Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full
Lượt xem : |
bất mãn trong ánh mắt của anh nhưng rồi lại nhanh chóng dùng cái gật đầu đầy ẩn ý để trả lời cho những nghi vấn của Tô Duyệt Duyệt. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng họp một cách rất tự nhiên. Doanh Thiệu Kiệt biết rõ rằng, dự án S không phải chỉ là một dự án đơn thuần mà phía sau nó sẽ là cả một cuộc đấu tranh “quyền lực chính trị” hay thậm chí là cả một âm mưu vô cùng đen tối. Cũng chính vì lý do này mà tất cả các thành viên tham gia dự án S đều là những ngườiđã từng có trên năm năm kinh nghiệm làm việc tại công ty, Doanh Thiệu Kiệt đã xem xét rất kỹ bản sơ yếu lý lịch cũng như những đánh giá thành tích, hiệu quả làm việc cúa từng người trong thời gian trước. Tất cả những nhân viên này đều thể hiện rất tốt trong công việc và đều đang nuôi khát vọng được thăng chức. Đối với họ, việc gặp được thời cơ này ở JSCT được xem là phù hợp nhất. Cũng chính vì nguyên nhân này mà họ hoặc có thể sẽ là người giành chiến thắng sau cuộc cạnh tranh vô cùng cam go, khốc liệt hoặc sẽ phải trở thành một vật hy sinh vô nghĩa.
Những trường hợp như thế này cũng không hẳn là quá xa lạ đối với bất kỳ một công ty nào. Doanh Thiệu Kiệt biết rất rõ điều đó, thậm chí anh còn đã từng nếm trải cảm giác là một quân cờ bị điều khiển khi không đứng ở vị trí của một CEO. Nếu chiến thắng, bạn sẽ trở thành công thần vĩ đại nhưng nếu thua cuộc, bạn sẽ chẳng có gì, thậm chí đến cơ hội được tiếp tục làm việc tại Tập đoàn JSCT cũng mất. Nghĩ đến điều này, bất giác Doanh Thiệu Kiệt lại nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Duyệt vừa khuất khỏi phòng họp, lòng thầm mong cô có thể đứng ngoài tất cả mọi sự rắc rối này, bởi nếu bị cho thôi việc ở tập đoàn này, liệu cô có thể tìm được một nơi nào tốt hơn ở đây không?
Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu, hàng lông mày nhíu lại, lật giở tập tài liệu, tiếp tục nói: “Trước mặt mọi người là bảng kế hoạch cũng như những thông tin cụ thể về dự án S, vì thời gian hoàn thành dự án khá dài nên mọi người sẽ bắt tay vào thực hiện nó sau khi đã hoàn thành những phần việc hiện tại còn đang dang dở. Nhà thầu chính của dự án S chính là Tập đoàn JSCT, mà dự án này cũng không cần thiết phải chia ra làm các gói thầu nhỏ lẻ. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải làm việc thật kĩ với các bên phối hợp và những nhà thầu nhỏ khác.”
Sau khi buổi họp công khai về dự án S diễn ra được nửa giờ, Tống Dật Tuấn mang theo một tập tài liệu đi xuống tầng dưới, nét mặt hiện rõ sự đăm chiêu, còn liên tục đưa tay chỉnh chiếc cà vạt, có cảm giác món đồ phụ kiện đơn giản thường ngày này giờ đã biến thành một thứ rất vướng víu, khó chịu.
Vu Tiểu Giai vốn đã mang tập tài liệu đó đi trình ký, nhưng lại chưa thông báo với Tống Dật Tuấn về việc này, thế nên vị giám đốc trẻ tuổi đẹp trai đó bèn hạ giọng gọi Shelly vào phòng làm việc của mình. Qua một lớp kính ngăn, Vu Tiểu Giai nhìn thấy Tống Dật Tuấn đưa tay tháo cà vạt quẳng đi, đồng thời quẳng tập tài liệu xuống bàn, Shelly bèn vội vàng kéo tấm mành sáo trong phòng lại.
