Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Lượt xem : |
àm việc bị đá ra, sau đó lại phản ngược trở lại.
Làm Trương Anh Kiệt đang nghe điện thoại rất kinh hãi, vừa định nổi giận, nghiêng đầu thấy sắc mặt lạnh lùng của Mạc Tiểu Mễ, mặt liền biến sắc, vội vã cúp điện thoại, nặn ra một nụ cười chào đón nói: "Mạc tiểu thư, dạo này thế nào. . . . . . Rồi!"
Mạc Tiểu Mễ chờ hắn đến gần, đột nhiên giơ chân đá vào bụng hắn, Trương Anh Kiệt khiếp sợ cặp mắt mở lớn, theo bản năng ra tay đánh trả, nhưng tay phải lại bị Mạc Tiểu Mễ bắt được, thuận thế nương theo lực xoay người đem thân thể hắn đẩy thẳng phía trước, phía dưới dùng chân ngáng lại, Kiểm Soát Viên cao lớn liền té ngã một cú rất mạnh.
Chỉ có những lúc như thế này, Mạc Tiểu Mễ mới cảm thấy may mắn khi mình học qua một chút công phu Thái Cực, lấy nhu thắng cương đối với một cô gái mà nói là cực kỳ hữu dụng.
Cũng không đợi hắn có cơ hội phản kháng, Mạc Tiểu Mễ lại giơ chân đạp mạnh xuống, một cước giẫm vào lưng hắn, làm hắn kêu lên một tiếng thật lớn, cô gấp đầu gối chóng lên lưng của hắn, đem hai tay hắn khóa trái, cười lạnh nói: "Trương Kiểm Soát , bị người khác đánh mùi vị dễ chịu không?"
"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Ở đây có máy ghi hình theo dõi đấy!" Khớp xương cổ tay bị khống chế chặt chẽ, hơi giãy giụa có thể bị trật khớp, Trương Anh Kiệt đau đến đầu toát mồ hôi lạnh.
"Vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ cười lạnh lần nữa, siết cổ tay hắn càng thêm chặt, "Vậy thì thật là tốt quá, cũng không ngại cho tất cả mọi người xem tư thế của Trương Kiểm Soát lúc này."
"Á. . . . . . Đánh nhân viên tư pháp, cô. . . . . . Sẽ bị bắt . . . . . ."
"Hả ? Thì ra là anh vẫn biết còn có pháp luật à? Vậy nhân viên tư pháp biết luật phạm luật, lén thuê xã hội đen lưu manh đánh dân thường, có tính phạm pháp hay không? Có bị bắt hay không vậy?" Lời nói Mạc Tiểu Mễ phát ra càng lạnh lùng, đối với người đàn ông ra vẻ đạo mạo này chỉ khinh thường cười lạnh.
"Cô. . . . . . Cô có gì làm chứng?" Biết chuyện phái người đánh lén Giản Nhẫn bại lộ, ngược lại Trương Anh Kiệt không sợ hãi , tự tin chuyện hắn làm cực kỳ kín đáo sạch sẽ, không thể nào bị người khác nắm được chứng cớ.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh cho rằng bản lĩnh của mình rất cao sao?" Mạc Tiểu Mễ cười lạnh, đạp mạnh trên lưng hắn một cái.
"Nói miệng không bằng chứng, pháp luật là phải nói tới bằng chứng." mồ hôi lạnh Trương Anh Kiệt đã nhỏ xuống sàn nhà, "Cô mau thả tôi ra, tôi có thể thả cô, chuyện đánh tôi tôi sẽ không truy cứu, nếu không. . . . . ."
"Nếu không thì thế nào?"
Trương Anh Kiệt nhức đầu, hắn hoàn toàn bị mẹ Mạc Tiểu Mễ lừa, cho là Mạc Tiểu Mễ giống mẹ cô ham hư vinh, nhát gan sợ phiền phức, lại không nghĩ rằng nhìn cô xinh xắn lanh lợi, còn có một gương mặt trẻ con nhưng Mạc Tiểu Mễ lại là một phụ nữ khó động vào như vậy, sớm biết hắn tuyệt đối sẽ không cùng cô xem mặt.
Bởi vì ngày đó bị Giản Nhẫn làm cho xấu hổ, Trương Anh Kiệt không cam lòng liền lén phái người trả thù, đáng tiếc hắn nhìn lầm, kết quả ngược lại tự thiêu thân, cứ từng bước từng bước sai lầm.
"Rầm!"
Hai người đang so tài, cửa lại bị đá ra, một phụ nữ ôm một đứa bé trong ngực cùng hai nhân viên kiểm soát xông tới.
