Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được-full

Lượt xem :
iều, anh cũng nhịn không được nữa, bấm sô điện thoại nhà của cô, điện thoại di động của cô đã không trông cậy vào, bởi vì cái số điện thoại di động đó trong ba ngày này anh đã gọi đến đọc làu làu rồi, nhưng cô không có nghe máy, thậm chí ngay cả gọi lại một cuộc điện thoại cũng không có.

Điện thoại bàn vang lên báo không có ngừng dùng, chỉ là vang lên ước chừng mười phút cũng không có ai nhận điện thoại.

Anh gọi lại lần nữa, tương tự, điện thoại thông nhưng không ai nghe.

Gọi đến điện thoại nhà không tìm được cô, anh nghĩ cô có thể đi công ty, cho nên anh lại gọi đến công ty của cô.

Điện thoại thông, đợi mấy giây liền có người bắt máy.

Không đợi đối phương nói ra vài câu thăm hỏi cùng tên công ty, anh lập tức mở miệng cắt đứt đối phương, “Tôi muốn tìm Trần Hoa Nghiên, chính là cô gái các cô hay gọi là Alice.”

Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba ngày chưa có tới công ty.”

“Cô ấy đi nơi nào, xuất ngoại sao?” Anh từng nghe nói qua giới người mẫu có chút công việc cũng cần xuất ngoại chụp ảnh, cũng có khả năng cần thêm thời gian mấy ngày, nhưng anh không dám chắc cô có phải đi chụp ngoại cảnh hay không rồi.

“Không phải vậy.”

Đối phương yên lặng một hồi lâu sau mới nói tiếp:

“Alice mấy ngày trước cùng ông chủ chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận xong liền rời đi công ty, tới hôm nay vẫn không có người thấy cô, mà người đại diện của cô ấy chị Phương mấy ngày trước đã từ chức, cho nên hiện tại thật không có người biết Alice ở nơi nào. Tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, mặc kệ là điện thoại di động hay điện thoại nhà đều không có ai nhận, nếu như anh tìm được cô ấy…, có thể nói với cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi tên là Dương Duệ Phàm, là đồng nghiệp của cô ấy.”

Nghe đến đó, Phương Lỗi đã sớm không thể suy nghĩ gì nữa rồi, rốt cuộc người đàn ông gọi là Dương Huệ Phàm này tại sao lại muốn cô ấy gọi điện thoại lại, càng không tâm tư suy nghĩ anh cùng Trần Hoa Nghiên rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao phải quan tâm, lo lắng cô như vậy.

Chỉ vì tim của anh đang nghe được ước chừng ba ngày nay không ai liên lạc được với cô, cũng không có người nào biết cô đi đâu, càng không có người biết. Rốt cuộc cô có xảy ra bất trắc gì hay không?

Phương Lỗi không cách nào đợi tại phòng khám bệnh nữa, anh cầm lên này phần tư liệu đã bị anh lật vô số lần, bên trong ghi chép tài liệu cá nhân, tên, số tuổi, nghề nghiệp, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty cùng với địa chỉ của cô.

Rồi sau đó anh cầm chìa khóa xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm Nhụy lao ra khỏi phòng khám bệnh.

Bằng tốc độ nhanh nhất lái vào trước nhà Trần Hoa Nghiên, Phương Lỗi không nói hai lời vung quyền, “Rầm rầm rầm” gõ cửa nhà cô, hoàn toàn quên trước của nhà cô thật ra thì còn có một cái gọi là chuông cửa.

Bên trong nhà Trần Hoa Nghiên bị một tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc làm tỉnh lại.

Cô đã không nhớ rõ mình ở trong nhà đã bao lâu, cô chỉ biết mấy ngày nay cô căn bản cũng không có biện pháp nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ gặp ác mộng.

