XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full

Lượt xem :
h là một bước sa chân, ngàn đời ân hận!” (nguyên gốc là nhất thất túc thành thiên cổ hận)

“Sa chân?” Dì Tần nắm bắt được từ mấu chốt rất nhanh, cười tủm tỉm nhìn tôi, “Tịch Tịch, các con quen nhau như thế nào?”

“À… hình như là ở quán bar, anh ấy…”

“Uống say?” dì Tần cứ theo dòng tưởng tượng của mình mà suy đoán chuyện xảy ra tiếp theo, trong mắt một tia sáng xẹt qua : “Làm rồi hả?”

Lời nói sắc bén như thế làm tôi đơ người, nhớ lại đêm đó cả hai quấn chặt lấy nhau, mặt tôi đỏ bừng. Hoàn toàn không để tôi có thời gian bịa ra lời nói dối, dì Tần gật đầu, thở dài thông cảm: “Đứa nhỏ này hễ uống rượu vào là mất kiềm chế, bất quá bọn trẻ các người đôi khi như vậy cũng tốt.” Nói xong bà lia ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Ấn tượng về ban đầu về sự ôn nhu của bà tuột xuống còn phân nửa.

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nhận ra bà quả thật không hổ danh là mẹ Tần Mạch, đây rõ ràng là minh chứng cho câu “mẹ nào con nấy” mà!

Nói chuyện phiếm với dì Tần một lúc, bà lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: “Con có muốn coi hình Tần Mạch hồi nhỏ mặc đồ con gái không?”

Tôi trầm mặc, chẳng lẽ bà mẹ nào cũng có sở thích quái đản thích cho con trai nhỏ của mình mặc đồ con gái sao… nhưng cái trầm mặt kia chỉ kéo dài đúng bằng cái chớp mắt, rồi tôi gật đầu lia lịa “Dạ coi, dạ coi!” Tôi lấy di động ra xin phép: “Con có thể chụp lại làm kỷ niệm không ạ?”

Dì Tần suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu con đem mớ ảnh này bán cho mấy tờ báo lá cải thì chia 5/5”

Tôi sảng khoái đáp ứng ngay.

Cho đến khi bác Lục ho khan một tiếng: “Thiếu gia đã về.”

Tôi vội vàng cất di động, dì Tần giấu quyển album đi, đến khi thấy được bóng dáng Tần Mạch tôi cười thực ôn nhu chào hỏi anh. Anh nhíu mày, đi đến bên cạnh dì Tần: “Mẹ, hôm nay sức khỏe thế nào?”

Dì Tần cũng cười như mùa thu tỏa nắng: “Tốt lắm, rất thoải mái.”

Chương 15: Lao tâm khổ tứ
Nếu Tần Mạch đã về thì dĩ nhiên phải dùng chung với nhau một bữa cơm chiều.

Mọi người ngồi quây quần xung quanh một cái bàn tròn, trên đó bày sáu, bảy món ăn gia đình, nhìn qua không hề có tí gì xa xỉ mà trái lại gợi lên cảm giác mộc mạc và ấm áp.

Chỉ có điều chỗ tôi ngồi chếch 120 độ với cái “núi băng” chình ình thế kia khiến tôi không cách nào thoải mái được. Nói thật cùng chung sống hòa bình với Tần Mạch trong một khoảng thời gian dài luôn tạo áp lực rất lớn cho tôi, may mà dì Tần ôn hòa, trong bữa ăn còn nói đùa vài câu, tôi cũng đáp lại vài câu mới làm cho bữa ăn này dễ chịu một chút.

Dĩ nhiên không nói đến vài yêu cầu hảo tâm của dì Tần…

“Bò hầm này ngon lắm, A Mạch, gắp cho Tịch Tịch nếm thử đi con”

Tôi giật mình nói: “Không cần, không cần đâu ạ, tự cháu, tự cháu làm là được ạ…”

“Bụp” Một đôi đũa gắp miếng thịt dằn mạnh vào trong chén của tôi, nước thịt văng tung tóe lên cả mặt tôi cùng với một giọng đàn ông trầm thấp: “Cho thì em nếm thử một miếng đi.”

