xinh xắn, không những là hoa khôi của trường mà còn đứng đầu khoa văn, thi đậu vào trường đại học nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp nhờ nhà có quan hệ tốt mà chị vào được chỗ ngon lành, tiền lương đãi ngộ tuyệt vời vô cùng, gần như ngày nào cũng có người tặng hoa, vệ tinh thì không thiếu”.
“Đúng là thuận buồm xuôi gió”. Lạc Tài Tần gật đầu.
“Chị ấy quen bạn trai từ hồi còn học đại học. Anh ấy cũng là người ưu tú, dân làm ăn, hai người vốn đã sống chung với nhau rồi, chỉ chờ có con rồi làm đăng kí kết hôn. Nhưng mọt hôm, chị họ em ở gần công ty bạn trai thì nhìn thấy một người đàn ông đi xe đạp chờ một cô gái, trông họ rất thân mật. NHìn từ xa người đó giống ý hệt anh bạn trai chị ấy.” NGô Diệu nói, rồi lại bật cười, “Sau hôm đó, chị họ em bắt đầu nghi thần nghi quỉ, suốt ngày vô duyên cô cớ gây sự với bạn trai. Anhh ấy dần dần xa cách. Rồi chị ấy mắc bệnh u uất, khi chẩn đoán bệnh, bác sĩ khuyên chị ấy uống thuốc”.
“Cô ấy không hỏi lại anh ấy sao?” Lạc Tài Tần có hơi thắc mắc, “Có thể cô ấy nhìn nhầm!”
“Lúc đó chị ấy không nói cho bất kì ai biết, bố mẹ cũng không hay biết, có lẽ là vì sĩ diện, em tâm sự với chị ấy mới biết. Chị ấy bảo mình đã ra má hiệu với bạn trai, muốn anh ta nhận sai, nhưng anh ta không nắm lấy cơ hộ! Sau này bệnh của chị em biến chứng thành cuồng loạn, hai người họ chia tay, bệnh của chị ấy cũng chưa được chữa khỏi. Trong cơn giận hờn, chị ấy đã chọn đại ra một trong số bao người theo đuổi, chính là anh rể bây giờ. Sau khi kết hôn, bệnh tình của chị ấy ngày càng trầm trọng, dẫn tới tình cảnh rối rắm như bây giờ!”.
“Vậy rốt cuộc anh bạn trai cũ kia có lăng nhăng không?” Lạc Tài Tần hỏi.
Ngô Diệu im lặng giây lát, “Năm ngoái khi đi siêu thị em tình cờ gặp bạn trai cũ của chị ấy. Anh ấy đã lập gia đình, vợ anh ấy rất xinh đẹp, nhang nhác giống chị họ em, đứa con trai cũng đáng yêu lắm”.
Lạc Tài Tần không lên tiếng, nghe Ngô Diệu nói tiếp.
“Anh ấy rất khách sáo với em, hình như muốn hỏi thăm tình hình của chị họ, hơn nữa còn không hiểu sao chị họ em năm đó đột ngọt phát điên lên. Em kể qua loa lại chuyện cho anh ấy nghe, anh đoán xem anh ấy nói gì?”
“Nói gì?”
“Anh ấy nói...mình không biết đi xe đạp”.
Chương 6
Kết thúc một ngày làm việc, Trâu Thiếu Đông chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Trương Phi Phi thì phát hiện cô vẫn đang làm thêm giờ, bánh pizza vẫn đặt trên bàn.
Nghĩ một lát, Thiếu Đông bèn quay về phòng làm việc, gọi điện thoại tới nhà Ngô Diệu, hỏi bà Ngô xem Ngô Diệu đã về nhà chưa, mình muốn hẹn Ngô Diệu ăn cơm.
Bà Ngô không giấu giếm, lo lắng Ngô Diệu lang thang một mình ở ngoài tới nửa đêm, có Trâu Thiếu Đông ở cùng thì tốt, nên kể sơ qua tình hình trong nhà, dẫu sao cô chị họ Lương Tiểu Mạn của Ngô Diệu cũng là họ hàng với Trâu Thiếu Đông, mọi người đều quen biết nhau.
