Tôi có một cô bạn béo, rất béo. Chúng tôi là bạn của nhau từ khi cô vào câu lạc bộ Aikido của chúng tôi tập những bài khởi động đầu tiên…
1. Tôi nhớ ngày đó khi cô xuất hiện, bọn con trai chúng tôi đã không ngừng ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô ấy. Một là vì cô ấy rất xinh, khuôn mặt trắng hồng, chiếc mũi nhỏ và cao, đôi mắt tròn xoe với hàng mi dài. Hai là vì cô ấy rất béo.
Bọn con trai dù không ác ý nhưng vẫn không nhịn được xì xào mỗi khi thấy cô ấy đi ngang qua hoặc tập luyện khu gần bọn nó. Tôi khác bọn bạn, tất nhiên có để ý đến hình thức ngoại cỡ của cô ấy nhưng không lên tiếng bàn tán hay trêu chọc, với tôi, cô ấy đơn giản giống như một cô nàng búp bê bị thừa cân đôi chút, dù sao thì búp bê mũm mĩm cũng rất đáng yêu.
- Cậu có thể tập như thế này, đứng ở thế này, và tay thì phải như thế này…
Tôi lại gần chỉnh giúp cô ấy một số động tác bị sai. Cô ấy vẫn đi và về một mình sau mỗi buổi tập ở câu lạc bộ, chẳng có một ai đi cùng, không có lấy một người bạn. Nhìn vào cái dáng cô độc ấy tôi thấy mình của nhiều năm về trước, khi mà tôi cũng là một đứa cô độc chỉ có thể lủi thủi đi đi về về có một mình.
- Cảm ơn cậu.
Cô ấy lí nhí, đôi má phính ửng hồng nom rất dễ thương, sau đó thì mỉm cười, nụ cười cũng ngọt như viên kẹo socola bọc đường.
Chúng tôi trở thành bạn sau những ngày ấy, thay vì đi về có một mình, cô ấy có thêm tôi làm bạn đồng hành. Bọn con trai ở câu lạc bộ nhiều lúc vờ vô tình hỏi xem giữa tôi và cô ấy là như thế nào? Liệu có phải bà con họ hàng thân thích hay đồng hương, hay bạn cùng lớp đại học hay không? Nhưng tất nhiên là không, tôi chưa một lần nào gặp mặt cô bạn ấy kể từ khi cô ấy đến với câu lạc bộ. Chúng tôi đơn thuần là những người xa lạ, gặp rồi quen nhau vậy thôi. Bọn bạn vẫn chưa buông tha cho tôi, nói rằng cách mà tôi ở bên cạnh cô bạn ấy không bình thường, không bình thường một chút nào. Tôi chỉ nhoẻn cười.
2. Dạo gần đây cô ấy hay ngồi thừ người vào những lúc giải lao giữa buổi tập, tôi phải đập vai hỏi chuyện thì mới biết là tôi đã ngồi bên cạnh khá lâu rồi, hoặc như lúc tôi áp hẳn chai nước lạnh vào má mới vội vã giật mình.
- Cậu sao thế?
Mặc dù hơn kém nhau hai tuổi nhưng chúng tôi vẫn xưng hô nhau là bạn bè như ngày đầu tiên quen nhau. Chúng tôi thấy như thế là ổn, không nhất thiết phải thay đổi gì nhiều, kể cả tên mối quan hệ cũng vậy.
- Tớ béo và xấu xí lắm đúng không?
Cô bạn cúi mặt nhìn xuống chân, tay xoay xoay chai nước lạnh mà khi nãy tôi đưa cho. Câu hỏi này tôi được nghe không ít lần, lần nào tôi cũng im lặng, im lặng cho đến khi cô bạn phát chán. Thật sự thì tôi không phải là đứa khéo ăn nói, lại càng không biết cách làm cho bọn con gái thấy vui vì được khen hay gì đó đại loại. Tôi coi cô bạn như một đứa bạn trai, cũng vì thế mà thân thiết hơn, cũng vì thế mà không để ý gì nhiều đến những tâm tư của bọn con gái.
- Không. Cậu béo, nhưng vẫn xinh.
Đó là lần đầu tiên tôi khen một đứa con gái là xinh. Vốn dĩ những đứa bạn gái trên lớp đại học đều không bao giờ hỏi tôi những câu tương tự, chúng nó tự ý thức được vẻ đẹp của chúng nó, lại càng cho phép mình được quyền kiêu ngạo với vẻ đẹp đó. Thậm chí, có những đứa không được xinh cho lắm vẫn thừa tự tin để nghĩ rằng mình xinh đẹp. Vậy nên tôi không mất nhiều thời gian cho những câu hỏi ngớ ngẩn kiểu đó của bọn con gái, chỉ đến khi tôi gặp cô ấy, và làm bạn với cô ấy.