Cô mơ thấy mình chụp những hình ảnh kia, vẻ mặt cha mẹ thất vọng cùng đau lòng, bạn bè gạt bỏ cô, còn có Phương Lỗikhông nhìn đến cô nữa…

Sau đó cô nằm mơ thấy mình đi chỉnh hình hoàn toàn, biến thành một người khác, người kia từ đầu đến chân không có bất kỳ một chỗ nào giống cô, thậm chí cô quên mình thì ra bộ dạng là thế nào, cô dùng một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân phận xa lạ tiếp tục sống qua ngày, khi đó bên cạnh cô không có cha mẹ, không có bạn bè, cũng không có Phương Lỗi.

Cô không biết mình tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần giấc mơ thấy Phương Lỗinhư vậy, cô cho là mấy ngày nay mình lúc nào cũng oán Phương Lỗi, cho nên mới càng không ngừng nằm mơ thấy anh.

Nhưng mặc kệ tại sao phải nằm mơ thấy anh, cô đều không muốn nằm mộng, những thứ mộng kia quá làm người tôi khó chịu, thật là làm cho người tôi khó qua. Trừ phi đến không thể không cho đôi mắt nghỉ ngơi, cô không muốn khép mắt ngủ.

Mới vừa rồi cô bởi vì quá mệt mỏi, trước mắt xuất hiện một đạo bạch quang, cô đi nằm ngủ, nhưng lập tức đã ngủ mất, nhưng là cô ngủ không được an ổn, những cảnh tượng kia lần nữa xuất hiện không để cho cô an tĩnh, cô muốn tỉnh lại, nhưng là cô quá mệt mỏi, mệt mỏi không cách nào từ những cảnh tượng kia tỉnh táo lại.

Cho đến khi một tiếng gõ cửa giống như đánh trống, giống như cứu mạng tựa như tiếng chuông làm cô tỉnh lại.

Cô sững sờ nhìn cánh cửa bị đánh trúng khẽ phát run, đoán không ra ở thời điểm ai sẽ tìm đến cô, hơn nữa còn dùng phương thức thô lỗ này sao.

Trần Hoa Nghiên lắc đầu, để cho đầu óc mờ mịt của mình tỉnh táo một chút, sau một hồi khá lâu, cô mới kéo bước chân như mềm đi về phía cửa chính.

Chương 5
Nhà Trần Hoa Nghiên không có mắt mèo cho nên anh cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo cửa ra.

Một quả đấm kinh hiểm xông tới trước mặt cô dừng lại ngay trước mũi, không có trực tiếp cắt đứt sống mũi, thấy thế cô bắt đầu sinh một cỗ oán niệm, oán quyền này sao không có lập tức cắt đứt sống mũi cô như vậy cô sẽ không phải chụp những hình ảnh ghê tởm kia.

Mí mắt nặng trĩu khẽ nâng lên, nhìn về phía bóng dáng cao lớn dưới ánh chiều tà kia, một hồi lâu sau cô mới nhận ra đó là Phương Lỗi, con mắt tròn tiều tụy trợn to, nhìn Phương Lỗi trước mắt đáng ra không nên xuất hiện ở đây.

“Anh…” Cô muốn hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, lại bị tiếng hô hung ác của anh cắt đứt.

“Đáng chết! cô tại sao không nghe điện thoại? Còn cô nữa, đây là bộ dáng gì – Tại sao cô người không giống người, quỷ không giống quỷ vậy?” Phương Lỗi quả thật không dám tin tưởng những gì mình đang thấy trước mắt.

Chỉ ba ngày không thấy cô mà thôi, cô cư nhiên trở nên tiều tụy giống như già đi mười tuổi, đầu tóc rối bời, sắc mặt vàng vọt,

Đáy mắt tròn sáng ngời thêm một quầng thâm, giống như bộ dạng một kẻ đang lên cơn nghiện.

“Cô hút thuốc phiện?” Nghe nói không ít người mẫu có ham mê này, anh không biết cô có thể cũng dính vào cái thói quen này hay không, nhưng anh chân thành hi vọng cô không biết, bởi vì anh thật không muốn ép buộc cô đi chỗ cai nghiện, thể nghiệm chương trình cai nghiện làm cho người ta sống không bằng cái chết.

