Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
la hét không ngừng, tuy tư thế đá vào cửa của tôi nhìn rất oai phong nhưng lực đá lại yếu nên cách đơn giản nhất là tôi dựa cả người vào cửa, vừa dùng sức đẩy chặt cửa vừa mò mẫm trong túi lấy ra một cây bút xong viết một chữ “tiện”* 0 thật to trên mu bàn tay anh ta.
Thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, tôi bình tĩnh ném bút xuống, hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Lần trước tôi đã nói gì với anh nhỉ, cắt phứt “thằng nhỏ” của anh, anh muốn thử không?”
Tôi nhích người ra, anh ta vội vã rút tay về. Cánh cổng cũng theo quán tính đóng lại.
Sau lớp cửa sắt, gương mặt anh ta dường như bị cắt thành từng khối, từng khối vuông nhỏ. Tôi nói rành mạch: “Dương Tử, tôi nói rồi, hãy cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng lượn lờ trước mặt chọc giận tôi nữa.”
Hắn ôm tay, vẻ mặt vẻ đau xót.
“Chúng ta chia tay tức là kết thúc rồi, còn có cái quái gì mà nói với nhau. Còn nữa, chia tay đã lâu vậy rồi anh mới đến tìm tôi “nói chuyện”? Hừ, “vô sự không đăng tam bảo điện”* 0. Giờ tôi cũng tuyệt đối không giúp anh cái gì đâu, tôi “thấy chết không cứu” cũng xứng với anh thôi, nhân lúc tôi chưa nghe thấy mấy câu khó nghe từ anh thì anh tự động biến đi cho tôi nhờ, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa.”
“Hà Tịch, mẹ kiếp, anh ghét nhất cái tính này của em. Chuyện gì cũng tuyệt tình như vậy!” Dương Tử nghiến răng nghiến lợi chịu đauu nói, “Hôm nay anh đến tìm em chẳng qua là vì về trường thăm thầy cô, nhớ lại khoảng thời gian trước kia nên mới nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng vẫn có thể làm bạn…”
“Đúng vậy.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, “Khoảng thời gian trước kia rất đẹp nhưng Dương Tử, càng nhớ về những điều tốt đẹp kia tôi lại càng thấy mình bây giờ thật thảm hại, đáng thương. Làm bạn sau những chuyện anh đã gây ra ư?” Tôi cười nhạt, thừa nhận sự yếu ớt nhi nữ thường tình của mình:
“Trừ phi tôi chưa từng yêu anh.”
Đã từng yêu, chính là vết thương chí mạng nhất.
Người bên song cửa yên lặng thật lâu.
“Cho nên.” Tôi chỏ ngón giữa qua cửa sổ nhỏ cho Dương Tử thấy: “Xéo đi”
Sau đó lên lầu, mở cửa, rồi khóa lại.
Không mở đèn, tôi quen thuộc đi qua phòng khách nhỏ, vứt túi xách xuống, mệt mỏi ngã nhào lên giường, tôi mệt đến độ không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.
Ngày mai có thể nào trốn việc được không đây…Tôi chậm rãi nhắm mắt, nhưng trong lòng không ngừng gào thét: chị đây chịu hết nổi rồi! Tạ Bất Đình ông sa thải tôi đi, sa thải tôi đi!
Tôi không nghĩ vừa mới nhắm mắt để đó mà mở mắt ra trời đã sáng bạch. Tôi hoảng sợ, vội vàng đứng lên, chụp lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường thì mới tá hỏa: tám giờ bốn mươi lăm! đúng chín giờ tôi có hẹn ký hợp đồng với nhà cung cấp vật tư!
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi cầm túi lao ra ngoài mà cũng không kịp thay cái áo khoác hôm qua. Trong lúc đang mang giày thì di động vang lên.
Là Trình Thần, chị ấy hỏi tôi có muốn đến vũ hội do công ty Thẩm Hi Nhiên tổ chức vào cuối tuần này hay không.