"Giỏi lắm, Trương Anh Kiệt, miệng anh thì nói muốn kết hôn với tôi, phải cho tôi và đứa con một thân phận hợp pháp, kết quả sau lưng anh lại cùng người phụ nữ khác xem mắt, oa. . . . . . Mạng của tôi thật là khổ! Oa a a a. . . . . ."
Vốn là muốn ngăn người phụ nữ này tới gây chuyện với kiểm soát viên, sau khi thấy cảnh tượng bên trong phòng lại rất kinh ngạc mắt trợn tròn mồm há hốc, thậm chí không nghĩ tới việc tiến lên giải cứu cấp trên của bọn họ.
"A, xem ra phiền phức của anh cũng không ít." Thấy người phụ nữ mới tới khí thế rất lớn, Mạc Tiểu Mễ chủ động buông Trương Anh Kiệt ra, vỗ vỗ tay, vòng cánh tay thờ ơ lạnh nhạt.
"Đồ ngu, đây là sở kiểm soát, sao ai muốn vào cũng có thể vào được! Các anh không có đầu óc sao?" Trương Anh Kiệt không để ý tới cô gái mới đến đang gào khóc , lớn tiếng khiển trách hai thủ hạ, "Đưa cái kẻ điên này ra ngoài cho ta!"
Hai người muốn bắt cô gái đem ra ngoài, đột nhiên cô gái giơ cao đứa trẻ trong ngực, lui về phía sau hai bước, "Các người ai dám đến gần một bước, tôi liền cùng chết với đứa bé này!"
"Khoan đã!" Trương Anh Kiệt cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, bất kể nói thế nào, đó cũng là cốt nhục của mình, "Đồ điên, cô dám động vào nó, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời!"
"Trương Anh Kiệt, anh nói tôi Tô Vũ Quân là đồ điên? Lúc ban đầu anh theo đuổi tôi anh gọi tôi là gì? Tôi cái gì là thiên sứ nhỏ, tiểu mật đường, tiểu bảo bối, trái tim của anh, hiện tại thì sao? Anh ăn được rồi liền bắt đầu đổi ý, lại dám gọi tôi là đồ điên? Trương Anh Kiệt, anh là đồ mặt người dạ thú chó cũng không bằng, tôi muốn đăng báo vạch trần bản mặt thật của anh! Rõ ràng chơi gái quán rượu, sau đó lại bội tình bạc nghĩa, tôi đã có cốt nhục của anh, anh vẫn còn muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không muốn sống nữa!"
Vừa nói vừa khóc, Tô Vũ Quân ôm con hướng vách tường đâm tới, Trương Anh Kiệt vội vàng muốn ngăn cô lại, đưa tay đoạt lấy đứa bé, Tô Vũ Quân ôm chặt lấy không buông, hai người tranh đoạt qua lại, làm đứa bé sợ tới mức ngẩn người, rốt cuộc"Oa" một tiếng gào khóc .
Nhân viên trong phòng cũng bị tiếng khóc trẻ nít làm kinh sợ, ai cũng không dám manh động.
"Đi về nhà!" Trương Anh Kiệt nhíu mày, chỉ có thể chọn cách dụ dỗ, làm giảm bớt tâm tình đang kích động của Tô Vũ Quân.
Hôm nay ra cửa quên xem ngày, trời mới biết hắn đụng phải cái xui xẻo gì, khiến cho oan gia cùng nhau tìm tới cửa.
"Tôi không biết! Hôm nay ở nơi này sở tư pháp tôi muốn đòi lại công bằng, anh nhất định phải cho mẹ con tôi một câu trả lời hợp lý, tôi cũng không muốn làm ngươi tình bí mật nữa !" Tô Vũ Quân quyết định,chính là đứng đó không chịu đi.
Ngón tay Trương Anh Kiệt giật giật, hắn giận đến muốn móc súng giết người phụ nữ này.
Xem ra Tô Vũ Quân tuổi không lớn lắm, có một vóc dáng cức kỳ quyến rũ, lại có khuôn mặt đẹp tự nhiên, giống như báu vật nhân gian, ban đầu Trương Anh Kiệt chính là bị dung mạo của cô mê hoặc, mới bao nuôi cô gái quán rượu này, không nghĩ tới làm cho mình thêm phiền toái.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới cưới Tô Vũ Quân, vì hắn có tiền đồ sáng lạn, hắn nhất định phải cưới một cô gái của Xã Hội Thượng Lưu, Tô Vũ Quân vĩnh viễn chỉ có thể giấu ở trong bóng tối.