Vào công ty làm việc đã nhiều năm nhưng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng này lần này, Vu Tiểu Giai bèn ba chân bốn cẳng chạy đến bên Tô Duyệt Duyệt, hỏi: “Này, đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy cảnh gì?”
Tô Duyệt Duyệt vừa sắp xếp lại tài liệu vừa hỏi: “Cảnh gì thế?”
“Kevin nổi điên thật rồi. Tôi vừa nhìn thấy anh ta tháo tung cà vạt, còn ném hết tài liệu đi. Trời ơi, nếu Shelly không kéo rèm xuống thì tôi sẽ còn được xem tiếp nhiều chuyện lắm!”
“Anh ấy nổi điên thật à?”
Tô Duyệt Duyệt vội vã quay lại nhìn Vu Tiểu Giai, cô ta bèn bĩu môi nói: “Đương nhiên, tôi làm việc ở JSCT lâu thế rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Kevin nổi giận bao giờ, không phải cô vừa nói với Shelly là anh ấy đi dự họp triển khai dự án S sao? Tại sao lúc quay về lại thành ra như vậy nhỉ? Thế nhưng, bộ dạng nổi cáu của Kevin vẫn đầy khí chất, anh ấy trông như nam diễn viên chính trong phim ấy.”
Vu Tiểu Giai nói một hơi dài, vừa nói vừa khoa chân múa tay phụ họa khiến Tô Duyệt Duyệt không kìm nổi, liếc nhanh về phía cánh cửa phòng đang đóng kín kia. Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra lý do khiến cho Tống Dật Tuấn nổi giận đến vậy. Tuy nhiên, Kevin đối xử với cô rất tốt, từng câu từng chữ anh ta viết trong tờ nhận xét thời gian thử việc của cô tại công ty đều tốt vô cùng, thậm chí còn đề xuất sẽ tăng lương cho cô sau ba tháng thử việc nữa. Nếu xét những sai sót mà cô từng phạm phải trước đó thì việc không chấm dứt thời hạn thử việc đã là một đặc ân quá lớn rồi chứ nói gì tới chuyện tăng lương. Tô Duyệt Duyệt biết rõ rằng, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là vì Kevin đang thích cô.
Đây hoàn toàn không phải là sự tán tỉnh mà là mối quen thân giữa chàng hoàng tử và nàng Lọ lem, mà cô đâu có vẻ đẹp rực rõ như nàng Lọ Lem. Tống Dật Tuấn nói chuyện với Shelly rất lâu, đến tận hơn mười hai giờ trưa mà hai người vẫn chưa ai ra khỏi phòng. Tô Duyệt Duyệt bất giác liếc mắt về phía cánh cửa phòng, trong lòng chợt thấy lo lắng cho Tống Dật Tuấn. Lúc ăn trưa, Tô Duyệt Duyệt gặp Doanh Thiệu Kiệt. Như mọi khi, Doanh Thiệu Kiệt lấy thêm hai thìa cơm to vào khay cơm của mình, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt bèn ra hiệu cho cô cùng ngồi ăn. Tô Duyệt Duyệt thấy không thoải mái lắm, nghĩ đến hộp Durex trên xe của Doanh Thiệu Kiệt, trong lòng cảm thấy không vui nên bèn đi đến ngồi đối diện với một đồng nghiệp khác làm ở bộ phận Dịch vụ.
Doanh Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ vài phút. Vừa rồi, trong cuộc họp, anh đã giao nhiệm vụ, yêu cầu bộ phận Thu mua và bộ phận Quản lý hợp đồng tìm gấp tài liệu về các công ty chịu trách nhiệm các gói thầu nhỏ lẻ cũng như toàn bộ hợp đồng giao dịch giữa JSCT với các công ty đó trong vòng ba năm trở lại đây. Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng dụng ý của nó lại vô cùng sâu sắc. Những người bình thường khi nhìn vào việc này sẽ không thể rút ra được điều gì nhưng Doanh Thiệu Kiệt lại không giống như vậy, anh được đào tạo nên từ JSCT, anh hiểu rất rõ mọi ngóc ngách của công ty, giao việc cho anh cũng có nghĩa là công ty đã trao cho anh quyền lực. Hơn nữa, khi lần đầu tiên Tống Dật Tuấn đưa ra ý kiến phản đối việc này, đương nhiên không phải vì anh ta không muốn bàn giao mà vì không tiện bàn giao. Nguyên nhân đều là vì những tư liệu cần lưu giữ của bộ phận Quản lý hợp đồng. Doanh Thiệu Kiệt là người phụ trách dự án S, vì vậy, anh chỉ nên phụ trách mỗi dự án S chứ không nên quản những công việc khác. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt cũng có lý do để không làm theo yêu cầu đó, anh nói rằng để đảm bảo cho dự án S được tiến hành một cách thuận lợi, tất cả những việc anh đang làm chỉ nhằm phục vụ cho dự án đó, hơn nữa còn là quá trình chuẩn bị dài hơi cho những dự án lớn tiếp theo của công ty.