Tôi hận đến cắn răng, nắm chặt chén cơm, dằn cơn giận xuống, sau đó rút tờ giấy ăn lau mặt, cười tủm tỉm với Tần Mạch: “Tại em sợ làm phiền anh ăn không ngon miệng mà.”

Không nghĩ đến phản ứng của tôi lại như vậy, anh ta hơi nhíu mày.

Dì Tần nói: “Đúng rồi, A Mạch, bao tử con không tốt lắm, ăn ít dầu mỡ thôi.”

“Đúng vậy!” tôi tiếp lời dì Tần, “Ăn thêm chút rau cải đi.” Lập tức một gắp rau to cũng xuất hiện trong chén của anh ta. Thấy vẻ mặt chán ghét của Tần Mạch, trong lòng tôi như nở hoa, đừng tưởng tôi không thấy trong suốt bữa ăn anh không hề động đũa đến miếng rau nào. Tôi cười thật ngọt ngào: “Cải thìa này ngon lắm, A Mạch, anh ăn thử miếng đi.”

Tôi cứ tưởng anh sẽ tìm ra cách nào đó để chống đối tôi, ai ngờ anh chỉ nhìn dĩa cải trong một chút, rồi nhìn tôi sau đó thản nhiên ăn.

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhìn Tần Mạch ăn rau cứ như là nhìn sói xám nhai cỏ vậy, tôi nhìn dì Tần thì thấy dì cũng có vẻ kinh ngạc.

Trên bàn cơm yên lặng một lúc thì dì Tần bỗng nhiên nở nụ cười: “Lời của con dâu quả là có tác dụng, tật xấu không chịu ăn rau của con cũng nên sửa đi là vừa.”

Hai chữ “con dâu” này làm tôi toát mồ hôi hột, lập tức cắm đầu gặm thịt, không dám nhìn Tần Mạch một lần nào nữa.

Do Tần Mạch về trễ, nên cơm nước xong cũng đã gần tám giờ tối. Đang lúc tôi đang suy nghĩ lát về tạt ngang siêu thị mua ít bánh gì cho bữa sáng mai thì dì Tần bỗng nhiên nói: “Ây da, con xem mùa đông trời tối thật nhanh, nhìn ra ngoài đã không còn nhìn rõ được cái gì hết.”

Tôi cũng đang sốt ruột nên trả lời cho xong “Dạ.” Bà tiếp theo rất nhanh: “Vậy đêm nay cháu ở lại đây đi.”

Tôi hết hồn hít vào một hơi, vội từ chối: “Không được, không được đâu ạ, cháu… cháu ngày mai còn có việc. Là chuyện gấp, nếu đi từ đây chắc chắn không kịp ạ.”

“Ngày mai để A Mạch đưa cháu đi là được chứ gì.” Dì Tần bỗng nhiên buông ra tiếng thở dài, “Bà già cô độc như dì ngày nào cũng ở nhà một mình, chồng con thì suốt ngày bôn ba bên ngoài, ngày thường muốn kiếm người nói vài câu cũng không có, Tịch Tịch, hôm nay ở đây chơi với dì không được sao?”

Tôi đưa mắt nhìn Tần Mạch cầu cứu, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh ta trở nên ôn hòa so với bình thường rất nhiều, nếu tôi không nhìn lầm, khóe môi anh ta còn hơi cong lên.

Là… là đang cười nhạo tôi…

Tôi giận dữ đang định vỗ bàn bỏ đi thì anh ta mấp máy miệng, dùng khẩu hình phun ra một chữ “bốn”. (từ này trong convert đúng là số “ba” nhưng trong trường hợp này nghĩa là gấp bốn, vì trong tiếng Hoa bắt đầu bằng gấp một (lần), tương đương gấp đôi của mình, nên khi nói “ba” là gấp bốn )

Trong tích tắc tôi đã hiểu được ý của anh ta.

Gấp bốn lần tiền thưởng, ở lại đây chơi với mẹ tôi.

Gấp bốn lần tiền thưởng… Giấc mộng của tôi đã trở thành sự thật .

Chín giờ tối, tại biệt thự nhà họ Tần. Tần Mạch vào thư phòng tiếp tục làm việc, tôi với dì Tần ngồi trên sô pha xem ti vi.