"Chậc chậc, một người đàn ông thành công sau lưng sẽ có một người phụ nữ, nhưng một người đàn ông thất bại sau lưng lại thường thường là hai người phụ nữ đó." Nhìn đầy đủ tiết mục Mạc Tiểu Mễ lắc đầu một cái, từ từ đi tới trước mặt Trương Anh Kiệt.
Trương Anh Kiệt cảnh giác lui về phía sau, Mạc Tiểu Mễ cười một tiếng khinh thường.
"Tôi chỉ là cảnh báo anh, Bộ trưởng bộ kiểm soát ghét nhất chính là cuộc sống riêng thối nát, cấp dưới biết luật phạm luật, nếu muốn bò lên trên, anh nên giữ mình trong sach một chút. Còn nữa..., Bộ trưởng bộ kiểm soát cuối tuần sẽ tới nhà Giản Nhẫn làm khách, anh có hứng thú tới uống ly rượu không?"
Sắc mặt của Trương Anh Kiệt tái nhợt, không dám tin trừng mắt nhìn cô.
Giản Nhẫn biết Bộ trưởng bộ kiểm soát? Anh ta. . . . . . Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không phải chỉ là một kẻ xuất thân từ hắc đạo côn đồ thôi sao?
"Đối với lai lịch của kẻ địch cũng không có thăm dò rõ ràng liền tùy tiện ra tay, chậc chậc, " Mạc Tiểu Mễ lắc đầu lần nữa, "Thật là một kẻ không làm được chuyện lớn. Đấu cùng thứ người như anh cũng không có gì hứng thú, tốt rồi, tức tối của tôi cũng đã hết, đùa giỡn cũng nhìn đủ rồi, tôi đi à."
Mạc Tiểu Mễ nghênh ngang đi ra ngoài.
Tô Vũ Quân cũng hứ hắn một cái, rời đi theo sau lưng Mạc Tiểu Mễ .
Trương Anh Kiệt ngây ngốc tại chỗ, ngây người như phỗng.
Không ngoài dự đoán , trước cửa lớn sở kiểm soát thấy Tiểu Cầu đang đứng chờ.
Mạc Tiểu Mễ chán chường hạ bả vai, "Anh ta cứ như vậy không tin mình sao?"
"Chị dâu đừng nói vậy, anh hai vẫn còn nằm ngủ trong bệnh viện, là tôi tự mình tới. Bởi vì hôm nay đại tẩu không đi làm, tôi lo lắng. . . . . . A, chị dâu thật đi dạy dỗ tên khốn kia sao?" Cặp mắt Tiểu Cầu lấp lánh sáng lên, giống như chó nhỏ thấy xương trước mặt.
"Cô ấy rất lợi hại." Tô Vũ Quân đi tới "Mặt dù thân thể nhỏ nhắn , sức lực phát ra thì thật kinh người."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã nói chị dâu với anh hai rất đẹp đôi mà!" Tiểu Cầu gần như muốn quỳ bái Mạc Tiểu Mễ.
"Đừng có nói bậy, tôi còn chưa có đồng ý quen Giản Nhẫn mà." Mạc Tiểu Mễ đỏ mặt chui vào xe.
Mặc khác Tô Vũ Quân cũng ngồi vào trong xe.
Mạc Tiểu Mễ nhìn cô nghi ngờ "Cô?"
"Tôi vốn biết anh Giản, hôm nay là nể mặt mũi của anh ấy mới tới đây." Tô Vũ Quân hướng cô mỉm cười ngọt ngào.
"Tô. . . . . . Tô tỷ. . . . . ." Tiểu Cầu liều chết nháy mắt với Tô Vũ Quân.
Tô Vũ Quân lại cố ý làm bộ như không thấy, vừa kính nể lại vừa hiếu kỳ nhìn Mạc Tiểu Mễ nói: "Giản Nhẫn nói cô nhất định sẽ không nhịn được, chạy tới dạy dỗ Trương Anh Kiệt một phen, anh ấy sợ cô xảy ra chuyện gì sơ suất, sáng sớm vội vàng gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi tới giúp cô. Chỉ là cô cũng thật liều lĩnh, lại trực tiếp đến sở kiểm soát đánh người."
"Càng ở những chổ công khái như thế này, Trương Anh Kiệt càng không dám dùng thủ đoạn âm hiểm." Mặc dù Mạc Tiểu Mễ tính tình nóng nảy, nhưng làm việc cũng không phải không có đầu óc.
