Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Bạn Học, Chào Em!

Lượt xem :
i nhờ người khác”.
"Cảm tạ trời đất”. Dụ Vi Hề lau mồ hôi.
"Nhưng mà Vi Hề này, chiêu năm đó của cậu đúng là rất ác”. Lâm Nhan Ngạn bội phục sát đất, "Quả thật là chó sủa không cắn người, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Mộ Tử Khâm một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không? Lúc đó ... ít nhất... có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần đùi hình quả quýt màu đen, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu... Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông thằng bé này cong thật... Mà này, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aiz, cậu bé đáng thương, có khi không bao giờ... vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất...”.
Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Lâm Nhan Ngạn miêu tả tình trạng thảm hại của Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề không hề vui mừng mà cô bắt đầu run.
Mộ Tử Khâm nhất định sẽ giết mình, nhất định.
Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Dụ Vi Hề đã bị đánh thức giúp Lâm Nhan Ngạn mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa... Cuối cùng, đầu óc cô choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghoẻo tại chỗ.
Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.
"Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động”. Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho cô dâu Lâm Nhan Ngạn: "Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay”.
Lâm Nhan Ngạn xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa Lệ Thế vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn Vạn Hào vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba...”.
Phù dâu Dụ Vi Hề đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Lâm Nhan Ngạn mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai cô gặp nhau Lâm Nhan Ngạn đã hỏi cô rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm cô sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,...
Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai: "Dụ Vi Hề, rốt cục cậu đã quay về”.
Dụ Vi Hề như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Lâm Nhan Ngạn lại lật thêm một tờ, "Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục, giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy...”.
Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ.
"Cậu cho rằng có thể trốn cả đời ư?”. Giọng nói u ám đó ở ngay bên tai cô.
Dụ Vi Hề nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc.
Lâm Nhan Ngạn uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm: "Một trăm năm mươi sáu...”.
Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Nhan Ngạn, bắt đầu ra tay.
"Cậu nói xem, tôi phải trừng phạt cậu thế nào đây?”. Giọng nói lạnh như băng.
Chú rể và phù rể rốt cục cũng cướp được cái micro, Lâm Nhan Ngạn giãy dụa tổng kết một cậu: "Nói chung, cảm ơn tất cả những người đã giúp hôn lễ của tôi hôm nay trở nên hoàn mỹ, tôi yêu mọi người”.
Người dẫn chương trình vội vã đưa micro cho Dụ Vi Hề, "Tiếp theo, mời phù dâu kể cho chúng ta nghe chuyện khi cô dâu và chú rể quen nhau”.
Dụ Vi Hề vô thức nhận lấy micro.
Nhưng trong đầu cô trống rỗng, những lời chuẩn bị từ hôm qua cô đã quăng lên tận chín tầng mây rồi.
Tay cô run rẩy, cô cảm nhận được ánh mắt của người kia như thể đang thiêu một lỗ thủng trên lưng cô vậy. Trên lưng cô đầy những con rắn nhỏ lạnh lẽo đang không ngừng nhúc nhích. Cô ép mình phải mở mồm: "Tôi và Nhan Ngạn lúc ở trung học... lúc ở trung học... Chúng tôi...”.
Trung học, đúng, Mộ Tử Khâm học cùng trung học lại xuất hiện, cậu ta đến báo thù, cậu ta sẽ giết mình mất!
Sợ hãi lập tức khiến Dụ Vi Hề mất đi lý trí, cô không chịu nổi nữa, xách váy lao nhanh xuống sân khấu: "Mộ Tử Khâm, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi!”.
Nhưng Mộ Tử Khâm không bỏ qua, một mực đuổi theo phía sau không dừng, "Dụ Vi Hề, cậu đứng lại cho tôi!”.
Hai người cứ như thế chạy ầm ầm ra khỏi tiệc cưới, khách khứa quay sang nhìn nhau, cả hội trường náo loạn.
Người dẫn chương trình phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị hắng giọng tiếp tục nói thì đột nhiên cảm thấy nửa người bên phải lạnh như băng. Anh ta quay đầu, lập tức sợ chết đứng, chỉ thấy phía sau cô dâu Lâm Nhan Ngạn phủ một lớp sương mù dày đặc mà hoa cầm trên tay cũng bắt đầu héo từng bông từng bông một. Cô gằn từng chữ: "Tôi, muốn, giết, chết, hai, người!!!”.
Oán niệm thật đáng sợ, chú rể phù rể và người dẫn chương trình ôm lấy nhau, lạnh run.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Dụ Vi Hề cùng đường, lao vào toilet nữ, chạy vào một buồng nhỏ khoá chắc cửa lại. Sau đó, cô ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
Thế nhưng, bên ngoài hoàn toàn im lặng không một tiếng động.