Khung cảnh này cho tôi cảm giác thân thuộc như chúng tôi là người nhà từ lâu rồi vậy.

Bà xem đến cảnh nào thú vị lại lôi kéo tay tôi bàn tán vui vẻ, nhưng nói tới nói lui thì đề tài của mẹ và “con dâu” lại quay về “con trai” mà thôi.

“Đứa nhỏ A Mạch này giống hệt ba nó, đâm đầu vào làm việc cứ như không muốn sống nữa, ngày thường ở chung với nó, cháu cố gắng chăm sóc nó được bao nhiêu thì chăm sóc nhé, nó còn trẻ như vậy đã bị đau bao tử, sau này…” dì Tần thở dài, “Đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình đã không được tốt, mấy năm trước dì bị tai nạn, ba nó lại bị bệnh, chuyện công ty đều do nó gánh vác vì vậy tính tình lại càng thêm lãnh đạm.”

Tôi cười khổ, người kia không gọi là lãnh đạm, mà rõ ràng là minh chứng cho câu: chó không sủa – nhưng cắn người rất đau!

“Cháu ở chung với nó, ban đầu thì chưa có gì nhưng lâu ngày cháu sẽ hiểu, nó thương ai đều dấu ở trong lòng hết.” Tuy dì Tần không nói nhiều nhưng khiến cho cái nhìn của tôi về Tần Mạch có chút thay đổi.

Mười giờ dì Tần buồn ngủ, tôi đẩy bà về phòng xong lập tức tới đập cửa thư phòng.

Tần Mạch ra mở cửa, tay vẫn đang cầm điện thoại, nói ít lời trao đổi công việc với bên kia rồi cúp máy. Tôi hỏi: “Chăn phòng khách nhà anh mỏng quá, cho tôi thêm một cái nữa được không?”

Anh ta vừa gõ lách cách trên bàn phím vừa lơ đãng trả lời tôi: “Đêm nay cô ngủ cùng phòng với tôi.”

Tôi thối lui mấy bước: “Anh định làm gì?”

Lúc này anh ta mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: “Hà tiểu thư, cô quên hôm nay cô đến đây với thân phận gì rồi à?”

Tôi cứng họng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bác Mao màu đỏ bay bay trong gió “Được rồi.” tôi nói tiếp, “Anh ngủ sô pha.”

“Trong phòng không có sô pha.” Anh ta tiếp tục gõ bàn phím.

“Vậy anh ngủ dưới đất”

“A.” Người kia cười lạnh một tiếng, “Hà Tịch, muốn câu dẫn tôi, cô còn phải lao tâm khổ tứ nhiều. Hôm nay tôi không say.”

Gân xanh trên trán tôi nổi rõ từng vạch, trong lòng lửa giận thổi bừng bừng nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, ngữ khí lại thêm vài phần khiêu khích: “Được, ngủ chung thì ngủ chung, tôi thấy may là vì mình chưa phải “lao tâm khổ tứ”, không lại làm chướng mắt Tần tiên sinh.”

Tôi sập cửa, đi thẳng vào phòng Tần Mạch, tắm rửa thơm tho, lấy áo lót của Tần Mạch làm áo ngủ, nhảy lên giường, trùm chăn định ngủ, trong bụng thầm mắng: “Để tôi xem, gái đẹp ngủ trên giường mà anh không làm được gì, đến lúc đó anh có khó chịu thì chị đây mặc kệ! Chị đây mông ngực đầy đủ, chị `không tin không làm cưng cả đêm bứt rứt không ngủ được.”

Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tôi lăn lộn cả buổi mà mãi không ngủ được. Hình như Tần Mạch rất hiếm khi về nhà, lần đầu tiên gặp anh ta, trông có vẻ như đã ở tạm trong khách sạn một khoảng thời gian dài rồi. Cái chăn trông có vẻ mới, nhưng tôi dường như lại ngửi thấy thoang thoảng hương thơm hơi thở của anh ta, rất giống cảm giác được anh ta ôm vào ngực.

Mặt tôi bỗng ửng hồng, tôi vỗ nhẹ vào mặt, có tiếng cửa mở, tôi cứng người, trùm chăn giả vờ ngủ.