Những người khác cùng dự họp hôm đó cũng chỉ nghe vậy, biết vậy. Phần lớn bọn họ đều còn rất trẻ nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt giữa Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn, tất cả những lời đối đáp khiêm nhường, ôn hòa kia đều chỉ là sự châm ngòi của một cuộc chiến nảy lửa. Cuộc chiến này dường như đã được bắt đầu từ cô nhân viên Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Sau giờ ăn trưa, người đồng nghiệp ở bộ phận Dịch vụ vì có việc bận nên đã rời đi trước, Tô Duyệt Duyệt vừa bước vào thang máy để chuẩn bị lên tầng trên thì Doanh Thiệu Kiệt cũng bước vào theo. Vì đã qua giờ ăn trưa nên thang máy rất vắng người. Tô Duyệt Duyệt cố tình ấn nút chờ nhưng đợi mãi vẫn không có ai bước thêm vào bên trong thang máy.
“Không còn ai đâu.” Doanh Thiệu Kiệt vừa nói vừa nhấn nút đóng cửa lại. Tô Duyệt Duyệt vừa bĩu môi vừa quay mặt đi hướng khác, cố ý không đáp lời. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cô đã cất tiếng hỏi: “À ờ, không phải tôi giả vờ đâu, lúc nào tôi nói chuyện với phụ nữ cũng đều như vậy cả. À, tối nay, tôi mời cô đi ăn được không?”
Mời ăn cơm tối?
“Con gà sắt” mà cũng biết mời người khác ăn cơm tối? Chẳng phải lần nào anh ta cũng đều hận không thể mang hết tiền của cô dán lên người mình sao, thế mà hôm nay còn định mời cô ăn cơm tối nữa? Còn nhớ lần cuối cùng hai người ăn với nhau là ăn lẩu ở nhà. Tuy nhiên, những lời anh ta vừa nói không lẽ là để giải thích cho nguyên nhân tật nói lắp của mình? Không, rõ ràng anh ta đang dùng một bí mật khác để dần dần lấy lại uy tín cho mình, tâm địa anh ta càng lúc càng trở nên xấu xa, xấu xa đến mức mang cả “chuyện riêng tư” của mình ra làm thứ đồ trao đổi.
“Tôi, tôi có việc cần, cần nói, nói với cô.”
“Bây giờ anh cũng có thể nói luôn mà.”
“Nhưng đây là công ty, công ty, chỉ nói chuyện công việc.”
“Phân định rạch ròi gớm nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm. Thang máy tốc độ cao, chỉ trong vài giây đã di chuyển đến tầng của JSCT. Đúng lúc Tô Duyệt Duyệt định bước ra khỏi cửa thang máy thì Doanh Thiệu Kiệt vội vàng nói thật nhanh với cô rằng: “Đừng thân mật với anh ta quá như vậy.”
Nghe xong mấy lời đó, Tô Duyệt Duyệt vừa hay rời khỏi tầm mắt, Vu Tiểu Giai bèn đi đến nhìn Doanh Thiệu Kiệt đang còn ở trong thang máy, bất giác cười phá lên. Tràng cười bất ngờ này của Vu Tiểu Giai khiến Doanh Thiệu Kiệt càng thêm bối rối, đành phải giả vờ cười góp theo.