“Tôi…tôi không có…” Quá mức khiếp sợ, cô sững sờ trả lời vấn đề của anh.

“Chưa?” Nghe được câu trả lời của cô, Phương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh thật sự không ngờ cô sẽ trở nên tiêu tụy như vậy.

Trước khi đi mấy bước, anh đóng cửa lại, chặn ngay tất cả ánh mắt tò mò ngoài cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?” Anh gấp gáp hỏi, muốn biết từ lần trước cùng cô gặp mặt xong đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì làm cô đả kích đến như vậy, bô dạng đối với tương lai hoàn toàn tuyệt vọng?

Nhìn người đàn ông nóng nảy không dứt trước mắt này, Trần Hoa Nghiên phát hiện mình thế nhưng không thể đem anh ra mà mắng đến cẩu huyết xối đầu, chính là từ đáy lòng cô cũng biết cô rơi vào kết cục này thật ra thì cũng không phải là lỗi của người đàn ông này.

“Tôi không sao.” Từ tấm gương treo ở phòng khách cô lấy làm kinh hãi, ngay cả cô cũng không có nghĩ đến mình sẽ trở nên tiều tụy như vậy, bộ dáng kia mà nửa đêm đi ra ngoài nhất định sẽ dọa hỏng không ít người, cho nên cô vội vàng quay mặt sang không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh của mình bây giờ.

“Bộ dạng này của cô làm sao có thể không có chuyện gì.” Phương Lỗi phiền não đưa tay vuốt mái tóc rũ xuống trên trán mình, trong giọng nói không cách nào che giấu được tức giận.

“Tôi không có nợ tiền khám bệnh của anh, hơn nữa giải phẫu vẫn chưa thực hiện nên tôi cũng không có nợ tiền anh, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe được trong giọng nói của anh không được bình tĩnh, trong lòng cô giống như bị kim đâm một cái, mơ hồ thấy đau ê ẩm, để cho ánh mắt của cô cảm giác cũng chua xót theo.

“Cô…” Lời của cô nghe rất chói tai, là hạng người gì mới có thể không tim không phổi nói ra những lời đả thương người như vậy? Phương Lỗi thật sự nổi giận, thật bị bộ dáng không tim không phổi của cô chọc giận.

Hai tay anh cầm hai bên gương mặt cô, đem mặt cô đối diện mình cưỡng ép cô phải nhìn anh, sau đó từng câu từng chữ chậm rãi nói cho cô biết, “Cô bây giờ tốt nhất không nên chọc giận tôi, biết không? Nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì với cô!”

Bị anh bưng mặt như vậy, Trần Hoa Nghiên muốn quay đầu cũng không làm được, chỉ có thể nhìn vào ánh mắt anh.

Khẽ cắn môi, cô không nói gì, chỉ là dùng đôi mắt vừa tròn lại vừa lớn nhìn thẳng vào anh không chớp mắt, ai cũng không muốn lùi một bước.

Trần Hoa Nghiên uất ức vô cùng, cô đã khổ sở như vậy, đau lòng như vậy, nhưng người đàn ông này lại vẫn uy hiếp cô, cũng không phải là cô chủ động mời anh tới cửa, là chính bản thân anh tới cửa đòi mắng, mà cô đến nói chuyện thanh âm lớn một chút cũng không có, liền mắng cũng không được thế nhưng anh lại uy hiếp cô, đe dọa cô.

Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì, trêu chọc cái gì? Tại sao gần đây cô làm cái gì đều không thuận lợi, làm cái gì cũng gặp xui xẻo? Đôi mắt lớn tròn vo không chịu nổi thời gian dài không nháy mắt, dần dần hốc mắt cô tràn đầy nước mắt, chỉ cần cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu sẽ thuận thế rơi xuống, rơi vào giữa ngón tay của anh.