Sau khí gác điện thoại, Thiếu Đông bưng tách café tới bên cửa sổ, nhìn dòng người đến đến đi đi phía dưới, nghĩ ngợi.
không biết thời gian trôi qua được bao lâu, bỗng thấy một chiếc xe đạp ngả nghiêng băng qua đường, người đạp xe là Lạc Tài Tần, Ngô Diệu ngồi ở phía sau ôm Champagne.
Khắp khu buôn bán toàn nhà cao tầng này đều là dân công sở đi lại gấp gáp, trông hai người này có phần nhàn nhã...thật đúng là đau cả mắt.
Trâu Thiếu Đông uống một ngụm café, thản nhiên nhìn chiếc xe dừng lại. Lúc đi xuống xe Ngô Diệu không cẩn thận trượt chân một cái, suýt nữa là ngã bệt xuống đất, may mà Lạc Tài Tần nhanh tay đỡ được, Trâu Thiếu Đông lắc đầu, cô vẫn vụng về chẳng khác gì ngày trước.
Trương Phi Phi đang bận xe lại phân cảnh đã chụp được hôm nay, Ngô Diệu cũng không làm phiền cô, vừa cắt một miếng bánh pizza nhỏ nhỏ đút cho Champagne, vừa kể lại chuyện chị họ và anh rể.
“Mẹ nó!” Trương Phi Phi nghe xong máu nóng bốc lên, “Anh rể nhà mày là giống gì thế? Ngoại tình thì thừa nhận đi, không phải ly hôn lấy con bồ ấy về là được rồi à, sao còn cạn tàu ráo máng tống chị họ mày vào bệnh viện tâm thần chứ?!”
“Thế nên tao đã kể cho mẹ tao rồi!” Ngô Diệu nằm bò ra bàn nhìn Phi Phi tổng hợp lại các phân cảnh.
Lạc Tài Tần tựa vào bàn, lật xem ảnh thiết kế tạo hình do họa sĩ trong công ty vẽ, thấy ỹ tưởng về game rất thú vị.
“Diệu Diệu, việc Mẫn Chấn Vũ tới tìm mày cũng thất đức quá đấy!” Phi Phi vừa nói vừa ghép cấc phân cảnh thành bản xem thử.
“Tao chỉ không hiểu, tại sao hắn phải tóng chị họ tao vào bệnh viện tâm thần mới chịu thô
“Tối qua anh đốt tranh thật hay tranh giả thế?” Diệu Diệu thấy thím mì xào đang tất tả làm mì cho đán học sinh ghé qua, bèn hạ giọng hỏi Lạc Tài tần.
“Cố vấm đề gì đâu, dù sao cũng là tranh anh vẽ cả”.
“Con người anh đúng thật là không ồi, mong rằng A Lực sẽ rút ra một bài học”. Ngô Diêu thở dài.
“Sáng nay anh thấy nó giúp mẹ dọn hàng, đã nhuộm lại tóc, còn cắt đầu đinh gọn gàng, đeo bản bẽ đi học”. Lạc Tài Tần còn chưa nói hết câu, đã thấy một chiếc xe đậu ở đầu ngõ.
Ngô Diệu vắt tay lên trán.....Là bố mình.
Ông Ngô xuống xe, đầu tiên chào hỏi Lạc Tài Tần, sau đó nói với Ngô Diệu, “Diệu Diệu, hôm nay con đừng về nhà ăn cơm nhé, cứ ăn ở ngoai với phi Phi đi, sau mười hai giờ đêm hẵng về được không?”
“Có chuyện gì hả bố?” Ngô Diệu bực bội hỏi
“Còn ai nữa ngoài chị họ con, lần này sắp ly hôn rồi”, Ông Ngô lắc đầu, “Bác con đưa nó tới nhà mình để mọi người khuyên nó, con tìm chỗ nào trốn đi, đừng để nó lại cào con”.
“Vâng”. Ngô Diệu kinh hồn bạt vía gật đầu, “Vần, con không về”.
Ông Ngô đi rồi, Lạc Tài Tần thắc mắc, “Sao lại cào cô?”