“Eric, tôi và Sue làm cùng một phòng, tôi tên Vu Tiểu Giai, tên tiếng anh là Jill.”
“Chào cô!”
Doanh Thiệu Kiệt quả thực chẳng còn tâm trí đâu để nghe những lời Tiểu Giai nói, đến khi rời khỏi buồng thang máy, Vu Tiểu Giai bèn đi theo anh, nói luôn: “Kevin đã cho tôi gia nhập vào tổ dự án S.”
“Là cô sao?”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đến lúc này anh mới nhận ra cô chính là người đã ở bên cạnh Tô Duyệt Duyệt trong buổi họp liên hoan cuối năm hôm đó. Tuy nhiên, sự sắp đặt này của Tống Dật Tuấn quả thực quá đột ngột, buổi sáng vừa có cuộc họp triển khai dự án, buổi chiều đã sắp xếp Vu Tiểu Giai sang luôn bộ phận bên này. Xem ra, Tống Dật Tuấn đã có sự chuẩn bị rất kĩ. Hồ sơ của Vu Tiểu Giai, Doanh Thiệu Kiệt đã từng xem qua, cơ bản không hề có điểm gì nổi trội, cũng chẳng có điểm gì hay ho, điểm thi các học phần cũng rất bình thường. Việc Vu Tiểu Giai dựa vào một tấm bằng đại học danh tiếng để xin gia nhập vào Tập đoàn JSCT, có thể nói đây không phải là một sự lựa chọn tối ưu nhất.
Chiêu bài này có lẽ là Tống Dật Tuấn cố tình mua “sự ngốc nghếch”, có điều Doanh Thiệu Kiệt cũng đã ngẫm ra. Vu Tiểu Giai tuy chỉ có bảng điểm ở mức trung bình nhưng lại là một người túc trí, nhanh nhạy, đặc biệt là gia cảnh của cô ta cũng hơn hẳn so với Tô Duyệt Duyệt. Từ đó có thể thấy rằng, ít nhiều cô ta cũng hiểu được những việc đang xảy ra giữa mình và Tô Duyệt Duyệt.
“Eric, tuy tôi không thông minh bằng Sue nhưng cũng đã làm việc tại JSCT được một thời gian khá dài rồi.”
“Ok, tôi, tôi còn một số việc, một số việc phải làm. Tôi sẽ bàn bạc với Kevin về vấn đề này sau.” Tật nói lắp của Doanh Thiệu Kiệt đã bị Vu Tiểu Giai phát hiện ra chỉ sau một câu nói duy nhất đó. Tuy nhiên, Vu Tiểu Giai hoàn toàn không vì tật đó của Doanh Thiệu Kiệt mà nổi giận, ngược lại, cô cảm thấy người đàn ông này cũng có khá nhiều điểm thú vị. Cô cười cười rồi đi xuống tầng dưới chuẩn bị nói chuyện với Tô Duyệt Duyệt nhưng không ngờ vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.
“Ồ, không lẽ là…”
Mùi thơm dễ chịu đó toát ra từ một đóa hoa bách hợp lớn đang được đặt trên bàn làm việc của Tô Duyệt Duyệt. Những tờ giấy gói màu xanh đen bọc lấy bó hoa trắng thanh khiết, trang nhã, trên sợi dây buộc ngoài bó hoa còn gắn một chú Cừu lười biếng rất dễ thương, khiến cho bó hoa đã đẹp lại càng thêm phần đang yêu.
“Cái gì mà không lẽ là chứ?” Tiểu Ngô lúc này đang đứng ở một góc không xa, phản bác lại Vu Tiểu Giai, Tô Duyệt Duyệt đang đứng nghe điện thoại, nội dung của cuộc điện thoại đó thế nào cô chẳng nói thì ai cũng đoán được.
“Anh đang trên đường ra sân bay đây, em thích bó hoa đó chứ?”
“Rất đẹp, cảm ơn anh!”
Vu Tiểu Giai rón rén tiến lại muốn tìm hiểu thêm một số thông tin, không ngờ bị Tô Duyệt Duyệt - với con mắt đầy cảnh giác của mình - nhìn thấy bóng lưng đang còng hẳn xuống đó liền vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài hành lang. Cuộc điện thoại tiếp tục trở lại sau một lúc bị gián đoạn: “Hãy làm bạn gái anh nhé, được không?”
