Tiểu thuyết Âm Mưu Nơi Công Sở-full
Lượt xem : |
g chọn một chai rót vào cốc, nói: “Petrus nhé?”
Petrus là rượu vang đỏ rất quý, sản xuất tại Bordeaux nước Pháp, giá của nó rất đắt nên được các đại gia ưa chuộng và săn lùng, còn nhớ ngày trước, Vu Phong rất thích nghiên cứu rượu vang đỏ, anh ta nói đợi sau này có tiền, nhất định sẽ mua hẳn một giá rượu vang đỏ, đặc biệt là Petrus, lúc đó chị gái Doanh Thiệu Kiệt bảo, vậy thì nhiều tiền lắm, lãng phí, không đáng uống vào bụng.
Doanh Thiệu Kiệt làm việc nhiều năm, loại rượu này anh không còn lạ gì, cười cười cầm lấy cốc, nói: “Những gì anh theo đuổi đều đã làm được rồi.”
“Có thể nói là như vậy nhưng vẫn thiếu một điều quan trọng nhất.” Vu Phong tự rót một cốc, đứng tựa vào bàn, trong mắt hiện rõ một cảm giác giống như đứng trên núi cao mà lại thiếu tập trung. Doanh Thiệu Kiệt hiểu Vu Phong muốn nói gì, uống một ngụm, hỏi: “Người phụ nữ đó đi rồi à?”
“Ở đây đã thay đổi rất nhiều phụ nữ rồi, có thể so sánh với rượu trên giá.” Vu Phong đứng trước giá rượu, nói tới rượu của mình, cũng nói tới nỗi lòng cô đơn của mình.
Phụ nữ?
Đó có thể là vũ khí chí mạng lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông, bởi vì họ đã hút cạn tình cảm và những phần yếu đuối nhất của đấng mày râu. Doanh Thiệu Kiệt cũng đã từng trải qua, chỉ là không giống như Vu Phong, người phụ nữ đó đã chủ động rời xa anh.
Hai người đã uống hết một chai Petrus, Vu Phong bảo Doanh Thiệu Kiệt cứ đánh anh ta cho hả giận, Doanh Thiệu Kiệt nhìn anh ta, đó không phải là lời nói trong lúc say, đó là những lời nói thật lòng. Đây là sự tự trách mình đã không có trách nhiệm với gia đình này, ngày đó, nếu anh ta không rời khỏi gia đình thì có lẽ sự việc đã không phức tạp như bây giờ.
Vu Phong nắm tay Doanh Thiệu Kiệt đập mạnh vào ngực mình, ánh mắt uất hận kia là sự quy tội cho những lỗi lầm của bản thân, anh ta muốn nhận được sự trừng phạt của đối phương. Doanh Thiệu Kiệt nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay vốn bị buộc phải đập vào ngực đối phương nhưng nỗi hận trong lòng bỗng nhiên bùng phát, đã nắm chặt lại thành quả đấm, giáng mạnh vào anh ta một cái uất hận, giọng nói cất lên chứa đầy sự tức tối: “Vu Phong, anh là người phụ bạc! Anh đối xử với chị tôi như thế à? Quả đấm này tôi đấm thay cho chị!”
Vu Phong bị đấm đau, ngã chúi xuống sofa, Doanh Thiệu Kiệt đè lên người anh ta, lại đấm thêm một cú nữa, cúc áo sơ mi màu xanh rơi xuống đất. Doanh Thiệu Kiệt thở hổn hển, nói: “Đây là đánh thay cho Thao Thao!”
“Được!...” Vu Phong đưa tay lên quệt miệng, nhổm nửa người dậy, vung nắm đấm về phía Doanh Thiệu Kiệt, quát lớn: “Đây là đánh thay chị của cậu!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn cú đấm của Vu Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, sự tích tụ bao năm dường như tan biến hết. Anh đã cười, sau khi bị Vu Phong đấm một quả, kết cục lại cười.
Đêm đó, họ đã đánh nhau rất lâu, sau đó nằm vật trên sàn nhà ấm áp. ngắm nhìn chùm đèn pha lê rực rỡ treo trên trần nhà, ánh đèn lung linh, rạng ngời giống như vẻ đẹp của người phụ nữ mà họ đều biết đó, một vẻ đẹp khiến người ta không thể quên.