Ngô Diệu ngẩng mặt lên trời lắc đầu, “Chị họ em mắc chứng u uất nhẹ, không thích con gái trẻ, mỗi khi phát bệnh, thấy gái trẻ là phải cào, em bị chị ấy cào một lần rồi”.
“Cào?”
Ngô Diệu giơ cánh tay cho Lạc Tài Tần xem. Ngô Diệu rất trắng, da mỏng lại trắng nõn nà, mấy vết sẹo trên cánh tay nhỏ nhắn trông rất nông, màu hồng nhàn nhạt, trông như vừa mới chóc vảy.
“Bị cào tháng trước đấy, sắp khỏi rồi”. Ngô Diệu thả ống tay áo xuống rồi mở cửa hàng.
Ngô Diệu gọi điện cho Phi Phi, vừa khéo hôm nay Phi Phi bận việc ít nhất mười hai giờ mới xong, dặn Ngô Diệu sau khi đóng cửa thì tới công ty tìm mình.
Ngô Diệu hơi lưỡng lự, biết cô không muốn tới công ty Trâu Thiếu Đông, Phi Phi bèn đảm bảo, “Yên tâm đi, hết giờ là Trâu Thiếu Đông chạy nhanh lắm, hắn ta không làm thêm giờ đâu”.
“Ừ, thế thì được”. Ngô Diệu an lòng, tính tò mò lại dâng cao, muốn tới công ty Trâu Thiếu Đông xem thế nào.
“Đúng rồi”. Ngô Diệu hỏi Lạc Tài Tần, “Anh biết công ty của Trâu Thiếu Đông đã trang trí xong hết chưa?”
Lạc Tài Tần ngẩn người ra, lắc đầu, “Không biết”.
“Thế tại sao anh lại từ chối hợp tác với anh ta?”
“Trâu Thiếu Đông thật sự không phải ban trai em à?” Lạc Tài Tần ngồi ở bậc thềm trước cửa. kéo Champagne lại chải lông, “Thế chắc cậu ta còn chưa dứt tình hẳn với em rồi! Cậu ta chỉ muốn thử xem bẹn bè bên cạnh em có đáng tin hay không thôi”.
Ngô Diệu nhíu mày, thành thật lắc đầu, “Anh nghĩ anh ta cao thượng quá rồi đấy, tuyệt đối không phải thế!”
“Thế tại sao?” Lạc Tài Tần thắc mắc.
“Vì anh ta xấu xa!” Ngô Diệu đáp lại đơn giản, rõ ràng, chắc như đinh đóng cột.
Mấy hôm nay học sinh thi cuối kì, nên việc làm ăn của Ngô Diệu cũng giảm nhiều, cô mải mốt bày hàng.
“Diệu Diệu có ở đây không?” Bên ngoài có tiếng gọi.
Ngô Diệu đang ngồi trên thang liền cúi đầu nhìn, “Anh rể ạ?”
“Ừ, em ở đầy à?” Một người đàn ông trung niên đeo kính trông rất tri thức nho nhã bước vào, tay còn cầm mấy quyển sách.
“Sao anh lại tới đây?” Ngô Diệu leo xuống, hình như người đàn ông kia rất cẩn thận, anh ta cứ luôn miệng nhắc cô cẩn thận.
Người đàn ông này họ Mẫn, Mẫn Chấn Vũ, là giảng viên của trường đại học sư phạm gàn đây, cũng là anh rể họ của Ngô Diệu.
“Anh nghe chú nói em đang ở đây nên tới thăm em một lát, sách lần trước em cần đây” Mẫn Chấn Vũ đưa mấy quyển sách cho Ngô Diệu, phần lớn chúng đều có liên quan tới kinh doanh trên mạng và marketing. Ngô Diệu cầm lấy, rồi rót ly trà mời anh ta ngồi.
“Anh sắp ly hôn với chị họ em rồi, cô ấy điên rồi phát sợ, anh chịu không nổi nữa!” Mẫn Chấn Vũ lắc đầu thở dài, vươn tay ra cho Ngô Diệu xem, “Em nhìn xem, tan xương nát thịt!”
