Tiểu thuyết Cặp Đôi Xui Xẻo-full
Lượt xem : |
không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.
"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.
"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,
Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!
"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...
"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.
"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.
"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.
"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."
"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.
Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15">!
Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Trình Khải bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!" Tự oán tự trách.
"Đừng nói như thế!" Vỗ vỗ vai hắn, Giang Dục Phương an ủi. "Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."
Aiz... Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!
"Đây là an ủi sao?" Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: "Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần."
Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được "nụ hôn đầu". Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!
"Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy..." Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.
"Thế còn được!" Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.
Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.
"Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!" Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.
Có bánh để ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?"
Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?
Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.
Áaaa... Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục! Hả... Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?
Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.
"Em, em đỏ mặt cái gì chứ?" Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.
"Này... Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!" Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: "Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!"
Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?
Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Trình Khải không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ hắn... cám dỗ hắn...
Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.
"Dục Phương!" Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.
"Cái gì?" Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.
"Em nợ anh một lần, đúng không?" Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.
"Hả... Vậy thì không sai!" Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?
"Rất tốt!" Nở nụ cười dâm đãng, Trình Khải ngoắc ngoắc tay với cô. "Nào, lại đây!"
"Làm, làm chi?" Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.
"Thời điểm em trả nợ tới rồi!" Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.
Đùng!
Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.
Chương 8
Ban đêm...
"Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình..." Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê của mình.
"...mình tin..." Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt - Tôn Mạn Mạn yếu ớt trả lời. Aiz... Cô đã nghe cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồ rồi, không tin cũng không được.
"A... đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!" Tiếng thét chói tai lại vang lên.
"Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai..." Ô hô... một giờ đêm rồi, thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mà nói năng bậy bạ.
"Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?" Không dám tin bạn mình lại nói ra đề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương thở hồng hộc phản đối.
"Được rồi! Được rồi!" Vội vã lấy lại tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghị khác: "Vậy cho anh ta một đấm là được." Uy lực từ cú đấm thép của bạn mình, cô biết rất rõ.
"..." Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đến tiếng "alô, alô" thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: "Anh ta chạy rồi, mình không kịp trở tay!"
Áaaa... đáng ghét! Tên kia từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KO nên nhân lúc cô còn rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà "bỏ trốn ra nước ngoài", mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.
Nghe thế, Tôn Mạn Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên là Trình Khải kia đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại của cú đấm của bạn mình nên thông minh mà chạy trước một bước.
"Cậu nói xem đây có phải là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không?" Hỏi.
"Có! Có điều..." Dừng một chút, Tôn Mạn Mạn nín cười nói: "Nếu là hai bên tình nguyện thì lại là chuyện khác."
"Ai, ai tình nguyện với anh ta chứ?" Đỏ mặt mà hét lên, Giang Dục Phương nhảy dựng lên. "Cậu đừng có nói bậy! Quan hệ của bọn mình không phải như vậy..."
"Nếu không phải, vậy sao tự nhiên anh ta lại hôn cậu?" Nghiền ngẫm mà hỏi lại, Tôn Mạn Mạn có lòng tốt nhắc nhở. "Cậu cảm thấy ông chủ mới của cậu giống người thích quấy rối tình dục sao?"
"Ặc... không giống!" Sờ lên ngực tự hỏi, Giang Dục Phương phải thừa nhận Trình Khải là người rất tốt, tuyệt đối không phải là kẻ bại hoại mặt người dạ thú.
Nghe thế, Tôn Mạn Mạn ở bên kia cười nói. "Vậy có phải cậu nên nghiêm túc mà nghĩ một chút xem tự nhiên anh ta đối với cậu như vậy là biểu hiện cái gì?"
"..." Không nói gì. Biểu hiện cho cái gì? Chẳng lẽ là Trình Khải thích cô? Nhưng cô thường hại hắn lâm vào "tai nạn thấy máu", như thế hắn cũng không sợ sao?
Biết rõ bạn mình không phải kẻ ngốc, Tôn Mạn mạn cười chọc ghẹo. "Dục Phương, tuy mình chưa gặp Trình Khải nhưng nghe nói anh ta là một con cá lớn không tồi đâu. Nếu cậu có tình ý thì đừng bỏ qua, câu về nhà rồi muốn kho hay hấp gì cũng được!"
"Cái gì mà kho, mà chưng, cậu cho rằng đang bày tiệc sao!" Vừa bực mình vừa tức cười, nhưng hai gò má mềm mại lại không thể khống chế mà hơi nóng lên.
"Ai da! Mình chỉ đưa ra đề nghị thành thật nhất mà... Á... Cậu làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi..."
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ của bạn mình từ bên kia truyền đến, hình như là có người xông vào cướp điện thoại của cô, Giang Dục Phương ngẩn ra, sau đó sốt ruột mà la lớn...