Nước mắt, nước mắt cuối cùng cũng đã tuôn rơi.
Chương 28: Câu chuyện bi thảm của anh chàng nói cà lăm
Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt tới quán cà phê Nếu Yêu, đợi một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng Mèo con đâu. Xưa nay, cô chưa từng ngồi một mình trong quán cà phê bao giờ, giờ ngồi gần cửa sổ cảm thấy không thoải mái, đặc biệt người phục vụ còn nhiệt tình hỏi cô gọi đồ gì tới hai lần, cô chỉ nói là đang chờ người quen.
Cô gọi điện cho Mèo con mấy lần mà cô ấy không nghe máy, trong lòng thầm trách Mèo con từ lúc nào đã giống mèo lười rồi? Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng Mèo con gọi: “Duyệt Duyệt!”
“Mèo con xinh...” Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết câu thì thấy bên cạnh Mèo con còn có một người đàn ông nữa, dáng người không cao, khoảng hơn một mét bảy, mắt to, mặc một chiếc áo len kẻ ngang, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt thì mỉm cười lịch sự. Mèo con vẫn như bình thường, ăn mặc thời trang, nụ cười tươi tắn, thấy Tô Duyệt Duyệt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, liền giới thiệu: “Đây là Phương Vĩ, bạn của mình.”
Mèo con lại giới thiệu Tô Duyệt Duyệt với Phương Vĩ, Tô Duyệt Duyệt khó chịu nhìn Phương Vĩ ngồi đối diện, còn Mèo con ngồi bên cạnh mình. Ngay sau đó, người phục vụ mang thực đơn tới, Mèo con hỏi ý kiến mọi người dùng gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt mặt xì xị, đã lâu rồi không gặp Mèo con, khó khăn lắm mới có được một lần còn dẫn theo cả bạn tới, bực hết chỗ nói.
Nhưng Mèo con không cảm thấy thế, cô rất tự nhiên hỏi Tô Duyệt Duyệt về chuyến đi Bắc Kinh, Phương Vĩ ngồi im lặng từ nãy đến giờ cũng bắt đầu nói về Bắc Kinh.
Phương Vĩ học ở Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ chuyện ngành vật liệu, hiện nay đang làm việc ờ công ty của bố, là người vừa có trí thức lại có văn hóa. Sau một hồi trò chuyện, anh cũng không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, nói tới một số chuyện của mình, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thấy đây giống như một cuộc mai mối, đặc biệt là ánh mắt của Phương Vĩ, thỉnh thoảng lại dò xét mình. Tô Duyệt Duyệt huých khuỷu tay vào người Mèo con, nói: “Mình đi vệ sinh, có đi không?”
Mèo con lập tức hiểu ý, bảo Phương Vĩ ngồi chờ một lát rồi cùng Tô Duyệt Duyệt đi ra nhà vệ sinh. Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt đã hỏi Mèo con: “Này, mình biết tỏng rồi nhé, nhưng chưa được phép của mình mà đã tự động sắp xếp buổi gặp mặt này là sao hả?”
Mèo con cười khì khì một tiếng, trả lời: “Chẳng phải sợ cậu thành gái ế sao? Hôm trước mình đọc sách thấy nói rằng thời buổi bây giờ phụ nữ làm văn phòng rất dễ ế chồng, mình thấy cậu rất bận, rất giống tình trạng như trong sách nói. Thấy người ta chưa có bạn gái nên dắt tới cho cậu xem mặt. Cậu nói là làm mối thì là làm mối, nếu không thành thì cũng coi như quen thêm một người bạn.”
“Lại còn không à, mình chưa có bạn trai, người ta chưa có bạn gái, cậu sắp xếp cho hai người lạ gặp nhau ở một quán cà phê, bất luận là ý thức chủ quan hay sự thực khách quan đều chứng minh đây là một cuộc mai mối có chủ ý.”
Tô Duyệt Duyệt khoanh tay, phân tích một thôi một hồi, Mèo con thấy cô nghiêm túc, đẩy đẩy cánh tay cô, nói: “Được rồi, nhìn bộ dạng trang nghiêm của cậu kìa, đã nói là thêm một người bạn, làm gì mà căng thẳng thế? À, không phải là cậu thích tay tài xế của cậu đấy chứ?”