“Anh, anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần. Em, em…” Lần đầu tiên có người đàn ông theo đuổi mà người ấy còn rất xuất sắc, tài giỏi nữa chứ, Tô Duyệt Duyệt bình thường cứng rắn, tự tin, đầy khẩu khí là thế, giờ đứng trước một người đàn ông mà cô cho rằng mình không thể với tới, đột nhiên không thể thốt lên được từ “không”.
“Đúng vậy, anh có thể tìm thấy rất nhiề
Những trường hợp như thế này cũng không hẳn là quá xa lạ đối với bất kỳ một công ty nào. Doanh Thiệu Kiệt biết rất rõ điều đó, thậm chí anh còn đã từng nếm trải cảm giác là một quân cờ bị điều khiển khi không đứng ở vị trí của một CEO. Nếu chiến thắng, bạn sẽ trở thành công thần vĩ đại nhưng nếu thua cuộc, bạn sẽ chẳng có gì, thậm chí đến cơ hội được tiếp tục làm việc tại Tập đoàn JSCT cũng mất. Nghĩ đến điều này, bất giác Doanh Thiệu Kiệt lại nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Duyệt vừa khuất khỏi phòng họp, lòng thầm mong cô có thể đứng ngoài tất cả mọi sự rắc rối này, bởi nếu bị cho thôi việc ở tập đoàn này, liệu cô có thể tìm được một nơi nào tốt hơn ở đây không?
Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu, hàng lông mày nhíu lại, lật giở tập tài liệu, tiếp tục nói: “Trước mặt mọi người là bảng kế hoạch cũng như những thông tin cụ thể về dự án S, vì thời gian hoàn thành dự án khá dài nên mọi người sẽ bắt tay vào thực hiện nó sau khi đã hoàn thành những phần việc hiện tại còn đang dang dở. Nhà thầu chính của dự án S chính là Tập đoàn JSCT, mà dự án này cũng không cần thiết phải chia ra làm các gói thầu nhỏ lẻ. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải làm việc thật kĩ với các bên phối hợp và những nhà thầu nhỏ khác.”
Sau khi buổi họp công khai về dự án S diễn ra được nửa giờ, Tống Dật Tuấn mang theo một tập tài liệu đi xuống tầng dưới, nét mặt hiện rõ sự đăm chiêu, còn liên tục đưa tay chỉnh chiếc cà vạt, có cảm giác món đồ phụ kiện đơn giản thường ngày này giờ đã biến thành một thứ rất vướng víu, khó chịu.
Vu Tiểu Giai vốn đã mang tập tài liệu đó đi trình ký, nhưng lại chưa thông báo với Tống Dật Tuấn về việc này, thế nên vị giám đốc trẻ tuổi đẹp trai đó bèn hạ giọng gọi Shelly vào phòng làm việc của mình. Qua một lớp kính ngăn, Vu Tiểu Giai nhìn thấy Tống Dật Tuấn đưa tay tháo cà vạt quẳng đi, đồng thời quẳng tập tài liệu xuống bàn, Shelly bèn vội vàng kéo tấm mành sáo trong phòng lại.
Vào công ty làm việc đã nhiều năm nhưng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng này lần này, Vu Tiểu Giai bèn ba chân bốn cẳng chạy đến bên Tô Duyệt Duyệt, hỏi: “Này, đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy cảnh gì?”
Tô Duyệt Duyệt vừa sắp xếp lại tài liệu vừa hỏi: “Cảnh gì thế?”
“Kevin nổi điên thật rồi. Tôi vừa nhìn thấy anh ta tháo tung cà vạt, còn ném hết tài liệu đi. Trời ơi, nếu Shelly không kéo rèm xuống thì tôi sẽ còn được xem tiếp nhiều chuyện lắm!”
“Anh ấy nổi điên thật à?”
