Tiểu thuyết - Bạn Học, Chào Em!
Lượt xem : |
ày, đề nghị đó cũng sẽ được thông qua thôi".
Dụ Vi Hề vẫn nghĩ từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, cô Dư Tiêu Tiêu này không thích cô, luôn luôn ngầm đả kích cô. Vài ngày trước cô mới biết, hoá ra Dư Tiêu Tiêu có ý với Mộ Tử Khâm nên tất nhiên đã coi cô là tình địch. Dụ Vi Hề nghĩ đến vỡ đầu cũng không rõ vì sao lại có người thích Mộ Tử Khâm, có lần cô thậm chí còn hoài nghi Dư Tiêu Tiêu có khuynh hướng tự ngược.
Dụ Vi Hề thường coi như không nghe thấy mấy lời nói lạnh nhạt của Dư Tiêu Tiêu, nhưng lần này cô cảm thấy rất oan ức. Để làm bản kế hoạch này, cô đã phải thức suốt hai đêm cuối tuần, tốn bao nhiêu tâm huyết lại được một câu phủ nhận. Dụ Vi Hề quá tức giận, đứng bật dậy cãi lại: "Đầu tiên, tôi và Mộ Tử Khâm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Thứ hai, bản kế hoạch đưa lên là mọi người giơ tay biểu quyết, không liên quan gì đến quyết định của cá nhân Mộ Tử Khâm".
Dư Tiêu Tiêu thấy Dụ Vi Hề đáp trả, hưng phấn như gà chọi, cười lạnh nói: "Cả khách sạn ai chẳng biết quan hệ của cô và quản lí Mộ, ai dám không đồng ý cô? Cả ngày không có việc gì đi đi lại lại bên cạnh quản lí, lại còn ngày nào cũng làm cơm hộp cho anh ta, giả bộ trong sạch cái gì cơ chứ?".
Dụ Vi Hề giận đến tức cả ngực, mọi người sao có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là cô bị ép mang cơm hộp cho Mộ Tử Khâm mà lại bị truyền thành như vậy, thật sự là quá không có thiên lý!
Dư Tiêu Tiêu cho rằng cô ngầm thừa nhận nên càng thêm đắc ý, lườm cô từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: "Ngoại hình tầm thường, đâu có xứng đôi với quản lí Mộ. Đừng tưởng rằng từ nay về sau có thể ngồi yên ổn trên vị trí bà chủ. Nói cho cô biết, người ta chỉ chơi đùa với cô mà thôi, đừng có mà vênh váo, kiêu ngạo như thế!".
Dụ Vi Hề nhất thời cảm giác máu nóng bốc lên, suýt thì hộc máu mà chết.
Đúng lúc này, phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh trở lại - Mộ Tử Khâm đang đứng ở cửa.
Dư Tiêu Tiêu căng thẳng nhìn anh chậm rãi đến gần mình. Một bước, một bước, lại một bước, Mộ Tử Khâm đi tới trước mặt cô ta.
Anh cứ nhìn cô ta như thế, ánh mắt lạnh như băng.
Đôi môi mềm mại của anh hơi mở ra, "Dụ Vi Hề rất ngốc nghếch".
Dụ Vi Hề cứng ngắc.
Mộ Tử Khâm tiếp tục bổ sung: "Ngoại hình cũng xấu".
Dụ Vi Hề vỡ vụn.
Mộ Tử Khâm chưa chịu dừng, "Dáng người cũng không đẹp".
Dụ Vi Hề bị gió thổi tan.
Mộ Tử Khâm vẫn tiếp tục, "Tính cách cũng chẳng khiến người ta yêu quý”.
Dụ Vi Hề hộc một ngụm máu, bay luôn về thế giới cực lạc.
Dư Tiêu Tiêu hưng phấn lần hai, hoá ra trong mắt Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề không thể chịu nổi đến thế, xem ra mình có hi vọng rồi. Thế nên, cô kích động, cô phấn khởi, cô nắm lấy tay Mộ Tử Khâm đang định mở miệng bày tỏ nỗi lòng thì Mộ Tử Khâm lại tao nhã rút tay ra, lấy khăn tay lau lau rồi nói: "Nhưng khi tôi thấy cô, cái người phá hỏng bộ mặt thành phố một cách nghiêm trọng, làm giảm trình độ tổng thể của nữ nhân viên khách sạn chúng ta, trong đầu toàn mấy thứ trừu tượng khoa học viễn tưởng, trình độ điêu luyện đến mức đất đá bay mù trời, quỷ thấy đều sợ đến hồn bay phách tán, người thấy sẽ sợ đến không khống chế nổi đại tiểu tiện, vỏ đại não trơn truột trong như gương, đồ khủng long trốn ra từ công viên kỉ Jura. Tôi thấy Dụ Vi Hề không kém đến mức đó, đúng rồi, cảm ơn cô đã tác thành cho chúng tôi".