“Gì mà tài xế của mình? Mình đâu có tài xế nào?”
“Nhìn kìa, mới nói thế mặt đã đỏ lên rồi, biểu hiện này giống như đang yêu thầm ai đó.” Mèo con trêu Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lập tức đi vào một ô vệ sinh né tránh, Mèo con không buông tha, tiếp tục nói vọng vào qua cánh cửa ngăn cách: “Duyệt Duyệt của tôi ơi, cậu đi làm bận rộn như vậy, cơ hội gặp đàn ông không nhiều, tay tài xế của cậu đẹp trai như thế, nếu anh ta chưa kết hôn, chưa có bạn gái hoặc cùng lắm là đang tăm tia ai đó thì hãy nắm ngay lấy cơ hội này đi. Hồi học đại học, mình đã dạy cậu sai, để cậu đánh mất cơ hội, lần này không được sai lầm nữa đâu nhé!”
“Mình đi vệ sinh đây, không nói nữa.”
“Cậu cứ đi việc của cậu, mình nói là việc của mình. Cậu đừng ngoan cố nữa, những điều mình nói chẳng phải là lời vàng ý ngọc sao?” Mèo con cứ cằn nhằn mãi, Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi chui ra khỏi ô vệ sinh, rửa vội tay, chuồn ra ngoài. Đương nhiên, Mèo con cũng hiểu, có lẽ trong lòng Tô Duyệt Duyệt cũng đã thích anh chàng tài xế kia, hoặc cũng là có cảm tình, lập tức xin lỗi anh bạn kia, lấy lý do hai người phải đi mua sắm một ít đồ để ra về.
Lúc ra khỏi quán cà phê, Mèo con khoác tay Tô Duyệt Duyệt hỏi: “Đi đâu đây?”
“Tùy cậu.”
“Vậy mình đi lấy xe nhé, vừa rồi ở đây chật kín xe, đến cả chiếc xe Smart nhỏ này cũng không nhét vừa. Ở thành phố lớn ấy à, người đông xe nhiều, cái gì cũng lắm.” Mèo con dắt Tô Duyệt Duyệt đi về phía ngõ đối diện, sau mấy lần rẽ thì tới con phố phía sau, Tô Duyệt Duyệt bỗng thấy nơi này quen quen. Mèo con nói: “Gần đồn công an là an toàn nhất.”
“Đồn công an?” Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng chả trách thấy quen quen, đây chính là đồn công an mà lần trước Doanh Thiệu Kiệt đã hằm hằm xông vào. Nhìn tấm biển đập vào mắt, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
“Duyệt Duyệt, anh chàng tài xế của cậu bế một bé trai trên tay, ồ, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên trông có vẻ giàu có, hãy cảnh giác đấy!”
Tô Duyệt Duyệt đang nhìn tấm biển của đồn công an, thấy Mèo con như phát hiện ra một bí mật động trời, kéo chặt tay mình nói, bèn nhìn theo ánh mắt của Mèo con. Mèo con nói không sai, Doanh Thiệu Kiệt đang bế một bé trai gầy gò trên tay, người đàn ông bên cạnh hình như là Vu Phong, chồng của chị gái anh - người từng có xung đột với anh ở đồn công an, còn anh công an kia hình như là Hứa Dương, người đã ngăn cản hai người khỏi xô xát hôm đó. Lần trước gặp nhau, còn thấy họ như nước với lửa, sao giờ lại giống như người một nhà vậy? Do họ đều ở trong sân rộng của đồn công an nên Tô Duyệt Duyệt không nhìn rõ, Mèo con kéo cô đi về phía cổng chính, miệng cằn nhằn: “Tới đây, xem có chuyện gì xảy ra?”
“Không được đâu.”
Tô Duyệt Duyệt vừa nói với Mèo con thì Vu Phong đã nhìn thấy họ, chuyển ánh mắt sang Doanh Thiệu Kiệt, nhỏ giọng nói: “Bạn gái của cậu kìa.” Doanh Thiệu Kiệt đang bế Thao Thao nhìn về phía đó, Mèo con đã kéo Tô Duyệt Duyệt lại chào, lúng túng nhìn Vu Phong giải thích khẽ: “Đồng nghiệp thôi.”