Tự dưng tôi nổi khí xung thiên, mắng như điên vào Trình Thần, đại ý vì sao ngày nào cũng phải làm việc chết đi sống lại để kiếm ít tiền còm cõi còn chị ấy chỉ nghĩ có mỗi việc có nên tham gia vũ hội này, vũ hội kia hay không. Chị ấy cho rằng ai cũng như chị có đàn ông nuôi hay sao? Chị đây không rảnh, chị đây không đi!
Trình Thần bị tôi vô duyên vô cớ mắng tới u u mê mê, lâu lắm mới có phản ứng lại: “Em… Hôm nay em bị “dì cả mẹ” đến hả?”
“Fuck! Dì cả, dì cả cũng không rảnh mà đến! Không nói với chị nữa. Em đang bận.”
“Đợi chút!” Trình Thần gọi gấp gáp, “Nhưng công ty Thẩm Hi Nhiên cũng có mời Tần Mạch nữa, anh ta sẽ tới. Không phải quan hệ của em và anh ta có tiến triển sao? Mau rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sự quyến rũ của mình tóm anh ta vào lưới đi.”
Trình Thần không biết chuyện Trần Thượng Ngôn nên vẫn khăng khăng kết nối cho tôi và Tần Mạch. Trong lòng tôi thầm mắng: nơi nào có vị tiểu tổ tông này xuất hiện chắc chắn có tai nạn, tôi điên mới đi.
Không đợi tôi từ chối, Trình Thần đột nhiên nói: “Đúng rồi! Gần đây cái tên Sầm Dương chết toi kia có đến tìm em không?”
Tôi nhíu mày: “Sao vậy?”
“Công ty Hi Nhiên có một dự án đang tìm đối tác, vừa hay Hi Nhiên được giao phụ trách dự án này, hiện nay có hai công ty có khả năng nhất thắng thầu dự án này là Tần thị và công ty Sầm Dương đang công tác. Nếu nó đến tìm em thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Nó nói gì mặc nó, em đừng có mềm lòng nghe chưa.”
Tôi không biết nói gì: “Chị nghĩ em ngốc à.”
“Dĩ nhiên em không ngốc nhưng chị sợ em cô đơn, lạnh lẽo lâu ngày, không chịu được nổi nên bị dụ dỗ! Cho nên chị mới nói em mau tóm lấy Tần Mạch đi!”
“Chị đừng có làm chuyện bao đồng nữa. Chị đây đã có bạn trai, không phải Tần Mạch.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó thở dốc vì kinh ngạc. Trước khi bị cơn bão cuồng nộ của Trình Thần quét tới, tôi kiên quyết ngắt điện thoại và chỉnh về chế độ silent.
Nắm di động, tôi ngẩn ngơ hồi lâu.
Nhớ lại chuyện trước kia?
Nhớ cái đầu anh!
Tôi đến buổi hẹn trễ 10 phút, cũng may đối tác là một phụ nữ trung niên hiền lành, bà ấy cũng không trách cứ gì, hai bên thuận lợi thỏa luận xong các điều khoản, trước khi rời đi, bà đột nhiên nói với tôi: “Là con gái cũng nên chú ý bản thân một chút”
Tôi nghe nhưng cũng không hiểu gì bèn cười gượng trả lời cho qua. Chờ đến khi ra khỏi phòng họp, quay đầu nhìn gương mặt mình với đôi mắt đen thui như gấu trúc phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh đối diện thì chỉ biết thở dài thật sâu.
Cuộc đời bị bóc lột thật bi thảm!
Kết thúc ngày làm việc, tôi lại lê tấm thân tàn về nhà. Tôi vốn nghĩ sau hành động ban sáng, chắc chắn Trình Thần sẽ đến giết tôi, không ngờ sau khi gọi ba mươi tám cuộc điện thoại nhỡ cho tôi, chị ấy lặng im biến mất.
Tôi vui mừng phấn chấn, về nhà yên ổn đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp trong tuần đều trôi qua thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dị thường, sự yên tĩnh này thật có chút khó hiểu, Dương Tử không dây dưa, Trình Thần không tra khảo, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng không thấy.
Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình tôi mỗi ngày bận rộn với công việc. Vào lúc tôi đã nghĩ cuộc sống của tôi sẽ cứ thế bình lặng trôi đi thì một đêm lạnh giá, Trình Thần đột nhiên đập cửa nhà tôi.
