“Tình yêu không dành cho những kẻ ích kỷ và hạnh phúc thì không tìm đến những kẻ tham lam”. Cô là kẻ ích kỷ và tham lam, tình yêu đã rời cô mà đi, đi mãi và đi thật xa.
***
Tất cả sẽ là quá trễ nếu bắt đầu bằng sự chần chừ.
Mùa đông đến lúc nào chẳng hay, An rùng mình bất giác nhận ra mình đang cô đơn như thế nào. Những ngày không Phan, cô tự bước đi trên con đường đầy gió rồi tự mình vòng tay ôm lấy hai cánh tay trở về. Mùa đông đối với An giờ đây chỉ là chút se lạnh buồn hơn so với ngày nắng, chút lặng gió bình yên so với mùa thu hoặc đơn giản là chút vắng vẻ cô quạnh thiếu sắc hoa ban mai. An đã đi qua những mùa đông náo nhiệt và vui tươi hơn thế này nhiều nhưng điều đó cũng chẳng làm cô tủi thân giờ đây. Với An, kỷ niệm đơn giản là hương vị ngọt ngào để mỉm cười khi nhớ về chứ không phải là căn bệnh làm trái tim đau nhói khi tái phát. Nhưng đã lâu rồi An không có lại thứ cảm giác ngọt ngào ấy, đã lâu rồi An không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Phan trừ những đêm giật mình gọi tên anh trong vô vọng. Một sự thật mà An phải nhắm mắt thừa nhận mỗi khi đông về: Phan đã xa cô rồi.
Phan trong An là những gì đẹp nhất, tuyệt nhất và hoàn hảo nhất mà thượng đế đã ưu ái dành tặng cho cô. Từ hồi còn là con bé học sinh tóc hai sừng, An đã biết thứ cảm giác nũng nịu, giận dỗi là như thế nào, những ngày bạn bè cô còn vùng vằn trong những cơn buồn yêu mang chút gì đó khờ khạo, nông nổi thì An đã là cô nàng nắm giữ trái tim trọn vẹn chẳng chút bốc đồng hay lo lắng. Tất cả những gì An có đều xuất phát từ Phan. Dù anh chỉ hơn An một tuổi nhưng những gì An cảm nhận từ anh là một bờ vai vững chắc và vững vàng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Khi cô khóc, cô gục vào vai Phan, khi cô sợ hãi, cô nấp vào ngực Phan, khi cô đơn giản là cần sự tĩnh lặng, cô dựa vào lưng Phan và cứ thế nhìn vào khoảng không gian vô tận. An chẳng ngại ngày mưa hay nắng vì đã có anh, An chẳng sợ những cơn cảm lạnh, nóng sốt vì đã có anh và An cũng chẳng lo kiếm tìm niềm vui những đêm giáng sinh, những ngày hoa hồng phủ kín phố phường vì cũng đã có anh. Phan cứ thế, vẫn vậy và hứa rằng sẽ mãi mãi như vậy, anh đã giúp An mơ về một mái ấm hạnh phúc khi cả hai đủ trưởng thành và chính chắn, anh đã vẽ cho An về một viễn cảnh bình yên, lặng sóng và hơn tất cả những điều ấy, An hài lòng với những gì mình có.
Có bao giờ An muốn phá tung chiếc kén xinh đẹp và bình lặng mà Phan đã se cho cô hay chưa? Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ An nghĩ đến điều ấy. Hơn ai hết, An tự biết mình chỉ là đứa con gái bình thường như bao cô nàng khác, An đã được ưu ái quá mức khi nằm trong cánh tay vững chãi của Phan. Tình yêu không dành cho những kẻ ích kỷ và hạnh phúc thì không tìm đến những kẻ tham lam – An tự nhủ lòng như thế. Dù cho ai đang lao vào những cuộc yêu mê dại để tìm một nửa thật sự của mình, dù cho ai vẫn còn lưu luyến tất cả ái ân vì nhịp đập trái tim muốn thế thì An vẫn cần mẫn xây từng viên gạch vững bền bên Phan. Có thể Phan không là mẫu người lý tưởng nhất, có thể một nửa của An vẫn còn đâu đó ngoài kia, có thể thứ tình cảm của An chưa chắc là tình yêu và dù có bao nhiêu cái “có thể” hơn nữa, An vẫn nguyện sẽ bên Phan mãi. Đừng hỏi An vì sao, hãy cho An được an toàn với chiếc kén xinh đẹp và bình lặng này.