“Ồ, thật trùng hợp, em và Duyệt Duyệt đang ra lấy xe vừa hay nhìn thấy các anh ở đây. Đây là con trai anh à? Thật đáng yêu!”
Mèo con vừa nói, Tô Duyệt Duyệt tròn mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Là Thao Thao?”
“Ừ. Thao Thao, chào hai cô đi!” Doanh Thiệu Kiệt khẽ nhắc Thao Thao, song Thao Thao chỉ giương đôi mắt đen láy tròn xoe như hai hạt nhãn nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt, cặp lông mày bé xíu hơi nhíu lại, còn đôi môi thì mím chặt.
Tô Duyệt Duyệt thấy vậy liền gật đầu chào Hứa Dương và Vu Phong, rồi tiến lên hai bước, mỉm cười nói: “Chào Thao Thao!”
Thao Thao lại nhíu mày không nói gì. Doanh Thiệu Kiệt hơi ngại liền nhắc nhở Thao Thao “chào cô đi”, Tô Duyệt Duyệt đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thao Thao để cậu bé bớt sợ.
Bộp...!
Toẹt...!
Bàn tay nhỏ bé đập bốp một cái lên tay Tô Duyệt Duyệt, cô không hề đề phòng nên không kịp rút tay về, trên mặt còn lãnh nguyên một bãi nước bọt của Thao Thao, mọi người cuống quýt lục tìm khăn giấy.
“Sao con lại làm thế với cô? Hư quá!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa phản ứng gì, Vu Phong đã mắng Thao Thao, Mèo con hốt hoảng đưa giấy ăn cho Tô Duyệt Duyệt, chẳng ai có thể hiểu nổi, đứa trẻ trông rất ngoan ngoãn này vì sao đột nhiên lại nhổ nước bọt vào Tô Duyệt Duyệt, thậm chí còn cố ý đánh cô.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi khó chịu, sự khó chịu này không chỉ vì cô bị nhổ nước bọt vào mặt mà còn vì bị một đứa trẻ ghét bỏ ngay trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi xin lỗi người ta đi.”
Vu Phong bế Thao Thao lại, giục Doanh Thiệu Kiệt xin lỗi Tô Duyệt Duyệt, anh giờ mới kéo Tô Duyệt Duyệt sang một góc, hạ thấp giọng nói: “Thao Thao vừa về nhà, không thích tiếp xúc với người lạ, cô đừng trách nó nhé.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn đang lau mặt, nghe anh xin lỗi cũng thấy bớt khó chịu phần nào, bất giác nhìn về phía Thao Thao, cậu bé đang hét lên với Mèo con cách đó không xa. May mà Mèo con đứng cách cậu bé một đoạn, còn Vu Phong đang nghiêm giọng mắng Thao Thao không lễ phép. Tô Duyệt Duyệt chau mày nói: “Cậu bé dường như không thích phụ nữ.”
Doanh Thiệu Kiệt thở khẽ một tiếng, tự trách mình: “Đều là lỗi của tôi.”
“Lỗi của anh?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Doanh Thiệu Kiệt chưa vội trả lời, nhìn về phía Vu Phong, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Tối tôi sẽ kể cho cô nghe.”
“Được thôi, có điều, tôi thích phong thái nói chuyện của anh lúc này.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt, đôi mắt một mí ánh lên một nét cười thơ ngây. Sự ngại ngùng và không vui vừa rồi gần như đã bị gió thổi bay đi hết. Doanh Thiệu Kiệt cười mắc cỡ, hai người cứ như cô cậu học sinh thầm yêu trộm nhớ nhau nhưng lại không dám thổ lộ vì sợ phá hỏng mối quan hệ đang rất tốt đẹp, họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến. Mãi đến khi Mèo con chạy đến bên cạnh, cố ý chọc ngoáy nói: “Ồ, đây là sân đồn công an nhé, hai người đừng nhìn nhau tình cảm vậy chứ?”