Tôi ngái ngủ, còn mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa, vừa thấy chị, tôi hoảng sợ đến nỗi cơn buồn ngủ bay đi đâu mất:
“Chị đang… cộng tác với cơ quan tình báo quốc gia sao?”
Chị diện một cái khẩu trang to tổ bố che kín gương mặt, đẩy tôi vào trong, mở đèn, săm soi nhìn khắp phòng, cởi cái áo choàng đen ra, nhìn chằm chằm tôi nghiêm mặt nói: “Hà Tịch, qua mấy ngày theo dõi điều tra, chị có thể khẳng định chuyện em có bạn trai là giả.”
“Hả?”
“Chị theo dõi em nhiều ngày rồi mà đâu thấy em tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài công việc đâu, cũng không điện thoại hẹn hò. Yêu đương? Em chơi trò tình yêu người – ma sao?”
Tôi vò đầu, đè nén cảm giác muốn tung một cước cho chị ta văng ra cửa.
Trình Thần xoa xoa thắt lưng: “Vậy nên, ngày mai hoặc là em đem bạn trai của em tới cho chị xem hoặc em phải đi tham dự vũ hội. Tối nay chị ngủ ở đây, em đừng có mong chạy trốn.”
Chương 12: Giả vờ thân mật
uy Trình Thần nói như vậy nhưng hôm sau lúc rửa mặt xong tôi cũng đánh thức chị dậy. “Đây là số điện thoại của Trần Thượng Ngôn, chị trực tiếp gọi cho anh ấy đi. Hôm nay em không rảnh, không chơi với chị được.”
Trình Thần còn đang ngái ngủ, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Ưm?” Một âm thanh gợi tình mà mềm mại, trong nháy mắt làm cho không khí sáng nay cũng trở nên ái muội. Da mặt tôi giật giật, tôi hung hăng phủi tay chị ra: “Lần sau chị không được đến đây ngủ cùng em nữa, tránh việc em không giữ được khí tiết, ảnh hưởng đến tuổi già của em”
Chị xoa xoa mắt, dần dần tỉnh táo lại: “Tịch Tịch a, hôm nay là cuối tuần mà em còn phải làm việc sao?”
Tôi vừa chải tóc vừa trả lời qua loa: “Kiến trúc sư không có ngày nghỉ.”
“Đừng đi làm nữa, mấy hôm nay chị theo dõi em đều thấy em mệt muốn chết, bỏ một ngày cũng đâu có sao, em nghỉ ngơi đi.”
“Không được, hôm nay em hẹn đội thi công rồi…”
Trình Thần thở dài: “Hà Tịch a, em xem đi làm cả ngày mệt đến chết đi sống lại là vì cái gì? Mới sáng sớm mà nhìn sắc mặt của em kìa, em muốn làm việc đến chết à?” Trình Thần ngồi dậy, ngữ khí bình thản nói: “Sau lần sảy thai kia, coi như chị đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc gặp chuyện không may, em chỉ có thể nghĩ đến vài người và cũng chỉ mấy người đó có thể giúp em. Đời người phụ nữ không phải chỉ hy vọng có vậy thôi sao? Báo hiếu cho cha mẹ, có một công việc nhẹ nhàng, tìm một ông chồng, sinh một đứa con, nếu may mắn hơn thì có thêm vài người bạn thân. “Những thứ khác thì có tác dụng gì chứ?”
Trình Thần có thể nói dễ dàng như vậy bởi vì những thứ này chị đều đã có trong tay: một công việc nhàn nhã, một người đàn ông yêu chị. Tôi biết khi chị nói lời này thật tâm chị đang lo lắng cho tôi nhưng tôi trái lại không lo lắng gì. Tôi vừa chú tâm sắp xếp đồ đạc trong túi xách vừa đùa cợt với chị: “Bởi vì Trình Thần có Thẩm Hi Nhiên, mà Hà Tịch chỉ có chính mình.”
“Cho nên chị mới muốn em tiến tới với Tần Mạch a!”
Tôi thở dài: “Tại sao chị cứ khăng khăng phải là Tần Mạch, anh ta có gì tốt mà em không gả cho anh ta là không được?”
