Khang giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm mà hằng đêm tôi vẫn thường ngắm. Chỉ có điều ngôi sao ấy, tôi không thể hái được dẫu cho cậu đang ở rất gần bên tôi.
***
Tôi thích ngắm nhìn bầu trời đêm và những vì sao nhấp nháy. Chúng mang đến một khoảng không gian riêng tư và thanh bình. Khi ấy bên cạnh tôi sẽ là một cốc ca cao nóng. Nguyên nhân xuất phát từ Khang. Cậu ấy bảo tôi cậu rất thích khám phá vũ trụ và cậu đã truyền sở thích ấy sang tôi. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi thường trèo lên sân thượng nhà, ngồi bó gối, ngước cổ nhìn ánh trăng lang thang, dạo quanh các vì sao. Tôi thì thầm với chính mình. “Khang à, tớ đang nhớ cậu đấy, cậu biết không?”
Tôi nhấp một ngụm ca cao và lắng nghe những giai điệu nhẹ nhàng của Boulevard phát ra từ chiếc điện thoại di động. Nhiều lần tôi cố học thuộc lời bài hát rồi hát lại thu vào đĩa để tặng Khang nhưng trí nhớ tôi kém quá, học mãi chẳng thuộc, hát thì lạc điệu. nên tôi dẹp ý định này sang một bên.
Tôi đã từng khóc, vì Khang. Đó là vào Valentine năm lớp 12, Khang mua một bó hồng nhung cực to đem tặng cho cô bạn lớp kế bên. Tôi có cảm giác trái tim mình như đóng băng. Dù cậu chưa ngỏ lời với cô gái ấy nhưng cái cách cậu nhìn nàng, cách cậu tặng và cười với nàng đã khiến tôi buồn, thật sự rất buồn. Tôi để khuôn mặt nhòe nhoẹt nước leo từng bậc thang lên sân thượng. Ánh nắng ở đây lúc nào cũng gay gắt và có cả nhiều gió nữa. Những tán phượng cứ lung lay trong gió. Tôi ngẩng mặt để nắng hong khô hết những giọt nước mắt vô cớ cứ trào ra. Tôi biết Khang không thích tôi.
Hôm đó là tiết Toán của thầy chủ nhiệm. Thầy ra bài tập cho cả lớp làm. Tôi ngồi bàn cuối, dãy trong cùng còn Khang ngồi trên tôi hai bàn, dãy bên kia. Cậu đang chăm chú vào cuốn vở đặt trước mặt, hàng lông mày nhíu lại có lẽ là một bài toán khó. Sau khi chép hết đề, tôi ngồi chống cằm nhìn Khang, với tôi bài nào cũng khó cả, chờ tụi bạn giải xong rồi mượn chép. Chợt Khang quay xuống nói gì đó với Liêm nhưng Liêm mải mê chơi game nên không nghe thấy. Lần thứ hai rồi lần thứ ba, mắt cậu vô tình chạm vào mắt tôi. Khang sững người rồi nở nụ cười đẹp hơn cả nắng sớm. Tôi hơi cúi đầu nhưng cũng mỉm cười lại.
Và mỗi ngày lên lớp, tại chiếc bàn cô đơn, trống trải của mình, tôi thường ngắm trộm Khang. Tôi thích tất cả mọi điểm ở con người cậu. Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt đen láy và cả trang phục của cậu nữa, còn nụ cười như muốn dìm người ta xuống tận cùng của đáy đại dương sâu thẳm. Mỗi lần cậu xuất hiện, trống ngực tôi đập liên hồi. Chúng tôi chưa thân nhau lắm nên tôi chỉ có thể ở bên này ngó mắt sang bên kia, coi đó là một niềm vui nho nhỏ. Ai bảo tình cảm học trò thoáng qua như nắng như mưa. Với riêng tôi, tình cảm mà tôi dành cho Khang là tình yêu thật sự, sâu đậm đến mức dù tôi đang ở đâu, tôi đi với ai, tôi cũng vẫn nhớ đến cậu và chỉ nhìn thấy mỗi cậu mà thôi. Có phải tôi thích cậu ấy quá nhiều rồi không?