“Mèo con!” Tô Duyệt Duyệt nắm cánh tay Mèo con, nói nhỏ với Doanh Thiệu Kiệt giờ cô phải đi dạo phố, rồi kéo tuột Mèo con đi nhanh, tránh để cô ấy ba hoa trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Thiệu Kiệt, cô ấy đúng là bạn gái cậu à?” Hứa Dương không biết đứng bên cạnh Doanh Thiệu Kiệt từ lúc nà
Petrus là rượu vang đỏ rất quý, sản xuất tại Bordeaux nước Pháp, giá của nó rất đắt nên được các đại gia ưa chuộng và săn lùng, còn nhớ ngày trước, Vu Phong rất thích nghiên cứu rượu vang đỏ, anh ta nói đợi sau này có tiền, nhất định sẽ mua hẳn một giá rượu vang đỏ, đặc biệt là Petrus, lúc đó chị gái Doanh Thiệu Kiệt bảo, vậy thì nhiều tiền lắm, lãng phí, không đáng uống vào bụng.
Doanh Thiệu Kiệt làm việc nhiều năm, loại rượu này anh không còn lạ gì, cười cười cầm lấy cốc, nói: “Những gì anh theo đuổi đều đã làm được rồi.”
“Có thể nói là như vậy nhưng vẫn thiếu một điều quan trọng nhất.” Vu Phong tự rót một cốc, đứng tựa vào bàn, trong mắt hiện rõ một cảm giác giống như đứng trên núi cao mà lại thiếu tập trung. Doanh Thiệu Kiệt hiểu Vu Phong muốn nói gì, uống một ngụm, hỏi: “Người phụ nữ đó đi rồi à?”
“Ở đây đã thay đổi rất nhiều phụ nữ rồi, có thể so sánh với rượu trên giá.” Vu Phong đứng trước giá rượu, nói tới rượu của mình, cũng nói tới nỗi lòng cô đơn của mình.
Phụ nữ?
Đó có thể là vũ khí chí mạng lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông, bởi vì họ đã hút cạn tình cảm và những phần yếu đuối nhất của đấng mày râu. Doanh Thiệu Kiệt cũng đã từng trải qua, chỉ là không giống như Vu Phong, người phụ nữ đó đã chủ động rời xa anh.
Hai người đã uống hết một chai Petrus, Vu Phong bảo Doanh Thiệu Kiệt cứ đánh anh ta cho hả giận, Doanh Thiệu Kiệt nhìn anh ta, đó không phải là lời nói trong lúc say, đó là những lời nói thật lòng. Đây là sự tự trách mình đã không có trách nhiệm với gia đình này, ngày đó, nếu anh ta không rời khỏi gia đình thì có lẽ sự việc đã không phức tạp như bây giờ.
Vu Phong nắm tay Doanh Thiệu Kiệt đập mạnh vào ngực mình, ánh mắt uất hận kia là sự quy tội cho những lỗi lầm của bản thân, anh ta muốn nhận được sự trừng phạt của đối phương. Doanh Thiệu Kiệt nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay vốn bị buộc phải đập vào ngực đối phương nhưng nỗi hận trong lòng bỗng nhiên bùng phát, đã nắm chặt lại thành quả đấm, giáng mạnh vào anh ta một cái uất hận, giọng nói cất lên chứa đầy sự tức tối: “Vu Phong, anh là người phụ bạc! Anh đối xử với chị tôi như thế à? Quả đấm này tôi đấm thay cho chị!”
Vu Phong bị đấm đau, ngã chúi xuống sofa, Doanh Thiệu Kiệt đè lên người anh ta, lại đấm thêm một cú nữa, cúc áo sơ mi màu xanh rơi xuống đất. Doanh Thiệu Kiệt thở hổn hển, nói: “Đây là đánh thay cho Thao Thao!”
“Được!...” Vu Phong đưa tay lên quệt miệng, nhổm nửa người dậy, vung nắm đấm về phía Doanh Thiệu Kiệt, quát lớn: “Đây là đánh thay chị của cậu!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn cú đấm của Vu Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, sự tích tụ bao năm dường như tan biến hết. Anh đã cười, sau khi bị Vu Phong đấm một quả, kết cục lại cười.
Đêm đó, họ đã đánh nhau rất lâu, sau đó nằm vật trên sàn nhà ấm áp. ngắm nhìn chùm đèn pha lê rực rỡ treo trên trần nhà, ánh đèn lung linh, rạng ngời giống như vẻ đẹp của người phụ nữ mà họ đều biết đó, một vẻ đẹp khiến người ta không thể quên.
Nước mắt, nước mắt cuối cùng cũng đã tuôn rơi.