Tô Duyệt Duyệt vội vã quay lại nhìn Vu Tiểu Giai, cô ta bèn bĩu môi nói: “Đương nhiên, tôi làm việc ở JSCT lâu thế rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Kevin nổi giận bao giờ, không phải cô vừa nói với Shelly là anh ấy đi dự họp triển khai dự án S sao? Tại sao lúc quay về lại thành ra như vậy nhỉ? Thế nhưng, bộ dạng nổi cáu của Kevin vẫn đầy khí chất, anh ấy trông như nam diễn viên chính trong phim ấy.”
Vu Tiểu Giai nói một hơi dài, vừa nói vừa khoa chân múa tay phụ họa khiến Tô Duyệt Duyệt không kìm nổi, liếc nhanh về phía cánh cửa phòng đang đóng kín kia. Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra lý do khiến cho Tống Dật Tuấn nổi giận đến vậy. Tuy nhiên, Kevin đối xử với cô rất tốt, từng câu từng chữ anh ta viết trong tờ nhận xét thời gian thử việc của cô tại công ty đều tốt vô cùng, thậm chí còn đề xuất sẽ tăng lương cho cô sau ba tháng thử việc nữa. Nếu xét những sai sót mà cô từng phạm phải trước đó thì việc không chấm dứt thời hạn thử việc đã là một đặc ân quá lớn rồi chứ nói gì tới chuyện tăng lương. Tô Duyệt Duyệt biết rõ rằng, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là vì Kevin đang thích cô.
Đây hoàn toàn không phải là sự tán tỉnh mà là mối quen thân giữa chàng hoàng tử và nàng Lọ lem, mà cô đâu có vẻ đẹp rực rõ như nàng Lọ Lem. Tống Dật Tuấn nói chuyện với Shelly rất lâu, đến tận hơn mười hai giờ trưa mà hai người vẫn chưa ai ra khỏi phòng. Tô Duyệt Duyệt bất giác liếc mắt về phía cánh cửa phòng, trong lòng chợt thấy lo lắng cho Tống Dật Tuấn. Lúc ăn trưa, Tô Duyệt Duyệt gặp Doanh Thiệu Kiệt. Như mọi khi, Doanh Thiệu Kiệt lấy thêm hai thìa cơm to vào khay cơm của mình, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt bèn ra hiệu cho cô cùng ngồi ăn. Tô Duyệt Duyệt thấy không thoải mái lắm, nghĩ đến hộp Durex trên xe của Doanh Thiệu Kiệt, trong lòng cảm thấy không vui nên bèn đi đến ngồi đối diện với một đồng nghiệp khác làm ở bộ phận Dịch vụ.
Doanh Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ vài phút. Vừa rồi, trong cuộc họp, anh đã giao nhiệm vụ, yêu cầu bộ phận Thu mua và bộ phận Quản lý hợp đồng tìm gấp tài liệu về các công ty chịu trách nhiệm các gói thầu nhỏ lẻ cũng như toàn bộ hợp đồng giao dịch giữa JSCT với các công ty đó trong vòng ba năm trở lại đây. Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng dụng ý của nó lại vô cùng sâu sắc. Những người bình thường khi nhìn vào việc này sẽ không thể rút ra được điều gì nhưng Doanh Thiệu Kiệt lại không giống như vậy, anh được đào tạo nên từ JSCT, anh hiểu rất rõ mọi ngóc ngách của công ty, giao việc cho anh cũng có nghĩa là công ty đã trao cho anh quyền lực. Hơn nữa, khi lần đầu tiên Tống Dật Tuấn đưa ra ý kiến phản đối việc này, đương nhiên không phải vì anh ta không muốn bàn giao mà vì không tiện bàn giao. Nguyên nhân đều là vì những tư liệu cần lưu giữ của bộ phận Quản lý hợp đồng. Doanh Thiệu Kiệt là người phụ trách dự án S, vì vậy, anh chỉ nên phụ trách mỗi dự án S chứ không nên quản những công việc khác. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt cũng có lý do để không làm theo yêu cầu đó, anh nói rằng để đảm bảo cho dự án S được tiến hành một cách thuận lợi, tất cả những việc anh đang làm chỉ nhằm phục vụ cho dự án đó, hơn nữa còn là quá trình chuẩn bị dài hơi cho những dự án lớn tiếp theo của công ty.