Khang giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm mà hằng đêm tôi vẫn thường ngắm. Chỉ có điều ngôi sao ấy, tôi không thể hái được dẫu cho cậu đang ở rất gần bên tôi.
Khang và Liêm cùng nằm trong đội bóng rổ của trường. Cả hai là đôi bạn thân thiết. Liêm là hàng xóm của tôi nên tôi thường quá giang xe của cậu. Một buổi sáng tinh khôi, tôi đợi Liêm dưới tán cây bằng lăng. Lát sau Liêm đến. Đèo tôi phía sau, Liêm hỏi:
- Cậu thích Khang thật à?
- Ừ! – Tôi khai báo thật thà
- Cậu không biết là Khang thích người khác rồi sao?
- Tớ biết.
- Rồi cậu định làm gì?
Phải mất một lúc lâu tôi mới trả lời câu hỏi của Liêm:
- Tiếp tục thích cậu ấy, lặng lẽ đi bên cạnh cậu ấy. Như vậy thôi vì tớ biết tình cảm đó, tớ không thể quên được.
Liêm thôi hỏi nhưng nhìn cái đầu cậu lắc qua lắc lại, tôi hiểu đó giống như là một sự cố chấp mà bản tính tôi bướng bỉnh thật. Trái tim đã khắc tên ai đó rồi thì sẽ không bao giờ xóa đi hay lãng quên dù cho đó là vết thương lòng, tôi vẫn muốn giữ lại.
Một ngày mưa đến rất nhanh rồi tạnh hẳn nhưng cũng đủ làm cho sân trường ngập nước, đọng lại thành những vũng nhỏ. Trống vừa đánh, Khang vội vàng xếp sách vở vào cặp rồi đi sang lớp bên cạnh, đợi cô gái ấy. Họ sánh vai nhau bước dưới khung trời xanh biếc. Sau mưa, một dải cầu vồng mờ nhạt bắc ngang qua, treo lơ lửng giữa không trung, trông thật đẹp và lung linh. Tôi đi sau lưng họ, từng nhịp một thật nhẹ để không làm họ giật mình. Khang và cô gái ra đến bến xe buýt họ vẫn thường đi về cùng nhau. Tôi ẩn mình sau cây trụ đèn. Thế đấy, tôi chỉ biết lặng nhìn chàng trai mà mình thích sánh đôi cũng một cô gái khác. Tôi có quyền bực bội, có quyền khó chịu nhưng tôi không có quyền ghen tuông vớ vẩn vì Khang thực sự chưa bao giờ là-của-tôi.
- Đi không? – Liêm phanh lại trước mặt tôi.
- Không, cậu về đi, hôm nay tớ muốn đi xe buýt.
Liêm chẳng nói gì, liền quay đầu xe đạp một mạch. Liêm vừa đi, xe buýt cũng vừa trờ tới. Tôi ngồi ở băng ghế cuối cùng. Khang và cô gái của cậu ngồi cùng nhau. Chẳng biết Khang nói gì mà cô ấy cười nghiêng ngả. Phải rồi, Khang là chàng trai khôi hài lại cực dễ thương nữa. Mỗi khi tới tiết Toán, để giảm bớt sự căng thẳng, thầy luôn bảo Khang kể một câu chuyện cười nào đấy. Và cả lớp sau nghe Khang kể, đầu óc đều thoải mái như vừa xem xong một bộ phim hài vậy. Nghĩ đến đây tôi lại bật cười vu vơ. Xe dừng ở bến, cô gái bước xuống. Khang đưa tay lên vẫy thay cho câu tạm biệt. Còn một đoạn nữa mới tới nhà Khang. Đã bao lần tôi đã định bước lên, chào Khang nhưng tôi chẳng đủ can đảm cho đến khi buýt dừng ở bến kế tiếp, Khang xuống xe rẽ vào một ngõ vắng. Đến phút chót cậu vẫn không hề biết đến sự có mặt của tôi trên chiếc xe buýt quen thuộc ấy.