Chương 28: Câu chuyện bi thảm của anh chàng nói cà lăm
Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt tới quán cà phê Nếu Yêu, đợi một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng Mèo con đâu. Xưa nay, cô chưa từng ngồi một mình trong quán cà phê bao giờ, giờ ngồi gần cửa sổ cảm thấy không thoải mái, đặc biệt người phục vụ còn nhiệt tình hỏi cô gọi đồ gì tới hai lần, cô chỉ nói là đang chờ người quen.
Cô gọi điện cho Mèo con mấy lần mà cô ấy không nghe máy, trong lòng thầm trách Mèo con từ lúc nào đã giống mèo lười rồi? Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng Mèo con gọi: “Duyệt Duyệt!”
“Mèo con xinh...” Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết câu thì thấy bên cạnh Mèo con còn có một người đàn ông nữa, dáng người không cao, khoảng hơn một mét bảy, mắt to, mặc một chiếc áo len kẻ ngang, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt thì mỉm cười lịch sự. Mèo con vẫn như bình thường, ăn mặc thời trang, nụ cười tươi tắn, thấy Tô Duyệt Duyệt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, liền giới thiệu: “Đây là Phương Vĩ, bạn của mình.”
Mèo con lại giới thiệu Tô Duyệt Duyệt với Phương Vĩ, Tô Duyệt Duyệt khó chịu nhìn Phương Vĩ ngồi đối diện, còn Mèo con ngồi bên cạnh mình. Ngay sau đó, người phục vụ mang thực đơn tới, Mèo con hỏi ý kiến mọi người dùng gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt mặt xì xị, đã lâu rồi không gặp Mèo con, khó khăn lắm mới có được một lần còn dẫn theo cả bạn tới, bực hết chỗ nói.
Nhưng Mèo con không cảm thấy thế, cô rất tự nhiên hỏi Tô Duyệt Duyệt về chuyến đi Bắc Kinh, Phương Vĩ ngồi im lặng từ nãy đến giờ cũng bắt đầu nói về Bắc Kinh.
Phương Vĩ học ở Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ chuyện ngành vật liệu, hiện nay đang làm việc ờ công ty của bố, là người vừa có trí thức lại có văn hóa. Sau một hồi trò chuyện, anh cũng không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, nói tới một số chuyện của mình, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thấy đây giống như một cuộc mai mối, đặc biệt là ánh mắt của Phương Vĩ, thỉnh thoảng lại dò xét mình. Tô Duyệt Duyệt huých khuỷu tay vào người Mèo con, nói: “Mình đi vệ sinh, có đi không?”
Mèo con lập tức hiểu ý, bảo Phương Vĩ ngồi chờ một lát rồi cùng Tô Duyệt Duyệt đi ra nhà vệ sinh. Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt đã hỏi Mèo con: “Này, mình biết tỏng rồi nhé, nhưng chưa được phép của mình mà đã tự động sắp xếp buổi gặp mặt này là sao hả?”
Mèo con cười khì khì một tiếng, trả lời: “Chẳng phải sợ cậu thành gái ế sao? Hôm trước mình đọc sách thấy nói rằng thời buổi bây giờ phụ nữ làm văn phòng rất dễ ế chồng, mình thấy cậu rất bận, rất giống tình trạng như trong sách nói. Thấy người ta chưa có bạn gái nên dắt tới cho cậu xem mặt. Cậu nói là làm mối thì là làm mối, nếu không thành thì cũng coi như quen thêm một người bạn.”
“Lại còn không à, mình chưa có bạn trai, người ta chưa có bạn gái, cậu sắp xếp cho hai người lạ gặp nhau ở một quán cà phê, bất luận là ý thức chủ quan hay sự thực khách quan đều chứng minh đây là một cuộc mai mối có chủ ý.”
Tô Duyệt Duyệt khoanh tay, phân tích một thôi một hồi, Mèo con thấy cô nghiêm túc, đẩy đẩy cánh tay cô, nói: “Được rồi, nhìn bộ dạng trang nghiêm của cậu kìa, đã nói là thêm một người bạn, làm gì mà căng thẳng thế? À, không phải là cậu thích tay tài xế của cậu đấy chứ?”
“Gì mà tài xế của mình? Mình đâu có tài xế nào?”