Nói xong, Mộ Tử Khâm kéo Dụ Vi Hề đi ra khỏi phòng làm việc.
Phía sau bọn họ vang lên tiếng gào khóc kinh thiên động địa.
"Sao cậu lại giúp tôi?". Lên đến sân thượng, Dụ Vi Hề hỏi.
"Con mắt nào của em thấy tôi đang giúp em? Đừng tự mình đa tình". Mộ Tử Khâm trả lời.
"Tuy rằng rất cảm ơn cậu đã giúp tôi trong lúc ‘vô tình’ nhưng sao cậu lại thừa nhận chúng ta có quan hệ? Bọn họ đều hiểu lầm hết rồi". Dụ Vi Hề lo lắng.
"Em đâu phải là minh tinh, sao phải sợ chuyện xấu?". Mộ Tử Khâm trừng mắt lườm cô, "Hơn nữa, bị lan truyền chuyện xấu với em người bị thiệt là tôi mới đúng".
Dụ Vi Hề không còn sức mà cãi nhau với anh, đành thở dài.
"Làm sao vậy?". Mộ Tử Khâm hỏi.
Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, "Hoá ra mọi người vì nể mặt anh nên mới đồng ý bản kế hoạch của tôi. Thế mà tôi còn đắc ý, không ngờ... không ngờ tôi lại vô dụng như thế".
Đang ủ rũ, Mộ Tử Khâm nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình, "Dụ Vi Hề, thần kinh em có phải là chưa phát triển hoàn toàn không? Mấy câu nói vớ vẩn thế mà cũng tin? Các trụ cột già cội của công ty ai cũng là cấp dưới trước đây của bố tôi, bình thường tôi cũng phải nể bọn họ ba phần. Nếu như kiến nghị của em không có giá trị thực hiện thì bọn họ sẽ đồng ý chắc?".
Dụ Vi Hề nửa tin nửa ngờ, "Thật à?".
"Nói vớ vẩn". Mộ Tử Khâm dùng ánh mắt "em đúng là đồ ngu ngốc" nhìn cô.
Dụ Vi Hề lúc này mới dần dần vui trở lại.
"Đói bụng rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn cơm đi". Mộ Tử Khâm lại lôi cô xuống dưới lầu.
Tay Dụ Vi Hề bị anh nắm chặt, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong lòng mơ hồ có niềm ấm áp quanh quẩn không tan.
Chương 12
Sau ngày hôm đó, Dụ Vi Hề bắt đầu không còn sợ Mộ Tử Khâm như thế nữa, cô cảm thấy có gì đó thân thiết hơn giữa hai người. Cô phát hiện Mộ Tử Khâm không hề đối xử với cô như kẻ thù. Biết được điều này, mỗi ngày của Dụ Vi Hề trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không đến vài ngày, Giản Vu Ngôn đã nhìn ra đầu mối. Tối nay, khi Dụ Vi Hề đang tập yoga ở trên giường thì Giản Vu Ngôn đi đến ngồi bên giường.
Dụ Vi Hề nhiệt tình bắt chuyện: "Ngồi đi".
Giản Vu Ngôn nhìn xuống giường, khoát khoát tay, nói thẳng: "Không được, ra giường của cô đã ba ngày chưa thay rồi".
Nghe vậy, khoé mắt Dụ Vi Hề co giật.
Giản Vu Ngôn trở lại chuyện chính: "Tôi thấy vài ngày gần đây cô hình như rất vui vẻ".
"Có ư?". Dụ Vi Hề vô cùng kinh ngạc, cô có thấy gì đâu.
Giản Vu Ngôn chỉ ra: "Vài ngày trước, sau khi cô tan tầm về nhà luôn ở trong bộ dạng mệt mỏi rã rời, hơn nữa còn lẩm bẩm mắng một người tên là Mộ Tử Khâm. Nhưng mấy hôm nay tan tầm xong cô lúc nào cũng tinh thần sáng láng, còn thường ngâm nga nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".
Dụ Vi Hề vừa làm động tác căng cơ vừa nói: "Chắc là vì gần đây tôi mới phát hiện ra ông chủ của tôi cũng có nhân tính".