Những người khác cùng dự họp hôm đó cũng chỉ nghe vậy, biết vậy. Phần lớn bọn họ đều còn rất trẻ nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt giữa Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn, tất cả những lời đối đáp khiêm nhường, ôn hòa kia đều chỉ là sự châm ngòi của một cuộc chiến nảy lửa. Cuộc chiến này dường như đã được bắt đầu từ cô nhân viên Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Sau giờ ăn trưa, người đồng nghiệp ở bộ phận Dịch vụ vì có việc bận nên đã rời đi trước, Tô Duyệt Duyệt vừa bước vào thang máy để chuẩn bị lên tầng trên thì Doanh Thiệu Kiệt cũng bước vào theo. Vì đã qua giờ ăn trưa nên thang máy rất vắng người. Tô Duyệt Duyệt cố tình ấn nút chờ nhưng đợi mãi vẫn không có ai bước thêm vào bên trong thang máy.
“Không còn ai đâu.” Doanh Thiệu Kiệt vừa nói vừa nhấn nút đóng cửa lại. Tô Duyệt Duyệt vừa bĩu môi vừa quay mặt đi hướng khác, cố ý không đáp lời. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cô đã cất tiếng hỏi: “À ờ, không phải tôi giả vờ đâu, lúc nào tôi nói chuyện với phụ nữ cũng đều như vậy cả. À, tối nay, tôi mời cô đi ăn được không?”
Mời ăn cơm tối?
“Con gà sắt” mà cũng biết mời người khác ăn cơm tối? Chẳng phải lần nào anh ta cũng đều hận không thể mang hết tiền của cô dán lên người mình sao, thế mà hôm nay còn định mời cô ăn cơm tối nữa? Còn nhớ lần cuối cùng hai người ăn với nhau là ăn lẩu ở nhà. Tuy nhiên, những lời anh ta vừa nói không lẽ là để giải thích cho nguyên nhân tật nói lắp của mình? Không, rõ ràng anh ta đang dùng một bí mật khác để dần dần lấy lại uy tín cho mình, tâm địa anh ta càng lúc càng trở nên xấu xa, xấu xa đến mức mang cả “chuyện riêng tư” của mình ra làm thứ đồ trao đổi.
“Tôi, tôi có việc cần, cần nói, nói với cô.”
“Bây giờ anh cũng có thể nói luôn mà.”
“Nhưng đây là công ty, công ty, chỉ nói chuyện công việc.”
“Phân định rạch ròi gớm nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm. Thang máy tốc độ cao, chỉ trong vài giây đã di chuyển đến tầng của JSCT. Đúng lúc Tô Duyệt Duyệt định bước ra khỏi cửa thang máy thì Doanh Thiệu Kiệt vội vàng nói thật nhanh với cô rằng: “Đừng thân mật với anh ta quá như vậy.”
Nghe xong mấy lời đó, Tô Duyệt Duyệt vừa hay rời khỏi tầm mắt, Vu Tiểu Giai bèn đi đến nhìn Doanh Thiệu Kiệt đang còn ở trong thang máy, bất giác cười phá lên. Tràng cười bất ngờ này của Vu Tiểu Giai khiến Doanh Thiệu Kiệt càng thêm bối rối, đành phải giả vờ cười góp theo.
“Eric, tôi và Sue làm cùng một phòng, tôi tên Vu Tiểu Giai, tên tiếng anh là Jill.”
“Chào cô!”
Doanh Thiệu Kiệt quả thực chẳng còn tâm trí đâu để nghe những lời Tiểu Giai nói, đến khi rời khỏi buồng thang máy, Vu Tiểu Giai bèn đi theo anh, nói luôn: “Kevin đã cho tôi gia nhập vào tổ dự án S.”