“Nhìn kìa, mới nói thế mặt đã đỏ lên rồi, biểu hiện này giống như đang yêu thầm ai đó.” Mèo con trêu Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lập tức đi vào một ô vệ sinh né tránh, Mèo con không buông tha, tiếp tục nói vọng vào qua cánh cửa ngăn cách: “Duyệt Duyệt của tôi ơi, cậu đi làm bận rộn như vậy, cơ hội gặp đàn ông không nhiều, tay tài xế của cậu đẹp trai như thế, nếu anh ta chưa kết hôn, chưa có bạn gái hoặc cùng lắm là đang tăm tia ai đó thì hãy nắm ngay lấy cơ hội này đi. Hồi học đại học, mình đã dạy cậu sai, để cậu đánh mất cơ hội, lần này không được sai lầm nữa đâu nhé!”
“Mình đi vệ sinh đây, không nói nữa.”
“Cậu cứ đi việc của cậu, mình nói là việc của mình. Cậu đừng ngoan cố nữa, những điều mình nói chẳng phải là lời vàng ý ngọc sao?” Mèo con cứ cằn nhằn mãi, Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi chui ra khỏi ô vệ sinh, rửa vội tay, chuồn ra ngoài. Đương nhiên, Mèo con cũng hiểu, có lẽ trong lòng Tô Duyệt Duyệt cũng đã thích anh chàng tài xế kia, hoặc cũng là có cảm tình, lập tức xin lỗi anh bạn kia, lấy lý do hai người phải đi mua sắm một ít đồ để ra về.
Lúc ra khỏi quán cà phê, Mèo con khoác tay Tô Duyệt Duyệt hỏi: “Đi đâu đây?”
“Tùy cậu.”
“Vậy mình đi lấy xe nhé, vừa rồi ở đây chật kín xe, đến cả chiếc xe Smart nhỏ này cũng không nhét vừa. Ở thành phố lớn ấy à, người đông xe nhiều, cái gì cũng lắm.” Mèo con dắt Tô Duyệt Duyệt đi về phía ngõ đối diện, sau mấy lần rẽ thì tới con phố phía sau, Tô Duyệt Duyệt bỗng thấy nơi này quen quen. Mèo con nói: “Gần đồn công an là an toàn nhất.”
“Đồn công an?” Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng chả trách thấy quen quen, đây chính là đồn công an mà lần trước Doanh Thiệu Kiệt đã hằm hằm xông vào. Nhìn tấm biển đập vào mắt, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
“Duyệt Duyệt, anh chàng tài xế của cậu bế một bé trai trên tay, ồ, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên trông có vẻ giàu có, hãy cảnh giác đấy!”
Tô Duyệt Duyệt đang nhìn tấm biển của đồn công an, thấy Mèo con như phát hiện ra một bí mật động trời, kéo chặt tay mình nói, bèn nhìn theo ánh mắt của Mèo con. Mèo con nói không sai, Doanh Thiệu Kiệt đang bế một bé trai gầy gò trên tay, người đàn ông bên cạnh hình như là Vu Phong, chồng của chị gái anh - người từng có xung đột với anh ở đồn công an, còn anh công an kia hình như là Hứa Dương, người đã ngăn cản hai người khỏi xô xát hôm đó. Lần trước gặp nhau, còn thấy họ như nước với lửa, sao giờ lại giống như người một nhà vậy? Do họ đều ở trong sân rộng của đồn công an nên Tô Duyệt Duyệt không nhìn rõ, Mèo con kéo cô đi về phía cổng chính, miệng cằn nhằn: “Tới đây, xem có chuyện gì xảy ra?”
“Không được đâu.”
Tô Duyệt Duyệt vừa nói với Mèo con thì Vu Phong đã nhìn thấy họ, chuyển ánh mắt sang Doanh Thiệu Kiệt, nhỏ giọng nói: “Bạn gái của cậu kìa.” Doanh Thiệu Kiệt đang bế Thao Thao nhìn về phía đó, Mèo con đã kéo Tô Duyệt Duyệt lại chào, lúng túng nhìn Vu Phong giải thích khẽ: “Đồng nghiệp thôi.”
“Ồ, thật trùng hợp, em và Duyệt Duyệt đang ra lấy xe vừa hay nhìn thấy các anh ở đây. Đây là con trai anh à? Thật đáng yêu!”