Thấy bộ dáng cô quật cường, tình nguyện cùng anh hao tổn như vậy cũng không chịu mở miệng xin khoan dung, Phương Lỗi thật bị cô gái cứng đầu này đánh bại rồi.

Không bỏ được để cho cô trừng mắt mệt mỏi, anh chủ động yếu thế quay mặt sang, nhưng là đôi tay không có buông ra, bởi vì anh hiểu chỉ cần anh vừa để xuống, cô gái này sẽ đẩy anh ra xa.

Hôm nay anh tới đây nhất định phải biết rõ cô đã xảy ra chuyện gì, mới sẽ không để cho cô dễ dàng chạy mất.

Phương Lỗi chủ động yếu thế khiến Trần Hoa Nghiên cảm giác tốt hơn một chút, nhưng là nước mắt ngưng tụ ở trong hốc mắt không ngừng được, theo cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nước mắt liền từng viên một trôi xuống tới.

Không ngờ cô thật khóc, hơn nữa mắt còn sưng c㠬ên, khiến mắt to vốn là xinh đẹp biến thành hột đào, Phương Lỗi nhìn cô như vậy, vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đau lòng, đúng, đau lòng.

Anh sẽ không ngu đến mức cho là anh đối với cô có cảm giác, tất cả đều là bởi vì đôi mắt chết tiệt kia khiến anh cảm thấy hứng thú, trước kia đã gặp qua không ít đôi mắt sáng tròn to xinh đẹp, anh cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, cho nên anh biết anh thích cô.

Lúc nào thì thích, anh cũng không nói được, có lẽ là mấy ngày qua dần dần thích.

Anh không phủ nhận cặp mắt của cô là một trong những nhân tố để cho anh thích cô nhưng hơn nữa là việc cô đối công việc luôn nhiệt tình, say mê.

Anh thấy qua vô số người mẫu, nhưng không có một người nào có thể giống cô, bởi vì một chút xíu khuyết điểm nhỏ, bị nhiếp ảnh gia yêu cầu chụp lại hai mươi lần cũng không có phàn nàn mà phối hợp.

Cô thật rất yêu công việc, trừ một chút xíu khuyết điểm, chính là cô kiên trì muốn thay đổi hình dáng đôi mắt bây giờ, cô không có một chút gì để cho anh không thích, không một chút gì để cho anh không động lòng.

Chỉ là cô đối với anh cũng có cảm giác sao?

“Anh tránh ra.” Phát hiện nước mắt của mình rơi không ngừng, không muốn ở trước mặt Phương Lỗi yếu thế cô vội vã lên tiếng đuổi người.

“Thật là một cô gái sĩ diện lại quật cường, ở trước mặt tôi khóc một cái cũng sẽ không mất gì, che cái gì mà che.”

Thấy cô như chú đà điểu vùi mặt vào trong lòng hai bàn tay, Phương Lỗi cầm tay của cô kéo ra, cặp mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt hột đào buồn cười kia, “Không khó nhìn, chỉ là mắt giống như, ưmh… Giống như một con cá ươn.”

Đây hoàn toàn không phải là lời an ủi, là cười nhạo, chọc ghẹo.

Trần Hoa Nghiên tránh tay của anh ra, hai tay đẩy trước ngực anh, dùng sức muốn đẩy anh ra cửa chính nhà cô, nhưng anh đứng vững như bàn thạch, không chút nào bị cô xe dợh nửa phần, cô lại gắng sức, nhưng lực trên tay không thấy gia tăng, ngược lại nước mắt trong hốc mắt lại rơi càng nhiều.

Cô không muốn khóc, nhưng mà nước mắt của cô không ngừng được cũng khống chế không được.

“Tốt tốt tốt, là tôi không đúng, tôi không nên cười cô giống như cá ươn.” Phương Lỗi vốn cho là mình trêu chọc cô để cho cô tức giận.

rồi cô sẽ ngừng nước mắt
<<1 ... 678910 ... 15>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
799/4380

Teya Salat