Giáng sinh năm nay ùa vào trong tâm thức của An đột ngột như cách Phan đã rời xa cô. An chỉ nhận ra khi mọi người quanh cô bắt đầu nói với nhau về những cây thông noel, khi cô chợt bắt gặp vài ông già, cô tiên chở nhau trên chiếc xe máy cùng túi quà to đùng và khi tin nhắn từ Kiệt gửi đến chúc cô giáng sinh vui vẻ. À thì ra đêm nay là đêm trời chuyển lạnh nhất trong năm, là đêm những con người độc thân sẽ đáng thương, cô độc và trơ trọi nhất. Lịch sự trả lời tin nhắn của Kiệt, An khoác hờ chiếc áo len màu đỏ huyết dụ, chiếc áo mới nhất của cô vì Phan chẳng thích màu đỏ huyết dụ và để Phan vui, cô cũng không thích. Nhưng trớ trêu thay, nó lại là thứ khiến An nhớ về Phan nhất, nhớ cái lắc đầu nguầy nguậy như đứa trẻ ngán cháo, nhớ cái trề môi trêu cô và ánh mắt cầu khẩn cô mặc màu khác. An nhớ lắm, và An sẽ nhớ đến phát rồ, phát khóc nếu cô cứ nằm đây mà nghĩ về kỷ niệm. An đã tự nhủ lòng rồi, kỷ niệm về Phan sẽ chỉ làm cô mỉm cười chứ chẳng phải là rơi lệ. Phan là người đủ tốt, đủ xứng đáng để nhận từ cô những gì long lanh, xinh đẹp nhất-và như Phan từng nói, nụ cười của An trong mắt anh là long lanh và xinh đẹp nhất. Vì thế, để tạm quên đi Phan, để ngăn những giọt nước mắt chực chờ rơi, An tìm đến nơi nào đó ồn ào, đông đúc và …gần nhiều người hơn một chút.
An rất yêu thích những tấm thiệp Giáng sinh. Việc dạo quanh, cầm lên và sờ vào những tấm thiệp màu sắc rồi nghĩ đến người được tặng khiến An ấm lòng đôi chút. Thiệp giáng sinh không quá vồn vã như thiệp chúc tết, không quá lãng mạn đến xao lòng như Lễ tình nhân và tất nhiên, rất khác so với những tấm thiệp chan chứa yêu thương trong những ngày ơn cha, nghĩa mẹ, công thầy. Thiệp giáng sinh là sự hòa quyện vị thanh của tuổi thiếu thời, vị ngọt của tình yêu tuổi trẻ và hương thơm nồng nàn của sum vầy ấm áp. An chọn một tấm dành cho Kiệt, một ông già tuyết được in nổi cùng lời chúc Merry Christmas thật lớn, dù gì Kiệt cũng đã dành cho cô rất nhiều sự quan tâm và cố gắng bên cạnh cô ngay khi cô cần. Ở Kiệt, điều gì cũng tốt cả, chỉ là An có cảm giác phản bội khi ở cạnh anh, nói thẳng ra, những gì liên quan đến Phan, cô không muốn bị thay thế. Vậy thôi, chẳng nghĩ nhiều nữa, An quay sang khu bày sách tiểu thuyết, mong rằng sẽ tìm được một quyển ưng ý để sự tập trung được sử dụng triệt để qua đêm nay.
- Ủa! An!
Ai đó gọi tên cô giữa dòng người lạ lẫm. An quay ngoắt lại, một nụ cười tươi hơn hoa đập ngay vào mắt cô: nụ cười của Kiệt. Kiệt có nụ cười thật tươi, thật sáng và chút gì đó nguyên vẹn của tâm hồn thánh thiện. Phải rồi, Kiệt còn hồn nhiên lắm, An nhìn thấy ở Kiệt chút gì đó của cô ngày xưa, những ngày còn bên cạnh Phan.
- Anh tưởng em ở nhà? Sao không gọi anh sang đón em đi, đi một mình…
- Em chỉ định dạo chơi tí thôi! Này, tặng anh!
An giao luôn tấm thiệp cô vừa chọn cho Kiệt. Nó mới và trọn nguyên, có lẽ đây là chút an ủi cho anh khi cô chưa thể mở lòng mình để trao một trái tim vẹn phần. Kiệt nhận lấy cười thích thú, anh cũng trao cho cô một tấm thiệp giáng sinh có trái tim hồng “Always Love You”:
- Sao lại có hai người chọn và tặng thiệp khi chưa ra quầy tính tiền nhỉ? Chắc là chưa ai làm điều này với An đâu nhỉ?