Mèo con vừa nói, Tô Duyệt Duyệt tròn mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Là Thao Thao?”
“Ừ. Thao Thao, chào hai cô đi!” Doanh Thiệu Kiệt khẽ nhắc Thao Thao, song Thao Thao chỉ giương đôi mắt đen láy tròn xoe như hai hạt nhãn nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt, cặp lông mày bé xíu hơi nhíu lại, còn đôi môi thì mím chặt.
Tô Duyệt Duyệt thấy vậy liền gật đầu chào Hứa Dương và Vu Phong, rồi tiến lên hai bước, mỉm cười nói: “Chào Thao Thao!”
Thao Thao lại nhíu mày không nói gì. Doanh Thiệu Kiệt hơi ngại liền nhắc nhở Thao Thao “chào cô đi”, Tô Duyệt Duyệt đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thao Thao để cậu bé bớt sợ.
Bộp...!
Toẹt...!
Bàn tay nhỏ bé đập bốp một cái lên tay Tô Duyệt Duyệt, cô không hề đề phòng nên không kịp rút tay về, trên mặt còn lãnh nguyên một bãi nước bọt của Thao Thao, mọi người cuống quýt lục tìm khăn giấy.
“Sao con lại làm thế với cô? Hư quá!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa phản ứng gì, Vu Phong đã mắng Thao Thao, Mèo con hốt hoảng đưa giấy ăn cho Tô Duyệt Duyệt, chẳng ai có thể hiểu nổi, đứa trẻ trông rất ngoan ngoãn này vì sao đột nhiên lại nhổ nước bọt vào Tô Duyệt Duyệt, thậm chí còn cố ý đánh cô.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi khó chịu, sự khó chịu này không chỉ vì cô bị nhổ nước bọt vào mặt mà còn vì bị một đứa trẻ ghét bỏ ngay trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi xin lỗi người ta đi.”
Vu Phong bế Thao Thao lại, giục Doanh Thiệu Kiệt xin lỗi Tô Duyệt Duyệt, anh giờ mới kéo Tô Duyệt Duyệt sang một góc, hạ thấp giọng nói: “Thao Thao vừa về nhà, không thích tiếp xúc với người lạ, cô đừng trách nó nhé.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn đang lau mặt, nghe anh xin lỗi cũng thấy bớt khó chịu phần nào, bất giác nhìn về phía Thao Thao, cậu bé đang hét lên với Mèo con cách đó không xa. May mà Mèo con đứng cách cậu bé một đoạn, còn Vu Phong đang nghiêm giọng mắng Thao Thao không lễ phép. Tô Duyệt Duyệt chau mày nói: “Cậu bé dường như không thích phụ nữ.”
Doanh Thiệu Kiệt thở khẽ một tiếng, tự trách mình: “Đều là lỗi của tôi.”
“Lỗi của anh?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Doanh Thiệu Kiệt chưa vội trả lời, nhìn về phía Vu Phong, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Tối tôi sẽ kể cho cô nghe.”
“Được thôi, có điều, tôi thích phong thái nói chuyện của anh lúc này.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt, đôi mắt một mí ánh lên một nét cười thơ ngây. Sự ngại ngùng và không vui vừa rồi gần như đã bị gió thổi bay đi hết. Doanh Thiệu Kiệt cười mắc cỡ, hai người cứ như cô cậu học sinh thầm yêu trộm nhớ nhau nhưng lại không dám thổ lộ vì sợ phá hỏng mối quan hệ đang rất tốt đẹp, họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến. Mãi đến khi Mèo con chạy đến bên cạnh, cố ý chọc ngoáy nói: “Ồ, đây là sân đồn công an nhé, hai người đừng nhìn nhau tình cảm vậy chứ?”
“Mèo con!” Tô Duyệt Duyệt nắm cánh tay Mèo con, nói nhỏ với Doanh Thiệu Kiệt giờ cô phải đi dạo phố, rồi kéo tuột Mèo con đi nhanh, tránh để cô ấy ba hoa trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Thiệu Kiệt, cô ấy đúng là bạn gái cậu à?” Hứa Dương không biết đứng bên cạnh Doanh Thiệu Kiệt từ lúc nà
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1036/1036