Nói đến đây, Trình Thần liền vô cùng hào hứng: “Tại em không biết, hôm đính hôn, chị đã đặc biệt quan sát giúp em, Tần Mạch cứ nhìn em mãi. Nhất định là anh ta có ý với em.”
Khóe miệng tôi giật giật, tự nghĩ, lúc đó chỉ sợ anh ta đang ngạc nhiên nghĩ sao lại có loại phụ nữ trơ trẽn như tôi vậy.
Trình Thần lại nói: “Em làm cho lắm thì cũng chỉ là thêm vài tờ hình bác Mao là cùng. Nhìn em đi, không biết bây giờ em là sống để làm việc hay làm việc để sống nữa? Em là phụ nữ thì tội gì cày giống đàn ông phải dành tiền mua nhà cưới vợ vậy?”
Tôi nhìn chính mình trong gương không biện minh được tiếng nào, cuối cùng đành nói lãng sang chuyện khác: “Nhìn chị mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà mở miệng y chang mẹ em, nè không phải chị muốn gặp bạn trai của em sao? Tự gọi điện đi. Tiệc tối nay anh ấy đi thì em đi, còn không thì coi như hủy nhé.”
Tôi dừng lại gấp chăn gọn ghẽ rồi xách túi ra ngoài.
Tôi nghĩ rằng nếu Trình Thần cứ nhất quyết bắt tôi tham gia tiệc tối nay thôi thì cứ đơn giản mang Trần Thượng Ngôn đến là biện pháp tốt nhất.
Tôi nghĩ Tần Mạch có ác cảm với tôi chắc là vì tôi và anh ta đã có tình một đêm, sợ tôi dây dưa không dứt. Chắc lúc trước anh ta đã từng rơi vào tình cảnh này nên mới đề cao cảnh giác với tôi như thế.
Mang theo Trần Thượng Ngôn lạng qua lạng lại trước mặt anh ta cũng là một cách tốt, tránh việc anh ta đề phòng tôi như người mắc bệnh ảo tưởng bị khủng bố.
Làm việc với nhóm thợ tới giữa trưa mới xong, trước đó Trần Thượng Ngôn đã gọi điện báo việc Trình Thần đã liên hệ và nói tối nay sẽ hộ tống tôi đến bữa tiệc nhưng hiện nay anh còn có một ca phẫu thuật gấp nên có khả năng đến muộn một chút, tôi với Trình Thần cứ đi trước.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý nhưng nếu tôi biết việc đến muộn “một chút” của Trần Thượng Ngôn là muộn đến mức nào thì tôi thà đóng đô ở bệnh viện chờ chứ nhất quyết không đi trước với Trình Thần.
Đúng bốn giờ chiều, Trình Thần lái xe đến đón tôi. Chị liếc tôi một cái rồi nói: “Hà Tịch, làm sao mà em tìm được một anh chàng thành thật như vậy? Kiểu này chẳng phải từ nay về sau bị em ăn hiếp đến chết sao?
Tôi bĩu môi, không thèm để ý.
Chị cũng không nói nhiều: “Đi thôi, thay đồ đã”. Khi chúng tôi thay xong y phục, trang điểm hoàn hảo thì đã sáu giờ, tôi đói đến hoa mắt, vừa đến buổi tiệc tôi bèn bỏ rơi Trình Thần, trốn vào góc phòng tìm cái gì bỏ bụng trong lúc chờ Trần Thượng Ngôn, đến khi anh đến, tôi chỉ cần kéo anh lượn vài vòng trước mặt Tần Mạch rồi trốn về.
Nhưng làm gì có chuyện thuận lợi như vậy!
Khi Dương Tử với vẻ mặt tao nhã nắm tay bạn gái Tây hiện tại tiêu sái bước vào cửa, tôi thật sự hận không thể chọc mù hai cặp đôi mắt chó ra vẻ này. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin người đàn ông đang cười tao nhã kia với người bị tôi đánh kêu cha gọi mẹ, cùng là một người.
