Cuộc đời vốn không dư dả thanh xuân để chúng ta đau đáu về một người dưng, cũng như anh không đủ tình yêu để làm anh hạnh phúc, cũng như em đã không còn đủ mê muội để cứ thế – thương anh!
Lẽ đời, yêu một người đã khó, tẩy sạch những vương vấn, luyến lưu về người đó còn khó hơn. Chỉ có chia tay là dễ. Lạc nhau là mất, thế thôi.
Em luôn thắc mắc về những mối tình ân nghĩa nặng sâu, đã yêu nhau dài lâu cớ sao người ta bỏ rơi ký ức về nhau nhanh đến thế? Cho đến ngày chính mình rơi vào vòng luẩn quẩn của nắm – buông – quên – nhớ, thì em mới thấu. Không ai dung túng cho người tự tay bóp chết hạnh phúc của mình được phép tồn tại quá lâu trong tâm trí mình đâu!
Người ta nói yêu nhau thì rất dễ, nhưng mấy ai đánh vần được hai chữ tình yêu? Như ngã vào chuyện nhớ thương thì rất dễ, nhưng sẩy chân vào rồi mới biết hóa ra có những người phải mất đến gần cả cuộc đời để học cách buông tay gọn ghẽ với những thứ đã qua.
Nhưng từ bỏ không phải điều gì quá khó đâu anh. Một khi đã gom đủ tổn thương và đớn đau, thì buông rời người kia sẽ là chọn lựa tất yếu. Không ai cầm mãi được mũi dao cứa vào cổ mình ngày một sắc. Không ai muốn tự siết chặt sợi dây thòng lòng đã được người đó lồng sẵn – từ ngày – bắt – đầu – yêu!
Dù lý trí đã mệt nhoài và trái tim đã rỗng tuếch những cảm xúc vô tri. Dù những gì còn lại chỉ là vụn lòng xác xơ trong một cuộc tình có người cam tâm bỏ chạy. Nhưng kiệt sức rồi thì sẽ buông, không níu được thì sẽ thôi nắm. Như hết cơn mơ rồi, người ta phải tỉnh thức để tiếp tục cuộc sống đang trôi chảy ngoài kia.
Cuộc đời vốn không dư dả thanh xuân để chúng ta đau đáu về một người dưng, cũng như anh không đủ tình yêu để làm anh hạnh phúc, cũng như em đã không còn đủ mê muội để cứ thế – thương anh!
Em là gì giữa bộn bề cuộc sống của anh? Là người anh thương hay người thương anh đến nhói lòng, tim đứt khúc? Là người anh nhớ nhung hàng đêm hay người đợi anh đến xuân xanh cũng héo rũ? Là em bị tình yêu mù quáng che mắt, cản đường. Hay rốt cuộc, từ lúc bắt đầu, em chỉ là con rối khóc – cười mà sợi dây điều khiển vốn dĩ đã nằm trong tay anh?
Kiếp trước em nợ anh những gì? Để kiếp này anh chỉ mang những ai oán mà suốt đời dằn vặt không biết bao giờ em buông?
Em chỉ có một cuộc đời và một trái tim. Cũng như chỉ có một thời son trẻ và một chàng trai – là anh để thương – yêu – hờn – ghét. Nhưng anh đã bỏ đi không một lời giải thích? Một nửa lời từ biệt em cũng không được nguyên vẹn có từ anh!
Thứ tình yêu lấy nước mắt, tuổi trẻ, niềm tin để mang ra đánh đổi này em không còn cần nữa. Gửi lại anh – người đã bước vào và xéo nát tim em!