Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
o “hai quả trứng nhỏ” của hắn, không hổ là lưu manh, tên này phản ứng cũng rất nhanh, lập tức khép chặt hai đùi kẹp chân tôi lại ngăn đòn công kích của tôi.
Nhưng hắn đã quên, tôi đang mang giày cao gót nha…
Tôi nhấc gót chân chếch lên trên, nhấn mạnh vào một chút, cái gót giày nhọn hoắt của tôi sém chút nữa là vinh quang hoàn thành nhiệm vụ bạo cúc hắn. Cả người hắn chấn động, trừng mắt chửi: “Mẹ kiếp!” rồi hung hăng giáng cho tôi một cái tát.
Ngay lập tức đầu tôi choáng váng, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm chặt tôi nhưng có giãy dụa, cào cấu thế nào cũng không thoát ra được.
Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng sự chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và đàn bà lại lớn đến thế.
Cho nên… đàn bà chỉ còn cách phải nắm lấy yếu điểm của đàn ông.
Trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ hỗn loạn khi tôi mới tóm được “yếu điểm” của hắn, thì nghe thấy tiếng thét đau đớn của hắn cùng với tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Mặt hắn ta bị đấm một cái thật mạnh, đổ vật qua một bên, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt “yếu điểm” của hắn không buông, trong lòng chỉ có một ý niệm: bóp nát nó, bóp nát nó, bóp không nát thì bứt nó ra luôn cũng được.
“Buông ra!” Ngay thời điểm tôi còn đang đắm chìm trong do dự thì một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, miệng tôi sượt nhẹ qua khoé môi anh ta, trong lòng chợt dội lên một cảm giác kỳ lạ. Chợt tôi thấy hai tên đồng bọn kia ở trong ngõ nhỏ đứng bật dậy, dường như vừa rồi bọn chúng cũng bị Tần Mạch đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, mặt đầy sát khí chạy về phía này.
Tần Mạch kéo tôi đứng lên đẩy ra khỏi ngõ nhỏ: “Gọi người đến đây!”
Tôi chạy được hai bước thì quay đầu nhìn lại, một tên đang nằm bẹp dưới đất, còn tên kia đang đè Tần Mạch xuống đất mà đánh đấm liên tục, còn tên còn lại hằm hằm tiến về phía tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi thét lên chói tai:
“Bảo vệ! Chết đâu hết rồi!”
Tôi xoay người vọt nhanh ra đường cái, tên kia thấy tôi bỏ chạy bắt đầu đuổi theo, tôi hoảng hốt ngây người đứng giữa đường cái, không ngừng hét chói tai, hoàn toàn quên mất xấu hổ, trong lòng chỉ thầm khấn thu hút được sự chú ý của các xe đang qua lại và bảo vệ của khu nhà.
Cuối cùng tiếng hét chói tai của tôi cũng mang lại kết quả: một chiếc xe dừng lại ven đường, tài xế thò đầu ra hỏi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào ngõ nhỏ tối đen kia, rồi thêm vài chiếc xe dừng lại cùng sự xuất hiện của hai bảo vệ tòa nhà.
Cuối cùng ba bóng đen trong ngõ cũng đã bỏ đi.
Nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng tôi vừa được buông xuống đã bị treo lại lên tức thì khi thấy bóng dáng đang chật vật, cố gắng ngồi dậy trong ngõ kia, tôi vội vàng chạy vọt qua.
“Tần Mạch.” Vừa rồi hét nhiều quá nên cổ họng bị thương một chút, giọng nói có vẻ khàn khàn. Tôi nhẹ nhàng gọi tên của anh ta, và bước đến gần, “Anh không sao chứ?”
“Hà Tịch…”
Tôi nghe anh gọi mình bèn ngồi xổm xuống kế bên, vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm xanh, bầm tím của anh ta, mắt tôi bỗng nóng lên, mũi nghèn nghẹt, trên mặt đã thê thảm thế kia thì trên người không biết còn bao nhiêu thương tích nữa đây.
Anh cũng lặng yên nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dáng lúc này của tôi chắc cũng thảm không kém gì anh đâu.
“Đồ ngốc.” Anh ta mắng tôi.
“Đồ ngốc!” Tôi mắng anh ta.
Rồi cùng im lặng. Lúc lâu sau, nhìn bộ mặt đủ màu của anh ta, tôi bỗng bật cười dù mắt vẫn hoe hoe đỏ: “Tần Mạch, anh cũng có ngày hôm nay, bị đánh như con nít vậy.”