Bạn trai hiện tại thì không thấy tăm hơi nhưng cựu bạn trai thì đã lên sàn rồi. Tôi nhìn xa xa đã thấy Trình Thần và Trịnh Hi Nhiên đang nói chuyện. Sắc mặt chị ấy k
Thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, tôi bình tĩnh ném bút xuống, hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Lần trước tôi đã nói gì với anh nhỉ, cắt phứt “thằng nhỏ” của anh, anh muốn thử không?”
Tôi nhích người ra, anh ta vội vã rút tay về. Cánh cổng cũng theo quán tính đóng lại.
Sau lớp cửa sắt, gương mặt anh ta dường như bị cắt thành từng khối, từng khối vuông nhỏ. Tôi nói rành mạch: “Dương Tử, tôi nói rồi, hãy cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng lượn lờ trước mặt chọc giận tôi nữa.”
Hắn ôm tay, vẻ mặt vẻ đau xót.
“Chúng ta chia tay tức là kết thúc rồi, còn có cái quái gì mà nói với nhau. Còn nữa, chia tay đã lâu vậy rồi anh mới đến tìm tôi “nói chuyện”? Hừ, “vô sự không đăng tam bảo điện”* 0. Giờ tôi cũng tuyệt đối không giúp anh cái gì đâu, tôi “thấy chết không cứu” cũng xứng với anh thôi, nhân lúc tôi chưa nghe thấy mấy câu khó nghe từ anh thì anh tự động biến đi cho tôi nhờ, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa.”
“Hà Tịch, mẹ kiếp, anh ghét nhất cái tính này của em. Chuyện gì cũng tuyệt tình như vậy!” Dương Tử nghiến răng nghiến lợi chịu đauu nói, “Hôm nay anh đến tìm em chẳng qua là vì về trường thăm thầy cô, nhớ lại khoảng thời gian trước kia nên mới nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng vẫn có thể làm bạn…”
“Đúng vậy.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, “Khoảng thời gian trước kia rất đẹp nhưng Dương Tử, càng nhớ về những điều tốt đẹp kia tôi lại càng thấy mình bây giờ thật thảm hại, đáng thương. Làm bạn sau những chuyện anh đã gây ra ư?” Tôi cười nhạt, thừa nhận sự yếu ớt nhi nữ thường tình của mình:
“Trừ phi tôi chưa từng yêu anh.”
Đã từng yêu, chính là vết thương chí mạng nhất.
Người bên song cửa yên lặng thật lâu.
“Cho nên.” Tôi chỏ ngón giữa qua cửa sổ nhỏ cho Dương Tử thấy: “Xéo đi”
Sau đó lên lầu, mở cửa, rồi khóa lại.
Không mở đèn, tôi quen thuộc đi qua phòng khách nhỏ, vứt túi xách xuống, mệt mỏi ngã nhào lên giường, tôi mệt đến độ không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.
Ngày mai có thể nào trốn việc được không đây…Tôi chậm rãi nhắm mắt, nhưng trong lòng không ngừng gào thét: chị đây chịu hết nổi rồi! Tạ Bất Đình ông sa thải tôi đi, sa thải tôi đi!
Tôi không nghĩ vừa mới nhắm mắt để đó mà mở mắt ra trời đã sáng bạch. Tôi hoảng sợ, vội vàng đứng lên, chụp lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường thì mới tá hỏa: tám giờ bốn mươi lăm! đúng chín giờ tôi có hẹn ký hợp đồng với nhà cung cấp vật tư!
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi cầm túi lao ra ngoài mà cũng không kịp thay cái áo khoác hôm qua. Trong lúc đang mang giày thì di động vang lên.
Là Trình Thần, chị ấy hỏi tôi có muốn đến vũ hội do công ty Thẩm Hi Nhiên tổ chức vào cuối tuần này hay không.
Tự dưng tôi nổi khí xung thiên, mắng như điên vào Trình Thần, đại ý vì sao ngày nào cũng phải làm việc chết đi sống lại để kiếm ít tiền còm cõi còn chị ấy chỉ nghĩ có mỗi việc có nên tham gia vũ hội này, vũ hội kia hay không. Chị ấy cho rằng ai cũng như chị có đàn ông nuôi hay sao? Chị đây không rảnh, chị đây không đi!