Tô Vũ Quân gật đầu một cái, "Đúng, anh ta chính là một tên ngụy quân tử đáng chết, so với tiểu nhân còn không bằng. Cuối cùng thì tôi cũng nhìn rõ bản mặt thật của anh ta, sẽ không bao giờ cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào nữa." Sau đó cô buồn bả rũ mắt xuống, "Không giấu gì cô, thật ra điều tôi muốn nhất là lấy được một người đàn ông như Giản Nhẫn. Anh ấy, mới là đàn ông chân chính!"
Mạc Tiểu Mễ không nhịn được mỉm cười, nghe được người khác ca ngợi Giản Nhẫn, chẳng biết tại sao cô lại cực kỳ vui vẻ.
Tô Vũ Quân vỗ đứa bé không còn khác nửa đang nằm trong lòng, thở dài, "Đáng tiếc anh Giản không để ý đến một phụ nữ phong trần như tôi, có một lần anh ấy say rượu, nói ra tình cảm trong lòng thì ra anh ấy đã yêu một cô gái, ước chừng anh ấy đã tìm kiếm cô hơn mười năm. Tôi nghĩ, cô gái kia chắc là cô rồi."
"Hơn mười năm?" Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc, "Cô gái kia nhất định không phải là tôi. Bởi vì tôi mới quen anh ấy không được bao lâu."
Tính ra, từ lần đầu tiên ở trên đường cái thiếu chút nữa giày cao gót nện vào anh ấy đến bây giờ, vẫn chưa được 1 tháng.
"Có thật không?" Tô Vũ Quân cũng kinh ngạc, nhìn Mạc Tiểu Mễ, "Vậy tôi cũng không rõ nữa."
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu, như suy nghĩ điều gì.
Thì ra người trong lòng Giản Nhẫn là người khác? Hơn nữa còn thương nhớ “Cô" , tìm kiếm "cô" nhiều năm qua. . . . . . Thì ra là duyên phận trời định của anh không phải là mình. . . . . .
Tim Mạc Tiểu Mễ đau đớn một hồi.
Không ăn sáng dạ dày cũng đau nhức co quắp theo, cô không nhịn được ấn tay lên bụng, chống đầu vào ghế xe phía trước, cười khổ một tiếng.
Khốn kiếp! Đã như vậy, còn làm ra nhiều hành động ngu ngốc như vậy làm gì, để cho cô nghĩ anh thật yêu mình?
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!
Giản Nhẫn, anh là đồ khốn kiếp!
"Trời ạ! Đồ đạc của tôi đâu? !"
Vì thay Giản Nhẫn báo thù, Mạc Tiểu Mễ cố ý xin nghỉ một ngày, hiện tại cô chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tới bệnh viện thăm Giản Nhẫn, kết quả mới mở cửa, liền bị sự trống rỗng trong phòng hù dọa.
Đột nhiên cô lui về phía sau một bước, xem lại địa chỉ, là nhà của cô a!
Vọt vào phòng ngủ, mở tủ treo quần áo ra, bên trong cũng là trống rỗng, quần áo của cô toàn bộ đâu mất, vọt vào phòng nhỏ khác, chiếc máy tính yêu thích của cô cũng không thấy đâu.
Mạc Tiểu Mễ vừa vội vã chạy xuống lầu , Tiểu Cầu vẫn chưa đi thấy cô xuống mở cửa chiếc BMW, anh nở một nụ cười thật lớn.
"Chị dâu, hành lý của chị đã được đưa đến nhà đại ca, tôi cũng vừa mới biết, thật xin lỗi."
Mới vừa rồi Giản Nhẫn gọi điện thoại cho anh, muốn anh mang Mạc Tiểu Mễ về nhà mình, anh mới biết anh hai làm chuyện tiền trảm hậu tấu.
"Khốn kiếp! Anh ta cho mình là ai, tại sao tự mình dọn đồ của tôi, tôi đồng ý anh ta làm như vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ giận dữ kêu to, nhấc chân đạp chiếc BMW một cái.
"À à. . . . . . Cái đó. . . . . . Chị dâu, anh hai cũng là lo lắng một mình chị ở bên ngoài gặp nguy hiểm, ở cùng một chổ với anh hai, cũng không cần nữa lo lắng, thủ hạ anh hai là những người giỏi nhất Đài Bắc đó." Tiểu Cầu gải cái đầu vốn đã rối xù của mình cười lấy lòng.
Chị dâu nổi giận lên cũng thật đáng sợ, khó trách có thể hàng phục được anh hai.