Cô gái mà Khang thích tên là Hân. Khá xinh, có nhiều nét trẻ con. Mái tóc dài, thường xõa ngang lưng. Nhìn cô ấy mỏng manh như một chiếc lá. Hân là mẫu người con gái mà bất cứ chàng trai nào cũng đều muốn bảo vệ, che chở. Tôi đã từng nghĩ đến việc làm mới mình, trở nên dịu dàng, đằm thắm hơn. Nhưng dù tôi có cố trang điểm hay làm đẹp, thì vẫn không thể thay thế Hân trong lòng Khang. Có lần tôi hỏi cậu. “Cậu thích Hân nhiều lắm hả?” Khang đáp. “Ừ, rất nhiều.” Tôi chỉ hỏi vậy thôi, cũng đủ biết cái kết cục cho chuyện tình một phía của tôi. Thà cứ giấu đi, trái tim ngốc nghếch một chút như Liêm bảo thế còn hơn thổ lộ rồi đến cả nói chuyện với Khang cũng chẳng có.
Hôm cắm trại vừa rồi, sau khi làm cùng các bạn dựng một cái cổng trại thật đẹp, Khang sang trại của Hân. Cô đang gọt hoa quả, gọt trúng tay mình. Lập tức, Khang chạy nhanh lên phòng y tế lấy bông băng, thuốc giảm đau rồi chạy ào xuống, dùng thuốc thoa lên vết thương đang rỉ máu. Từng hành động, từng cử chỉ mà Khang săn sóc cho Hân khiến ai cũng cảm động. Tôi đứng nhìn, không bỏ sót chi tiết nào, khịt mũi liên tục. Liêm xoay hai vai tôi lại, bảo tôi đừng có khóc ở đây. Liêm kéo tay tôi đi, cách xa trại của Hân. Cậu đặt tay lên vai mình, nói với tôi rằng. “Tớ cho cậu mượn vai đấy.”. “Tớ sẽ không khóc vì cậu ấy nữa đâu.” Tôi nói thế nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ chảy ra mãi.
Sáng nay, tôi đến lớp sớm. Sân trường tràn đầy màu nắng như nụ cười của Khang hôm nào. Phượng rục rịch nở hoa đỏ thắm. Ve sầu bắt đầu ngân nga khúc nhạc chia tay. Một vạt nắng nhỏ đậu trên khóm cúc trong vườn hoa. Tôi đi loanh quanh, nhìn mọi thứ như khắc sâu từng ký ức vào nỗi nhớ. Những ký ức đó đều thuộc về Khang. Nơi cuối sân trường, Khang đá cầu cùng đám bạn văng trúng tôi. Dưới gốc cây bàng, Khang thổi harmonica cho tôi nghe. Dãy hành lang A, là nơi tôi chứng kiến những cuộc gặp gỡ giữa Khang và Hân. Trên sân thượng, là nơi tôi chôn giấu nỗi buồn của mình, vẽ ra những niềm vui trong tương lai, là giấc mơ được nắm tay Khang đi suốt đoạn đường sau này. Tôi bước vào lớp học, ngỗi ở chỗ của mình, nhìn đối diện, tưởng tượng ra Khang đang cặm cụi ghi bài. Hoài niệm đẹp, tinh nguyên như sương mai nhưng tôi lại thấy chạnh lòng, ngậm ngùi.