Cô ấy im lặng, quay sang nhìn vào mắt tôi, đôi mắt cô ấy hoe đỏ, long lanh.
- Cảm ơn cậu.
Giờ giải lao kết thúc, chúng tôi lại bắt đầu vào tập cùng nhau. Buổi đó cô ấy chẳng còn cười nụ cười hồn nhiên nữa, đôi gò má phúng phính cũng không một lần nào thấy đỏ hồng, cô ấy buồn đến mức nỗi buồn chạm vào đáy tim tôi. Một cảm giác vô cùng khó chịu.
3. Chúng tôi chỉ gặp nhau ba lần một tuần, vào những buổi mà câu lạc bộ có buổi tập với nhau. Bình thường chúng tôi vẫn có lịch sinh hoạt riêng, người đi học, kẻ đi làm, hầu như không chạm vào cuộc sống của nhau bao giờ. Có những biến đổi lớn nhỏ gì xuất hiện trong cuộc sống của nhau cũng không dễ dàng gì biết được. Thế nên tôi được phen bất ngờ khi biết rằng cô ấy đang thích một người, cũng ở cùng trong câu lạc bộ.
- Cậu thích hắn thật à?
- Ừ.
Cô ấy gật đầu, giọng buồn thiu. Tôi khó nghĩ không biết tại sao bọn con gái vẫn hay mâu thuẫn như vậy. Người cô ấy thích chính là cái tên đã cười to nhất trong ngày đầu tiên cô ấy đến, cũng là cái tên hay to mồm trêu chọc cô ấy lúc cô ấy chậm chạp di chuyển trên sân. Hắn rõ ràng là một tên chẳng ra gì khi cứ lấy hình thức bên ngoài để trêu chọc cô ấy, thậm chí có lần còn kỳ thị ra mặt khi gọi cô ấy là “con béo đó”…
Tôi không hỏi gì nhiều về việc tại sao cô ấy lại thích tên đó, chỉ ngồi bên cạnh để nghe cô ấy kể. Thật ra tôi biết, việc thích một ai đó rõ ràng chính bản thân mình cũng không thể điều khiển được. Hay như tôi chẳng hạn, rõ ràng cũng đang thích một người, biết là sẽ chẳng đi tới đâu nhưng vẫn cố chấp đấy thôi. Chỉ có điều, cô ấy vẫn là một người dũng cảm, ít nhất là dũng cảm hơn tôi, khi dám thú nhận với lòng mình còn tôi thì không thể.
- Thật ra tớ thích hắn từ trước khi tới câu lạc bộ. Chúng tớ có quen nhau trước đó. Hắn nói nếu tớ đủ can đảm đi tới câu lạc bộ tập trước sự chứng kiến của nhiều người, rồi đủ chăm chỉ để giảm cân, biết đâu hắn sẽ thích tớ…
Để rồi hắn lấy đó làm trò vui mua tiếng cười cho thiên hạ? Cười nhạo và trêu chọc cô ấy bất cứ lúc nào hắn thích?
Tất nhiên những điều đó chỉ là trong suy nghĩ của tôi, tôi không dám nói ra vì sợ cô ấy đau lòng. Chẳng biết từ bao giờ, cứ mỗi lần nhìn cô ấy đau lòng thì tôi cũng thấy lòng mình nặng trĩu. Vậy đấy!
4. Cô ấy đến với câu lạc bộ cũng khá lâu và sự xuất hiện của cô ấy cũng trở nên quen thuộc. Mỗi lần tôi đến tập đều đã thấy cô ấy mặc võ phục chỉnh tề đứng bên ngoài thảm để khởi động, khi nhìn thấy tôi thì nhoẻn cười, đôi mắt sáng rỡ. Nhưng hôm nay cảnh tượng đó không xuất hiện, không biết vì lẽ gì mà cô ấy không đến. Chưa bao giờ cô ấy đến muộn, cũng không bao giờ nghỉ mà không có lý do.
Tôi nhìn sang phía đối diện, cái tên mà cô ấy thích cũng đang ngạo nghễ nhìn tôi. Biết rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra, tôi thu tay lại thành hình nắm đấm, đi về phía tên đó đang đứng.
- Con béo đó nghỉ rồi. Kể từ hôm nay.
Tên đó hất hàm nói. Tôi thấy máu trong người như sôi lên, nắm đấm tay toan vung lên thì dịu xuống. Xét cho cùng, tôi là gì của cô ấy?
- Kể ra thì cũng là đứa con gái dũng cảm. Tao cũng thấy thú vị!