“Hừ, cô đánh nhau cũng giỏi lắm, y chang đồ điên.”
Tôi ủ rũ: “Sao anh lại ngốc vậy chứ! Không biết bỏ chạy à! Không biết kêu cứu à! Về gần đến nhà mà còn bị người ta chặn đường đánh.”
“Di động bị cướp rồi.” Anh ta cũng nổi giận, “Nếu chạy được thì tôi còn ngốc như cô nhào vô chỗ này để bị đánh à?”
“Không phải tại tôi thấy anh bị người ta đánh mới nhào vô giúp sao? Đúng là làm ơn mắc oán! Đồ vô lương tâm!”
Lời vừa thốt ra, anh ta hơi chựng lại, lập tức có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn lên ngọn đèn đường nói: “Mặt… Ngoài mặt ra còn có chỗ nào bị đánh nữa không?”
“Cũng “cá mè một lứa” thôi, hỏi tôi làm gì, so với tôi, anh bị thương còn nặng hơn kìa”
“Không giống nhau.” Anh ta chau mày nhìn tôi, nhưng trong mắt có nét lo lắng, phảng phất vẻ dịu dàng.
Trong lòng tôi nảy lên một cái, hai gò má không biết vì bị đánh hay vì lý do gì mà đột nhiên nóng ran: “Đương… đương nhiên không giống.” Tôi cười pha trò, “Thịt của anh cũng đâu có mọc trên người tôi nên anh bị đánh dĩ nhiên tôi chẳng đau gì.” Tôi muốn đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị thương, nên hỏi: ” Bây giờ phải làm sao? Đến bệnh viện? Gọi 120 trước hay 110 trước? (120: cấp cứu, 110: công an)”
“Tùy cô.” Anh ta trả lời, rồi cười lạnh lùng, “Tôi đã biết kẻ nào gây ra chuyện này. Nợ này tôi sẽ nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại cả vốn lẫn lời.”
Tôi lập tức phụ họa: “Lúc đó nhớ kêu tôi đến coi nha…. tiếc quá, suýt chút nữa là bóp nát được tiểu đệ đệ của tên kia rồi…”
Tần Mạch liếc tôi một cái nhưng không nói gì.
Lát sau xe cứu thương đến, hai người chúng tôi bị người ta đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra và băng bó sơ bộ, sau đó cả hai đều nhập viện theo dõi, tôi một phòng, Tần Mạch một phòng. Thật ra mà nói, tôi cảm thấy các vết thương ngoài da này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi hết nhưng Tần Mạch lại kiên quyết bắt tôi cùng anh kiểm tra toàn thân, rồi còn xét nghiệm thương tổn để làm chứng cớ.
Trong lúc cảnh sát đến lấy lời khai, nói rằng không bị cướp tiền mà chỉ bị hành hung, điều này chứng tỏ có người cố tình gây thương tích cho tôi, họ còn hỏi tôi gần đây có mâu thuẫn với ai không rồi còn khuyên tôi sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, những lời này phải dành cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Chương 19: Đính… Đính hôn?
Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”
“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp
Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu trách nhiệm vậy.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”
Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”
Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…
Hôm sau.
Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.
Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!
Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”
Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì đã kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”
Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng không biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn một vở kịch, diễn xong đường ai nấy đi, quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng sự thật là dường như giữa chúng tôi lại xuất hiện cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng một nhà với nhau.
“Chắc chưa ăn sáng phải không, dì có mang cháo, ngon dở gì thì cũng phải ăn một chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi đi cùng vừa đau lòng nói: “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền thì các con cứ đưa đi. Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”
Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết sự thật nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con không cẩn thận.”
Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thì thấy anh đang húp cháo trên một cái bàn nhỏ trên giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch một chén.”
Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lóe ra một tia sáng không rõ ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, không hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần không kéo tay tôi thì không chừng tôi thật sự “say good bye” một câu rồi tung cửa mà chạy mất.
Anh nghe lời, múc một chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng một lúc lâu,
Nhưng hắn đã quên, tôi đang mang giày cao gót nha…
Tôi nhấc gót chân chếch lên trên, nhấn mạnh vào một chút, cái gót giày nhọn hoắt của tôi sém chút nữa là vinh quang hoàn thành nhiệm vụ bạo cúc hắn. Cả người hắn chấn động, trừng mắt chửi: “Mẹ kiếp!” rồi hung hăng giáng cho tôi một cái tát.