Chắc cậu ta không dám vào đâu. Dụ Vi Hề thở phào một hơi dài, vỗ ngực, tựa người vào cửa.
Nhưng sao mình vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt hừng hực như lửa thế này?
Dụ Vi Hề chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy - Mộ Tử Khâm đang tựa vào tấm ván ngăn cách buồng, nhìn cô, cười nhạt.
Cô muốn hét thật to nhưng lại phát hiện mình bị mất tiếng. Cô muốn chạy nhưng lại phát hiện chân không nhấc nổi một bước. Điều duy nhất cô có thể làm chính là mở mắt trừng trừng nhìn Mộ Tử Khâm nhảy xuống từ tấm ván ngăn.
Gian buồng nhỏ bé càng trở nên chật chội. Dụ Vi Hề run nhẹ, cuộn mình vào góc.
Mộ Tử Khâm vươn tay nâng cằm cô lên, nghiến răng nói: "Dụ Vi Hề, cậu chết chắc rồi”.
Năm năm không gặp, khuôn mặt Mộ Tử Khâm vẫn đẹp như trước, chỉ có phần mất đi sự ngây ngô non nớt và thêm phần trưởng thành. Anh cao lên rất nhiều, thân hình thon dài. Cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Đáng tiếc, với Dụ Vi Hề mà nói, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Cô lúc này chính là đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Môi Dụ Vi Hề run run: "Xin... Xin lỗi”.
Mộ Tử Khâm mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn đẫm máu: "Muộn rồi, bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi”.
Dụ Vi Hề sợ đến chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng. Người đang trong tình trạng sợ hãi có thể làm bất cứ chuyện gì. Dụ Vi Hề không biết lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên cắn vào bàn tay Mộ Tử Khâm đang nắm chặt cằm mình, cắn thật mạnh.
Mộ Tử Khâm bị đau, vội vàng lùi về phía sau. Dụ Vi Hề nhân cơ hội mở cửa lao ra ngoài.
"Dụ Vi Hề, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh nhỏ!!”. Thù cũ, nợ mới, Mộ Tử Khâm trong nháy mắt biến thành một con rồng cực kì khủng bố.
Dụ Vi Hề không để ý đến hình tượng cắm đầu chạy về phía trước. Sắp cầm được cái tay nắm cửa toilet thì cô bỗng nhiên cảm thấy lưng cứng đờ.
Trong lòng Dụ Vi Hề nổ “bùm” một tiếng. Tiêu đời rồi, cô mà bị bắt được thì sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ!
Dụ Vi Hề bị một lực mạnh xoay người ép phải nhìn thẳng vào mặt Mộ Tử Khâm, lúc này chính là khuôn mặt đẹp âm u đến đáng sợ. Sự tuyệt vọng bao trùm lên Dụ Vi Hề, cô thầm nói trong lòng: Mẹ ơi, ngày này sang năm nhớ thắp hương cho con nhé.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, "ruỳnh" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra thật mạnh.
Sau đó, Lâm Nhan Ngạn bước từng bước đến, trên mặt hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến kinh dị.
Không chỉ có là Dụ Vi Hề, ngay cả Mộ Tử Khâm cũng thấy khí lạnh tràn vào lồng ngực.
Ba người cứ như thế mà đối diện nhau.
Bỗng nhiên, Ngô Luật Quần lao tới hét lớn một tiếng: "Nguy hiểm, mau tránh xa cô ấy ra!”.
Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm còn chưa kịp định thần lại, mắt Lâm Nhan Ngạn trong mắt bốc lên lửa giận hừng hực. Cô túm tóc Dụ Vi Hề rồi lại túm tóc Mộ Tử Khâm, sau đó đập mạnh hai cái đầu vào nhau như đập trứng, "Hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi, hôn lễ mất cả đời để lên kế hoạch của tôi, đều bị các cậu làm hỏng rồi, lấy cái chết mà tạ tội với tôi đi!”.
Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm bị đụng đầu choáng váng, sao bay đầy trời. Ngô Luật Quần vội chạy đến ôm lấy Lâm Nhan Ngạn. Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm nhân cơ hội thoát thân, lập tức chạy ra ngoài. Lâm Nhan Ngạn đang trong cơn giận dữ đẩy chồng ra, xách váy đuổi theo.
Tất cả khách khứa đều thấy phù dâu hòa và người đàn ông lao ra cửa, sau đó, cô dâu sát khí ngút tận trời đuổi theo, cuối cùng là chú rể vô tội bất đắc dĩ.
Lâm Nhan Ngạn đuổi tới cửa thì phát hiện Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm đã lái xe phóng đi mất. Cô nhìn theo chiếc xe, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Chí ít, một trong hai người bọn họ đã gặp phải tai họa rồi.

Chương 7
Dụ Vi Hề nghĩ mình là một con lợn, không, đến con lợn còn phải khinh bỉ chỉ số thông minh của cô ấy chứ.