Giản Vu Ngôn nhíu mày, "Ông chủ của cô, chính là cái người tên là Mộ Tử Khâm kia sao?".
Dụ Vi Hề gật đầu, "Đúng vậy, chính là cậu ta".
Khoé miệng Giản Vu Ngôn nhếch lên mỉm cười mờ ám, "Vi Hề, tôi thấy liệu có phải cô có tình cảm gì với anh ta rồi không?".
Nghe vậy, Dụ Vi Hề kích động, ra sức quá mạnh xoay trật cơ, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhăn nhó mặt mày, "Anh đừng nói bậy!".
Giản Vu Ngôn xoa cằm, "Nếu như không phải thích anh ta thì vì sao thái độ của anh ta với cô vừa tốt lên một chút cô đã vui đến như vậy?".
"Đó là bởi vì, bởi vì...". Dụ Vi Hề ngập ngừng. Nói thật, cô cũng không hiểu vì sao mình lại thấy vui vẻ.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì". Đôi môi hoa đào của Giản Vu Ngôn vẽ nên vòng cung tuyệt đẹp, "Đúng rồi, Mộ Tử Khâm kia liệu có phải cũng có ý với cô không?".
Đầu Dụ Vi Hề bị anh ta làm rối tung, cô nheo mắt suy nghĩ, nhìn Giản Vu Ngôn, nói: "Tôi sớm đã có chút hoài nghi, anh tự kỷ, có bệnh sạch sẽ quá mức, lại tò mò như thế, hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của gay. Nói thật đi, có phải là anh thích đàn ông không?".
Ai ngờ Giản Vu Ngôn không thẹn quá hoá giận đạp cửa ra ngoài như trong tưởng tượng của cô, anh cúi người xuống, nhìn cô. Đôi mắt phượng phủ một tầng ánh sáng mê hoặc, cứ thế nhìn cô. Trong giọng nói của Giản Vu Ngôn ẩn chưa sự dịu dàng mãnh liệt, "Người anh thích, là em".
Nói xong, anh lưu lại quanh cô mùi hương thơm mát thoang thoảng, nhẹ nhàng bước đi.
Để lại Dụ Vi Hề đầu óc cứng đơ như kim cương.
Sau khi quay về phòng, Giản Vu Ngôn gọi một cuộc điện thoại, "Quan hệ của bọn họ hình như tiến triển rất thuận lợi".
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Nhan Ngạn, "Bước tiếp theo anh định thế nào?".
Giản Vu Ngôn mỉm cười, cho dù đối phương không nhìn thấy vẻ mặt mình nhưng anh vẫn cứ mỉm cười, "Sao tôi có thể để bọn họ ở bên nhau được?".
Lâm Nhan Ngạn do dự: "Này, đừng tuyệt tình quá".
"Cô vẫn còn nhớ đến tình bạn hả?". Giản Vu Ngôn nhẹ giọng khiêu khích: "Nhưng không nhớ bọn họ đã phá hỏng hôn lễ của cô thế nào rồi sao?".
Lời này vừa nói ra, lập tức khơi lên thù mới hận cũ của Lâm Nhan Ngạn, "Đúng thế, cũng phải cho bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ chứ. Giản Vu Ngôn, anh đừng nể mặt tôi, ngược bọn họ thảm vào!".
Giản Vu Ngôn nở nụ cười yêu nghiệt, "Tuân lệnh".
Trưa hôm nay, Dụ Vi Hề vẫn như thường lệ chuẩn bị đưa cơm trưa cho Mộ Tử Khâm. Ai ngờ mở túi ra mới phát hiện hộp cơm của Mộ Tử Khâm không thấy đâu nữa.
Sao lại thế nhỉ? Dụ Vi Hề nghĩ thấy thật kì lạ, cô nhớ rõ ràng sáng sớm mình đã đích thân cho hộp cơm vào trong túi rồi mà, sao lại không cánh mà bay thế này?
Đang lúc nghi hoặc thì Giản Vu Ngôn gọi điện thoại tới, bảo Dụ Vi Hề là thấy cô để một hộp cơm trong bếp. Anh sợ cô bị đói nên đã quyết định tự mình đưa tới, bây giờ đang ở sảnh khách sạn chờ cô.
Cúp điện thoại, Dụ Vi Hề lập tức chạy xuống dưới lầu. Trong phòng ăn của khách sạn, cô nhìn thấy Giản Vu Ngôn, anh ta đang nhàn nhã uống cà phê. Đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc nhìn khắp nơi, cướp lấy trái tim của vô số người, mấy vị khách nữ xung quanh đều đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.