Ngay lập tức đầu tôi choáng váng, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm chặt tôi nhưng có giãy dụa, cào cấu thế nào cũng không thoát ra được.
Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng sự chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và đàn bà lại lớn đến thế.
Cho nên… đàn bà chỉ còn cách phải nắm lấy yếu điểm của đàn ông.
Trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ hỗn loạn khi tôi mới tóm được “yếu điểm” của hắn, thì nghe thấy tiếng thét đau đớn của hắn cùng với tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Mặt hắn ta bị đấm một cái thật mạnh, đổ vật qua một bên, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt “yếu điểm” của hắn không buông, trong lòng chỉ có một ý niệm: bóp nát nó, bóp nát nó, bóp không nát thì bứt nó ra luôn cũng được.
“Buông ra!” Ngay thời điểm tôi còn đang đắm chìm trong do dự thì một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, miệng tôi sượt nhẹ qua khoé môi anh ta, trong lòng chợt dội lên một cảm giác kỳ lạ. Chợt tôi thấy hai tên đồng bọn kia ở trong ngõ nhỏ đứng bật dậy, dường như vừa rồi bọn chúng cũng bị Tần Mạch đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, mặt đầy sát khí chạy về phía này.
Tần Mạch kéo tôi đứng lên đẩy ra khỏi ngõ nhỏ: “Gọi người đến đây!”
Tôi chạy được hai bước thì quay đầu nhìn lại, một tên đang nằm bẹp dưới đất, còn tên kia đang đè Tần Mạch xuống đất mà đánh đấm liên tục, còn tên còn lại hằm hằm tiến về phía tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi thét lên chói tai:
“Bảo vệ! Chết đâu hết rồi!”
Tôi xoay người vọt nhanh ra đường cái, tên kia thấy tôi bỏ chạy bắt đầu đuổi theo, tôi hoảng hốt ngây người đứng giữa đường cái, không ngừng hét chói tai, hoàn toàn quên mất xấu hổ, trong lòng chỉ thầm khấn thu hút được sự chú ý của các xe đang qua lại và bảo vệ của khu nhà.
Cuối cùng tiếng hét chói tai của tôi cũng mang lại kết quả: một chiếc xe dừng lại ven đường, tài xế thò đầu ra hỏi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào ngõ nhỏ tối đen kia, rồi thêm vài chiếc xe dừng lại cùng sự xuất hiện của hai bảo vệ tòa nhà.
Cuối cùng ba bóng đen trong ngõ cũng đã bỏ đi.
Nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng tôi vừa được buông xuống đã bị treo lại lên tức thì khi thấy bóng dáng đang chật vật, cố gắng ngồi dậy trong ngõ kia, tôi vội vàng chạy vọt qua.
“Tần Mạch.” Vừa rồi hét nhiều quá nên cổ họng bị thương một chút, giọng nói có vẻ khàn khàn. Tôi nhẹ nhàng gọi tên của anh ta, và bước đến gần, “Anh không sao chứ?”
“Hà Tịch…”
Tôi nghe anh gọi mình bèn ngồi xổm xuống kế bên, vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm xanh, bầm tím của anh ta, mắt tôi bỗng nóng lên, mũi nghèn nghẹt, trên mặt đã thê thảm thế kia thì trên người không biết còn bao nhiêu thương tích nữa đây.
Anh cũng lặng yên nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dáng lúc này của tôi chắc cũng thảm không kém gì anh đâu.
“Đồ ngốc.” Anh ta mắng tôi.
“Đồ ngốc!” Tôi mắng anh ta.
Rồi cùng im lặng. Lúc lâu sau, nhìn bộ mặt đủ màu của anh ta, tôi bỗng bật cười dù mắt vẫn hoe hoe đỏ: “Tần Mạch, anh cũng có ngày hôm nay, bị đánh như con nít vậy.”
“Hừ, cô đánh nhau cũng giỏi lắm, y chang đồ điên.”
Tôi ủ rũ: “Sao anh lại ngốc vậy chứ! Không biết bỏ chạy à! Không biết kêu cứu à! Về gần đến nhà mà còn bị người ta chặn đường đánh.”
“Di động bị cướp rồi.” Anh ta cũng nổi giận, “Nếu chạy được thì tôi còn ngốc như cô nhào vô chỗ này để bị đánh à?”