"Có thể vào ở trong nhà Giản Nhẫn? Đây chính là ước nguyện của tất cả phụ nữ!" Tô Vũ Quân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhăn mũi một cái, " Trước kia an
Làm Trương Anh Kiệt đang nghe điện thoại rất kinh hãi, vừa định nổi giận, nghiêng đầu thấy sắc mặt lạnh lùng của Mạc Tiểu Mễ, mặt liền biến sắc, vội vã cúp điện thoại, nặn ra một nụ cười chào đón nói: "Mạc tiểu thư, dạo này thế nào. . . . . . Rồi!"
Mạc Tiểu Mễ chờ hắn đến gần, đột nhiên giơ chân đá vào bụng hắn, Trương Anh Kiệt khiếp sợ cặp mắt mở lớn, theo bản năng ra tay đánh trả, nhưng tay phải lại bị Mạc Tiểu Mễ bắt được, thuận thế nương theo lực xoay người đem thân thể hắn đẩy thẳng phía trước, phía dưới dùng chân ngáng lại, Kiểm Soát Viên cao lớn liền té ngã một cú rất mạnh.
Chỉ có những lúc như thế này, Mạc Tiểu Mễ mới cảm thấy may mắn khi mình học qua một chút công phu Thái Cực, lấy nhu thắng cương đối với một cô gái mà nói là cực kỳ hữu dụng.
Cũng không đợi hắn có cơ hội phản kháng, Mạc Tiểu Mễ lại giơ chân đạp mạnh xuống, một cước giẫm vào lưng hắn, làm hắn kêu lên một tiếng thật lớn, cô gấp đầu gối chóng lên lưng của hắn, đem hai tay hắn khóa trái, cười lạnh nói: "Trương Kiểm Soát , bị người khác đánh mùi vị dễ chịu không?"
"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Ở đây có máy ghi hình theo dõi đấy!" Khớp xương cổ tay bị khống chế chặt chẽ, hơi giãy giụa có thể bị trật khớp, Trương Anh Kiệt đau đến đầu toát mồ hôi lạnh.
"Vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ cười lạnh lần nữa, siết cổ tay hắn càng thêm chặt, "Vậy thì thật là tốt quá, cũng không ngại cho tất cả mọi người xem tư thế của Trương Kiểm Soát lúc này."
"Á. . . . . . Đánh nhân viên tư pháp, cô. . . . . . Sẽ bị bắt . . . . . ."
"Hả ? Thì ra là anh vẫn biết còn có pháp luật à? Vậy nhân viên tư pháp biết luật phạm luật, lén thuê xã hội đen lưu manh đánh dân thường, có tính phạm pháp hay không? Có bị bắt hay không vậy?" Lời nói Mạc Tiểu Mễ phát ra càng lạnh lùng, đối với người đàn ông ra vẻ đạo mạo này chỉ khinh thường cười lạnh.
"Cô. . . . . . Cô có gì làm chứng?" Biết chuyện phái người đánh lén Giản Nhẫn bại lộ, ngược lại Trương Anh Kiệt không sợ hãi , tự tin chuyện hắn làm cực kỳ kín đáo sạch sẽ, không thể nào bị người khác nắm được chứng cớ.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh cho rằng bản lĩnh của mình rất cao sao?" Mạc Tiểu Mễ cười lạnh, đạp mạnh trên lưng hắn một cái.
"Nói miệng không bằng chứng, pháp luật là phải nói tới bằng chứng." mồ hôi lạnh Trương Anh Kiệt đã nhỏ xuống sàn nhà, "Cô mau thả tôi ra, tôi có thể thả cô, chuyện đánh tôi tôi sẽ không truy cứu, nếu không. . . . . ."
"Nếu không thì thế nào?"
Trương Anh Kiệt nhức đầu, hắn hoàn toàn bị mẹ Mạc Tiểu Mễ lừa, cho là Mạc Tiểu Mễ giống mẹ cô ham hư vinh, nhát gan sợ phiền phức, lại không nghĩ rằng nhìn cô xinh xắn lanh lợi, còn có một gương mặt trẻ con nhưng Mạc Tiểu Mễ lại là một phụ nữ khó động vào như vậy, sớm biết hắn tuyệt đối sẽ không cùng cô xem mặt.
Bởi vì ngày đó bị Giản Nhẫn làm cho xấu hổ, Trương Anh Kiệt không cam lòng liền lén phái người trả thù, đáng tiếc hắn nhìn lầm, kết quả ngược lại tự thiêu thân, cứ từng bước từng bước sai lầm.
"Rầm!"
Hai người đang so tài, cửa lại bị đá ra, một phụ nữ ôm một đứa bé trong ngực cùng hai nhân viên kiểm soát xông tới.