Dụ Vi Hề vội vàng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh, phải phiền anh đích thân đưa tới".
"Em khách sáo với anh như vậy từ lúc nào thế?". Giản Vu Ngôn nhíu mày: "Với quan hệ giữa chúng ta mà còn cần nói từ cảm ơn à?".
Dụ Vi Hề nhíu chặt đôi lông mày đen, "Quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nói như kiểu chúng ta có gian tình vậy?".
Giản Vu Ngôn cười sâu xa, "Chúng ta vốn có gian tình mà".
"Càng nói càng thái quá, tôi còn có việc phải đi trước đây". Dụ Vi Hề cầm hộp cơm định đi.
Ai ngờ Giản Vu Ngôn lại đứng dậy chặn cô lại, "Chờ một chút".
Dụ Vi Hề nghi hoặc, "Còn gì nữa?".
Giản Vu Ngôn bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô một cái, tiếp tục cười yêu mỵ, "Em quên cái này".
Dụ Vi Hề mở to hai mắt nhìn anh ta, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "Anh làm gì thế hả?".
"Hôn em mà". Giản Vu Ngôn trả lời thế đấy.
"Đây là nơi làm việc của tôi!". Dụ Vi Hề trừng mắt lườm, cảnh cáo: "Lần sau mà anh còn chơi trò này thì tôi đổ sốt cà chua xuống sàn nhà đấy!".
"Rồi rồi rồi, không chơi nữa". Giản Vu Ngôn cười cười, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng tuấn tú dần dần đi xa của anh ta, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có cảm giác bị rơi vào một âm mưu.
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, vội cầm hộp cơm đi tới phòng làm việc của Mộ Tử Khâm. Vì đến muộn, sợ anh tức giận nên cô vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, có chút việc phải nán lại một chút".
Mộ Tử Khâm đứng trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô, không trả lời.
"À, cơm sắp nguội rồi, cậu nên nhân lúc còn nóng mà ăn đi, tôi đi trước". Dụ Vi Hề thấy tâm trạng anh không vui, sợ mình bị dính lây lửa giận, muốn trốn thật nhanh.
Nhưng Mộ Tử Khâm đã bước nhanh tới, kéo cô lại, trầm giọng hỏi: "Em vừa đi đâu?".
"Tôi đi...", Dụ Vi Hề ngập ngừng: "Tôi đi hâm lại cơm".
"Trước đó?". Mộ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào cô.
Dụ Vi Hề trong lòng chấn động, không xong rồi, không phải anh ta thấy Giản Vu Ngôn rồi chứ.
"Trả lời tôi". Mộ Tử Khâm ép hỏi.
"Một người bạn bình thường tới tìm tôi, tôi nói với anh ta vài câu ấy mà". Dụ Vi Hề cố gắng nói giảm hết mức.
"Bạn bè bình thường sẽ hôn em trước mặt mọi người, lại còn có thể đưa cơm hộp em không cẩn thận để quên ở nhà tới ư?". Ngữ khí của Mộ Tử Khâm càng ngày càng tệ, "Dụ Vi Hề, người đàn ông kia ở cùng nhà với em đúng không?".
Nhất định là có người đã đi kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cho Mộ Tử Khâm biết. Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ người mách lẻo sao mà lại nhiều thế chứ? Nếu đã bị phát hiện rồi thì Dụ Vi Hề đành phải thú nhận thành khẩn: "Anh ta là bạn cùng phòng của tôi".
Mộ Tử Khâm cười lạnh một tiếng: "Thảo nào em vẫn không muốn đến ở cùng tôi, hoá ra là không nỡ bỏ anh ta".
"Chuyện đó không liên quan gì đến anh ta, vấn đề là tại sao tôi phải đến ở nhà cậu chứ?". Dụ Vi Hề hỏi.
Tay Mộ Tử Khâm giữ cô thật chặt, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, sống cùng vẫn còn cần lí do ư?".
"Nhưng lần kia là ngoài ý muốn". Dụ Vi Hề cố sức giãy thoát ra, "Tôi uống quá nhiều rượu, căn bản không biết mình đang làm gì. Hơn nữa, loại chuyện này có xảy ra thì đàn ông đâu có phải chịu thiệt thòi gì".
"Nói cách khác, em vốn không thèm để ý gì đến chuyện chúng ta lên giường đúng không?". Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Mộ Tử Khâm, "Hay em cho rằng, người đàn ông kia mới là chân mệnh thiên tử của em?".