Chia tay nhau, Khang và Hân cùng thi và cùng đậu chung một trường đại học. Người ta gửi giấy báo về, Khang gọi điện và khoe ngay với tôi. “Ừ, chúc mừng cậu!” Tôi nói nhẹ rồi cúp máy. Liêm đi nhập ngũ. Tôi trượt đại học. Cũng chính vì điều này mà gia đình tôi thường xuyên cãi vã. Nỗi buồn cứ xảy đến liên tiếp. Tôi vét sạch túi tiền để dành bấy lâu nay, một mình đến Wroclaw cho khuây khỏa đầu óc. Vì là lần đầu tiên đi du lịch nước ngoài nên tôi gặp nhiều khó khăn trong các thủ tục, giấy tờ này nọ nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đến được Wroclaw.
Rẽ lối nào tớ cũng nhìn thấy cậu
Tại đây tôi làm quen và kết bạn với Ryan – cậu chàng có chiếc mũi màu đó trông ngộ nghĩnh làm sao. Ryan không phải là người Ba Lan, cậu là người nước Đức đến đây du học nhưng khá rành về Wroclaw. Ryan cho tôi ở nhờ nhà trọ của cậu. Căn nhà thoáng đãng, mát mẻ. Trên cửa sổ có treo chiếc chuông gió màu hồng. Mỗi khi có gió, nó kêu leng keng, leng keng nghe rất vui tai. Những âm thanh trong trẻo ấy làm tôi nhớ đến Việt Nam, nhớ đến chàng trai có nụ cười như nắng mà tôi thầm yêu suốt ba năm qua. Sinh nhật lần thứ 16, Khang tặng tôi chiếc chuông gió bằng vỏ ốc. Tôi giữ gìn nó rất cẩn thận nhưng không hiểu sao nhiều lần mẹ dọn nhà, chiếc chuông gió biển biến mất từ đó. Tôi đã khóc rất nhiều, giận mẹ, giận chính mình. Có phải vì tôi thờ ơ nên tình cảm cũng chẳng bao giờ trọn vẹn không? Đấy, tôi lại nhớ Khang nữa rồi dù tôi đang ở rất xa, rất xa cậu. Còn cậu chắc đã quên lãng tôi rồi, vì bên cạnh cậu giờ đây đã có Hân.
- Cậu ngắm nó hơn hai mươi phút rồi đấy, Di?
Tôi bừng tỉnh, dụi dụi mắt quay lại thấy Ryan đem hai tô mì còn nóng hổi đặt trên bàn. Cậu ấy sống một mình nên phải tự làm lấy mọi chuyện. Trước đây, cậu từng cho hai người bạn Thổ Nhĩ Kỳ ở cùng nhưng vì một vài xích mích nhỏ, hai người bạn ấy đi khỏi nhà Ryan sau khi ở được ba ngày. Tôi là người đầu tiên mà Ryan cho ở nhờ lâu nhất, ít nhất thì bây giờ đã sang ngày thứ tư. Ryan học buổi sáng, buổi chiều cậu đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt. Nghĩa là đến tối, tôi mới có cơ hội nói chuyện phiếm với Ryan. Trong khoảng thời gian đó, tôi tự mình khám phá Wroclaw. Có tấm bản đồ sẵn trong tay nên tôi không bị lạc đường.
Từ quảng trường Rynek, tôi tới khu chợ Hala Targowa. Dạo một vòng quanh chợ, không mua thứ gì vì tôi không mang đủ tiền, chụp một vài bức hình sau đó tôi đi về phía cây cầu Most Tumski – là cây cầu nối khu phố cổ với Thánh đường Isle. Dòng sông Odra hiện ra, thơ mộng, trữ tình.
Sau gần một giờ đồng hồ lang thang, tôi bắt chuyến tàu điện về nhà trọ của Ryan, chắc giờ này cậu cũng sắp về tới nơi. Những con đường, những hàng cây thẳng tắp, những ngôi nhà cao tầng nối dài trước mắt tôi. Tôi mở điện thoại, soạn một tin nhắn. “Tớ đang ở cách xa cậu. Trên chuyến tàu điện ngầm, tớ bỗng thấy cô đơn và nhớ cậu phát điên lên được. Giá mà có cậu ở đây thì hay biết mấy. Hôm trước, tớ đang đi trên đường, bắt gặp một cậu bạn có mái tóc vàng, cứ ngỡ là cậu, tớ gọi to tên cậu và chạy tới mới biết là mình nhầm. Còn anh chàng người Ba Lan kia thì há hốc mồm, chẳng hiểu tớ nói gì và hành động gì. Vì tớ nhớ cậu nên gặp ai cũng cứ tưởng là cậu. Rẽ lối nào tớ cũng nhìn thấy cậu.”