"Giỏi lắm, Trương Anh Kiệt, miệng anh thì nói muốn kết hôn với tôi, phải cho tôi và đứa con một thân phận hợp pháp, kết quả sau lưng anh lại cùng người phụ nữ khác xem mắt, oa. . . . . . Mạng của tôi thật là khổ! Oa a a a. . . . . ."
Vốn là muốn ngăn người phụ nữ này tới gây chuyện với kiểm soát viên, sau khi thấy cảnh tượng bên trong phòng lại rất kinh ngạc mắt trợn tròn mồm há hốc, thậm chí không nghĩ tới việc tiến lên giải cứu cấp trên của bọn họ.
"A, xem ra phiền phức của anh cũng không ít." Thấy người phụ nữ mới tới khí thế rất lớn, Mạc Tiểu Mễ chủ động buông Trương Anh Kiệt ra, vỗ vỗ tay, vòng cánh tay thờ ơ lạnh nhạt.
"Đồ ngu, đây là sở kiểm soát, sao ai muốn vào cũng có thể vào được! Các anh không có đầu óc sao?" Trương Anh Kiệt không để ý tới cô gái mới đến đang gào khóc , lớn tiếng khiển trách hai thủ hạ, "Đưa cái kẻ điên này ra ngoài cho ta!"
Hai người muốn bắt cô gái đem ra ngoài, đột nhiên cô gái giơ cao đứa trẻ trong ngực, lui về phía sau hai bước, "Các người ai dám đến gần một bước, tôi liền cùng chết với đứa bé này!"
"Khoan đã!" Trương Anh Kiệt cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, bất kể nói thế nào, đó cũng là cốt nhục của mình, "Đồ điên, cô dám động vào nó, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời!"
"Trương Anh Kiệt, anh nói tôi Tô Vũ Quân là đồ điên? Lúc ban đầu anh theo đuổi tôi anh gọi tôi là gì? Tôi cái gì là thiên sứ nhỏ, tiểu mật đường, tiểu bảo bối, trái tim của anh, hiện tại thì sao? Anh ăn được rồi liền bắt đầu đổi ý, lại dám gọi tôi là đồ điên? Trương Anh Kiệt, anh là đồ mặt người dạ thú chó cũng không bằng, tôi muốn đăng báo vạch trần bản mặt thật của anh! Rõ ràng chơi gái quán rượu, sau đó lại bội tình bạc nghĩa, tôi đã có cốt nhục của anh, anh vẫn còn muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không muốn sống nữa!"
Vừa nói vừa khóc, Tô Vũ Quân ôm con hướng vách tường đâm tới, Trương Anh Kiệt vội vàng muốn ngăn cô lại, đưa tay đoạt lấy đứa bé, Tô Vũ Quân ôm chặt lấy không buông, hai người tranh đoạt qua lại, làm đứa bé sợ tới mức ngẩn người, rốt cuộc"Oa" một tiếng gào khóc .
Nhân viên trong phòng cũng bị tiếng khóc trẻ nít làm kinh sợ, ai cũng không dám manh động.
"Đi về nhà!" Trương Anh Kiệt nhíu mày, chỉ có thể chọn cách dụ dỗ, làm giảm bớt tâm tình đang kích động của Tô Vũ Quân.
Hôm nay ra cửa quên xem ngày, trời mới biết hắn đụng phải cái xui xẻo gì, khiến cho oan gia cùng nhau tìm tới cửa.
"Tôi không biết! Hôm nay ở nơi này sở tư pháp tôi muốn đòi lại công bằng, anh nhất định phải cho mẹ con tôi một câu trả lời hợp lý, tôi cũng không muốn làm ngươi tình bí mật nữa !" Tô Vũ Quân quyết định,chính là đứng đó không chịu đi.
Ngón tay Trương Anh Kiệt giật giật, hắn giận đến muốn móc súng giết người phụ nữ này.
Xem ra Tô Vũ Quân tuổi không lớn lắm, có một vóc dáng cức kỳ quyến rũ, lại có khuôn mặt đẹp tự nhiên, giống như báu vật nhân gian, ban đầu Trương Anh Kiệt chính là bị dung mạo của cô mê hoặc, mới bao nuôi cô gái quán rượu này, không nghĩ tới làm cho mình thêm phiền toái.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới cưới Tô Vũ Quân, vì hắn có tiền đồ sáng lạn, hắn nhất định phải cưới một cô gái của Xã Hội Thượng Lưu, Tô Vũ Quân vĩnh viễn chỉ có thể giấu ở trong bóng tối.