"Tôi và anh ta chỉ là b
Dụ Vi Hề vẫn nghĩ từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, cô Dư Tiêu Tiêu này không thích cô, luôn luôn ngầm đả kích cô. Vài ngày trước cô mới biết, hoá ra Dư Tiêu Tiêu có ý với Mộ Tử Khâm nên tất nhiên đã coi cô là tình địch. Dụ Vi Hề nghĩ đến vỡ đầu cũng không rõ vì sao lại có người thích Mộ Tử Khâm, có lần cô thậm chí còn hoài nghi Dư Tiêu Tiêu có khuynh hướng tự ngược.
Dụ Vi Hề thường coi như không nghe thấy mấy lời nói lạnh nhạt của Dư Tiêu Tiêu, nhưng lần này cô cảm thấy rất oan ức. Để làm bản kế hoạch này, cô đã phải thức suốt hai đêm cuối tuần, tốn bao nhiêu tâm huyết lại được một câu phủ nhận. Dụ Vi Hề quá tức giận, đứng bật dậy cãi lại: "Đầu tiên, tôi và Mộ Tử Khâm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Thứ hai, bản kế hoạch đưa lên là mọi người giơ tay biểu quyết, không liên quan gì đến quyết định của cá nhân Mộ Tử Khâm".
Dư Tiêu Tiêu thấy Dụ Vi Hề đáp trả, hưng phấn như gà chọi, cười lạnh nói: "Cả khách sạn ai chẳng biết quan hệ của cô và quản lí Mộ, ai dám không đồng ý cô? Cả ngày không có việc gì đi đi lại lại bên cạnh quản lí, lại còn ngày nào cũng làm cơm hộp cho anh ta, giả bộ trong sạch cái gì cơ chứ?".
Dụ Vi Hề giận đến tức cả ngực, mọi người sao có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là cô bị ép mang cơm hộp cho Mộ Tử Khâm mà lại bị truyền thành như vậy, thật sự là quá không có thiên lý!
Dư Tiêu Tiêu cho rằng cô ngầm thừa nhận nên càng thêm đắc ý, lườm cô từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: "Ngoại hình tầm thường, đâu có xứng đôi với quản lí Mộ. Đừng tưởng rằng từ nay về sau có thể ngồi yên ổn trên vị trí bà chủ. Nói cho cô biết, người ta chỉ chơi đùa với cô mà thôi, đừng có mà vênh váo, kiêu ngạo như thế!".
Dụ Vi Hề nhất thời cảm giác máu nóng bốc lên, suýt thì hộc máu mà chết.
Đúng lúc này, phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh trở lại - Mộ Tử Khâm đang đứng ở cửa.
Dư Tiêu Tiêu căng thẳng nhìn anh chậm rãi đến gần mình. Một bước, một bước, lại một bước, Mộ Tử Khâm đi tới trước mặt cô ta.
Anh cứ nhìn cô ta như thế, ánh mắt lạnh như băng.
Đôi môi mềm mại của anh hơi mở ra, "Dụ Vi Hề rất ngốc nghếch".
Dụ Vi Hề cứng ngắc.
Mộ Tử Khâm tiếp tục bổ sung: "Ngoại hình cũng xấu".
Dụ Vi Hề vỡ vụn.
Mộ Tử Khâm chưa chịu dừng, "Dáng người cũng không đẹp".
Dụ Vi Hề bị gió thổi tan.
Mộ Tử Khâm vẫn tiếp tục, "Tính cách cũng chẳng khiến người ta yêu quý”.
Dụ Vi Hề hộc một ngụm máu, bay luôn về thế giới cực lạc.
Dư Tiêu Tiêu hưng phấn lần hai, hoá ra trong mắt Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề không thể chịu nổi đến thế, xem ra mình có hi vọng rồi. Thế nên, cô kích động, cô phấn khởi, cô nắm lấy tay Mộ Tử Khâm đang định mở miệng bày tỏ nỗi lòng thì Mộ Tử Khâm lại tao nhã rút tay ra, lấy khăn tay lau lau rồi nói: "Nhưng khi tôi thấy cô, cái người phá hỏng bộ mặt thành phố một cách nghiêm trọng, làm giảm trình độ tổng thể của nữ nhân viên khách sạn chúng ta, trong đầu toàn mấy thứ trừu tượng khoa học viễn tưởng, trình độ điêu luyện đến mức đất đá bay mù trời, quỷ thấy đều sợ đến hồn bay phách tán, người thấy sẽ sợ đến không khống chế nổi đại tiểu tiện, vỏ đại não trơn truột trong như gương, đồ khủng long trốn ra từ công viên kỉ Jura. Tôi thấy Dụ Vi Hề không kém đến mức đó, đúng rồi, cảm ơn cô đã tác thành cho chúng tôi".