Trình Thần bị tôi vô duyên vô cớ mắng tới u u mê mê, lâu lắm mới có phản ứng lại: “Em… Hôm nay em bị “dì cả mẹ” đến hả?”
“Fuck! Dì cả, dì cả cũng không rảnh mà đến! Không nói với chị nữa. Em đang bận.”
“Đợi chút!” Trình Thần gọi gấp gáp, “Nhưng công ty Thẩm Hi Nhiên cũng có mời Tần Mạch nữa, anh ta sẽ tới. Không phải quan hệ của em và anh ta có tiến triển sao? Mau rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sự quyến rũ của mình tóm anh ta vào lưới đi.”
Trình Thần không biết chuyện Trần Thượng Ngôn nên vẫn khăng khăng kết nối cho tôi và Tần Mạch. Trong lòng tôi thầm mắng: nơi nào có vị tiểu tổ tông này xuất hiện chắc chắn có tai nạn, tôi điên mới đi.
Không đợi tôi từ chối, Trình Thần đột nhiên nói: “Đúng rồi! Gần đây cái tên Sầm Dương chết toi kia có đến tìm em không?”
Tôi nhíu mày: “Sao vậy?”
“Công ty Hi Nhiên có một dự án đang tìm đối tác, vừa hay Hi Nhiên được giao phụ trách dự án này, hiện nay có hai công ty có khả năng nhất thắng thầu dự án này là Tần thị và công ty Sầm Dương đang công tác. Nếu nó đến tìm em thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Nó nói gì mặc nó, em đừng có mềm lòng nghe chưa.”
Tôi không biết nói gì: “Chị nghĩ em ngốc à.”
“Dĩ nhiên em không ngốc nhưng chị sợ em cô đơn, lạnh lẽo lâu ngày, không chịu được nổi nên bị dụ dỗ! Cho nên chị mới nói em mau tóm lấy Tần Mạch đi!”
“Chị đừng có làm chuyện bao đồng nữa. Chị đây đã có bạn trai, không phải Tần Mạch.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó thở dốc vì kinh ngạc. Trước khi bị cơn bão cuồng nộ của Trình Thần quét tới, tôi kiên quyết ngắt điện thoại và chỉnh về chế độ silent.
Nắm di động, tôi ngẩn ngơ hồi lâu.
Nhớ lại chuyện trước kia?
Nhớ cái đầu anh!
Tôi đến buổi hẹn trễ 10 phút, cũng may đối tác là một phụ nữ trung niên hiền lành, bà ấy cũng không trách cứ gì, hai bên thuận lợi thỏa luận xong các điều khoản, trước khi rời đi, bà đột nhiên nói với tôi: “Là con gái cũng nên chú ý bản thân một chút”
Tôi nghe nhưng cũng không hiểu gì bèn cười gượng trả lời cho qua. Chờ đến khi ra khỏi phòng họp, quay đầu nhìn gương mặt mình với đôi mắt đen thui như gấu trúc phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh đối diện thì chỉ biết thở dài thật sâu.
Cuộc đời bị bóc lột thật bi thảm!
Kết thúc ngày làm việc, tôi lại lê tấm thân tàn về nhà. Tôi vốn nghĩ sau hành động ban sáng, chắc chắn Trình Thần sẽ đến giết tôi, không ngờ sau khi gọi ba mươi tám cuộc điện thoại nhỡ cho tôi, chị ấy lặng im biến mất.
Tôi vui mừng phấn chấn, về nhà yên ổn đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp trong tuần đều trôi qua thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dị thường, sự yên tĩnh này thật có chút khó hiểu, Dương Tử không dây dưa, Trình Thần không tra khảo, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng không thấy.
Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình tôi mỗi ngày bận rộn với công việc. Vào lúc tôi đã nghĩ cuộc sống của tôi sẽ cứ thế bình lặng trôi đi thì một đêm lạnh giá, Trình Thần đột nhiên đập cửa nhà tôi.
Tôi ngái ngủ, còn mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa, vừa thấy chị, tôi hoảng sợ đến nỗi cơn buồn ngủ bay đi đâu mất:
“Chị đang… cộng tác với cơ quan tình báo quốc gia sao?”