"Chậc chậc, một người đàn ông thành công sau lưng sẽ có một người phụ nữ, nhưng một người đàn ông thất bại sau lưng lại thường thường là hai người phụ nữ đó." Nhìn đầy đủ tiết mục Mạc Tiểu Mễ lắc đầu một cái, từ từ đi tới trước mặt Trương Anh Kiệt.
Trương Anh Kiệt cảnh giác lui về phía sau, Mạc Tiểu Mễ cười một tiếng khinh thường.
"Tôi chỉ là cảnh báo anh, Bộ trưởng bộ kiểm soát ghét nhất chính là cuộc sống riêng thối nát, cấp dưới biết luật phạm luật, nếu muốn bò lên trên, anh nên giữ mình trong sach một chút. Còn nữa..., Bộ trưởng bộ kiểm soát cuối tuần sẽ tới nhà Giản Nhẫn làm khách, anh có hứng thú tới uống ly rượu không?"
Sắc mặt của Trương Anh Kiệt tái nhợt, không dám tin trừng mắt nhìn cô.
Giản Nhẫn biết Bộ trưởng bộ kiểm soát? Anh ta. . . . . . Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không phải chỉ là một kẻ xuất thân từ hắc đạo côn đồ thôi sao?
"Đối với lai lịch của kẻ địch cũng không có thăm dò rõ ràng liền tùy tiện ra tay, chậc chậc, " Mạc Tiểu Mễ lắc đầu lần nữa, "Thật là một kẻ không làm được chuyện lớn. Đấu cùng thứ người như anh cũng không có gì hứng thú, tốt rồi, tức tối của tôi cũng đã hết, đùa giỡn cũng nhìn đủ rồi, tôi đi à."
Mạc Tiểu Mễ nghênh ngang đi ra ngoài.
Tô Vũ Quân cũng hứ hắn một cái, rời đi theo sau lưng Mạc Tiểu Mễ .
Trương Anh Kiệt ngây ngốc tại chỗ, ngây người như phỗng.
Không ngoài dự đoán , trước cửa lớn sở kiểm soát thấy Tiểu Cầu đang đứng chờ.
Mạc Tiểu Mễ chán chường hạ bả vai, "Anh ta cứ như vậy không tin mình sao?"
"Chị dâu đừng nói vậy, anh hai vẫn còn nằm ngủ trong bệnh viện, là tôi tự mình tới. Bởi vì hôm nay đại tẩu không đi làm, tôi lo lắng. . . . . . A, chị dâu thật đi dạy dỗ tên khốn kia sao?" Cặp mắt Tiểu Cầu lấp lánh sáng lên, giống như chó nhỏ thấy xương trước mặt.
"Cô ấy rất lợi hại." Tô Vũ Quân đi tới "Mặt dù thân thể nhỏ nhắn , sức lực phát ra thì thật kinh người."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã nói chị dâu với anh hai rất đẹp đôi mà!" Tiểu Cầu gần như muốn quỳ bái Mạc Tiểu Mễ.
"Đừng có nói bậy, tôi còn chưa có đồng ý quen Giản Nhẫn mà." Mạc Tiểu Mễ đỏ mặt chui vào xe.
Mặc khác Tô Vũ Quân cũng ngồi vào trong xe.
Mạc Tiểu Mễ nhìn cô nghi ngờ "Cô?"
"Tôi vốn biết anh Giản, hôm nay là nể mặt mũi của anh ấy mới tới đây." Tô Vũ Quân hướng cô mỉm cười ngọt ngào.
"Tô. . . . . . Tô tỷ. . . . . ." Tiểu Cầu liều chết nháy mắt với Tô Vũ Quân.
Tô Vũ Quân lại cố ý làm bộ như không thấy, vừa kính nể lại vừa hiếu kỳ nhìn Mạc Tiểu Mễ nói: "Giản Nhẫn nói cô nhất định sẽ không nhịn được, chạy tới dạy dỗ Trương Anh Kiệt một phen, anh ấy sợ cô xảy ra chuyện gì sơ suất, sáng sớm vội vàng gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi tới giúp cô. Chỉ là cô cũng thật liều lĩnh, lại trực tiếp đến sở kiểm soát đánh người."
"Càng ở những chổ công khái như thế này, Trương Anh Kiệt càng không dám dùng thủ đoạn âm hiểm." Mặc dù Mạc Tiểu Mễ tính tình nóng nảy, nhưng làm việc cũng không phải không có đầu óc.