Nói xong, Mộ Tử Khâm kéo Dụ Vi Hề đi ra khỏi phòng làm việc.
Phía sau bọn họ vang lên tiếng gào khóc kinh thiên động địa.
"Sao cậu lại giúp tôi?". Lên đến sân thượng, Dụ Vi Hề hỏi.
"Con mắt nào của em thấy tôi đang giúp em? Đừng tự mình đa tình". Mộ Tử Khâm trả lời.
"Tuy rằng rất cảm ơn cậu đã giúp tôi trong lúc ‘vô tình’ nhưng sao cậu lại thừa nhận chúng ta có quan hệ? Bọn họ đều hiểu lầm hết rồi". Dụ Vi Hề lo lắng.
"Em đâu phải là minh tinh, sao phải sợ chuyện xấu?". Mộ Tử Khâm trừng mắt lườm cô, "Hơn nữa, bị lan truyền chuyện xấu với em người bị thiệt là tôi mới đúng".
Dụ Vi Hề không còn sức mà cãi nhau với anh, đành thở dài.
"Làm sao vậy?". Mộ Tử Khâm hỏi.
Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, "Hoá ra mọi người vì nể mặt anh nên mới đồng ý bản kế hoạch của tôi. Thế mà tôi còn đắc ý, không ngờ... không ngờ tôi lại vô dụng như thế".
Đang ủ rũ, Mộ Tử Khâm nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình, "Dụ Vi Hề, thần kinh em có phải là chưa phát triển hoàn toàn không? Mấy câu nói vớ vẩn thế mà cũng tin? Các trụ cột già cội của công ty ai cũng là cấp dưới trước đây của bố tôi, bình thường tôi cũng phải nể bọn họ ba phần. Nếu như kiến nghị của em không có giá trị thực hiện thì bọn họ sẽ đồng ý chắc?".
Dụ Vi Hề nửa tin nửa ngờ, "Thật à?".
"Nói vớ vẩn". Mộ Tử Khâm dùng ánh mắt "em đúng là đồ ngu ngốc" nhìn cô.
Dụ Vi Hề lúc này mới dần dần vui trở lại.
"Đói bụng rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn cơm đi". Mộ Tử Khâm lại lôi cô xuống dưới lầu.
Tay Dụ Vi Hề bị anh nắm chặt, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong lòng mơ hồ có niềm ấm áp quanh quẩn không tan.
Chương 12
Sau ngày hôm đó, Dụ Vi Hề bắt đầu không còn sợ Mộ Tử Khâm như thế nữa, cô cảm thấy có gì đó thân thiết hơn giữa hai người. Cô phát hiện Mộ Tử Khâm không hề đối xử với cô như kẻ thù. Biết được điều này, mỗi ngày của Dụ Vi Hề trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không đến vài ngày, Giản Vu Ngôn đã nhìn ra đầu mối. Tối nay, khi Dụ Vi Hề đang tập yoga ở trên giường thì Giản Vu Ngôn đi đến ngồi bên giường.
Dụ Vi Hề nhiệt tình bắt chuyện: "Ngồi đi".
Giản Vu Ngôn nhìn xuống giường, khoát khoát tay, nói thẳng: "Không được, ra giường của cô đã ba ngày chưa thay rồi".
Nghe vậy, khoé mắt Dụ Vi Hề co giật.
Giản Vu Ngôn trở lại chuyện chính: "Tôi thấy vài ngày gần đây cô hình như rất vui vẻ".
"Có ư?". Dụ Vi Hề vô cùng kinh ngạc, cô có thấy gì đâu.
Giản Vu Ngôn chỉ ra: "Vài ngày trước, sau khi cô tan tầm về nhà luôn ở trong bộ dạng mệt mỏi rã rời, hơn nữa còn lẩm bẩm mắng một người tên là Mộ Tử Khâm. Nhưng mấy hôm nay tan tầm xong cô lúc nào cũng tinh thần sáng láng, còn thường ngâm nga nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".
Dụ Vi Hề vừa làm động tác căng cơ vừa nói: "Chắc là vì gần đây tôi mới phát hiện ra ông chủ của tôi cũng có nhân tính".
Giản Vu Ngôn nhíu mày, "Ông chủ của cô, chính là cái người tên là Mộ Tử Khâm kia sao?".