Ngô Diệu biết đây chắc lại là kiệt tác cùa bà chị họ mình, muốn an ủi đôi ba câu, nhưng Mẫn Chấn Vũ đã hạ quyết tâm, “Em biết không, cô ấy còn tới trường anh làm loạn, đại học sư phạm đương nhiên toàn là con gái, cô ấy như bị điên bắt lấy một cô bé trong lớp rồi nói người ta quyến rũ anh, anh suýt mất việc!”
Ngô Diệu nhíu mày, sao làm lớn chuyện thế kia chứ! Thế này thì không có nỏi đường lui rồi.
“Diệu Diệu, em khuyên dì và mẹ giúp anh, chị họ em bị bệnh, phải đưa vào bệnh viện.”
Đương nhiên Ngô Diệu biết, bác sĩ cũng đã nói, nếu uống thuốc một thời gian mà không hiệu quả thì phải vào viện. Nhìn tình hình của chị họ thì rõ ràng là thuốc không có tác dụng, nhưng chị ấy là máu thịt của các, ai nỡ lòng nào đưa con gái của mình vào bệnh viện tâm thần chứ?
Ngô Diệu ann ủi Mẫn Chán Vũ đôi ba câu, anh ta mới chào tạm biệt để ra về. Lúc ra ngoài anh ta nhìn thấy Lạc Tài Tần ngẩng đầu lên. Hai người đối mặt, hình như Mẫn Chấn Vũ bị giật mình, nhưng đã hoàn hồn lại rất nhanh, quay người bước đi vội.
Lạc Tài Tần quan sát rất giỏi, vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng nét mặt của Mẫn Chấn Vũ như nói rõ rằng anh ta biết mình. Anh nhíu mày nghĩ ngợi, thì nhớ ra một người....Thấy Ngô Diệu đang bò ra quầy hàng ngẩn ngơ, anh bước vào hỏi, “Diệu Diệu, có phải người kia là giảng viên trường sư phạm không?”
“Đúng rồi, anh quen à?”
“Ừ, bảo sao nhìn quen thế. Bạn gái anh ta là bạn học cũ của anh, giờ cũng đang dạy ở trường sư phạm”.
“Cái gì?” Ngô Diệu bật dậy, “Anh ta là anh rể của em đó!”
Lạc Tài Tần sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, “Có phải anh ta họ Mẫn không?”
NGô Diệu kinh ngạc, lẽ nào anh ta thật sự có tình nhân, và chị họ mình đã phát hiện ra?! Mẫn Chấn Vũ muốn cả nhà cô đưa chị họ vào bệnh viện tâm thần, hắn thật quá độc ác!
“Hóa ra là anh rể em, khéo thế nhỉ” Lạc Tài Tần ngồi xuống tiếp tục lau xe, “Nhưng đúng là không ngờ được cô bạn kia của anh, cô ấy trông vô cùng giản dị”.
Ngô Diệu lao tới hỏi, “Bọn họ quen nhau bao lâu rồi? Hay là anh thấy bọn họ quen nhau bao lâu?”
Lạc Tài Tần sờ mũi, “Ít cũng phải hơn nửa năm rồi. Liêm Khải cũng đang dạy ở đại học sư phạm đấy, một tuần một tiết. Anh hay tới đó chơi bóng rổ với cậu ta, toàn thấy thầy Mẫn kia ôm ôm ấp ấp bạn ạn trong phòng vẽ, Liêm Khải cũng nói với anh hai người đó là một cặp, nhưng không ai biết thầy Mẫn đã có gia đình”.
Ngô Diệu càng nghe càng thấy tức, bụng bảo dạ, hơn nửa năm cơ à, nghĩa là lần này chị họ mình không bịa chuyện.
Nếu nói Mẫn Chấn Vũ thích người khác, cô có thể hiểu, dù tính cách anh ta không hợp với chị họ, nhưng sau khi ly hôn hãy tìm người khác chứ kiểu lén lén lút lút bắt cá hai tay thật quá thất đức. Nhất là anh ta còn quyết định đưa chị họ mình vào bệnh viện tâm thần, Chị họ bây giờ có nỗi khổ mà không nói nên lời, nói không ai tin. Lỡ bị đưa vào bệnh viện tâm thần thật thì chẳng phải là xong rồi sao........Tốt xấu gì cũng là đã từng vợ chồng ân ái, có ân đoạn nghĩa tuyệt thì cung đừng quay lại cắn cho người ta một miếng chứ.