Tô Vũ Quân gật đầu một cái, "Đúng, anh ta chính là một tên ngụy quân tử đáng chết, so với tiểu nhân còn không bằng. Cuối cùng thì tôi cũng nhìn rõ bản mặt thật của anh ta, sẽ không bao giờ cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào nữa." Sau đó cô buồn bả rũ mắt xuống, "Không giấu gì cô, thật ra điều tôi muốn nhất là lấy được một người đàn ông như Giản Nhẫn. Anh ấy, mới là đàn ông chân chính!"
Mạc Tiểu Mễ không nhịn được mỉm cười, nghe được người khác ca ngợi Giản Nhẫn, chẳng biết tại sao cô lại cực kỳ vui vẻ.
Tô Vũ Quân vỗ đứa bé không còn khác nửa đang nằm trong lòng, thở dài, "Đáng tiếc anh Giản không để ý đến một phụ nữ phong trần như tôi, có một lần anh ấy say rượu, nói ra tình cảm trong lòng thì ra anh ấy đã yêu một cô gái, ước chừng anh ấy đã tìm kiếm cô hơn mười năm. Tôi nghĩ, cô gái kia chắc là cô rồi."
"Hơn mười năm?" Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc, "Cô gái kia nhất định không phải là tôi. Bởi vì tôi mới quen anh ấy không được bao lâu."
Tính ra, từ lần đầu tiên ở trên đường cái thiếu chút nữa giày cao gót nện vào anh ấy đến bây giờ, vẫn chưa được 1 tháng.
"Có thật không?" Tô Vũ Quân cũng kinh ngạc, nhìn Mạc Tiểu Mễ, "Vậy tôi cũng không rõ nữa."
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu, như suy nghĩ điều gì.
Thì ra người trong lòng Giản Nhẫn là người khác? Hơn nữa còn thương nhớ “Cô" , tìm kiếm "cô" nhiều năm qua. . . . . . Thì ra là duyên phận trời định của anh không phải là mình. . . . . .
Tim Mạc Tiểu Mễ đau đớn một hồi.
Không ăn sáng dạ dày cũng đau nhức co quắp theo, cô không nhịn được ấn tay lên bụng, chống đầu vào ghế xe phía trước, cười khổ một tiếng.
Khốn kiếp! Đã như vậy, còn làm ra nhiều hành động ngu ngốc như vậy làm gì, để cho cô nghĩ anh thật yêu mình?
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!
Giản Nhẫn, anh là đồ khốn kiếp!
"Trời ạ! Đồ đạc của tôi đâu? !"
Vì thay Giản Nhẫn báo thù, Mạc Tiểu Mễ cố ý xin nghỉ một ngày, hiện tại cô chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tới bệnh viện thăm Giản Nhẫn, kết quả mới mở cửa, liền bị sự trống rỗng trong phòng hù dọa.
Đột nhiên cô lui về phía sau một bước, xem lại địa chỉ, là nhà của cô a!
Vọt vào phòng ngủ, mở tủ treo quần áo ra, bên trong cũng là trống rỗng, quần áo của cô toàn bộ đâu mất, vọt vào phòng nhỏ khác, chiếc máy tính yêu thích của cô cũng không thấy đâu.
Mạc Tiểu Mễ vừa vội vã chạy xuống lầu , Tiểu Cầu vẫn chưa đi thấy cô xuống mở cửa chiếc BMW, anh nở một nụ cười thật lớn.
"Chị dâu, hành lý của chị đã được đưa đến nhà đại ca, tôi cũng vừa mới biết, thật xin lỗi."
Mới vừa rồi Giản Nhẫn gọi điện thoại cho anh, muốn anh mang Mạc Tiểu Mễ về nhà mình, anh mới biết anh hai làm chuyện tiền trảm hậu tấu.
"Khốn kiếp! Anh ta cho mình là ai, tại sao tự mình dọn đồ của tôi, tôi đồng ý anh ta làm như vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ giận dữ kêu to, nhấc chân đạp chiếc BMW một cái.
"À à. . . . . . Cái đó. . . . . . Chị dâu, anh hai cũng là lo lắng một mình chị ở bên ngoài gặp nguy hiểm, ở cùng một chổ với anh hai, cũng không cần nữa lo lắng, thủ hạ anh hai là những người giỏi nhất Đài Bắc đó." Tiểu Cầu gải cái đầu vốn đã rối xù của mình cười lấy lòng.
Chị dâu nổi giận lên cũng thật đáng sợ, khó trách có thể hàng phục được anh hai.
"Có thể vào ở trong nhà Giản Nhẫn? Đây chính là ước nguyện của tất cả phụ nữ!" Tô Vũ Quân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhăn mũi một cái, " Trước kia an
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
285/3866