"Mạn Mạn? Mạn Mạn? Có người xông vào nhà cậu sao? Mình lập tức bao cảnh sát cứu cậu..."
"Báo cái đầu chị!" Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp của đàn ông thông qua điện thoại biểu thị vẻ tràn đầy bực bội của mình. Trong tiếng lo lắng giận dữ muốn anh ta câm miệng của cô gái bên cạnh, anh ta vẫn cố nói hết những lời mình muốn nói: "Mình chị nửa đêm không muốn ngủ thì thôi đi, cũng đừng đến quấy rầy người khác trên giường ân ái."
"Áaaa... Tên tiểu nhân này, rõ ràng đã cam đoan không cho Dục phương biết rồi mà..."
Rè rè rèeee....
Tiếng hét giận dữ đầu bên kia bỗng nhiên bị cắt đứt bằng tiếng rè rè, Giang Dục Phương ở trong phòng mình há hốc mồm...
Không phải chứ? Vừa rồi... giọng nói nam tính vừa rồi chính là giọng nói mà cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, quen đến nỗi không thể quen hơn của thằng em Quái già!
Woa woa... Khi nào thì thằng em mình chạy đến Đài Bắc, hơn nữa còn "xâm nhập" vào khuê phòng của bạn mình?!
Hừ! Thảo nào gần đây Mạn Mạn rất ít đến tìm cô, thì ra là cùng ăn cùng ngủ với thằng em Quái già!
Có chút kinh ngạc vì bạn và em mình đã tiến triển đến mức này, nhưng vì đã nhận được cảnh cáo nên dù có tò mò đi nữa thì Giang Dục Phương cũng biết thẹn thùng mà không gọi lại để quấy rầy người ta "lên giường ân ái". Lúc này chỉ có thể vuốt mũi rồi ngã người lên giường, ngẩn người mà nghĩ lại những câu nói của bạn mình vừa rồi. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hình ảnh bị ăn đậu hũ lúc chiều lại hiện lên trong đầu...
"Á..." Thét lên rồi vùi mình vào trong chăn, dường như còn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khi môi chạm môi, cô xấu hổ đến đỏ cả người, chỉ cảm thấy mặt nóng mà tim cũng nóng lên...
Ô hô... Tại sao cô lại xấu hổ như vậy? Ngày mai làm sao đối mặt với cái tên hôn trộm đáng ghét đó đây? Thật là phiền não!
Bởi vì người nào đó trằn trọc khó ngủ cả đêm nhưng vẫn không biết nên làm sao để đối mặt với tên hôn trộm xui xẻo kia cho nên đã quyết định tiếp tục ở nhà nghĩ cho rõ ràng.
"Xin nghỉ?" Biết cô không đi làm, Trình Khải trợn mắt kêu lên.
"Cô ấy nói trong điện thoại như vậy đó!" Nhún vai, Khâu Thiệu Thần chỉ chuyển lại lời nhắn.
"Tại sao chứ?" Hét lên mà hỏi.
"Cô ấy nói là bị cảm!" Đợt cảm này tới cũng thật bất ngờ! Khâu Thiệu Thần cảm thấy rất đáng nghi, lập tức không nhịn được mà nheo mắt, nghi ngờ mà quan sát cái tên xui xẻo đang rất không vui nào đó.
Bị cảm? Chết tiệt! Chắc chắn là cô gái kia đang muốn giả chết mà tránh mặt hắn.
Hậm hực nghĩ, Trình Khải buồn bực, nhưng càng bực hơn là hắn bị mọi người bao vây tra tấn tập thể.
"Lão đại, cậu thành thật khai mau, có phải ngày hôm qua nhân lúc bọn mình không có ở đây mà giơ móng vuốt với Dục Phương không?" Lâm Viên Quân cười gian trá mà ép hỏi.
A ha, hôm qua, khi trở về thì lão đại không có trong văn phòng nhưng lại có một cô gái đỏ mặt bất thường, còn thường hay phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Nhưng khi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại đánh chết cũng không khai, thật là làm cho người ta không thể không nghi ngờ.
Bị một câu chọc trúng "chuyện xấu", da mặt Trình Khải lập tức phình lên như gan heo, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Á à..." Phát ra một tràng tiếng kêu ma quái, Từ Thiếu Nguyên hưng phấn mà truy hỏi: "Lão đại, rốt cuộc cậu có tìm hiểu cô ấy chút nào chưa?"
"Xem ra là có rồi!" Không cần hắn trả lời, Vương Nghị Đình lập tức đưa ra nhận định: "Hơn nữa đại khái là tìm hiểu không thành công cho lắm."
"Liên quan gì tới các cậu!" Xấu hổ mà hét lên, mặt Trình Khải càng thêm hồng.