Dụ Vi Hề gật đầu, "Đúng vậy, chính là cậu ta".
Khoé miệng Giản Vu Ngôn nhếch lên mỉm cười mờ ám, "Vi Hề, tôi thấy liệu có phải cô có tình cảm gì với anh ta rồi không?".
Nghe vậy, Dụ Vi Hề kích động, ra sức quá mạnh xoay trật cơ, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhăn nhó mặt mày, "Anh đừng nói bậy!".
Giản Vu Ngôn xoa cằm, "Nếu như không phải thích anh ta thì vì sao thái độ của anh ta với cô vừa tốt lên một chút cô đã vui đến như vậy?".
"Đó là bởi vì, bởi vì...". Dụ Vi Hề ngập ngừng. Nói thật, cô cũng không hiểu vì sao mình lại thấy vui vẻ.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì". Đôi môi hoa đào của Giản Vu Ngôn vẽ nên vòng cung tuyệt đẹp, "Đúng rồi, Mộ Tử Khâm kia liệu có phải cũng có ý với cô không?".
Đầu Dụ Vi Hề bị anh ta làm rối tung, cô nheo mắt suy nghĩ, nhìn Giản Vu Ngôn, nói: "Tôi sớm đã có chút hoài nghi, anh tự kỷ, có bệnh sạch sẽ quá mức, lại tò mò như thế, hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của gay. Nói thật đi, có phải là anh thích đàn ông không?".
Ai ngờ Giản Vu Ngôn không thẹn quá hoá giận đạp cửa ra ngoài như trong tưởng tượng của cô, anh cúi người xuống, nhìn cô. Đôi mắt phượng phủ một tầng ánh sáng mê hoặc, cứ thế nhìn cô. Trong giọng nói của Giản Vu Ngôn ẩn chưa sự dịu dàng mãnh liệt, "Người anh thích, là em".
Nói xong, anh lưu lại quanh cô mùi hương thơm mát thoang thoảng, nhẹ nhàng bước đi.
Để lại Dụ Vi Hề đầu óc cứng đơ như kim cương.
Sau khi quay về phòng, Giản Vu Ngôn gọi một cuộc điện thoại, "Quan hệ của bọn họ hình như tiến triển rất thuận lợi".
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Nhan Ngạn, "Bước tiếp theo anh định thế nào?".
Giản Vu Ngôn mỉm cười, cho dù đối phương không nhìn thấy vẻ mặt mình nhưng anh vẫn cứ mỉm cười, "Sao tôi có thể để bọn họ ở bên nhau được?".
Lâm Nhan Ngạn do dự: "Này, đừng tuyệt tình quá".
"Cô vẫn còn nhớ đến tình bạn hả?". Giản Vu Ngôn nhẹ giọng khiêu khích: "Nhưng không nhớ bọn họ đã phá hỏng hôn lễ của cô thế nào rồi sao?".
Lời này vừa nói ra, lập tức khơi lên thù mới hận cũ của Lâm Nhan Ngạn, "Đúng thế, cũng phải cho bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ chứ. Giản Vu Ngôn, anh đừng nể mặt tôi, ngược bọn họ thảm vào!".
Giản Vu Ngôn nở nụ cười yêu nghiệt, "Tuân lệnh".
Trưa hôm nay, Dụ Vi Hề vẫn như thường lệ chuẩn bị đưa cơm trưa cho Mộ Tử Khâm. Ai ngờ mở túi ra mới phát hiện hộp cơm của Mộ Tử Khâm không thấy đâu nữa.
Sao lại thế nhỉ? Dụ Vi Hề nghĩ thấy thật kì lạ, cô nhớ rõ ràng sáng sớm mình đã đích thân cho hộp cơm vào trong túi rồi mà, sao lại không cánh mà bay thế này?
Đang lúc nghi hoặc thì Giản Vu Ngôn gọi điện thoại tới, bảo Dụ Vi Hề là thấy cô để một hộp cơm trong bếp. Anh sợ cô bị đói nên đã quyết định tự mình đưa tới, bây giờ đang ở sảnh khách sạn chờ cô.
Cúp điện thoại, Dụ Vi Hề lập tức chạy xuống dưới lầu. Trong phòng ăn của khách sạn, cô nhìn thấy Giản Vu Ngôn, anh ta đang nhàn nhã uống cà phê. Đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc nhìn khắp nơi, cướp lấy trái tim của vô số người, mấy vị khách nữ xung quanh đều đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.