Ngô Diệu chạy vào góc phòng, gọi điện kể lại một lượt cho mẹ. Bà Ngô sợ hãi, bảo Ngô Diệu khoan hẵng về nhà, chị họ cô hãy còn đang nổi cáu, mọi người sẽ điều tra rõ ràng.
Chuyện này khiến Ngô Diệu không thể vui nổi, chịu đựng đến hơn năm giờ chiều cô bèn đóng cửa hàng, chuẩn bị đi tìm Phi Phi. Đúng lúc Lạc Tài tần cũng định đóng cửa, anh hỏi, “Em đi ăn cơm đấy à? Tưởng phải ngồi tới hơn mười hai giờ mới đi?”
“Em đi tìm Phi Phi”.
Lạc Tài Tần lên xe đạp, “Anh đang rảnh, đèo em đi nhé?”
“Vâng ạ!” Ngô Diệu đang lười đi xa thế lai đưa Champagne theo nên không thể đi xe bus, gọi taxi thì thấy quá lãng phí, bèn ôm Champagne ngồi sau xe Lạc Tài Tần.
Lạc Tài Tần hỏi địa chỉ, rồi chầm chậm đạp xe đèo Ngô Diệu đi.
“Anh biết không, chị họ em bị điên chính là vì xe đạp đấy”. Ngô Diệu đột nhiên lên tiếng.
“Xe đạp?: LẠc Tài Tần không hiểu.
“Hồi còn trẻ chị họ em vừa thông minh lại xinh xắn, không những là hoa khôi của trường mà còn đứng đầu khoa văn, thi đậu vào trường đại học nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp nhờ nhà có quan hệ tốt mà chị vào được chỗ ngon lành, tiền lương đãi ngộ tuyệt vời vô cùng, gần như ngày nào cũng có người tặng hoa, vệ tinh thì không thiếu”.
“Đúng là thuận buồm xuôi gió”. Lạc Tài Tần gật đầu.
“Chị ấy quen bạn trai từ hồi còn học đại học. Anh ấy cũng là người ưu tú, dân làm ăn, hai người vốn đã sống chung với nhau rồi, chỉ chờ có con rồi làm đăng kí kết hôn. Nhưng mọt hôm, chị họ em ở gần công ty bạn trai thì nhìn thấy một người đàn ông đi xe đạp chờ một cô gái, trông họ rất thân mật. NHìn từ xa người đó giống ý hệt anh bạn trai chị ấy.” NGô Diệu nói, rồi lại bật cười, “Sau hôm đó, chị họ em bắt đầu nghi thần nghi quỉ, suốt ngày vô duyên cô cớ gây sự với bạn trai. Anhh ấy dần dần xa cách. Rồi chị ấy mắc bệnh u uất, khi chẩn đoán bệnh, bác sĩ khuyên chị ấy uống thuốc”.
“Cô ấy không hỏi lại anh ấy sao?” Lạc Tài Tần có hơi thắc mắc, “Có thể cô ấy nhìn nhầm!”
“Lúc đó chị ấy không nói cho bất kì ai biết, bố mẹ cũng không hay biết, có lẽ là vì sĩ diện, em tâm sự với chị ấy mới biết. Chị ấy bảo mình đã ra má hiệu với bạn trai, muốn anh ta nhận sai, nhưng anh ta không nắm lấy cơ hộ! Sau này bệnh của chị em biến chứng thành cuồng loạn, hai người họ chia tay, bệnh của chị ấy cũng chưa được chữa khỏi. Trong cơn giận hờn, chị ấy đã chọn đại ra một trong số bao người theo đuổi, chính là anh rể bây giờ. Sau khi kết hôn, bệnh tình của chị ấy ngày càng trầm trọng, dẫn tới tình cảnh rối rắm như bây giờ!”.
“Vậy rốt cuộc anh bạn trai cũ kia có lăng nhăng không?” Lạc Tài Tần hỏi.