Thấy
"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.
"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,
Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!
"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...
"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.
"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.
"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.
"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."
"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.
Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15">!
Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Trình Khải bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!" Tự oán tự trách.
"Đừng nói như thế!" Vỗ vỗ vai hắn, Giang Dục Phương an ủi. "Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."
Aiz... Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!
"Đây là an ủi sao?" Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: "Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần."
Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được "nụ hôn đầu". Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!
"Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy..." Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.
"Thế còn được!" Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.
Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.
"Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!" Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.
Có bánh để ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?"
Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?
Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.
Áaaa... Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục! Hả... Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?
Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.
"Em, em đỏ mặt cái gì chứ?" Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.
"Này... Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!" Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: "Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!"
Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?
Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Trình Khải không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ hắn... cám dỗ hắn...
Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.
"Dục Phương!" Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.
"Cái gì?" Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.
"Em nợ anh một lần, đúng không?" Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.
"Hả... Vậy thì không sai!" Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?
"Rất tốt!" Nở nụ cười dâm đãng, Trình Khải ngoắc ngoắc tay với cô. "Nào, lại đây!"
"Làm, làm chi?" Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.
"Thời điểm em trả nợ tới rồi!" Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.
Đùng!
Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.
Chương 8
Ban đêm...
"Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình..." Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê của mình.
"...mình tin..." Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt - Tôn Mạn Mạn yếu ớt trả lời. Aiz... Cô đã nghe cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồ rồi, không tin cũng không được.
"A... đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!" Tiếng thét chói tai lại vang lên.
"Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai..." Ô hô... một giờ đêm rồi, thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mà nói năng bậy bạ.
"Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?" Không dám tin bạn mình lại nói ra đề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương thở hồng hộc phản đối.
"Được rồi! Được rồi!" Vội vã lấy lại tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghị khác: "Vậy cho anh ta một đấm là được." Uy lực từ cú đấm thép của bạn mình, cô biết rất rõ.
"..." Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đến tiếng "alô, alô" thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: "Anh ta chạy rồi, mình không kịp trở tay!"
Áaaa... đáng ghét! Tên kia từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KO nên nhân lúc cô còn rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà "bỏ trốn ra nước ngoài", mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.
Nghe thế, Tôn Mạn Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên là Trình Khải kia đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại của cú đấm của bạn mình nên thông minh mà chạy trước một bước.
"Cậu nói xem đây có phải là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không?" Hỏi.
"Có! Có điều..." Dừng một chút, Tôn Mạn Mạn nín cười nói: "Nếu là hai bên tình nguyện thì lại là chuyện khác."
"Ai, ai tình nguyện với anh ta chứ?" Đỏ mặt mà hét lên, Giang Dục Phương nhảy dựng lên. "Cậu đừng có nói bậy! Quan hệ của bọn mình không phải như vậy..."
"Nếu không phải, vậy sao tự nhiên anh ta lại hôn cậu?" Nghiền ngẫm mà hỏi lại, Tôn Mạn Mạn có lòng tốt nhắc nhở. "Cậu cảm thấy ông chủ mới của cậu giống người thích quấy rối tình dục sao?"
"Ặc... không giống!" Sờ lên ngực tự hỏi, Giang Dục Phương phải thừa nhận Trình Khải là người rất tốt, tuyệt đối không phải là kẻ bại hoại mặt người dạ thú.
Nghe thế, Tôn Mạn Mạn ở bên kia cười nói. "Vậy có phải cậu nên nghiêm túc mà nghĩ một chút xem tự nhiên anh ta đối với cậu như vậy là biểu hiện cái gì?"
"..." Không nói gì. Biểu hiện cho cái gì? Chẳng lẽ là Trình Khải thích cô? Nhưng cô thường hại hắn lâm vào "tai nạn thấy máu", như thế hắn cũng không sợ sao?
Biết rõ bạn mình không phải kẻ ngốc, Tôn Mạn mạn cười chọc ghẹo. "Dục Phương, tuy mình chưa gặp Trình Khải nhưng nghe nói anh ta là một con cá lớn không tồi đâu. Nếu cậu có tình ý thì đừng bỏ qua, câu về nhà rồi muốn kho hay hấp gì cũng được!"
"Cái gì mà kho, mà chưng, cậu cho rằng đang bày tiệc sao!" Vừa bực mình vừa tức cười, nhưng hai gò má mềm mại lại không thể khống chế mà hơi nóng lên.
"Ai da! Mình chỉ đưa ra đề nghị thành thật nhất mà... Á... Cậu làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi..."
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ của bạn mình từ bên kia truyền đến, hình như là có người xông vào cướp điện thoại của cô, Giang Dục Phương ngẩn ra, sau đó sốt ruột mà la lớn...