Sau đó tiếng nước róc rách trong nhà tắm càng làm suy nghĩ của tôi thêm hỗn loạn, tôi nghĩ đến gương mặt đẹp trai, dáng người lực lưỡng, các cơ bắp rắn chắc cùng các đường cong của thân hình trong làn nước mờ ảo, rồi mùi hương trong suốt mát lành như những hạt mưa quấn quýt trên da thịt người nọ sau khi tắm…

Xoang mũi nóng lên, tôi sờ một chút…Thôi rồi, bữa tối ăn thịt bò quá nhiều rồi! tôi ngồi bật dậy, ngửa đầu nhưng máu mũi đã không còn chịu sự khống chế của tôi nhỏ từng giọt, từng giọt đỏ tươi vào tấm trải giường, tôi hơi run rẩy, thế này… ngày mai tôi phải giải thích với dì Tần như thế nào đây?

Nhưng máu mũi cứ chảy ào ạt như vậy làm tôi cũng không nghĩ được nhiều nữa, tôi chật vật nắm chặt hai cánh mũi, chạy vội xuống lầu đến nhà vệ sinh trong phòng dành cho khách để xử lý hậu quả. Tôi luống cuống tìm cách cầm máu, vất vả một hồi máu cũng ngừng chảy, đến khi tôi quay về phòng ngủ đã thấy Tần Mạch nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách. Thấy tôi bước vào, anh ta buông quyển sách trong tay xuống, trỏ trỏ vào hai điểm máu trên nệm, hỏi tội: “Cô đến kỳ ở trên giường tôi đấy à?”

“Đến kỳ cái đầu anh! Là máu mũi! máu mũi!” Tôi chửi um lên: “Ai kêu anh gắp cho tôi cục thịt bò lớn như vậy làm chi!”

Trong lúc tôi đang thở phì phì, nghỉ lấy hơi để mắng tiếp thì phát hiện ánh mắt anh ta dán chặt vào người tôi, hồi lâu không thấy lên tiếng, tôi hồ nghi trừng mắt nhìn theo ánh mắt của anh ta mới giật mình nhớ ra một chuyện: trên người tôi chỉ có duy nhất bộ đồ lót màu trắng của anh ta, lập tức luống cuống vừa lấy tay che người vừa nhanh chóng nhảy vào chăn.

Sau khi trùm kín cả người, tôi mới ló đầu ra trừng mắt tiếp.

Ánh mắt của anh ta lần nữa lại rơi vào quyển sách, hờ hững nói: “Cuối cùng cô cũng đã “lao tâm khổ tứ” rồi nhỉ”

Tôi sờ sờ cái mũi, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay quả thật là phải hạ huyết bổn* rồi .” 0

Anh ta ném sách sang một bên, tắt đèn, xốc chăn chui vào. Tôi giật mình hét toáng: “Anh làm gì vậy? Làm gì vậy?”

“Ồn ào quá.” Giọng nói của anh ta đã ẩn sự tức giận. “Ngủ.”

“Anh đừng có kéo chăn của tôi! Xích ra, xích ra”

Anh ta nhẫn nhịn than một tiếng: “Chỉ có một cái chăn thôi”

Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy anh xích ra một chút….xa thêm một chút nữa….một chút nữa”

“Không đắp tới nữa rồi”

“… Được rồi.”

Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhận ra gấp bốn lần tiền thưởng cũng không bù được số tế bào não đã chết của mình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!

Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là một hàng mi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái thì mặt người đàn ông đó đã hiện ra rõ ràng trước mắt.

Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bà cùng ngủ chung thì sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ người nấy chứ. Tôi cũng không phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tay ấm áp của anh đang quấn quanh hông mình.

“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, động tác của tôi chựng lại một chút, sao đó giương mắt nhìn anh, anh vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu tình của đứa nhỏ này thật buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay anh ôm chặt eo tôi, tôi giật mình “ưm” một tiếng, âm thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài, tôi muốn che miệng cũng không kịp nữa rồi.

Đôi mày anh ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán anh ta đã sắp tỉnh tôi b
<<1 ... 1213141516 ... 35>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
449/5528