Không ngờ trong lúc hoảng loạn cô lại chạy theo Mộ Tử Khâm mà lên luôn xe anh! Không ngờ cô lại tự chui đầu vào lưới!
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ bên trán, chậm rãi chảy dọc đến cái cằm nhỏ nhắn của cô. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Dụ Vi Hề thở thật sâu, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.
Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: Một là mở cửa xe, anh dũng nhảy xuống. Đương nhiên, với tốc độ của xe lúc này, làm thế chắc chắn sẽ chết. Hai là bị Mộ Tử Khâm đưa đến một nơi không ai biết đến, nhận lấy sự trả thù của anh ta. Mà nếu thế thì lại càng chết không có chỗ chôn!
Dụ Vi Hề trong nháy mắt đưa ra quyết định, cô lặng lẽ đặt tay lên cửa xe, ấn chốt mở, thế nhưng -- không có phản ứng gì?!
"Tôi đã khoá cửa xe lại rồi”. Mộ Tử Khâm không nhìn cô, chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng: "Cậu không đi nổi đâu”.
Hy vọng duy nhất của Dụ Vi Hề tan vỡ, mặt cô tái nhợt, bắt đầu nghĩ xem cách tự sát nào ít đau nhất.
Xe dừng trước một biệt thự biệt lập, Mộ Tử Khâm lôi cô đi vào. Dụ Vi Hề ra sức giãy dụa nhưng vô ích, Mộ Tử Khâm nắm chặt cổ tay cô, trừ khi cô cụt tay còn không thì đừng hòng chạy.
Cứ thế, Dụ Vi Hề bị nửa lôi nửa ôm đi vào. Mộ Tử Khâm đẩy cô ngã vào sofa, sau đó, hai tay đặt hai bên người cô, dí sát vào mặt cô, ánh mắt loé lên tia u ám như đến từ địa ngục, "Dụ Vi Hề, cậu nói xem, tôi phải nghiêm phạt cậu thế nào đây?"
Dụ Vi Hề bắt đầu hóa thân thành đà điểu, cô nhắm mắt, cuộn người vào như một con tôm nhỏ.
"Đừng có giả vờ không nghe thấy!". Mộ Tử Khâm bỗng nhiên nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh. Đôi mắt đẹp vốn trong veo của anh bắt đầu trở nên phẫn nộ, "Không ngờ cậu dám chỉnh tôi! Đúng là tự tìm chết!".
Lửa giận trong lòng anh đã âm ỉ cháy suốt năm năm, hôm nay rốt cục cũng được bùng nổ ra hết. Cô dám làm anh mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy. Cô dám bỏ đi luôn không thèm xuất hiện lấy một lần.
Anh dùng đủ mọi cách hỏi thăm tung tích Dụ Vi Hề nhưng cô nàng Lâm Nhan Ngạn kia lại ngậm chặt miệng không chịu nói. Anh đành phải đợi, mà trong lúc đợi thì lửa giận từng ngày từng đêm càng thêm dâng lên.
Rốt cục, trước đây không lâu, anh nghe tin bạn tốt Ngô Luật Quần sắp kết hôn với Lâm Nhan Ngạn, trong lòng mừng như điên. Anh biết chắc Dụ Vi Hề nhất định sẽ tới. Lần này, anh phải giữ cô thật chặt.
Vì lo sẽ đánh rắn động cỏ nên anh nói dối rằng mình bị thương lúc đang nghỉ phép ở Úc, không tham gia hôn lễ được. Quả nhiên, chiêu này đã lừa được tất cả mọi người.
Anh vừa đi vào phòng tổ chức tiệc, liếc mắt đã nhìn thấy người con gái kia đứng bên cạnh sân khấu. Chiếc váy màu lam nhạt nhẹ nhàng thoải mái, bao bọc lấy đường cong tuyệt đẹp của cô. Mái tóc dài đen nhánh được búi cao. Cả người nhỏ nhắn xinh xắn nho nhã, dịu dàng đáng yêu. Đây chính là Dụ Vi Hề của năm năm sau, anh rốt cục cũng đợi được cô!
Người con gái này vẫn thú vị như trước đây, vừa thấy anh cứ như là nhìn thấy rắn rết. Không ngoài dự đoán, cô lại chạy trốn. Nhưng lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cô chạy mất nữa.
Tuyệt đối không.
"Cậu... rốt cuộc muốn thế nào?". Đôi mắt đen láy của Dụ Vi Hề bắt đầu ươn ướt. Lần này bị tóm, Mộ Tử Khâm nhất định sẽ dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh để hành hạ cô.
"Cậu nói xem?". Mộ Tử Khâm hỏi lại.
"Tôi sai rồi”. Dụ Vi Hề bi thươn
<<1 ... 56789 ... 16>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
393/3974

Lamborghini Huracán LP 610-4 t