Tôi không bấm nút gửi cho Khang mà lưu lại những dòng ấy vào trong điện thoại của mình. Cậu đọc được thì sao, chẳng lẽ lại bảo cậu chia tay Hân để chuyển sang thích tôi? Đúng là kiểu suy nghĩ ngốc nghếch.
Tôi bước xuống tàu và nhận ra trong túi mình không còn đồng nào nên đành cuốc bộ về nhà Ryan, chắc khoảng hai trăm mét. Tôi vừa về đến nơi cũng là lúc trời nhá nhem tối.
- Gọi điện cho cậu không được, tớ cứ nghĩ cậu bị bắt cóc rồi chứ. – Ryan đeo tạp dề, tay cầm cái muỗng từ trong bếp chạy ra, bông đùa.
- Máy tớ hết pin. – Tôi giải thích và lấy cục sạc trong ba lô ra, sạc điện thoại.
Ăn tối xong, chúng tôi ra ngoài hàng hiên ngắm sao. Đêm nay sao nhiều quá, đua nhau nở trắng xóa như có ai đó vẽ những hạt tuyết lên tấm thảm đen kịt.
Tôi thích ngắm bầu trời đêm, và lại thì thầm. “Tớ đang nhớ cậu đấy, cậu biết không?”
- Tớ kể cho cậu nghe về cậu bạn mà tớ thích chưa nhỉ? – Tôi nói với Ryan.
- Chưa.
- Ừm, giờ tớ sẽ kể. Tớ và cậu ấy học cùng lớp với nhau. Từ cái phút giây mà cậu ây giúp tớ sửa lại cái xe bị trật xích của tớ thì tớ đã thích cậu ấy mất rồi. Thời gian trôi qua, tình cảm trong tớ ngày càng lớn dần. Tớ cứ nghĩ chỉ cần được tiếp xúc nhiều với nhau thì cậu ấy sẽ có cảm tình với tớ nhưng… – Tôi mím chặt môi, kể tiếp. – Cái cảm giác nhìn người mình thích nói cười với người khác thật sự rất khó chịu, đúng không?
Tôi hỏi không phải để nhờ Ryan trả lời mà cũng chẳng cần cậu phải trả lời, tôi cũng biết đáp án. Bỗng nhiển tôi đưa tay chỉ lên trời.
- Sao băng kìa!
Tôi chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện. Ước nguyện cho tình cảm giữa Khang và Hân mãi bền chặt. Lúc tôi mở mắt ra bắt gặp ánh mắt của Ryan đang nhìn mình một cách thương hại. Tôi lặng lẽ quay đầu đi.
- Sao cậu không ước cho mình?
- Chẳng phải điều ước của tớ là mong muốn Khang hạnh phúc đó sao.
Nói xong, tôi đoán cậu sẽ bảo tôi ngốc cho mà xem giống như Liêm từng làm thế nhưng không. Ryan vỗ vai tôi.
- Yên tâm rồi sau này cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc đích thực cho cậu thôi.
Tôi mỉm cười. Ryan, cậu là bạn tốt của tớ.
Ngày hôm sau, tôi tạm biệt Ryan, tiếp tục cuộc hành trình khám phá những vùng đất mới trong chuyến du lịch dài hạn của mình. Nước tiếp theo mà tôi đến là nước Đức và rồi tôi sẽ lại nhìn thấy Khang trên những chặng đường sắp tới.
Quách Thái Di