Ngô Diệu im lặng giây lát, “Năm ngoái khi đi siêu thị em tình cờ gặp bạn trai cũ của chị ấy. Anh ấy đã lập gia đình, vợ anh ấy rất xinh đẹp, nhang nhác giống chị họ em, đứa con trai cũng đáng yêu lắm”.
Lạc Tài Tần không lên tiếng, nghe Ngô Diệu nói tiếp.
“Anh ấy rất khách sáo với em, hình như muốn hỏi thăm tình hình của chị họ, hơn nữa còn không hiểu sao chị họ em năm đó đột ngọt phát điên lên. Em kể qua loa lại chuyện cho anh ấy nghe, anh đoán xem anh ấy nói gì?”
“Nói gì?”
“Anh ấy nói...mình không biết đi xe đạp”.
Chương 6
Kết thúc một ngày làm việc, Trâu Thiếu Đông chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Trương Phi Phi thì phát hiện cô vẫn đang làm thêm giờ, bánh pizza vẫn đặt trên bàn.
Nghĩ một lát, Thiếu Đông bèn quay về phòng làm việc, gọi điện thoại tới nhà Ngô Diệu, hỏi bà Ngô xem Ngô Diệu đã về nhà chưa, mình muốn hẹn Ngô Diệu ăn cơm.
Bà Ngô không giấu giếm, lo lắng Ngô Diệu lang thang một mình ở ngoài tới nửa đêm, có Trâu Thiếu Đông ở cùng thì tốt, nên kể sơ qua tình hình trong nhà, dẫu sao cô chị họ Lương Tiểu Mạn của Ngô Diệu cũng là họ hàng với Trâu Thiếu Đông, mọi người đều quen biết nhau.
Sau khí gác điện thoại, Thiếu Đông bưng tách café tới bên cửa sổ, nhìn dòng người đến đến đi đi phía dưới, nghĩ ngợi.
không biết thời gian trôi qua được bao lâu, bỗng thấy một chiếc xe đạp ngả nghiêng băng qua đường, người đạp xe là Lạc Tài Tần, Ngô Diệu ngồi ở phía sau ôm Champagne.
Khắp khu buôn bán toàn nhà cao tầng này đều là dân công sở đi lại gấp gáp, trông hai người này có phần nhàn nhã...thật đúng là đau cả mắt.
Trâu Thiếu Đông uống một ngụm café, thản nhiên nhìn chiếc xe dừng lại. Lúc đi xuống xe Ngô Diệu không cẩn thận trượt chân một cái, suýt nữa là ngã bệt xuống đất, may mà Lạc Tài Tần nhanh tay đỡ được, Trâu Thiếu Đông lắc đầu, cô vẫn vụng về chẳng khác gì ngày trước.
Trương Phi Phi đang bận xe lại phân cảnh đã chụp được hôm nay, Ngô Diệu cũng không làm phiền cô, vừa cắt một miếng bánh pizza nhỏ nhỏ đút cho Champagne, vừa kể lại chuyện chị họ và anh rể.
“Mẹ nó!” Trương Phi Phi nghe xong máu nóng bốc lên, “Anh rể nhà mày là giống gì thế? Ngoại tình thì thừa nhận đi, không phải ly hôn lấy con bồ ấy về là được rồi à, sao còn cạn tàu ráo máng tống chị họ mày vào bệnh viện tâm thần chứ?!”
“Thế nên tao đã kể cho mẹ tao rồi!” Ngô Diệu nằm bò ra bàn nhìn Phi Phi tổng hợp lại các phân cảnh.
Lạc Tài Tần tựa vào bàn, lật xem ảnh thiết kế tạo hình do họa sĩ trong công ty vẽ, thấy ỹ tưởng về game rất thú vị.
“Diệu Diệu, việc Mẫn Chấn Vũ tới tìm mày cũng thất đức quá đấy!” Phi Phi vừa nói vừa ghép cấc phân cảnh thành bản xem thử.
“Tao chỉ không hiểu, tại sao hắn phải tóng chị họ tao vào bệnh viện tâm thần mới chịu thô
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
28/4732