“Là cô sao?”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đến lúc này anh mới nhận ra cô chính là người đã ở bên cạnh Tô Duyệt Duyệt trong buổi họp liên hoan cuối năm hôm đó. Tuy nhiên, sự sắp đặt này của Tống Dật Tuấn quả thực quá đột ngột, buổi sáng vừa có cuộc họp triển khai dự án, buổi chiều đã sắp xếp Vu Tiểu Giai sang luôn bộ phận bên này. Xem ra, Tống Dật Tuấn đã có sự chuẩn bị rất kĩ. Hồ sơ của Vu Tiểu Giai, Doanh Thiệu Kiệt đã từng xem qua, cơ bản không hề có điểm gì nổi trội, cũng chẳng có điểm gì hay ho, điểm thi các học phần cũng rất bình thường. Việc Vu Tiểu Giai dựa vào một tấm bằng đại học danh tiếng để xin gia nhập vào Tập đoàn JSCT, có thể nói đây không phải là một sự lựa chọn tối ưu nhất.
Chiêu bài này có lẽ là Tống Dật Tuấn cố tình mua “sự ngốc nghếch”, có điều Doanh Thiệu Kiệt cũng đã ngẫm ra. Vu Tiểu Giai tuy chỉ có bảng điểm ở mức trung bình nhưng lại là một người túc trí, nhanh nhạy, đặc biệt là gia cảnh của cô ta cũng hơn hẳn so với Tô Duyệt Duyệt. Từ đó có thể thấy rằng, ít nhiều cô ta cũng hiểu được những việc đang xảy ra giữa mình và Tô Duyệt Duyệt.
“Eric, tuy tôi không thông minh bằng Sue nhưng cũng đã làm việc tại JSCT được một thời gian khá dài rồi.”
“Ok, tôi, tôi còn một số việc, một số việc phải làm. Tôi sẽ bàn bạc với Kevin về vấn đề này sau.” Tật nói lắp của Doanh Thiệu Kiệt đã bị Vu Tiểu Giai phát hiện ra chỉ sau một câu nói duy nhất đó. Tuy nhiên, Vu Tiểu Giai hoàn toàn không vì tật đó của Doanh Thiệu Kiệt mà nổi giận, ngược lại, cô cảm thấy người đàn ông này cũng có khá nhiều điểm thú vị. Cô cười cười rồi đi xuống tầng dưới chuẩn bị nói chuyện với Tô Duyệt Duyệt nhưng không ngờ vừa bước vào văn phòng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.
“Ồ, không lẽ là…”
Mùi thơm dễ chịu đó toát ra từ một đóa hoa bách hợp lớn đang được đặt trên bàn làm việc của Tô Duyệt Duyệt. Những tờ giấy gói màu xanh đen bọc lấy bó hoa trắng thanh khiết, trang nhã, trên sợi dây buộc ngoài bó hoa còn gắn một chú Cừu lười biếng rất dễ thương, khiến cho bó hoa đã đẹp lại càng thêm phần đang yêu.
“Cái gì mà không lẽ là chứ?” Tiểu Ngô lúc này đang đứng ở một góc không xa, phản bác lại Vu Tiểu Giai, Tô Duyệt Duyệt đang đứng nghe điện thoại, nội dung của cuộc điện thoại đó thế nào cô chẳng nói thì ai cũng đoán được.
“Anh đang trên đường ra sân bay đây, em thích bó hoa đó chứ?”
“Rất đẹp, cảm ơn anh!”
Vu Tiểu Giai rón rén tiến lại muốn tìm hiểu thêm một số thông tin, không ngờ bị Tô Duyệt Duyệt - với con mắt đầy cảnh giác của mình - nhìn thấy bóng lưng đang còng hẳn xuống đó liền vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài hành lang. Cuộc điện thoại tiếp tục trở lại sau một lúc bị gián đoạn: “Hãy làm bạn gái anh nhé, được không?”
“Anh, anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần. Em, em…” Lần đầu tiên có người đàn ông theo đuổi mà người ấy còn rất xuất sắc, tài giỏi nữa chứ, Tô Duyệt Duyệt bình thường cứng rắn, tự tin, đầy khẩu khí là thế, giờ đứng trước một người đàn ông mà cô cho rằng mình không thể với tới, đột nhiên không thể thốt lên được từ “không”.
“Đúng vậy, anh có thể tìm thấy rất nhiề
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
89/5168