Hóa ra Kiệt thích thú vì điều ấy. Cũng đúng, Phan và An chưa bao giờ làm điều này, thường thì Phan sẽ nắm tay An thật chặt và đi cho hết con đường đông người cho đến khi mỏi rời mới thôi. Cảm giác chỉ có đôi ta trên dòng người tấp nập khiến An mãi nhớ về Phan là vì thế. À còn câu hỏi của Kiệt, câu hỏi khiến An mỉm cười gật đầu rồi mơ màng đưa mắt về phía dãy sách trên kệ dù không biết chắc tối nay có cần chúng hay không nữa. Chỉ là An sợ nhìn thẳng vào mắt Kiệt, đôi mắt quá long lanh đầy hy vọng ấy. Kiệt biết An bị Phan ám ảnh, Kiệt biết An không muốn Kiệt xuất hiện chỉ để lấp vào khoảng trống quá lớn mà Phan đã tạo ra. Những gì Phan đã làm cho An, Kiệt sẽ không và không được phép lặp lại nữa. Là An sợ tổn thương Kiệt trong vị trí người thay thế hay An sợ vị trí của Phan vị ai đó cướp mất? An không biết, Kiệt cũng không biết nhưng cả hai đơn giản là cho nhau một mối quan hệ mập mờ. Họ là của nhau nhưng trái tim họ chưa thuộc về nhau cũng như cách họ trao thiệp cho nhau khi đó chưa phải là tấm thiệp của mình vậy.
- Em tìm sách gì?
- Em không biết, chỉ là muốn đọc thôi!
- Anh có thể làm gì cho em?
An lắc đầu:
- Em không biết!
- Hơn một năm rồi An à, em cũng phải sống chứ? Em không thể cứ tránh xa những kỷ niệm của mình được!
Kiệt nói dõng dạc, ánh mắt anh tràn đầy cảm mến và lo lắng. Đôi tay anh nắm chặt lấy hai cánh tay của An không muốn rời:
- Thứ Phan không muốn làm cho em nhất chính là khiến em ra nông nỗi này! Chấp nhận đi An, em không thể trốn tránh mùa đông mãi thế được. Em đang lạnh, em cô đơn và em cần hơi ấm, hơi ấm từ một người thật sự cần em và gần bên em chứ không phải là một người…
- Em không cần anh!
An trả lời lạnh tanh rồi vùng khỏi hai bàn tay của Kiệt. Cô dúi trả lại tấm thiệp anh vừa tặng rồi bước nhanh khỏi nhà sách. An hòa vào dòng người đang tươi cười rạng rỡ, nước mắt An chực rơi dài trong tiếng sít rét xoa tay vì lạnh của dòng người ấy và bước chân An càng nhanh càng loạng choạng khi băng qua ánh đèn máy ảnh của họ. Kiệt không hiểu hay cố tình không hiểu, sao không thể cho cô thêm thời gian, cô sẽ vượt qua, cô hứa rằng cô sẽ vượt nhưng không phải là đêm nay và lúc này. Kiệt tốt, Kiệt đáng được yêu hơn cách cô đã làm, Kiệt đâu cần phải khổ thế, An cũng muốn làm cho Kiệt hạnh phúc lắm.
Hạnh phúc, thật ra An hạnh phúc những khi bên Kiệt. Thứ tình cảm cô dành cho anh cũng xuất phát từ sâu thẳm trái tim, chỉ là nó cần san sẻ một chút với Phan mà thôi. An rất muốn nói hết cho Kiệt nghe, cho Kiệt hiểu nhưng An lại sợ Kiệt sẽ lắc đầu và rời bỏ cô. Một ngày nào đó, khi Kiệt thấu được tình cảm phức tạp ấy của An thì cô ngại gì những ngày lạnh buốt bàn tay nhau sưởi ấm cho nhau, cô ngại gì những cánh hồng sắc thắm Lễ tình nhân. Còn giờ đây, hãy để cô được an toàn trong chiếc kén mà Phan đã se cho cô, hãy đợi cô chắc chắn rằng Kiệt không chỉ yêu cô mà yêu cả chiếc kén này, không chỉ bảo vệ cô mà còn bảo vệ chiếc kén này và dù có kéo ra cô khỏi vùng an toàn ấy thì anh cũng không phá vỡ chiếc kén ấy. Vừa chạy vừa khóc, càng khóc cô lại càng chạy nhanh hơn.