“Không phải tại tôi thấy anh bị người ta đánh mới nhào vô giúp sao? Đúng là làm ơn mắc oán! Đồ vô lương tâm!”
Lời vừa thốt ra, anh ta hơi chựng lại, lập tức có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn lên ngọn đèn đường nói: “Mặt… Ngoài mặt ra còn có chỗ nào bị đánh nữa không?”
“Cũng “cá mè một lứa” thôi, hỏi tôi làm gì, so với tôi, anh bị thương còn nặng hơn kìa”
“Không giống nhau.” Anh ta chau mày nhìn tôi, nhưng trong mắt có nét lo lắng, phảng phất vẻ dịu dàng.
Trong lòng tôi nảy lên một cái, hai gò má không biết vì bị đánh hay vì lý do gì mà đột nhiên nóng ran: “Đương… đương nhiên không giống.” Tôi cười pha trò, “Thịt của anh cũng đâu có mọc trên người tôi nên anh bị đánh dĩ nhiên tôi chẳng đau gì.” Tôi muốn đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị thương, nên hỏi: ” Bây giờ phải làm sao? Đến bệnh viện? Gọi 120 trước hay 110 trước? (120: cấp cứu, 110: công an)”
“Tùy cô.” Anh ta trả lời, rồi cười lạnh lùng, “Tôi đã biết kẻ nào gây ra chuyện này. Nợ này tôi sẽ nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại cả vốn lẫn lời.”
Tôi lập tức phụ họa: “Lúc đó nhớ kêu tôi đến coi nha…. tiếc quá, suýt chút nữa là bóp nát được tiểu đệ đệ của tên kia rồi…”
Tần Mạch liếc tôi một cái nhưng không nói gì.
Lát sau xe cứu thương đến, hai người chúng tôi bị người ta đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra và băng bó sơ bộ, sau đó cả hai đều nhập viện theo dõi, tôi một phòng, Tần Mạch một phòng. Thật ra mà nói, tôi cảm thấy các vết thương ngoài da này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi hết nhưng Tần Mạch lại kiên quyết bắt tôi cùng anh kiểm tra toàn thân, rồi còn xét nghiệm thương tổn để làm chứng cớ.
Trong lúc cảnh sát đến lấy lời khai, nói rằng không bị cướp tiền mà chỉ bị hành hung, điều này chứng tỏ có người cố tình gây thương tích cho tôi, họ còn hỏi tôi gần đây có mâu thuẫn với ai không rồi còn khuyên tôi sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, những lời này phải dành cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Chương 19: Đính… Đính hôn?
Nghe Tần Mạch nói xong, tôi cười lạnh: “Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”
“Hà Tịch.” Anh ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu nói của tôi, tự mình nói mình nghe tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên của tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, không biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của anh ta nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: “Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ hiện giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng thêm phức tạp
Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như tôi đang bắt anh ta phải chịu trách nhiệm vậy.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên nói: “Cô đang muốn ám chỉ điều gì?”
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái. Biểu hiện của anh ta như muốn nói: “Cô dám nói thì tôi cũng dám nhận”
Tôi vội dời mắt đi chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: “Ui cha, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe anh ta thì thầm: “Thật ra, như vậy cũng tốt.”
Cái gì tốt… Tôi không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Mà hiện tại tôi lại rất dễ động lòng với anh ta…
Hôm sau.
Tôi đang suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi tôi mở cửa thì trông thấy bác Lục và dì Tần đang ngồi trên xe lăn.
Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!
Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng thì trên mặt của tôi đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”
Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì đã kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”
Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng không biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn một vở kịch, diễn xong đường ai nấy đi, quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng sự thật là dường như giữa chúng tôi lại xuất hiện cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng một nhà với nhau.
“Chắc chưa ăn sáng phải không, dì có mang cháo, ngon dở gì thì cũng phải ăn một chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi đi cùng vừa đau lòng nói: “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền thì các con cứ đưa đi. Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”
Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết sự thật nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con không cẩn thận.”
Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thì thấy anh đang húp cháo trên một cái bàn nhỏ trên giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch một chén.”
Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt lóe ra một tia sáng không rõ ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, không hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần không kéo tay tôi thì không chừng tôi thật sự “say good bye” một câu rồi tung cửa mà chạy mất.
Anh nghe lời, múc một chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng một lúc lâu,
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1013/1013