Chị diện một cái khẩu trang to tổ bố che kín gương mặt, đẩy tôi vào trong, mở đèn, săm soi nhìn khắp phòng, cởi cái áo choàng đen ra, nhìn chằm chằm tôi nghiêm mặt nói: “Hà Tịch, qua mấy ngày theo dõi điều tra, chị có thể khẳng định chuyện em có bạn trai là giả.”
“Hả?”
“Chị theo dõi em nhiều ngày rồi mà đâu thấy em tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài công việc đâu, cũng không điện thoại hẹn hò. Yêu đương? Em chơi trò tình yêu người – ma sao?”
Tôi vò đầu, đè nén cảm giác muốn tung một cước cho chị ta văng ra cửa.
Trình Thần xoa xoa thắt lưng: “Vậy nên, ngày mai hoặc là em đem bạn trai của em tới cho chị xem hoặc em phải đi tham dự vũ hội. Tối nay chị ngủ ở đây, em đừng có mong chạy trốn.”
Chương 12: Giả vờ thân mật
uy Trình Thần nói như vậy nhưng hôm sau lúc rửa mặt xong tôi cũng đánh thức chị dậy. “Đây là số điện thoại của Trần Thượng Ngôn, chị trực tiếp gọi cho anh ấy đi. Hôm nay em không rảnh, không chơi với chị được.”
Trình Thần còn đang ngái ngủ, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Ưm?” Một âm thanh gợi tình mà mềm mại, trong nháy mắt làm cho không khí sáng nay cũng trở nên ái muội. Da mặt tôi giật giật, tôi hung hăng phủi tay chị ra: “Lần sau chị không được đến đây ngủ cùng em nữa, tránh việc em không giữ được khí tiết, ảnh hưởng đến tuổi già của em”
Chị xoa xoa mắt, dần dần tỉnh táo lại: “Tịch Tịch a, hôm nay là cuối tuần mà em còn phải làm việc sao?”
Tôi vừa chải tóc vừa trả lời qua loa: “Kiến trúc sư không có ngày nghỉ.”
“Đừng đi làm nữa, mấy hôm nay chị theo dõi em đều thấy em mệt muốn chết, bỏ một ngày cũng đâu có sao, em nghỉ ngơi đi.”
“Không được, hôm nay em hẹn đội thi công rồi…”
Trình Thần thở dài: “Hà Tịch a, em xem đi làm cả ngày mệt đến chết đi sống lại là vì cái gì? Mới sáng sớm mà nhìn sắc mặt của em kìa, em muốn làm việc đến chết à?” Trình Thần ngồi dậy, ngữ khí bình thản nói: “Sau lần sảy thai kia, coi như chị đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc gặp chuyện không may, em chỉ có thể nghĩ đến vài người và cũng chỉ mấy người đó có thể giúp em. Đời người phụ nữ không phải chỉ hy vọng có vậy thôi sao? Báo hiếu cho cha mẹ, có một công việc nhẹ nhàng, tìm một ông chồng, sinh một đứa con, nếu may mắn hơn thì có thêm vài người bạn thân. “Những thứ khác thì có tác dụng gì chứ?”
Trình Thần có thể nói dễ dàng như vậy bởi vì những thứ này chị đều đã có trong tay: một công việc nhàn nhã, một người đàn ông yêu chị. Tôi biết khi chị nói lời này thật tâm chị đang lo lắng cho tôi nhưng tôi trái lại không lo lắng gì. Tôi vừa chú tâm sắp xếp đồ đạc trong túi xách vừa đùa cợt với chị: “Bởi vì Trình Thần có Thẩm Hi Nhiên, mà Hà Tịch chỉ có chính mình.”
“Cho nên chị mới muốn em tiến tới với Tần Mạch a!”
Tôi thở dài: “Tại sao chị cứ khăng khăng phải là Tần Mạch, anh ta có gì tốt mà em không gả cho anh ta là không được?”