An dừng lại ở một trạm chờ xe buýt, có vài hạt mưa khẽ đưa vèo trong gió áp vào má cô lạnh ngắt. Cái lạnh cóng ấy dừng lại trước mũi của An và cô khẽ hắt hơi. Một cơn hắt hơi khiến cô tỉnh táo và…tủi thân. Phải rồi, cô cũng là con gái và cô cần sự chở che. Cô sẽ không thể vượt qua những lúc yếu mềm chỉ nhờ vào kỷ niệm được, sự chăm sóc năm xưa của Phan không quàng khăn cho cô vào lúc này được, bờ vai năm xưa của Phan cũng không thể cho cô tựa những lúc thế này được. Phan trong An là một chàng trai cô yêu hay chàng trai làm mọi thứ vì cô? Cô yêu anh hay yêu những điều anh làm? Nếu cả hai thay vì bước đi dưới trời sương lạnh mà là cô nghịch tóc anh trên bãi biển trời hè thì tỉnh cảm cô dành cho anh có khác so với bây giờ? Phải rồi, sẽ mãi như thế và mãi mãi như thế. Cô yêu Phan, yêu kỷ niệm cùng Phan chứ không phải yêu những điều anh đã làm. An mỉm cười lau hết nước mắt ngước lên làn mưa tung mình trong gió, quả thật kỷ niệm đơn giản là hương vị ngọt ngào để mỉm cười khi nhớ về chứ không phải là căn bệnh làm trái tim đau nhói khi tái phát. Phải khóc một cơn, làm đau một người và thấm bệnh một lần cô mới nhận ra suy nghĩ của chính mình. Quay lại thôi, cô phải quay lại thôi, có người đang đợi cô và trái tim của cô cũng không còn nhẫn nại để lạnh buốt thế này nữa.
Bỗng An phát hiện lòng đường đông nghẹt đến kỳ lạ, họ lắc đầu, họ che miệng với ánh mắt sợ hãi. Vài người ngang qua cố chen vào để rồi e dè bỏ đi, chiếc xe buýt đứng cứng ngắc và cũng chẳng bóp còi như thường lệ. An run run bước lại gần, một người con trai đang nằm úp mặt xuống đường bên cạnh là vũng máu, chiếc áo kẻ sọc vừa mới gần đây, hình dáng quen thuộc vừa qua, cô như muốn rụng cả đôi chân mà ngã quỵ xuống. Bàn tay người ấy đang nắm chặt vật gì đó, là tấm thiệp giáng sinh, dù bị vò nhàu mất nhưng An nhận ra, đó là tấm thiệp giáng sinh mà cô đã tặng cho Kiệt. An trợn ngược mắt lên ngã khuỵu xuống, một màn đêm đen kịt ám ảnh trở lại tâm trí cô, cô bất giác gọi trong vô thức:
- Phan…Phan…
***
Đám tang của Kiệt diễn ra đẫm nước mắt. Ở nơi ấy, ngồi một góc lặng lẽ, người ta thấy một cô gái có gương mặt vô hồn cứ nhìn mãi về hướng xa xăm. Thi thoảng, hai dòng lệ lại tuông ra từ khóe mắt cùng nét buồn vô tận như phát ra từ một nỗi đau sâu thẳm. Kiệt được đưa vào lòng đất, cô gái khẽ đặt nhẹ bó hoa trắng được gắn kèm một chiếc thiệp giáng sinh nhàu nát ngay trước bia mộ. Rồi cô chậm rãi quay đi, trên tay vẫn còn một bó hoa khác. Cô tiến về một ngôi mộ cũ hơn, cỏ trên mộ cũng nhiều hơn, cô khẽ đặt bó hoa còn lại ấy xuống rồi khẽ mấp mấy môi nói điều gì đó. Lại một suy nghĩ của chính cô nữa mà giờ đây cô mới nhận ra: “Tình yêu không dành cho những kẻ ích kỷ và hạnh phúc thì không tìm đến những kẻ tham lam”. Cô là kẻ ích kỷ và tham lam, tình yêu đã rời cô mà đi, đi mãi và đi thật xa. Thật ra tình yêu mà cô lầm tưởng vẫn tồn tại sâu thẳm trong trái tim này đã mất đi từ lâu rồi. Cô nuốt nước mắt vào trong, bước đi trong câm lặng.
Bó hoa khẽ rung lên trong gió, bụi tấp vào bia mộ được khắc nổi dòng chữ: “Nguyễn Ngọc Phan”.
Phạm Hoàng Vũ