Tên đó nói bâng quơ thì bọn con trai xung quanh ngơ ngác, ngơ ngác một hồi chúng nó lại ồ lên rồi xúm vào thằng đó hỏi chuyện. Tôi bất giác thấy lạnh người, quay đi. Buổi tập đó tôi nghỉ ngay từ khi chưa kịp mặc võ phục, trời mưa như trút, lạnh lẽo và mơ hồ, tôi vẫn người trần phóng xe ra khỏi đó, đi loanh quanh bất định với mong muốn làm cho cái đầu nguội bớt.
Mặc dù vậy, trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh của cô bạn, khi cô ấy cười, khi cô ấy nói, khi cô ấy giận hờn, khi cô ấy nhẹ nhàng dán miếng urgo lên trán lúc tôi chẳng may bị ngã… Mưa xối xả và môi tôi nghe tiếng mưa bỏng rát, mằn mặn.
Tối đó về nhà, tôi nhận được mấy dòng tin nhắn của cô ấy trên facebook, dòng chữ cứ nhảy nhót làm mắt tôi nhòe đi.
“Hey, cậu có đó không?”
“Hắn chấp nhận tớ rồi đấy! hắn nói tớ không cần giảm cân nữa, vì tớ can đảm…”
“Hắn còn nói chúng tớ có thể sẽ hẹn hò…”
“Cậu biết không… là hẹn hò đấy! Hắn sẽ hẹn hò với tớ…”
“Tớ liệu có thể trở thành bạn gái của hắn không nhỉ?”
Thích cậu như thế có được không, Béo Ngốc!
…
Cô bạn vẫn đang ngồi bên kia màn hình máy tính gõ những dòng chữ như cứa vào tim tôi. Tôi đứng phía bàn đọc dăm ba dòng đầu thì quay người bỏ đi. Toàn thân tôi lạnh buốt vì dầm mưa, bây giờ lại thêm những vết nhói âm ỉ từ trong tim lan tỏa, tôi chỉ muốn thay quần áo và leo lên giường trùm chăn kín mít. Mặc dù vậy, không lúc nào tôi không ngừng chửi rủa tên đó, lại càng không ngừng chê cô ấy ngốc nghếch.
Quả thật, chưa từng thấy một đứa con gái nào ngốc nghếch như cô ấy.
5. Tôi vẫn đến câu lạc bộ và chịu khó vượt qua những ngày không có cô ấy ở bên. Có lẽ tôi sẽ phải học cách để chấp nhận, phải làm quen dần với việc cô ấy biến mất. Sở dĩ vậy vì cô ấy đang hạnh phúc. Theo đuổi thành công người mà mình thích đã là điều hạnh phúc lớn lao nhất. Tôi dẫu không vui và không đồng tình nhưng quan trọng nhất vẫn là cô ấy được vui, chỉ cần vậy là đủ.
Khi đi ra sân tập cùng mấy bạn đai trắng mới vào, tôi có nghe tiếng tên ấy oang oang trò chuyện cùng đám con trai.
- Hôm nay sinh nhật tao, con béo ấy cũng định đi. Nhưng mà nó điên chắc? Sao tao dẫn nó đến gặp bạn bè được… Kể ra thì cũng tội, nó cứ chờ tao đến đón. Nhưng kệ đi…
Tôi nghe thấy loáng thoáng mấy từ, tim như thắt lại nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi cố hết sức hít mạnh, thở sâu cho nhịp tim ổn định, cho cái đầu bớt nóng. Nhưng như thế cũng chẳng ăn thua gì, tôi chạy thẳng một mạch ra chỗ tên đó và thụi một quả rõ đau vào giữa mặt nó. Nó chưa kịp đứng lên thì tôi thu quả đấm lại quay lưng đi mất. Tôi chạy như bay đến nhà cô ấy, đến nhà cô bạn béo ngốc nghếch chắc giờ này đang khóc như mưa vì bị tên kia bỏ rơi.
Quả thật tôi đoán chẳng sai. Lúc mở cửa cho tôi thì mặt cô bạn lem nhem nước, tôi toan giờ tay lên gạt đi nước mắt trên gò má thì cô bạn quay đi.
- Cậu vào nhà đi!
Nhìn thấy tôi xuất hiện thì cô ấy không còn khóc nữa, kìm tiếng thút thít vào trong, đôi lúc cố lắm mới nghe thấy cô ấy nấc nhẹ. Tôi cố gắng dỗ dành, điều mà tôi hầu như chưa bao giờ làm, có đôi chút lạ lẫm.
- Cậu… đừng khóc nữa. Đừng buồn nữa. Cũng đừng thích tên đó nữa!