"Mạn Mạn? Mạn Mạn? Có người xông vào nhà cậu sao? Mình lập tức bao cảnh sát cứu cậu..."
"Báo cái đầu chị!" Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp của đàn ông thông qua điện thoại biểu thị vẻ tràn đầy bực bội của mình. Trong tiếng lo lắng giận dữ muốn anh ta câm miệng của cô gái bên cạnh, anh ta vẫn cố nói hết những lời mình muốn nói: "Mình chị nửa đêm không muốn ngủ thì thôi đi, cũng đừng đến quấy rầy người khác trên giường ân ái."
"Áaaa... Tên tiểu nhân này, rõ ràng đã cam đoan không cho Dục phương biết rồi mà..."
Rè rè rèeee....
Tiếng hét giận dữ đầu bên kia bỗng nhiên bị cắt đứt bằng tiếng rè rè, Giang Dục Phương ở trong phòng mình há hốc mồm...
Không phải chứ? Vừa rồi... giọng nói nam tính vừa rồi chính là giọng nói mà cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, quen đến nỗi không thể quen hơn của thằng em Quái già!
Woa woa... Khi nào thì thằng em mình chạy đến Đài Bắc, hơn nữa còn "xâm nhập" vào khuê phòng của bạn mình?!
Hừ! Thảo nào gần đây Mạn Mạn rất ít đến tìm cô, thì ra là cùng ăn cùng ngủ với thằng em Quái già!
Có chút kinh ngạc vì bạn và em mình đã tiến triển đến mức này, nhưng vì đã nhận được cảnh cáo nên dù có tò mò đi nữa thì Giang Dục Phương cũng biết thẹn thùng mà không gọi lại để quấy rầy người ta "lên giường ân ái". Lúc này chỉ có thể vuốt mũi rồi ngã người lên giường, ngẩn người mà nghĩ lại những câu nói của bạn mình vừa rồi. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hình ảnh bị ăn đậu hũ lúc chiều lại hiện lên trong đầu...
"Á..." Thét lên rồi vùi mình vào trong chăn, dường như còn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khi môi chạm môi, cô xấu hổ đến đỏ cả người, chỉ cảm thấy mặt nóng mà tim cũng nóng lên...
Ô hô... Tại sao cô lại xấu hổ như vậy? Ngày mai làm sao đối mặt với cái tên hôn trộm đáng ghét đó đây? Thật là phiền não!
Bởi vì người nào đó trằn trọc khó ngủ cả đêm nhưng vẫn không biết nên làm sao để đối mặt với tên hôn trộm xui xẻo kia cho nên đã quyết định tiếp tục ở nhà nghĩ cho rõ ràng.
"Xin nghỉ?" Biết cô không đi làm, Trình Khải trợn mắt kêu lên.
"Cô ấy nói trong điện thoại như vậy đó!" Nhún vai, Khâu Thiệu Thần chỉ chuyển lại lời nhắn.
"Tại sao chứ?" Hét lên mà hỏi.
"Cô ấy nói là bị cảm!" Đợt cảm này tới cũng thật bất ngờ! Khâu Thiệu Thần cảm thấy rất đáng nghi, lập tức không nhịn được mà nheo mắt, nghi ngờ mà quan sát cái tên xui xẻo đang rất không vui nào đó.
Bị cảm? Chết tiệt! Chắc chắn là cô gái kia đang muốn giả chết mà tránh mặt hắn.
Hậm hực nghĩ, Trình Khải buồn bực, nhưng càng bực hơn là hắn bị mọi người bao vây tra tấn tập thể.
"Lão đại, cậu thành thật khai mau, có phải ngày hôm qua nhân lúc bọn mình không có ở đây mà giơ móng vuốt với Dục Phương không?" Lâm Viên Quân cười gian trá mà ép hỏi.
A ha, hôm qua, khi trở về thì lão đại không có trong văn phòng nhưng lại có một cô gái đỏ mặt bất thường, còn thường hay phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Nhưng khi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại đánh chết cũng không khai, thật là làm cho người ta không thể không nghi ngờ.
Bị một câu chọc trúng "chuyện xấu", da mặt Trình Khải lập tức phình lên như gan heo, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Á à..." Phát ra một tràng tiếng kêu ma quái, Từ Thiếu Nguyên hưng phấn mà truy hỏi: "Lão đại, rốt cuộc cậu có tìm hiểu cô ấy chút nào chưa?"
"Xem ra là có rồi!" Không cần hắn trả lời, Vương Nghị Đình lập tức đưa ra nhận định: "Hơn nữa đại khái là tìm hiểu không thành công cho lắm."
"Liên quan gì tới các cậu!" Xấu hổ mà hét lên, mặt Trình Khải càng thêm hồng.
Thấy
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
429/2227