Dụ Vi Hề vội vàng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh, phải phiền anh đích thân đưa tới".
"Em khách sáo với anh như vậy từ lúc nào thế?". Giản Vu Ngôn nhíu mày: "Với quan hệ giữa chúng ta mà còn cần nói từ cảm ơn à?".
Dụ Vi Hề nhíu chặt đôi lông mày đen, "Quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nói như kiểu chúng ta có gian tình vậy?".
Giản Vu Ngôn cười sâu xa, "Chúng ta vốn có gian tình mà".
"Càng nói càng thái quá, tôi còn có việc phải đi trước đây". Dụ Vi Hề cầm hộp cơm định đi.
Ai ngờ Giản Vu Ngôn lại đứng dậy chặn cô lại, "Chờ một chút".
Dụ Vi Hề nghi hoặc, "Còn gì nữa?".
Giản Vu Ngôn bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô một cái, tiếp tục cười yêu mỵ, "Em quên cái này".
Dụ Vi Hề mở to hai mắt nhìn anh ta, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "Anh làm gì thế hả?".
"Hôn em mà". Giản Vu Ngôn trả lời thế đấy.
"Đây là nơi làm việc của tôi!". Dụ Vi Hề trừng mắt lườm, cảnh cáo: "Lần sau mà anh còn chơi trò này thì tôi đổ sốt cà chua xuống sàn nhà đấy!".
"Rồi rồi rồi, không chơi nữa". Giản Vu Ngôn cười cười, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng tuấn tú dần dần đi xa của anh ta, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có cảm giác bị rơi vào một âm mưu.
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, vội cầm hộp cơm đi tới phòng làm việc của Mộ Tử Khâm. Vì đến muộn, sợ anh tức giận nên cô vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, có chút việc phải nán lại một chút".
Mộ Tử Khâm đứng trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô, không trả lời.
"À, cơm sắp nguội rồi, cậu nên nhân lúc còn nóng mà ăn đi, tôi đi trước". Dụ Vi Hề thấy tâm trạng anh không vui, sợ mình bị dính lây lửa giận, muốn trốn thật nhanh.
Nhưng Mộ Tử Khâm đã bước nhanh tới, kéo cô lại, trầm giọng hỏi: "Em vừa đi đâu?".
"Tôi đi...", Dụ Vi Hề ngập ngừng: "Tôi đi hâm lại cơm".
"Trước đó?". Mộ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào cô.
Dụ Vi Hề trong lòng chấn động, không xong rồi, không phải anh ta thấy Giản Vu Ngôn rồi chứ.
"Trả lời tôi". Mộ Tử Khâm ép hỏi.
"Một người bạn bình thường tới tìm tôi, tôi nói với anh ta vài câu ấy mà". Dụ Vi Hề cố gắng nói giảm hết mức.
"Bạn bè bình thường sẽ hôn em trước mặt mọi người, lại còn có thể đưa cơm hộp em không cẩn thận để quên ở nhà tới ư?". Ngữ khí của Mộ Tử Khâm càng ngày càng tệ, "Dụ Vi Hề, người đàn ông kia ở cùng nhà với em đúng không?".
Nhất định là có người đã đi kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cho Mộ Tử Khâm biết. Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ người mách lẻo sao mà lại nhiều thế chứ? Nếu đã bị phát hiện rồi thì Dụ Vi Hề đành phải thú nhận thành khẩn: "Anh ta là bạn cùng phòng của tôi".
Mộ Tử Khâm cười lạnh một tiếng: "Thảo nào em vẫn không muốn đến ở cùng tôi, hoá ra là không nỡ bỏ anh ta".
"Chuyện đó không liên quan gì đến anh ta, vấn đề là tại sao tôi phải đến ở nhà cậu chứ?". Dụ Vi Hề hỏi.
Tay Mộ Tử Khâm giữ cô thật chặt, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, sống cùng vẫn còn cần lí do ư?".
"Nhưng lần kia là ngoài ý muốn". Dụ Vi Hề cố sức giãy thoát ra, "Tôi uống quá nhiều rượu, căn bản không biết mình đang làm gì. Hơn nữa, loại chuyện này có xảy ra thì đàn ông đâu có phải chịu thiệt thòi gì".
"Nói cách khác, em vốn không thèm để ý gì đến chuyện chúng ta lên giường đúng không?". Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Mộ Tử Khâm, "Hay em cho rằng, người đàn ông kia mới là chân mệnh thiên tử của em?".
"Tôi và anh ta chỉ là b
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
417/3998