Cô ấy im lặng, lần này không ngước mắt nhìn tôi, ánh nhìn của cô ấy cứ xa xăm nơi nào đó. Càng xa xăm vô định, tim tôi càng bất an.
- Có phải hắn bận gì nên mới không đến được không? Cũng có thể hắn ngại với bạn bè. Vậy nên chắc tớ sẽ cố để giảm cân. Hay là tớ đi tập lại nhỉ? Cậu sẽ vẫn tập với tớ chứ?
Cô ấy càng nói tôi càng thấy rối tinh, đầu như muốn nổi điên lên, muốn hét vào mặt cô ấy rằng hãy quên tên đó đi, nó không thích cô ấy đâu, cũng sẽ không bao giờ thích.
Nhưng tôi không làm được. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt cô ấy lờ mờ bóng nước là tôi lại nén lòng, chỉ còn kịp thở dài ngao ngán. Có lẽ chúng tôi giống nhau, cứ cố chấp thích một người dù chẳng biết người ta có đáp lại mình hay không. Hay là tại vì không thể kết thúc nên vẫn còn cố chấp như thế?
Tôi lẳng lặng ra về, quên mất việc cố tỏ ra bình tĩnh và vui vẻ như thường lệ để chào cô ấy. Cô ấy thấy tôi đứng lên đi ra phía cửa thì cũng đi theo tôi, chắc hôm nay ít nhiều để ý thấy tôi có đôi chút lạ lẫm, lại thêm cái kiểu lù lù xuất hiện rồi biến mất.
- Cậu… về à?
Cô ấy vội vàng hỏi, tôi vẫn quay lưng đi về phía cửa. Vừa đi tôi vẫn vừa nghĩ về cô ấy, về tình cảm của mình, rồi cả về tên kia nữa. Tôi không biết sẽ đối mặt với cô ấy thế nào, cũng không biết làm như thế nào để cô ấy hiểu. Nhưng tôi càng không muốn cô ấy bị tên khốn kia làm cho tổn thương.
Đúng, thích một người là không sai, nhưng cố sống cố chết thích một người không bao giờ thích mình là đã sai rồi.
- Này, không có hắn ta thì cậu cũng có chết được đâu? Cậu có biết là kể cả khi cậu béo rất béo và ngốc rất ngốc thì cũng có ít nhất một người để ý đến cậu, dành sự quan tâm cho cậu, thậm chí thích rất thích cậu. Có biết không hả?
Tôi quay người lại nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói một hơi dài. Tôi không biết mình đã lấy sự dũng cảm ở đâu để nói được trơn tru tất thảy những câu từ ấy. Chỉ biết rằng khi tôi vừa nói xong thì cô ấy nhìn tôi lạ lẫm, mắt xoe tròn như kiểu chưa hết ngỡ ngàng. Tôi biết mình đã nói quá đà mất rồi, kể cả bí mật mà tôi không muốn cho cô ấy biết thì cũng đã nói ra. Cái giây phút đó cứ ngượng nghịu, thời gian trôi qua như hàng thế kỷ, không gian chẳng xao động nổi bởi những cơn gió mơn man đùa trên tóc cô ấy. Chúng tôi đứng nhìn nhau, dưới ngọn đèn vàng ở cổng hắt thứ ánh sáng mỏng phủ lên người cả hai.
- Thôi, cậu vào nhà đi. Tớ về đây!
Tôi thu chút can đảm cuối cùng để đặt lên tóc cô ấy một nụ hôn khẽ. Dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng đã nói những gì cần nói, cũng đã làm những gì cần làm. Cho dù cô ấy tạm thời chưa thể hiểu bởi quá ngốc nghếch thì tôi sẽ đợi cho đến khi nào cô ấy hiểu ra. Hoặc như cô ấy đã hiểu mà tạm thời chưa thể quên cái người cần quên thì tôi sẽ chờ cho đến khi nào cô ấy quên được hắn. Tôi không có gì nhiều nhặn ngoài sự kiên nhẫn và chờ đợi. Dẫu vậy, tình yêu với tôi cũng đủ đức tin để vươn lớn mỗi ngày. Chỉ cần tin thôi là đủ mà. Kể cả con người ta không còn gì để mất thì cũng vẫn còn có niềm tin để sống đấy thôi.
Tôi chạy như bay về nhà, dù những gì đã diễn ra có phần căng thẳng và mệt mỏi, xong lúc hôn lên tóc cô ấy lại hóa nhẹ bẫng, lâng lâng cảm xúc, rất khó để định hình. Ừ, kể cả khi cô ấy béo rất béo và ngốc rất ngốc thì vẫn có ít nhất một người thích cô ấy mà.
Thích cậu như thế có được không, Béo Ngốc?