Nói đến đây, Trình Thần liền vô cùng hào hứng: “Tại em không biết, hôm đính hôn, chị đã đặc biệt quan sát giúp em, Tần Mạch cứ nhìn em mãi. Nhất định là anh ta có ý với em.”
Khóe miệng tôi giật giật, tự nghĩ, lúc đó chỉ sợ anh ta đang ngạc nhiên nghĩ sao lại có loại phụ nữ trơ trẽn như tôi vậy.
Trình Thần lại nói: “Em làm cho lắm thì cũng chỉ là thêm vài tờ hình bác Mao là cùng. Nhìn em đi, không biết bây giờ em là sống để làm việc hay làm việc để sống nữa? Em là phụ nữ thì tội gì cày giống đàn ông phải dành tiền mua nhà cưới vợ vậy?”
Tôi nhìn chính mình trong gương không biện minh được tiếng nào, cuối cùng đành nói lãng sang chuyện khác: “Nhìn chị mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà mở miệng y chang mẹ em, nè không phải chị muốn gặp bạn trai của em sao? Tự gọi điện đi. Tiệc tối nay anh ấy đi thì em đi, còn không thì coi như hủy nhé.”
Tôi dừng lại gấp chăn gọn ghẽ rồi xách túi ra ngoài.
Tôi nghĩ rằng nếu Trình Thần cứ nhất quyết bắt tôi tham gia tiệc tối nay thôi thì cứ đơn giản mang Trần Thượng Ngôn đến là biện pháp tốt nhất.
Tôi nghĩ Tần Mạch có ác cảm với tôi chắc là vì tôi và anh ta đã có tình một đêm, sợ tôi dây dưa không dứt. Chắc lúc trước anh ta đã từng rơi vào tình cảnh này nên mới đề cao cảnh giác với tôi như thế.
Mang theo Trần Thượng Ngôn lạng qua lạng lại trước mặt anh ta cũng là một cách tốt, tránh việc anh ta đề phòng tôi như người mắc bệnh ảo tưởng bị khủng bố.
Làm việc với nhóm thợ tới giữa trưa mới xong, trước đó Trần Thượng Ngôn đã gọi điện báo việc Trình Thần đã liên hệ và nói tối nay sẽ hộ tống tôi đến bữa tiệc nhưng hiện nay anh còn có một ca phẫu thuật gấp nên có khả năng đến muộn một chút, tôi với Trình Thần cứ đi trước.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý nhưng nếu tôi biết việc đến muộn “một chút” của Trần Thượng Ngôn là muộn đến mức nào thì tôi thà đóng đô ở bệnh viện chờ chứ nhất quyết không đi trước với Trình Thần.
Đúng bốn giờ chiều, Trình Thần lái xe đến đón tôi. Chị liếc tôi một cái rồi nói: “Hà Tịch, làm sao mà em tìm được một anh chàng thành thật như vậy? Kiểu này chẳng phải từ nay về sau bị em ăn hiếp đến chết sao?
Tôi bĩu môi, không thèm để ý.
Chị cũng không nói nhiều: “Đi thôi, thay đồ đã”. Khi chúng tôi thay xong y phục, trang điểm hoàn hảo thì đã sáu giờ, tôi đói đến hoa mắt, vừa đến buổi tiệc tôi bèn bỏ rơi Trình Thần, trốn vào góc phòng tìm cái gì bỏ bụng trong lúc chờ Trần Thượng Ngôn, đến khi anh đến, tôi chỉ cần kéo anh lượn vài vòng trước mặt Tần Mạch rồi trốn về.
Nhưng làm gì có chuyện thuận lợi như vậy!
Khi Dương Tử với vẻ mặt tao nhã nắm tay bạn gái Tây hiện tại tiêu sái bước vào cửa, tôi thật sự hận không thể chọc mù hai cặp đôi mắt chó ra vẻ này. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin người đàn ông đang cười tao nhã kia với người bị tôi đánh kêu cha gọi mẹ, cùng là một người.
Bạn trai hiện tại thì không thấy tăm hơi nhưng cựu bạn trai thì đã lên sàn rồi. Tôi nhìn xa xa đã thấy Trình Thần và Trịnh Hi Nhiên đang nói chuyện. Sắc mặt chị ấy k
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
37/5116